Từ xa đã nhìn thấy cửa cổng nhà Ninh Hinh, trái tim Cố Thanh Sơn không tự chủ được nhảy dựng lên. Chẳng sợ còn cách nhà nàng một quãng nhưng tâm tình hắn vẫn thấy vô cùng vui vẻ. Đi đến cửa, hắn dừng bước, cố gắng bình tĩnh lại mới tiếp tục đi vào trong.

"Ninh bá, đại nương... có ai ở nhà không?" Cố Thanh Sơn hô lớn, tay xách theo thịt lợn rừng đi vào trong sân.

Ninh Hạo nghe được tiếng hắn gọi, mở cửa nhà, chạy ra: "Thanh Sơn ca, đúng là huynh a, đệ nghe tiếng ai đó gọi thấy giống huynh nên chạy ra."

Cố Thanh Sơn cười ha hả, hỏi: "Sao mấy hôm nay không thấy đệ ra vườn rau nữa?"

"Hôm nay nương mang đệ đi chợ trên trấn, Thanh Sơn ca, huynh mau vào nhà ngồi đi." Ninh Hạo vui vẻ mời hắn vào nhà.

"À." Cố Thanh Sơn hi vọng thằng bé sẽ nói cho hắn biết lí do vì sao Ninh Hinh không đi ra vườn rau, nhưng thằng bé không có nói, hắn có chút thất vọng.

Vừa mới vào trong nhà, nương của Ninh Hinh đi từ trong bếp ra:

"Thanh Sơn tới chơi hả? Đứa nỏ này, mấy lần chúng ta bảo Ninh Hinh, Ninh Hạo gọi người tới ăn cơm cũng không chịu tới là sao? Khách khí cái gì a."

Cố Thanh Sơn cười cười, đem bọc thịt lợn bằng lá sen đưa qua, nói: "Đại nương, đêm qua con săn được một con lợn rừng, hôm nay mang đến cho ngài cái chân giò hầm cho tiểu Hạo ăn."

Nương Ninh HInh sửng sốt nói: "Ai u! Một cái chân lợn lớn như vậy sao ngươi không lưu lại để bản thân ăn a, hoặc là mang lên trấn bán cũng kiếm được tiền a."

"Đại nương, ngài nói con khách khí hóa ra ngài còn khách khí hơn con a. Ngài nếu không chịu thu về sau con cũng không dám đến đây ăn cơm nữa." Cố Thanh Sơn đặt chân lợn lên bàn, cười nói.

Nương Ninh Hinh vốn còn muốn từ chối lại nghĩ đây là tâm ý của hắn nếu bà từ chối chỉ sợ về sau hắn không dám đến nhà nữa, hiện tại bà nhận về sau có cơ hội mời hắn đến nhà ăn cơm cũng được.

Nghĩ ngợi xong nương Ninh Hinh cũng không có khách khí nữa cười đáp: "Hảo hài tử, ngươi có lòng rồi, tối nay ở lại đây ăn cơm luôn nhé, mùa hè thịt để lâu không được, vừa khéo hôm nay ta có mua chút đường phèn trên trấn làm món chân giò hầm đường phèn cho các ngươi ăn đỡ thèm, cũng cho Ninh Hinh tiện thể bồi bổ thân mình."

Nhắc đến Ninh Hinh, trong lòng Cố Thanh Sơn chợt nhảy dựng, tận lực ổn định cảm xúc của mình, hắn giả vờ bình thản hỏi: "Ninh Hinh muội tử bị làm sao hả đại nương? Mấy ngày nay con không thấy muội ấy ra hái rau nữa, có phải sinh bệnh hay không ạ?"

Nương Ninh Hinh cười ngại ngùng nói: "Không có việc gì, chính là thân thể có chút không thoải mái thôi, qua mấy ngày nữa là tốt rồi. Tiểu Hạo, con bồi Thanh Sơn ca nhé, nương vào bếp nấu cơm."

Cố Thanh Sơn nhìn theo bóng dáng đại nương đi vào phòng phía Tây, thuận tiện liếc mắt nhìn vào bên trong một chút. Hắn biết ở bên trong là phòng của Ninh Hinh, chắc nàng đang nghỉ ngơi, đại nương lúc thì nói hầm thịt cho nàng bồi bổ thân mình, lúc lại nói nàng không sao, tóm lại đến cùng nàng bị gì a?

Thanh Sơn ngồi không yên, liếc mắt nhìn Ninh Hạo đang chơi đùa bên cạnh, cười nói:

"Tiểu Hạo, hai ngày trước có mưa khẳng định sẽ có cá theo từ đầu nguồn xuống, chúng ta ra bờ sông bắt chút tôm cá về ăn đi."

"Được a, được a." Đang nhàm chán không có cái gì chơi, Ninh Hạo nghe hắn nói xong lập tức vui vẻ nhảy dựng lên, vội vàng nắm lấy bàn tay to của hắn kéo ra ngoài.

"Đại nương, chúng con ra sông thử xem có bắt được chút cá tôm nào không." Cố Thanh Sơn bị Ninh Hạo kéo ra ngoài, cũng không quên nói với vào trong bếp cho nương Ninh Hinh nghe.

Nương Ninh Hinh nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn về trước sân đáp: "Ừ, đi đi, nhớ về sớm ăn cơm."

Nhìn bóng lưng Cố Thanh Sơn đi xa, nương Ninh Hinh yên lặng thở dài, là một đứa nhỏ hiểu chuyện a, đáng tiếc mệnh khổ.

Ninh Hạo vừa đi vừa chạy phía trước, đi đến nơi không người Cố Thanh Sơn cố ý bước chậm lại, nói: "Tiểu Hạo, đệ còn nhớ món cá ngày đó tỷ tỷ đệ nấu không? Ăn quả thật rất ngon, nhớ đến là ta đã cảm thấy chảy nước miếng."

"Đúng vậy, đệ thích nhất là ăn cá, so với chân giò lợn đều ăn ngon hơn, chúng ta nhanh nhanh ra sông xem thử, biết đâu sẽ bắt được cá lớn a." Ninh Hạo vui vẻ nói.

"À, Ninh Hinh rốt cuộc là bị sao vậy, sinh bệnh hả? Có tìm đại phu xem qua chứ?" Cố Thanh Sơn ra vẻ lơ đãng hỏi.

Ninh Hạo thần bí nhìn xung quanh thấy không có ai liền đi lại gần hắn nhỏ giọng nói: "Thanh Sơn ca, mẹ đệ dặn không được nói cho người ngoài biết, huynh không phải là người ngoài nên đệ vụng trộm nói cho huynh biết vậy. Tỷ của đệ xảy ra chuyện a, bữa đó ăn cá xong về váy tỷ ấy dính rất nhiều máu, làm đệ sợ muốn chết."

Cố Thanh Sơn cả kinh, yên lặng dừng bước, hai tay bắt lấy bả vai Ninh Hạo, nhướn mày vội vàng hỏi: "Ninh Hinh bị thương? Có nặng lắm không? Bị thương như thế nào?"

Ninh Hạo bị bắt đau nhe răn trợn mắt la oai oái: "Thanh Sơn ca, huynh mau buông đệ ra a. Đau quá!"

Lúc này Cố Thanh Sơn mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng buông tay nói: "Ta nhất thời sốt ruột, thực xin lỗi đệ."

Ninh Hạo cũng không phải đứa bé yếu ớt, không tức giận gì, ngược lại giọng nói còn lộ vẻ hâm mộ: "Thanh Sơn ca, sức của huynh mạnh ghê, nếu đệ có được sức lực như huynh thì quá tốt rồi."

"Đệ con nhỏ, chờ khi đệ mười bảy tuổi khẳng định còn mạnh hơn ta. Đệ mau nói nhanh lên, tỷ tỷ đệ rốt cuộc bị làm sao?"

Ninh Hạo lại nhìn quanh một lần nữa mới thấp giọng đáp: "Đệ nghe lén nương nói với tỷ tỷ, nương nói nữ nhân khi trưởng thành đều bị đổ máu, cũng không có gì nghiêm trọng, tháng nào cũng sẽ bị vài ngày. Hình như là bị như vậy mới sinh em bé được. Bất quá đệ có chút không rõ sinh em bé với việc đổ máu hàng tháng có gì liên quan a, Thanh Sơn ca, huynh có biết không?"

Ninh Hạo nói xong liền nhìn thẳng qua hắn, mặt Cố Thanh Sơn có chút hồng, ho khan một tiếng che giấu vẻ xấu hổ nói: "Ta cũng không rõ, chuyện của nữ nhân làm sao ta có thể biết chứ. Nếu đại nương nói không nghiêm trọng thì chúng ta cũng đừng lo lắng nữa, chúng ta mau đi bắt cá thôi, đệ đoán thử xem sẽ bắt được mấy con."

Thành công rời đi lực chú ý của Ninh Hạo, Cố Thanh Sơn yên lặng thở dài nhẹ nhõm, trong lòng lại có chút vui vẻ, Ninh Hinh đã trưởng thành, qua hai năm có thể thành thân, sẽ sinh cho hắn một em bé trắng trẻo, mập mạp.

Chuyện hàng tháng của nữ nhân, hắn cũng có biết một chút. Lúc nương hắn còn sống, xương cốt không tốt, hàng tháng đều sẽ có hai ba hôm nằm trên giường không dậy nổi. Có một lần, hắn nhìn thấy cha đang giặt một cái váy dính đầy máu, hắn sợ hãi nghĩ rằng nương không qua khỏi liền bật khóc. Khi ấy, cha hắn cười nói với hắn nương không sao, nữ nhân khi trưởng thành hàng tháng đều sẽ có vài ngày như vậy, nếu không có sẽ không sinh con được. Còn dặn hắn về sau cưới thê tử, mấy ngày như vậy không được để thê tử làm gì cả, còn phải nấu đồ ăn ngon để cho nàng bồi bổ.

Ngày đó lão cha hắn còn nói: Tương lai nếu ngươi đem thê tử của mình nuôi tốt thì người hưởng phúc chính là ngươi a.

Lão cha luôn là người thành thật, hiền lành chỉ có ngày đó cười có chút đáng khinh. Hiện tại mỗi lần nhớ đến, hắn đều thấy buồn cười.

Ninh Hạo nhanh chân đem cái sọt kéo lên, hôm nay bắt được ba con cá, một con cá chép lớn, hai con cá chép bạc hơi nhỏ và một đống tôm.

"Thanh Sơn ca, có cả cua này." Hai con mắt NInh Hạo chợt sáng lên, thật cẩn thận bắt con cua lên ngắm nghía. Con cua kia không cam lòng bị người cầm ở trong tay, vung cái càng lớn tính kẹp tay thằng bé. Ninh Hạo đột nhiên buông lỏng tay khiến con cu ngã nhào lật ngược ra đất, thằng bé thấy vậy bật cười ha ha.

Cố Thanh Sơn nhìn thấy thế khóe miệng khẽ nhếch lên, tay hắn nhanh chóng gom cá tôm rồi kéo thằng bé quay về. Ninh Hinh cần bồi bổ thân thể, đúng lúc hắn bắt được con lợn rừng đó cho nàng ăn, trong lòng hắn rất vui vẻ.

Nương Ninh Hinh là người lanh lẹ, rất nhanh bà đã nấu xong chân giò hầm đường phèn, lại hấp bánh bao, kho cá chép, trứng gà chiên dây mướp, cá hầm cà tím. Đối với nhà nông mà nói, những món này đều là mỹ vị a, ngay bản thân Cố Thanh Sơn một năm cũng chỉ ăn được hai ba lần.

"Thanh Sơn mau vào ngồi đi, ăn nhiều một chút." Cha Ninh Hinh cũng đã về, cười nhiệt tình đón tiếp.

Ninh Hạo cảm thấy trong nhà thằng bé, bé mới là người thân thiết với Cố Thanh Sơn nhất nên không cam lòng bị ngó lơ, bé lôi kéo Cố Thanh Sơn ngồi gần bản thân nói: "Thanh Sơn ca, huynh đừng khách khí, cứ coi như ở nhà đi."

Cố Thanh Sơn trong lòng nóng lên, có trời biết hắn mong muốn được trở thành người một nhà với họ thế nào. Trên tay tiếp nhận đôi đũa cha Ninh Hinh đưa qua nhưng hắn không vội ăn, mắt không tự chủ được liếc về phía phòng ngủ của Ninh Hinh.

"A Hinh, nương lấy đồ ăn mỗi thứ một ít cho con rồi, con ăn luôn trên kháng nhé." Nương Ninh Hinh đẩy cửa phòng nàng ra, bưng mâm đi vào.

"Nương, con cũng không thể nằm hoài cả ngày a, con ra ngoài ăn cùng mọi người." Giọng nói của Ninh Hinh mềm mại, ngọt ngào mang theo vài phần ý tứ làm nũng, rơi vào lỗ tai Cố Thanh Sơn khiến tim hắn mềm nhũn.

"Không phải nương đã nói rồi sao, không được uống đồ lạnh, không được mệt nhọc. Con là cái nha đầu không chịu ngồi yên, cho con xuống giường khẳng định sẽ tìm việc để làm, mấy ngày nay chịu khó một chút, qua rồi sẽ không ép con nữa. Nhanh ăn cơm đi, ăn nhiều vào." Nương Ninh Hinh đau lòng khuê nữ, thấp giọng nói.

Ninh Hinh nhìn một mâm tràn đầy đồ ăn, vội vàng kéo tay áo nương nàng nói: "Nhiều như vậy con làm sao ăn hết a?"

Bình thường Ninh HInh nói chuyện cũng nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng không có giống hôm nay mang theo vài phần làm nũng, khiến hắn nghe vào trong tai mê mẫn.

Hắn cắn một miếng bánh bao, trong lòng yên lặng nghĩ: Sau này cưới Ninh Hinh hắn cũng sẽ không để nàng làm việc những ngày này, cũng làm một đống đồ ăn ngon ép nàng ăn, sau đó nghe nàng nũng nịu gọi hắn là tướng công.

Cố Thanh Sơn tưởng tượng giấc mộng tốt đẹp, vô tình bật cười khiến cho cha Ninh Hinh cùng Ninh Hạo đều nhìn quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương