Diệp Gia
-
Chương 4
Sau khi King bị bắt, tôi và Đàm Văn từng có một đoạn thời gian ngắn qua lại với nhau, chủ yếu là cùng bàn bạc công việc hàng ngày. Sau mới biết, tốp người của Đàm Văn là đi theo một tuyến khác lên thuyền, không hề nghĩ tới lại đụng phải cuộc đuổi bắt lớn của hải quân, bộ binh và không quân. “Vô cùng phấn khích!” Cậu ta bật ngón tay cái khen. Tuy quen biết vội vàng, nhưng tôi ấn tượng rất tốt với người cùng ngành có diện mạo nhã nhặn anh tuấn này, không hoàn toàn là vì Đàm Văn khen bọn tôi, chủ yếu là bởi trong vài năm này họ vốn dĩ làm tốt hơn chúng tôi, dù là trang bị hay đường tin tức, tổ truy nã ma túy của Hồng Kông bên kia đều tiên tiến và nhanh nhạy hơn. Mấy năm nay họ vẫn luôn là tiên phong trong việc tấn công bọn buôn lậu thuốc phiện Đông Nam Á. Hơn nữa họ không bị giới hạn hành động nhiều như chúng tôi, cho nên trong vài lần gián tiếp hợp tác lúc trước, chúng tôi luôn kém một bậc, thường buồn bực không thôi. Không nghĩ tới lần đầu tiên trực tiếp đối mặt, bọn tôi lại biểu hiện xuất sắc đến thế, tự nhiên ấn tượng tốt đối với Đàm Văn tăng gấp đôi. Huống chi từ đó về sau, Đàm Văn thường cho người báo cho chúng tôi tin tức bên kia của họ, tiêu chuẩn chuyên nghiệp và tinh thần hợp tác đều không thể chê vào đâu được. Lần gặp lại này khiến tôi sinh ra vài phần cảm giác thân thiết.
Tôi nói chuyện vui vẻ với Đàm Văn một hồi mới nhớ ra lãnh đạo của mình. Ai ngờ lãnh đạo tâm tình rất tốt, chẳng chú tâm nói: “Các cậu thân thiết như vậy thì quá tốt, về sau hợp tác sẽ không khó khăn.”
Tôi lập tức cười, cam đoan, “Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định thân mật khắng khít.” Lãnh đạo sớm đã quen thói nói xằng nói xiên của tôi nên cũng không để trong lòng, tiếp đến mở miệng hỏi thăm vài câu về tình hình sức khỏe cha tôi, tôi tự nhiên đáp rằng một lời khó nói hết, chẳng qua đáng tiếc, đối với cha tôi biết không nhiều, có nhiều người quan tâm đến ông như vậy cũng chẳng cần tôi vô giúp vui.
“Không biết cảnh sát Lâm có đây hay không?” Sau khi cùng nói chuyện với tôi và lãnh đạo một lúc sau, Đàm Văn hỏi. “Tôi rất nhớ phong thái của cậu ấy!” Đàm Văn cười nói. Nhắc như thế khiến lãnh đạo cũng có hứng thú bảo: “Đúng vậy, Tiểu Lâm kia đâu, gọi cậu ta đến đây, tôi cũng muốn trông thấy, tôi nghe cấp dưới đều nói cậu ấy như một huyền thoại.”
“Quả thật giống huyền thoại!” Đàm Văn cười nói: “Cấp dưới của tôi cũng rất mê mẩn, may là cậu ấy không làm việc ở Hồng Kông, bằng không sớm lấy vị trí của tôi rồi. Thế này đi,” Đàm Văn quay đầu nhìn về phía tôi, “hãy để chúng tôi gặp cậu ấy, đi gặp huyền thoại cũng chỉ vài bước mà.”
Đàm Văn vừa nói xong, tôi lập tức đáp lại được. Họ khen Diệp Gia, tôi cũng thay cậu nhận, trong lòng tôi Diệp Gia đâu chỉ là huyền thoại, cậu là huyền thoại của huyền thoại. Thế là tôi sải bước dẫn đường, quên luôn cả việc hỏi ý kiến lãnh đạo.
Tôi đi đến trước cửa phòng tư liệu, làm ra một tư thế hết sức khoa trương rì rầm: “Vừng ơi mở ra.” sau đó cười mở cửa phòng tư liệu, ba người chúng tôi cùng liếc mắt liền thấy Diệp Gia, trên thực tế cậu đang ngồi trên cửa sổ đối diện cửa lớn. Trước khi mở cửa, không phải tôi chưa nghĩ tới Diệp Gia đang ở tạo hình nào. Tôi nghĩ có lẽ sau khi được Tiểu Phong nhắn lại, Diệp Gia tất nhiên sẽ mặc đồng phục cảnh sát gọn gàng sạch sẽ, vẻ mặt chăm chú ngồi ngay ngắn trước máy tính một mình nghiên cứu tư liệu, hoặc có thể cùng mấy người bọn Tiểu Phong nghiên cứu, thảo luận những chi tiết tôi không rõ. Trên thực tế, Diệp Gia đúng thật là mặc đồng phục cảnh sát, chẳng qua cậu đang xếp bằng ngồi trên cửa sổ, cũng đúng là nghiên cứu, chẳng qua trước mặt chính là một bàn cở đang đánh dở.
Đợi đến khi cậu ý thức được người vào chẳng phải đồng nghiệp bình thường, chúng tôi đã thu hết vào đáy mắt hình ảnh cậu thản nhiên tự đắc. Cậu cầm lấy quân cờ trong tay, cùng tôi hai mặt nhìn nhau, ánh mắt cậu hiển nhiên là đang nén giận tôi vì sao lại đột nhiên dẫn những người này đến khiến cậu trở thành trò cười. Tôi chỉ có thể hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tiểu Phong bên cạnh vẻ mặt đang sưng lên đỏ bừng. Diệp Gia nhảy xuống cửa sổ, cũng không mang giày vào mà đưa tay cho Đàm Văn cười nói: “Lại gặp mặt.”
Đàm Văn cũng mỉm cười, rất tự nhiên cầm tay cậu, nói: “Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ tới sẽ mau như thế.” Hai người tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu, nếu không phải Diệp Gia còn đang chân trần, tôi thật muốn bỏ đi cảnh tượng vừa rồi trong trí nhớ. Tôi tuyệt đối không dám nhìn sắc mặt lãnh đạo, lấy kinh nghiệm tôi và ông nhiều năm cùng làm việc với nhau trong một thời gian ngắn, tôi hiểu ông ta rất rõ.
Sau khi nói mấy câu, Diệp Gia xoay đầu về phía lãnh đạo. Diệp Gia cũng chưa từng gặp qua lãnh đạo, thứ nhất là lãnh đạo luôn thích dùng cách thức giao tiếp để gặp mặt, tiếp nữa cho dù trong ba năm nay ông ta có đôi lúc ngẫu nhiêu tới một hai lần, thì Diệp Gia ở phòng tư liệu cũng chưa từng thấy qua. Giam giữ King, tuy nói cấp trên tuyên bố chúng tôi lập công, chẳng qua bây giờ chỉ thị đó còn đang chờ phê duyệt. Diệp Gia nhìn ông ta một cái, nhẹ nhàng nhăn mũi, cậu còn chưa kịp nói gì, tôi và Đàm Văn đột nhiên trăm miệng một lời hét to một tiếng: “Diệp Gia!” Diệp Gia và lãnh đạo cùng lúc bị hai chúng tôi dọa đến nhảy dựng lên. Tôi thì bởi giọng Đàm Văn kêu to mà lắp bắp kinh hãi, còn Đàm Văn cũng có phần ngượng ngùng, mặt hơi ửng đỏ.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, lần sau lãnh đạo mà tới chơi tôi nhất định phải xem hoàng lịch, nếu ngày không tốt, có thể hoãn lại liền hoãn, miệng giới thiệu cho Diệp Gia nói: “Đây là cảnh sát trưởng của sở, ngài Trần Thính.”
Cuối cùng chúng tôi được thông báo Đàm Văn sẽ nghỉ ngơi ở đây một thời gian ngắn, Đàm Văn ở lại vì giúp đỡ cảnh sát cả hai bên chuẩn bị, đi trước từng bước để quen tình hình.
Đàm Văn đúng là nhân tài có tố chất rất cao, thông thạo đến bốn ngoại ngữ khiến chúng tôi có phần xấu hổ. Đàm Văn còn nói một hơi tiếng phổ thông rất chuẩn, sau đó mới biết hóa ra cha mẹ Đàm Văn đều là người Bắc Kinh, quãng thời gian trước năm mười sáu tuổi gia đình đều sống tại Bắc Kinh, sau đó cậu ta mới được người chú ruột ở Hồng Kông đón đi nuôi nấng. Tôi không nghĩ tới Đàm Văn và Diệp Gia thế mà là đồng hương, vậy nên tăng thêm nhiều phần thiện cảm. Đồng thời cũng phải cảm khái, ba người khi còn trẻ cùng ở Bắc Kinh đến mười mấy năm, vậy nhưng chưa bao giờ gặp nhau, đến khi lớn lên rồi thì lại tụ tập quen biết nơi thành thị phía nam này.
Thái độ Diệp Gia đối với Đàm Văn thủy chung vẫn là thản nhiên, có nghĩa là không quá lãnh đạm nhưng cũng chẳng đặc biệt nhiệt tình. Nếu cần phải có một tiêu chuẩn để lấy đó làm cân nhắc cho việc đối đãi với người xa lạ bên ngoài, thì quả thật bạn cứ lấy thái độ của cậu ấy ra làm tham chiếu. Kỹ năng máy tính của Đàm Văn cũng rất giỏi, chẳng những sử dụng được nhiều phần mềm chuyên môn, còn có thể lập trình một ít. Đó vừa đúng là điều Diệp Gia cảm thấy rất hứng thú, hai người thường xuyên ngồi một chỗ bàn luận với nhau. Nhưng mỗi lần đều là Đàm Văn chủ động trước, Diệp Gia chưa từng bao giờ yêu cầu.
Rất nhanh tôi và Đàm Văn trở thành bạn, tôi chưa từng nghĩ chàng trai nhã nhặn mà khi uống rượu lại uống tự nhiên và sảng khoái đến thế, uống một hồi cả hai bọn tôi liền nói chuyện hài. Ở chung với Đàm Văn tôi như cá gặp nước, từ ngày đến thành phố này do xã giao qua lại nên tôi thường xuyên uống vang đỏ. Nếu không uống say thì thôi, chứ say rồi thì say vô cùng. Mà bình thường ăn cơm cùng tôi cho tới bây giờ Diệp Gia vẫn không uống rượu, có lúc tôi nhịn không được hoài nghi tửu lượng cậu quả thật cực kém, vẫn là lần trước say rượu mà thật bị sự kiên cường của Đồng Úy làm thiệt thòi.
Có vài ngày, buổi tối tôi và Đàm Văn tìm những nơi xung quanh thành phố lêu lỏng, dù gì chúng tôi đều là kẻ độc thân, nên rất mừng rỡ mà thoải mái tiêu diêu tự tại. Đôi lúc nghĩ phải chăng mình đã lạnh nhạt với Diệp Gia, nhưng tưởng tượng đến cảnh cậu đang bận rộn hầu hạ Đồng Úy bụng to lên, thế là cũng bình thường trở lại.
Ngày ấy, như thường lệ, hết giờ làm tôi liền đi tìm Đàm Văn để tìm nơi uống rượu nói chuyện phiếm, mới vừa đi tới chỗ đậu xe, bỗng bắt gặp Diệp Gia và Đàm Văn đang nói chuyện với nhau, từ góc độ của tôi chỉ có thể thấy vẻ mặt của Diệp Gia. Càng chạy đến gần, tôi mới nhìn rõ sắc mặt cậu cũng ngày càng khó coi. Cuối cùng, tôi nghe được tiếng nói đặc biệt réo rắt của cậu cao lên: “Hai ta đấu một trận đi, ngay tại sân bóng rổ, chịu không?”
Đàm Văn như có chút khó xử, đáp lại: “Cậu nghiêm túc đến vậy sao!” Diệp Gia bỏ lại một câu, tôi chờ anh, xoay người bước đi. Tôi thấy hướng cậu đi chính là về phía sau sân phóng rổ. Dường như cậu thấy tôi, nhưng ngay cả chào hỏi cũng chẳng chào, cũng không cho tôi cơ hội đi qua bắt chuyện. Tôi có chút giật mình, Diệp Gia như vậy là rất ít gặp. Lúc trước khi tôi phân cho cậu đến phòng tư liệu, cậu cũng chưa từng mang vẻ mặt đó đối diện tôi.
Tôi miên man suy nghĩ không biết điều gì làm cậu tức giận, đi đến bên cạnh Đàm Văn liền nhíu mày nói: “Sao mà chọc Diệp Gia tức giận vậy.”
Đàm Văn vẻ mặt cổ quái, nhìn tôi, nói: “Làm gì có, anh phải biết là tôi rất sùng bái cậu ấy.”
“Vậy cậu ấy vì sao phải đánh nhau với cậu.” Tôi hỏi.
“Tôi nào biết…” Đàm Văn dài giọng trả lời tôi, thần sắc trên mặt càng thêm kỳ lạ. Tôi vừa định cười lạnh đáp rằng Diệp Gia không phải người cố tình gây sự tùy tiện đấu võ thì đột nhiên giật mình, trong lòng kinh hoàng. Nghĩ rằng chẳng lẽ Diệp Gia vì tôi mới tìm người đánh nhau, thế nên vừa rồi tức giận không để ý tới tôi, cũng là bởi thấy tôi cùng những người khác gần đây quá thân thiết. Trong lòng bất giác mừng rỡ, đang lúc nghĩ vậy thì phát hiện Đàm Văn như có điều suy nghĩ nhìn tôi, thế là vội vàng hung hăng trừng mắt lại, nói sao còn không đi, đừng để Diệp Gia đợi lâu.
Anh thật để tôi cùng cậu ấy đành nhau, Đàm Văn giật mình hỏi. Tôi hừ mũi, lạnh lùng nói, thằng nhãi cậu chờ chuẩn bị băng bó vết thương đi.
Khi hai chúng tôi cùng vào phòng bóng rổ, Diệp Gia đứng dưới rổ bóng đưa lưng về phía chúng tôi, bóng dáng cậu đứng nơi phòng bóng rổ trống vắng ấy có vẻ cô đơn. Trong lòng tôi dâng trào xúc động, muốn tiến lên ôm lấy cậu, nghĩ Diệp Gia sao lại ngốc đến vậy. Trong tâm tưởng tôi, Diệp Gia lúc nào cũng luôn quan trọng, huống chi người kia chỉ là Đàm Văn. Đang đứng ngẩn người suy nghĩ, Diệp Gia đã biết chúng tôi đi vào, cậu bắt đầu cởi áo khoác.
Đàm Văn ở bên tai cười khổ một chút, nói vậy đến giờ mọi người vui đùa một chút nào, Dịch Vĩ anh làm trọng tài. Trong lòng tôi ác độc nghĩ, hôm nay nếu không cho Diệp Gia đánh đến cao hứng, tôi tuyệt đối không hô ngừng.
Ngay từ khi cuộc chiến bắt đầu, tôi biết mình đã sai. Đàm Văn rõ ràng từng chịu qua huấn luyện nghiêm khắc, động tác không thể nói là thật mau, nhưng đủ hiểm, đủ chuẩn. Diệp Gia muốn từ trên người cậu ta có được thuận lợi chỉ sợ rất khó, lúc ban đầu tôi cũng không sốt ruột, bởi thân thủ Diệp Gia tôi rất rõ ràng, Đàm Văn nếu muốn trên người cậu có được thuận lợi chỉ sợ càng khó hơn.
Đánh một lúc, tôi phát hiện Diệp Gia lộ ra một nhược điểm chí mạng, thể lực cậu không đủ. Về phần cậu vì sao như vậy, tôi đương nhiên biết, tất cả đều là công của tôi. Tôi để cậu làm việc trong phòng suốt ba năm. Tính Diệp Gia vốn nhân lúc yên tĩnh mà vận động, lúc vừa đến đội còn có thể trong nửa giờ chạy mấy vòng quanh tòa nhà, sau đó phát hiện nhiệm vụ phải hành động gần như là con số 0, hơn nữa có Đồng Úy, thế là ngay cả buổi sáng chạy hai vòng cũng chẳng hứng thú. Thể lực hiện tại của cậu nếu phải so với lúc mới tốt nghiệp ra trường thì đã kém xa. Mà phong cách của Đàm Văn vừa đúng phải cần thể lực rất lớn để chống lại, mỗi quyền của Đàm Văn đều có sức đủ để phá một tảng đá lớn, nếu Diệp Gia bị trúng một quyền thôi thì chỉ sợ cả người phải bay ra khỏi phòng bóng rổ.
Vậy là Diệp Gia đành phải dùng biên độ rất lớn tránh đi một đấm xé gió bay tới trước mặt cậu. Hơn nữa nếu Đàm Văn chưa từng biết gì về sự lợi hại của nhuyễn công mà Diệp Gia có, như vậy cậu còn một cơ hội bất ngờ xông lên mà chiến thắng, nhưng rõ ràng một màn của Diệp Gia trên du thuyền khiến Đàm Văn khắc sâu vào trí nhớ. Kinh nghiệm đánh nhau kịch liệt của Đàm Văn xem ra cũng rất phong phú, nên càng đợi Diệp Gia lộ ra nhiều nhược điểm hơn thì bắt đầu liên tục công kích trực tiếp vào ngay mặt Diệp Gia. Như vậy dù Diệp Gia trốn như thế nào, cậu đều phải hoạt động với biên độ rất lớn, cứ như vậy cậu căn bản không có thời gian phản kích. Cậu vừa mới né xong quyền thứ nhất, quyền thứ hai của Đàm Văn đã tới. Đánh tới đánh lui, cậu gần như chỉ dùng toàn sức mà né, chẳng cách nào đánh lại.
Tôi căn bản không nghĩ tới chuyện làm trọng tài, trong lòng thầm hận Đàm Văn vừa rồi động thủ miễn cưỡng là thế, vậy mà hiện tại dáng vẻ như dù bức cũng phải thắng Diệp Gia. Tôi cũng chẳng có tâm tư nào cẩn thận quan sát hai đại cao thủ đánh nhau kịch liệt, chỉ một lòng một dạ nghĩ phải ngầm giúp Diệp Gia thế nào mới tốt.
Đúng vào lúc này, Đàm Văn lại một quyền đánh thẳng vào Diệp Gia, cơ thể Diệp Gia tựa như cành liễu bị gió thổi bay, cú đánh xé gió đánh vào hư không, cậu đã ngã người gấp khúc ra sau chín mươi độ, tư thế tuyệt đẹp. Đàm Văn có hơi ngây ra, dù dã phòng bị nhuyễn công của Diệp Gia nhưng vẫn chưa nghĩ tới lại tuyệt vời mà tao nhã đến vậy. Tôi gần như phải bật thốt lên kêu to: chính là giờ phút này. Tay phải Diệp Gia đã chế trụ cổ tay vươn hết thế của Đàm Văn, dịch người về phía trước, tay trái đưa tới trước ngực Đàm Văn đồng thời mượn lực, chân phải đá trúng khớp xương dưới gối Đàm Văn. Đàm Văn cứ như vậy bị Diệp Gia dùng lực một cách đầy khéo léo hất qua khỏi đầu, bản thân cậu cũng cùng ngã xuống. Khi lưng vừa chạm đất, Diệp Gia liền thuận thế xoay người chế trụ cổ tay phải và cổ Đàm Văn.
Không đợi tôi mừng như điên mở miệng phán Diệp Gia thắng, chỉ thấy Đàm Văn nhấc chân đá vào sau gáy Diệp Gia. Thừa lúc Diệp Gia có phần choáng váng, Đàm Văn xoay người áp cậu trên mặt đất. Đàm Văn hiển nhiên rút kinh nghiệm từ nguyên nhân thất bại của Diệp Gia, thế nên quỳ gối giữa hai chân cậu, hai chân dang ra đè lấy đầu gối cậu, hai tay nắm lấy cổ tay Diệp Gia đặt bên tai cậu. Đàm Văn nhìn xuống Diệp Gia nằm theo hình chữ đại – nằm dang tay dang chân.
Tôi xem đến trợn mắt há hốc mồm, tình thế biến hóa trong nháy mắt, hiện tại tôi không biết nên kêu ngừng hay im lặng. Nếu bây giờ mà phán Diệp Gia thua, chỉ sợ cậu càng thêm tức giận. Chẳng qua nếu để thời gian lâu khiến cậu duy trì tư thế này, tôi không dám cam đoan sau khi Diệp Gia nhảy dựng lên có thể hay không đánh nhau cùng tôi.
Đàm Văn như cũng bị ra chân hỏa, chỉ nghe tiếng cắn răng hỏi: “Sao, cậu phục…” Chữ chưa còn chẳng kịp nói ra, Diệp Gia đột nhiên nhẹ ngẩng đầu, độc ác cắn lên cổ tay Đàm Văn. Đàm Văn kêu một tiếng, nhảy dựng, há miệng chỉ vào Diệp Gia. Người sau thì thản nhiên đứng dậy từ mặt đất, chẳng khác nào dấu răng trên tay Đàm Văn bắt đầu chảy máu hoàn toàn không phải của mình.
Tôi quyết định thật nhanh phán Đàm Văn thua, Đàm Văn giật mình nhìn tôi, tôi biết mình làm vậy có phần vô sỉ, chỉ là tôi cũng trừng mắt với cậu ta, nghĩ thầm: mẹ nó, chẳng lẽ tôi để thằng nhãi như cậu đắc tội với Diệp Gia?
Tôi chỉ vào cổ tay Đàm Văn nói: “Chảy máu rồi, còn không tính thua?”
Ai ngờ mặt Diệp Gia bỗng nhiên sưng lên đỏ bừng, rống lên một câu với tôi: “Anh phải thiên vị như vậy để giúp tôi sao?” Nói xong cũng không quay đầu lại chạy mất, ngay cả áo khoác trên mặt đất cũng chẳng thèm nhặt.
Tới tận bây giờ tôi chưa từng gặp qua Diệp Gia tức giận như vậy, muốn đuổi theo nhưng lại sợ mọi chuyện rõ ràng, đành phải cười ha ha với Đàm Văn nói: “Đừng để ý, tính tình cậu ấy xấu vậy đó.”
Đàm Văn liếc nhìn tôi, nói: “Cậu ấy rất quan tâm đến thái độ của anh, đi giải thích đi.”
Nghe Đàm Văn nói vậy, tôi mừng rỡ thoát thân đi tìm Diệp Gia, hỏi bảo vệ canh cửa nói không thấy cậu ra ngoài. Sau đó bắt gặp cảnh sát trong ca trực mới biết Diệp Gia đi nhà tắm. Phòng tắm trong đội ít, lúc hết giờ làm thường rất đông, vậy nên Diệp Gia rất ít khi tắm rửa ở đội, hôm nay đã trễ thế này phỏng chừng cũng sẽ không có người bên ngoài. Tôi tùy tiện lấy một cái khăn mặt rồi vào nhà tắm, kỳ thật đó là tôi giả vờ giả vịt. Diệp Gia nói tôi nếu không có mùi là không chịu tắm rửa, cậu thật hiểu tôi.
Phòng tắm dành cho nam trong đội vốn là sửa lại từ phòng tắm nữ, thế là vòi hoa sen thuần một màu trắng, phòng cũng được tách thành từng gian nhỏ. Cũng bởi thế, tôi mới chưa từng nghĩ cách lừa Diệp Gia đến đây, bởi có xem cũng chẳng được. Quả nhiên, trong nhà tắm chỉ có một gian phòng vang lên tiếng nước, tôi đi qua gõ nhẹ cửa, nói: “Diệp Gia, hôm nay cậu ăn phải thuốc nổ à, sao phải phát hỏa nhiều như vậy.”
Diệp Gia không lên tiếng, tiếp tục tắm, tiếng nước bên trong rất lớn, tôi cũng chẳng tiện nói tiếp, đành phải ở ngoài cửa chờ cậu đi ra.
Khoảng hai mươi phút sau, Diệp Gia tắt vòi nước, sau đó vài phút, Diệp Gia bước ra. Tóc cậu vẫn còn ẩm chưa lau khô hẳn, ngay cả hàng mi đen nhánh dường như còn dính bọt nước. Sau khi ngồi ba năm ở văn phòng, màu da cậu đã không còn là màu của lúa mì mà biến thành màu trắng như ngà voi, da thịt sau khi tắm nhiễm một tầng đỏ ửng, nhất là khi nhìn đến vũng hõm nho nhỏ phía dưới cổ trong chiếc áo đang rộng mở, tôi chỉ cảm thấy một luồng khí nóng dâng lên, trong đầu toàn là hình ảnh Diệp Văn bị Đàm Văn đè ra thành hình chữ đại – tư thế nằm dang tay chân. Tuy đây không phải là lần đầu Diệp Gia tắm xong xuất hiện trước mặt tôi, chỉ là đèn nơi phòng tắm sáng quá, mỗi một chỗ mê người của Diệp Gia dường như bị chiếu qua kính lúp, phóng lớn trước tôi.
Miệng lưỡi tôi khô khốc đứng đó, nhất thời nghĩ không ra sẽ nói gì với Diệp Gia. Cậu quay đi tự lau tóc còn ẩm, sau đó bắt đầu dọn dẹp. Hiện tại tóc cậu nửa rối tung càng tôn thêm rõ hình dáng gương mặt cậu, mũi thẳng, thật gợi cảm chết người. Tôi buộc lòng phải tự thì thầm, chết đi, chết đi, lấy đó làm thứ áp chế dục niệm đang mãnh liệt mà đến. Chỉ là tôi hoài nghi nếu như thực sự bị treo cổ chết đi, nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Gia có khi tôi sẽ tức tốc nhảy ra khỏi mộ.
“Anh muốn nói gì?” Diệp Gia dọn dẹp sẵn sàng, lạnh lùng hỏi. Ánh mặt lạnh như băng của cậu thành công lôi tôi ra khỏi bể dục chẳng bến bờ, nhất thời chân tay luống cuống, không biết mình nên làm gì. Đành phải cười gượng lấy tay vỗ ót Diệp Gia, miệng cười nói không phải cậu có chỗ nào không thoải mái đó chứ, sao hung dữ với tôi vậy. Tôi như thế một là do không hiểu bản thân nên nói gì, hai là muốn giả ngu mà lừa dối để qua ải. Diệp Gia bị tôi như vậy chọc cho khẽ cười, tuy rằng chỉ trong ngắn ngủi, nhưng cũng đủ làm tôi biết mình vừa rồi đứng không vững trên bờ, lập tức ngã xuống bể dục một lần nữa.
Diệp Gia nhìn tôi, giống như cảm thấy bộ dáng tôi thì vừa tức vừa buồn cười, bớt giận, mở miệng định nói gì. Cửa phòng tắm đẩy ra, Đàm Văn cầm đồ tắm đi vào, thấy bọn tôi thì sửng sốt, tựa như chẳng nghĩ tới hai chúng tôi ở trong phòng tắm tâm sự. Đàm Văn phản ứng cực nhanh, lập tức cười chào hỏi: “Hai người tắm xong hết rồi?” Tôi cười nói đúng vậy, cậu cũng mau đi. Diệp Gia nhẹ gật đầu xem như đáp lại, vừa định bước ra ngoài thì gặp Đàm Văn muốn đi vào trong, thế nên đành phải ngừng lại. Đàm Văn không bỏ lỡ thời cơ, nói: “Cảnh sát Lâm thật lợi hại, chỉ sợ là cậu là người thân thủ tốt nhất mà tôi từng gặp.” Đàm Văn bật ngón cái, lại nói tiếp: “Những người làm việc văn phòng mà có thân thủ tốt như cậu thật khó tin.” Trong lòng tôi thầm khen, nghĩ thầm rằng, nhân tài của khu vực phát triển rốt cuộc không giống người thường, nói lời hay cũng cẩn thận như vậy.
Diệp Gia ngẩng đầu, dùng thanh âm lạnh lùng nói: “Cảnh sát Đàm không cần khách sáo, thân thủ tôi thật rất bình thường, trong cục còn nhiều người giỏi hơn tôi, bằng không tôi cũng sẽ chẳng ở phòng tư liệu.” Nói xong cậu liền vòng qua Đàm Văn đi ra ngoài.
Tôi chỉ biết cười khổ, nghĩ thầm Diệp Gia khi nào thì trở nên lòng dạ hẹp hòi như vậy, thấy Đàm Văn còn đang ngẩn người, biết cậu ta nhất định chưa từng hiểu biết qua bản lĩnh ăn nói của Diệp Gia, bị Diệp Gia nói móc như vậy thì thất thần, thế là tôi liền đi lên vỗ vỗ vai Đàm Văn, định mở miệng nói vài câu an ủi. Nhưng Đàm Văn lại cất giọng trước, nói: “Anh nói đúng, tính cậu ấy thật xấu.”
Sau đó Diệp Gia vẫn đối xử thản nhiên với Đàm Văn như trước, tựa như một hồi đánh nhau kịch liệt trong phòng bóng rổ chưa từng phát sinh qua. Có một lần Đàm Văn nói với tôi, cậu ta cảm thấy Diệp Gia là người rất giàu tình cảm, thái độ lạnh lùng đạm mạc ấy chỉ sợ là thói quen tự tạo áp lực cho bản thân mình. Tôi lúc ấy lắp bắp kinh hãi, kinh ngạc nhìn Đàm Văn, tôi tự nhận là ngoại trừ mình ra, không ai sáng tỏ tính cách thật của Diệp Gia, vậy nhưng không nghĩ tới Đàm Văn đến đây chưa bao lâu, thế mà có thể nhìn thấu rõ ràng. Tôi nghĩ hơn phân nửa là do Đàm Văn cũng là người có tính cách giống vậy, nhận thức được điều này, ẩn trong tôi lại coi như đã biết Đàm Văn một thời gian.
Mà Đồng Úy lúc này đã gần tới ngày sinh, cô càng quấn Diệp Gia hơn so với bình thường, do vậy cậu luôn phải chạy tới bệnh viện, bận tối mày tối mặt. Năm ấy phụ nữ ai cũng lựa chọn cách sinh không đau, nhưng Đồng Úy cố tình chọn cách sinh thường. Lúc tôi đến thăm còn cười nhạo cô, nói Đồng Úy, muốn truyền thống sao không tìm luôn một bà mụ. Cô nhìn miếng táo mà Diệp Gia đã gọt vỏ, gương mặt đầy ý cười, tôi nghiêng đầu nhìn kỹ miếng táo kia, cảm thấy kỹ thuật của Diệp Gia thật sự chẳng giỏi lắm. Đồng Úy vui vẻ như vậy, chẳng qua là vì táo này là do Diệp Gia tự gọt cho cô.
Đồng Úy cứ mỉm cười thâm sâu như thế nhìn táo được gọt mà giải thích nghi hoặc của tôi, cô nói: “Con người luôn phải chật vật mà sống, nhất định cả đời đều phải giãy giụa, không bằng để đứa bé học được việc ấy ngay thời khắc nó được sinh ra.” Với vẻ mặt chẳng hề thay đổi, cô đưa mắt từ trái táo chuyển qua gương mặt tôi, bất chợt tôi cảm thấy có phần kích động, thảm hại. Tôi nhếch môi, vờ khó hiểu, cười nói: “Đồng Úy, cô khi nào thì trở nên bi quan?”
“Bi quan?” Cô mở to hai mắt nhìn, ngược lại cười đến rạng rỡ. “Hiểu được còn sống là phải đấu tranh, tôi còn tưởng anh sẽ nói tôi là người tích cực luôn biết hướng về phía trước chứ.” Tôi còn chưa kịp đáp lời, chợt nghe giọng cô ngọt đến mức phát chán, dường như kêu một tiếng Diệp Gia, tôi quay đầu, bắt gặp Diệp Gia đã mang theo gà mên đi vào.
Thấy tôi, cậu chỉ hờ hững nói anh đến thăm Đồng Úy à, rồi chẳng nói chuyện với tôi nữa. Mà Đồng Úy từ khi Diệp Gia vào phòng, dường như quên mất trong phòng còn một người nữa. Mắt cô chưa từng rời khỏi Diệp Gia, nhất cử nhất động của cậu cô đều không chịu thua kém thu vào đáy mắt. Tôi đứng đó như kẻ ngoài cuộc, dường như bên tai nghe được tiếng Đồng Úy làm nũng muốn Diệp Gia phải đút mình. Diệp Gia cũng cười khẽ đồng ý, Đồng Úy còn oán giận bảo đứa bé hôm nay hung dữ đá cô. Diệp Gia đáp trả nói, thật vậy sao, thế con nó nhất định giống em hơn giống anh, dữ đến vậy. Hai người không coi ai ra gì, liếc mắt đưa tình trong chốc lát.
Tôi cảm thấy mình không cần làm bóng đèn bị kẹp ở giữa nữa, vì thế mở miệng từ biệt họ. Diệp Gia không nói gì, Đồng Úy trêu ghẹo cười nói sao anh không ở lại thêm một lúc, có phải xúc cảnh sinh tình hay chăng, vậy thì hãy nhanh tìm cho chúng tôi một người chị dâu. Tôi thuận miệng nhanh chóng nói bừa vài câu.
Ra khỏi bệnh viện, tôi không đi xe, chạy một mình trên đường không mục đích. Tôi từng muốn Diệp Gia phải đạt được hạnh phúc như vậy, tôi đã cho rằng tôi có thể vì thế mà chịu được tịch mịch, chịu được cô độc, giờ đây tất cả trước mắt như hồi báo cho cố gắng của bản thân. Ấy vậy mà tôi cảm thấy con tim như bị thứ gì xé toạc, càng chạy càng đau, cuối cùng đau đến mức không nâng nổi thắt lưng. Tay tôi dọ dẫm muốn nắm lấy thứ gì đó để chống đỡ bản thân, nắm lấy thứ gì cũng được, lan can, nhánh cây, thứ gì cũng được, lo gì tới việc dòng người vô tình đi ngang qua.
Một cách ngoài ý muốn, tôi bắt được một bàn tay ấm áp, khi ngẩng đầu lên phát hiện đôi tay ấy là của Đàm Văn. Trên gương mặt nhã nhặn của Đàm Văn có vẻ lo lắng, hỏi anh có khỏe không. Tôi nỗ lực đứng lên, không cần nhìn gương cũng biết sắc mặt mình tái nhợt như quỷ, miệng trả lời không có việc gì không có việc gì, tôi là ai chứ. Đàm Văn liếc nhìn tôi một cái rồi mới nói: “Tôi cũng biết anh không có việc gì, chỉ là cô nàng anh nói hôm qua quá lợi hại.” Tôi cười đập nhẹ vai Đàm Văn nói, không phải cậu muốn đến điên rồi chứ, vậy lần sau tôi giới thiệu cho cậu.
Ai ngờ thần sắc cậu ta quỷ dị kề sát mặt vào tôi, nói: “Không cần, phiền lắm, tôi là gay, anh tiêu hỏa cho tôi là tốt rồi!” Trong lòng kinh hãi, tôi quay đầu lại thấy Đàm Văn thần sắc tự nhiên, mới cười mắng: “Cậu thằng nhãi này, ai làm anh em với cậu thật sự xui xẻo mà, ngay cả cơ thể da thịt cũng phải coi chừng.”
Đàm Văn vẻ mặt đau khổ nói: “Anh quá xem nhẹ tôi rồi, tôi là kẻ không biết nghĩa khí vậy sao?” Cậu ta vỗ bả vai của chính mình, còn nói: “Như vậy đi, tôi đem cơ thể tôi cho anh mượn dùng trước.” Vẻ mặt cậu ta mờ ảo, “Tôi đoán, anh dường như rất cần một bờ vai để dựa vào.”
Tôi xì một cái, nhưng vẫn rất vui mừng khoác vai Đàm Văn. Hai người giống như tâm tình đều tốt, đang muốn cứ như vậy thân thiết kề vai sát cánh rời đi. Bỗng tôi thấy Diệp Gia, cậu đang đứng ở đối diện phía bên kia đường, dưới dòng xe cộ như nước chảy, tôi chẳng thể lập tức bước đến chỗ cậu. Chúng tôi cứ lẳng lặng đứng mặt đối mặt như vậy, trong trí nhớ tôi, đây là lần đầu tiên tôi chưa từng do dự mà lại gần cậu. Sau đó tôi nhìn thấy Diệp Gia mỉm cười với chúng tôi, nụ cười kia tựa như giọt sương buổi sớm mai dưới ánh mặt trời, nụ cười trong suốt và ngập màu ánh sáng, nhưng nụ cười ấy khiến con người có một loại sầu não và bi thương chẳng thể xua đi. Có lẽ bởi do giọt sương mai chẳng thể kéo dài dưới ánh mặt trời, vẻ đẹp ấy trong nháy mắt sẽ trôi đi mất. Sau đó nữa, khi một chiếc xe buýt hai tầng vút qua cản trở tầm nhìn, tôi đã không còn thấy bóng dáng Diệp Gia.
Tôi nói chuyện vui vẻ với Đàm Văn một hồi mới nhớ ra lãnh đạo của mình. Ai ngờ lãnh đạo tâm tình rất tốt, chẳng chú tâm nói: “Các cậu thân thiết như vậy thì quá tốt, về sau hợp tác sẽ không khó khăn.”
Tôi lập tức cười, cam đoan, “Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định thân mật khắng khít.” Lãnh đạo sớm đã quen thói nói xằng nói xiên của tôi nên cũng không để trong lòng, tiếp đến mở miệng hỏi thăm vài câu về tình hình sức khỏe cha tôi, tôi tự nhiên đáp rằng một lời khó nói hết, chẳng qua đáng tiếc, đối với cha tôi biết không nhiều, có nhiều người quan tâm đến ông như vậy cũng chẳng cần tôi vô giúp vui.
“Không biết cảnh sát Lâm có đây hay không?” Sau khi cùng nói chuyện với tôi và lãnh đạo một lúc sau, Đàm Văn hỏi. “Tôi rất nhớ phong thái của cậu ấy!” Đàm Văn cười nói. Nhắc như thế khiến lãnh đạo cũng có hứng thú bảo: “Đúng vậy, Tiểu Lâm kia đâu, gọi cậu ta đến đây, tôi cũng muốn trông thấy, tôi nghe cấp dưới đều nói cậu ấy như một huyền thoại.”
“Quả thật giống huyền thoại!” Đàm Văn cười nói: “Cấp dưới của tôi cũng rất mê mẩn, may là cậu ấy không làm việc ở Hồng Kông, bằng không sớm lấy vị trí của tôi rồi. Thế này đi,” Đàm Văn quay đầu nhìn về phía tôi, “hãy để chúng tôi gặp cậu ấy, đi gặp huyền thoại cũng chỉ vài bước mà.”
Đàm Văn vừa nói xong, tôi lập tức đáp lại được. Họ khen Diệp Gia, tôi cũng thay cậu nhận, trong lòng tôi Diệp Gia đâu chỉ là huyền thoại, cậu là huyền thoại của huyền thoại. Thế là tôi sải bước dẫn đường, quên luôn cả việc hỏi ý kiến lãnh đạo.
Tôi đi đến trước cửa phòng tư liệu, làm ra một tư thế hết sức khoa trương rì rầm: “Vừng ơi mở ra.” sau đó cười mở cửa phòng tư liệu, ba người chúng tôi cùng liếc mắt liền thấy Diệp Gia, trên thực tế cậu đang ngồi trên cửa sổ đối diện cửa lớn. Trước khi mở cửa, không phải tôi chưa nghĩ tới Diệp Gia đang ở tạo hình nào. Tôi nghĩ có lẽ sau khi được Tiểu Phong nhắn lại, Diệp Gia tất nhiên sẽ mặc đồng phục cảnh sát gọn gàng sạch sẽ, vẻ mặt chăm chú ngồi ngay ngắn trước máy tính một mình nghiên cứu tư liệu, hoặc có thể cùng mấy người bọn Tiểu Phong nghiên cứu, thảo luận những chi tiết tôi không rõ. Trên thực tế, Diệp Gia đúng thật là mặc đồng phục cảnh sát, chẳng qua cậu đang xếp bằng ngồi trên cửa sổ, cũng đúng là nghiên cứu, chẳng qua trước mặt chính là một bàn cở đang đánh dở.
Đợi đến khi cậu ý thức được người vào chẳng phải đồng nghiệp bình thường, chúng tôi đã thu hết vào đáy mắt hình ảnh cậu thản nhiên tự đắc. Cậu cầm lấy quân cờ trong tay, cùng tôi hai mặt nhìn nhau, ánh mắt cậu hiển nhiên là đang nén giận tôi vì sao lại đột nhiên dẫn những người này đến khiến cậu trở thành trò cười. Tôi chỉ có thể hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tiểu Phong bên cạnh vẻ mặt đang sưng lên đỏ bừng. Diệp Gia nhảy xuống cửa sổ, cũng không mang giày vào mà đưa tay cho Đàm Văn cười nói: “Lại gặp mặt.”
Đàm Văn cũng mỉm cười, rất tự nhiên cầm tay cậu, nói: “Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ tới sẽ mau như thế.” Hai người tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu, nếu không phải Diệp Gia còn đang chân trần, tôi thật muốn bỏ đi cảnh tượng vừa rồi trong trí nhớ. Tôi tuyệt đối không dám nhìn sắc mặt lãnh đạo, lấy kinh nghiệm tôi và ông nhiều năm cùng làm việc với nhau trong một thời gian ngắn, tôi hiểu ông ta rất rõ.
Sau khi nói mấy câu, Diệp Gia xoay đầu về phía lãnh đạo. Diệp Gia cũng chưa từng gặp qua lãnh đạo, thứ nhất là lãnh đạo luôn thích dùng cách thức giao tiếp để gặp mặt, tiếp nữa cho dù trong ba năm nay ông ta có đôi lúc ngẫu nhiêu tới một hai lần, thì Diệp Gia ở phòng tư liệu cũng chưa từng thấy qua. Giam giữ King, tuy nói cấp trên tuyên bố chúng tôi lập công, chẳng qua bây giờ chỉ thị đó còn đang chờ phê duyệt. Diệp Gia nhìn ông ta một cái, nhẹ nhàng nhăn mũi, cậu còn chưa kịp nói gì, tôi và Đàm Văn đột nhiên trăm miệng một lời hét to một tiếng: “Diệp Gia!” Diệp Gia và lãnh đạo cùng lúc bị hai chúng tôi dọa đến nhảy dựng lên. Tôi thì bởi giọng Đàm Văn kêu to mà lắp bắp kinh hãi, còn Đàm Văn cũng có phần ngượng ngùng, mặt hơi ửng đỏ.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, lần sau lãnh đạo mà tới chơi tôi nhất định phải xem hoàng lịch, nếu ngày không tốt, có thể hoãn lại liền hoãn, miệng giới thiệu cho Diệp Gia nói: “Đây là cảnh sát trưởng của sở, ngài Trần Thính.”
Cuối cùng chúng tôi được thông báo Đàm Văn sẽ nghỉ ngơi ở đây một thời gian ngắn, Đàm Văn ở lại vì giúp đỡ cảnh sát cả hai bên chuẩn bị, đi trước từng bước để quen tình hình.
Đàm Văn đúng là nhân tài có tố chất rất cao, thông thạo đến bốn ngoại ngữ khiến chúng tôi có phần xấu hổ. Đàm Văn còn nói một hơi tiếng phổ thông rất chuẩn, sau đó mới biết hóa ra cha mẹ Đàm Văn đều là người Bắc Kinh, quãng thời gian trước năm mười sáu tuổi gia đình đều sống tại Bắc Kinh, sau đó cậu ta mới được người chú ruột ở Hồng Kông đón đi nuôi nấng. Tôi không nghĩ tới Đàm Văn và Diệp Gia thế mà là đồng hương, vậy nên tăng thêm nhiều phần thiện cảm. Đồng thời cũng phải cảm khái, ba người khi còn trẻ cùng ở Bắc Kinh đến mười mấy năm, vậy nhưng chưa bao giờ gặp nhau, đến khi lớn lên rồi thì lại tụ tập quen biết nơi thành thị phía nam này.
Thái độ Diệp Gia đối với Đàm Văn thủy chung vẫn là thản nhiên, có nghĩa là không quá lãnh đạm nhưng cũng chẳng đặc biệt nhiệt tình. Nếu cần phải có một tiêu chuẩn để lấy đó làm cân nhắc cho việc đối đãi với người xa lạ bên ngoài, thì quả thật bạn cứ lấy thái độ của cậu ấy ra làm tham chiếu. Kỹ năng máy tính của Đàm Văn cũng rất giỏi, chẳng những sử dụng được nhiều phần mềm chuyên môn, còn có thể lập trình một ít. Đó vừa đúng là điều Diệp Gia cảm thấy rất hứng thú, hai người thường xuyên ngồi một chỗ bàn luận với nhau. Nhưng mỗi lần đều là Đàm Văn chủ động trước, Diệp Gia chưa từng bao giờ yêu cầu.
Rất nhanh tôi và Đàm Văn trở thành bạn, tôi chưa từng nghĩ chàng trai nhã nhặn mà khi uống rượu lại uống tự nhiên và sảng khoái đến thế, uống một hồi cả hai bọn tôi liền nói chuyện hài. Ở chung với Đàm Văn tôi như cá gặp nước, từ ngày đến thành phố này do xã giao qua lại nên tôi thường xuyên uống vang đỏ. Nếu không uống say thì thôi, chứ say rồi thì say vô cùng. Mà bình thường ăn cơm cùng tôi cho tới bây giờ Diệp Gia vẫn không uống rượu, có lúc tôi nhịn không được hoài nghi tửu lượng cậu quả thật cực kém, vẫn là lần trước say rượu mà thật bị sự kiên cường của Đồng Úy làm thiệt thòi.
Có vài ngày, buổi tối tôi và Đàm Văn tìm những nơi xung quanh thành phố lêu lỏng, dù gì chúng tôi đều là kẻ độc thân, nên rất mừng rỡ mà thoải mái tiêu diêu tự tại. Đôi lúc nghĩ phải chăng mình đã lạnh nhạt với Diệp Gia, nhưng tưởng tượng đến cảnh cậu đang bận rộn hầu hạ Đồng Úy bụng to lên, thế là cũng bình thường trở lại.
Ngày ấy, như thường lệ, hết giờ làm tôi liền đi tìm Đàm Văn để tìm nơi uống rượu nói chuyện phiếm, mới vừa đi tới chỗ đậu xe, bỗng bắt gặp Diệp Gia và Đàm Văn đang nói chuyện với nhau, từ góc độ của tôi chỉ có thể thấy vẻ mặt của Diệp Gia. Càng chạy đến gần, tôi mới nhìn rõ sắc mặt cậu cũng ngày càng khó coi. Cuối cùng, tôi nghe được tiếng nói đặc biệt réo rắt của cậu cao lên: “Hai ta đấu một trận đi, ngay tại sân bóng rổ, chịu không?”
Đàm Văn như có chút khó xử, đáp lại: “Cậu nghiêm túc đến vậy sao!” Diệp Gia bỏ lại một câu, tôi chờ anh, xoay người bước đi. Tôi thấy hướng cậu đi chính là về phía sau sân phóng rổ. Dường như cậu thấy tôi, nhưng ngay cả chào hỏi cũng chẳng chào, cũng không cho tôi cơ hội đi qua bắt chuyện. Tôi có chút giật mình, Diệp Gia như vậy là rất ít gặp. Lúc trước khi tôi phân cho cậu đến phòng tư liệu, cậu cũng chưa từng mang vẻ mặt đó đối diện tôi.
Tôi miên man suy nghĩ không biết điều gì làm cậu tức giận, đi đến bên cạnh Đàm Văn liền nhíu mày nói: “Sao mà chọc Diệp Gia tức giận vậy.”
Đàm Văn vẻ mặt cổ quái, nhìn tôi, nói: “Làm gì có, anh phải biết là tôi rất sùng bái cậu ấy.”
“Vậy cậu ấy vì sao phải đánh nhau với cậu.” Tôi hỏi.
“Tôi nào biết…” Đàm Văn dài giọng trả lời tôi, thần sắc trên mặt càng thêm kỳ lạ. Tôi vừa định cười lạnh đáp rằng Diệp Gia không phải người cố tình gây sự tùy tiện đấu võ thì đột nhiên giật mình, trong lòng kinh hoàng. Nghĩ rằng chẳng lẽ Diệp Gia vì tôi mới tìm người đánh nhau, thế nên vừa rồi tức giận không để ý tới tôi, cũng là bởi thấy tôi cùng những người khác gần đây quá thân thiết. Trong lòng bất giác mừng rỡ, đang lúc nghĩ vậy thì phát hiện Đàm Văn như có điều suy nghĩ nhìn tôi, thế là vội vàng hung hăng trừng mắt lại, nói sao còn không đi, đừng để Diệp Gia đợi lâu.
Anh thật để tôi cùng cậu ấy đành nhau, Đàm Văn giật mình hỏi. Tôi hừ mũi, lạnh lùng nói, thằng nhãi cậu chờ chuẩn bị băng bó vết thương đi.
Khi hai chúng tôi cùng vào phòng bóng rổ, Diệp Gia đứng dưới rổ bóng đưa lưng về phía chúng tôi, bóng dáng cậu đứng nơi phòng bóng rổ trống vắng ấy có vẻ cô đơn. Trong lòng tôi dâng trào xúc động, muốn tiến lên ôm lấy cậu, nghĩ Diệp Gia sao lại ngốc đến vậy. Trong tâm tưởng tôi, Diệp Gia lúc nào cũng luôn quan trọng, huống chi người kia chỉ là Đàm Văn. Đang đứng ngẩn người suy nghĩ, Diệp Gia đã biết chúng tôi đi vào, cậu bắt đầu cởi áo khoác.
Đàm Văn ở bên tai cười khổ một chút, nói vậy đến giờ mọi người vui đùa một chút nào, Dịch Vĩ anh làm trọng tài. Trong lòng tôi ác độc nghĩ, hôm nay nếu không cho Diệp Gia đánh đến cao hứng, tôi tuyệt đối không hô ngừng.
Ngay từ khi cuộc chiến bắt đầu, tôi biết mình đã sai. Đàm Văn rõ ràng từng chịu qua huấn luyện nghiêm khắc, động tác không thể nói là thật mau, nhưng đủ hiểm, đủ chuẩn. Diệp Gia muốn từ trên người cậu ta có được thuận lợi chỉ sợ rất khó, lúc ban đầu tôi cũng không sốt ruột, bởi thân thủ Diệp Gia tôi rất rõ ràng, Đàm Văn nếu muốn trên người cậu có được thuận lợi chỉ sợ càng khó hơn.
Đánh một lúc, tôi phát hiện Diệp Gia lộ ra một nhược điểm chí mạng, thể lực cậu không đủ. Về phần cậu vì sao như vậy, tôi đương nhiên biết, tất cả đều là công của tôi. Tôi để cậu làm việc trong phòng suốt ba năm. Tính Diệp Gia vốn nhân lúc yên tĩnh mà vận động, lúc vừa đến đội còn có thể trong nửa giờ chạy mấy vòng quanh tòa nhà, sau đó phát hiện nhiệm vụ phải hành động gần như là con số 0, hơn nữa có Đồng Úy, thế là ngay cả buổi sáng chạy hai vòng cũng chẳng hứng thú. Thể lực hiện tại của cậu nếu phải so với lúc mới tốt nghiệp ra trường thì đã kém xa. Mà phong cách của Đàm Văn vừa đúng phải cần thể lực rất lớn để chống lại, mỗi quyền của Đàm Văn đều có sức đủ để phá một tảng đá lớn, nếu Diệp Gia bị trúng một quyền thôi thì chỉ sợ cả người phải bay ra khỏi phòng bóng rổ.
Vậy là Diệp Gia đành phải dùng biên độ rất lớn tránh đi một đấm xé gió bay tới trước mặt cậu. Hơn nữa nếu Đàm Văn chưa từng biết gì về sự lợi hại của nhuyễn công mà Diệp Gia có, như vậy cậu còn một cơ hội bất ngờ xông lên mà chiến thắng, nhưng rõ ràng một màn của Diệp Gia trên du thuyền khiến Đàm Văn khắc sâu vào trí nhớ. Kinh nghiệm đánh nhau kịch liệt của Đàm Văn xem ra cũng rất phong phú, nên càng đợi Diệp Gia lộ ra nhiều nhược điểm hơn thì bắt đầu liên tục công kích trực tiếp vào ngay mặt Diệp Gia. Như vậy dù Diệp Gia trốn như thế nào, cậu đều phải hoạt động với biên độ rất lớn, cứ như vậy cậu căn bản không có thời gian phản kích. Cậu vừa mới né xong quyền thứ nhất, quyền thứ hai của Đàm Văn đã tới. Đánh tới đánh lui, cậu gần như chỉ dùng toàn sức mà né, chẳng cách nào đánh lại.
Tôi căn bản không nghĩ tới chuyện làm trọng tài, trong lòng thầm hận Đàm Văn vừa rồi động thủ miễn cưỡng là thế, vậy mà hiện tại dáng vẻ như dù bức cũng phải thắng Diệp Gia. Tôi cũng chẳng có tâm tư nào cẩn thận quan sát hai đại cao thủ đánh nhau kịch liệt, chỉ một lòng một dạ nghĩ phải ngầm giúp Diệp Gia thế nào mới tốt.
Đúng vào lúc này, Đàm Văn lại một quyền đánh thẳng vào Diệp Gia, cơ thể Diệp Gia tựa như cành liễu bị gió thổi bay, cú đánh xé gió đánh vào hư không, cậu đã ngã người gấp khúc ra sau chín mươi độ, tư thế tuyệt đẹp. Đàm Văn có hơi ngây ra, dù dã phòng bị nhuyễn công của Diệp Gia nhưng vẫn chưa nghĩ tới lại tuyệt vời mà tao nhã đến vậy. Tôi gần như phải bật thốt lên kêu to: chính là giờ phút này. Tay phải Diệp Gia đã chế trụ cổ tay vươn hết thế của Đàm Văn, dịch người về phía trước, tay trái đưa tới trước ngực Đàm Văn đồng thời mượn lực, chân phải đá trúng khớp xương dưới gối Đàm Văn. Đàm Văn cứ như vậy bị Diệp Gia dùng lực một cách đầy khéo léo hất qua khỏi đầu, bản thân cậu cũng cùng ngã xuống. Khi lưng vừa chạm đất, Diệp Gia liền thuận thế xoay người chế trụ cổ tay phải và cổ Đàm Văn.
Không đợi tôi mừng như điên mở miệng phán Diệp Gia thắng, chỉ thấy Đàm Văn nhấc chân đá vào sau gáy Diệp Gia. Thừa lúc Diệp Gia có phần choáng váng, Đàm Văn xoay người áp cậu trên mặt đất. Đàm Văn hiển nhiên rút kinh nghiệm từ nguyên nhân thất bại của Diệp Gia, thế nên quỳ gối giữa hai chân cậu, hai chân dang ra đè lấy đầu gối cậu, hai tay nắm lấy cổ tay Diệp Gia đặt bên tai cậu. Đàm Văn nhìn xuống Diệp Gia nằm theo hình chữ đại – nằm dang tay dang chân.
Tôi xem đến trợn mắt há hốc mồm, tình thế biến hóa trong nháy mắt, hiện tại tôi không biết nên kêu ngừng hay im lặng. Nếu bây giờ mà phán Diệp Gia thua, chỉ sợ cậu càng thêm tức giận. Chẳng qua nếu để thời gian lâu khiến cậu duy trì tư thế này, tôi không dám cam đoan sau khi Diệp Gia nhảy dựng lên có thể hay không đánh nhau cùng tôi.
Đàm Văn như cũng bị ra chân hỏa, chỉ nghe tiếng cắn răng hỏi: “Sao, cậu phục…” Chữ chưa còn chẳng kịp nói ra, Diệp Gia đột nhiên nhẹ ngẩng đầu, độc ác cắn lên cổ tay Đàm Văn. Đàm Văn kêu một tiếng, nhảy dựng, há miệng chỉ vào Diệp Gia. Người sau thì thản nhiên đứng dậy từ mặt đất, chẳng khác nào dấu răng trên tay Đàm Văn bắt đầu chảy máu hoàn toàn không phải của mình.
Tôi quyết định thật nhanh phán Đàm Văn thua, Đàm Văn giật mình nhìn tôi, tôi biết mình làm vậy có phần vô sỉ, chỉ là tôi cũng trừng mắt với cậu ta, nghĩ thầm: mẹ nó, chẳng lẽ tôi để thằng nhãi như cậu đắc tội với Diệp Gia?
Tôi chỉ vào cổ tay Đàm Văn nói: “Chảy máu rồi, còn không tính thua?”
Ai ngờ mặt Diệp Gia bỗng nhiên sưng lên đỏ bừng, rống lên một câu với tôi: “Anh phải thiên vị như vậy để giúp tôi sao?” Nói xong cũng không quay đầu lại chạy mất, ngay cả áo khoác trên mặt đất cũng chẳng thèm nhặt.
Tới tận bây giờ tôi chưa từng gặp qua Diệp Gia tức giận như vậy, muốn đuổi theo nhưng lại sợ mọi chuyện rõ ràng, đành phải cười ha ha với Đàm Văn nói: “Đừng để ý, tính tình cậu ấy xấu vậy đó.”
Đàm Văn liếc nhìn tôi, nói: “Cậu ấy rất quan tâm đến thái độ của anh, đi giải thích đi.”
Nghe Đàm Văn nói vậy, tôi mừng rỡ thoát thân đi tìm Diệp Gia, hỏi bảo vệ canh cửa nói không thấy cậu ra ngoài. Sau đó bắt gặp cảnh sát trong ca trực mới biết Diệp Gia đi nhà tắm. Phòng tắm trong đội ít, lúc hết giờ làm thường rất đông, vậy nên Diệp Gia rất ít khi tắm rửa ở đội, hôm nay đã trễ thế này phỏng chừng cũng sẽ không có người bên ngoài. Tôi tùy tiện lấy một cái khăn mặt rồi vào nhà tắm, kỳ thật đó là tôi giả vờ giả vịt. Diệp Gia nói tôi nếu không có mùi là không chịu tắm rửa, cậu thật hiểu tôi.
Phòng tắm dành cho nam trong đội vốn là sửa lại từ phòng tắm nữ, thế là vòi hoa sen thuần một màu trắng, phòng cũng được tách thành từng gian nhỏ. Cũng bởi thế, tôi mới chưa từng nghĩ cách lừa Diệp Gia đến đây, bởi có xem cũng chẳng được. Quả nhiên, trong nhà tắm chỉ có một gian phòng vang lên tiếng nước, tôi đi qua gõ nhẹ cửa, nói: “Diệp Gia, hôm nay cậu ăn phải thuốc nổ à, sao phải phát hỏa nhiều như vậy.”
Diệp Gia không lên tiếng, tiếp tục tắm, tiếng nước bên trong rất lớn, tôi cũng chẳng tiện nói tiếp, đành phải ở ngoài cửa chờ cậu đi ra.
Khoảng hai mươi phút sau, Diệp Gia tắt vòi nước, sau đó vài phút, Diệp Gia bước ra. Tóc cậu vẫn còn ẩm chưa lau khô hẳn, ngay cả hàng mi đen nhánh dường như còn dính bọt nước. Sau khi ngồi ba năm ở văn phòng, màu da cậu đã không còn là màu của lúa mì mà biến thành màu trắng như ngà voi, da thịt sau khi tắm nhiễm một tầng đỏ ửng, nhất là khi nhìn đến vũng hõm nho nhỏ phía dưới cổ trong chiếc áo đang rộng mở, tôi chỉ cảm thấy một luồng khí nóng dâng lên, trong đầu toàn là hình ảnh Diệp Văn bị Đàm Văn đè ra thành hình chữ đại – tư thế nằm dang tay chân. Tuy đây không phải là lần đầu Diệp Gia tắm xong xuất hiện trước mặt tôi, chỉ là đèn nơi phòng tắm sáng quá, mỗi một chỗ mê người của Diệp Gia dường như bị chiếu qua kính lúp, phóng lớn trước tôi.
Miệng lưỡi tôi khô khốc đứng đó, nhất thời nghĩ không ra sẽ nói gì với Diệp Gia. Cậu quay đi tự lau tóc còn ẩm, sau đó bắt đầu dọn dẹp. Hiện tại tóc cậu nửa rối tung càng tôn thêm rõ hình dáng gương mặt cậu, mũi thẳng, thật gợi cảm chết người. Tôi buộc lòng phải tự thì thầm, chết đi, chết đi, lấy đó làm thứ áp chế dục niệm đang mãnh liệt mà đến. Chỉ là tôi hoài nghi nếu như thực sự bị treo cổ chết đi, nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Gia có khi tôi sẽ tức tốc nhảy ra khỏi mộ.
“Anh muốn nói gì?” Diệp Gia dọn dẹp sẵn sàng, lạnh lùng hỏi. Ánh mặt lạnh như băng của cậu thành công lôi tôi ra khỏi bể dục chẳng bến bờ, nhất thời chân tay luống cuống, không biết mình nên làm gì. Đành phải cười gượng lấy tay vỗ ót Diệp Gia, miệng cười nói không phải cậu có chỗ nào không thoải mái đó chứ, sao hung dữ với tôi vậy. Tôi như thế một là do không hiểu bản thân nên nói gì, hai là muốn giả ngu mà lừa dối để qua ải. Diệp Gia bị tôi như vậy chọc cho khẽ cười, tuy rằng chỉ trong ngắn ngủi, nhưng cũng đủ làm tôi biết mình vừa rồi đứng không vững trên bờ, lập tức ngã xuống bể dục một lần nữa.
Diệp Gia nhìn tôi, giống như cảm thấy bộ dáng tôi thì vừa tức vừa buồn cười, bớt giận, mở miệng định nói gì. Cửa phòng tắm đẩy ra, Đàm Văn cầm đồ tắm đi vào, thấy bọn tôi thì sửng sốt, tựa như chẳng nghĩ tới hai chúng tôi ở trong phòng tắm tâm sự. Đàm Văn phản ứng cực nhanh, lập tức cười chào hỏi: “Hai người tắm xong hết rồi?” Tôi cười nói đúng vậy, cậu cũng mau đi. Diệp Gia nhẹ gật đầu xem như đáp lại, vừa định bước ra ngoài thì gặp Đàm Văn muốn đi vào trong, thế nên đành phải ngừng lại. Đàm Văn không bỏ lỡ thời cơ, nói: “Cảnh sát Lâm thật lợi hại, chỉ sợ là cậu là người thân thủ tốt nhất mà tôi từng gặp.” Đàm Văn bật ngón cái, lại nói tiếp: “Những người làm việc văn phòng mà có thân thủ tốt như cậu thật khó tin.” Trong lòng tôi thầm khen, nghĩ thầm rằng, nhân tài của khu vực phát triển rốt cuộc không giống người thường, nói lời hay cũng cẩn thận như vậy.
Diệp Gia ngẩng đầu, dùng thanh âm lạnh lùng nói: “Cảnh sát Đàm không cần khách sáo, thân thủ tôi thật rất bình thường, trong cục còn nhiều người giỏi hơn tôi, bằng không tôi cũng sẽ chẳng ở phòng tư liệu.” Nói xong cậu liền vòng qua Đàm Văn đi ra ngoài.
Tôi chỉ biết cười khổ, nghĩ thầm Diệp Gia khi nào thì trở nên lòng dạ hẹp hòi như vậy, thấy Đàm Văn còn đang ngẩn người, biết cậu ta nhất định chưa từng hiểu biết qua bản lĩnh ăn nói của Diệp Gia, bị Diệp Gia nói móc như vậy thì thất thần, thế là tôi liền đi lên vỗ vỗ vai Đàm Văn, định mở miệng nói vài câu an ủi. Nhưng Đàm Văn lại cất giọng trước, nói: “Anh nói đúng, tính cậu ấy thật xấu.”
Sau đó Diệp Gia vẫn đối xử thản nhiên với Đàm Văn như trước, tựa như một hồi đánh nhau kịch liệt trong phòng bóng rổ chưa từng phát sinh qua. Có một lần Đàm Văn nói với tôi, cậu ta cảm thấy Diệp Gia là người rất giàu tình cảm, thái độ lạnh lùng đạm mạc ấy chỉ sợ là thói quen tự tạo áp lực cho bản thân mình. Tôi lúc ấy lắp bắp kinh hãi, kinh ngạc nhìn Đàm Văn, tôi tự nhận là ngoại trừ mình ra, không ai sáng tỏ tính cách thật của Diệp Gia, vậy nhưng không nghĩ tới Đàm Văn đến đây chưa bao lâu, thế mà có thể nhìn thấu rõ ràng. Tôi nghĩ hơn phân nửa là do Đàm Văn cũng là người có tính cách giống vậy, nhận thức được điều này, ẩn trong tôi lại coi như đã biết Đàm Văn một thời gian.
Mà Đồng Úy lúc này đã gần tới ngày sinh, cô càng quấn Diệp Gia hơn so với bình thường, do vậy cậu luôn phải chạy tới bệnh viện, bận tối mày tối mặt. Năm ấy phụ nữ ai cũng lựa chọn cách sinh không đau, nhưng Đồng Úy cố tình chọn cách sinh thường. Lúc tôi đến thăm còn cười nhạo cô, nói Đồng Úy, muốn truyền thống sao không tìm luôn một bà mụ. Cô nhìn miếng táo mà Diệp Gia đã gọt vỏ, gương mặt đầy ý cười, tôi nghiêng đầu nhìn kỹ miếng táo kia, cảm thấy kỹ thuật của Diệp Gia thật sự chẳng giỏi lắm. Đồng Úy vui vẻ như vậy, chẳng qua là vì táo này là do Diệp Gia tự gọt cho cô.
Đồng Úy cứ mỉm cười thâm sâu như thế nhìn táo được gọt mà giải thích nghi hoặc của tôi, cô nói: “Con người luôn phải chật vật mà sống, nhất định cả đời đều phải giãy giụa, không bằng để đứa bé học được việc ấy ngay thời khắc nó được sinh ra.” Với vẻ mặt chẳng hề thay đổi, cô đưa mắt từ trái táo chuyển qua gương mặt tôi, bất chợt tôi cảm thấy có phần kích động, thảm hại. Tôi nhếch môi, vờ khó hiểu, cười nói: “Đồng Úy, cô khi nào thì trở nên bi quan?”
“Bi quan?” Cô mở to hai mắt nhìn, ngược lại cười đến rạng rỡ. “Hiểu được còn sống là phải đấu tranh, tôi còn tưởng anh sẽ nói tôi là người tích cực luôn biết hướng về phía trước chứ.” Tôi còn chưa kịp đáp lời, chợt nghe giọng cô ngọt đến mức phát chán, dường như kêu một tiếng Diệp Gia, tôi quay đầu, bắt gặp Diệp Gia đã mang theo gà mên đi vào.
Thấy tôi, cậu chỉ hờ hững nói anh đến thăm Đồng Úy à, rồi chẳng nói chuyện với tôi nữa. Mà Đồng Úy từ khi Diệp Gia vào phòng, dường như quên mất trong phòng còn một người nữa. Mắt cô chưa từng rời khỏi Diệp Gia, nhất cử nhất động của cậu cô đều không chịu thua kém thu vào đáy mắt. Tôi đứng đó như kẻ ngoài cuộc, dường như bên tai nghe được tiếng Đồng Úy làm nũng muốn Diệp Gia phải đút mình. Diệp Gia cũng cười khẽ đồng ý, Đồng Úy còn oán giận bảo đứa bé hôm nay hung dữ đá cô. Diệp Gia đáp trả nói, thật vậy sao, thế con nó nhất định giống em hơn giống anh, dữ đến vậy. Hai người không coi ai ra gì, liếc mắt đưa tình trong chốc lát.
Tôi cảm thấy mình không cần làm bóng đèn bị kẹp ở giữa nữa, vì thế mở miệng từ biệt họ. Diệp Gia không nói gì, Đồng Úy trêu ghẹo cười nói sao anh không ở lại thêm một lúc, có phải xúc cảnh sinh tình hay chăng, vậy thì hãy nhanh tìm cho chúng tôi một người chị dâu. Tôi thuận miệng nhanh chóng nói bừa vài câu.
Ra khỏi bệnh viện, tôi không đi xe, chạy một mình trên đường không mục đích. Tôi từng muốn Diệp Gia phải đạt được hạnh phúc như vậy, tôi đã cho rằng tôi có thể vì thế mà chịu được tịch mịch, chịu được cô độc, giờ đây tất cả trước mắt như hồi báo cho cố gắng của bản thân. Ấy vậy mà tôi cảm thấy con tim như bị thứ gì xé toạc, càng chạy càng đau, cuối cùng đau đến mức không nâng nổi thắt lưng. Tay tôi dọ dẫm muốn nắm lấy thứ gì đó để chống đỡ bản thân, nắm lấy thứ gì cũng được, lan can, nhánh cây, thứ gì cũng được, lo gì tới việc dòng người vô tình đi ngang qua.
Một cách ngoài ý muốn, tôi bắt được một bàn tay ấm áp, khi ngẩng đầu lên phát hiện đôi tay ấy là của Đàm Văn. Trên gương mặt nhã nhặn của Đàm Văn có vẻ lo lắng, hỏi anh có khỏe không. Tôi nỗ lực đứng lên, không cần nhìn gương cũng biết sắc mặt mình tái nhợt như quỷ, miệng trả lời không có việc gì không có việc gì, tôi là ai chứ. Đàm Văn liếc nhìn tôi một cái rồi mới nói: “Tôi cũng biết anh không có việc gì, chỉ là cô nàng anh nói hôm qua quá lợi hại.” Tôi cười đập nhẹ vai Đàm Văn nói, không phải cậu muốn đến điên rồi chứ, vậy lần sau tôi giới thiệu cho cậu.
Ai ngờ thần sắc cậu ta quỷ dị kề sát mặt vào tôi, nói: “Không cần, phiền lắm, tôi là gay, anh tiêu hỏa cho tôi là tốt rồi!” Trong lòng kinh hãi, tôi quay đầu lại thấy Đàm Văn thần sắc tự nhiên, mới cười mắng: “Cậu thằng nhãi này, ai làm anh em với cậu thật sự xui xẻo mà, ngay cả cơ thể da thịt cũng phải coi chừng.”
Đàm Văn vẻ mặt đau khổ nói: “Anh quá xem nhẹ tôi rồi, tôi là kẻ không biết nghĩa khí vậy sao?” Cậu ta vỗ bả vai của chính mình, còn nói: “Như vậy đi, tôi đem cơ thể tôi cho anh mượn dùng trước.” Vẻ mặt cậu ta mờ ảo, “Tôi đoán, anh dường như rất cần một bờ vai để dựa vào.”
Tôi xì một cái, nhưng vẫn rất vui mừng khoác vai Đàm Văn. Hai người giống như tâm tình đều tốt, đang muốn cứ như vậy thân thiết kề vai sát cánh rời đi. Bỗng tôi thấy Diệp Gia, cậu đang đứng ở đối diện phía bên kia đường, dưới dòng xe cộ như nước chảy, tôi chẳng thể lập tức bước đến chỗ cậu. Chúng tôi cứ lẳng lặng đứng mặt đối mặt như vậy, trong trí nhớ tôi, đây là lần đầu tiên tôi chưa từng do dự mà lại gần cậu. Sau đó tôi nhìn thấy Diệp Gia mỉm cười với chúng tôi, nụ cười kia tựa như giọt sương buổi sớm mai dưới ánh mặt trời, nụ cười trong suốt và ngập màu ánh sáng, nhưng nụ cười ấy khiến con người có một loại sầu não và bi thương chẳng thể xua đi. Có lẽ bởi do giọt sương mai chẳng thể kéo dài dưới ánh mặt trời, vẻ đẹp ấy trong nháy mắt sẽ trôi đi mất. Sau đó nữa, khi một chiếc xe buýt hai tầng vút qua cản trở tầm nhìn, tôi đã không còn thấy bóng dáng Diệp Gia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook