Diễn Viên Hạng A
28: Người Anh Quan Tâm Là Cố Uyển Dư


" Anh mau tránh ra ."
" Hửm ?"
" Xuống gọi Uyển Dư bé bỏng của anh lên mà phục vụ.

Đừng đụng vào người tôi ."
" Em chê tôi ? Hay đang ghen với cô ấy ?"
Tô Mỹ Nhân đỏ mặt bừng bừng tránh ánh mắt anh ta rồi nói :
" Cô ấy trở về rồi thì tốt nhất chúng ta nên đường ai nấy đi !"
" Em chắc ?"
Thẩm Quân Tiêu vừa nói vừa cởi từng khuy áo trước ngực Tô Mỹ Nhân.

Từng ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt cô.
" Anh...um."
Mỹ Nhân muốn phản bác lại điều gì đó nhưng bị nụ hôn sâu của anh chặn lại.

Đến khi cô cảm thấy ngộp thở thiếu đi dưỡng khí thì anh mới buông tha cho đôi môi của cô.
" Em..."
" Đáng đời !!"
Thẩm Quân Tiêu bị cô dùng chân đá vào hạ bộ bên dưới, cô nhẹ nhàng đẩy khuôn mặt nhăn nhó của anh sang một bên, đứng phắt dậy gài lại cúc áo thì bị anh túm cổ chân kéo ngã nhào ra giường.

A~
Tiếng hét của cô vang vọng khắp cả căn phòng.
Chiếc áo đang cài cúc dở bị anh xé toang ra, Thẩm Quân Tiêu như một con hổ bị bỏ đói mà nhào lên người cô.

Tô Mỹ Nhân định hét toáng lên thì lại một lần nữa bị bờ môi của anh phủ lên.
" Thật ngọt ."
Thẩm Quân Tiêu thả chiếc môi căng mọng đang bị sưng đỏ lên, rồi thì thầm vào tai cô.

Giọng nói của anh khiến cô phải nổi gai ốc, định đẩy anh ra thì anh cúi người xuống hôn lên đôi gò bồng của cô, anh với tay kéo vạt váy của cô xuống.
" Cơ thể của em còn thành thật hơn cái miệng nhỏ kia đấy !"
" Hứ !"
Tô Mỹ Nhân vờ giận dỗi, đỏ mặt quay sang một bên, mặc kệ anh làm gì.

Tiếng va chạm cùng tiếng rên rỉ của Mỹ Nhân vang lên đến cô còn cảm thấy xấu hổ thay bản thân.
" Nhẹ thôi !"
" Gọi tên tôi ."
" A....Quân Tiêu...."
" Đáng ghét !"
Cố Uyển Dư đứng bên ngoài cửa nghe tiếng rên rỉ của Tô Mỹ Nhân nghiến răng nghiến lợi, giậm chân tức giận.
Mãi đến gần khuya Thẩm Quân Tiêu mới buông tha cho cô.

Bao nhiêu tinh túy phóng thích hết vào cơ thể cô, Mỹ Nhân cảm giác phía bụng của mình căng cứng khó chịu.

Nhưng lúc này cơn mệt mỏi, buồn ngủ xâm chiếm lấy khiến cô chỉ muốn thiếp đi .
" Đau.

"
Thẩm Quân Tiêu bế cô vào phòng tắm , tắm rửa cho cô.

Anh thấy cô kêu đau liền lau người rồi bế cô ra ngoài, đặt Mỹ Nhân nằm trên giường, anh lấy thuốc bôi vào chỗ sưng đỏ bên dưới của cô.
Chắc do anh làm mạnh quá nên bây giờ chỗ đó sưng đỏ lên, nhìn khuôn mặt cô nhăn nhó mà anh thấy đau xót.

Ôm cô vào lòng rồi cả hai đều chìm vào giấc ngủ, Mỹ Nhân cựa quậy trong lòng anh.
" Ngủ ngoan nào !"

Nghe thấy lời đe doạ của anh, cô cũng không phản kháng nữa, mặc kệ anh ôm mình ngủ.
Sáng hôm sau.
Ánh nắng chiếu thẳng vào đôi tình nhân đang ôm nhau nằm yên giấc trên giường.

Tô Mỹ Nhân vươn vai , cánh tay của cô đập vào người nào đó đang ở bên cạnh.
" Ui, sao anh còn ở đây ? Cô Cố chắc đang chờ anh đấy ."
" Em không thể nói câu khác sao ?"
Khuôn mặt Thẩm Quân Tiêu sa sầm lại nhìn cô.

Anh đã tỉnh dậy từ lâu nhưng nhìn thấy người phụ nữ của mình ngoan ngoãn nằm yên bên cạnh thì cứ ngẩn ra đó.

Tới khi cô đập vào người anh, anh mới hoàn hồn lại.
" Từ bây giờ không được gây sự với cô ấy biết chưa ?"
Anh nói rồi đưa tay ra nhéo lấy chóp mũi của cô.
" Anh xót cô ta thì mau kết hôn với cô ta, trả lại tự do cho tôi ."
Tô Mỹ Nhân hất tay anh ra tức giận nói.
" Tốt nhất là em nên yên phận một chút, đừng trách tôi rút hết vốn ."
Thẩm Quân Tiêu bóp lấy chiếc cằm, cô kêu đau như muốn vỡ vụn ra.
Tô Mỹ Nhân đẩy anh ra khỏi người mình.

Thì ra, người anh ta quan tâm mới là Cố Uyển Dư thôi, còn cô chỉ là công cụ để giúp anh ta thoả mãn thôi.

Tô Mỹ Nhân cứ nằm yên đó, đến khi Thẩm Quân Tiêu rời khỏi phòng nước mắt cô mới trào ra.


Bao nhiêu tủi thân cứ thế vỡ oà, cô khóc không biết bao lâu, tới khi hai mắt sưng húp lên mới đứng dậy vào phòng tắm.
Dòng nước lạnh xối xuống cơ thể của cô, Mỹ Nhân ôm lấy cơ thể lạnh buốt, trái tim cô lúc này như có một cây kim lớn đâm trúng vậy.

Tại sao ??? Cô đâu yêu anh ta mà sao khi nghe những lời nói lạnh lùng phát ra từ miệng ấy lại cảm thấy đau đớn đến vậy.
Đứng trước gương, vết xanh đỏ chi chít ở cổ và trước ngực.

Tô Mỹ Nhân lấy bộ quần áo được thiết kế dài tay, cao cổ bằng lụa mặc vào, ngồi trước gương nhìn đôi mắt sưng đỏ, cô lấy kính râm đeo lên rồi cầm lấy điện thoại ra ngoài.
Mở điện thoại ra có mấy cuộc gọi nhỡ từ một dòng số lạ.

Cô bấm gọi lại đầu dây bên kia thì có tiếng của người đàn ông vang lên, thì ra đó là chủ nhân của tiểu Tuyết.

Anh ta muốn gặp cô để nhận lại mèo nhỏ rồi cảm ơn cô.
Tô Mỹ Nhân cho tiểu Tuyết vào balo dành cho mèo rồi mang ra ngoài xe để vào.

Khi lướt qua phòng khách thấy Cố Uyển Dư đang dựa người vào Thẩm Quân Tiêu ngồi xem tivi, cô định im lặng đi thì bị tiếng nói của Cố Uyển Dư ngăn lại.
" Cô Tô lại ra ngoài sao ?"
" Không phải việc của cô !"
Tô Mỹ Nhân bỏ lại một câu rồi thẳng bước ra ngoài không thèm nhìn lấy người đàn ông bên cạnh cô ta dù chỉ một cái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương