Điện Vương Ở Rể
Chương 238: Thử Chút Đi



Sau khi cúp điện thoại.
Vẻ mặt của Dương Văn Tuệ vẫn không thể tin được.
Bỗng dưng bà ta nhận ra điều gì đó.
“Văn Văn, lúc nãy cô nói mỹ phẩm kia tên là Phong Vân gì gì…”
Văn Văn lập tức đáp: “Đúng ạ.

Bà Giang, chính là của một công ty có tên Quốc tế Phong Vân sản xuất ạ, hình như là một công ty lớn ở nước ngoài thì phải.”
Dương Văn Tuệ lập tức cầm điện thoại lên gọi một cuộc.
“Văn Văn, mười phút sau, cô tới bên ngoài trạch viện lây một bộ kem làm đẹp tới đây.”
Sau khi cô ta nghe được, trong lòng cũng thấy chấn động.
Năng lượng của bà Giang đúng là rất mạnh.
Một cú điện thoại thì có thể nhờ người đưa tới một lọ kem làm đẹp.
Rất nhanh.
Mười phút đã trôi qua.
Văn Văn cũng lấy được một lọ kem làm đẹp tới cho Dương Văn Tuệ.
Bà ta nhìn lọ kem này, trong lòng có chút dậy sóng.
Lúc nãy bà ta nói chuyện điện thoại, người ở đầu dây bên kia chắc chắn muốn

Theo lý mà nói, về cơ bản, bà ta đưa ra yêu cầu gì thì bên kia cũng sẽ không dám từ chối.
Nhưng khi nãy người ở đầu dây bên kia lại từ chối bà ta.
Dương Văn Tuệ vốn muốn hai lọ.
Thế mà người kia nói chỉ có thể lấy được một lọ như vậy.

Hơn nữa, cũng là tốn ân tình lớn mới có được.
Đối với những đại gia tộc này mà nói, chỉ cần chuyện có thể dùng tiền tài giải quyết thì không tính là vấn đề gì cả.
Điều mà họ lo lắng nhất chính là nợ ân tình.

n tình là thứ khó trả nhất.
“Đồ của Quốc tế Phong Vân còn cần dựa vào ân tình mới có thể có được ư?”
Dương Văn Tuệ hừ lạnh một tiếng.
Nhưng bà ta vẫn thoa kem làm đẹp lên mặt của mình.
Một tiếng đồng hồ sau.
Bà ta nhìn chính mình trong gương, nếp nhăn đã biến mất đi nhiều, giảm đi đáng kể.

Những vết sẹo đã mờ đi rất nhiều, thậm chí còn biến mất nữa.
Nếu tiếp tục dùng vài hôm, bà ta cảm thấy có thể nó sẽ biến mất hoàn toàn.

Làn da trẻ ra năm sáu tuổi.
“Cái này… sao hiệu quả có thể tốt như thế?”
“Tên nhóc kia, rốt cuộc có được công thức từ đâu?”
“Nghị lực của cậu ta sáu năm nay chính là lưu lạc bên biên giới Tây Nam, sau đó thì không thấy tung tích đâu, lẽ nào cậu ta còn cuộc gặp gỡ bất ngờ nào khác?”
Dương Văn Tuệ từng hai lần liên tiếp nhờ người điều tra rốt cuộc sáu năm nay, Diệp Đông đã trải qua những gì.
Nhưng tung tích liên quan đến anh, chỉ có thể tra được Diệp Đông đã tới biên giới Tây Nam.

Sau đó thì không có tin cụ thể nào cả.
Dương Văn Tuệ thậm chí cũng không chú ý đến, bây giờ khi mình nhắc đến Diệp Đông, giọng điệu đã mềm mỏng đi nhiều.
“Có công thức bí mật, có thể kiếm được tiền… Nhưng không phải trong mắt người bình thường trên thế giới này là như vậy.

Tình hình thực tế, truy cứu ngọn nguồn, là võ đạo trấn giữ, thực lực chí tôn!”
“Hừ, chỉ e là cậu không trụ được.”
Dương Văn Tuệ nhẹ nhàng lên tiếng.
Văn Văn là thị nữ, tiếp xúc có hạn.

Trong lòng của bà ta, cô ta chính là cô gái hư vinh, thích chưng diện mới là chuyện quan trọng nhất.
Lúc nãy cô ta chứng kiến bà Giang, Dương Văn Tuệ gọi điện thì có thể tìm được một lọ kem làm đẹp có tiền cũng khó mua được, trong lòng cô ta khao khát, ngứa ngáy tột cùng.
Nếu bà Giang có thêm vài lọ, cô ta mới có thể lén sử dụng mà không bị phát hiện.
Nhưng bây giờ bà ta chỉ có một lọ, nếu cô ta lén dùng thì rất dễ bị phát hiện.
“Bà Giang, nghe nói công ty Quốc tế Phong Vân này còn một sản phẩm tốt hơn cả kem làm đẹp, có tên là
“Nếu bà sử dụng, hiệu quả chắc chắn nhanh và tốt hơn.”
Dù gì Dương Văn Tuệ cũng là phụ nữ, đương nhiên cũng yêu cái đẹp.
Nghe Văn Văn nói vậy, hai mắt của bà ta cũng sáng rỡ.
Ngay lập tức.
Bà ta nhấc điện thoại lên gọi cho con gái Liên Thục Giai.
Suốt một ngày trời, cô quả thật mệt mỏi rã rời.
Cho nên cô đã ngủ một giấc thật ngon.
Còn Lý Mỹ Na còn phải xử lý chuyện của Hồi Xuân Đường, cho nên đã trở về đó từ lâu.
Vốn dĩ hai người phụ nữ nghỉ ngơi chung một giường.
Bây giờ chỉ có một mình Liên Thục Giai.
Cô còn định ngủ tiếp nhưng bỗng nhiên cảm giác bị ai đó ôm lấy, mạnh mẽ và nóng rực.
“Thục Giai, anh đã nói em không cần phải lo, bây giờ hoàn thành vượt mức nhiệm vụ rồi chứ?”
Diệp Đông nở nụ cười xấu xa trên mặt.
Liên Thục Giai bĩu môi: “Hừ, sao người ta không biết anh lợi hại như vậy?”
Diệp Đông: “Không biết sự lợi hại của anh? Vậy bây giờ anh để em nếm thử một chút.”
Một trận gió xuân chập chờn.
Liên Thục Giai mệt mỏi nhưng cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc nhỏ bé.
“Tên bại hoại nhà anh…”
Cô chu cái miệng nhỏ và nói.
Chính ngay lúc này.
Điện thoại của Liên Thục Giai lại reo lên.
Nhìn thấy số điện thoại của mẹ Dương Văn Tuệ của mình, cô đã không còn hồi hộp nữa.
“Mẹ, vụ cá cược giữa Diệp Đông và mẹ đã hoàn thành rồi, hoàn thành vượt mức đấy!”
“Con có thể tiếp tục ở Khế Lệ nửa năm rồi.

Ngoài ra, mẹ à, mẹ cũng đã biết năng lực của anh ấy, có thể nào…”
Dương Văn Tuệ hừ lạnh một tiếng, nói: “Đừng có nhắc điều kiện khác, không được!”
“Nếu không, mẹ sẽ hủy thời gian nửa năm con ở Khế Lệ.”
Liên Thục Giai vẫn có hơi sợ người mẹ già này.

Dẫu sao bà ta cũng có thể vận dụng quyền lực thế gia trăm năm của nhà họ Giang.
“Mẹ, con sẽ làm cho mẹ thay đổi ý định.”
Liên Thục Giai đành nhượng bộ mà nói như thế.
Dương Văn Tuệ nói với giọng kiên quyết: “Sẽ không có ngày này đâu.”
Bà ta bỗng khựng lại.
“Công ty của mấy đứa, có phải còn có không?”
Liên Thục Giai gật đầu, người thông minh như cô chợt nghĩ ra điều gì đó.
“Mẹ, mẹ cũng biết à.

Có phải mẹ cũng muốn sử dụng một bộ không?”
Dương Văn Tuệ hừ lạnh một tiếng rồi đáp: “Sao mẹ lại dùng sản phẩm tương đối thấp kém bên mấy đứa chứ?”
“Mẹ chỉ muốn nghiên cứu một chút mà thôi.”
“Như vậy đi, đưa tới cho mẹ ba bộ.”
Diệp Đông và Liên Thục Giai đang nằm trên giường, đương nhiên là nghe rõ.
Diệp Đông nở nụ cười sáng lạn.
Định luật vả mặt?
“Bác Giang, có phải dùng rất thơm? Như vậy đi, cháu không đưa bác ba bộ.”
“Bác có thể dùng ba dạng sản phẩm, Tiêu Dao Hoàn, Nghịch Nhan Thủy, Mỹ Dung Sương, cháu tặng bác mười bộ mỗi loại.”
Dương Văn Tuệ hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Gì mà thơm thật? Tôi chỉ muốn nghiên cứu một chút, xem thử sản phẩm này của cậu có phải chứa chất cấm gì không? Nếu có, tôi sẽ trực tiếp trấn áp công ty của cậu đến mức phá sản!”
Dương Văn Tuệ đúng là có hơi giận.
Đương nhiên bà ta cũng nghe nói qua định luật vả mặt gì đấy.
Đó là đứa trẻ ngốc nghếch trong một chương trình tạp kỹ kêu gào cơm quê là rác rưởi, không ăn cơm quê, sau đó thì đói lả người, còn ăn không hợp khẩu vị sao?
Bà ta đường đường là bà chủ của gia tộc, sao có thể so với đứa trẻ ngốc nghếch kia chứ?
Diệp Đông cười nói: “Bác Giang, cháu sẽ nhờ đại lý gần bác đưa qua cho bác với tốc độ nhanh nhất.”
Ở trong lòng của Dương Văn Tuệ, mình ở trước mặt của Diệp Đông đều là cao cao tại thượng, chắc chắn sẽ không chịu được vẻ đắc chí của tên nhóc Diệp Đông này.
Cho nên Dương Văn Tuệ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cúp máy.
Nhưng bản thân bà ta không để ý, lần này mình lại không bác bỏ Diệp Đông, không để anh gọi bà ta là ‘bác gái’..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương