Điền Viên Cốc Hương
-
Quyển 1 - Chương 7: Mừng năm mới
Đêm đó Lí Đắc Tuyền mời Nhị thúc công cùng An Cẩm Hiên ăn cơm, mượn nồi xảo rau của nhà Nhị thúc. Ăn xong, Kinh Trập nấu nước, Tiểu Mãn nhóm lửa, người một nhà rửa chân.
Tiếp đến là nghỉ ngơi, Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn ở trong phòng, Cốc Vũ một bên nhìn Tiểu Mãn thêu hoa bên ngọn đèn, một bên đem quyên hoa trong tay lăn qua lộn lại. Trong đầu nghĩ đến tình cảnh Kinh Trập viết chữ cho người ta đổi quyên hoa, tuy đóa hoa trên đầu cùng thẩm mỹ của nàng có chút khác biệt, nhưng thời đại này người đều cho rằng đẹp, nàng cũng không thể đấu tranh, huống hồ, đại ca yêu thương mình như thế, vì sao phải đi đấu tranh.
Nhìn chán Cốc Vũ liền đem hoa đặt ở gối đầu bên cạnh, thân mình trượt xuống, mở điểm tâm trong bình lớn ra xem, luyến tiếc ăn lại gói cất lại, sau ngẩng đầu si ngốc nhìn hạt tiêu tỏi, giấy đỏ bút rau xanh, xem xong này đó, lại duỗi tay dè dặt cẩn trọng đem trứng gà từng cái từng cái lấy ra, lại thả về, miệng lẩm bẩm: mười lăm cái, một cái không ít. Có thế mới cảm thấy mỹ mãn trèo lên giường.
Tiểu Mãn đến cùng nhịn không được, ha ha cười ra tiếng, "Cốc Vũ, ngươi giống như thần giữ của, nửa đêm đứng lên đếm bạc."
Cốc Vũ ngượng ngùng ngẩng đầu, cười, "Tỷ, ngươi không hiểu, nhà có lương thực dữ trữ thì lòng không hoảng hốt, nếu sáng mai không biết có gì để ăn, làm sao ngủ được."
Tiểu Mãn bỏ kim xuống, dùng ngón tay chỉ vào trán của Cốc Vũ, "Ngươi cái quỷ tinh linh, vừa đến thôn trang đã nói nhiều như vậy, trước kia thật im lặng."
Cốc Vũ không dự đoán được, kiếp trước nàng vốn là người lạc quan, cha là giáo sư viện nông học, mẹ là trung y, tuy rằng nàng luôn làm bạn cùng giường bệnh, nhưng cũng là ánh mặt trời của cha mẹ, búp bê mô hình nhiều có thể chơi đến nửa ngày. Đến trên người tiểu cô nương này, không nhớ nhiều lắm, chỉ là chiếm được sự chiếu cố của gia đình này, cùng bọn họ trải qua, bây giờ tỷ tỷ đột nhiên nói như vậy, nàng phải tìm cái cớ mới được.
Chưa tìm ra được cớ, liền nghe được tiếng cười hề hề, "Thế nào, hai khuê nữ của ta bây giờ còn chưa ngủ sao."
Vương thị ưỡn bụng bước vào phòng, thấy Cốc Vũ gối đầu lên đùi của Tiểu Mãn, vẻ mặt đầy ý cười, trong lòng rất vui vẻ, thấy tiểu nữ nhi đến Đào trang lại cười vui vẻ như vậy, chịu khổ một chút cũng là đáng giá.
"Nương, ngài đã trễ thế này còn không nghỉ, ngài không biết, Cốc Vũ vừa rồi đem mấy thứ này đếm lại một lần, giống như thần giữ của." Tiểu Mãn gặp Vương thị tiến vào, đem thân mình lui vào, nhường chỗ Vương thị ngồi xuống.
Mặt Vương thị xẹt qua một tia xót xa, sờ đầu của 2 đứa con gái, thở dài một hơi.
Cốc Vũ đằng ngồi dậy: "Nương, ngài thở dài làm gì, về sau chúng ta cái gì đều sẽ có."
Vương thị mở miệng nói: "Nương biết các ngươi biết chuyện, muốn trò chuyện với các ngươi, trong nhà này các ngươi cũng thấy được, từ nay về sau, chúng ta muốn bắt đầu những ngày gian khổ. Chờ đầu xuân, chúng ta có ruộng đất là tốt rồi, hiện tại cũng còn lại một chút tiền, cha mẹ thương lượng chờ ổn định cho ca ca các ngươi đến trường, các ngươi có bằng lòng hay không."
Tiểu Mãn cười gật đầu, "Nương, ngài nói với chúng ta việc đó làm gì, đi học đường tốt mà."
Cốc Vũ cũng gật đầu, kéo tay Vương thị, sờ bụng nàng: "Nương, không cần buồn, ngài an tâm sinh đệ đệ, ta đi kiếm bạc trở về, xây cho nương một căn nhà ngói lớn, ca ca đệ đệ đều được đến trường học." Kinh Trập không phải là ca ca ruột của mình, Cốc Vũ hết sức hy vọng trong bụng nương là một đệ đệ.
Vương thị bị Cốc Vũ chọc cười, nhưng nụ cười rất ngắn ngủi, tiếp lại bắt đầu có chút ưu sầu, "Này mừng năm mới... Các ngươi sẽ không có mặc quần áo mới, tiền đành dụm còn muốn sắm các ngươi một bộ quần áo mùa xuân."
"Khụ khụ, " Cốc Vũ cố ý ho khan vài tiếng, thanh cổ họng nói, "Không có quần áo mới không quan trọng, có tỷ tỷ khéo tay ở đây. Mau thêu thêm một đoá hoa lên áo bông của ta, không phải là thành quần áo mới sao?"
Tiểu Mãn cười, tay chọt Cốc Vũ, "Hay cho cái nha đầu ngươi, còn sai bảo ta.”
Cốc Vũ bị nhột cười to, thật vất vả làm không khí trở lại bình thường, thở phì phò bổ nhào vào lòng Vương thị, "Nương, người xem tỷ tỷ, còn không làm quần áo mới cho ta?"
Vương thị sờ đầu nàng, ánh mắt đau xót, đi ra ngoài.
Ngũ vị tạp trần càng dày đặc.
Lí Đắc Tuyền thừa dịp mấy ngày rảnh sửa lại cái bàn băng ghế, còn đi theo Nhị thúc công cùng nhau trát tường, An Cẩm Hiên cũng lấm bùn, Kinh Trập chẻ củi, bó cỏ thành những cụm cao vót, Cốc Vũ cũng không nhàn rỗi, đem cỏ đã cắt xén xong vác đến chỗ An Cẩm Hiên. Trong lòng nàng còn nói thầm, chẳng lẽ tác dụng giống bê tông cốt sắt sao? Tường đất bị chuột cắn, bị gà bới chó nhảy tự nhiên tróc ra một ít, nên đắp tường lại thoạt nhìn thuận mắt không ít.
Nàng thấy những người này bận rộn khí thế ngất trời, đột nhiên cảm thấy đây mới là nhà, liếc mắt qua sân Lí gia bên kia, lại rất nhanh xoay đầu lại. Chống eo nhỏ kéo mở cổ họng rất là khí thế kêu lên: "Tỷ, ta đói bụng, nấu cơm”
Tiểu Mãn đi theo Vương thị dán giấy hồng mua về lên cửa sổ, thấy Cốc Vũ kêu như vậy, buông xuống việc trong tay, cười hì hì đáp: "Ai, được nấu."
Như thế vội mấy ngày, không chỉ có loát tường, dán song cửa sổ, thay đổi cỏ tranh, sân cũng tinh tế sửa sang lại một phen, cảnh tượng không giống với trước kia. Nhìn lại câu đối xuân Kinh Trập viết nằm ở trên bàn: hướng dương dòng dõi Xuân Thường Tại, tích thiện nhân gia khánh có thừa. Rất có hơi thở nông thôn, lại làm cho người ta cảm thấy thật là ấm áp.
Tiểu Mãn dẫn Cốc Vũ quét dọn. Thật ra mọi thứ đã sắp xếp qua, chỉ là dọn dẹp phòng trong phòng ngoài thêm lần nữa. Quét tước xong sau đó là tẩy trần, Tiểu Mãn nấu nước cả ngày, người một nhà thoải mái tắm rửa.
Tắm xong, liền thay quần áo mới, Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn đều mặc áo bông sạch sẽ. Phía trên vạt áo bông của Cốc Vũ, Tiểu Mãn thêu một vòng hoa đào, vạt áo cổ tay áo cũng như thế, nhìn không khác quần áo mới, Cốc Vũ còn điểm thêm những chiếc lá xanh biếc, trông càng xinh xắn hơn. Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên, đều là áo bông vải thô màu xanh, những chỗ rách được Vương thị tỉ mỉ dùng một ít vải mịn khâu lên, không thể thêu hoa giống Tiểu Mãn Cốc Vũ, nhưng đường may thật là đều đặn chỉnh tề, so với lúc trước tốt hơn nhiều. An Cẩm Hiên lúc đầu không chịu để Vương Thị vá, bây giờ cũng không thể nói gì.
Vương thị có chút đau lòng nhìn hắn, "Cẩm nhi, ngày sau cần khâu may vá gì giao cho thím làm, cái khác không dám nói, mấy việc này thím làm được, áo bông này đã lộ ra bông vải còn dùng dây thừng cột lấy, ngươi xem quần áo đều túm lại đây một nhúm kia một nhúm, về sau không nên làm như vậy nữa."
An Cẩm Hiên nhức đầu, muốn nói, nhưng một lời cũng không nói ra, ngón tay vẫn dùng sức cầm lấy ống quần, môi cắn chặt.
Tiếp đến là nghỉ ngơi, Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn ở trong phòng, Cốc Vũ một bên nhìn Tiểu Mãn thêu hoa bên ngọn đèn, một bên đem quyên hoa trong tay lăn qua lộn lại. Trong đầu nghĩ đến tình cảnh Kinh Trập viết chữ cho người ta đổi quyên hoa, tuy đóa hoa trên đầu cùng thẩm mỹ của nàng có chút khác biệt, nhưng thời đại này người đều cho rằng đẹp, nàng cũng không thể đấu tranh, huống hồ, đại ca yêu thương mình như thế, vì sao phải đi đấu tranh.
Nhìn chán Cốc Vũ liền đem hoa đặt ở gối đầu bên cạnh, thân mình trượt xuống, mở điểm tâm trong bình lớn ra xem, luyến tiếc ăn lại gói cất lại, sau ngẩng đầu si ngốc nhìn hạt tiêu tỏi, giấy đỏ bút rau xanh, xem xong này đó, lại duỗi tay dè dặt cẩn trọng đem trứng gà từng cái từng cái lấy ra, lại thả về, miệng lẩm bẩm: mười lăm cái, một cái không ít. Có thế mới cảm thấy mỹ mãn trèo lên giường.
Tiểu Mãn đến cùng nhịn không được, ha ha cười ra tiếng, "Cốc Vũ, ngươi giống như thần giữ của, nửa đêm đứng lên đếm bạc."
Cốc Vũ ngượng ngùng ngẩng đầu, cười, "Tỷ, ngươi không hiểu, nhà có lương thực dữ trữ thì lòng không hoảng hốt, nếu sáng mai không biết có gì để ăn, làm sao ngủ được."
Tiểu Mãn bỏ kim xuống, dùng ngón tay chỉ vào trán của Cốc Vũ, "Ngươi cái quỷ tinh linh, vừa đến thôn trang đã nói nhiều như vậy, trước kia thật im lặng."
Cốc Vũ không dự đoán được, kiếp trước nàng vốn là người lạc quan, cha là giáo sư viện nông học, mẹ là trung y, tuy rằng nàng luôn làm bạn cùng giường bệnh, nhưng cũng là ánh mặt trời của cha mẹ, búp bê mô hình nhiều có thể chơi đến nửa ngày. Đến trên người tiểu cô nương này, không nhớ nhiều lắm, chỉ là chiếm được sự chiếu cố của gia đình này, cùng bọn họ trải qua, bây giờ tỷ tỷ đột nhiên nói như vậy, nàng phải tìm cái cớ mới được.
Chưa tìm ra được cớ, liền nghe được tiếng cười hề hề, "Thế nào, hai khuê nữ của ta bây giờ còn chưa ngủ sao."
Vương thị ưỡn bụng bước vào phòng, thấy Cốc Vũ gối đầu lên đùi của Tiểu Mãn, vẻ mặt đầy ý cười, trong lòng rất vui vẻ, thấy tiểu nữ nhi đến Đào trang lại cười vui vẻ như vậy, chịu khổ một chút cũng là đáng giá.
"Nương, ngài đã trễ thế này còn không nghỉ, ngài không biết, Cốc Vũ vừa rồi đem mấy thứ này đếm lại một lần, giống như thần giữ của." Tiểu Mãn gặp Vương thị tiến vào, đem thân mình lui vào, nhường chỗ Vương thị ngồi xuống.
Mặt Vương thị xẹt qua một tia xót xa, sờ đầu của 2 đứa con gái, thở dài một hơi.
Cốc Vũ đằng ngồi dậy: "Nương, ngài thở dài làm gì, về sau chúng ta cái gì đều sẽ có."
Vương thị mở miệng nói: "Nương biết các ngươi biết chuyện, muốn trò chuyện với các ngươi, trong nhà này các ngươi cũng thấy được, từ nay về sau, chúng ta muốn bắt đầu những ngày gian khổ. Chờ đầu xuân, chúng ta có ruộng đất là tốt rồi, hiện tại cũng còn lại một chút tiền, cha mẹ thương lượng chờ ổn định cho ca ca các ngươi đến trường, các ngươi có bằng lòng hay không."
Tiểu Mãn cười gật đầu, "Nương, ngài nói với chúng ta việc đó làm gì, đi học đường tốt mà."
Cốc Vũ cũng gật đầu, kéo tay Vương thị, sờ bụng nàng: "Nương, không cần buồn, ngài an tâm sinh đệ đệ, ta đi kiếm bạc trở về, xây cho nương một căn nhà ngói lớn, ca ca đệ đệ đều được đến trường học." Kinh Trập không phải là ca ca ruột của mình, Cốc Vũ hết sức hy vọng trong bụng nương là một đệ đệ.
Vương thị bị Cốc Vũ chọc cười, nhưng nụ cười rất ngắn ngủi, tiếp lại bắt đầu có chút ưu sầu, "Này mừng năm mới... Các ngươi sẽ không có mặc quần áo mới, tiền đành dụm còn muốn sắm các ngươi một bộ quần áo mùa xuân."
"Khụ khụ, " Cốc Vũ cố ý ho khan vài tiếng, thanh cổ họng nói, "Không có quần áo mới không quan trọng, có tỷ tỷ khéo tay ở đây. Mau thêu thêm một đoá hoa lên áo bông của ta, không phải là thành quần áo mới sao?"
Tiểu Mãn cười, tay chọt Cốc Vũ, "Hay cho cái nha đầu ngươi, còn sai bảo ta.”
Cốc Vũ bị nhột cười to, thật vất vả làm không khí trở lại bình thường, thở phì phò bổ nhào vào lòng Vương thị, "Nương, người xem tỷ tỷ, còn không làm quần áo mới cho ta?"
Vương thị sờ đầu nàng, ánh mắt đau xót, đi ra ngoài.
Ngũ vị tạp trần càng dày đặc.
Lí Đắc Tuyền thừa dịp mấy ngày rảnh sửa lại cái bàn băng ghế, còn đi theo Nhị thúc công cùng nhau trát tường, An Cẩm Hiên cũng lấm bùn, Kinh Trập chẻ củi, bó cỏ thành những cụm cao vót, Cốc Vũ cũng không nhàn rỗi, đem cỏ đã cắt xén xong vác đến chỗ An Cẩm Hiên. Trong lòng nàng còn nói thầm, chẳng lẽ tác dụng giống bê tông cốt sắt sao? Tường đất bị chuột cắn, bị gà bới chó nhảy tự nhiên tróc ra một ít, nên đắp tường lại thoạt nhìn thuận mắt không ít.
Nàng thấy những người này bận rộn khí thế ngất trời, đột nhiên cảm thấy đây mới là nhà, liếc mắt qua sân Lí gia bên kia, lại rất nhanh xoay đầu lại. Chống eo nhỏ kéo mở cổ họng rất là khí thế kêu lên: "Tỷ, ta đói bụng, nấu cơm”
Tiểu Mãn đi theo Vương thị dán giấy hồng mua về lên cửa sổ, thấy Cốc Vũ kêu như vậy, buông xuống việc trong tay, cười hì hì đáp: "Ai, được nấu."
Như thế vội mấy ngày, không chỉ có loát tường, dán song cửa sổ, thay đổi cỏ tranh, sân cũng tinh tế sửa sang lại một phen, cảnh tượng không giống với trước kia. Nhìn lại câu đối xuân Kinh Trập viết nằm ở trên bàn: hướng dương dòng dõi Xuân Thường Tại, tích thiện nhân gia khánh có thừa. Rất có hơi thở nông thôn, lại làm cho người ta cảm thấy thật là ấm áp.
Tiểu Mãn dẫn Cốc Vũ quét dọn. Thật ra mọi thứ đã sắp xếp qua, chỉ là dọn dẹp phòng trong phòng ngoài thêm lần nữa. Quét tước xong sau đó là tẩy trần, Tiểu Mãn nấu nước cả ngày, người một nhà thoải mái tắm rửa.
Tắm xong, liền thay quần áo mới, Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn đều mặc áo bông sạch sẽ. Phía trên vạt áo bông của Cốc Vũ, Tiểu Mãn thêu một vòng hoa đào, vạt áo cổ tay áo cũng như thế, nhìn không khác quần áo mới, Cốc Vũ còn điểm thêm những chiếc lá xanh biếc, trông càng xinh xắn hơn. Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên, đều là áo bông vải thô màu xanh, những chỗ rách được Vương thị tỉ mỉ dùng một ít vải mịn khâu lên, không thể thêu hoa giống Tiểu Mãn Cốc Vũ, nhưng đường may thật là đều đặn chỉnh tề, so với lúc trước tốt hơn nhiều. An Cẩm Hiên lúc đầu không chịu để Vương Thị vá, bây giờ cũng không thể nói gì.
Vương thị có chút đau lòng nhìn hắn, "Cẩm nhi, ngày sau cần khâu may vá gì giao cho thím làm, cái khác không dám nói, mấy việc này thím làm được, áo bông này đã lộ ra bông vải còn dùng dây thừng cột lấy, ngươi xem quần áo đều túm lại đây một nhúm kia một nhúm, về sau không nên làm như vậy nữa."
An Cẩm Hiên nhức đầu, muốn nói, nhưng một lời cũng không nói ra, ngón tay vẫn dùng sức cầm lấy ống quần, môi cắn chặt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook