Điệp Phi Hà Sứ
-
Chương 1: Gặp gỡ
Chàng trai áo trắng cô độc đứng trên ngọn cây, dùng ánh nhìn dửng dưng nhất có thể theo dõi cuộc thảm sát ở dưới chân mình. Trăng rọi bóng dáng chàng, gió thổi cuốn y phục lả lướt làm thần thái thêm phiêu dật bất phàm, trông chàng như một thiên tiên mang trên mình đôi cánh của quỷ, ngón tay thon dài trắng ngần uyển chuyển lật ngược đồng hồ cát mỗi khi cát rơi xuống hết, đến lúc hạt cát cuối cùng của lần thứ năm rơi xuống, cũng là lúc đao kiếm im lặng.
- Quân chủ, mọi việc đã xong!_ chàng trai áo nâu hơi cúi người, cất tiếng nhẹ nhàng, những người khác đồng loạt quỳ xuống kính cẩn.
Chàng nhướn mi, một bên mắt trái bị tóc phủ, trong con mắt phải lộ ra ánh nhìn kiêu ngạo, chàng khẽ cười, là một cái nhếch môi hờ hững, thanh âm gợi nét hài lòng:
- Rất đúng giờ, làm tốt lắm.
~*~
Giữa màn đêm, chàng trai áo trắng thổi tiêu, thanh sắc buồn bã não nề, áo trắng trong gió tung qua hòa cùng làn tóc mềm mại cuốn lấy dung nhan thanh tú, dáng dấp trông cao sang quyền quý, mắt ánh lên nét lạnh lùng, tầm nhìn vô định mông lung nơi đáy hồ, trong ánh trăng mờ ảo loang bóng nước, bao trùm nét gì đó mơ hồ không rõ, trông sao quá cô độc.
- Chủ nhân, xin ngài ra chỉ thị!_ người áo xanh lam ở phía sau cất tiếng thúc giục.
Chàng dừng thổi tiêu, xoay một vòng trên tay điêu luyện rồi tra vào thắt lưng, lấy ra một chiếc đồng hồ cát, chàng cười, nhạt nhẽo đến vô vị, tóc mái bay che đi con mắt trái, trong con ngươi phải lộ ra tia nhìn tàn nhẫn, chàng nói, giọng nhẹ như hơi thở nhưng lại nặng tựa nghìn cân.
- Giết hết, làm sạch sẽ một chút.
Người đó nhận lệnh liền rời khỏi, chàng đặt chiếc đồng hồ cát lên thành lan can.
Trời đêm không tĩnh lặng thoang thoảng mùi máu tanh tưởi.
~*~
“Tả tướng, ta có một đề nghị với ông.”
“Có việc gì xin ngài cứ nói.”
“Ta muốn ông về dưới trướng của ta, thế nào?”
“…”
“Hay là ông đã về dưới trướng thái tử?”
“Nhị hoàng tử nói đùa hay lắm.”
“Ta biết ông không ưa hữu tướng, thế thì, ông không cân nhắc với yêu cầu của ta sao?”
“Vi thần đã chờ câu nói này lâu lắm rồi.”
“Thật sự?”
“Là thật.”
“Vậy, ta muốn liên hôn với nhà tả tướng, ông nghĩ sao?”
“…”
“Ông còn nhớ hôn ước nửa vời ngày đó chứ?”
“Tất nhiên thưa hoàng tử điện hạ.”
“Cái ta cần là danh nghĩa, nếu ông thấy ta không xứng với con gái ông thì cứ tùy tiện kiếm một cô gái hiểu chuyện thay mặt gả, ta cũng không làm gì cô ta đâu nên không quan trọng lắm, nếu cần dịch dung ta sẽ cho người làm, còn nếu như ông không muốn thì…”
“Ngài vẫn còn nhớ đến hôn ước một nửa đó, không cần thay mặt gả, hoàng tử phi của ngài nhất định sẽ là con gái thần.”
“Như vậy, một lời đã định.”
“Khung cảnh đẹp nhất ta từng thấy, chính là lúc nàng quay đầu lại khẽ cười
Ta trải qua khói lửa lưu lạc cách trở, rồi bất lực buông tay nàng ra
Kiếp phù du cũng như lữ quán, người ta đang chờ đợi thật ra là ai
Khắp trời mưa tuyết theo gió về, hai chữ hợp tan khiến lòng người phiền muộn…”
(Tuyết tự)
~*~
Thác đổ, tung lên những bọt nước mờ ảo trắng xóa, dưới nắng nhạt hiện lên ánh sáng ngũ sắc.
Con suối trong, dòng nước chảy róc rách trong trẻo qua các kẽ đá.
Khu rừng chìm trong ánh nắng chiều mang vẻ đẹp thanh bình tĩnh lặng, bao trùm một màu nắng nhợt nhạt xuyên qua các tán lá chiếu lên thảm cỏ xanh.
Bên bờ suối, một chàng trai khoảng độ mười tám mặc áo trắng đang nằm ngả người dựa vào thân cây gỗ đàn lớn phía sau. Gần nửa thân người của chàng bị bóng râm của cây phủ lấy. Mái tóc dài cột cao lên hơn phân nửa, còn lại buông thõng bên bờ vai gầy, tóc mái dài rũ xuống lộn xộn che đi nửa gương mặt bên trái, như ẩn như hiện một dải bịt mắt màu đen tuyền. Mắt phải của chàng nhắm nghiền, có lẽ chàng đang ngủ, hàng mi cong cong dài thanh mảnh lay động lòng người. Y phục chàng đang mặc càng tôn lên làn da trắng ngần của chàng, tạo cho người ngoài nhìn vào cảm thấy chàng như một ảo ảnh rất dễ dàng tan biến, hòa làm một với những tia nắng tinh khôi kia.
“Khè… khè…”
Trên cánh tay trái của chàng là một con rắn da bạc xám quấn quanh thành ba vòng, đầu của nó dựa vào ngực chàng như đang tìm kiếm hơi ấm thân thuộc, đôi mắt sắc bén chú ý quan sát mọi động tĩnh, cái lưỡi khè ra liên tục, như một thuộc hạ tín cẩn trung thành nhất canh giữ cho chàng những giây phút chợp mắt ngắn ngủi này.
Gió thổi khẽ khàng, lả lướt như những mảnh lụa trong thướt tha, hương của những đóa hoa kim ngân trắng mảnh mai xung quanh dậy lên một cách tinh tế, xung quanh chàng, những con bướm đêm vỗ cánh bay lượn thành từng dải, điểm thêm phong cảnh những mảnh lụa tối màu.
Tất cả mọi thứ, quyện lại với nhau thành một bức tranh phong cảnh đẹp.
Êm đềm như thế.
Giá như cuộc đời luôn là những khoảng lặng yên bình như thế này thì tốt biết mấy?
Tiếc thay…
~*~
Áng mây ảm đạm quyện lại trên cao thành từng mảng đen nhánh.
Mịt mù, cô tịch, lạc lõng, như lòng người mang nặng bao tâm tư nặng trĩu.
Rồi, nhẹ như không, mưa bắt đầu rơi, tí tách, từng sợi mảnh mai trườn xuống khu rừng ảm đạm hương sắc.
Thoáng chốc, mưa mạnh hơn, từng hạt mạnh mẽ chảy tràn trên nền cỏ. Gió lùa qua kẽ lá mang theo hương khí lành lạnh.
Cả không gian như có sương mù che phủ lấy, nhẹ nhàng mà miên man như bức bình phong nhạt màu.
Sắc đỏ hòa vào sắc trắng thanh khiết của mưa.
Tanh nồng.
Là máu.
“Tách! Tách!”
Hai bóng người hòa vào trong cảnh vật u ám, ảm đạm. Chàng trai áo đen đã bị trọng thương, từng giọt máu như đua nhau rơi xuống nền cỏ xanh, hòa cùng mưa, tạo thành những vệt đỏ dài chảy tràn lan quyện bùn đất. Cô gái khuôn mặt đẹp như ngọc, y phục trắng thanh khiết lốm đốm vài vết máu loang màu của chàng trai, đỡ lấy y chạy trối chết, sắc mặt hỗn loạn.
Mưa mạnh hơn, bóng dáng hai người hòa vào cơn mưa vô tận, bao nhiêu hạt mưa, bấy nhiêu bi thương…
Con đường phía trước mịt mù… đâu là lối đi sau này của họ?
Theo sau là một toán binh lính ngự y vệ ánh mắt lạnh lùng, với người dẫn đầu là một thiếu nữ mặc áo đỏ trang điểm lộng lẫy trên ngựa trắng nhưng phấn son phai phần nào do mưa, bên cạnh một tướng quân tầm bốn mươi thâm trầm kiêu bạc cưỡi ngựa đen.
- Còn chưa chịu đầu hàng?_ thanh âm của tướng quân vang lên náo động tĩnh lặng, chất chứa sự giận dữ.
Hai người đứng sững lại, giật mình đau xót, trước mắt là vực sâu hun hút lãng đãng sương mù dày đặc không thấy đáy, không còn đường nào nữa rồi.
Quay đầu lại, toán vệ binh đã phục sẵn. Cô gái áo trắng hốt hoảng quan sát tình hình xung quanh... tính sao bây giờ, bên cạnh là chàng trai áo đen gần như sẽ gục ngã bất cứ lúc nào.
- A Nhiên, tại sao lại…_ cô gái áo trắng rơi nước mắt thốt lên đau xót nhìn cô gái áo đỏ đang yên vị trên ngựa với nét mặt bình thản.
- Ta thì làm sao?_ cô gái áo đỏ nhướn mày cười nhạo, trong sự hiển nhiên chất chứa lạnh lùng và tàn nhẫn _ A Anh, ta chỉ là giúp quan binh diệt trừ tặc tử thôi.
- Khốn kiếp!_ chàng trai áo đen gào lên tức giận, nhất thời kích động ôm ngực phun ra một ngụm máu khiến cô gái áo trắng càng hốt hoảng hơn, sắc mặt trắng bệch không một giọt máu. Chàng trai nhìn cô gái áo đỏ đầy thù hằn, như chỉ hận không lập tức một nhát phanh thây nàng ta cho hả giận _ A Nhiên, chính ngươi đã bỏ độc trong rượu của ta phải không?
A Nhiên khóe môi vươn nét cười âm độc, không cần trả lời cũng biết đáp án rõ ràng là gì. A Anh sững sờ nhìn A Nhiên như không thể tin được.
A Nhiên xòe ra chiếc quạt lông mềm mại màu hồng phấn che đi nửa gương mặt mình, chỉ chừa lại ánh mắt híp lại cười khinh miệt, ẩn tàng nét cười đắc ý vô cùng. Thanh âm nàng cất lên, nhè nhẹ uyển chuyển lại như âm rắn độc vờn mồi đến chết như một sở thích:
- Giờ này mới nhận ra, không phải quá muộn rồi sao, đại sư huynh?
A Anh rơi nước mắt không ngừng, người trước mặt nàng thật sự là nhị sư tỷ cùng lớn lên sao?
Nước mắt nàng, hòa cùng mưa mặn chát.
Lạnh, da thịt lạnh chưa đủ còn sâu vào tận tâm can.
- Ta muốn giết chết ngươi!_ chàng trai rít gào, tay nắm chặt đuôi kiếm đang rỉ máu từng giọt từng giọt, y dùng sức lực cuối cùng, phóng cùng lúc thanh kiếm trên tay cùng hai thanh phi tiêu độc.
Vì không còn sức nên đi chệch hướng nhưng cũng đủ giết ba tên lính, máu tung tóe, chúng ngã người xuống đất chết ngay.
Mùi máu lại càng tanh nồng.
A Nhiên nhìn kiếm và phi tiêu sượt qua tóc mình rồi lại nhìn chàng trai áo đen, ánh mắt biến đổi ngay lập tức.
Nàng cũng chỉ là một cô gái của bi kịch.
Bi kịch của người thứ ba trong tình yêu.
- A Hàn, là do huynh ngay từ đầu đã không chọn ta mà chọn nó._ A Nhiên khóc, nét mặt đau khổ tột cùng, chiếc quạt trên tay vô thức rơi xuống nền đất vấy bùn đất thành màu xám, như trái tim u tối vương vào chướng tình biết rõ là kết cục bi thương của nàng_ Rốt cuộc ta thua A Anh ở đâu mà huynh chỉ yêu nó thôi?
A Hàn cười lạnh khô khốc khinh bỉ, ánh mắt chán ghét đến tột cùng, lạnh lùng phun ra một câu:
- Rắn độc như ngươi đừng mơ so được một góc của nàng.
- Nếu muội không có được trái tim huynh cũng phải có được thân xác huynh!
Tình yêu, rất dễ hóa thành hận thù… Người thứ ba trong tình yêu… luôn luôn nhận đau khổ… để rồi có thể làm tất cả để đoạt được tình cảm, dù cho có thể hủy diệt chính người họ yêu nhất…
Nàng gằn giọng, ra lệnh cho binh lính tiến lên. Từng tốp lính theo lệnh của nàng lăm lăm giáo sắc bước về phía hai người. Bên cạnh, vị tướng quân già cười âm độc. Cứ việc tàn sát lẫn nhau, ta đây chỉ việc thu dọn tàn cục. Loạn tặc các người, cuối cùng cũng phải bị tiêu diệt thôi.
A Anh thấy sợ, biểu cảm như quá đông không thể đối phó, nhìn sang A Hàn lại đang bị thương rất nặng. Nàng cắn răng vung kiếm lên, kiếm lãnh khốc vô tình đánh được khoảng chục tên lính, bên cạnh, y phóng phi tiêu hỗ trợ.
Trong vũ điệu ảm đạm của thần chết, cả hai đắm chìm vào oán hận, như thiêu thân lao đầu vào lửa, ánh kiếm cùng phi tiêu sắc bén phát ra đạo quang lạnh lùng và tàn độc, say sưa tắm trong máu, hơi gió từ kiếm khí lay động suối tóc của họ.
Máu chảy tràn, tanh nồng, quang cảnh muôn phần diễm lệ.
Đám lính sợ hãi có ý lui.
Lão tướng quân khẽ nhướn mày một chút.
A Hàn cắn răng nén lại đau đớn nhưng vừa rồi vận động mạnh nên máu lại tuôn ra như suối, y cười nói với A Nhiên:
- A Nhiên, ngươi hoang tưởng!
Nhất thời, trước đôi mắt sững sờ của mọi người, A Hàn ôm chặt lấy A Anh ngã người ra phía sau rơi thẳng xuống vực sâu hun hút.
~*~
- Cứu tôi với! Cứu mạng!
Nơi thác đổ nước chảy xiết bỗng đâu xuất hiện một cô gái áo trắng khàn giọng kêu cứu.
Cô có gương mặt trái xoan xinh đẹp với đôi mắt to tròn linh động, mày ngài cong vút, môi anh đào điểm tô thêm sự hoàn chỉnh cho gương mặt ưa nhìn nhưng hiện đang nhăn nhó khổ sở vì sặc nước khó thở, chân cô quẫy đạp không ngừng, tay vung loạn xạ như đang cố tìm một thứ gì đó để bám.
Mạc Thạch Lệ cô không khỏi cảm thấy sốc khi bản thân đang ở phim trường cùng mọi người diễn cảnh rơi xuống vực sâu, chỉ nhớ cô rơi xuống hồ nước do cảnh quay cuối cùng, nhưng khi ngoi lên mặt nước đã thấy mình ở đây – một khu rừng hẻo lánh vắng người qua lại.
Chắc chắn là không phải do cô bị trôi đi, vì cô đã ngoi lên ngay sau đó, với lại cảnh trí ở phim trường và một số vùng lân cận cô đã đi tham quan qua một lượt, chẳng có nơi nào từa tựa thế này.
Đặc biệt hơn, tại sao thoáng chốc chẳng còn ai xuất hiện trước mắt cô, đoàn làm phim đâu cả rồi, tâm trí hiện lên nỗi bất an, muốn bơi ngay vào bờ thì bị chuột rút.
Đúng là quá xui xẻo.
- Cứu tôi với! Cứu tôi!
Cảm giác sức nước của dòng chảy đang chèn ép khí quản, cả người nặng nề như chỉ muốn chìm dần xuống.
Không lẽ cô lại bỏ mạng trong tình huống dở khóc dở cười thế này?
- Cứu tôi…
Hai chân ngừng vùng vẫy, cơ thể cứ chìm, mắt mơ hồ khép lại.
“Ùm”
Có một tiếng động lớn phát ra lay tỉnh tri giác cô, như là một vật thể nặng rơi xuống nước.
Cô mơ mơ màng màng nhìn thấy phía trước có một bóng áo trắng đang bơi về phía mình.
Ai?
Ai vậy?
~*~
Chàng trai áo trắng – Chu Nhật Phi bơi ngược dòng chảy đến chỗ Lệ, nét mặt chàng khẩn trương lo lắng, một tay vòng qua ôm lấy thân người mảnh mai của cô, một tay chàng rẽ nước hướng đến bờ.
Nước nhểu giọt trên bãi cỏ, dưới nắng chiều nhạt lộ ra gương mặt thanh tú của Phi âu sầu và tự giễu mình.
Chàng thở dài một cái, hất tóc ra đằng sau, lắc đầu một cái chán nản rồi đưa tay lên trán.
Chu Nhật Phi, ngươi thật sự điên rồi.
Tại sao phút chốc lại mất mất lí đi cứu người dưng qua đường đột nhập trong trận đồ mình lập ra?
Chẳng qua, là lúc ấy…
Dù biết đó không bao giờ có thể là Tiểu Tâm.
Từ lâu lắm, cô bé hồn nhiên hiếu động ấy đã chẳng còn bên cạnh mình.
Cớ sao nhìn thấy bóng cô gái này ngụp lặn suýt chết dưới nước lại trông thấy hình ảnh ngày ấy của Tiểu Tâm, trong lòng dâng lên một sự sợ hãi mơ hồ.
Thế là…
“Đừng quên muội nhé…”
“Huynh quyết không quên, không bao giờ quên.”
“Quen biết Phi ca ca là điều tốt nhất đời này của muội, giờ muội ghen tị Liễu tiểu thư có thể ở bên cạnh ca ca.”
“Muội là muội, Tiểu Nguyệt là Tiểu Nguyệt, sao có thể so sánh với nhau?”
“Phi ca ca không hiểu đâu…”
“Khậc khậc”
- Cảm ơn anh đã cứu tôi!_ Lệ ổn định lại thân người, ngước mắt lên nhìn người vừa xả thân cứu mình thoát chết.
Nhưng trong chớp mắt, cô cảm thấy mi mắt nặng trĩu rồi ngã gục xuống người chàng, chỉ còn kịp ghi nhớ chàng là một chàng trai áo trắng thanh tú.
Chàng đã điểm huyệt ngủ của cô để cô không kịp nhìn thấy gương mặt mình. Có thể là cô rơi từ trên thượng nguồn xuống nên mới có thể đột nhập vào trận đồ mà chàng lập ra.
Đưa người rời đi ngay là tốt nhất.
Nghĩ thế, chàng bế thốc cô lên.
~*~
Ra khỏi rừng, chàng nhìn thấy bóng người ngồi vắt vẻo trên cây như đang dưỡng thần, chàng thuận chân đá một viên đá gần đó, rất tốt bụng đánh thức người đó dậy.
Nghe một tiếng nói đầy ai oán vang lên ngay sau đó:
- Chủ nhân, ngài không cần dùng phương thức dã man này gọi thuộc hạ dậy đâu.
Viên đá được người đó chụp lại rất chính xác và ném xuống đất.
Gió từng đợt, từng đợt vô định hình làm tung bay những chiếc lá vàng rơi, lay động trong ánh chiều tà, từng đợt hiu hắt.
Từ trên cây, một chàng trai áo xanh khoảng hai mươi nhảy phốc xuống, bím tóc dài phe phẩy trong gió, tuấn nhan tươi sáng điểm một nụ cười tinh nghịch lém lỉnh.
Kỷ Lý Phong hắn vừa làm xong việc là phi ngựa trở về chỗ này, ngồi vắt vẻo trên cây, rất ngoan ngoãn ở yên một chỗ chờ chàng quay ra còn nhanh chóng trở về, ai ngờ được chủ nhân vào một người mà lúc ra lại đến hai người a.
Hắn dù biết rất rõ rằng giữa hai người trời có sập cũng chẳng phát sinh ra chuyện gì được, chắc là một cô nương suýt chết đuối được chàng tình cờ vớt lên thôi, như là tiện thể ấy mà, cũng hiếm khi chàng cứu một ai lắm, xem ra vị cô nương này may mắn, nhưng hắn vẫn không thể ngăn được việc bản thân liếc mắt đầy giảo hoạt, cười hì hì:
- Chủ nhân, ngài cũng thật là có nhã hứng, chọn đúng nơi khung cảnh hữu tình này mà…
Hắn bỏ lửng câu nói, vì ai nghe cũng hiểu được chuyện đó là chuyện gì.
Chàng nghe thế, lại thuận chân đạp thêm mấy viên đá cho hắn thuần thục lách người tránh né.
- Ta tưởng người an nhàn hưởng thụ tình thú chuyện phong hoa tuyết nguyệt hôm nay là ngươi mới đúng chứ? Xong việc rồi?_ chàng nhướn mi, cười khẩy đầy chế giễu, lại nhận được cái nhún vai bất cần của hắn_ Chán phèo, thuộc hạ không hứng.
- Hưởng thụ hết mọi thứ rồi lại bảo không hứng, hay nhỉ?_ rồi chàng dừng nụ cười, nghiêm túc nói khi đang bước đi đến chỗ cột dây cương ngựa_ Thôi, theo ta đến y quán đưa cô gái này đến đó rồi hồi cung, còn phải thay một bộ đồ khác nữa.
Tiểu cô nương xinh đẹp, hôm nay cô cực may mắn đấy, có thể ở trong trận đồ của chủ nhân mà còn toàn vẹn cái mạng nhỏ, lại còn được chính ngài cứu nữa.
Hắn ra bộ nghiêm chỉnh nhất có thể, hơi cúi người, đưa tay ra làm một tư thế chào màu mè làm chàng ngẩn người một chút rồi lắc đầu ngán ngẩm, hắn cười, ánh mắt linh động đầy gian tà:
- Mời chủ nhân lên ngựa!
- Quân chủ, mọi việc đã xong!_ chàng trai áo nâu hơi cúi người, cất tiếng nhẹ nhàng, những người khác đồng loạt quỳ xuống kính cẩn.
Chàng nhướn mi, một bên mắt trái bị tóc phủ, trong con mắt phải lộ ra ánh nhìn kiêu ngạo, chàng khẽ cười, là một cái nhếch môi hờ hững, thanh âm gợi nét hài lòng:
- Rất đúng giờ, làm tốt lắm.
~*~
Giữa màn đêm, chàng trai áo trắng thổi tiêu, thanh sắc buồn bã não nề, áo trắng trong gió tung qua hòa cùng làn tóc mềm mại cuốn lấy dung nhan thanh tú, dáng dấp trông cao sang quyền quý, mắt ánh lên nét lạnh lùng, tầm nhìn vô định mông lung nơi đáy hồ, trong ánh trăng mờ ảo loang bóng nước, bao trùm nét gì đó mơ hồ không rõ, trông sao quá cô độc.
- Chủ nhân, xin ngài ra chỉ thị!_ người áo xanh lam ở phía sau cất tiếng thúc giục.
Chàng dừng thổi tiêu, xoay một vòng trên tay điêu luyện rồi tra vào thắt lưng, lấy ra một chiếc đồng hồ cát, chàng cười, nhạt nhẽo đến vô vị, tóc mái bay che đi con mắt trái, trong con ngươi phải lộ ra tia nhìn tàn nhẫn, chàng nói, giọng nhẹ như hơi thở nhưng lại nặng tựa nghìn cân.
- Giết hết, làm sạch sẽ một chút.
Người đó nhận lệnh liền rời khỏi, chàng đặt chiếc đồng hồ cát lên thành lan can.
Trời đêm không tĩnh lặng thoang thoảng mùi máu tanh tưởi.
~*~
“Tả tướng, ta có một đề nghị với ông.”
“Có việc gì xin ngài cứ nói.”
“Ta muốn ông về dưới trướng của ta, thế nào?”
“…”
“Hay là ông đã về dưới trướng thái tử?”
“Nhị hoàng tử nói đùa hay lắm.”
“Ta biết ông không ưa hữu tướng, thế thì, ông không cân nhắc với yêu cầu của ta sao?”
“Vi thần đã chờ câu nói này lâu lắm rồi.”
“Thật sự?”
“Là thật.”
“Vậy, ta muốn liên hôn với nhà tả tướng, ông nghĩ sao?”
“…”
“Ông còn nhớ hôn ước nửa vời ngày đó chứ?”
“Tất nhiên thưa hoàng tử điện hạ.”
“Cái ta cần là danh nghĩa, nếu ông thấy ta không xứng với con gái ông thì cứ tùy tiện kiếm một cô gái hiểu chuyện thay mặt gả, ta cũng không làm gì cô ta đâu nên không quan trọng lắm, nếu cần dịch dung ta sẽ cho người làm, còn nếu như ông không muốn thì…”
“Ngài vẫn còn nhớ đến hôn ước một nửa đó, không cần thay mặt gả, hoàng tử phi của ngài nhất định sẽ là con gái thần.”
“Như vậy, một lời đã định.”
“Khung cảnh đẹp nhất ta từng thấy, chính là lúc nàng quay đầu lại khẽ cười
Ta trải qua khói lửa lưu lạc cách trở, rồi bất lực buông tay nàng ra
Kiếp phù du cũng như lữ quán, người ta đang chờ đợi thật ra là ai
Khắp trời mưa tuyết theo gió về, hai chữ hợp tan khiến lòng người phiền muộn…”
(Tuyết tự)
~*~
Thác đổ, tung lên những bọt nước mờ ảo trắng xóa, dưới nắng nhạt hiện lên ánh sáng ngũ sắc.
Con suối trong, dòng nước chảy róc rách trong trẻo qua các kẽ đá.
Khu rừng chìm trong ánh nắng chiều mang vẻ đẹp thanh bình tĩnh lặng, bao trùm một màu nắng nhợt nhạt xuyên qua các tán lá chiếu lên thảm cỏ xanh.
Bên bờ suối, một chàng trai khoảng độ mười tám mặc áo trắng đang nằm ngả người dựa vào thân cây gỗ đàn lớn phía sau. Gần nửa thân người của chàng bị bóng râm của cây phủ lấy. Mái tóc dài cột cao lên hơn phân nửa, còn lại buông thõng bên bờ vai gầy, tóc mái dài rũ xuống lộn xộn che đi nửa gương mặt bên trái, như ẩn như hiện một dải bịt mắt màu đen tuyền. Mắt phải của chàng nhắm nghiền, có lẽ chàng đang ngủ, hàng mi cong cong dài thanh mảnh lay động lòng người. Y phục chàng đang mặc càng tôn lên làn da trắng ngần của chàng, tạo cho người ngoài nhìn vào cảm thấy chàng như một ảo ảnh rất dễ dàng tan biến, hòa làm một với những tia nắng tinh khôi kia.
“Khè… khè…”
Trên cánh tay trái của chàng là một con rắn da bạc xám quấn quanh thành ba vòng, đầu của nó dựa vào ngực chàng như đang tìm kiếm hơi ấm thân thuộc, đôi mắt sắc bén chú ý quan sát mọi động tĩnh, cái lưỡi khè ra liên tục, như một thuộc hạ tín cẩn trung thành nhất canh giữ cho chàng những giây phút chợp mắt ngắn ngủi này.
Gió thổi khẽ khàng, lả lướt như những mảnh lụa trong thướt tha, hương của những đóa hoa kim ngân trắng mảnh mai xung quanh dậy lên một cách tinh tế, xung quanh chàng, những con bướm đêm vỗ cánh bay lượn thành từng dải, điểm thêm phong cảnh những mảnh lụa tối màu.
Tất cả mọi thứ, quyện lại với nhau thành một bức tranh phong cảnh đẹp.
Êm đềm như thế.
Giá như cuộc đời luôn là những khoảng lặng yên bình như thế này thì tốt biết mấy?
Tiếc thay…
~*~
Áng mây ảm đạm quyện lại trên cao thành từng mảng đen nhánh.
Mịt mù, cô tịch, lạc lõng, như lòng người mang nặng bao tâm tư nặng trĩu.
Rồi, nhẹ như không, mưa bắt đầu rơi, tí tách, từng sợi mảnh mai trườn xuống khu rừng ảm đạm hương sắc.
Thoáng chốc, mưa mạnh hơn, từng hạt mạnh mẽ chảy tràn trên nền cỏ. Gió lùa qua kẽ lá mang theo hương khí lành lạnh.
Cả không gian như có sương mù che phủ lấy, nhẹ nhàng mà miên man như bức bình phong nhạt màu.
Sắc đỏ hòa vào sắc trắng thanh khiết của mưa.
Tanh nồng.
Là máu.
“Tách! Tách!”
Hai bóng người hòa vào trong cảnh vật u ám, ảm đạm. Chàng trai áo đen đã bị trọng thương, từng giọt máu như đua nhau rơi xuống nền cỏ xanh, hòa cùng mưa, tạo thành những vệt đỏ dài chảy tràn lan quyện bùn đất. Cô gái khuôn mặt đẹp như ngọc, y phục trắng thanh khiết lốm đốm vài vết máu loang màu của chàng trai, đỡ lấy y chạy trối chết, sắc mặt hỗn loạn.
Mưa mạnh hơn, bóng dáng hai người hòa vào cơn mưa vô tận, bao nhiêu hạt mưa, bấy nhiêu bi thương…
Con đường phía trước mịt mù… đâu là lối đi sau này của họ?
Theo sau là một toán binh lính ngự y vệ ánh mắt lạnh lùng, với người dẫn đầu là một thiếu nữ mặc áo đỏ trang điểm lộng lẫy trên ngựa trắng nhưng phấn son phai phần nào do mưa, bên cạnh một tướng quân tầm bốn mươi thâm trầm kiêu bạc cưỡi ngựa đen.
- Còn chưa chịu đầu hàng?_ thanh âm của tướng quân vang lên náo động tĩnh lặng, chất chứa sự giận dữ.
Hai người đứng sững lại, giật mình đau xót, trước mắt là vực sâu hun hút lãng đãng sương mù dày đặc không thấy đáy, không còn đường nào nữa rồi.
Quay đầu lại, toán vệ binh đã phục sẵn. Cô gái áo trắng hốt hoảng quan sát tình hình xung quanh... tính sao bây giờ, bên cạnh là chàng trai áo đen gần như sẽ gục ngã bất cứ lúc nào.
- A Nhiên, tại sao lại…_ cô gái áo trắng rơi nước mắt thốt lên đau xót nhìn cô gái áo đỏ đang yên vị trên ngựa với nét mặt bình thản.
- Ta thì làm sao?_ cô gái áo đỏ nhướn mày cười nhạo, trong sự hiển nhiên chất chứa lạnh lùng và tàn nhẫn _ A Anh, ta chỉ là giúp quan binh diệt trừ tặc tử thôi.
- Khốn kiếp!_ chàng trai áo đen gào lên tức giận, nhất thời kích động ôm ngực phun ra một ngụm máu khiến cô gái áo trắng càng hốt hoảng hơn, sắc mặt trắng bệch không một giọt máu. Chàng trai nhìn cô gái áo đỏ đầy thù hằn, như chỉ hận không lập tức một nhát phanh thây nàng ta cho hả giận _ A Nhiên, chính ngươi đã bỏ độc trong rượu của ta phải không?
A Nhiên khóe môi vươn nét cười âm độc, không cần trả lời cũng biết đáp án rõ ràng là gì. A Anh sững sờ nhìn A Nhiên như không thể tin được.
A Nhiên xòe ra chiếc quạt lông mềm mại màu hồng phấn che đi nửa gương mặt mình, chỉ chừa lại ánh mắt híp lại cười khinh miệt, ẩn tàng nét cười đắc ý vô cùng. Thanh âm nàng cất lên, nhè nhẹ uyển chuyển lại như âm rắn độc vờn mồi đến chết như một sở thích:
- Giờ này mới nhận ra, không phải quá muộn rồi sao, đại sư huynh?
A Anh rơi nước mắt không ngừng, người trước mặt nàng thật sự là nhị sư tỷ cùng lớn lên sao?
Nước mắt nàng, hòa cùng mưa mặn chát.
Lạnh, da thịt lạnh chưa đủ còn sâu vào tận tâm can.
- Ta muốn giết chết ngươi!_ chàng trai rít gào, tay nắm chặt đuôi kiếm đang rỉ máu từng giọt từng giọt, y dùng sức lực cuối cùng, phóng cùng lúc thanh kiếm trên tay cùng hai thanh phi tiêu độc.
Vì không còn sức nên đi chệch hướng nhưng cũng đủ giết ba tên lính, máu tung tóe, chúng ngã người xuống đất chết ngay.
Mùi máu lại càng tanh nồng.
A Nhiên nhìn kiếm và phi tiêu sượt qua tóc mình rồi lại nhìn chàng trai áo đen, ánh mắt biến đổi ngay lập tức.
Nàng cũng chỉ là một cô gái của bi kịch.
Bi kịch của người thứ ba trong tình yêu.
- A Hàn, là do huynh ngay từ đầu đã không chọn ta mà chọn nó._ A Nhiên khóc, nét mặt đau khổ tột cùng, chiếc quạt trên tay vô thức rơi xuống nền đất vấy bùn đất thành màu xám, như trái tim u tối vương vào chướng tình biết rõ là kết cục bi thương của nàng_ Rốt cuộc ta thua A Anh ở đâu mà huynh chỉ yêu nó thôi?
A Hàn cười lạnh khô khốc khinh bỉ, ánh mắt chán ghét đến tột cùng, lạnh lùng phun ra một câu:
- Rắn độc như ngươi đừng mơ so được một góc của nàng.
- Nếu muội không có được trái tim huynh cũng phải có được thân xác huynh!
Tình yêu, rất dễ hóa thành hận thù… Người thứ ba trong tình yêu… luôn luôn nhận đau khổ… để rồi có thể làm tất cả để đoạt được tình cảm, dù cho có thể hủy diệt chính người họ yêu nhất…
Nàng gằn giọng, ra lệnh cho binh lính tiến lên. Từng tốp lính theo lệnh của nàng lăm lăm giáo sắc bước về phía hai người. Bên cạnh, vị tướng quân già cười âm độc. Cứ việc tàn sát lẫn nhau, ta đây chỉ việc thu dọn tàn cục. Loạn tặc các người, cuối cùng cũng phải bị tiêu diệt thôi.
A Anh thấy sợ, biểu cảm như quá đông không thể đối phó, nhìn sang A Hàn lại đang bị thương rất nặng. Nàng cắn răng vung kiếm lên, kiếm lãnh khốc vô tình đánh được khoảng chục tên lính, bên cạnh, y phóng phi tiêu hỗ trợ.
Trong vũ điệu ảm đạm của thần chết, cả hai đắm chìm vào oán hận, như thiêu thân lao đầu vào lửa, ánh kiếm cùng phi tiêu sắc bén phát ra đạo quang lạnh lùng và tàn độc, say sưa tắm trong máu, hơi gió từ kiếm khí lay động suối tóc của họ.
Máu chảy tràn, tanh nồng, quang cảnh muôn phần diễm lệ.
Đám lính sợ hãi có ý lui.
Lão tướng quân khẽ nhướn mày một chút.
A Hàn cắn răng nén lại đau đớn nhưng vừa rồi vận động mạnh nên máu lại tuôn ra như suối, y cười nói với A Nhiên:
- A Nhiên, ngươi hoang tưởng!
Nhất thời, trước đôi mắt sững sờ của mọi người, A Hàn ôm chặt lấy A Anh ngã người ra phía sau rơi thẳng xuống vực sâu hun hút.
~*~
- Cứu tôi với! Cứu mạng!
Nơi thác đổ nước chảy xiết bỗng đâu xuất hiện một cô gái áo trắng khàn giọng kêu cứu.
Cô có gương mặt trái xoan xinh đẹp với đôi mắt to tròn linh động, mày ngài cong vút, môi anh đào điểm tô thêm sự hoàn chỉnh cho gương mặt ưa nhìn nhưng hiện đang nhăn nhó khổ sở vì sặc nước khó thở, chân cô quẫy đạp không ngừng, tay vung loạn xạ như đang cố tìm một thứ gì đó để bám.
Mạc Thạch Lệ cô không khỏi cảm thấy sốc khi bản thân đang ở phim trường cùng mọi người diễn cảnh rơi xuống vực sâu, chỉ nhớ cô rơi xuống hồ nước do cảnh quay cuối cùng, nhưng khi ngoi lên mặt nước đã thấy mình ở đây – một khu rừng hẻo lánh vắng người qua lại.
Chắc chắn là không phải do cô bị trôi đi, vì cô đã ngoi lên ngay sau đó, với lại cảnh trí ở phim trường và một số vùng lân cận cô đã đi tham quan qua một lượt, chẳng có nơi nào từa tựa thế này.
Đặc biệt hơn, tại sao thoáng chốc chẳng còn ai xuất hiện trước mắt cô, đoàn làm phim đâu cả rồi, tâm trí hiện lên nỗi bất an, muốn bơi ngay vào bờ thì bị chuột rút.
Đúng là quá xui xẻo.
- Cứu tôi với! Cứu tôi!
Cảm giác sức nước của dòng chảy đang chèn ép khí quản, cả người nặng nề như chỉ muốn chìm dần xuống.
Không lẽ cô lại bỏ mạng trong tình huống dở khóc dở cười thế này?
- Cứu tôi…
Hai chân ngừng vùng vẫy, cơ thể cứ chìm, mắt mơ hồ khép lại.
“Ùm”
Có một tiếng động lớn phát ra lay tỉnh tri giác cô, như là một vật thể nặng rơi xuống nước.
Cô mơ mơ màng màng nhìn thấy phía trước có một bóng áo trắng đang bơi về phía mình.
Ai?
Ai vậy?
~*~
Chàng trai áo trắng – Chu Nhật Phi bơi ngược dòng chảy đến chỗ Lệ, nét mặt chàng khẩn trương lo lắng, một tay vòng qua ôm lấy thân người mảnh mai của cô, một tay chàng rẽ nước hướng đến bờ.
Nước nhểu giọt trên bãi cỏ, dưới nắng chiều nhạt lộ ra gương mặt thanh tú của Phi âu sầu và tự giễu mình.
Chàng thở dài một cái, hất tóc ra đằng sau, lắc đầu một cái chán nản rồi đưa tay lên trán.
Chu Nhật Phi, ngươi thật sự điên rồi.
Tại sao phút chốc lại mất mất lí đi cứu người dưng qua đường đột nhập trong trận đồ mình lập ra?
Chẳng qua, là lúc ấy…
Dù biết đó không bao giờ có thể là Tiểu Tâm.
Từ lâu lắm, cô bé hồn nhiên hiếu động ấy đã chẳng còn bên cạnh mình.
Cớ sao nhìn thấy bóng cô gái này ngụp lặn suýt chết dưới nước lại trông thấy hình ảnh ngày ấy của Tiểu Tâm, trong lòng dâng lên một sự sợ hãi mơ hồ.
Thế là…
“Đừng quên muội nhé…”
“Huynh quyết không quên, không bao giờ quên.”
“Quen biết Phi ca ca là điều tốt nhất đời này của muội, giờ muội ghen tị Liễu tiểu thư có thể ở bên cạnh ca ca.”
“Muội là muội, Tiểu Nguyệt là Tiểu Nguyệt, sao có thể so sánh với nhau?”
“Phi ca ca không hiểu đâu…”
“Khậc khậc”
- Cảm ơn anh đã cứu tôi!_ Lệ ổn định lại thân người, ngước mắt lên nhìn người vừa xả thân cứu mình thoát chết.
Nhưng trong chớp mắt, cô cảm thấy mi mắt nặng trĩu rồi ngã gục xuống người chàng, chỉ còn kịp ghi nhớ chàng là một chàng trai áo trắng thanh tú.
Chàng đã điểm huyệt ngủ của cô để cô không kịp nhìn thấy gương mặt mình. Có thể là cô rơi từ trên thượng nguồn xuống nên mới có thể đột nhập vào trận đồ mà chàng lập ra.
Đưa người rời đi ngay là tốt nhất.
Nghĩ thế, chàng bế thốc cô lên.
~*~
Ra khỏi rừng, chàng nhìn thấy bóng người ngồi vắt vẻo trên cây như đang dưỡng thần, chàng thuận chân đá một viên đá gần đó, rất tốt bụng đánh thức người đó dậy.
Nghe một tiếng nói đầy ai oán vang lên ngay sau đó:
- Chủ nhân, ngài không cần dùng phương thức dã man này gọi thuộc hạ dậy đâu.
Viên đá được người đó chụp lại rất chính xác và ném xuống đất.
Gió từng đợt, từng đợt vô định hình làm tung bay những chiếc lá vàng rơi, lay động trong ánh chiều tà, từng đợt hiu hắt.
Từ trên cây, một chàng trai áo xanh khoảng hai mươi nhảy phốc xuống, bím tóc dài phe phẩy trong gió, tuấn nhan tươi sáng điểm một nụ cười tinh nghịch lém lỉnh.
Kỷ Lý Phong hắn vừa làm xong việc là phi ngựa trở về chỗ này, ngồi vắt vẻo trên cây, rất ngoan ngoãn ở yên một chỗ chờ chàng quay ra còn nhanh chóng trở về, ai ngờ được chủ nhân vào một người mà lúc ra lại đến hai người a.
Hắn dù biết rất rõ rằng giữa hai người trời có sập cũng chẳng phát sinh ra chuyện gì được, chắc là một cô nương suýt chết đuối được chàng tình cờ vớt lên thôi, như là tiện thể ấy mà, cũng hiếm khi chàng cứu một ai lắm, xem ra vị cô nương này may mắn, nhưng hắn vẫn không thể ngăn được việc bản thân liếc mắt đầy giảo hoạt, cười hì hì:
- Chủ nhân, ngài cũng thật là có nhã hứng, chọn đúng nơi khung cảnh hữu tình này mà…
Hắn bỏ lửng câu nói, vì ai nghe cũng hiểu được chuyện đó là chuyện gì.
Chàng nghe thế, lại thuận chân đạp thêm mấy viên đá cho hắn thuần thục lách người tránh né.
- Ta tưởng người an nhàn hưởng thụ tình thú chuyện phong hoa tuyết nguyệt hôm nay là ngươi mới đúng chứ? Xong việc rồi?_ chàng nhướn mi, cười khẩy đầy chế giễu, lại nhận được cái nhún vai bất cần của hắn_ Chán phèo, thuộc hạ không hứng.
- Hưởng thụ hết mọi thứ rồi lại bảo không hứng, hay nhỉ?_ rồi chàng dừng nụ cười, nghiêm túc nói khi đang bước đi đến chỗ cột dây cương ngựa_ Thôi, theo ta đến y quán đưa cô gái này đến đó rồi hồi cung, còn phải thay một bộ đồ khác nữa.
Tiểu cô nương xinh đẹp, hôm nay cô cực may mắn đấy, có thể ở trong trận đồ của chủ nhân mà còn toàn vẹn cái mạng nhỏ, lại còn được chính ngài cứu nữa.
Hắn ra bộ nghiêm chỉnh nhất có thể, hơi cúi người, đưa tay ra làm một tư thế chào màu mè làm chàng ngẩn người một chút rồi lắc đầu ngán ngẩm, hắn cười, ánh mắt linh động đầy gian tà:
- Mời chủ nhân lên ngựa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook