Điện Vương Ở Rể
-
Chương 244: Không Nói
“Đào San San, mày im miệng ngay.
Đừng có làm liên lụy tới nhà họ Dương chúng ta.
Sau này, mày đừng có mong vào được cửa nhà họ Dương.”
Giờ phút này, Dương Duệ vội vàng nói, thậm chí anh ta còn chẳng để ý tới sự đau đớn nơi miệng, răng gãy và máu tươi chảy từ trong miệng ra.
Trên mặt Dương Duệ lập tức lộ ra vẻ lấy lòng với Vương Vũ.
“Cậu Vũ, nếu Đào San San không biết tốt xấu, nhà họ Dương chúng em tuyệt đối không ngại phối hợp với anh, đuổi bọn họ khỏi nhà họ Dương vĩnh viễn.
Sẽ không cho hai mẹ con họ bước vào nhà họ Dương nữa.”
Đào San San nghe được lời của Vương Vũ và Dương Duệ thì lòng lạnh buốt.
Dường như linh hồn và trái tim cô ấy bị rơi vào hầm băng âm mấy chục độ.
Rất lâu không nói nên lời.
Giờ phút này, Vương Kiệt đi qua mấy tên cậu ấm đi tới phía trước nhất thì thấy Diệp Đông.
Vào giây phút nhìn thấy anh, sắc mặt Vương Kiệt lập tức đỏ lên.
Anh ta vô cùng kích động.
Vương Kiệt là tay sai đắc lực của Vạn Lâm, đương nhiên biết anh ta tôn sùng Diệp Đông tới mức độ nào.
Nếu Vạn Lâm biết Diệp Đông tới hiện trường đính hôn của mình thì chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng, kích động.
Nhưng đám cậu ấm đứng xung quanh đây thấy Vương Kiệt, một trong những cậu ấm đứng đầu có biểu cảm như vậy thì lại cho rằng anh ta đang tức giận.
“Anh Kiệt, tuy tên nhãi này là em họ của em nhưng dám cả gan gây sự ở đây cũng là bất kính với em.
Nó còn dám ra tay với hai người phụ nữ của em, không thể tha thứ được!”
“Nó gây chuyện ở lễ đính hôn của chị gái và anh rể càng nên trừng phạt.”
Lúc này, Vương Vũ mở miệng nói.
Những người khác gọi Vương Kiệt là cậu Kiệt.
Anh ta lại xưng hô với Vương Kiệt là anh Kiệt nhờ quan hệ của chị gái.
Điều này đủ để thể hiện địa vị cậu ấm của Vương Vũ đang đi lên.
Đám cậu ấm xung quanh lại phát ra những tiếng hâm mộ không thôi.
Giờ phút này, lại có mấy cậu ấm có quan hệ với Vạn Lâm ví dụ như lúc trước cùng đua xe Thành, Khải, Lạc cũng đi tới.
Vương Vũ vẫn tiếp tục nói: “Vừa rồi, tên em họ con hoang này của em vẫn luôn mồm nói cậu ấm của thành phố Thiên Nam là lũ ngu ngốc.
Càng đáng trừng phạt hơn!”
Lúc Vương Vũ nói lời này, Thành, Khải, Lạc cũng nhìn rõ mặt Diệp Đông, mặt họ cũng đỏ lên.
Vương Vũ nói: “Anh Kiệt, anh Khải… Nếu mọi người thật sự tức giận, không cần để ý tới quan hệ giữa em và tên em họ con hoang này đâu, cứ xử lý nó đi!”
“A! Đúng rồi, nhà họ Lý, thế gia y dược đã bắt đầu xuống dốc là chỗ dựa của nó.
Hình như Diệp Đông còn làm trai bao của cô cả nhà họ Lý.”
Nhưng…
Giờ phút này, Vương Kiệt lại sải bước thật nhanh về phía Diệp Đông.
Vương Vũ vừa khéo đứng ngăn ở trước mặt anh.
Vì thế, Vương Kiệt trực tiếp đẩy anh ta sang một bên.
Đám người lập tức phát hiện ra cảnh tượng đáng kính ngạc này.
“Thấy! Sao anh không nói với anh Lâm một tiếng là anh tới tham gia.”
“Chúng tôi hẳn nên đi đón anh mới đúng!”
Mặt Vương Kiệt tràn đầy kích động nói.
Khải, Lạc, Thành ở phía sau Vương Kiệt cũng chạy tới với vẻ mặt vô cùng kích động.
Đương nhiên, Vương Vũ vẫn hơi chắn đường họ nên bọn họ lại đẩy anh ta ra một lần nữa.
Diệp Đông nhíu mày: “Kiệt đúng không? Tôi đã nói rồi, tôi không phải thầy của anh Lâm mấy người, càng không phải thầy của cậu.”
Vương Kiệt vội nói: “Thế… Cậu Đông, tôi chỉ theo anh Lâm gọi anh là thầy thôi! Nếu anh không bằng lòng thì tôi sẽ gọi anh là cậu Đông!”
“Cậu Đông, anh đã tới thì hẳn nên tới chỗ dành cho khách quý nhất mới đúng.”
“Để tôi đưa anh qua đó! Anh Lâm mà thấy anh thì chắc chắn sẽ sướng tới phát điên!”
Hiện trường có rất nhiều cậu ấm, cô chiêu tụ tập lại.
Bọn họ nghe được xưng hô của Vương Kiệt với Diệp Đông.
Thầy! Cậu Đông!
Xưng hô là thầy khiến bọn họ cảm thấy hơi khó tin.
Nhưng xưng là cậu Đông thì bọn họ hiểu được đây đại biểu cho điều gì.
Vương Kiệt là một trong những nhân vật thuộc hội cậu ấm đứng đầu Giang Bắc.
Vương Kiệt gọi là cậu Đông thì chắc chắn địa vị sẽ cao hơn anh ta.
Chắc chắn cũng là người có thể sánh ngang với những cậu ấm đứng đầu kia.
Diệp Đông khoát tay nói: “Không cần.
Ở đây là được rồi.”
Vương Kiệt và đám Thành cũng phải sốt ruột.
“Cậu Đông, anh đi qua đó đi! Nếu anh Lâm biết anh đến mà chúng tôi không thể mời anh qua đó thì chắc chắn sẽ mắng bọn tôi.”
Diệp Đông xua tay: “Mắng bọn cậu là chuyện của cậu ta, không liên quan gì tới tôi.”
Đám Vương Kiệt cũng chẳng biết phải làm sao: “Cậu Đông, xin anh thứ lỗi.
Bây giờ, chúng tôi sẽ tới báo cho anh Lâm biết để anh ấy đích thân tới đây mời anh.”
Đám cậu ấm, cô chiêu ở hiện trường đều choáng váng tới mức tư duy đình trệ.
Lúc đầu trên mặt Dương Duệ là nụ cười mỉa mai dữ tợn, lúc này lại là kinh ngạc.
“Cậu Kiệt, anh không nhận nhầm đấy chứ? Nó chỉ là một đứa cháu ngoại của gia tộc nhỏ ở Tịnh Châu mà thôi!”
“Sao anh lại gọi nó là cậu Đông? Chắc chắn anh nhận nhầm người rồi!”
“Diệp Đông, mày giả mạo thân phận của ai vậy!”
Đối với Dương Duệ thì chắc chắn anh ta hy vọng Diệp Đông bị dạy một bài học nhớ đời.
Vương Kiệt lại nhướng mày.
Anh ta lập tức đá ra một cước.
Cú đá này trực tiếp tác động vào mặt Dương Duệ, anh ta bị đá bay ra xa vài mét, xương gò má có vết nứt.
Đầu óc hoàn toàn choáng váng.
“Cậu là cái thá gì mà dám chất vấn cậu Đông!”
Trên mặt Vương Kiệt là sự khinh thường.
Cuối cùng Vương Vũ cũng tỉnh táo trở lại.
“Anh Kiệt, Dương Duệ nói không sai.”
“Không ai rõ hơn em, Diệp Đông có thân phận như thế nào.”
“Nó chỉ là một thằng con hoang, cháu trai ăn nhờ ở đậu tại nhà ông ngoại em.”
“Trước mắt, nó chỉ dựa vào lực ảnh hưởng của nhà họ Lý để lấy chút uy thế ở Tịnh Châu.”
“Anh đừng có bị nó mê hoặc, lừa gạt.”
Vương Vũ nói.
Vương Kiệt và đám Thành nhìn về phía anh ta: “Vương Vũ, đừng tưởng anh Lâm cưới chị gái của cậu thì cậu oai phong.
Nhớ cho kỹ! Trong lòng anh Lâm, cậu Đông chính là thầy của anh ấy, tôn quý gấp trăm lần cả nhà cậu.”
“Nếu cậu dám can đảm bất kính với cậu Đông như vậy trước mặt anh Lâm, tôi dám đảm bảo anh ấy sẽ phế cậu.”
Đám người ở hiện trường nghe được câu này thì như bị sét đánh liên tiếp.
Vương Vũ lắc đầu: “Không thể có chuyện đó được! Không bao giờ có chuyện đó! Chắc chắn anh đã thông đồng với thằng Diệp Đông này rồi.”
“Anh chỉ là một tay sai thân tín của anh rể tôi mà thôi.
Tôi là em vợ của anh ấy.
Anh dám thông đồng với thằng con hoang phế vật này bắt nạt tôi, anh rể tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
Vương Vũ vừa dứt lời.
Bốp bốp!
Hai cái tát cực kêu vang lên.
Xương gò má của anh ta xuất hiện vết rạn.
Răng trong miệng đều rụng xuống.
“Vương Vũ, miệng của anh vừa bẩn vừa thối.
Sau này đừng có nói chuyện nữa.”
Diệp Đông lạnh mặt nói.
Vương Vũ cố chịu đựng cơn đâu, lạnh lùng chỉ tay về phía Diệp Đông: “Diệp Đông, tao dám đảm bảo mày sẽ phải chết.”
Nhưng lúc này.
“Túm tụm ở đây làm gì vậy?”
Giọng nói của Vạn Lâm vang lên..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook