Diễn Viên Đa Năng
-
Chương 19: Hoàng thân có tên trong sách đỏ! (T.T)
Suốt 3 giờ đồng hồ bị “tra tấn”, tôi trở về phòng và nằm ềnh ra
giường. Còn 3 ngày nữa tôi sẽ là Nữ Vương của Trường Thịnh Thiên quốc.
Tôi đang phải chăm chỉ học tập, tập trung toàn bộ tư tưởng trí tuệ cho
các môn học đồng thời cố gắng vượt qua nhiều cú sốc. 20 phút giải lao
trên giường tôi tự mình tua lại các sự kiện trong 3 tuần qua. Đầu tiên
là cái chết bất ngờ của Liêu Mãn Bình, sau đó là lễ hỏa thiêu của ông
ấy. Tôi tình cờ phát hiện ra sự có mặt của Ngạn Luật giữa đoàn người đưa tiễn. Nhưng chẳng hiểu sao anh ấy lại chạy trốn, hay vì anh ấy sợ gặp
lính cảnh vệ? Không thể nào, tôi đã cho dỡ bỏ lệnh truy nã rồi kia mà.
Anh ấy bây giờ vô tội, có thể tự nhiên đi giữa đường mà không gặp rắc
rối gì… Nhưng thôi vấn đề này chẳng còn mấy quan trọng nữa. Chuyện đang
làm tôi điên đầu lúc này chính là kẻ đã hạ sát Liêu tướng quân…
Thứ hai tuần rồi, tôi đã nhận được cái điện thoại do Dĩ Thuật gửi đến. Phải công nhận ông anh họ này luôn luôn có suy nghĩ thấu đáo. Anh ta đã đem đến một kiện hàng to đùng và nó đã dễ dàng lọt qua hệ thống kiểm soát an ninh của Nam cung.
(Nói nhỏ cho bạn biết anh ấy đã làm thế nào: Lúc đội an ninh của Nam cung rọc hộp giấy ra kiểm tra thì lập tức đóng và dán lại như cũ. Thôi không khỏi thấy lạ lẫm, tại sao lại nhanh như thế? Trước giờ người ta luôn xem xét kỹ từng món đồ một, cả con kiến cũng khó lòng thoát ấy vậy mà lần này trái ngược hẳn. Cái thùng giấy được chuyển vào phòng riêng của tôi. Lúc mở ra xem thì mới tá hỏa hiểu ra vấn đề. Bên trong là một lố quần lót, áo ngực kèm theo vài chục gói băng vệ sinh. Đã vậy còn có một dòng chữ viết tay lồ lồ: “Chúc em có những phút giây thăng hoa thật sảng khoái!” Tôi đã lãnh một cục u trên đầu vì giật mình té nhào khỏi ghế. Nhưng cuối cùng cũng được an ủi phần nào khi tìm thấy một cái phone siêu hiện đại: màng hình 4,5 inch đầy đủ chức năng như cái laptop. Nó được nhét cẩn thận bên trong cái áo mút trắng. Đúng là suýt đứng tim! Giờ tôi mới hiểu vì sao nhiều người thường nói lén sau lưng rằng Dĩ Thuật là tên biến thái đê tiện nhất hoàng gia!!?? (T.T))
Phải nói là món quà này vô cùng hữu dụng. Tôi có thể trò chuyện với 2 cô bạn. Trút hết mọi buồn phiền lo âu cho tụi nó. Rãnh rang lại lướt web, xem phim, nghe nhạc… Cảm giác như mình được trở lại làm người của thế kỉ 21. Tôi cũng thử gọi cho Ngạn Luật theo số cũ nhưng kết quả là không liên lạc được.
Cách đây 5 ngày Dĩ Thuật gửi cho tôi xem một đoạn phim thuộc hồ sơ mật Hoàng gia. Chính là những hình ảnh ghi nhận được về cái chết của tướng quân. Tôi nhận ra người đàn ông cao to, mặc bộ vét đen đang thong dong giữa vườn cây cảnh cách Tây cung không xa. Đó không ai khác là Liêu Mãn Bình! Khuôn mặt ông ấy tôi đã thuộc ngầm lòng từ khi nhìn thấy bức ảnh trong buổi tang lễ. Ông ấy có nét gì đó quen quen mà nhất thời tôi chưa nhớ ra… Đoạn clip không có gì đặc biệt cho tới khi thình lình một người từ lùm cây bên cạnh nhảy ra. Tên này làm Liêu Mãn Bình giật mình, lùi lại vài bước nhưng sau đó ông ta không bỏ chạy cũng không báo động. Hai người đứng nói chuyện một hồi tầm 3 phút. Người lạ mặt kia cũng ăn mặc lịch sự: áo vét cách điệu màu sẫm rất là hợp thời. Cái nón bo che mất một phần khuôn mặt chỉ nhìn thấy bộ ria mép và cái mũi cao anh tú. Máy quay đặt hơi xa và ánh sáng kém nên âm thanh không nghe được, hình ảnh cũng chẳng rõ ràng. Tôi dán mắt vào người lạ mặt, tim đập hối hả theo từng giây đang chạy ở góc trái màn hình. Đến phút thứ 5 giây 26 thì người kia bỏ đi, Liêu Mãn Bình cũng xoay người bước hướng ngược lại. Phút thứ 5 giây 32, Liêu Mãn Bình đột ngột lấy tay ôm sau ót và đổ sụp người xuống. Người kia sắp sửa ra khỏi tầm nhìn của camera thì bỗng nhìn lại. Bước về phía tướng quân 1 bước sau đó nhanh chóng quay đầu đi tiếp, bước chân gấp gáp hơn. Đoạn clip kết thúc với hình ảnh khu vườn không bóng người và chỉ duy một khối đen đang bất động dưới đất. Đoạn phim kết thúc, bản điều khiển hiện lên màn hình. Tôi mở to mắt nghe tim mình nhảy tưng tưng như muốn thoát khỏi lồng ngực. Cái người đó! Cái dáng đi đó! Dù anh ta có đeo ria mép giả, có cải trang tới đâu thì đối với một người đã sống cùng anh ta suốt 5 năm trời cũng không thể không nhận ra. Không sao, chính là Ngạn Luật!!! Tại sao anh ấy lại ở đó? Chẳng lẽ anh ấy có thể giết người?
Ngày từng ngày trôi qua… cái kho dấu chấm hỏi trong đầu tôi cứ phình to hơn. Ngạn Luật cứ gần rồi lại xa, xuất hiện rồi biến mất, thình lình và bất chợt, khi thì thân thuộc lúc lại lạ lẫm… Anh là ai, tôi còn chưa biết vậy mà anh lại làm tôi cứ rối ren và đầy hoài nghi hơn…! Ngạn Luật từng nói anh là một diễn viên đa năng. Anh từ vai người anh ruột có thể biến thành mẹ, thành cha tôi rồi lại thành thầy giáo, cuối cùng thủ vai người anh nuôi… giờ thì thêm vai sát thủ, vai tội phạm truy nã, vai một bóng ma…!? Tôi tự hỏi anh ấy còn bao nhiêu sở trường diễn xuất nữa. Sắp tới anh ấy lại biến thành cái gì đây???
Hoàn toàn bối rối và bế tắc, tôi gắng gượng ngồi dậy, lắc lắc đầu xua tan mọi tâm tư, tôi đứng lên, chộp lấy cuốn “Lịch sử Hoàng gia toàn tập”. Cuốn sách dày 2300 trang, nặng 3 kilogam và còn cẩn xà cừ ở bìa. Thầy giáo của tôi bảo rằng nó là “độc nhất vô nhị”. Những quyển bán ngoài nhà sách đều từ bản gốc này mà ra. Quyển sách đáng giá cả gia tài và chỉ có một cuốn như thế trên đời. Dù nó có quý tới đâu thì với tôi chỉ đáng đem đi bán ve chai. Những tuồng chữ dài loằng ngoằng cứ chạy vô mắt trái rồi chạy ra mắt phải. Lời giảng của ông giáo sư thì vào tai phải, ra tai trái. Kết quả là không vướng lại đầu tôi tí ti nào. Nhưng dù sao vẫn không khủng khiếp bằng môn “lễ nghi”. Tôi học đủ thứ động tác, phép tắc rắc rối… học cả những cách nói lịch thiệp trang trọng. Môn khó hiểu nhất là “Hệ thống quý tộc và pháp lý hoàng gia” Cách phân loại và thứ bậc quý tộc, quan chức rất rườm rà. Nào là Đại công tước thì cao hơn Công tước một bậc, cao hơn Đại hầu tước 2 bậc, cao hơn Hầu tước 3 bậc… cứ thế theo thứ tự là Công-Hầu-Bá-Tử-Nam. Danh hiệu này dành cho tất cả những ai có công đóng góp cho nước nhà và không có quan hệ huyết thống với Hoàng tộc. Trung bình 100 người bình thường thì có 1 người nằm trong hệ quý tộc này, đa phần là nam tước và Đại Nam tước. Từ thứ bậc Tử tước trở lên đều là người có chức vụ rõ ràng, là đô đốc các tỉnh, các vùng hoặc trực tiếp có mặt trong bộ máy nhà nước trung ương. Ngoài ra còn có hệ thống Hoàng thân với chức hiệu riêng dành cho người có xuất thân Hoàng tộc hoặc được công nhận là người của Hoàng tộc. Họ có thể là anh chị em, con cháu, chú bác cậu dì… bất kì ai mang một phần gen di truyền của Hoàng đế đương nhiệm. Con nuôi và người được nhà vua trao “ấn kiếm” cũng được xếp loại vào giai cấp này nhưng không có tên trong gia phả. Nhà họ Liêu là một trường hợp như thế. Từ đời Liêu Ngạn Đông ấn kiếm quyền lực đã treo trong dinh phủ của Liêu tộc. Rồi từ đó thanh kiếm báu vật đó truyền cho Liêu Nhậm Minh, Liêu Mãn Bình. Sở hữu cây kiếm quyền lực đó họ chính thức nằm trong Hoàng tộc, là giai cấp tối cao nhất trong xã hội. Nhưng ấn kiếm đã trao thì sẽ có lúc bị lấy lại. Khả năng cao là tới đời Liêu Tần Phong họ Liêu sẽ mất ấn kiếm. Giáo sư còn nói rõ ràng là: “Không ai xa lạ, chính Quận chúa Điện hạ là người sẽ quyết định vấn đề này một khi Người chính thức ngồi lên Ngai Vàng!” Theo như thái độ của vị giáo sư thì ông ta mong mỏi tôi sẽ lập tức đem bảo kiếm về ngay trong ngà đăng quang. Xem ra Liêu phủ đã hết thời rồi, ngay cả một ông giáo sư trong Điện Quang Minh cũng không muốn tín nhiệm Liêu Thần Phong. Tuy môn học này quá nhiều thứ phải học thuộc, quá nhiều tên gọi phải nắm vững nhưng tôi thấy có chút hứng thú. Đó là vì tôi được nghe kể về cha mình, về ông nội, ông cố nội, ông cố tổ, vân vân và vân vân… Dần dần tôi nhớ hết những mối quan hệ dây mơ rễ má, biết thêm vài người thân hiện không có mặt tại hoàng cung. Điều này giúp ích rất nhiều trong ngày lễ đăng quang vì chắc chắc tôi sẽ phải gặp đầy đủ mọi gương mặt trong gia đình. Nhìn lại gia tộc tôi nhận ra nó tuy hào nhoáng, huy hoàng nhưng lại vô cùng đơn chiếc và dễ gẫy. Tính theo dòng họ ba đời thì chỉ còn lại 3 người thực sự là thân thuộc với tôi. Đó là quốc công Trường Thịnh Thiên Lữ Công-chú ruột, hoàng tử Trường Thịnh Thiên Dĩ Thuật-anh họ, công chúa Trường Thịnh Thiên Dĩ Linh-chị họ. Thái hậu tuy gần gũi nhưng thực chất bà không cùng họ, chỉ là người ngoài. Những nhân vật có họ Trường Thịnh Thiên khác đều là bà con xa lắc xa lơ. Hơn một nữa bọn họ đã định cư ở nước ngoài và con cháu đều mất gốc với Hoàng tộc. Một nửa còn lại hòa mình vào cuộc sống của các công dân bình thường, không chút vướng bận tới quyền lực. Bốn người (kể cả tôi) trong một gia đình có huyết thống quả là tiểu tốt! Ngoài Quốc công đã gần 40 thì Dĩ Thuật, Dĩ Linh cũng mới 26, tôi thì 17-còn quá nhỏ so với cái chức trách quá lớn! Gỉa sử chú tôi lập gia đình, có con cái hay cha tôi còn sống, tôi có thêm anh chị em cùng cha khác mẹ hoặc ông nội tôi có nhiều con hơn, cô tôi chưa qua đời thì số người mang dòng máu Hoàng tộc không ít ỏi đến thế… Ngẫm nghĩ lại mà thấy rất buồn cười. Đáng ra cái tên “Hoàng thân” (người thân của vua) phải được ghi vào sách đỏ ở mục: Những loài có nguy cơ tuyệt chủng cấp độ I.
-Quận chúa…quận chúa à…. QUẬN CHÚA ĐIỆN HẠ!
Tiếng la lớn của giáo sư Viên làm tôi giật mình, tỉnh cơn mê.
-Công chúa không tập trung gì cả! Thần đang nói về luật Thuế quan mà người cười gì vậy?
Tôi chớp chớp mắt nhìn ông. Bộ râu bạc bay phất phơ làm tôi tiếp tục cười hì hì.
-Dạ… thưa thầy… em đang nghĩ rằng trong Hoàng cung này chỉ có thầy là yêu học trò nhất nhất! Chỉ có thầy là vô cùng uyên bác, thứ gì cũng tinh thông…
Đính kèm theo lời nói là bộ mặt vô cùng “chân thật, ngoan hiền” của tôi. Viên giáo sư nheo nheo cặp mắt sáng sau cái kính lão. Miệng ông cong lên một centimet và nói không hở môi
-Công chúa nịnh nọt của tôi, cô quả có cái miệng rất dẻo!
Tôi bật cười ngay. Giáo sư Viên đặc biệt ở chỗ đó. Ông nói chuyện rất thân mật, không vì tôi là công chúa mà một tiếng là bẩm, hai tiếng là thưa. Có lúc ông gọi tôi là “cái con bé này” khi lại kêu là “cô”, xưng lại là “ta” hay “lão già tôi đây”. Khi tôi chọc ông giận ông sẵn sàng cầm cuộn giấy gõ vào đầu tôi cái cốc! Ông cũng giữ lễ độ ở một mức phù hợp. Ngoài chị hầu Vi Linh ra hiếm có người nào có thể trò chuyện thoải mái với tôi như Viên giáo sư.
-Ôi thầy ơi, thầy quá khen đó thôi! Học trò này tại mõn kém cỏi dĩ nhiên là phải học hỏi thầy nhiều điều rồi…
Giáo sư thở dài và lắc đầu
-Thôi thôi, công chúa bướng bỉnh… tôi chịu thua cái miệng của cô rồi!
Tôi mở to mắt thích thú
-Thầy à! Thầy vừa gọi con là gì? “Công chúa bướng bỉnh” và “công chúa nịnh nọt” nữa…!
Giáo sư nhìn tôi qua tròng kính mờ
-vâng, tôi đã gọi thế… có vấn đề gì thưa công chúa… hay… tôi đã lỡ mòm xúc phạm cô?
Tôi ngồi thẳng dậy lắc lắc đầu
-Không ạ! Chỉ là… con cũng có một người thầy khác… anh ấy cũng hay gọi con như vậy. Nào là công chúa rắc rối, công chúa lười biếng, công chúa ham ăn… ^^ Thầy làm con nhớ tới người đó quá…
Cứ nghĩ Viên giáo sư sẽ hỏi tôi xem “người thầy” đó là ai nhưng ông chỉ cười xòa và vuốt vuốt bộ râu
-Mấy cái tên đó hợp với cô lắm đấy! Xem ra vị nhà giáo kia rất có mắt đánh giá…
Tôi không giận mà vui vẻ hưởng ứng
-Đúng thế ạ. Anh ấy là thầy giáo tuyệt nhất! Tiếc là bây giờ anh ấy ở đâu cháu không biết…
Tôi buồn bã nhìn ra khung cửa sổ. Phòng học nằm kế bên vườn hoa, hương thơm thoang thoảng làm say lòng người. Tôi cứ mơ màng một lúc lâu mà không biết thầy đang săm soi bộ dạng bi ai ấy. Cuối cùng thầy đứng dậy thu dọn tập sách và ôn tồn bảo:
-Thôi, ôm nay tới đây thôi… hy vọng một ngày nào đó có thể gặp người mà công chúa đã nhắc tới… còn bây giờ, bài tập về nhà…
-Oái… không không… tha cho con thầy ơi… học nhiều thế này đâu cần bài tập thêm chi nữa… con sắp thành người uyên bác nhất trong tất cả thanh thiếu niên tuổi 17 rồi…!
Viên giáo sư cười giòn…
-Không phải lo, bài tập này ta yêu cầu nhưng không kiểm tra tiến độ thực hiện… chỉ biết là nó quan trọng đối với tương lai của Quận chúa…
Tôi nhìn thầy và lơ mơ hỏi
-Thế ạ? Bài gì quan trọng vậy thầy?
-Là… học kiểm soát cảm xúc! Trò cần giữ cho mình một lý trí vững vàng kiên định, không để tình cảm tác động, nếu có thì chí ít là không để lộ ra ngoài… Cần xác định rõ ràng mối quan hệ dành cho mọi người xung quanh. Giữ sự rung động ở mức an toàn… cẩn thận trong mọi lời nói, hành động… khi vui không được cười ha hả quá mức. Khi buồn không được khóc sướt mướt. Khi tức giận không để trán nhíu lại, nhăn nhỏ. Khi hồi hộp không tỏ ra lo lắng sợ hãi. Và đặc biệt là…..
Ông dừng lại nhìn sâu vào mắt tôi
-Đặc biệt là khi yêu… cô nhất định không để người khác trông thấy cặp mắt long lanh đó!
Tôi há mòm, đứng hình trong một phút. Thầy giáo nói xong liền đi ra ngay, chẳng kịp cho tôi hỏi gì thêm…
Thứ hai tuần rồi, tôi đã nhận được cái điện thoại do Dĩ Thuật gửi đến. Phải công nhận ông anh họ này luôn luôn có suy nghĩ thấu đáo. Anh ta đã đem đến một kiện hàng to đùng và nó đã dễ dàng lọt qua hệ thống kiểm soát an ninh của Nam cung.
(Nói nhỏ cho bạn biết anh ấy đã làm thế nào: Lúc đội an ninh của Nam cung rọc hộp giấy ra kiểm tra thì lập tức đóng và dán lại như cũ. Thôi không khỏi thấy lạ lẫm, tại sao lại nhanh như thế? Trước giờ người ta luôn xem xét kỹ từng món đồ một, cả con kiến cũng khó lòng thoát ấy vậy mà lần này trái ngược hẳn. Cái thùng giấy được chuyển vào phòng riêng của tôi. Lúc mở ra xem thì mới tá hỏa hiểu ra vấn đề. Bên trong là một lố quần lót, áo ngực kèm theo vài chục gói băng vệ sinh. Đã vậy còn có một dòng chữ viết tay lồ lồ: “Chúc em có những phút giây thăng hoa thật sảng khoái!” Tôi đã lãnh một cục u trên đầu vì giật mình té nhào khỏi ghế. Nhưng cuối cùng cũng được an ủi phần nào khi tìm thấy một cái phone siêu hiện đại: màng hình 4,5 inch đầy đủ chức năng như cái laptop. Nó được nhét cẩn thận bên trong cái áo mút trắng. Đúng là suýt đứng tim! Giờ tôi mới hiểu vì sao nhiều người thường nói lén sau lưng rằng Dĩ Thuật là tên biến thái đê tiện nhất hoàng gia!!?? (T.T))
Phải nói là món quà này vô cùng hữu dụng. Tôi có thể trò chuyện với 2 cô bạn. Trút hết mọi buồn phiền lo âu cho tụi nó. Rãnh rang lại lướt web, xem phim, nghe nhạc… Cảm giác như mình được trở lại làm người của thế kỉ 21. Tôi cũng thử gọi cho Ngạn Luật theo số cũ nhưng kết quả là không liên lạc được.
Cách đây 5 ngày Dĩ Thuật gửi cho tôi xem một đoạn phim thuộc hồ sơ mật Hoàng gia. Chính là những hình ảnh ghi nhận được về cái chết của tướng quân. Tôi nhận ra người đàn ông cao to, mặc bộ vét đen đang thong dong giữa vườn cây cảnh cách Tây cung không xa. Đó không ai khác là Liêu Mãn Bình! Khuôn mặt ông ấy tôi đã thuộc ngầm lòng từ khi nhìn thấy bức ảnh trong buổi tang lễ. Ông ấy có nét gì đó quen quen mà nhất thời tôi chưa nhớ ra… Đoạn clip không có gì đặc biệt cho tới khi thình lình một người từ lùm cây bên cạnh nhảy ra. Tên này làm Liêu Mãn Bình giật mình, lùi lại vài bước nhưng sau đó ông ta không bỏ chạy cũng không báo động. Hai người đứng nói chuyện một hồi tầm 3 phút. Người lạ mặt kia cũng ăn mặc lịch sự: áo vét cách điệu màu sẫm rất là hợp thời. Cái nón bo che mất một phần khuôn mặt chỉ nhìn thấy bộ ria mép và cái mũi cao anh tú. Máy quay đặt hơi xa và ánh sáng kém nên âm thanh không nghe được, hình ảnh cũng chẳng rõ ràng. Tôi dán mắt vào người lạ mặt, tim đập hối hả theo từng giây đang chạy ở góc trái màn hình. Đến phút thứ 5 giây 26 thì người kia bỏ đi, Liêu Mãn Bình cũng xoay người bước hướng ngược lại. Phút thứ 5 giây 32, Liêu Mãn Bình đột ngột lấy tay ôm sau ót và đổ sụp người xuống. Người kia sắp sửa ra khỏi tầm nhìn của camera thì bỗng nhìn lại. Bước về phía tướng quân 1 bước sau đó nhanh chóng quay đầu đi tiếp, bước chân gấp gáp hơn. Đoạn clip kết thúc với hình ảnh khu vườn không bóng người và chỉ duy một khối đen đang bất động dưới đất. Đoạn phim kết thúc, bản điều khiển hiện lên màn hình. Tôi mở to mắt nghe tim mình nhảy tưng tưng như muốn thoát khỏi lồng ngực. Cái người đó! Cái dáng đi đó! Dù anh ta có đeo ria mép giả, có cải trang tới đâu thì đối với một người đã sống cùng anh ta suốt 5 năm trời cũng không thể không nhận ra. Không sao, chính là Ngạn Luật!!! Tại sao anh ấy lại ở đó? Chẳng lẽ anh ấy có thể giết người?
Ngày từng ngày trôi qua… cái kho dấu chấm hỏi trong đầu tôi cứ phình to hơn. Ngạn Luật cứ gần rồi lại xa, xuất hiện rồi biến mất, thình lình và bất chợt, khi thì thân thuộc lúc lại lạ lẫm… Anh là ai, tôi còn chưa biết vậy mà anh lại làm tôi cứ rối ren và đầy hoài nghi hơn…! Ngạn Luật từng nói anh là một diễn viên đa năng. Anh từ vai người anh ruột có thể biến thành mẹ, thành cha tôi rồi lại thành thầy giáo, cuối cùng thủ vai người anh nuôi… giờ thì thêm vai sát thủ, vai tội phạm truy nã, vai một bóng ma…!? Tôi tự hỏi anh ấy còn bao nhiêu sở trường diễn xuất nữa. Sắp tới anh ấy lại biến thành cái gì đây???
Hoàn toàn bối rối và bế tắc, tôi gắng gượng ngồi dậy, lắc lắc đầu xua tan mọi tâm tư, tôi đứng lên, chộp lấy cuốn “Lịch sử Hoàng gia toàn tập”. Cuốn sách dày 2300 trang, nặng 3 kilogam và còn cẩn xà cừ ở bìa. Thầy giáo của tôi bảo rằng nó là “độc nhất vô nhị”. Những quyển bán ngoài nhà sách đều từ bản gốc này mà ra. Quyển sách đáng giá cả gia tài và chỉ có một cuốn như thế trên đời. Dù nó có quý tới đâu thì với tôi chỉ đáng đem đi bán ve chai. Những tuồng chữ dài loằng ngoằng cứ chạy vô mắt trái rồi chạy ra mắt phải. Lời giảng của ông giáo sư thì vào tai phải, ra tai trái. Kết quả là không vướng lại đầu tôi tí ti nào. Nhưng dù sao vẫn không khủng khiếp bằng môn “lễ nghi”. Tôi học đủ thứ động tác, phép tắc rắc rối… học cả những cách nói lịch thiệp trang trọng. Môn khó hiểu nhất là “Hệ thống quý tộc và pháp lý hoàng gia” Cách phân loại và thứ bậc quý tộc, quan chức rất rườm rà. Nào là Đại công tước thì cao hơn Công tước một bậc, cao hơn Đại hầu tước 2 bậc, cao hơn Hầu tước 3 bậc… cứ thế theo thứ tự là Công-Hầu-Bá-Tử-Nam. Danh hiệu này dành cho tất cả những ai có công đóng góp cho nước nhà và không có quan hệ huyết thống với Hoàng tộc. Trung bình 100 người bình thường thì có 1 người nằm trong hệ quý tộc này, đa phần là nam tước và Đại Nam tước. Từ thứ bậc Tử tước trở lên đều là người có chức vụ rõ ràng, là đô đốc các tỉnh, các vùng hoặc trực tiếp có mặt trong bộ máy nhà nước trung ương. Ngoài ra còn có hệ thống Hoàng thân với chức hiệu riêng dành cho người có xuất thân Hoàng tộc hoặc được công nhận là người của Hoàng tộc. Họ có thể là anh chị em, con cháu, chú bác cậu dì… bất kì ai mang một phần gen di truyền của Hoàng đế đương nhiệm. Con nuôi và người được nhà vua trao “ấn kiếm” cũng được xếp loại vào giai cấp này nhưng không có tên trong gia phả. Nhà họ Liêu là một trường hợp như thế. Từ đời Liêu Ngạn Đông ấn kiếm quyền lực đã treo trong dinh phủ của Liêu tộc. Rồi từ đó thanh kiếm báu vật đó truyền cho Liêu Nhậm Minh, Liêu Mãn Bình. Sở hữu cây kiếm quyền lực đó họ chính thức nằm trong Hoàng tộc, là giai cấp tối cao nhất trong xã hội. Nhưng ấn kiếm đã trao thì sẽ có lúc bị lấy lại. Khả năng cao là tới đời Liêu Tần Phong họ Liêu sẽ mất ấn kiếm. Giáo sư còn nói rõ ràng là: “Không ai xa lạ, chính Quận chúa Điện hạ là người sẽ quyết định vấn đề này một khi Người chính thức ngồi lên Ngai Vàng!” Theo như thái độ của vị giáo sư thì ông ta mong mỏi tôi sẽ lập tức đem bảo kiếm về ngay trong ngà đăng quang. Xem ra Liêu phủ đã hết thời rồi, ngay cả một ông giáo sư trong Điện Quang Minh cũng không muốn tín nhiệm Liêu Thần Phong. Tuy môn học này quá nhiều thứ phải học thuộc, quá nhiều tên gọi phải nắm vững nhưng tôi thấy có chút hứng thú. Đó là vì tôi được nghe kể về cha mình, về ông nội, ông cố nội, ông cố tổ, vân vân và vân vân… Dần dần tôi nhớ hết những mối quan hệ dây mơ rễ má, biết thêm vài người thân hiện không có mặt tại hoàng cung. Điều này giúp ích rất nhiều trong ngày lễ đăng quang vì chắc chắc tôi sẽ phải gặp đầy đủ mọi gương mặt trong gia đình. Nhìn lại gia tộc tôi nhận ra nó tuy hào nhoáng, huy hoàng nhưng lại vô cùng đơn chiếc và dễ gẫy. Tính theo dòng họ ba đời thì chỉ còn lại 3 người thực sự là thân thuộc với tôi. Đó là quốc công Trường Thịnh Thiên Lữ Công-chú ruột, hoàng tử Trường Thịnh Thiên Dĩ Thuật-anh họ, công chúa Trường Thịnh Thiên Dĩ Linh-chị họ. Thái hậu tuy gần gũi nhưng thực chất bà không cùng họ, chỉ là người ngoài. Những nhân vật có họ Trường Thịnh Thiên khác đều là bà con xa lắc xa lơ. Hơn một nữa bọn họ đã định cư ở nước ngoài và con cháu đều mất gốc với Hoàng tộc. Một nửa còn lại hòa mình vào cuộc sống của các công dân bình thường, không chút vướng bận tới quyền lực. Bốn người (kể cả tôi) trong một gia đình có huyết thống quả là tiểu tốt! Ngoài Quốc công đã gần 40 thì Dĩ Thuật, Dĩ Linh cũng mới 26, tôi thì 17-còn quá nhỏ so với cái chức trách quá lớn! Gỉa sử chú tôi lập gia đình, có con cái hay cha tôi còn sống, tôi có thêm anh chị em cùng cha khác mẹ hoặc ông nội tôi có nhiều con hơn, cô tôi chưa qua đời thì số người mang dòng máu Hoàng tộc không ít ỏi đến thế… Ngẫm nghĩ lại mà thấy rất buồn cười. Đáng ra cái tên “Hoàng thân” (người thân của vua) phải được ghi vào sách đỏ ở mục: Những loài có nguy cơ tuyệt chủng cấp độ I.
-Quận chúa…quận chúa à…. QUẬN CHÚA ĐIỆN HẠ!
Tiếng la lớn của giáo sư Viên làm tôi giật mình, tỉnh cơn mê.
-Công chúa không tập trung gì cả! Thần đang nói về luật Thuế quan mà người cười gì vậy?
Tôi chớp chớp mắt nhìn ông. Bộ râu bạc bay phất phơ làm tôi tiếp tục cười hì hì.
-Dạ… thưa thầy… em đang nghĩ rằng trong Hoàng cung này chỉ có thầy là yêu học trò nhất nhất! Chỉ có thầy là vô cùng uyên bác, thứ gì cũng tinh thông…
Đính kèm theo lời nói là bộ mặt vô cùng “chân thật, ngoan hiền” của tôi. Viên giáo sư nheo nheo cặp mắt sáng sau cái kính lão. Miệng ông cong lên một centimet và nói không hở môi
-Công chúa nịnh nọt của tôi, cô quả có cái miệng rất dẻo!
Tôi bật cười ngay. Giáo sư Viên đặc biệt ở chỗ đó. Ông nói chuyện rất thân mật, không vì tôi là công chúa mà một tiếng là bẩm, hai tiếng là thưa. Có lúc ông gọi tôi là “cái con bé này” khi lại kêu là “cô”, xưng lại là “ta” hay “lão già tôi đây”. Khi tôi chọc ông giận ông sẵn sàng cầm cuộn giấy gõ vào đầu tôi cái cốc! Ông cũng giữ lễ độ ở một mức phù hợp. Ngoài chị hầu Vi Linh ra hiếm có người nào có thể trò chuyện thoải mái với tôi như Viên giáo sư.
-Ôi thầy ơi, thầy quá khen đó thôi! Học trò này tại mõn kém cỏi dĩ nhiên là phải học hỏi thầy nhiều điều rồi…
Giáo sư thở dài và lắc đầu
-Thôi thôi, công chúa bướng bỉnh… tôi chịu thua cái miệng của cô rồi!
Tôi mở to mắt thích thú
-Thầy à! Thầy vừa gọi con là gì? “Công chúa bướng bỉnh” và “công chúa nịnh nọt” nữa…!
Giáo sư nhìn tôi qua tròng kính mờ
-vâng, tôi đã gọi thế… có vấn đề gì thưa công chúa… hay… tôi đã lỡ mòm xúc phạm cô?
Tôi ngồi thẳng dậy lắc lắc đầu
-Không ạ! Chỉ là… con cũng có một người thầy khác… anh ấy cũng hay gọi con như vậy. Nào là công chúa rắc rối, công chúa lười biếng, công chúa ham ăn… ^^ Thầy làm con nhớ tới người đó quá…
Cứ nghĩ Viên giáo sư sẽ hỏi tôi xem “người thầy” đó là ai nhưng ông chỉ cười xòa và vuốt vuốt bộ râu
-Mấy cái tên đó hợp với cô lắm đấy! Xem ra vị nhà giáo kia rất có mắt đánh giá…
Tôi không giận mà vui vẻ hưởng ứng
-Đúng thế ạ. Anh ấy là thầy giáo tuyệt nhất! Tiếc là bây giờ anh ấy ở đâu cháu không biết…
Tôi buồn bã nhìn ra khung cửa sổ. Phòng học nằm kế bên vườn hoa, hương thơm thoang thoảng làm say lòng người. Tôi cứ mơ màng một lúc lâu mà không biết thầy đang săm soi bộ dạng bi ai ấy. Cuối cùng thầy đứng dậy thu dọn tập sách và ôn tồn bảo:
-Thôi, ôm nay tới đây thôi… hy vọng một ngày nào đó có thể gặp người mà công chúa đã nhắc tới… còn bây giờ, bài tập về nhà…
-Oái… không không… tha cho con thầy ơi… học nhiều thế này đâu cần bài tập thêm chi nữa… con sắp thành người uyên bác nhất trong tất cả thanh thiếu niên tuổi 17 rồi…!
Viên giáo sư cười giòn…
-Không phải lo, bài tập này ta yêu cầu nhưng không kiểm tra tiến độ thực hiện… chỉ biết là nó quan trọng đối với tương lai của Quận chúa…
Tôi nhìn thầy và lơ mơ hỏi
-Thế ạ? Bài gì quan trọng vậy thầy?
-Là… học kiểm soát cảm xúc! Trò cần giữ cho mình một lý trí vững vàng kiên định, không để tình cảm tác động, nếu có thì chí ít là không để lộ ra ngoài… Cần xác định rõ ràng mối quan hệ dành cho mọi người xung quanh. Giữ sự rung động ở mức an toàn… cẩn thận trong mọi lời nói, hành động… khi vui không được cười ha hả quá mức. Khi buồn không được khóc sướt mướt. Khi tức giận không để trán nhíu lại, nhăn nhỏ. Khi hồi hộp không tỏ ra lo lắng sợ hãi. Và đặc biệt là…..
Ông dừng lại nhìn sâu vào mắt tôi
-Đặc biệt là khi yêu… cô nhất định không để người khác trông thấy cặp mắt long lanh đó!
Tôi há mòm, đứng hình trong một phút. Thầy giáo nói xong liền đi ra ngay, chẳng kịp cho tôi hỏi gì thêm…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook