Diễn Viên Đẳng Cấp Bạch Liên
-
Chương 3
Y Trạm bước xuống xe đi về phía trước, lái xe giúp cô xách hành lý đi ở phía sau.
Xuất hiện trước mắt cô là một tòa nhà rộng đến kinh người.
Ở kiếp trước, có rất nhiều bộ phim mà cô đã đóng vai làm một tiểu thư, bây giờ lại có cơ hội trải nghiệm thực tế.
Cô vừa mới đi đến cửa chính đã nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng bên trong, bước chân đi qua ngưỡng cửa nhìn một lượt, trong phòng khách được trang trí rất lộng lẫy, trên chiếc bàn rất dài bày biện rất nhiều đồ ăn.
Cho dù nhận được tiền công từ đoàn làm phim, cũng quá ít so với phong cách sống như thế này.
Những suy nghĩ trong đầu và thực tại chênh lệch quá nhiều.
Nhạc Dung Dung ngồi trên ghế sa lông nói chuyện cùng với người nhà, còn Y Lan Khê với điệu bộ nhàn nhã ngồi ôm một con mèo trắng xinh đẹp, nhìn thấy người vừa mới bước vào thì ngạc nhiên sửng sốt.
Một giây sau, bỗng nhiên trong phòng khách trở nên yên tĩnh hẳn.
Y Trạm đi vào nở nụ cười chào hỏi: “Con chào cha, dì, chị, con đã trở về.”
Y Trạm chăm chú đánh giá cô chị gái này, nói một cách công bằng thì Y Lan Khê cũng là một cô gái xinh đẹp, suy cho cùng cô ta cũng được mệnh danh là “Tiểu Thẩm Từ Chiêu”
Cô không muốn hạ thấp bản thân mình, hơn nữa, một trong những năng lực mà diễn viên cần phải có chính là xinh đẹp, điều này cũng không có gì khó hiểu.
Hai chị em đều mang hai sắc thái hoàn toàn khác nhau, Y Lan Khê trầm tĩnh dịu dàng, với phong cách này rất gây được ấn tượng tốt đối với những người xa lạ.
Như một điều hiển nhiên, mọi người đều yêu thích loại hình này.
Y Lan Khê khéo léo nở nụ cười: “Tiểu Trạm, em đã về, là chị có lỗi với em, chị hy vọng em có thể …”
Y Trạm tiến về phía trước nắm chặt bàn tay của Y Lan Khê, chặn đứng lời nói của cô ta: “Chị, chị không làm sai gì cả nên không cần nói xin lỗi, là do em quá tùy hứng không hiểu chuyện, nhất định sau này sẽ không như vậy nữa, chúc chị và anh Mộ hạnh phúc.”
Y Lan Khê không ngờ Y Trạm sẽ nói ra mấy câu như vậy, tác phong nhanh nhẹn cướp lời khiến cho cô ta không kịp xoay chuyển tình thế. Chú mèo trắng nhảy ra ngoài trốn dưới gầm ghế sa lông không thấy bóng dáng.
Trong những tình huống thông thường, Y Lan Khê hay chơi trò thả con tép bắt con tôm nói những câu kiểu như vậy, điều này khiến Y Trạm không nhịn được sẽ nói mấy câu trách cứ cô ta, sau đó tình huống sẽ biến thành người trong nhà trách mắng Y Trạm không hiểu chuyện.
Không cần biết nguyên nhân là gì, đến cuối cùng Y Trạm vẫn là người có lỗi.
Y Chính Hoằng vô cùng bất ngờ, không hiểu sao cô con gái nhỏ lại thay đổi tính nết, có điều sự thay đổi này khiến ông cảm thấy rất hài lòng.
“Tiểu Trạm, cuối cùng con đã hiểu chuyện, đã trưởng thành hơn nhiều so với trước đây.”
Ba ngày trước chính là ngày sinh nhật tròn mười tám tuổi của Y Trạm, nhưng không có ai nhớ đến là vì mọi người đều tập trung chuẩn bị cho buổi lễ đính hôn của Y Lan Khê.
Cũng không ai biết, trong ngày sinh nhật mười tám tuổi của mình, Y Trạm đã lấy dao cắt đứt cổ tay …
Mà con người Y Lan Khê cũng không giống như vẻ bề ngoài đầy vô tội, biết em gái cũng yêu người bạn trai của mình, vậy mà còn tổ chức lễ đính hôn của hai người trùng với ngày sinh nhật của Y Trạm.
Cô không tin đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Chiêu trò mọi lần vẫn hay dùng đối với lần này lại không thể phát huy tác dụng, phải mất một lúc lâu Y Lan Khê mới phản ứng lại: “Cảm ơn em, em có thể tha thứ làm cho chị thấy rất vui.”
Y Trạm dùng ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối, động tác này chính là một thói quen của cô, thông thường mỗi khi cảm thấy sốt ruột sẽ vô thức có hành động này.
Khán giả đều nhận xét kỹ năng diễn xuất của Y Lan Khê rất bình thường, xem ra rất đúng trọng tâm, phải diễn kịch cùng cô ta không hề có một chút cảm giác thaoir mái nào.
Muốn dồn ép bức bách cũng phải gặp đúng kỳ phùng địch thủ, như vậy mới có cảm xúc mạnh mẽ.
Y Chính Hoằng chứng kiến tình cảm chị em đang từ chiến tranh biến thành hòa giải thì cảm thấy rất hài lòng: “Hai con là chị em với nhau, máu mủ tình thâm, chủ yếu là nên giúp đỡ lẫn nhau, không nên xa lạ.”
Y Trạm nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt Y Lan Khê chân thành nói: “Chuyện trước đây là do con quá ngang bướng, hy vọng dì và chị Lan Khê không để trong lòng. Bây giờ con đã nghĩ thông suốt rồi, không phải là con thích anh rể, đó chỉ là một thói quen của con khi bên cạnh anh ấy, con vẫn coi anh ấy như một người anh trai mà thôi.”
Bạch Bình cười khan lên tiếng: “Xem ra lần này đã thực sự nghĩ thông suốt rồi. Cũng đúng thôi, hai đứa là chị em với nhau cần gì phải tính toán, Lan Khê cũng đã từng một lần cứu cháu …”
Lại tới nữa rồi, ông già bướng bỉnh có thể đừng đề cập đến chuyện này nhiều lần như vậy được không đây.
Bốn năm trước, trên đường về nhà Y Trạm bị một đám côn đồ chặn lại, đúng vào thời điểm mấu chốt, Y Lan Khê đã chạy đến đỡ cho cô một đao.
Sau này, thái độ mọi người trong nhà dành cho Y Lan Khê có sự chuyển biến lớn.
Lúc đó, Y Trạm nhìn thấy con dao găm đâm vào cơ thể chị gái cô, máu đỏ tươi chảy ra khiến cô cảm thấy khiếp sợ. Đợi đến lúc được mọi người đưa đi bệnh viện kiểm tra thì cô mới cảm nhận được có điều gì đó không đúng cho lắm.
An ninh trật tự trên con đường kia rất tốt, sao bỗng dưng lại có mấy tên côn đồ ở đâu xông ra, trong lúc sự việc xảy ra Y Lan Khê đứng phía trước trông như là đang che chắn cho cô, nhưng kỳ thực lại là ngăn cản không cho cô chạy đi.
Rõ ràng hai người cùng có thể tránh được, nhưng lại cố ý bị đâm trúng.
Sau đó, Y Trạm có đi chất vấn lại bị coi là người lấy oán trả ơn, người trong nhà cảm thấy rất thất vọng về cô, vì lẽ đó dần dần mọi người hướng tầm mắt lên trên người Y Lan Khê, một cô gái ngoan ngoãn dịu dàng, lại rất nghe lời.
Vẫn luôn được cưng chiều cho nên Y Trạm không có cách nào nhịn được, mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng không vừa mắt cô lại càng tranh cãi với Y Lan Khê nhiều hơn, kết quả có thể đoán được.
Ngược lại, Y Lan Khê lại chấp nhận nuốt giận vào bụng, cho dù đối xử như thế nào cũng tỏ vẻ đáng thương nhún nhường, cứ như vậy Y Lan Khê nhận được sự đồng cảm của mọi người, ngay cả người anh Mộ Vũ Trạch là thanh mai trúc mã của Y Trạm cũng nghiêng về phía Y Lan Khê nhiều hơn.
Chính tay nhà họ Y đã biến Y Trạm thành một cô gái bướng bỉnh do quá cưng chiều, nhưng mà sau khi Y Lan Khê chuyển về sống chung thì lại ghét bỏ Y Trạm không hiểu chuyện, cảm thấy thất vọng về cô.
Lòng người thay đổi như vậy, nghĩ đến cũng thấy nực cười.
Y Lan Khê cũng là loại người giỏi tính toán, sử dụng khổ nhục kế đứng hàng đầu, một đao thay đổi tất cả cục diện.
Y Trạm lấy quà tặng đã chuẩn bị từ trước ra đưa cho mọi người: “Dì Bạch, chị Lan Khê đã từng cứu con một lần, sao con lại có thể làm chị đau lòng được chứ. Đây là quà tặng do chính con lựa chọn, hy vọng dì sẽ thích.”
Mặt không biến sắc thay đổi đề tài.
Bạch Bình nở nụ cười đón nhận hộp quà, rộng lượng nói: “Con có tâm là tốt rồi, quà tặng như thế nào dì cũng đều thích.”
Y Trạm nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt, dễ nhận thấy kỹ năng diễn xuất của Y Lan Khê không được di truyền từ người mẹ này, đây mới là diễn xuất thật sự.
Hai cô gái đều rất xinh đẹp, chắc chắn được thừa hưởng tất cả những nét đẹp của cha mẹ, lúc còn trẻ Y Chính Hoằng là một thanh niên đẹp trai con nhà giàu, chuyện tình của ông ta và Bạch Bình giống như một đoạn tiểu thuyết.
Nữ học sinh xinh đẹp cùng công tử nhà giàu.
Nhưng thực tế cuộc sống lại không giống như trong giấc mộng, đến cuối cùng Y Chính Hoằng lại kết hôn với mẹ của Y Trạm, đến khi biết được bạn gái trước đã sinh cho ông ta một đứa con đã là ba năm sau đó.
Số mệnh Bạch Bình cũng là người may mắn, mẹ của Y Trạm bị mất sớm, Bạch Bình nhịn nhục vài chục năm, trước đây làm người tình cho đến khi mẹ Y Trạm qua đời thì luôn tỏ vẻ là người hiền hậu dịu dàng, cách đây mấy năm mới được nâng đỡ vào nhà chính.
Sau khi ôn chuyện, mọi người trong nhà ngồi vào bàn ăn cơm trong bầu không khí vô cùng hài hòa.
Y Lan Khê ân cần hỏi: “Tiểu Trạm, sau này em có dự định gì chưa? Chị nghe nói em chạy khắp nơi thử vai diễn gặp nhiều khó khăn, không được như ý …”
Tháng trước, Y Trạm có tham dự cuộc thi vào đại học Bắc Ảnh nhưng không trúng tuyển, gần đây nhất có tham gia hoạt động trong một đoàn làm phim nhưng cũng không được thuận lợi cho lắm, thái độ thù địch của mọi người trong đoàn làm phim đó liệu có quan hệ gì với Y Lan Khê hay không đây?
Mọi người nhìn vào thấy có vẻ là đang quan tâm đến cô, nhưng kỳ thực lời nói đó chẳng khác nào ném đá xuống giếng. Cô sẽ không giống như Y Trạm lúc trước mà phản bác lại.
Cô quay đầu sang nhìn Y Chính Hoằng nói: “Cha, đúng là gần đây công việc của con không được thuận lợi cho lắm.”
Dừng một lúc, Y Trạm lại tiếp tục chuyển đề tài: “Cha, ngày sinh nhật mười tám tuổi của con, cha vẫn chưa đưa quà tặng cho con đâu nhé.”
Thực ra, trong lòng Y Chính Hoằng cũng cảm thấy áy náy, bởi vì chỉ lo tập trung chuẩn bị bữa tiệc đính hôn của con gái lớn mà quên mất ngày sinh nhật của con gái nhỏ, những năm trước ông đều có tặng quà, vậy mà năm nay lại để lỡ mất cơ hội cùng con gái nhỏ đón buổi lễ trưởng thành.
“Không vui mới về nhà sao, cha không thể cùng con tổ chức sinh nhật, con muốn quà tặng gì?”
Mặc dù trước đây ông vẫn luôn thất vọng về Y Trạm, thế nhưng môi hở răng lạnh, tình cảm của Y Chính Hoằng đối với hai cô con gái đều nhất mực yêu thương.
“Con sẽ không thi vào học viện điện ảnh nữa, nhưng mà vẫn muốn tham gia đóng một bộ phim truyền hình. Cha, như con được biết bộ phim này chúng ta cũng có phần đầu tư, liệu có thể không?”
Ở kiếp trước, cô cũng chưa từng học qua diễn xuất trong học viện điện ảnh, chỉ tham gia một vài khóa đào tạo diễn viên chuyên nghiệp nhưng mà không hề bỏ qua một buổi học nào, cho nên ở kiếp này không cần phải lãng phí thời gian vào việc học tập nữa.
Lùi một bước để tiến hai bước, Y Chính Hoằng không suy nghĩ nhiều mà đồng ý luôn: “Con thích là được.”
Y Chính Hoằng nhìn con gái nhỏ với ánh mắt áy náy và nuông chiều.
Y Lan Khê ngẩn ngơ: “Tiểu Trạm, em cũng không thích hợp làm diễn viên, vì cha em nên suy nghĩ lại một chút, nếu đầu tư tiền vào …”
Nhìn thấy đáy mắt Y Lan Khê không hề che giấu sự khinh bỉ, Y Trạm thở dài một cái.
Có tiền thì ngon lắm sao? Bản thân là trẻ mồ côi, từ trước đến giờ cô không cần phải hao tốn sức lực để đối phó trong quan hệ gia định, lại còn phải cùng diễn trò với kỹ năng diễn xuất vụng về này của cô ta, trong lòng thật sự cảm thấy rất mệt mỏi!
Vẻ mặt Y Trạm đầy chân thành: “Chị Lan Khê, em cũng không muốn đóng vai nhân vật chính, mà chỉ là một vai phụ, nếu như không được thì cứ coi như là vì giấc mộng của chính mình mà đặt trước một dấu chấm tròn, giữ lại một chút kỷ niệm, có được hay không?”
Có tiền đương nhiên được, chỉ cần có tiền cô sẽ không cần phải bôn ba khắp nơi, cái gì cũng phải dựa vào chính bản thân mình. Cô có thể giảm bớt rất nhiều không cần phải đi đường vòng, không cần phí hết tâm tư để giành được vai diễn, sẽ không bị rơi vào hoàn cảnh sáu giờ sáng ngày hôm sau chạy đến đoàn làm phim thì nhận được thông báo đổi người, bởi vì không đi xe ô tô đến nên đành tháo đôi giầy cao gót ra cầm tay, lòng bàn chân tiếp xúc mặt đất mát lạnh.
Càng không cần phải lo lắng bị đoàn làm phim lôi kéo, bởi vì chính cô đã trở thành đơn vị liên quan.
Nói đến mức độ này, Y Lan Khê cũng không nói thêm điều gì, nhưng mà nụ cười trên môi lại cứng ngắc.
Từ Tố vẫn muốn gặp lại cô gái chạy đến tự đề cử bản thân ngày hôm đó, một loại cảm xúc rất tinh tế giống như nhân vật Diệp Ly trong kịch bản bước ra đứng trước mặt anh.
Trước đó là Châu Ngọc, sau này bất kể ai diễn thay nhưng anh vẫn cảm thấy có chút thiếu sót.
Đáng tiếc, bên phía đầu tư đã chỉ định người thay thế đóng vai nhân vật này từ sớm, một diễn viên nổi tiếng hạng hai, kỹ năng diễn xuất không tính là xuất sắc. Từ Tố nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không cam lòng, anh quyết định sẽ nói chuyện cùng với chú của anh, cũng chính là giám chế có quyền quyết định của bộ phim này.
“Chú cũng định gọi điện thoại thông báo cho cháu biết một tin, ngày mai diễn viên đóng vai nữ phụ số ba sẽ đến đoàn làm phim, tạm thời sẽ đổi người khác, cháu thay, cháu giúp chú lưu ý một chút, người này có quan hệ với phía đầu tư, cháu đừng mắng người ta nhiều quá.”
Từ Tố sửng sốt: “Đổi thành ai?”
“Là ý kiến của phía đầu tư, đề cử người mới vào đoàn làm phim, nghe nói là em gái của Y Lan Khê.”
Từ Tố cảm thấy cái tên Y Lan Khê có chút quen quen, tiện tay tìm kiếm thông tin trên mạng.
Từ Tố lại hỏi: “Trước đó cô ta có đóng bộ phim nào hoặc là kinh nghiệm gì không?” Miệng thì hỏi nhưng tay vẫn đặt trên bàn phím gõ ba chữ Y Lan Khê, còn thêm hai chữ “em gái”
Em gái Y Lan Khê, mấy chữ này không có bất kỳ tin tức liên quan nào.
Nói cách khác, không phải người trong nghề.
“Đã từng đóng những vai diễn viên quần chúng, có điều nghe nói là một cô gái rất xinh đẹp.”
Rất xinh đẹp …
“Chú, đây là đang muốn đùa cháu sao? Bộ phim cổ trang cháu đang quay là phim kiếm hiệp, không phải là phim cổ trang thần tượng. Cháu nói trước nhé, nếu như cô gái kia diễn xuất không đạt mà ngay cả đến phần biên tập hậu kỳ cũng không thể cứu, như vậy cháu không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
“Cháu cứ làm hết sức có thể.”
Từ Tố cúp điện thoại, anh cũng đang muốn đổi người khác đến diễn nhân vật này, không ngờ đến lại có người làm việc nhanh hơn anh, một người đóng vai phụ …
Nói thật, đối với người dựa vào quan hệ để tiến vào đoàn làm phim, từ trước đến nay anh không có ấn tượng tốt đẹp gì.
Xuất hiện trước mắt cô là một tòa nhà rộng đến kinh người.
Ở kiếp trước, có rất nhiều bộ phim mà cô đã đóng vai làm một tiểu thư, bây giờ lại có cơ hội trải nghiệm thực tế.
Cô vừa mới đi đến cửa chính đã nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng bên trong, bước chân đi qua ngưỡng cửa nhìn một lượt, trong phòng khách được trang trí rất lộng lẫy, trên chiếc bàn rất dài bày biện rất nhiều đồ ăn.
Cho dù nhận được tiền công từ đoàn làm phim, cũng quá ít so với phong cách sống như thế này.
Những suy nghĩ trong đầu và thực tại chênh lệch quá nhiều.
Nhạc Dung Dung ngồi trên ghế sa lông nói chuyện cùng với người nhà, còn Y Lan Khê với điệu bộ nhàn nhã ngồi ôm một con mèo trắng xinh đẹp, nhìn thấy người vừa mới bước vào thì ngạc nhiên sửng sốt.
Một giây sau, bỗng nhiên trong phòng khách trở nên yên tĩnh hẳn.
Y Trạm đi vào nở nụ cười chào hỏi: “Con chào cha, dì, chị, con đã trở về.”
Y Trạm chăm chú đánh giá cô chị gái này, nói một cách công bằng thì Y Lan Khê cũng là một cô gái xinh đẹp, suy cho cùng cô ta cũng được mệnh danh là “Tiểu Thẩm Từ Chiêu”
Cô không muốn hạ thấp bản thân mình, hơn nữa, một trong những năng lực mà diễn viên cần phải có chính là xinh đẹp, điều này cũng không có gì khó hiểu.
Hai chị em đều mang hai sắc thái hoàn toàn khác nhau, Y Lan Khê trầm tĩnh dịu dàng, với phong cách này rất gây được ấn tượng tốt đối với những người xa lạ.
Như một điều hiển nhiên, mọi người đều yêu thích loại hình này.
Y Lan Khê khéo léo nở nụ cười: “Tiểu Trạm, em đã về, là chị có lỗi với em, chị hy vọng em có thể …”
Y Trạm tiến về phía trước nắm chặt bàn tay của Y Lan Khê, chặn đứng lời nói của cô ta: “Chị, chị không làm sai gì cả nên không cần nói xin lỗi, là do em quá tùy hứng không hiểu chuyện, nhất định sau này sẽ không như vậy nữa, chúc chị và anh Mộ hạnh phúc.”
Y Lan Khê không ngờ Y Trạm sẽ nói ra mấy câu như vậy, tác phong nhanh nhẹn cướp lời khiến cho cô ta không kịp xoay chuyển tình thế. Chú mèo trắng nhảy ra ngoài trốn dưới gầm ghế sa lông không thấy bóng dáng.
Trong những tình huống thông thường, Y Lan Khê hay chơi trò thả con tép bắt con tôm nói những câu kiểu như vậy, điều này khiến Y Trạm không nhịn được sẽ nói mấy câu trách cứ cô ta, sau đó tình huống sẽ biến thành người trong nhà trách mắng Y Trạm không hiểu chuyện.
Không cần biết nguyên nhân là gì, đến cuối cùng Y Trạm vẫn là người có lỗi.
Y Chính Hoằng vô cùng bất ngờ, không hiểu sao cô con gái nhỏ lại thay đổi tính nết, có điều sự thay đổi này khiến ông cảm thấy rất hài lòng.
“Tiểu Trạm, cuối cùng con đã hiểu chuyện, đã trưởng thành hơn nhiều so với trước đây.”
Ba ngày trước chính là ngày sinh nhật tròn mười tám tuổi của Y Trạm, nhưng không có ai nhớ đến là vì mọi người đều tập trung chuẩn bị cho buổi lễ đính hôn của Y Lan Khê.
Cũng không ai biết, trong ngày sinh nhật mười tám tuổi của mình, Y Trạm đã lấy dao cắt đứt cổ tay …
Mà con người Y Lan Khê cũng không giống như vẻ bề ngoài đầy vô tội, biết em gái cũng yêu người bạn trai của mình, vậy mà còn tổ chức lễ đính hôn của hai người trùng với ngày sinh nhật của Y Trạm.
Cô không tin đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Chiêu trò mọi lần vẫn hay dùng đối với lần này lại không thể phát huy tác dụng, phải mất một lúc lâu Y Lan Khê mới phản ứng lại: “Cảm ơn em, em có thể tha thứ làm cho chị thấy rất vui.”
Y Trạm dùng ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối, động tác này chính là một thói quen của cô, thông thường mỗi khi cảm thấy sốt ruột sẽ vô thức có hành động này.
Khán giả đều nhận xét kỹ năng diễn xuất của Y Lan Khê rất bình thường, xem ra rất đúng trọng tâm, phải diễn kịch cùng cô ta không hề có một chút cảm giác thaoir mái nào.
Muốn dồn ép bức bách cũng phải gặp đúng kỳ phùng địch thủ, như vậy mới có cảm xúc mạnh mẽ.
Y Chính Hoằng chứng kiến tình cảm chị em đang từ chiến tranh biến thành hòa giải thì cảm thấy rất hài lòng: “Hai con là chị em với nhau, máu mủ tình thâm, chủ yếu là nên giúp đỡ lẫn nhau, không nên xa lạ.”
Y Trạm nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt Y Lan Khê chân thành nói: “Chuyện trước đây là do con quá ngang bướng, hy vọng dì và chị Lan Khê không để trong lòng. Bây giờ con đã nghĩ thông suốt rồi, không phải là con thích anh rể, đó chỉ là một thói quen của con khi bên cạnh anh ấy, con vẫn coi anh ấy như một người anh trai mà thôi.”
Bạch Bình cười khan lên tiếng: “Xem ra lần này đã thực sự nghĩ thông suốt rồi. Cũng đúng thôi, hai đứa là chị em với nhau cần gì phải tính toán, Lan Khê cũng đã từng một lần cứu cháu …”
Lại tới nữa rồi, ông già bướng bỉnh có thể đừng đề cập đến chuyện này nhiều lần như vậy được không đây.
Bốn năm trước, trên đường về nhà Y Trạm bị một đám côn đồ chặn lại, đúng vào thời điểm mấu chốt, Y Lan Khê đã chạy đến đỡ cho cô một đao.
Sau này, thái độ mọi người trong nhà dành cho Y Lan Khê có sự chuyển biến lớn.
Lúc đó, Y Trạm nhìn thấy con dao găm đâm vào cơ thể chị gái cô, máu đỏ tươi chảy ra khiến cô cảm thấy khiếp sợ. Đợi đến lúc được mọi người đưa đi bệnh viện kiểm tra thì cô mới cảm nhận được có điều gì đó không đúng cho lắm.
An ninh trật tự trên con đường kia rất tốt, sao bỗng dưng lại có mấy tên côn đồ ở đâu xông ra, trong lúc sự việc xảy ra Y Lan Khê đứng phía trước trông như là đang che chắn cho cô, nhưng kỳ thực lại là ngăn cản không cho cô chạy đi.
Rõ ràng hai người cùng có thể tránh được, nhưng lại cố ý bị đâm trúng.
Sau đó, Y Trạm có đi chất vấn lại bị coi là người lấy oán trả ơn, người trong nhà cảm thấy rất thất vọng về cô, vì lẽ đó dần dần mọi người hướng tầm mắt lên trên người Y Lan Khê, một cô gái ngoan ngoãn dịu dàng, lại rất nghe lời.
Vẫn luôn được cưng chiều cho nên Y Trạm không có cách nào nhịn được, mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng không vừa mắt cô lại càng tranh cãi với Y Lan Khê nhiều hơn, kết quả có thể đoán được.
Ngược lại, Y Lan Khê lại chấp nhận nuốt giận vào bụng, cho dù đối xử như thế nào cũng tỏ vẻ đáng thương nhún nhường, cứ như vậy Y Lan Khê nhận được sự đồng cảm của mọi người, ngay cả người anh Mộ Vũ Trạch là thanh mai trúc mã của Y Trạm cũng nghiêng về phía Y Lan Khê nhiều hơn.
Chính tay nhà họ Y đã biến Y Trạm thành một cô gái bướng bỉnh do quá cưng chiều, nhưng mà sau khi Y Lan Khê chuyển về sống chung thì lại ghét bỏ Y Trạm không hiểu chuyện, cảm thấy thất vọng về cô.
Lòng người thay đổi như vậy, nghĩ đến cũng thấy nực cười.
Y Lan Khê cũng là loại người giỏi tính toán, sử dụng khổ nhục kế đứng hàng đầu, một đao thay đổi tất cả cục diện.
Y Trạm lấy quà tặng đã chuẩn bị từ trước ra đưa cho mọi người: “Dì Bạch, chị Lan Khê đã từng cứu con một lần, sao con lại có thể làm chị đau lòng được chứ. Đây là quà tặng do chính con lựa chọn, hy vọng dì sẽ thích.”
Mặt không biến sắc thay đổi đề tài.
Bạch Bình nở nụ cười đón nhận hộp quà, rộng lượng nói: “Con có tâm là tốt rồi, quà tặng như thế nào dì cũng đều thích.”
Y Trạm nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt, dễ nhận thấy kỹ năng diễn xuất của Y Lan Khê không được di truyền từ người mẹ này, đây mới là diễn xuất thật sự.
Hai cô gái đều rất xinh đẹp, chắc chắn được thừa hưởng tất cả những nét đẹp của cha mẹ, lúc còn trẻ Y Chính Hoằng là một thanh niên đẹp trai con nhà giàu, chuyện tình của ông ta và Bạch Bình giống như một đoạn tiểu thuyết.
Nữ học sinh xinh đẹp cùng công tử nhà giàu.
Nhưng thực tế cuộc sống lại không giống như trong giấc mộng, đến cuối cùng Y Chính Hoằng lại kết hôn với mẹ của Y Trạm, đến khi biết được bạn gái trước đã sinh cho ông ta một đứa con đã là ba năm sau đó.
Số mệnh Bạch Bình cũng là người may mắn, mẹ của Y Trạm bị mất sớm, Bạch Bình nhịn nhục vài chục năm, trước đây làm người tình cho đến khi mẹ Y Trạm qua đời thì luôn tỏ vẻ là người hiền hậu dịu dàng, cách đây mấy năm mới được nâng đỡ vào nhà chính.
Sau khi ôn chuyện, mọi người trong nhà ngồi vào bàn ăn cơm trong bầu không khí vô cùng hài hòa.
Y Lan Khê ân cần hỏi: “Tiểu Trạm, sau này em có dự định gì chưa? Chị nghe nói em chạy khắp nơi thử vai diễn gặp nhiều khó khăn, không được như ý …”
Tháng trước, Y Trạm có tham dự cuộc thi vào đại học Bắc Ảnh nhưng không trúng tuyển, gần đây nhất có tham gia hoạt động trong một đoàn làm phim nhưng cũng không được thuận lợi cho lắm, thái độ thù địch của mọi người trong đoàn làm phim đó liệu có quan hệ gì với Y Lan Khê hay không đây?
Mọi người nhìn vào thấy có vẻ là đang quan tâm đến cô, nhưng kỳ thực lời nói đó chẳng khác nào ném đá xuống giếng. Cô sẽ không giống như Y Trạm lúc trước mà phản bác lại.
Cô quay đầu sang nhìn Y Chính Hoằng nói: “Cha, đúng là gần đây công việc của con không được thuận lợi cho lắm.”
Dừng một lúc, Y Trạm lại tiếp tục chuyển đề tài: “Cha, ngày sinh nhật mười tám tuổi của con, cha vẫn chưa đưa quà tặng cho con đâu nhé.”
Thực ra, trong lòng Y Chính Hoằng cũng cảm thấy áy náy, bởi vì chỉ lo tập trung chuẩn bị bữa tiệc đính hôn của con gái lớn mà quên mất ngày sinh nhật của con gái nhỏ, những năm trước ông đều có tặng quà, vậy mà năm nay lại để lỡ mất cơ hội cùng con gái nhỏ đón buổi lễ trưởng thành.
“Không vui mới về nhà sao, cha không thể cùng con tổ chức sinh nhật, con muốn quà tặng gì?”
Mặc dù trước đây ông vẫn luôn thất vọng về Y Trạm, thế nhưng môi hở răng lạnh, tình cảm của Y Chính Hoằng đối với hai cô con gái đều nhất mực yêu thương.
“Con sẽ không thi vào học viện điện ảnh nữa, nhưng mà vẫn muốn tham gia đóng một bộ phim truyền hình. Cha, như con được biết bộ phim này chúng ta cũng có phần đầu tư, liệu có thể không?”
Ở kiếp trước, cô cũng chưa từng học qua diễn xuất trong học viện điện ảnh, chỉ tham gia một vài khóa đào tạo diễn viên chuyên nghiệp nhưng mà không hề bỏ qua một buổi học nào, cho nên ở kiếp này không cần phải lãng phí thời gian vào việc học tập nữa.
Lùi một bước để tiến hai bước, Y Chính Hoằng không suy nghĩ nhiều mà đồng ý luôn: “Con thích là được.”
Y Chính Hoằng nhìn con gái nhỏ với ánh mắt áy náy và nuông chiều.
Y Lan Khê ngẩn ngơ: “Tiểu Trạm, em cũng không thích hợp làm diễn viên, vì cha em nên suy nghĩ lại một chút, nếu đầu tư tiền vào …”
Nhìn thấy đáy mắt Y Lan Khê không hề che giấu sự khinh bỉ, Y Trạm thở dài một cái.
Có tiền thì ngon lắm sao? Bản thân là trẻ mồ côi, từ trước đến giờ cô không cần phải hao tốn sức lực để đối phó trong quan hệ gia định, lại còn phải cùng diễn trò với kỹ năng diễn xuất vụng về này của cô ta, trong lòng thật sự cảm thấy rất mệt mỏi!
Vẻ mặt Y Trạm đầy chân thành: “Chị Lan Khê, em cũng không muốn đóng vai nhân vật chính, mà chỉ là một vai phụ, nếu như không được thì cứ coi như là vì giấc mộng của chính mình mà đặt trước một dấu chấm tròn, giữ lại một chút kỷ niệm, có được hay không?”
Có tiền đương nhiên được, chỉ cần có tiền cô sẽ không cần phải bôn ba khắp nơi, cái gì cũng phải dựa vào chính bản thân mình. Cô có thể giảm bớt rất nhiều không cần phải đi đường vòng, không cần phí hết tâm tư để giành được vai diễn, sẽ không bị rơi vào hoàn cảnh sáu giờ sáng ngày hôm sau chạy đến đoàn làm phim thì nhận được thông báo đổi người, bởi vì không đi xe ô tô đến nên đành tháo đôi giầy cao gót ra cầm tay, lòng bàn chân tiếp xúc mặt đất mát lạnh.
Càng không cần phải lo lắng bị đoàn làm phim lôi kéo, bởi vì chính cô đã trở thành đơn vị liên quan.
Nói đến mức độ này, Y Lan Khê cũng không nói thêm điều gì, nhưng mà nụ cười trên môi lại cứng ngắc.
Từ Tố vẫn muốn gặp lại cô gái chạy đến tự đề cử bản thân ngày hôm đó, một loại cảm xúc rất tinh tế giống như nhân vật Diệp Ly trong kịch bản bước ra đứng trước mặt anh.
Trước đó là Châu Ngọc, sau này bất kể ai diễn thay nhưng anh vẫn cảm thấy có chút thiếu sót.
Đáng tiếc, bên phía đầu tư đã chỉ định người thay thế đóng vai nhân vật này từ sớm, một diễn viên nổi tiếng hạng hai, kỹ năng diễn xuất không tính là xuất sắc. Từ Tố nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không cam lòng, anh quyết định sẽ nói chuyện cùng với chú của anh, cũng chính là giám chế có quyền quyết định của bộ phim này.
“Chú cũng định gọi điện thoại thông báo cho cháu biết một tin, ngày mai diễn viên đóng vai nữ phụ số ba sẽ đến đoàn làm phim, tạm thời sẽ đổi người khác, cháu thay, cháu giúp chú lưu ý một chút, người này có quan hệ với phía đầu tư, cháu đừng mắng người ta nhiều quá.”
Từ Tố sửng sốt: “Đổi thành ai?”
“Là ý kiến của phía đầu tư, đề cử người mới vào đoàn làm phim, nghe nói là em gái của Y Lan Khê.”
Từ Tố cảm thấy cái tên Y Lan Khê có chút quen quen, tiện tay tìm kiếm thông tin trên mạng.
Từ Tố lại hỏi: “Trước đó cô ta có đóng bộ phim nào hoặc là kinh nghiệm gì không?” Miệng thì hỏi nhưng tay vẫn đặt trên bàn phím gõ ba chữ Y Lan Khê, còn thêm hai chữ “em gái”
Em gái Y Lan Khê, mấy chữ này không có bất kỳ tin tức liên quan nào.
Nói cách khác, không phải người trong nghề.
“Đã từng đóng những vai diễn viên quần chúng, có điều nghe nói là một cô gái rất xinh đẹp.”
Rất xinh đẹp …
“Chú, đây là đang muốn đùa cháu sao? Bộ phim cổ trang cháu đang quay là phim kiếm hiệp, không phải là phim cổ trang thần tượng. Cháu nói trước nhé, nếu như cô gái kia diễn xuất không đạt mà ngay cả đến phần biên tập hậu kỳ cũng không thể cứu, như vậy cháu không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
“Cháu cứ làm hết sức có thể.”
Từ Tố cúp điện thoại, anh cũng đang muốn đổi người khác đến diễn nhân vật này, không ngờ đến lại có người làm việc nhanh hơn anh, một người đóng vai phụ …
Nói thật, đối với người dựa vào quan hệ để tiến vào đoàn làm phim, từ trước đến nay anh không có ấn tượng tốt đẹp gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook