Điệp Chiến Gia Thù
Chương 27: Chương 27


Yến hội Cẩn gia, người đến tấp nập, Phó Gia Du và Hàn Tịnh đã theo lời mời của Cẩn Gia Tú đến Cẩn gia từ sớm.

Từ lúc Phó Gia Du xuất hiện, Cẩn Gia Lạc luôn đi theo xung quanh cô.

Cẩn đại thiếu gia, người thừa kế của Cẩn gia, tâm tư cẩn trọng gương mặt anh tuấn, với thân phận của hắn có thể thu hút ánh nhìn của con gái, nhiều người đánh chủ ý lên hắn nhưng hắn nhìn ôn hòa thực chất lạnh lùng, không dễ tiếp cận, bên người hắn chưa từng có sự xuất hiện của con gái.

Huống chi là bây giờ nhìn hắn lại có vẻ nịnh nọt lấy lòng đối phương, quả nhiên là kì quan hiếm thấy, ánh mắt nhìn Phó Gia Du cũng sắc lẻm, nếu như ánh mắt có thể giết người cô không biết đã chết bao nhiêu lần.


Phó Gia Du tất nhiên cảm nhận được, nhìn bọn họ nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sát khí, lại nhìn Cẩn Gia Lạc ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ, cô lập tức hiểu là có chuyện gì, trừng mắt tên đầu sỏ gây chuyện mở miệng mắng:- Đồ đào hoa.Cẩn Gia Lạc tự nhiên bị mắng có chút kinh ngạc, liếc nhìn xung quanh lập tức hiểu được có chuyện gì, không tự chủ nở nụ cười hớn hở hỏi:- Em ghen sao?Phó Gia Du có chút xấu hổ né tránh ánh mắt của Cẩn Gia Lạc, có cảm giác như bị người nói trúng tim đen, gương mặt hơi đỏ lên, miệng thì chống chế:- Ghen? Gì chứ? Ai lại ghen chứ?Biểu hiện của Phó Gia Du làm cho Cẩn Gia Lạc rất vui vẻ, như vậy xem ra cô cũng không vô tâm với hắn phải không.Bữa tiệc bắt đầu, người của Cẩn gia phải lên sân khấu, Cẩn Gia Lạc đành lưu luyến rời khỏi Phó Gia Du, dặn dò:- Tiểu Du, em ăn chút gì đi, lát nữa anh sẽ tìm em.Phó Gia Du không tình nguyện gật đầu đồng ý.Trên khán đài, tất cả người của Cẩn gia đều có mặt, Cẩn Thiên đang phát biểu cảm ơn mọi người đã đến dự bữa tiệc của ông, Phó Gia Du cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất của cô để đi mở két sắt kia.

Né tránh tầm mắt của mọi người, Phó Gia Du cẩn thận đi lên lầu, lúc này mọi người đều hướng ánh mắt lên khán đài nên không ai chú ý đến cô.

Khi cô đi từ từ lên lầu sắp đến gần thư phòng của Cẩn Thiên, bỗng nhiên mắt sắc phát hiện một người áo đen đang ẩn nấp ở góc hành lang, đôi mắt chăm chú quan sát khán đài, tay cầm súng dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Phó Gia Du chăm chú nhìn hắn âm thầm suy đoán hắn định làm gì, vị trí của hắn chắc chắn thuận lợi để nổ súng về phía khán đài, lại nhìn hắn đang trao đổi ánh mắt với ai đó, chỉ nhìn một cái cô đã khóa mục tiêu, phía dưới khán đài còn có hai người đang chuẩn bị có hành động gì đó và hành động của bọn họ rõ ràng hướng đến người của Cẩn gia.

Phó Gia Du nhìn mấy người bọn họ lại nhìn cánh cửa thư phòng đang ở rất gần, cơ hội tốt lại càng thêm tốt, nếu như thực sự bọn họ phát hiện thư phòng có gì không ổn thì sẽ lập tức nghĩ đến mấy kẻ này chứ không nghi ngờ đến cô.

Nhưng bọn họ có lẽ sẽ gặp chuyện, sẽ bị thương, Cẩn lão gia sẽ bị thương, Cẩn Gia Tú sẽ bị sợ hãi, còn có người đó, cô lo lắng người đó sẽ gặp nguy hiểm, đáy lòng của Phó Gia Du do dự.

Nhíu mày suy tư tay vẫn siết chặt chìa khóa vạn năng, dường như chỉ mấy giây trôi qua mà cô lại cảm giác đã qua hàng ngàn thế kỉ, nội tâm dằn xé.

Chìa khóa được siết chặt giống như cô có thể bóp nát nó, Phó Gia Du mím môi nhắm lại đôi mắt, khi lần nữa mở đôi mắt ra, đôi mắt long lanh sáng ngời, quay người chạy thẳng xuống lầu, bây giờ cô chỉ muốn làm theo điều mà trái tim mách bảo, cô không cần biết sau này bản thân có hối hận hay không nhưng nếu bây giờ cô không làm như vậy thì cô sẽ đau đớn khôn nguôi.


Thời điểm Phó Gia Du chạy xuống lầu, thấy sát thủ đã lấy súng ra giơ lên hướng về phía khán đài, cô không chần chừ chút nào hướng về sát thủ đang định nổ súng vừa hô to:- Cẩn thận – Gần như đồng thời Phó Gia Du đưa chân đá thẳng vào cánh tay của hắn, làm cho họng súng bị chệch hướng.Có tiếng hô to của Phó Gia Du cảnh giác, Cẩn Gia Văn cũng phát hiện không ổn, khẽ đẩy Cẩn Thiên một cái né sang một bên, huống chi họng súng đã bị Phó Gia Du đá lệch nên viên đạn chỉ bắn trúng vòng hoa trưng trên khán đài.Người canh giữ ở trên lầu nhìn thấy tình cảnh này lập tức nổ súng về hướng của Phó Gia Du, cô tất nhiên cảm nhận được né sang một bên, viên đạn xẹt qua cánh tay của cô.- Tiểu Du – Cẩn Gia Lạc lo lắng kêu lên nhưng hắn đang bảo vệ cho Cẩn Thiên không thể tới chỗ của cô.Phó Gia Du cũng không phải lần đầu đối diện với súng đạn, cô lập tức tìm được chỗ ẩn núp, né tránh tầm ngắm của sát thủ, nhìn lại vết thương trên tay của bản thân, có chút máu nhưng xem ra không nghiêm trọng lắm chỉ là trầy da mà thôi, cô không để ý đến nó mà quay đầu nhìn xung quanh, tìm cách làm sao nhanh chóng hạ những tên sát thủ.Hộ vệ của Cẩn gia nhanh chóng nổ súng về phía sát thủ, quan khách lập tức ngồi sụp xuống la hét hoảng sợ xô đẩy lẫn nhau trốn tránh.

Trên khán đài, Cẩn Gia Văn bảo vệ cho Cẩn Gia Tú, đẩy cô núp trong khán đài cho an toàn, bản thân lại rút ra một cây súng, ánh mắt sắc bén hướng về những tên sát thủ, từ từ di chuyển.

Liên tục nả súng hướng về nhau, Cẩn Gia Lạc cũng nhanh chóng rút súng trên người, để hai hộ vệ bảo vệ cho Cẩn Thiên, nhanh chóng gia nhập vòng chiến và đi đến bên người của Phó Gia Du.

Đồng thời bắn chết được một tên, Cẩn Gia Lạc rốt cuộc đến bên người của Phó Gia Du lo lắng hỏi:- Tiểu Du, em sao rồi? Bị thương thế nào?Tay vẫn giữ chặt vết thương không để cho nó chảy máu quá nhiều nhưng trên cánh tay của Phó Gia Du vẫn nhiễm đỏ, cô lại không để ý lắc đầu trả lời:- Không sao, bị trầy da một chút thôi.Nhưng sắc mặt của Cẩn Gia Lạc vẫn không tốt hơn chút nào, Cẩn Gia Văn bất chợt lên tiếng gọi:- Anh hai.Đợi Cẩn Gia Lạc quay đầu nhìn hắn liền ra hiệu với Cẩn Gia Lạc, chỗ này giao cho Cẩn Gia Lạc, hắn sẽ xử lý tên ở trên lầu, nếu không bọn họ sẽ tiếp tục có người bị thương vì tên bắn súng ở trên lầu.

Cẩn Gia Lạc tất nhiên hiểu ý của hắn gật đầu đồng ý.


Ngay cả Phó Gia Du ở bên cạnh cũng hiểu ý của bọn họ, từ trong góc quan sát tình hình bên ngoài, mở miệng đề nghị:- Anh bên trái, tôi bên phải.- Em…em có sao không? – Cẩn Gia Lạc do dự, Phó Gia Du lại đang bị thương.Buông tay đang nắm vết thương phát hiện nó không còn chảy máu nữa, Phó Gia Du không để ý trả lời:- Không sao, xước da chút thôi.Nhìn kĩ vết thương của Phó Gia Du phát hiện nó thật sự không nghiêm trọng, đặt cây súng vào trong tay của Phó Gia Du, Cẩn Gia Lạc nhắc nhở:- Cẩn thận.Phó Gia Du nhìn Cẩn Gia Lạc một cái thần sắc nghiêm túc gật đầu đồng ý.

Hộ vệ của Cẩn gia nhanh chóng quăng qua cho Cẩn Gia Lạc một cây súng, hai người Phó Gia Du và Cẩn Gia Lạc đồng thời đứng lên, lưng dựa lưng, tay cầm súng hướng về hai bên, nhanh chóng nổ súng giết chết mấy tên sát thủ, vô cùng ăn ý đồng lòng.

Ở trên lầu, Cẩn Gia Văn cũng nhanh chóng hạ gục tên bắn lén ở trên lầu, quăng kẻ đó từ trên lầu xuống, gọn lẹ chuẩn xác.Mấy người Cẩn gia rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, Cẩn Thiên sắc mặt có chút khó coi nhìn những cái xác trong sảnh đường, Cẩn Gia Tú cũng sợ hãi từ trong khán đài chạy ra đến bên cạnh của Cẩn Gia Lạc và Phó Gia Du, núp sau lưng hai người bọn họ, quan khách trong sảnh cũng hoảng sợ vội vàng cáo từ rời khỏi.

Hộ vệ của Cẩn gia nhanh chóng dọn dẹp những cái xác trong sảnh, cũng dọn dẹp mọi thứ lộn xộn cho gọn gàng, ngăn nắp nhưng sắc mặt của Cẩn Thiên vẫn không tốt, Cẩn Gia Lạc cũng trầm ngâm nhìn mọi thứ, xem thử kẻ nào gây ra chuyện hôm nay, Cẩn Gia Văn lại cẩn thận quan sát mấy cái xác, muốn từ trên người chúng phát hiện cái gì đó..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương