Diệp Diệp Có Kim Tiêu
-
Chương 1: Gặp lại Tiêu Ngạn Thành
Edit: Thượng Quan Khinh Nhu
Beta: Thượng Quan Minh Lục
Rạng sáng, tại bệnh viện Đệ Nhất thành phố B, toà nhà Khoa Sản.
Hôm nay, Diệp Quân đã trong ca làm việc suốt 24 giờ, khi cô từ phòng cấp cứu khoa sản đi ra, thân thể gần như chết lặng. Bên tai vẫn còn tiếng kêu khóc muốn long trời lở đất của thai phụ khi chịu những cơn co thắt, mặc cho nữ hộ sinh có khuyên như thế nào cũng vô ích. Đứng tại một góc của toà nhà ngoại trú, cô gỡ xuống khẩu trang lúc nãy quên tháo, thẫn thờ dụi mắt nhìn xung quanh.
“Diệp Quân, em nhất định phải nghe anh giải thích, đó chỉ là hiểu lầm, nó không phải của anh, nó không có quan hệ gì với anh cả!” Một người đàn ông mặc bộ âu phục hơi nhăn, dáng vẻ chật vật từ cửa toà nhà ngoại trú vội vã chạy đến chỗ Diệp Quân.
“Diệp Quân, dù cho anh có lỗi gì, sao em không thể nghe anh giải thích?”
“Ngay cả nghe anh giải thích em cũng không muốn, có phải quá nhẫn tâm rồi không?”
Trên đời này luôn có một loại người, dù cho anh ta đã phạm phải lỗi gì, đều sẽ tạo ra một mũi tên nhân danh đạo đức hơn người. Giống như câu nói “Cho dù tôi phạm lỗi thì bạn có thể làm gì tôi?” Diệp Quân chẳng buồn nói nhiều, bây giờ cô mệt đến mức không mở nổi miệng. Môi trên môi dưới chạm nhau cũng phải dùng sức. Liếc anh ta một cái, cô thong dong cởi xuống chiếc áo khoác dài màu trắng, sau đó nâng tay lên trực tiếp tát thẳng vào mặt người đàn ông.
“Diệp Quân, em như vậy là sao? Chỉ là một đứa trẻ thôi mà.” Người đàn ông che gò má đau rát, hơi giận nói: “Cứ cho đứa trẻ kia là con anh, em có cần phải như vậy không? Không thể cùng ngồi xuống nói chuyện sao?”
“Điền Vân Việt, cái tát này là tôi thay người phụ nữ kia đánh. Nếu không thể chịu trách nhiệm thì anh nên quản cho tốt phần thân dưới của mình, để cho người phụ nữ của mình mang thai là cái loại đàn ông gì? Hơn nữa, mong anh nhớ cho. Muốn ở lại, mời đến khoa sản. Muốn đánh, mời ra cửa rẽ trái sang phụ khoa.”
Thời điểm cô nói, giọng cũng không quá lớn. Hết cách rồi, quá mệt mỏi. Hơn nữa với một kẻ đê tiện như vậy, dùng một chút sức lực cũng là lãng phí. Sau khi nói xong, cô xoay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Điền Vân Việt bị ăn một cái tát, tuyệt vọng nhìn theo bóng dáng Diệp Quân rời đi, giận dữ đạp một cái vào lan can bên cạnh:
“Điên rồi, bao nhiêu chỗ vậy mà lại tới bệnh viện này, gặp ai không gặp lại gặp phải cô ta. Sớm biết vậy, đánh chết cũng không tới bệnh viện này.”
“Ông đây cũng chỉ “làm” một người phụ nữ, đầu năm nay có người đàn ông nào không vụng trộm! Bị sẩy thai thôi mà cũng trở nên mù quáng, đúng là đồ đàn bà nông cạn.”
Đi tới gần cửa chính bệnh viện, tự nhiên Diệp Quân nghe được những lời than phiền của người đàn ông sau lưng, có điều những lời này lọt vào lỗ tai, nhưng hoàn toàn không lưu lại trong lòng cô.
Ban đầu sao lại quen biết cùng người đàn ông như vậy chứ?
Suy nghĩ một lát, là xem mắt. Sau khi xem mắt cảm thấy cũng được, chính thức qua lại được hơn nửa năm, đang lo lắng muốn bàn bạc chuyện kết hôn. Mấy ngày trước, anh ta nói phải đi công tác, cô cũng không để ý nhiều, chỉ nói chờ anh ta trở lại thì sẽ cùng nhau bàn chuyện kết hôn, không ngờ rằng anh ta đi công tác trở về, hai người lại gặp nhau ở phòng cấp cứu khoa sản.
Anh ta làm người đàn bà khác mang thai, người đàn bà kia có biểu hiện sinh non. Bác sĩ trực trùng hợp lại là Diệp Quân.
Đi tới cửa chính bệnh viện, Diệp Quân mở điện thoại xoá số của Vân Việt, cuối cùng kéo vào danh sách đen Wechat. Loại đàn ông vô liêm sỉ làm đàn bà to bụng lại không muốn chịu trách nhiệm, nghe hắn nói thêm một câu cô cũng chẳng có hứng thú. Đang xoá, cô nhận thấy một ánh mắt khác thường. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua góc cửa phòng cấp cứu khoa sản, một người đàn ông với ánh mắt sáng quắc đang chăm chú nhìn mình. Người đàn ông mặc âu phục thẳng thớm, cao ráo đứng ở góc tường, trên tay cầm điếu thuốc lá đang cháy. Anh ta duy trì động tác giữ ở gần miệng. Thuốc lá chầm chậm cháy trên đầu ngón tay, dường như anh ta không có ý định hút.
Anh cứ nhìn cô như vậy bằng ánh mắt thiêu đốt, dáng vẻ lơ đãng phát hiện thấy cô, sau đó liền bị đóng băng lại. Trái tim Diệp Quân vốn đang đập chầm chậm vì mệt mỏi, dường như va phải một hòn đá nhỏ, lộp bộp một tiếng.
Người này là Tiêu Ngạn Thành.
Tiêu Ngạn Thành – một cái tên đã biến mất trong trí nhớ của Diệp Quân từ lâu, đối với Diệp Quân mà nói thì quá khứ không mang ý nghĩa vui vẻ gì. Tâm trạng hiện tại của Diệp Quân không tốt lắm. Tâm tình vốn không tốt, thấy Tiêu Ngạn Thành lại càng không ổn hơn. Rõ ràng Tiêu Ngạn Thành cũng biết Diệp Quân đang nhìn mình, anh bất ngờ dập tắt khói, vứt tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, nhấc chân đi về phía Diệp Quân. Hành động này khiến Diệp Quân không ngờ tới.
Trước khi bộ não vốn đang trong giai đoạn hoạt động ì ạch vì kiệt sức, chưa kịp ra lệnh cho tứ chi, thì cô đã thực hiện phản xạ có điều kiện vội vã rời đi. Đến lúc cô nghĩ xem mình về đến nhà bằng cách nào, đã chẳng thể quay đầu lại.
Bảy năm sau, gặp lại Tiêu Ngạn Thành, cô chạy trốn.
Cô chạy được bảy, tám bước, sau lưng mới truyền đến tiếng bước chân đuổi theo: “Diệp Quân.”
Thanh âm vừa xa lạ lại quen thuộc vang lên, giọng nói vì vừa hút thuốc xong nên khàn khàn thô ráp, bên trong xen lẫn một tia kích động. Nhưng Diệp Quân vẫn đi về phía trước không quay đầu lại, đi tới cửa bệnh viện chạm mặt y tá quen biết Thường Phương Vân.
Thường Phương Vân ngạc nhiên hỏi: “Bác sĩ Diệp sao lại vội vàng thế?”
Diệp Quân sắc mặt không đổi ném lại một câu “Có việc” liền đi ra khỏi bệnh viện, đến trạm xe buýt.
Bệnh viện tốt nhất thành phố B là một trong ba bệnh viện nổi tiếng, luôn luôn quá tải. Trạm xe buýt bên ngoài bệnh viện đầy ắp người, Diệp Quân ẩn mình vào trong đám đông, lúc này cô mới có một chút cảm giác sống lại từ tình trạng kiệt sức.
Nhớ lại chuyện ban nãy, cô nghĩ rằng trên đời này, người cô không muốn nhìn thấy nhất chính là Tiêu Ngạn Thành.
Dù chỉ là một cái liếc mắt, một câu nói, cũng không thể tiếp nhận.
Đám đông xung quanh huyên náo, một chiếc xe buýt đi tới. Mọi người chen chúc đi lên, nhưng lượng người ở trạm cũng không hề giảm bớt, ngược lại có một nhóm lớn đi xuống. Diệp Quân đứng trong đám người nhìn về hướng bệnh viện, không thấy Tiêu Ngạn Thành đuổi theo ra. Cô đút tay vào trong túi áo, khép hờ mắt lại, thở ra một hơi nhẹ. Cơn gió buổi sáng thổi qua, đầu óc cô lại vận chuyển, bắt đầu suy nghĩ về chuyện này. Sao Tiêu Ngạn Thành lại tới thành phố B, không phải anh ta phát triển ở thành phố S sao?
Tại sao Tiêu Ngạn Thành lại đến bệnh viện, hơn nữa lại đứng ở tầng dưới khoa sản?
Anh ta… tới làm gì?
Vấn đề này một khi đã hiện lên trong đầu sẽ tựa như con quay bắt đầu xoay tròn, cô có muốn ngừng cũng không dừng được.
Cuối cùng cô khẽ thở dài, từng bước quay về.
Đi vào bệnh viện, trở lại toà nhà khoa sản cũng không thấy bóng dáng Tiêu Ngạn Thành, cô lên tầng 5 đến quầy tiếp tân cấp cứu gặp y tá trực Trần Như.
“Ban nãy có bận lắm không?”
“Không bận lắm, chỉ có 3 ca cấp cứu.”
Trần Như luôn cảm thấy bác sĩ Diệp là một người đẹp lạnh lùng. Đẹp thì đẹp vậy, đáng tiếc quá lạnh, bình thường cô nói chuyện cũng không dám tuỳ tiện, rất tôn trọng.
“Cấp cứu gì vậy?” Diệp Quân tuỳ ý hỏi một câu.
“Một người sinh non chạy tới cấp cứu, một người sắp sinh, còn có một người đau bụng nghi ngờ mang thai ngoài tử cung. Người chuyển dạ đã được đưa vào phòng chờ sinh, người thời kì đầu sau khi kiểm tra thấy các chỉ số bình thường đã cho về trước, còn người nghi ngờ mang thai ngoài tử cung đã chuẩn bị sẵn sàng để xác nhận bằng siêu âm.”
“Ồ, vậy thì tốt.” Diệp Quân nhíu mi.
“Đúng rồi, vừa nãy thấy ở cửa phòng khám có một người đàn ông mặc âu phục đang hút thuốc, là người nhà bệnh nhân sao?”.
“Mặc âu phục? Có phải là một người rất cao, rất đẹp trai, âu phục màu xanh lá đậm?”
“Đúng vậy.” Diệp Quân nghe Trần Như nói, trong lòng đã hiểu. Anh ta thực sự đi cùng một phụ nữ tới khoa sản, có điều không biết là người sinh non, hay đang chuyển dạ, hay là người mang thai ngoài tử cung?
“Đấy là người nhà của thai phụ sinh non, nhìn rất lịch sự hoà nhã, không ngờ lại ở bên ngoài phòng khám hút thuốc. Bác sĩ Diệp, lần sau chúng tôi sẽ chú ý.”
“Không có gì, tôi thấy anh ta ở bên ngoài, nên mời anh ta đi ra ngoài.”
Trần Như cười một cái: “Cảm ơn bác sĩ Diệp, có điều cô đã bận rộn cả đêm, mau về nhà nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải trực.”
“Ừ, tôi đi trước.”
Nói xong, Diệp Quân xoay người, xuống lầu.
Lúc xuống lầu, cô không chờ thang máy, trực tiếp đi xuống bằng cầu thang thoát hiểm. Cô không ngờ rằng, ngày mình gặp lại Tiêu Ngạn Thành, lại ở ngay ngoài toà nhà khoa sản nơi cô làm việc, hơn nữa anh sắp làm cha.
Thời trẻ còn đơn thuần, cô vẫn luôn cho rằng mình sẽ gả cho Tiêu Ngạn Thành, trở thành vợ của anh, sẽ vì anh mà sinh con dưỡng cái. Hôm nay, cô vật lộn ở tuyến đầu khoa sản, chứng kiến những đứa trẻ sơ sinh của người khác, từng bé từng bé đến với thế giới, mà anh cũng đã bước vào cuộc sống nề nếp, kết hôn sinh con.
Cầu thang thoát hiểm vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi mỗi lần cô bước xuống bậc thang đều sẽ phát ra âm thanh vang dội. Tiếng vang đó kéo dài vang vọng, cứ thế văng vẳng trong lòng cô.
Mà ngay lúc cô lại bước xuống thêm một bậc thang, đi qua khúc cua, liền thấy một người đàn ông lẻ loi đứng trong bóng tối. Lại là Tiêu Ngạn Thành. Lần này, tay anh không kẹp điếu thuốc, một tay đút trong túi quần, lông mày nhíu lại, nhìn về hướng của cô. Dáng người cao ngất, tựa như một cô hồn lạnh lẽo đứng trong góc tối của cầu thang thoát hiểm.
Lần thứ hai gặp mặt bất ngờ không kịp đề phòng, lần này Diệp Quân không vứt áo, mũ, khí giới bỏ trốn nữa. Cô ở chỗ cao, anh ở chỗ thấp. Cô ngẩng đầu lên, lãnh đạm nhìn anh.
“Sao anh lại ở đây?”
“Anh…” Giọng Tiêu Ngạn Thành khàn khàn chứa đầy mệt mỏi: “Anh đi cùng một người tới cấp cứu, giờ đã không sao, đang định trở về không ngờ lại gặp em, anh…”
Anh muốn nói điều gì đó nhưng nhớ tới ánh mắt vừa rồi Diệp Quân nhìn mình như thấy ôn dịch, đành dừng lại. Bảy năm xa cách, năm đó ngay cả lần cuối gặp cũng vội vàng. Điều duy nhất còn lại giữa cả hai sợ chỉ còn là những cuộc cãi vã hỗn loạn khiến lòng người tuyệt vọng. Bây giờ, lần nữa gặp lại nhau, mỗi một ánh mắt, mỗi một hơi thở đều thấy đau đớn.
Đối mặt với cô trong quá khứ, anh nên nói gì đây?
Diệp Quân cười nhẹ một cái: “Cùng một người tới?”
Tiêu Ngạn Thành nghe giọng điệu này của cô, chợt nhận ra có thể cô đã hiểu lầm liền giải thích: “Người ấy không phải vợ anh, anh chưa kết hôn, đấy chỉ là một người bạn.”
Bạn? Diệp Quân nghe anh nói vậy, khoé miệng hiện lên ý cười lạnh lùng. Bảy năm rồi, vậy mà người này không có một chút tiến bộ nào cả, hay đây là bản tính?
Không kết hôn là có thể tuỳ tiện khiến cho một người phụ nữ mang thai? Diệp Quân bước xuống, trực tiếp nâng tay lên tát Tiêu Ngạn Thành một cái. Mặc dù đôi tay cô thường xuyên tiếp xúc với chất khử độc và dung dịch rửa tay, nhưng đôi tay này vẫn rất đẹp. Một đôi tay đẹp đánh vào khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông. Tay cô giống như cọ xát phải rễ cây, lòng bàn tay bỏng rát.
Tiêu Ngạn Thành không nhúc nhích chút nào, im lặng ngước nhìn Diệp Quân, giống như người bị đánh không phải là anh, trong mắt hiện lên ánh sáng nóng bỏng cùng kỳ vọng.
Trên đời này chỉ có mình Diệp Quân là có thể tuỳ tiện cho anh một cái tát, nhưng anh sẽ chẳng buồn chẳng giận chút nào. Mà Diệp Quân đang đánh người, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Tiêu Ngạn Thành, cô đã có cảm giác không thoải mái, giống như trong cổ họng bị mắc một cái xương cá, làm thế nào vẫn thấy khó chịu. Bây giờ tát Tiêu Ngạn Thành một cái, xương cá trôi xuống, cô cũng thấy dễ chịu hơn.
“Không ngờ đã lâu không gặp, bản tính anh vẫn như vậy.”
Diệp Quân từ trên cao bỏ lại một câu, nhấc chân đi ngang qua anh chuẩn bị xuống tầng. Tiêu Ngạn Thành nhìn Diệp Quân khoác áo dài màu trắng, trên mặt nóng hừng hực, nghĩ lại câu cô vừa nói. Cuối cùng, lúc bóng lưng trắng nhỏ dần sắp đi tới khúc cua cầu thang, anh khàn giọng nói: “Diệp Quân, em hiểu lầm rồi, đứa trẻ kia không phải của anh, không có quan hệ gì với anh.”
Tuy Diệp Quân đã nghe thấy lời này, nhưng nó cũng vừa vặn nhắc nhở cô nhớ lại “chính vị hôn phu” đã bị xóa bỏ. Cô cười một cái, bước chân không ngừng, cứ vậy rời đi. Cùng một buổi sáng, vậy mà lại có hai người đàn ông nói với cô cùng một câu giống nhau tới vậy.
Beta: Thượng Quan Minh Lục
Rạng sáng, tại bệnh viện Đệ Nhất thành phố B, toà nhà Khoa Sản.
Hôm nay, Diệp Quân đã trong ca làm việc suốt 24 giờ, khi cô từ phòng cấp cứu khoa sản đi ra, thân thể gần như chết lặng. Bên tai vẫn còn tiếng kêu khóc muốn long trời lở đất của thai phụ khi chịu những cơn co thắt, mặc cho nữ hộ sinh có khuyên như thế nào cũng vô ích. Đứng tại một góc của toà nhà ngoại trú, cô gỡ xuống khẩu trang lúc nãy quên tháo, thẫn thờ dụi mắt nhìn xung quanh.
“Diệp Quân, em nhất định phải nghe anh giải thích, đó chỉ là hiểu lầm, nó không phải của anh, nó không có quan hệ gì với anh cả!” Một người đàn ông mặc bộ âu phục hơi nhăn, dáng vẻ chật vật từ cửa toà nhà ngoại trú vội vã chạy đến chỗ Diệp Quân.
“Diệp Quân, dù cho anh có lỗi gì, sao em không thể nghe anh giải thích?”
“Ngay cả nghe anh giải thích em cũng không muốn, có phải quá nhẫn tâm rồi không?”
Trên đời này luôn có một loại người, dù cho anh ta đã phạm phải lỗi gì, đều sẽ tạo ra một mũi tên nhân danh đạo đức hơn người. Giống như câu nói “Cho dù tôi phạm lỗi thì bạn có thể làm gì tôi?” Diệp Quân chẳng buồn nói nhiều, bây giờ cô mệt đến mức không mở nổi miệng. Môi trên môi dưới chạm nhau cũng phải dùng sức. Liếc anh ta một cái, cô thong dong cởi xuống chiếc áo khoác dài màu trắng, sau đó nâng tay lên trực tiếp tát thẳng vào mặt người đàn ông.
“Diệp Quân, em như vậy là sao? Chỉ là một đứa trẻ thôi mà.” Người đàn ông che gò má đau rát, hơi giận nói: “Cứ cho đứa trẻ kia là con anh, em có cần phải như vậy không? Không thể cùng ngồi xuống nói chuyện sao?”
“Điền Vân Việt, cái tát này là tôi thay người phụ nữ kia đánh. Nếu không thể chịu trách nhiệm thì anh nên quản cho tốt phần thân dưới của mình, để cho người phụ nữ của mình mang thai là cái loại đàn ông gì? Hơn nữa, mong anh nhớ cho. Muốn ở lại, mời đến khoa sản. Muốn đánh, mời ra cửa rẽ trái sang phụ khoa.”
Thời điểm cô nói, giọng cũng không quá lớn. Hết cách rồi, quá mệt mỏi. Hơn nữa với một kẻ đê tiện như vậy, dùng một chút sức lực cũng là lãng phí. Sau khi nói xong, cô xoay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Điền Vân Việt bị ăn một cái tát, tuyệt vọng nhìn theo bóng dáng Diệp Quân rời đi, giận dữ đạp một cái vào lan can bên cạnh:
“Điên rồi, bao nhiêu chỗ vậy mà lại tới bệnh viện này, gặp ai không gặp lại gặp phải cô ta. Sớm biết vậy, đánh chết cũng không tới bệnh viện này.”
“Ông đây cũng chỉ “làm” một người phụ nữ, đầu năm nay có người đàn ông nào không vụng trộm! Bị sẩy thai thôi mà cũng trở nên mù quáng, đúng là đồ đàn bà nông cạn.”
Đi tới gần cửa chính bệnh viện, tự nhiên Diệp Quân nghe được những lời than phiền của người đàn ông sau lưng, có điều những lời này lọt vào lỗ tai, nhưng hoàn toàn không lưu lại trong lòng cô.
Ban đầu sao lại quen biết cùng người đàn ông như vậy chứ?
Suy nghĩ một lát, là xem mắt. Sau khi xem mắt cảm thấy cũng được, chính thức qua lại được hơn nửa năm, đang lo lắng muốn bàn bạc chuyện kết hôn. Mấy ngày trước, anh ta nói phải đi công tác, cô cũng không để ý nhiều, chỉ nói chờ anh ta trở lại thì sẽ cùng nhau bàn chuyện kết hôn, không ngờ rằng anh ta đi công tác trở về, hai người lại gặp nhau ở phòng cấp cứu khoa sản.
Anh ta làm người đàn bà khác mang thai, người đàn bà kia có biểu hiện sinh non. Bác sĩ trực trùng hợp lại là Diệp Quân.
Đi tới cửa chính bệnh viện, Diệp Quân mở điện thoại xoá số của Vân Việt, cuối cùng kéo vào danh sách đen Wechat. Loại đàn ông vô liêm sỉ làm đàn bà to bụng lại không muốn chịu trách nhiệm, nghe hắn nói thêm một câu cô cũng chẳng có hứng thú. Đang xoá, cô nhận thấy một ánh mắt khác thường. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua góc cửa phòng cấp cứu khoa sản, một người đàn ông với ánh mắt sáng quắc đang chăm chú nhìn mình. Người đàn ông mặc âu phục thẳng thớm, cao ráo đứng ở góc tường, trên tay cầm điếu thuốc lá đang cháy. Anh ta duy trì động tác giữ ở gần miệng. Thuốc lá chầm chậm cháy trên đầu ngón tay, dường như anh ta không có ý định hút.
Anh cứ nhìn cô như vậy bằng ánh mắt thiêu đốt, dáng vẻ lơ đãng phát hiện thấy cô, sau đó liền bị đóng băng lại. Trái tim Diệp Quân vốn đang đập chầm chậm vì mệt mỏi, dường như va phải một hòn đá nhỏ, lộp bộp một tiếng.
Người này là Tiêu Ngạn Thành.
Tiêu Ngạn Thành – một cái tên đã biến mất trong trí nhớ của Diệp Quân từ lâu, đối với Diệp Quân mà nói thì quá khứ không mang ý nghĩa vui vẻ gì. Tâm trạng hiện tại của Diệp Quân không tốt lắm. Tâm tình vốn không tốt, thấy Tiêu Ngạn Thành lại càng không ổn hơn. Rõ ràng Tiêu Ngạn Thành cũng biết Diệp Quân đang nhìn mình, anh bất ngờ dập tắt khói, vứt tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, nhấc chân đi về phía Diệp Quân. Hành động này khiến Diệp Quân không ngờ tới.
Trước khi bộ não vốn đang trong giai đoạn hoạt động ì ạch vì kiệt sức, chưa kịp ra lệnh cho tứ chi, thì cô đã thực hiện phản xạ có điều kiện vội vã rời đi. Đến lúc cô nghĩ xem mình về đến nhà bằng cách nào, đã chẳng thể quay đầu lại.
Bảy năm sau, gặp lại Tiêu Ngạn Thành, cô chạy trốn.
Cô chạy được bảy, tám bước, sau lưng mới truyền đến tiếng bước chân đuổi theo: “Diệp Quân.”
Thanh âm vừa xa lạ lại quen thuộc vang lên, giọng nói vì vừa hút thuốc xong nên khàn khàn thô ráp, bên trong xen lẫn một tia kích động. Nhưng Diệp Quân vẫn đi về phía trước không quay đầu lại, đi tới cửa bệnh viện chạm mặt y tá quen biết Thường Phương Vân.
Thường Phương Vân ngạc nhiên hỏi: “Bác sĩ Diệp sao lại vội vàng thế?”
Diệp Quân sắc mặt không đổi ném lại một câu “Có việc” liền đi ra khỏi bệnh viện, đến trạm xe buýt.
Bệnh viện tốt nhất thành phố B là một trong ba bệnh viện nổi tiếng, luôn luôn quá tải. Trạm xe buýt bên ngoài bệnh viện đầy ắp người, Diệp Quân ẩn mình vào trong đám đông, lúc này cô mới có một chút cảm giác sống lại từ tình trạng kiệt sức.
Nhớ lại chuyện ban nãy, cô nghĩ rằng trên đời này, người cô không muốn nhìn thấy nhất chính là Tiêu Ngạn Thành.
Dù chỉ là một cái liếc mắt, một câu nói, cũng không thể tiếp nhận.
Đám đông xung quanh huyên náo, một chiếc xe buýt đi tới. Mọi người chen chúc đi lên, nhưng lượng người ở trạm cũng không hề giảm bớt, ngược lại có một nhóm lớn đi xuống. Diệp Quân đứng trong đám người nhìn về hướng bệnh viện, không thấy Tiêu Ngạn Thành đuổi theo ra. Cô đút tay vào trong túi áo, khép hờ mắt lại, thở ra một hơi nhẹ. Cơn gió buổi sáng thổi qua, đầu óc cô lại vận chuyển, bắt đầu suy nghĩ về chuyện này. Sao Tiêu Ngạn Thành lại tới thành phố B, không phải anh ta phát triển ở thành phố S sao?
Tại sao Tiêu Ngạn Thành lại đến bệnh viện, hơn nữa lại đứng ở tầng dưới khoa sản?
Anh ta… tới làm gì?
Vấn đề này một khi đã hiện lên trong đầu sẽ tựa như con quay bắt đầu xoay tròn, cô có muốn ngừng cũng không dừng được.
Cuối cùng cô khẽ thở dài, từng bước quay về.
Đi vào bệnh viện, trở lại toà nhà khoa sản cũng không thấy bóng dáng Tiêu Ngạn Thành, cô lên tầng 5 đến quầy tiếp tân cấp cứu gặp y tá trực Trần Như.
“Ban nãy có bận lắm không?”
“Không bận lắm, chỉ có 3 ca cấp cứu.”
Trần Như luôn cảm thấy bác sĩ Diệp là một người đẹp lạnh lùng. Đẹp thì đẹp vậy, đáng tiếc quá lạnh, bình thường cô nói chuyện cũng không dám tuỳ tiện, rất tôn trọng.
“Cấp cứu gì vậy?” Diệp Quân tuỳ ý hỏi một câu.
“Một người sinh non chạy tới cấp cứu, một người sắp sinh, còn có một người đau bụng nghi ngờ mang thai ngoài tử cung. Người chuyển dạ đã được đưa vào phòng chờ sinh, người thời kì đầu sau khi kiểm tra thấy các chỉ số bình thường đã cho về trước, còn người nghi ngờ mang thai ngoài tử cung đã chuẩn bị sẵn sàng để xác nhận bằng siêu âm.”
“Ồ, vậy thì tốt.” Diệp Quân nhíu mi.
“Đúng rồi, vừa nãy thấy ở cửa phòng khám có một người đàn ông mặc âu phục đang hút thuốc, là người nhà bệnh nhân sao?”.
“Mặc âu phục? Có phải là một người rất cao, rất đẹp trai, âu phục màu xanh lá đậm?”
“Đúng vậy.” Diệp Quân nghe Trần Như nói, trong lòng đã hiểu. Anh ta thực sự đi cùng một phụ nữ tới khoa sản, có điều không biết là người sinh non, hay đang chuyển dạ, hay là người mang thai ngoài tử cung?
“Đấy là người nhà của thai phụ sinh non, nhìn rất lịch sự hoà nhã, không ngờ lại ở bên ngoài phòng khám hút thuốc. Bác sĩ Diệp, lần sau chúng tôi sẽ chú ý.”
“Không có gì, tôi thấy anh ta ở bên ngoài, nên mời anh ta đi ra ngoài.”
Trần Như cười một cái: “Cảm ơn bác sĩ Diệp, có điều cô đã bận rộn cả đêm, mau về nhà nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải trực.”
“Ừ, tôi đi trước.”
Nói xong, Diệp Quân xoay người, xuống lầu.
Lúc xuống lầu, cô không chờ thang máy, trực tiếp đi xuống bằng cầu thang thoát hiểm. Cô không ngờ rằng, ngày mình gặp lại Tiêu Ngạn Thành, lại ở ngay ngoài toà nhà khoa sản nơi cô làm việc, hơn nữa anh sắp làm cha.
Thời trẻ còn đơn thuần, cô vẫn luôn cho rằng mình sẽ gả cho Tiêu Ngạn Thành, trở thành vợ của anh, sẽ vì anh mà sinh con dưỡng cái. Hôm nay, cô vật lộn ở tuyến đầu khoa sản, chứng kiến những đứa trẻ sơ sinh của người khác, từng bé từng bé đến với thế giới, mà anh cũng đã bước vào cuộc sống nề nếp, kết hôn sinh con.
Cầu thang thoát hiểm vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi mỗi lần cô bước xuống bậc thang đều sẽ phát ra âm thanh vang dội. Tiếng vang đó kéo dài vang vọng, cứ thế văng vẳng trong lòng cô.
Mà ngay lúc cô lại bước xuống thêm một bậc thang, đi qua khúc cua, liền thấy một người đàn ông lẻ loi đứng trong bóng tối. Lại là Tiêu Ngạn Thành. Lần này, tay anh không kẹp điếu thuốc, một tay đút trong túi quần, lông mày nhíu lại, nhìn về hướng của cô. Dáng người cao ngất, tựa như một cô hồn lạnh lẽo đứng trong góc tối của cầu thang thoát hiểm.
Lần thứ hai gặp mặt bất ngờ không kịp đề phòng, lần này Diệp Quân không vứt áo, mũ, khí giới bỏ trốn nữa. Cô ở chỗ cao, anh ở chỗ thấp. Cô ngẩng đầu lên, lãnh đạm nhìn anh.
“Sao anh lại ở đây?”
“Anh…” Giọng Tiêu Ngạn Thành khàn khàn chứa đầy mệt mỏi: “Anh đi cùng một người tới cấp cứu, giờ đã không sao, đang định trở về không ngờ lại gặp em, anh…”
Anh muốn nói điều gì đó nhưng nhớ tới ánh mắt vừa rồi Diệp Quân nhìn mình như thấy ôn dịch, đành dừng lại. Bảy năm xa cách, năm đó ngay cả lần cuối gặp cũng vội vàng. Điều duy nhất còn lại giữa cả hai sợ chỉ còn là những cuộc cãi vã hỗn loạn khiến lòng người tuyệt vọng. Bây giờ, lần nữa gặp lại nhau, mỗi một ánh mắt, mỗi một hơi thở đều thấy đau đớn.
Đối mặt với cô trong quá khứ, anh nên nói gì đây?
Diệp Quân cười nhẹ một cái: “Cùng một người tới?”
Tiêu Ngạn Thành nghe giọng điệu này của cô, chợt nhận ra có thể cô đã hiểu lầm liền giải thích: “Người ấy không phải vợ anh, anh chưa kết hôn, đấy chỉ là một người bạn.”
Bạn? Diệp Quân nghe anh nói vậy, khoé miệng hiện lên ý cười lạnh lùng. Bảy năm rồi, vậy mà người này không có một chút tiến bộ nào cả, hay đây là bản tính?
Không kết hôn là có thể tuỳ tiện khiến cho một người phụ nữ mang thai? Diệp Quân bước xuống, trực tiếp nâng tay lên tát Tiêu Ngạn Thành một cái. Mặc dù đôi tay cô thường xuyên tiếp xúc với chất khử độc và dung dịch rửa tay, nhưng đôi tay này vẫn rất đẹp. Một đôi tay đẹp đánh vào khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông. Tay cô giống như cọ xát phải rễ cây, lòng bàn tay bỏng rát.
Tiêu Ngạn Thành không nhúc nhích chút nào, im lặng ngước nhìn Diệp Quân, giống như người bị đánh không phải là anh, trong mắt hiện lên ánh sáng nóng bỏng cùng kỳ vọng.
Trên đời này chỉ có mình Diệp Quân là có thể tuỳ tiện cho anh một cái tát, nhưng anh sẽ chẳng buồn chẳng giận chút nào. Mà Diệp Quân đang đánh người, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Tiêu Ngạn Thành, cô đã có cảm giác không thoải mái, giống như trong cổ họng bị mắc một cái xương cá, làm thế nào vẫn thấy khó chịu. Bây giờ tát Tiêu Ngạn Thành một cái, xương cá trôi xuống, cô cũng thấy dễ chịu hơn.
“Không ngờ đã lâu không gặp, bản tính anh vẫn như vậy.”
Diệp Quân từ trên cao bỏ lại một câu, nhấc chân đi ngang qua anh chuẩn bị xuống tầng. Tiêu Ngạn Thành nhìn Diệp Quân khoác áo dài màu trắng, trên mặt nóng hừng hực, nghĩ lại câu cô vừa nói. Cuối cùng, lúc bóng lưng trắng nhỏ dần sắp đi tới khúc cua cầu thang, anh khàn giọng nói: “Diệp Quân, em hiểu lầm rồi, đứa trẻ kia không phải của anh, không có quan hệ gì với anh.”
Tuy Diệp Quân đã nghe thấy lời này, nhưng nó cũng vừa vặn nhắc nhở cô nhớ lại “chính vị hôn phu” đã bị xóa bỏ. Cô cười một cái, bước chân không ngừng, cứ vậy rời đi. Cùng một buổi sáng, vậy mà lại có hai người đàn ông nói với cô cùng một câu giống nhau tới vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook