Điện Vương Ở Rể
-
Chương 217: Không Rõ Ràng
Rất nhanh.
Ở nơi xa.
Một chiếc trực thăng tư nhân bay thẳng lên trời!
“Một đám vô dùng!”
“Điều tra cẩn thận vào cho tôi! Điều tra cặn kẽ rốt cuộc Diệp Đông đã trải qua những gì trong suốt sáu năm qua!”
“Tại sao chỉ trong sáu năm ngắn ngủi mà cậu ta có thể trở thành một cường giả sánh ngang với tông sư như vậy chứ?”
Dương Văn Tuệ cầm điện thoại lên và mắng chửi vô cùng hung ác.
Sau đó bà ta ngắt điện thoại.
“Diệp Đông, mặc dù cậu rất mạnh nhưng rốt cuộc vẫn không biết rõ tình tiết bên trong!”
Dương Văn Tuệ nhẹ nhàng lắc đầu, thái độ của bà ta không còn kiên quyết như trước nữa.
Trực thăng lập tức lao vùn vụt vào trong màn đêm tối tăm mù mịt.
Trong biệt thự Số một.
“Diệp Đông, mục tiêu mà anh vừa nói cao quá đấy…”
Mặt Liên Thục Giai tràn đầy lo lắng.
Diệp Đông mỉm cười khẽ véo gương mặt trắng nõn của cô.
“Thục Giai, em hãy tin anh! Chắc chắn chúng ta sẽ làm được trong tháng đầu tiên mà!”
Liên Thục Giai nghe anh nói vậy thì vô cùng âu lo.
Cô đã từng thấy y thuật của Diệp Đông thế nào, vì vậy tất nhiên cô tin công thức mỹ phẩm của anh cũng sẽ có hiệu quả khá tốt.
Nhưng suy cho cùng đây vẫn là sản phẩm mới, cần phải xây dựng thị trường cho nó!
Chỉ khi nào đạt được mức độ phổ biến nhất định mới có thể tạo ra hiệu ứng phân hạch, mở rộng thị trường!
“Nhưng mà…”
Liên Thục Giai cực kỳ lo lắng bèn nói tiếp.
Có điều cô mới vừa nói được hai chữ thì môi của Diệp Đông đã phủ lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn của cô.
“Không có nhưng nhị gì hết…”
“Giờ chúng ta đi tắm uyên ương thôi nào!”
Diệp Đông bèn bế bổng Liên Thục Giai lên và đi thẳng vào phòng tắm.
Liên Thục Giai chỉ biết nũng nịu khước từ nhưng không có tác dụng.
Dĩ nhiên.
Diệp Đông không có làm đến bước cuối cùng nào đó.
Hiện giờ anh đã là Chân Long Quyết Ngưng Thần cảnh hậu kỳ!
Chỉ khi giữ gìn thân thể thuần dương mới mang lại lợi ích cực lớn cho việc tu luyện huyết mạch của anh!
Trước kia khi Diệp Đông từ Ngưng Khí cảnh đột phá đến Ngưng Thần cảnh, tác dụng của huyết mạch đã giảm xuống, có thể phá vỡ thân thể thuần dương.
Nhưng hiện giờ anh phát hiện ra một khi giữ gìn thân thể thuần dương sẽ có tác dụng rất lớn cho việc thăng cấp!
Sợ rằng cần phải đột phá đến cảnh giới võ đạo tiếp theo là được rồi!
Không thể không nói vì để thăng cấp võ đạo mà Diệp Đông thật sự kiềm chế và kiên trì vô cùng!
Dẫu vậy.
Liên Thục Giai vẫn mệt bở hơi tai.
Ban đầu cô vẫn còn muốn nói với Diệp Đông chuyện gì đó, nhưng cuối cùng cô đã chìm dần vào giấc ngủ trong vòng tay rắn chắc của anh.
Một đêm yên giấc.
Hôm sau.
Liên Thục Giai vội vàng đến công ty quốc tế Phong Vân để đăng ký thương hiệu cho sản phẩm vân vân.
Diệp Đông ngồi khoanh chân, vận chuyển Chân Long Quyết một vòng.
Sau đó anh lấy cỏ m Dương Vạn Độc ra.
“Sau khi hấp thụ cỏ m Dương Vạn Độc này xong, ngoài ngăn chặn trăm ngàn loại độc xâm nhập vào cơ thể ra, nó còn có tác dụng rất lớn đối với việc rèn luyện gân cốt!”
Không cần phải chế biến cỏ m Dương Vạn Độc thành thuốc nước gì cả!
Dĩ nhiên vì để không bị làm phiền trong quá trình hấp thụ cỏ m Dương Vạn Độc!
Diệp Đông đã gọi một cú điện thoại cho Thẩm Thiết Ứng.
Thẩm Thiết Ứng bố trí vẻn vẹn gần một trăm người, phong tỏa cả ngọn núi Ngũ Giai!
Cả núi Ngũ Giai, có thể ra nhưng không thể vào!
Đồng thời, Thẩm Thiết Ứng còn cho thêm mười chiếc máy bay không người lái để tuần tra trên không trung!
Đảm bảo tuyệt đối không có xảy ra sai lầm nào!
Trong biệt thự Số một.
Diệp Đông nhét cỏ m Dương Vạn Độc vào miệng, sau đó bèn nuốt xuống giống như đang ăn một món ăn bình thường.
Bỗng nhiên.
Anh lại vận chuyển Chân Long Quyết!
Mười lăm phút sau.
Dường như có hàng nghìn thanh đao đang cứa vào dạ dày của Diệp Đông!
Nỗi đau dữ dội như là xát muối châm kim!
Nửa tiếng trôi qua.
Tất cả kinh mạch lẫn máu huyết trong cơ thể Diệp Đông như đang bị lửa thiêu đốt!
Một tiếng sau.
Anh cảm giác như có hàng nghìn con kiến đang gặm nhấm xương tủy bên trong cơ thể, đau đến chết lặng!
Cho dù là ai cũng không thể chịu nổi sự đau đớn này!
Nếu là người bình thường, e rằng đã sớm chết vì đau đớn!
Đúng vậy, chết trong cơn đau đớn!
Cho dù võ giả tông sư Hóa Cảnh đỉnh phong gặp phải cơn đau thấu trời này, e rằng đan điền đã cạn kiệt, rơi vào hôn mê, tổn thương kinh mạch!
Lúc này máu tươi bắt đầu trào ra khỏi tai mắt mũi miệng của Diệp Đông!
Cả miệng anh chỉ toàn là máu tươi!
Dĩ nhiên một ít máu tươi đã dần biến thành màu đen!
Có cả tạp chất lẫn độc tố trong cơ thể!
Sỡ dĩ miệng anh bị chảy máu là do anh cắn răng quá mạnh tạo thành!
Cả lợi của anh cũng đã bị thương!
Diệp Đông vẫn cắn chặt răng như trước, không kêu lên một tiếng!
Thần kinh của anh vẫn luôn căng thẳng, giữ bản thân tỉnh táo, vận chuyển Chân Long Quyết, thúc giục máu huyết tuần hoàn!
Cơn đau này kéo dài gần ba tiếng đồng hồ!
Diệp Đông đã không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào khác cũng như không còn nhìn thấy gì nữa!
Lúc này anh đã hoàn toàn đắm chìm trong sự đấu tranh với cơn đau đớn vô cùng vô tận trong cơ thể mình!
Bây giờ anh gần như vận chuyển Chân Long Quyết một cách máy móc!
Sáu tiếng đồng hồ sau.
Cuối cùng cơn đau này đã có dấu hiệu giảm bớt!
Nó nhanh chóng rút đi như thủy triều!
Lúc này toàn bộ cơ bắp, kinh mạch và thần kinh căng thẳng như bị trăm ngàn ngọn núi khổng lồ đè nặng của Diệp Đông đã thả lỏng hoàn toàn!
Khoảnh khắc này!
Có nghĩa là anh đã hoàn toàn hấp thụ hết cỏ m Dương Vạn Độc!
Cả người anh đều tiết ra nhiều tạp chất màu đen!
Thỉnh thoảng một hai con côn trùng có cánh lơ đãng rơi vào tạp chất màu đen kia, dù chỉ dính vào một ít tạp chất đã khiến chúng nó mất mạng ngay lập tức!
Điều đó có nghĩa là trong tạp chất màu đen này chứa chất độc vô cùng hung ác!
Có thể đoán vừa rồi Diệp Đông đã tiếp nhận chất độc nhiều đến mức nào!
Thế nhưng.
Cuối cùng anh cũng hoàn toàn mệt mỏi!
Lúc này anh đã chìm vào giấc ngủ!
Nằm ở trên sàn nhà!
Bên ngoài biệt thự.
Thẩm Thiết Ứng đích thân canh giữ và quản lý không rời một bước.
“Gia chủ, đồ ăn đã được chuẩn bị xong rồi.
Ngài hãy ăn chút gì đi!”
Quản lý tài sản của núi Ngũ Giai cẩn thận bưng đồ ăn đến trước mặt Thẩm Thiết Ứng.
Tính tới thời điểm hiện tại, ông ta đã canh giữ ở đây tám tiếng, tám tiếng đồng hồ!
Từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều!
Ông ta còn không thèm động đến cơm trưa!
Tất nhiên ông ta có sắp xếp cho nhân viên tuần tra thay phiên dùng cơm trưa với tốc độ nhanh nhất.
Thật ra Thẩm Thiết Ứng cũng đang đói.
“Được rồi! Ông hãy sắp xếp cho phòng bếp chuẩn bị đồ ăn mọi lúc, một khi cậu Diệp ra ngoài thì hãy đưa đến đây ngay!”
Quản lý tài sản lập tức nói: “Gia chủ, tôi đã dặn dò phòng bếp đâu vào đấy hết rồi ạ.
”
Thẩm Thiết Ứng gật đầu và nói: “Ông làm tốt lắm! Suy tính khá toàn diện!”
Quản lý tài sản nghe ông ta khen mình thì trở nên kích động không thôi: “Gia chủ, đây là việc tôi nên làm.
”
Sau đó lại thêm một tiếng đồng hồ trôi qua.
Diệp Đông từ từ tỉnh lại.
Sau khi thức dậy, những mệt mỏi trên gương mặt anh đã biến mất hoàn toàn!
Thay vào đó là một gương mặt sáng sủa, đôi mắt sắc bén không gì sánh bằng giống như tia chớp!
“Vừa rồi hình như mình nghe tiếng chuông điện thoại cứ reo mãi không ngừng thì phải…”
Diệp Đông khẽ lẩm bẩm.
Ngay sau đó.
Anh bèn ngưng tụ nội lực và lấy đồ vật từ xa!
Điện thoại trên bàn trà lập tức bay vào tay anh!
Trên màn hình điện thoại hiển thị có mười cuộc gọi nhỡ!
Toàn bộ đều là cuộc gọi của Lý Mỹ Na!
Gần nhất còn có một tin nhắn được gửi đến.
“Oắt con, nửa tiếng sau mày phải xuất hiện tại xưởng may bỏ hoang ở ngoại ô phía Tây Khế Lệ!”
“Bằng không Lý Mỹ Na sẽ không còn mạng trở về đâu!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook