"Hai người khi nào thì bắt đầu quen nhau?" Lý Tĩnh hỏi, Điền Hòa Hòa và nàng chia tay chưa đầy hai tháng, các nàng đã ở bên nhau, Lý Tĩnh cảm giác mình mới là người bị lừa, trong lòng có chút không thoải mái.

Điền Hòa Hòa đang muốn mở miệng giải vây cho bản thân đã bị Hà Viện Viện cản trước một bước, không cho nàng nói chuyện.

"Chuyện này quan trọng sao?" Tôi cũng Hòa Hòa quen nhau khi nào, có liên quan đến bác sĩ Lý không?" Hà Viện Viện mỉm cười hỏi ngược lại.

"Không liên quan, vậy không quấy rầy hai người." Lý Tĩnh đối với Hà Viện Viện ngoài cười mà trong không cười, nói xong liền xoay người rời đi, về lại văn phòng.

Lý Tĩnh quay trở lại phòng của mình, nhớ đến việc Điền Hòa Hòa và Hà Viện Viện ở bên nhau, trong lòng rất không thoải mái, vẫn luôn suy nghĩ làm sao mà Điền Hòa Hòa và Hà Viện Viện có thể quen nhau, thời điểm chia tay với Điền Hòa Hòa, một chút dấu vết đều không có gì sai.

Trước khi chia tay, Điền Hòa Hòa vẫn rất để ý đến chính mình, bình tĩnh lại, nàng cảm thấy hẳn là trước khi chia tay, Điền Hòa Hòa không có ở bên Hà Viện Viện.

Điền Hòa Hòa là người nếu có thích đều sẽ viết lên trên mặt, đôi mắt nhìn người sẽ tràn ngập tình cảm, chỉ cần là người nàng thích, nàng ấy sẽ hướng về người đó không do dự.

Lúc trước, Điền Hòa Hòa còn thích chính mình, liền sẽ ngẫu nhiên diễn như tình cờ gặp nhau, làm cho mình nồng đậm có cảm giác được nàng thích, là vì được nàng làm cho cảm đông, cho nên mới đồng ý quen Điền Hòa Hòa.


Thời gian lâu, Điền Hòa Hòa thích lại càng cẩn thận, có lẽ là do nàng ấy nhạt nhẽo nên mình mới bị người con gái khác hấp dẫn.

Lúc tình cảm mãnh liệt đều sẽ cảm thấy hân hoan, chính là sau khi ở chung với người mới, nàng nhận ra không ổn, người kia là một cô gái trẻ, tình cảm cuồng nhiệt, bởi vì còn quá trẻ cho nên rất tùy hứng, cùng nàng quen biết mới hơn hai tháng, đã bắt đầu cãi nhau, Điền Hòa Hòa và nàng chưa từng cãi nhau.

Nàng rất rõ ràng mình không thích cãi nhau, bản thân biết mình sẽ không có duy trì được với bạn gái mới, mặc dù người đó đối với nàng vẫn còn lực hấp dẫn.

Nhưng mà hôm nay nhìn đến Điền Hòa Hòa, cho rằng Điền Hòa Hòa đến để gặp mình, trong lòng có lo lắng đồng thời lại có chút mừng thầm, lo lắng nàng trả thù mình, lại mừng vì nàng vẫn chưa quên mình.

Nàng nghĩ Điền Hòa Hòa vẫn chưa thực sự quên mình, nhưng khi Hà Viện Viện xuất hiện, nàng mới phát hiện là mình tự mình đa tình, nàng có thể rõ ràng được, trong mắt của Điền Hòa Hòa đã không còn có bóng dáng của mình, phần tình cảm kia đã giành cho Hà Viện Viện.

Nghĩ đến đây, Lý Tĩnh cảm thấy rất khó chịu, giống như vẫn luôn là đồ vật của mình, bởi vì không để ý mới đánh rớt, lại bị người sau nhặt lấy, trở thành đồ quý giá đối với họ.

Điền Hòa Hòa đã từng có bao nhiêu để ý đến nàng, nàng so với ai khác đều biết rõ.

Cho rằng cùng nàng chia tay sẽ tổn thương đến Điền Hòa Hòa, nên ban đầu còn cảm giác áy náy với Điền Hòa Hòa, nhưng không nghĩ tới vừa nãy, Điền Hòa Hòa đã có người mới, mà người mới này so với mình đều không thua kém.

Làm cho nàng xấu hổ buồn bực, thực hụt hẫng.

Hà Viện Viện nhìn vẻ mặt táo bón khó coi của Lý Tĩnh vừa nãy, trong lòng liền vui vẻ, nàng biết Lý Tĩnh hiện giờ nhất định không thoải mái.

"Sao chị không để em nói, lỡ như chị ấy nghĩ là em ngoại tình trước thì làm sao bây giờ?" Điền Hòa Hòa cảm thấy vẫn cần thiết phải nói một chút, miễn cho Lý Tĩnh thật sự nghĩ mình ngoại tình trước.

Tuy rằng chia tay, nhưng nàng vẫn mong có thể để lại cho Lý Tĩnh một hình tượng tốt đẹp.

"Em để ý đến suy nghĩ của cô ta?" Hà Viện Viện hỏi, nàng xác thật cố ý không để cho Điền Hòa Hòa nói, nếu Lý Tĩnh nghiêm túc muốn biết, sẽ biết rằng khi chia tay Điền Hòa Hòa một lòng đều ở trên người Lý Tĩnh.


Nếu Lý Tĩnh chưa bao giờ để ý Điền Hòa Hòa, cần gì phải giải thích rõ ràng, nàng muốn nghĩ sao, thì cứ cho là như vậy đi.

Dựa vào cái gì khi chia tay, người khổ sở là Điền Hòa Hòa còn Lý Tĩnh lại một bộ tự do sung sướng? Dù sao là Hà Viện Viện bất bình cho Điền Hòa Hòa, nên thay lời muốn nói.

"Không để ý, nhưng cũng hy vọng hình tượng của bản thân tốt một chút." Điền Hòa Hòa sợ Hà Viện Viện hiểu lầm mình còn để ý Lý Tĩnh, nhanh chóng giải thích.

"Nếu cô ấy thật lòng từng thích em, sẽ hiểu được con người của em, rõ ràng trước đó khi chia tay, trong lòng em cũng chỉ có cô ấy, cô ta nhất định có thể cảm nhận được.

Cô ấy đối với em cơ bản đều không biết, vậy thì nói ra không có tác dụng, nếu cô ấy là người hiểu biết, vậy thì giải thích cho cô ta nghe để làm gì?" Hà Viện Viện hỏi ngược lại.

Hà Viện Viện nói rất có lý lẽ, Điền Hòa Hòa không phản bác được gì.

"Được rồi, chị nói đúng." Điền Hòa Hòa đã bị Hà Viện Viện thuyết phục, không còn có ý nghĩ muốn đi giải thích.

"Chị đều nói sự thật." Hà Viện Viện đương nhiên nói, trong lòng nàng vẫn vui vẻ vì Điền Hòa Hòa cũng cùng chung suy nghĩ với mình.

Điền Hòa Hòa không tiếp tục cùng Hà Viện Viện tranh cãi.

"Chị có đói bụng không, có muốn ăn bánh kem lót dạ trước không?" Điền Hòa Hòa hỏi, chờ đến khi về nhà, làm đồ ăn còn phải mất một khoảng thời gian.


"Bạn gái của chị cố ý cho chị bánh kem tình yêu, tất nhiên muốn ăn một chút, chắc chắn sẽ rất ngon." Hà Viện Viện thực tự nhiên duỗi tay lấy bánh kem trong tay Điền Hòa Hòa, sờ đến vẫn còn lạnh, hiển nhiên là mới ra lò.

Hà Viện Viện lấy ra một khúc bánh, bẻ ra một miếng bỏ vào trong miệng, cũng không biết vốn dĩ là bánh kem ngon hay là bởi vì Điền Hòa Hòa mang tới cho mình, Hà Viện Viện cảm thấy hương vị bây giờ là so với bất kỳ thứ gì trên đời còn muốn ngon hơn.

"Sao lại có bánh kem ngon như vậy chứ!" Hà Viện Viện cảm thán nói.

Điền Hòa Hòa bị ngữ khí khoa trương của Hà Viện Viện chọc cười.

"Cường điệu!" Điền Hòa Hòa mỉm cười trêu chọc nói.

"Nói thật, ăn rất ngon, về sau em phải thường xuyên mang bánh đến cho chị ăn đó." Hà Viện Viện nói, nàng cũng không biết là Điền Hòa Hòa phải xếp hàng hết nửa giờ để mua, đoạn thời gian rất dài sau đó nàng mới biết được mỗi lần Điền Hòa Hòa mua bánh, đều phải xếp hàng chờ lâu đến vậy.

"Được!" Điền Hòa Hòa thấy Hà Viện Viện là thật thích ăn, cũng vui vẻ đáp ứng nàng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương