Điền Viên Cốc Hương
-
Quyển 1 - Chương 30: Đạo lí đối nhân xử thế
Trời xẩm tối, mọi người khiêng cuốc lục tục về nhà.
Lí Hải mang theo một bao điểm tâm, một tay cầm roi, Lập Thu bị hắn lôi như lổi trâu, cha và con gái hai người giằng co đi về phía nhà Lí Đắc Tuyền. Lập Thu đi tới đi lui, chỉ muốn quay đầu trở về, chân vừa bước, roi liền đến trước mặt. Nàng không có cách nào, không ngừng rơi nước mắt, đáng thương hề hề nhin Lí Hải nói: "Cha, Lập Thu không dám, Lập Thu không muốn đi."
Lí hải sắc mặt đen như đêm ba mươi, không nói chuyện, roi trên tay run lên, Lập Thu đành phải đi về phía trước, cũng không biết là " đuổi" bao lâu, rốt cục vào sân.
Trong viện Tiểu Mãn đang ở nấu cơm, Giang thị đã về nhà nấu cơm. Kinh Trập cùng Cốc Vũ, ngồi ở cửa, hai người ngồi im như là môn thần, cũng không biết đang nghĩ cái gì, Kinh Trập thở dài một hơi, "Không thể cứ như vậy được."
Cốc Vũ trả lời một câu: "Không thể như vậy được." Bộ dáng chanh chua của Tiểu Mãn ban ngày làm nàng giật mình, thì ra bị buộc con thỏ cũng cắn người. Thân nhân nhất định phải biến thành như vậy sao? Vì cuộc sống mà biến thành bộ dáng ngay chính bọn họ không có nghĩ tới, Cốc Vũ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ cùng áy náy, thầm mắng chính mình lúc trước cả ngày nằm ở trên giường bệnh, biết đến này nọ cũng không nhiều. Tiểu thuyết cho thấy, người khác xuyên không qua là vui vẻ phát tài, mình lại uất ức như thế, nàng lắc đầu, không được, ta nhất định phải nghĩ biện pháp.
Nàng trở về nhà thấy Lí Đắc Tuyền đang thu thập nông cụ, chưa kịp nói gì, đột nhiên trong viện xông tới hai người, người phía trước không tình nguyện đi, phía sau người nọ trong tay còn cầm cái gì đó, xem giống như người chăn trâu, trâu đi phía trước bị người phía sau thúc đi.
Bọn họ tới gần, mới phát hiện là Lí Hải cùng Lập Thu, đến trước mặt Lí Đắc Tuyền, roi giật giật, Lập Thu lạch cạch một tiếng quỳ trên mặt đất, mang theo ủy khuất khóc nức nở: "Tam thúc, Lập Thu không dám nữa."
Lí Đắc Tuyền ngây ngẩn cả người, lắp bắp nói: "Đại ca, ngươi, ngươi này, đang làm gì?"
Lí Hải lắc đầu, ngập ngừng nói: "Tam đệ, Lập Thu càng ngày càng không hiểu chuyện, ta đều không mặt mũi tới gặp ngươi." Nói xong, hắn roi quất vào lưng Lập Thu, "Nói, lại không dám làm gì!"
Lập Thu ăn đau, má ơi một tiếng kêu lên, chạy nhanh nói: "Ô ô, Tam thúc, ta cũng không dám xả hoa nữa, cũng không dám đụng vào Tam thẩm, cũng không dám xô Cốc Vũ xuống sông."
Lí Đắc Tuyền ngây ngẩn cả người, vươn tay muốn kéo Lập Thu lại rụt trở về, há mồm muốn nói vài câu an ủi, xem bộ dạng này, thở dài một tiếng, gật gật đầu: "Được rồi, biết sai là được, đại ca, đứa nhỏ còn nhỏ, giáo huấn qua là được, về nhà đi thôi."
Nghe được câu nói đó, Lập Thu giống con thỏ, đứng phắt dậy, bỏ chạy, Lí Hải cầm roi ở phía sau đuổi theo. Không lâu, sân bên kia truyền đến tiếng mắng chửi cùng tiếng khóc, cũng không biết là Lí Hải đang mắng Lập Thu hay Trương thị đang mắng Lí Hải, tóm lại là loạn thành một đoàn.
Lí Đắc Tuyền đi đến trước mặt Cốc Vũ, sờ tóc của nàng, có chút đau lòng, an ủi vài câu, nói ra cũng là: "Cốc Vũ, Lập Thu là tỷ tỷ ngươi, mặc dù làm sai, nàng cũng biết sai lầm rồi, ngươi không cần ghi hận nàng, ngươi còn nhỏ đâu, về sau sẽ hiểu, dù sao một nhà qua ngày đoạn tháng."
Cốc Vũ gật đầu, "Cha, ta biết."
Tiểu Mãn kêu Lí Đắc Tuyền ăn cơm, chén thô lớn đặt trên bàn gỗ, lúc này cũng không có gì ăn, chỉ có chậu rau dại. Bây giờ đang tháng ba vào xuân, rau dại có chút khô cằn, cũng không đủ dầu, ăn đến miệng dai nhách, Lí Đắc Tuyền nhiều năm không có làm qua việc nhà nông, lúc này Cốc Vũ thấy hắn nuốt xuống mấy thứ này cổ họng rung động liên tục, dáng vẻ chổ thẹn, phải nhanh một chút nghĩ biện pháp quyết tâm lại nhiều thêm một phần. Nghĩ như vậy, lại nghĩ đến Vương thị đang cho đứa nhỏ bú, mỗi ngày một trái trứng gà cho nàng cũng không chắc có, tâm nàng lại bức thiết hơn.
Tiểu Mãn ăn, nhìn Lí Đắc Tuyền nói: "Cha, Cốc Vũ hôm nay bị Lập Thu xô xuống sông, may mắn đó là chỗ giặt quần áo, coi như nông, được Ngô thím kéo lên, nghe ca nói Ngô thím lúc đó nhảy xuống sông, cũng biến thành một thân ướt sũng, ăn cơm xong, phải qua bên kia một chuyến mới được."
Lí Đắc Tuyền gật đầu, ăn cơm xong mới hoảng, rốt cục mở miệng hỏi nói: "Tiểu Mãn, trong nhà có cái gì?"
Tiểu Mãn chỉ vào bao điểm tâm vừa rồi Lí Hải mang đến, "Là Đại bá mang đến, tuy rằng là nhẹ chút, nhưng còn hơn không, nói vậy Ngô thím cũng sẽ thông cảm.”
Lí Đắc Tuyền mang theo điểm tâm và Cốc Vũ ra cửa, chân bước ngắn bước dài trên đường đi tới, đêm thực tối, tối đến không nhìn thấy rõ đường đi. Xa xa thấp thoáng ánh đèn từ nhà thôn dân hắt ra. Không phải mỗi nhà mỗi hộ đều đốt đèn, chỉ có đèn nếu trong nhà chưa làm xong việc hoặc phải chuẩn bị thức ăn cho heo, hoặc là trong nhà có đại cô nương tiểu nàng dâu muốn thêu thùa trợ cấp gia dụng, bằng không, là không được đốt đèn .
Nhà của Ngô thím không xa sân nhà Cốc Vũ, xuyên qua hai ngõ nhỏ lại rẽ phải là tới. Đêm tối như mực, Cốc Vũ níu ống quần Lí Đắc Tuyền, nếu không nàng không biết mình đang ở nơi nào.
Nhà Ngô thím cũng đốt đèn, trong phòng nói cười, Lí Đắc Tuyền mang theo Cốc Vũ vào cửa.
Trần Bính là ca ca của Tứ thẩm Cốc Vũ, là đương gia. Hắn đang làm một cái cuốc dưới ánh đèn, trên đất rải rác những khối gỗ nhỏ, thấy Lí Đắc Tuyền tới, "Tuyền, sao ngươi lại tới đây?"
Ngô thị đang ở khâu vá, như đang sửa lại cái quần cũ, thấy Cốc Vũ bọn họ, cũng cười nói: "Cốc Vũ, không sao rồi."
Cốc Vũ nghĩ Lí Đắc Tuyền cũng không rõ ràng tình huống, nàng cũng không biết lễ tiết, nên bắt chước bộ dáng của Lập Thu lúc nãy, cũng quỳ xuống, "Ngô thím, cám ơn ngươi đã cứu ta, trong nhà Cốc Vũ hiện tại cái gì cũng không có, đây là tâm ý nho nhỏ, mong Ngô thím nhận lấy." Ngô thím bỏ việc trong tay xuống, không kịp đứng lên liền đỡ Cốc Vũ, "Ai u, ngươi cô nương này, lễ lớn như vậy ta làm sao chịu nổi, là đồng hương, ai thấy cũng kéo một tay, không cần phải khách khí, a?"
Cốc Vũ cười hì hì đứng lên, thấy Lí Đắc Tuyền yên lặng bắt đầu làm việc, cầm cái cuốc lên, không bao lâu đã làm xong. Trần Bính năng cái cuốc trong tay, cuốc vài cái, khen ngợi: "Ai, Tuyền ngươi thật có bản lĩnh, ta làm cả đêm cũng chưa xong."
Lí Đắc Tuyền cười cười chà đôi tay, đơn giản nói ngày sau có cần làm gỗ cứ việc đi gọi hắn, lại nói vài câu, liền trở về nhà.
Trần Bính bọn họ lấy bao điểm tâm xem rồi nói: "Mai Hồng, chúng ta cũng không có gì cho nàng, mai mốt xem có gì đưa qua cho nàng đi."
Sáng sớm ngày thứ hai, Trần thị đến nhà Cốc Vũ, nói muốn học thêu hoa cùng Vương thị, mang đến bao điểm tâm nói là tâm ý nho nhỏ, dĩ nhiên là nhận lời. Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn nhìn bao điểm tâm, thất thanh cười. Điểm tâm này lúc trước tỷ muội các nàng dùng dây cỏ bện buộc xơ xài, cố ý giấu xuống dưới, mặt khác dùng sợi tơ tinh tế bày lên trên, lại làm một cái nút thòng long để dễ xách. Bây giờ cái nút kết còn ở đó, chỉ là giấy phía dưới lệch qua một ít, điểm tâm đi một vòng lại trở lại, Cốc Vũ cười cười: "Tỷ, điểm tâm đó đừng mang ra ngoài, bằng không lại chuyển vài vòng như vậy, nói không chừng bị hư luôn."
Lí Hải mang theo một bao điểm tâm, một tay cầm roi, Lập Thu bị hắn lôi như lổi trâu, cha và con gái hai người giằng co đi về phía nhà Lí Đắc Tuyền. Lập Thu đi tới đi lui, chỉ muốn quay đầu trở về, chân vừa bước, roi liền đến trước mặt. Nàng không có cách nào, không ngừng rơi nước mắt, đáng thương hề hề nhin Lí Hải nói: "Cha, Lập Thu không dám, Lập Thu không muốn đi."
Lí hải sắc mặt đen như đêm ba mươi, không nói chuyện, roi trên tay run lên, Lập Thu đành phải đi về phía trước, cũng không biết là " đuổi" bao lâu, rốt cục vào sân.
Trong viện Tiểu Mãn đang ở nấu cơm, Giang thị đã về nhà nấu cơm. Kinh Trập cùng Cốc Vũ, ngồi ở cửa, hai người ngồi im như là môn thần, cũng không biết đang nghĩ cái gì, Kinh Trập thở dài một hơi, "Không thể cứ như vậy được."
Cốc Vũ trả lời một câu: "Không thể như vậy được." Bộ dáng chanh chua của Tiểu Mãn ban ngày làm nàng giật mình, thì ra bị buộc con thỏ cũng cắn người. Thân nhân nhất định phải biến thành như vậy sao? Vì cuộc sống mà biến thành bộ dáng ngay chính bọn họ không có nghĩ tới, Cốc Vũ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ cùng áy náy, thầm mắng chính mình lúc trước cả ngày nằm ở trên giường bệnh, biết đến này nọ cũng không nhiều. Tiểu thuyết cho thấy, người khác xuyên không qua là vui vẻ phát tài, mình lại uất ức như thế, nàng lắc đầu, không được, ta nhất định phải nghĩ biện pháp.
Nàng trở về nhà thấy Lí Đắc Tuyền đang thu thập nông cụ, chưa kịp nói gì, đột nhiên trong viện xông tới hai người, người phía trước không tình nguyện đi, phía sau người nọ trong tay còn cầm cái gì đó, xem giống như người chăn trâu, trâu đi phía trước bị người phía sau thúc đi.
Bọn họ tới gần, mới phát hiện là Lí Hải cùng Lập Thu, đến trước mặt Lí Đắc Tuyền, roi giật giật, Lập Thu lạch cạch một tiếng quỳ trên mặt đất, mang theo ủy khuất khóc nức nở: "Tam thúc, Lập Thu không dám nữa."
Lí Đắc Tuyền ngây ngẩn cả người, lắp bắp nói: "Đại ca, ngươi, ngươi này, đang làm gì?"
Lí Hải lắc đầu, ngập ngừng nói: "Tam đệ, Lập Thu càng ngày càng không hiểu chuyện, ta đều không mặt mũi tới gặp ngươi." Nói xong, hắn roi quất vào lưng Lập Thu, "Nói, lại không dám làm gì!"
Lập Thu ăn đau, má ơi một tiếng kêu lên, chạy nhanh nói: "Ô ô, Tam thúc, ta cũng không dám xả hoa nữa, cũng không dám đụng vào Tam thẩm, cũng không dám xô Cốc Vũ xuống sông."
Lí Đắc Tuyền ngây ngẩn cả người, vươn tay muốn kéo Lập Thu lại rụt trở về, há mồm muốn nói vài câu an ủi, xem bộ dạng này, thở dài một tiếng, gật gật đầu: "Được rồi, biết sai là được, đại ca, đứa nhỏ còn nhỏ, giáo huấn qua là được, về nhà đi thôi."
Nghe được câu nói đó, Lập Thu giống con thỏ, đứng phắt dậy, bỏ chạy, Lí Hải cầm roi ở phía sau đuổi theo. Không lâu, sân bên kia truyền đến tiếng mắng chửi cùng tiếng khóc, cũng không biết là Lí Hải đang mắng Lập Thu hay Trương thị đang mắng Lí Hải, tóm lại là loạn thành một đoàn.
Lí Đắc Tuyền đi đến trước mặt Cốc Vũ, sờ tóc của nàng, có chút đau lòng, an ủi vài câu, nói ra cũng là: "Cốc Vũ, Lập Thu là tỷ tỷ ngươi, mặc dù làm sai, nàng cũng biết sai lầm rồi, ngươi không cần ghi hận nàng, ngươi còn nhỏ đâu, về sau sẽ hiểu, dù sao một nhà qua ngày đoạn tháng."
Cốc Vũ gật đầu, "Cha, ta biết."
Tiểu Mãn kêu Lí Đắc Tuyền ăn cơm, chén thô lớn đặt trên bàn gỗ, lúc này cũng không có gì ăn, chỉ có chậu rau dại. Bây giờ đang tháng ba vào xuân, rau dại có chút khô cằn, cũng không đủ dầu, ăn đến miệng dai nhách, Lí Đắc Tuyền nhiều năm không có làm qua việc nhà nông, lúc này Cốc Vũ thấy hắn nuốt xuống mấy thứ này cổ họng rung động liên tục, dáng vẻ chổ thẹn, phải nhanh một chút nghĩ biện pháp quyết tâm lại nhiều thêm một phần. Nghĩ như vậy, lại nghĩ đến Vương thị đang cho đứa nhỏ bú, mỗi ngày một trái trứng gà cho nàng cũng không chắc có, tâm nàng lại bức thiết hơn.
Tiểu Mãn ăn, nhìn Lí Đắc Tuyền nói: "Cha, Cốc Vũ hôm nay bị Lập Thu xô xuống sông, may mắn đó là chỗ giặt quần áo, coi như nông, được Ngô thím kéo lên, nghe ca nói Ngô thím lúc đó nhảy xuống sông, cũng biến thành một thân ướt sũng, ăn cơm xong, phải qua bên kia một chuyến mới được."
Lí Đắc Tuyền gật đầu, ăn cơm xong mới hoảng, rốt cục mở miệng hỏi nói: "Tiểu Mãn, trong nhà có cái gì?"
Tiểu Mãn chỉ vào bao điểm tâm vừa rồi Lí Hải mang đến, "Là Đại bá mang đến, tuy rằng là nhẹ chút, nhưng còn hơn không, nói vậy Ngô thím cũng sẽ thông cảm.”
Lí Đắc Tuyền mang theo điểm tâm và Cốc Vũ ra cửa, chân bước ngắn bước dài trên đường đi tới, đêm thực tối, tối đến không nhìn thấy rõ đường đi. Xa xa thấp thoáng ánh đèn từ nhà thôn dân hắt ra. Không phải mỗi nhà mỗi hộ đều đốt đèn, chỉ có đèn nếu trong nhà chưa làm xong việc hoặc phải chuẩn bị thức ăn cho heo, hoặc là trong nhà có đại cô nương tiểu nàng dâu muốn thêu thùa trợ cấp gia dụng, bằng không, là không được đốt đèn .
Nhà của Ngô thím không xa sân nhà Cốc Vũ, xuyên qua hai ngõ nhỏ lại rẽ phải là tới. Đêm tối như mực, Cốc Vũ níu ống quần Lí Đắc Tuyền, nếu không nàng không biết mình đang ở nơi nào.
Nhà Ngô thím cũng đốt đèn, trong phòng nói cười, Lí Đắc Tuyền mang theo Cốc Vũ vào cửa.
Trần Bính là ca ca của Tứ thẩm Cốc Vũ, là đương gia. Hắn đang làm một cái cuốc dưới ánh đèn, trên đất rải rác những khối gỗ nhỏ, thấy Lí Đắc Tuyền tới, "Tuyền, sao ngươi lại tới đây?"
Ngô thị đang ở khâu vá, như đang sửa lại cái quần cũ, thấy Cốc Vũ bọn họ, cũng cười nói: "Cốc Vũ, không sao rồi."
Cốc Vũ nghĩ Lí Đắc Tuyền cũng không rõ ràng tình huống, nàng cũng không biết lễ tiết, nên bắt chước bộ dáng của Lập Thu lúc nãy, cũng quỳ xuống, "Ngô thím, cám ơn ngươi đã cứu ta, trong nhà Cốc Vũ hiện tại cái gì cũng không có, đây là tâm ý nho nhỏ, mong Ngô thím nhận lấy." Ngô thím bỏ việc trong tay xuống, không kịp đứng lên liền đỡ Cốc Vũ, "Ai u, ngươi cô nương này, lễ lớn như vậy ta làm sao chịu nổi, là đồng hương, ai thấy cũng kéo một tay, không cần phải khách khí, a?"
Cốc Vũ cười hì hì đứng lên, thấy Lí Đắc Tuyền yên lặng bắt đầu làm việc, cầm cái cuốc lên, không bao lâu đã làm xong. Trần Bính năng cái cuốc trong tay, cuốc vài cái, khen ngợi: "Ai, Tuyền ngươi thật có bản lĩnh, ta làm cả đêm cũng chưa xong."
Lí Đắc Tuyền cười cười chà đôi tay, đơn giản nói ngày sau có cần làm gỗ cứ việc đi gọi hắn, lại nói vài câu, liền trở về nhà.
Trần Bính bọn họ lấy bao điểm tâm xem rồi nói: "Mai Hồng, chúng ta cũng không có gì cho nàng, mai mốt xem có gì đưa qua cho nàng đi."
Sáng sớm ngày thứ hai, Trần thị đến nhà Cốc Vũ, nói muốn học thêu hoa cùng Vương thị, mang đến bao điểm tâm nói là tâm ý nho nhỏ, dĩ nhiên là nhận lời. Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn nhìn bao điểm tâm, thất thanh cười. Điểm tâm này lúc trước tỷ muội các nàng dùng dây cỏ bện buộc xơ xài, cố ý giấu xuống dưới, mặt khác dùng sợi tơ tinh tế bày lên trên, lại làm một cái nút thòng long để dễ xách. Bây giờ cái nút kết còn ở đó, chỉ là giấy phía dưới lệch qua một ít, điểm tâm đi một vòng lại trở lại, Cốc Vũ cười cười: "Tỷ, điểm tâm đó đừng mang ra ngoài, bằng không lại chuyển vài vòng như vậy, nói không chừng bị hư luôn."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook