Điền Viên Nhật Thường
Chương 71: Sen vua

Sen vua thuộc họ Súng, là thực vật thủy sinh sống ở những vùng nhiệt đới. Đây là giới thiệu trong sách về sen vua, Lục Lăng Tây vẫn luôn nhớ rõ trong đầu.

Sen vua trong ao có không ít, những chiếc lá giãn ra nổi trên mặt nước, màu sắc xanh biếc, đường kính thoạt nhìn hơn ba mét, như là những chiếc bàn to lớn bằng ngọc phỉ thúy vậy. Tấm bảng trắng tập trung vào sen vua bậc một ở chính giữa đám sen vua, nhìn ra được nó có đường kính lớn nhất, sắc xanh cũng đậm hơn một chút. Lúc này dường như là đang trong kỳ nở hoa của nó, một đóa hoa màu trắng ngà nổi trên mặt nước, tầng tầng lớp lớp cánh hoa mở ra, hình dáng rất lớn và xinh đẹp. Gió nhẹ thổi qua như có hương hoa xộc vào mũi, mùi hương có phần giống hương hoa ngọc lan.

Chú ý thấy tầm mắt của Lục Lăng Tây, Tiết Vĩnh Thông dừng xe, tự hào mở miệng nói: "Sao nào, không tệ đúng chứ?"

Lục Lăng Tây gật mạnh đầu.

Nhìn ra được không phải Lục Lăng Tây đang có lệ, Tiết Vĩnh Thông rất vui mừng. Gần đây ông luôn suy nghĩ chuyện thu hải đường, bị Cao Vĩnh Lương đùa gọi là tẩu hỏa nhập ma. Tiết Vĩnh Thông không thèm quan tâm đến trêu chọc của Cao Vĩnh Lương, ở một mức nào đó ông và Cao Vĩnh Lương khá giống nhau, đều có một sức mạnh cố chấp đến điên cuồng. Chỉ là điên cuồng của Cao Vĩnh Lương dùng hết trong việc nghiên cứu phát triển sản phẩm, còn ông thì dùng trong gây trồng thực vật.

Dù là lan thạch anh mà Cao Vĩnh Lương dụ Lục Lăng Tây đến xem hay là sen vua trong ao, không có cây nào không hao hết tâm huyết lớn lao của Tiết Vĩnh Thông cả. Có thể hấp dẫn được ánh mắt của Lục Lăng Tây, được cậu khen ngợi, cũng khiến Tiết Vĩnh Thông có được chút an ủi sau khi thất bại ở thu hải đường.

"Vận may của Tiểu Tây không tồi, đúng lúc gặp kỳ nở hoa của sen vua." Tiết Vĩnh Thông cười giới thiệu: "Năm nay trời nóng nực, kỳ nở hoa của sen vua có chậm hơn một chút, nhưng hầu hết sen vua đã nở hết rồi, chỉ còn vài hoa nữa thôi."

Khác với những hoa cỏ thông thường, kỳ nở hoa của sen vua chỉ có ba ngày ngắn ngủi, và hoa nở rất kỳ diệu. Nó sẽ nở hoa vào hoàng hôn ngày đầu tiên, nụ hoa màu trắng ngà sẽ ẩn tình đưa tình lộ trên mặt nước, rồi nở rộ hoàn toàn trong thời gian rất ngắn, tỏa ra mùi hương nồng đậm. Lúc này đóa hoa sen vua là màu trắng, thanh tân tao nhã. Sáng sớm ngày hôm sau đóa hoa sẽ tự động khép lại, đợi cho đến hoàng hôn ngày thứ hai sẽ tiếp tục nở rộ. Lúc này, màu sắc của đóa hoa đã chuyển từ màu trắng sang màu hồng nhạt, kiều diễm ướt át. Đợi đến hoàng hôn ngày thứ ba cũng là ngày cuối cùng đóa hoa nở ra, màu sắc đóa hoa sẽ chuyển màu đậm hơn, từ màu hồng nhạt chuyển sang màu hồng đậm, diễm lệ vô cùng.

Gốc cây sen vua bậc một này rõ ràng đang ở trong ngày nở hoa đầu tiên, đóa hoa màu trắng ngà nổi bật trên bàn ngọc xanh biếc, khiến người ta thấy sạch sẽ mát mẻ.

Tầm mắt Lục Lăng Tây lại chuyển lên tấm bảng lần nữa, sen vua bậc một, bậc một điên phong, hai từ này rất dễ liên tưởng đến cây liễu già trong thôn. Cậu có chút tiếc nuối thu tấm bảng lại, nếu là sen vua bình thường tiến hóa thì lén tiến hóa cũng được, cậu muốn biết phương hướng tiến hóa của sen vua. Nhưng thực vật bậc một tiến hóa sẽ có động tĩnh quá lớn, nhớ đến lúc cây liễu tiến hóa cùng với động đất làm ầm ĩ kia, Lục Lăng Tây bỏ xuống suy nghĩ tiến hóa cây sen vua này. Lỡ như lần này có động tĩnh tương tự như vậy sẽ gây chú ý, không tốt lắm.

Vẻ tiếc nuối trên mặt cậu chợt lóe mà qua, bị Tiết Vĩnh Thông thấy được. Trong lòng Tiết Vĩnh Thông cân nhắc vài giây, thăm dò nói: "Tiểu Tây thích sen vua sao? Chú Tiết cho cháu vài hạt giống, cháu có thể về thử trồng trong bể nước xem sao."

Không phải ngay từ lúc đầu sen vua đã có đường kính từ ba mét trở lên, nó cũng từ từ lớn lên từ hạt giống nảy mầm, chỉ là tốc độ lớn lên hơi nhanh mà thôi, giai đoạn đầu trồng trong bể nước cũng không có vấn đề gì. Nhưng Tiết Vĩnh Thông không chắc là Lục Lăng Tây sẽ trồng được, sen vua có yêu cầu khá khắc nghiệt về độ ấm, hơn nữa cần ở trong nhà kính để qua mùa đông, lần đầu tiên gieo trồng sẽ rất khó nắm chắc được độ ấm thích hợp, năm đó ông cũng tốn không ít công sức mới nuôi sống sen vua này được.

Lục Lăng Tây thấy không hay lắm, từ chối nói: "Không cần đâu ạ."

Tiết Vĩnh Thông không để cậu từ chối, kiên trì: "Những hạt giống này trong vườn hoa có không ít, trong một quả có thể có năm sáu trăm hạt, trừ để lại một ít để làm giống, còn lại rất nhiều đều bị ăn hết."

"Ăn?" Lục Lăng Tây sửng sốt.

Cao Vĩnh Lương cười xen vào, "Hạt sen vua ở nước ngoài còn được gọi là ngô nước, lớn khoảng bằng hạt đậu Hà Lan, ăn rất ngon, Tiết Tây cháu cũng đợi nếm thử đi."

Lục Lăng Tây nghĩ đến hạt sen, hiểu được một chút, chắc là quả sen vua cũng giống như đài sen vậy.

Có gốc cây sen vua hấp dẫn sự chú ý, Lục Lăng Tây nhìn thấy lan thạch anh cũng không vui sướng quá mức nữa. Nhưng nói thật thì lan thạch anh nhìn đẹp hơn trong ảnh nhiều, dưới ánh sáng đèn chiếu xuống, cả cây lan thạch anh trong suốt, xinh đẹp lại mờ ảo.

Buổi tối, sau khi Lục Lăng Tây xem xong lan thạch anh rời khỏi vườn hoa đã sắp tám giờ. Cao Vĩnh Lương lái xe đưa cậu về nội thành.

"Sao? Vườn hoa của lão Tiết không tồi chứ?"

Lục Lăng Tây gật đầu, thành thật nói: "Chú Tiết trồng hoa rất giỏi."

Đây là lời thật của Lục Lăng Tây, cây trong vườn hoa của Vi Viên Nghệ gieo trồng tốt, nhưng Lục Lăng Tây đều cảm thấy phần nhiều là nhờ công của Lý đại gia và tấm bảng. Nhưng Tiết Vĩnh Thông không có tấm bảng mà vẫn chăm sóc cây tốt như vậy thì là bản lĩnh thực sự. Hơn nữa Lục Lăng Tây nhìn ra được Tiết Vĩnh Thông rất thích thực vật, bỏ ra không ít tâm huyết vào đó, nhìn lan thạch anh là biết rồi. Loại thực vật này có yêu cầu nghiêm ngặt về hoàn cảnh sinh sống, rất khó đưa ra thị trường. Tiết Vĩnh Thông tiêu tốn lượng lớn tiền của công sức để trồng lan thạch anh, chỉ đơn thuần là vì thích nó mà thôi. Còn có gốc cây sen vua bậc một kia nữa. Cây liễu trong thôn có thể đạt được trạng thái bậc một điên phong là vì sinh mệnh của nó mạnh mẽ ngoan cường, lại được sức mạnh tự nhiên phục hồi lại sinh cơ, nhưng gốc cây sen vua kia thì hoàn toàn là nhờ công sức chăm sóc của Tiết Vĩnh Thông.

Lục Lăng Tây nói nghiêm túc, vẻ mặt rất chân thành, Cao Vĩnh Lương nhìn thấy vậy liền nở nụ cười. Tính ra thì tuổi của ông cũng có thể làm cha của Lục Lăng Tây, ông và vợ năm đó đều vội vàng lo cho sự nghiệp, ai cũng không nghĩ là muốn có con cả. Sau đó tình cảm hai người tan rã rồi ly hôn, nhiều năm qua ông cứ một mình như vậy. Có đôi khi nhìn bạn bè bên cạnh có con cái, cả đám đều phản nghịch vô cùng, Cao Vĩnh Lương đều âm thầm thấy may mắn, rằng ông không có con là chuyện may mắn cỡ nào. Nhưng khi nhìn thấy Lục Lăng Tây, Cao Vĩnh Lương lại dao động, hình như kết hôn sinh con cũng không tệ, có thể nuôi dưỡng đứa con chăm ngoan hiểu chuyện như Lục Lăng Tây thì rất tốt.

Suy nghĩ này vừa hiện lên, Cao Vĩnh Lương thầm bật cười, nhưng cũng không quên nói mấy lời hay về Tiết Vĩnh Thông.

"Lão Tiết là người si mê với thực vật, bình thường ông ấy không yêu thích gì cả, chỉ thích đứng ở vườn hoa. Nghe nói chỗ nào có thực vật tốt sẽ ghi nhớ trong lòng để đến xem. Chú nghe nói là ông ấy còn từng giả làm khách hàng đến Vi Viên Nghệ vào lần nữa. Tiểu Tây cháu đừng giận, ông ấy không có ác ý gì cả, chỉ vì thích thôi."

"Cháu biết. Chú Tiết là người rất tốt."

Lục Lăng Tây nghe được ý của Cao Vĩnh Lương, khóe miệng nở nụ cười. Thật ra ấn tượng về Tiết Vĩnh Thông không xấu, cậu luôn cảm thấy người thật lòng yêu thích thực vật sẽ không phải là người xấu. Hơn nữa khi Tiết Vĩnh Thông phát hiện được thu hải đường thì điều đầu tiên nghĩ đến chính là hợp tác với cậu, hành vi này có được thiện cảm của Lục Lăng Tây, ít ra cũng chứng tỏ được nhân phẩm của người này không tồi.

Nghe lão Tiết được người ta khen, Cao Vĩnh Lương cười ha ha. Nếu như là người khác nói vậy thì Cao Vĩnh Lương còn suy ngẫm nó trong lòng, nhưng Lục Lăng Tây nói thế thì ông rất tin. Đứa bé này nghĩ gì đều viết lên mặt, không biết giả vờ.

Hơn chín giờ, Cao Vĩnh Thương chở Lục Lăng Tây đến cửa quán ăn gia đình Tiểu Hoa. Ông vừa mới dừng xe, Dịch Hàng liền chạy ra. "Lão tam?" Thấy rõ mặt Lục Lăng Tây trong xe, Dịch Hàng thở phào nhẹ nhõm, "Lão tam, di động của cậu có phải hết pin rồi không, anh Nhan sắp gọi cháy cả điện thoại trong tiệm rồi."

"Nhan đại ca tìm tôi sao? Anh ấy nói gì?" Lục Lăng Tây vừa xuống xe vừa hỏi, di động hết pin, cậu lại chỉ chú ý đến thực vật trong vườn hoa, cũng không để ý đến.

Vương Thục Tú nghe thấy tiếng cũng đi ra, vươn tay chọc chọc đầu Lục Lăng Tây, "Tiểu hỗn đản, di động hết pin cũng không để ý, hình như Nhan Việt có việc gấp tìm con đấy, hận không thể gọi mười cuộc một phút."

Lục Lăng Tây nghe vậy có hơi lo lắng, chắc Nhan đại ca sốt ruột lắm. "Con đi sạc rồi gọi điện cho Nhan đại ca." Cậu nói xong định đi luôn, nhưng nhớ là chưa chào tạm biệt Cao Vĩnh Lương, quay đầu liền thấy Cao Vĩnh Lương đã xuống xe rồi. Cao Vĩnh Lương có hơi ngạc nhiên nhìn Vương Thục Tú, lại nhìn Lục Lăng Tây, không rõ quan hệ giữa hai người cho lắm. Thật sự là hai người có phần giống nhau, nhưng nếu nói là mẹ con thì Vương Thục Tú lại trẻ quá.

Lục Lăng Tây ngẩn người, kịp phản ứng lại giới thiệu: "Mẹ, đây là chú Cao."

"Chú Cao, đây là mẹ cháu."

Cao Vĩnh Lương cười cười, khách khí gật đầu với Vương Thục Tú. "Chào cô, tôi cũng làm bên mảng cây cỏ, cũng xem như là cùng nghề với Tiểu Tây."

Ông vừa nói thế Vương Thục Tú lập tức hiểu ra, vẻ mặt tươi cười tiếp đón: "Tiểu Tây đi thăm vườn hoa của các anh đúng không? Đã muộn thế này còn làm phiền anh đưa Tiểu Tây về, anh đi vào uống chén nước rồi đi."

Thái độ Vương Thục Tú nhiệt tình, Cao Vĩnh Lương cũng muốn thân thiết hơn với Lục Lăng Tây, cười gật đầu, đi theo vào tiệm cơm.

Đám Hổ tử trong tiệm cơm không rõ đã có chuyện gì, liền thấy Vương Thục Tú cười ân cần với một người đàn ông trung niên, trong lòng có cảnh giác. Bọn họ ở đây ăn cơm đã nhiều ngày, bà chủ Tiểu Hoa lúc nào cũng khách khí với người khác, nhưng cười vui vẻ như vậy là lần đầu tiên, anh Phong sẽ không bị lão bạch kiểm này đào góc tường đấy chứ.

"Hổ tử, làm sao đây?" Một người khẽ hỏi.

"Sao tao biết được." Người được gọi là Hổ tử có chút khó xử, do dự lúc này nên đi báo cho anh Phong, hay là đợi tìm chỗ để cảnh cáo lão bạch kiểm này không được có ý với bà chủ Tiểu Hoa.

Hắn do dự như vậy, người lùn nhất trong đám là Nhị Phi hỏi một câu, "Bọn mày nói nếu anh Phong tức giận thì chúng ta còn có thể đến đây ăn cơm được nữa không? Tay nghề bà chủ Tiểu Hoa rất tốt, tao không muốn về ăn cám lợn nữa."

"Cút! Lúc nào cũng chỉ ăn ăn." Hổ tử đá Nhị Phi một cái, hạ quyết tâm nói: "Đại Bằng ở lại xem tình hình thế nào, Nhị Phi theo tao về tìm anh Phong."

"Ai, tao ở lại được không? Tao còn chưa ăn xong mà." Nhị Phi sốt ruột mở miệng nói.

Đám người: "..."

Động tĩnh bên đám Hổ tử Vương Thục Tú không để ý đến, cô còn đang nghe Cao Vĩnh Lương khen Lục Lăng Tây. Trước kia tiểu hỗn đản không nói chó mèo đều ngại, hàng xóm xung quanh cũng không nói được gì hay ho, nói đơn giản chính là bùn loãng không trát được tường. Bây giờ lại quay ngoắt lại, trong khoảng thời gian này Vương Thục Tú nghe người khen Lục Lăng Tây không ít lần. Hàng xóm nói nó hiểu chuyện thì chưa tính, Nhan Việt khen nó cũng không tính làm gì, bây giờ ngay cả người cùng nghề cũng khen nó tài giỏi. Vương Thục Tú chỉ cảm thấy thoải mái hơn cả lúc người ta khen mình nữa, nhìn Cao Vĩnh Lương cũng thấy thuận mắt hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương