Diện Thủ
-
Chương 55: Thu nghĩa tử
Nam Man xâm nhập biên cương, triều đình xôn xao, chủ chiến có, nhưng phản chiến càng nhiều, trong đó thái úy Vương Nghiêm phản đối kịch liệt nhất. hắn dẫn chứng phong phú, liệt kê các đời Đại Viêm triều giao chiến với Nam Man rồi thảm bại, cuối cùng càng dẫn ra vọng thành bị vây, hi vọng hoàng đế cân nhắc, vạn vạn không thể bởi vì nhất thời hành động theo cảm tình mà khiến cho cả nước lâm vào khốn cảnh.
Ai ngờ lời vừa nói ra, thiên tử tức giận, vỗ án đứng lên, lạnh lùng nói: "Vọng thành là thịt Đại Viêm triều, các ngươi ăn bổng lộ, không nghĩ vì tiên đế rửa nhục, ngược lại coi đây là ranh giới, khắp nơi thoái nhượng, để đám người tầm thường các ngươi lại có tác dụng gì?" nói xong phẩy tay áo bỏ đi, để lại quần thần hai mặt nhìn nhau, đều mồ hôi lạnh chảy ròng.
Phải biết rằng Thanh Hà Hầu Vương Nghiêm mặc dù là thái úy, nhưng cũng nghiễm nhiên là nhất bá trong triều đình, không ai dám đắc tội, đều biết đó là thân huynh trưởng của thái hậu. Nhưng hiện thời, ở trên triều thế nhưng hắn bị thiên tử nhục mạ, thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng. Trong triều đình phàm là người khứu giác linh mẫn đều biết, đây chỉ sợ là nghịch ý thiên tử.
Hạ triêu rồi, Vương Nghiêm tái mặt tự mình xuất môn, lên thẳng xe ngựa, lên xe rồi đến tay cũng run. Đợi khi trở về phủ, đương trường đập đồ đạc một trận, chọc phu nhân tôi tớ hoảng sợ. Thái hậu nghe thấy việc này, cũng giận dữ, triệu con đến hỏi. Nhưng lúc này bà không thể triệu được đến, chỉ nhận một câu đáp lại: "Man di xâm nhập, Đại Viêm triều nguy trong sớm tối, nhi thần bất hiếu, bận việc chính vụ, chỉ có thể tạm thác hoàng hậu Trường Vân hầu hạ bên người mẫu hậu."
Diệp Trường Vân dẫn Hú Nhi, cúi đầu kính cẩn đi đến bên thái hậu, lại chỉ chọc thái hậu khó chịu nói: "Các ngươi đều đi ra ngoài, đều đi ra ngoài!"
Diệp Trường Vân quỳ không dậy, Hú Nhi kinh hãi, ngước mắt kinh hoàng nhìn hoàng nãi nãi, hắn tuổi nhỏ cũng không rõ hoàng nãi nãi luôn luôn từ ái sao hiện thời sắc mặt đáng sợ như vậy.
Thái hậu thấy Hú Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi, trong lòng mềm nhũn, nhưng vẫn tức giận khônggiảm, tự cường áp chế nói: "Giữ Hú Nhi lại, ngươi đi ra ngoài trước."
Diệp Trường Vân bất đắc dĩ cười khổ, đành phải lưu Hú Nhi ở trong điện, bản thân yên lặng quỳ lui.
Từ ngày ấy, Vương Nghiêm cáo ốm không vào triều, vì thế thiên tử vừa vặn thoải mái, một tờ chiếu thư, cho xa kỵ tương quân Hàn Dạ, nam chinh tướng quân Diệp Tiềm, vệ tương quân Sử Trấn phân biệt dẫn quân, phân ba đường ngăn chặn Nam Man, cần phải đoạt lại Nghi thành, khu trục Nam Man, giương uy Đại Viêm triều.
Thiên tử phái binh, đương nhiên gặp nhiều trở ngại, trong đó lương thảo trở thành chuyện khó nhất, lúc này mới biết thái úy Vương Nghiêm khống chế chính sự đã sâu, tức thời trong lòng càng hận, trực tiếp chém vài quan viên không lớn không nhỏ, thế mới bình ổn lửa giận trong lòng.
một ngày, đại quân sắp xuất phát, Diệp Tiềm nhớ lại chuyện hôm nay đã phát sinh, biết A tỷ ở trong cung sợ là bị thái hậu bài xích, vì thế muốn vào cung thăm nàng, thuận tiện xem cháu ngoại Hú Nhi.
đi vào Thừa quang điện, đã thấy bên trong cực kì náo nhiệt, gọi lại một thị vệ bên cạnh hỏi, vừa nghe đã sửng sốt, là Triêu Dương công chúa ở đây.
Bởi vì Tiểu Hầu Gia A Ly suýt gặp chuyện không may, Hoài An Hầu xa ở Hoài An nghe tin chạy về Đôn Dương Thành, lần này mang theo thê nhi tiến cung đến bái kiến thái hậu. Ai nhờ vừa đúng gặp thái hậu không vui, giận chó đánh mèo Triêu Dương công chúa, tức thời răn dạy nữ nhi một phen, cuối cùng thậm chí nói thẳng "Con ngày đó tiến phụng yêu nữ, hiện giờ muốn chọc ta đang sống tức chết a! Con thế nhưng một câu cũng không nói!"
Triêu Dương công chúa không có cách nào, đành phải thương lượng với Hoài An Hầu, để Hoài An Hầu chờ một lát, tự mình đi đến chỗ hoàng hậu Diệp Trường Vân.
Lúc này chủ tớ ngày xưa gặp nhau, quan hệ đã khác hẳn ngày xưa, thừa dịp bốn bề vắng lặng, Triêu Dương công chúa nhàn nhạt nói: "Mẫu hậu thể nhược, còn mời ngươi ngày thường dụng tâm nhiều hơn."
Diệp Trường Vân mặt mang ý cười, nhưng trong con ngươi lại lạnh như băng đến không có một tia ấm áp, gật đầu nói: "Đó là tự nhiên."
Triêu Dương công chúa tự biết nhiều lời vô ích, nàng chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu, lúc này Diệp Trường Vân đã không còn là nữ nô ngày đó quỳ gối trước mặt nàng, kính cẩn nghe lời.
trên đời này, càng là người mới được phú quý, càng dễ dàng khoe khoang quyền bính. Diệp Trường Vân lúc này có thể mang theo ý cười xưng một tiếng Hoàng tỷ, vậy hiện thời hoàn toàn đâu có Hoàng thượng, đâu có thái hậu.
Triêu Dương công chúa trong lòng nổi lên một tiếng thở dài, kỳ thực nàng và nàng ấy, một là mẫu nghi thiên hạ, một là thiên chi kiều nữ, vậy thì có năng lực thế nào, các nàng bất quá là một cọng lục bình, không gốc không rễ, hết thảy đều bám vào một người, đó là đương kim Hoàng thượng.
Xoay người rời đi, Diệp Trường Vân đạm thanh nói: "Bản cung ngày gần đây không khoẻ, không tiện đứng dậy, Hoàng tỷ đi thong thả."
Triêu Dương công chúa mặt không biểu cảm: "Đều là người trong nhà, không cần khách khí."
Ra khỏi Thừa quang điện, thấy cỗ kiệu còn ở đó, Hoài An Hầu đang dắt A Ly nho nhỏ đứng chờ.
Hoài An Hầu thấy nàng trở về, lại thấy sắc mặt nàng không tốt, tự nhiên biết hoàng hậu Diệp Trường Vân là một khối bông mềm, nói không được tức không được, một quyền đánh ra cũng không có lực đạo, tức thời ôn thanh an ủi: Nàng không cần để ý, việc này vốn là Hoàng thượng gặp phải phong ba, quay về đều có hắn bình ổn."
Triêu Dương công chúa kỳ thực không giận, Diệp Trường Vân dù ở trước mặt nàng diễu võ dương oai, nàng cũng cần để ý sao? Huống chi hiện thời bất quá chỉ lạnh nhạt xa lạ thôi.
Tức thời nàng nhẹ giọng cười, ngọc thủ thon thon đặt trong tay Hoài An Hầu, nhuyễn thanh nói: "Trời rét lạnh, làm khó người luôn ở chỗ này chờ ta."
Hoài An Hầu ôn hòa nở nụ cười hạ: "Có là gì, bất quá chỉ chờ một chút thôi." nói đến đây, hắn cầm tay Triêu Dương công chúa, dắt A Ly cười nói: "Chúng ta về phủ thôi."
Lúc này A Ly cảm thấy thật buồn bực, ngẩng đầu nhìn mẫu thân, mở to mắt sáng không hiểu nói: "Hoàng thẩm thẩm làm gì sao? Vì sao hoàng mỗ mỗ giận nàng như vậy? Ta xem ngay cả hoàng ca ca đều mất hứng!"
Hoài An Hầu sờ sợi tóc mềm mại của hắn, nhẹ giọng cười nói: "Việc này phức tạp, con cứ mặc kệ, chờ con trưởng thành tự nhiên sẽ biết."
Diệp Tiềm vốn định đi vào Thừa quang điện, bởi vì Triêu Dương công chúa mà dừng bước né tránh, vừa đúng từ một nơi bí mật gần đó, thu hết một màn này vào mắt.
Trời thu mát mẻ, hắn yên lặng đứng lặng trong gió lạnh, mặt mày lạnh lẽo, một tay nắm chặt trường kiếm ba thước bên hông. hắn nhớ một đêm kia mấy bồn nước lạnh hắt xuống, nữ nhân mặt mày lạnh bạc, trào phúng mỉa mai.
hắn bỗng nhiên có một loại xúc động, xông lên bóp cổ nữ nhân kia, hung hăng hỏi: Đến cùng nàng muốn ta thế nào?
Tiền đồ cẩm tú dù lớn bằng trời, ta có thể đổi lấy cùng nàng lâu dài?
Nhắm hai tròng mắt đau kịch liệt, nhớ ngày xưa hắn nói ở bên tai nàng, một câu lại một câu thề, nhớ ngày xưa bọn họ cùng chung một viên sữa trâu ngọt ngào, ngọt ngào này lướt qua như phù dung sớm nở tối tàn.
Nếu thời gian có thể quay lại, để tay lên ngực tự hỏi, hắn nguyện ý trở lại thời gian trước kia, hắn trở lại là một diện thủ nho nhỏ dưới làn váy kia?
Đợi đến lúc Triêu Dương công chúa cùng với Hoài An Hầu dắt Tiểu Hầu Gia lên xe ngựa, nhìn theo bánh xe kia tung lên tro bụi, hóa thành sương khói trước mắt, hắn mới âm thầm cắn chặt răng.
hắn cứng ngắc xoay người, nắm chặt kiếm, đi nhanh ra ngoài cung.
hắn biết thời gian vĩnh viễn sẽ không quay lại, đoạn thời gian kiều diễm đã mất đi kia sẽ không về.
hắn hiện giờ là một trong ba đại chủ tướng xuất chinh Nam Man, chinh nam tướng quân Diệp Tiềm.
hắn dẫn theo ba vạn kỵ binh thủ hạ, chỉ huy nam hạ, thẳng đến Nam Cương, đoạt lại Nghi thành, khu trục man nhân.
hắn là Diệp Tiềm, lúc này đây, hắn sẽ không phụ quân vương nhờ vả, kiến công lập nghiệp.
Đây là cơ hội hắn chờ đã lâu.
hắn làm sao có thể quên mong muốn của mình, muốn đứng trên vạn người, thì phải chấp chưởng quyền bính.
Nữ nhân kia sẽ không bao giờ có cơ hội hắt nước lạnh lên người hắn nữa.
==============================
Năm nay là Vĩnh Quang năm thứ sáu, thiên tử Triệu Trệ phái ra sáu vạn kỵ binh, chia ba đường ngăn chặn Nam Man. Trong ba đường này, tây lộ xa kỵ tương quân Hàn Dạ là lão tướng nhiều năm, cẩn thận trầm ổn, đến Nam Cương, quan sát địa hình, nghiên cứu địa thế trước, đóng quân không phát; trung lộ Vệ Tương quân Sử Trấn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, duệ ý tiến thủ, nghé con mới sinh không sợ hổ, hai vạn kỵ binh tiến thẳng đến chủ lực Nam Man. Lúc đầu Sử Trấn quả thật đánh thắng vài trận, thu hoạch mấy trăm man nhân, man nhân bỏ quận Liêu nam lui về hướng nam, Sử Trấn thừa thắng xông lên, lại rơi vào vòng vây Nam Man. Nam Cương vốn địa thế phức tạp, man nhân hung ác dị thường, Sử Trấn hai mặt thụ địch, tổn binh hao tướng, chỉ còn lại một vạn nhân mã, bất đắc dĩ lui vào trong u cốc, trốn tránh không ra, chỉ còn chờ viện binh tới cứu.
Lúc này, xa kỵ tương quân Hàn Dạ luôn luôn hư hư thực thực, đánh vài trận nhỏ không chết đến vài người, thật vất vả tìm được tây lộ man nhân rất thưa thớt, vì thế nhanh chóng chỉnh quân xuất phát, thẳng vào Tuấn Nghi, chuẩn bị công thành. Người Nam Man vốn mục tiêu không phải thành trì, đa phần vì phụ nhân và vàng bạc lăng la mà đến, nay gặp Hàn Dạ khí thế rào rạt, nhân cơ hội rút lui. Hàn Dạ thấy vậy, cũng không truy kích, canh giữ ở Tuấn Nghi thành.
Đông lộ nam chinh tướng quân Diệp Tiềm vốn suất lĩnh kỵ binh tiến công hướng Ngư Dương, hai vạn quân tinh nhuệ một đường mà đi, đoạt lại Ngư dương. Lúc này nghe thám tử báo tin, hắn trầm tư mộtlát, biết hai vị tướng quân, một lão tướng tính toán thâm sâu, lấy được chiến công rồi không tiến lại thủ, một người là hậu nhân của danh môn, không coi ai vào mắt. Nếu lúc này mình chỉ bảo vệ Ngư Dương Thành, như vậy cũng được cho là một chiến công.
Nhưng hắn một đường đi tới, mắt thấy Nam Man đến chỗ nào là máu chảy thành sông, bao nhiêu người dân chịu khổ bị hại, bao nhiêu nhà cửa bị đốt cháy hầu như không còn, lê dân trôi giạt khấp nơi, kinh hoàng chạy trối chết. Lần này xuống nam, hưng sư động chúng, sáu vạn kỵ binh ngày đêm đi hơn mười ngày mới tới, chẳng lẽ đến nơi, chỉ vì đoạt lại mấy thành trì, ghi chút công lao như vậy sao?
Diệp Tiềm đứng ở trên thành, đưa mắt nhìn, chỉ thấy một mảnh đất đai khắp nơi khói lửa. Lúc này hắnđột nhiên nhớ tới hắn từng thề nguyện. Bao nhiêu máu tươi quân sĩ, bao nhiêu đầu nam nhi Đại Viêm, hết thảy vì cái gì?
hắn nhắm hai mắt, lại cảm thấy trường kiếm bên hông như đang động, tay phải nắm lấy chuôi kiếm.
Hít sâu một hơi, một lần nữa mở hai mắt, hắn cảm thấy hiện tại trong lòng vô cùng thanh minh.
Nếu không thể đánh tan Nam Man xâm nhập, chiếm lấy thành trì, như vậy một mảnh biên cương vẫn không được an bình.
==================
Tháng mười năm đó, nam chinh tướng quân Diệp Tiềm suất thủ hạ hai vạn kỵ binh truy kích man nhân, một đường mấy lần gặp man nhân, đều đánh cho chạy tơi bời, vì thế sĩ khí Nam Cương được cổ vũ. Rốt cục từ bị vây, Sử Trấn thu thập tàn quân, mang theo bảy ngàn nhân mã còn lại theo sát Diệp Tiềm, cũng một đường nam hạ. Nam Cương cuộc sống xưa nay như thế, thường xuyên bị Nam Man xâm lược, nhiều năm khổ không nói nổi, bất đắc dĩ triều đình rất ít phái binh đến, ngẫu nhiên phái binh cũng là vội đánh mấy trận ứng phó cho xong. nói đến cùng, người Nam Man quỷ kế đa đoan, lại dũng mãnh thiện chiến, một khi bỏ chạy, chạy đến phía nam trong núi rừng ẩm ướt, rất khó truy tìm. Đợi đến lúc triều đình triệt binh, bọn họ liền ngóc đầu trở lại, các tướng quân một đám trở về thỉnh công, lưu lại dân chúng tiếp tục bị tàn sát xâm lược.
Lúc những người này nghe nói triều đình phái tới ba vị tướng quân, có một vị là cữu tử của Hoàng thượng, lần này muốn phái binh bức lui Nam Man, ban đầu không tin, sau này thấy quân đội nhắm thẳng biên giới tiến lên, một đường chém giết không biết bao nhiêu người, mới bắt đầu tin. Vì thế có dũng sĩ địa phương, dân chạy nạn ào ào tiến đến gia nhập, bọn họ ngày xưa không thể bảo hộ nhà cửa, nhưng nay gặp cơ hội, rốt cục tâm nguyện được đền bù, đi theo đại quân cùng nhau chinh phạt Nam Man.
Diệp Tiềm một mặt tiếp nhận hương dân, một mặt cho thuộc hạ cẩn thận tra xét, không để bọn đạo chích ăn bám lẫn vào, không để lẫn gian tế Nam Man, đồng thời còn phải chú ý sắp xếp hương dân vào quân chính quy, lấy kỷ luật nghiêm minh của quân chính quy tiến hành dạy dỗ.
một ngày, Diệp Tiềm đang nghiên cứu bản đồ địa hình Nam Man, bỗng nhiên thủ hạ báo lại, nói là trong đám nghĩa sĩ có một vị nói là có quen biết hắn, muốn gặp hắn. Diệp Tiềm không hiểu, mình chưa bao giờ đến nơi đây, sao có thể có dân chúng địa phương quen biết? Mặc dù nghi ngờ, vẫn cho người mời đến.
Ai ngờ người này vừa vào trướng, Diệp Tiềm nhất thời sửng sốt, kẻ này tiêu sái phong lưu, mi thanh mục tú như họa, đúng là Lưu Phong năm đó hầu hạ bên người Bích La phu nhân, lại bị Diệp Tiềm giận dữ đâm bị thương.
Lưu phong thấy Diệp Tiềm, cũng không bái, chỉ đạm thanh nói: "Diệp tướng quân, ta đến đi lính."
Diệp Tiềm nhíu mày: "Lưu Phong công tử, Nam Man đều là hạng người hung ác, hành quân đánh giặc rất khác, ngươi xác định muốn đi?"
Lưu phong biết Diệp Tiềm không tin mình, tức thời cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Diệp Tiềm ngươi có thể phong quan bái tướng lãnh binh nam chinh, chẳng lẽ ta không thể đi lính giết địch bảo vệ quốc gia?"
Diệp Tiềm nhìn kỹ Lưu phong nửa ngày, chỉ thấy hắn mặt mày mặc dù vẫn mang theo vẻ phong lưu, nhưng trong mắt nhiệt thành cũng không thể gạt người, tức thời gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Lưu Phong cười: "Nhưng thủ hạ của ngươi lại không muốn ta."
Diệp Tiềm nghe vậy nhíu mày, trầm giọng nói: "Ngươi thật muốn tòng quân, tự nhiên có thể lưu lại."
Lưu Phong nghe xong, gật đầu nói: "Được, ta đây cám ơn ngươi."
Diệp Tiềm đạm nói: "Vậy không cần, ngươi có chí nguyện bảo vệ quốc gia, ra trận giết nhiều Nam Man là được."
Lưu Phong nhìn Diệp Tiềm, trầm mặc đáp: "Ta không phải Lưu Phong, ta gọi là Mạnh Tông Bảo."
Diệp Tiềm gật đầu: "Được, Mạnh Tông Bảo, ta nhớ kỹ."
Lưu Phong do dự, rốt cục lại nói: "Mảnh đất dưới chân ngươi, là gia hương ta. Cám ơn ngươi."
========================
Diệp Tiềm suất lĩnh kỵ binh một đường nam hạ, không gì địch nổi, đi đến đâu quân Nam Man ào ào trốn về nam. một đường đi tới, hành quân đến biên cảnh Đại Viêm quốc, kiểm kê nhân sổ, lúc này trừ kỵ binh xuất phát từ Đôn Dương Thành, gia tăng thêm hơn một vạn bộ binh, đây đều là nghĩa sĩ địa phương tự nguyện tòng quân.
Lúc này Vệ Tương quân Sử Trấn suất lĩnh quân đội là kỵ binh còn sót lại rốt cục đuổi theo kịp Diệp Tiềm, hai quân cùng một chỗ, tạm nghỉ ngơi, lại một lần nữa xuất phát. một ngày, bọn họ chỉnh đốn quân đội, đi đến buổi trưa, tới một thôn xóm. Diệp Tiềm đưa mắt nhìn, chỉ thấy thôn xóm này nhà cửa đổ sụp, đang bị lửa chậm rãi thiêu đốt, trong thôn trang vết máu khắp nơi, tử thi ngang dọc.
Diệp Tiềm nhíu mày, sai người khám xét, đợi thám tử trở về báo, quả nhiên như dự đoán. Chỗ này là thôn trang nhỏ ở biên cảnh thuộc Đại Viêm triều, nhưng hiện đã bị tàn quân Nam Man cướp sạch khôngcòn, trong thôn nam nữ già trẻ, cơ hồ không ai sống sót.
Diệp Tiềm nắm chặt kiếm trong tay, hai mắt đau kịch liệt.
hắn lại một lần nữa cảm thấy, quyết định của mình không sai, Diệp Tiềm hắn đã phụng mệnh xuất chinh truy kích Nam Man, phải triệt để đuổi bọn họ ra khỏi cảnh nội Đại Viêm triều, làm cho bọn họ trong vài thập niên cũng không dám dễ dàng xâm phạm nữa, làm cho bọn họ vĩnh viễn không có lực hoàn thủ.
Hồi nhỏ hắn vì muốn sống, mới lớn lên đã cơ hồ đem toàn bộ tâm trút xuống trên người nữ nhân kia, nhưng hiện thời, nhìn lê dân tao ương, dân chúng không nơi sống yên, xem tang thương trước mắt, chiến hỏa lửa cháy lan ra đồng cỏ, hắn mới biết thiên hạ to lớn, hùng ưng hẳn là nên tung cánh trênbầu trời cao, sao có thể luôn trong bi thương.
Sử Trấn cưỡi ngựa chạy lên, đứng cùng Diệp Tiềm, xem thôn xóm kia chìm trong ngọn lửa thiêu đốt, hắn thống hận mắng: "Đám Nam Man này, quá đáng giận!"
Nhưng vào lúc này, bỗng có thám tử trở về nói: "Khởi bẩm Diệp tướng quân, trong thôn này phát hiệncó người."
Diệp Tiềm nghe vậy nhíu mày: "A?"
Thám tử ngữ khí trầm trọng, hồi đáp: "Là ba tiểu hài tử, nhỏ nhất chỉ ba bốn tuổi, lớn hơn thoạt nhìn bốn năm tuổi. Bọn họ được người nhà giấu trong hầm mới tránh được một kiếp, hiện đều sợ ngây người."
Diệp Tiềm vung roi ruổi ngựa tiến lên, nói với Sử Trấn: "đi, đi xem đi."
đi đến thôn xóm, bay vào mũi là huyết tinh cùng mùi khét làm cho người ta đau lòng, hài cốt trong đống lửa chưa cháy hết, vài đứa nhỏ quần áo tả tơi dùng hai mắt sạch sẽ lại kinh hoàng ngẩng đầu nhìn những người này.
Diệp Tiềm nhíu mày nhìn mấy đứa trẻ, xoay người xuống ngựa, đi đến chỗ đứa nhỏ nhất cũng gầy yếu nhất, ngồi xuống ôn thanh hỏi: "Ngươi mấy tuổi?"
Đứa trẻ co rúm lại, bắt đầu sợ hãi, sau này cảm giác Diệp Tiềm cũng không ác ý, có gan trả lời nói: "Ta ba tuổi."
Ba tuổi? Diệp Tiềm nhớ A Ly con trai của Triêu Dương công chúa cũng bất quá mới hơn hai tuổi, nhưng A Ly bộ dạng so với đứa bé trai trước mắt còn cao hơn một ít, cũng béo hơn, nào giống đứa bé này khô vàng gầy yếu.
Ánh mắt hắn dừng trên môi nam hài, chỉ thấy môi trắng bệch phảng phất không có huyết sắc, khôngkhỏi thở dài một tiếng trong lòng, muốn vươn tay an ủi, nhưng tay vừa duỗi ra, phát hiện trong mắt nó nhất thời toát ra hoảng sợ, đến cùng lại thu tay về.
hắn tận lực để ngữ khí ôn hòa hơn: "Ngươi tên là gì?"
Nam hài do dự hạ, co rúm lại nói: "Ta gọi là A Mục."
Diệp Tiềm lại ôn nhu hỏi: "Cha mẹ ngươi đâu?"
Nam hài nghe nói thế, bỗng ngây dại, cúi đầu cắn môi không nói, nước mắt lại đọng trong con ngươi trong suốt.
một nam hài cao gầy hơn dùng một đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Tiềm, đanh giọng đáp: "Cha mẹ hắn đã bị man nhân giết chết."
Diệp Tiềm ngẩng đầu nhìn nam hài kia, thấy vẻ mặt hắn cô lãnh, trong mắt ẩn ẩn có thống hận.
Nam hài thấy Diệp Tiềm nhìn mình, lại nói: "Ba chúng ta, cha mẹ đều đã chết, chúng ta hiện là cô nhi! không có thân nhân gì."
hắn thanh âm thật vang dội, như lên án và thống hận, vang trong thôn xóm trống trải thảm đạm vẫn đang cháy.
hắn nói hết lời, hai nam hài bên cạnh nhịn không được khóc lên.
Diệp Tiềm chăm chú nhìn bọn họ nửa ngày, giờ khắc này, thấy bọn họ xanh xao vàng vọt, quần áo rách nát, phảng phất nhớ lại bản thân mình khi còn bé.
hắn trầm mặc nửa ngày, rốt cục trịnh trọng vươn tay, ôn thanh nói: "Ta là Diệp Tiềm, là nam chinh tướng quân Đại Viêm triều, ta hiện không có thê nhi." hắn ngừng lại, cúi xuống, rốt cục chậm rãi tiếp tục nói: "Về sau, cũng sẽ không có thê nhi."
Mấy đứa bé nghe nói như thế, không hiểu nhìn Diệp Tiềm.
Diệp Tiềm nhớ lại ngày nào đó ở ngoài điện Thừa quang nhìn một nhà Triêu Dương công chúa thân mật, trầm mặc một lát, rốt cục vẫn tiếp tục nói: "cuộc đời ta nhất định lẻ loi một mình, các ngươi có nguyện ý làm con ta?"
Hai nam hài nhỏ kinh ngạc há to miệng, nam hài lớn nhất hoài nghi nhìn chằm chằm Diệp Tiềm, cười lạnh nói: "Ngươi không phải đang nói giỡn với chúng ta?"
Diệp Tiềm lắc đầu, kiên định hứa hẹn: "Ta sẽ đối đãi các ngươi như con ta."
Nam hài nhìn Diệp Tiềm nửa ngày, thấy hắn mặt mày kiên nghị nghiêm cẩn, cũng không giống nói giỡn, rốt cục ngữ khí mềm xuống: "Ngươi nói thật sao? Chúng ta chẳng qua là cô nhi trong chiến loạn khôngchỗ dựa thôi."
Diệp Tiềm nghiêm cẩn gật đầu: "Tuyệt không nói đùa."
Nam hài thấy vậy, lui ra phía sau một bước, lôi kéo hai nam hài nhỏ quỳ trên mặt đất, miệng nức nở nói: "Phụ thân ở trên, xin nhận chúng con một lạy."
==================
Đội kỵ binh của Diệp Tiềm lại hành quân, trước tiên sai người đem ba nghĩa tử về cảnh nội Đại Viêm triều, cũng cho người trực tiếp đưa về Đôn Dương Thành. Nội tâm hắn biết, kỳ thực cô nhi giống ba nghĩa tử này, ở Nam Cương không chỉ trăm ngàn, nhưng tính sao, lấy sức lực hắn liệu có thể cứu được bao nhiêu đây?
Đại quân dừng lại nửa ngày, một lần nữa chỉnh quân xuất phát, lúc này mục tiêu bọn họ là một đường hành quân xâm nhập vào Nam Man, đánh Nam Man, đánh tan quân chủ lực bọn họ.
Diệp Tiềm hiện không có cách nào lo cho ngàn vạn cô nhi, nhưng hắn lại có thể làm cho trai gái Đại Viêm triều không mất đi phụ mẫu thân nhân.
hắn nhìn chằm chằm biên giới bát ngát nơi Nam Man trốn ở phương xa, âm thầm thề, sẽ không bao giờ cho bọn họ cơ hội như vậy nữa.
Tác giả có chuyện muốn nói: Truyện này là HE, đánh xong trận này, Diệp Tiềm sẽ không chịu khổ nữa, các vị không cần gấp. Cuối cùng kết cục là nam nữ chủ cùng với các Tiểu Bao Tử cuộc sống hạnh phúc vui vẻ cùng nhau.
Ai ngờ lời vừa nói ra, thiên tử tức giận, vỗ án đứng lên, lạnh lùng nói: "Vọng thành là thịt Đại Viêm triều, các ngươi ăn bổng lộ, không nghĩ vì tiên đế rửa nhục, ngược lại coi đây là ranh giới, khắp nơi thoái nhượng, để đám người tầm thường các ngươi lại có tác dụng gì?" nói xong phẩy tay áo bỏ đi, để lại quần thần hai mặt nhìn nhau, đều mồ hôi lạnh chảy ròng.
Phải biết rằng Thanh Hà Hầu Vương Nghiêm mặc dù là thái úy, nhưng cũng nghiễm nhiên là nhất bá trong triều đình, không ai dám đắc tội, đều biết đó là thân huynh trưởng của thái hậu. Nhưng hiện thời, ở trên triều thế nhưng hắn bị thiên tử nhục mạ, thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng. Trong triều đình phàm là người khứu giác linh mẫn đều biết, đây chỉ sợ là nghịch ý thiên tử.
Hạ triêu rồi, Vương Nghiêm tái mặt tự mình xuất môn, lên thẳng xe ngựa, lên xe rồi đến tay cũng run. Đợi khi trở về phủ, đương trường đập đồ đạc một trận, chọc phu nhân tôi tớ hoảng sợ. Thái hậu nghe thấy việc này, cũng giận dữ, triệu con đến hỏi. Nhưng lúc này bà không thể triệu được đến, chỉ nhận một câu đáp lại: "Man di xâm nhập, Đại Viêm triều nguy trong sớm tối, nhi thần bất hiếu, bận việc chính vụ, chỉ có thể tạm thác hoàng hậu Trường Vân hầu hạ bên người mẫu hậu."
Diệp Trường Vân dẫn Hú Nhi, cúi đầu kính cẩn đi đến bên thái hậu, lại chỉ chọc thái hậu khó chịu nói: "Các ngươi đều đi ra ngoài, đều đi ra ngoài!"
Diệp Trường Vân quỳ không dậy, Hú Nhi kinh hãi, ngước mắt kinh hoàng nhìn hoàng nãi nãi, hắn tuổi nhỏ cũng không rõ hoàng nãi nãi luôn luôn từ ái sao hiện thời sắc mặt đáng sợ như vậy.
Thái hậu thấy Hú Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi, trong lòng mềm nhũn, nhưng vẫn tức giận khônggiảm, tự cường áp chế nói: "Giữ Hú Nhi lại, ngươi đi ra ngoài trước."
Diệp Trường Vân bất đắc dĩ cười khổ, đành phải lưu Hú Nhi ở trong điện, bản thân yên lặng quỳ lui.
Từ ngày ấy, Vương Nghiêm cáo ốm không vào triều, vì thế thiên tử vừa vặn thoải mái, một tờ chiếu thư, cho xa kỵ tương quân Hàn Dạ, nam chinh tướng quân Diệp Tiềm, vệ tương quân Sử Trấn phân biệt dẫn quân, phân ba đường ngăn chặn Nam Man, cần phải đoạt lại Nghi thành, khu trục Nam Man, giương uy Đại Viêm triều.
Thiên tử phái binh, đương nhiên gặp nhiều trở ngại, trong đó lương thảo trở thành chuyện khó nhất, lúc này mới biết thái úy Vương Nghiêm khống chế chính sự đã sâu, tức thời trong lòng càng hận, trực tiếp chém vài quan viên không lớn không nhỏ, thế mới bình ổn lửa giận trong lòng.
một ngày, đại quân sắp xuất phát, Diệp Tiềm nhớ lại chuyện hôm nay đã phát sinh, biết A tỷ ở trong cung sợ là bị thái hậu bài xích, vì thế muốn vào cung thăm nàng, thuận tiện xem cháu ngoại Hú Nhi.
đi vào Thừa quang điện, đã thấy bên trong cực kì náo nhiệt, gọi lại một thị vệ bên cạnh hỏi, vừa nghe đã sửng sốt, là Triêu Dương công chúa ở đây.
Bởi vì Tiểu Hầu Gia A Ly suýt gặp chuyện không may, Hoài An Hầu xa ở Hoài An nghe tin chạy về Đôn Dương Thành, lần này mang theo thê nhi tiến cung đến bái kiến thái hậu. Ai nhờ vừa đúng gặp thái hậu không vui, giận chó đánh mèo Triêu Dương công chúa, tức thời răn dạy nữ nhi một phen, cuối cùng thậm chí nói thẳng "Con ngày đó tiến phụng yêu nữ, hiện giờ muốn chọc ta đang sống tức chết a! Con thế nhưng một câu cũng không nói!"
Triêu Dương công chúa không có cách nào, đành phải thương lượng với Hoài An Hầu, để Hoài An Hầu chờ một lát, tự mình đi đến chỗ hoàng hậu Diệp Trường Vân.
Lúc này chủ tớ ngày xưa gặp nhau, quan hệ đã khác hẳn ngày xưa, thừa dịp bốn bề vắng lặng, Triêu Dương công chúa nhàn nhạt nói: "Mẫu hậu thể nhược, còn mời ngươi ngày thường dụng tâm nhiều hơn."
Diệp Trường Vân mặt mang ý cười, nhưng trong con ngươi lại lạnh như băng đến không có một tia ấm áp, gật đầu nói: "Đó là tự nhiên."
Triêu Dương công chúa tự biết nhiều lời vô ích, nàng chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu, lúc này Diệp Trường Vân đã không còn là nữ nô ngày đó quỳ gối trước mặt nàng, kính cẩn nghe lời.
trên đời này, càng là người mới được phú quý, càng dễ dàng khoe khoang quyền bính. Diệp Trường Vân lúc này có thể mang theo ý cười xưng một tiếng Hoàng tỷ, vậy hiện thời hoàn toàn đâu có Hoàng thượng, đâu có thái hậu.
Triêu Dương công chúa trong lòng nổi lên một tiếng thở dài, kỳ thực nàng và nàng ấy, một là mẫu nghi thiên hạ, một là thiên chi kiều nữ, vậy thì có năng lực thế nào, các nàng bất quá là một cọng lục bình, không gốc không rễ, hết thảy đều bám vào một người, đó là đương kim Hoàng thượng.
Xoay người rời đi, Diệp Trường Vân đạm thanh nói: "Bản cung ngày gần đây không khoẻ, không tiện đứng dậy, Hoàng tỷ đi thong thả."
Triêu Dương công chúa mặt không biểu cảm: "Đều là người trong nhà, không cần khách khí."
Ra khỏi Thừa quang điện, thấy cỗ kiệu còn ở đó, Hoài An Hầu đang dắt A Ly nho nhỏ đứng chờ.
Hoài An Hầu thấy nàng trở về, lại thấy sắc mặt nàng không tốt, tự nhiên biết hoàng hậu Diệp Trường Vân là một khối bông mềm, nói không được tức không được, một quyền đánh ra cũng không có lực đạo, tức thời ôn thanh an ủi: Nàng không cần để ý, việc này vốn là Hoàng thượng gặp phải phong ba, quay về đều có hắn bình ổn."
Triêu Dương công chúa kỳ thực không giận, Diệp Trường Vân dù ở trước mặt nàng diễu võ dương oai, nàng cũng cần để ý sao? Huống chi hiện thời bất quá chỉ lạnh nhạt xa lạ thôi.
Tức thời nàng nhẹ giọng cười, ngọc thủ thon thon đặt trong tay Hoài An Hầu, nhuyễn thanh nói: "Trời rét lạnh, làm khó người luôn ở chỗ này chờ ta."
Hoài An Hầu ôn hòa nở nụ cười hạ: "Có là gì, bất quá chỉ chờ một chút thôi." nói đến đây, hắn cầm tay Triêu Dương công chúa, dắt A Ly cười nói: "Chúng ta về phủ thôi."
Lúc này A Ly cảm thấy thật buồn bực, ngẩng đầu nhìn mẫu thân, mở to mắt sáng không hiểu nói: "Hoàng thẩm thẩm làm gì sao? Vì sao hoàng mỗ mỗ giận nàng như vậy? Ta xem ngay cả hoàng ca ca đều mất hứng!"
Hoài An Hầu sờ sợi tóc mềm mại của hắn, nhẹ giọng cười nói: "Việc này phức tạp, con cứ mặc kệ, chờ con trưởng thành tự nhiên sẽ biết."
Diệp Tiềm vốn định đi vào Thừa quang điện, bởi vì Triêu Dương công chúa mà dừng bước né tránh, vừa đúng từ một nơi bí mật gần đó, thu hết một màn này vào mắt.
Trời thu mát mẻ, hắn yên lặng đứng lặng trong gió lạnh, mặt mày lạnh lẽo, một tay nắm chặt trường kiếm ba thước bên hông. hắn nhớ một đêm kia mấy bồn nước lạnh hắt xuống, nữ nhân mặt mày lạnh bạc, trào phúng mỉa mai.
hắn bỗng nhiên có một loại xúc động, xông lên bóp cổ nữ nhân kia, hung hăng hỏi: Đến cùng nàng muốn ta thế nào?
Tiền đồ cẩm tú dù lớn bằng trời, ta có thể đổi lấy cùng nàng lâu dài?
Nhắm hai tròng mắt đau kịch liệt, nhớ ngày xưa hắn nói ở bên tai nàng, một câu lại một câu thề, nhớ ngày xưa bọn họ cùng chung một viên sữa trâu ngọt ngào, ngọt ngào này lướt qua như phù dung sớm nở tối tàn.
Nếu thời gian có thể quay lại, để tay lên ngực tự hỏi, hắn nguyện ý trở lại thời gian trước kia, hắn trở lại là một diện thủ nho nhỏ dưới làn váy kia?
Đợi đến lúc Triêu Dương công chúa cùng với Hoài An Hầu dắt Tiểu Hầu Gia lên xe ngựa, nhìn theo bánh xe kia tung lên tro bụi, hóa thành sương khói trước mắt, hắn mới âm thầm cắn chặt răng.
hắn cứng ngắc xoay người, nắm chặt kiếm, đi nhanh ra ngoài cung.
hắn biết thời gian vĩnh viễn sẽ không quay lại, đoạn thời gian kiều diễm đã mất đi kia sẽ không về.
hắn hiện giờ là một trong ba đại chủ tướng xuất chinh Nam Man, chinh nam tướng quân Diệp Tiềm.
hắn dẫn theo ba vạn kỵ binh thủ hạ, chỉ huy nam hạ, thẳng đến Nam Cương, đoạt lại Nghi thành, khu trục man nhân.
hắn là Diệp Tiềm, lúc này đây, hắn sẽ không phụ quân vương nhờ vả, kiến công lập nghiệp.
Đây là cơ hội hắn chờ đã lâu.
hắn làm sao có thể quên mong muốn của mình, muốn đứng trên vạn người, thì phải chấp chưởng quyền bính.
Nữ nhân kia sẽ không bao giờ có cơ hội hắt nước lạnh lên người hắn nữa.
==============================
Năm nay là Vĩnh Quang năm thứ sáu, thiên tử Triệu Trệ phái ra sáu vạn kỵ binh, chia ba đường ngăn chặn Nam Man. Trong ba đường này, tây lộ xa kỵ tương quân Hàn Dạ là lão tướng nhiều năm, cẩn thận trầm ổn, đến Nam Cương, quan sát địa hình, nghiên cứu địa thế trước, đóng quân không phát; trung lộ Vệ Tương quân Sử Trấn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, duệ ý tiến thủ, nghé con mới sinh không sợ hổ, hai vạn kỵ binh tiến thẳng đến chủ lực Nam Man. Lúc đầu Sử Trấn quả thật đánh thắng vài trận, thu hoạch mấy trăm man nhân, man nhân bỏ quận Liêu nam lui về hướng nam, Sử Trấn thừa thắng xông lên, lại rơi vào vòng vây Nam Man. Nam Cương vốn địa thế phức tạp, man nhân hung ác dị thường, Sử Trấn hai mặt thụ địch, tổn binh hao tướng, chỉ còn lại một vạn nhân mã, bất đắc dĩ lui vào trong u cốc, trốn tránh không ra, chỉ còn chờ viện binh tới cứu.
Lúc này, xa kỵ tương quân Hàn Dạ luôn luôn hư hư thực thực, đánh vài trận nhỏ không chết đến vài người, thật vất vả tìm được tây lộ man nhân rất thưa thớt, vì thế nhanh chóng chỉnh quân xuất phát, thẳng vào Tuấn Nghi, chuẩn bị công thành. Người Nam Man vốn mục tiêu không phải thành trì, đa phần vì phụ nhân và vàng bạc lăng la mà đến, nay gặp Hàn Dạ khí thế rào rạt, nhân cơ hội rút lui. Hàn Dạ thấy vậy, cũng không truy kích, canh giữ ở Tuấn Nghi thành.
Đông lộ nam chinh tướng quân Diệp Tiềm vốn suất lĩnh kỵ binh tiến công hướng Ngư Dương, hai vạn quân tinh nhuệ một đường mà đi, đoạt lại Ngư dương. Lúc này nghe thám tử báo tin, hắn trầm tư mộtlát, biết hai vị tướng quân, một lão tướng tính toán thâm sâu, lấy được chiến công rồi không tiến lại thủ, một người là hậu nhân của danh môn, không coi ai vào mắt. Nếu lúc này mình chỉ bảo vệ Ngư Dương Thành, như vậy cũng được cho là một chiến công.
Nhưng hắn một đường đi tới, mắt thấy Nam Man đến chỗ nào là máu chảy thành sông, bao nhiêu người dân chịu khổ bị hại, bao nhiêu nhà cửa bị đốt cháy hầu như không còn, lê dân trôi giạt khấp nơi, kinh hoàng chạy trối chết. Lần này xuống nam, hưng sư động chúng, sáu vạn kỵ binh ngày đêm đi hơn mười ngày mới tới, chẳng lẽ đến nơi, chỉ vì đoạt lại mấy thành trì, ghi chút công lao như vậy sao?
Diệp Tiềm đứng ở trên thành, đưa mắt nhìn, chỉ thấy một mảnh đất đai khắp nơi khói lửa. Lúc này hắnđột nhiên nhớ tới hắn từng thề nguyện. Bao nhiêu máu tươi quân sĩ, bao nhiêu đầu nam nhi Đại Viêm, hết thảy vì cái gì?
hắn nhắm hai mắt, lại cảm thấy trường kiếm bên hông như đang động, tay phải nắm lấy chuôi kiếm.
Hít sâu một hơi, một lần nữa mở hai mắt, hắn cảm thấy hiện tại trong lòng vô cùng thanh minh.
Nếu không thể đánh tan Nam Man xâm nhập, chiếm lấy thành trì, như vậy một mảnh biên cương vẫn không được an bình.
==================
Tháng mười năm đó, nam chinh tướng quân Diệp Tiềm suất thủ hạ hai vạn kỵ binh truy kích man nhân, một đường mấy lần gặp man nhân, đều đánh cho chạy tơi bời, vì thế sĩ khí Nam Cương được cổ vũ. Rốt cục từ bị vây, Sử Trấn thu thập tàn quân, mang theo bảy ngàn nhân mã còn lại theo sát Diệp Tiềm, cũng một đường nam hạ. Nam Cương cuộc sống xưa nay như thế, thường xuyên bị Nam Man xâm lược, nhiều năm khổ không nói nổi, bất đắc dĩ triều đình rất ít phái binh đến, ngẫu nhiên phái binh cũng là vội đánh mấy trận ứng phó cho xong. nói đến cùng, người Nam Man quỷ kế đa đoan, lại dũng mãnh thiện chiến, một khi bỏ chạy, chạy đến phía nam trong núi rừng ẩm ướt, rất khó truy tìm. Đợi đến lúc triều đình triệt binh, bọn họ liền ngóc đầu trở lại, các tướng quân một đám trở về thỉnh công, lưu lại dân chúng tiếp tục bị tàn sát xâm lược.
Lúc những người này nghe nói triều đình phái tới ba vị tướng quân, có một vị là cữu tử của Hoàng thượng, lần này muốn phái binh bức lui Nam Man, ban đầu không tin, sau này thấy quân đội nhắm thẳng biên giới tiến lên, một đường chém giết không biết bao nhiêu người, mới bắt đầu tin. Vì thế có dũng sĩ địa phương, dân chạy nạn ào ào tiến đến gia nhập, bọn họ ngày xưa không thể bảo hộ nhà cửa, nhưng nay gặp cơ hội, rốt cục tâm nguyện được đền bù, đi theo đại quân cùng nhau chinh phạt Nam Man.
Diệp Tiềm một mặt tiếp nhận hương dân, một mặt cho thuộc hạ cẩn thận tra xét, không để bọn đạo chích ăn bám lẫn vào, không để lẫn gian tế Nam Man, đồng thời còn phải chú ý sắp xếp hương dân vào quân chính quy, lấy kỷ luật nghiêm minh của quân chính quy tiến hành dạy dỗ.
một ngày, Diệp Tiềm đang nghiên cứu bản đồ địa hình Nam Man, bỗng nhiên thủ hạ báo lại, nói là trong đám nghĩa sĩ có một vị nói là có quen biết hắn, muốn gặp hắn. Diệp Tiềm không hiểu, mình chưa bao giờ đến nơi đây, sao có thể có dân chúng địa phương quen biết? Mặc dù nghi ngờ, vẫn cho người mời đến.
Ai ngờ người này vừa vào trướng, Diệp Tiềm nhất thời sửng sốt, kẻ này tiêu sái phong lưu, mi thanh mục tú như họa, đúng là Lưu Phong năm đó hầu hạ bên người Bích La phu nhân, lại bị Diệp Tiềm giận dữ đâm bị thương.
Lưu phong thấy Diệp Tiềm, cũng không bái, chỉ đạm thanh nói: "Diệp tướng quân, ta đến đi lính."
Diệp Tiềm nhíu mày: "Lưu Phong công tử, Nam Man đều là hạng người hung ác, hành quân đánh giặc rất khác, ngươi xác định muốn đi?"
Lưu phong biết Diệp Tiềm không tin mình, tức thời cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Diệp Tiềm ngươi có thể phong quan bái tướng lãnh binh nam chinh, chẳng lẽ ta không thể đi lính giết địch bảo vệ quốc gia?"
Diệp Tiềm nhìn kỹ Lưu phong nửa ngày, chỉ thấy hắn mặt mày mặc dù vẫn mang theo vẻ phong lưu, nhưng trong mắt nhiệt thành cũng không thể gạt người, tức thời gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Lưu Phong cười: "Nhưng thủ hạ của ngươi lại không muốn ta."
Diệp Tiềm nghe vậy nhíu mày, trầm giọng nói: "Ngươi thật muốn tòng quân, tự nhiên có thể lưu lại."
Lưu Phong nghe xong, gật đầu nói: "Được, ta đây cám ơn ngươi."
Diệp Tiềm đạm nói: "Vậy không cần, ngươi có chí nguyện bảo vệ quốc gia, ra trận giết nhiều Nam Man là được."
Lưu Phong nhìn Diệp Tiềm, trầm mặc đáp: "Ta không phải Lưu Phong, ta gọi là Mạnh Tông Bảo."
Diệp Tiềm gật đầu: "Được, Mạnh Tông Bảo, ta nhớ kỹ."
Lưu Phong do dự, rốt cục lại nói: "Mảnh đất dưới chân ngươi, là gia hương ta. Cám ơn ngươi."
========================
Diệp Tiềm suất lĩnh kỵ binh một đường nam hạ, không gì địch nổi, đi đến đâu quân Nam Man ào ào trốn về nam. một đường đi tới, hành quân đến biên cảnh Đại Viêm quốc, kiểm kê nhân sổ, lúc này trừ kỵ binh xuất phát từ Đôn Dương Thành, gia tăng thêm hơn một vạn bộ binh, đây đều là nghĩa sĩ địa phương tự nguyện tòng quân.
Lúc này Vệ Tương quân Sử Trấn suất lĩnh quân đội là kỵ binh còn sót lại rốt cục đuổi theo kịp Diệp Tiềm, hai quân cùng một chỗ, tạm nghỉ ngơi, lại một lần nữa xuất phát. một ngày, bọn họ chỉnh đốn quân đội, đi đến buổi trưa, tới một thôn xóm. Diệp Tiềm đưa mắt nhìn, chỉ thấy thôn xóm này nhà cửa đổ sụp, đang bị lửa chậm rãi thiêu đốt, trong thôn trang vết máu khắp nơi, tử thi ngang dọc.
Diệp Tiềm nhíu mày, sai người khám xét, đợi thám tử trở về báo, quả nhiên như dự đoán. Chỗ này là thôn trang nhỏ ở biên cảnh thuộc Đại Viêm triều, nhưng hiện đã bị tàn quân Nam Man cướp sạch khôngcòn, trong thôn nam nữ già trẻ, cơ hồ không ai sống sót.
Diệp Tiềm nắm chặt kiếm trong tay, hai mắt đau kịch liệt.
hắn lại một lần nữa cảm thấy, quyết định của mình không sai, Diệp Tiềm hắn đã phụng mệnh xuất chinh truy kích Nam Man, phải triệt để đuổi bọn họ ra khỏi cảnh nội Đại Viêm triều, làm cho bọn họ trong vài thập niên cũng không dám dễ dàng xâm phạm nữa, làm cho bọn họ vĩnh viễn không có lực hoàn thủ.
Hồi nhỏ hắn vì muốn sống, mới lớn lên đã cơ hồ đem toàn bộ tâm trút xuống trên người nữ nhân kia, nhưng hiện thời, nhìn lê dân tao ương, dân chúng không nơi sống yên, xem tang thương trước mắt, chiến hỏa lửa cháy lan ra đồng cỏ, hắn mới biết thiên hạ to lớn, hùng ưng hẳn là nên tung cánh trênbầu trời cao, sao có thể luôn trong bi thương.
Sử Trấn cưỡi ngựa chạy lên, đứng cùng Diệp Tiềm, xem thôn xóm kia chìm trong ngọn lửa thiêu đốt, hắn thống hận mắng: "Đám Nam Man này, quá đáng giận!"
Nhưng vào lúc này, bỗng có thám tử trở về nói: "Khởi bẩm Diệp tướng quân, trong thôn này phát hiệncó người."
Diệp Tiềm nghe vậy nhíu mày: "A?"
Thám tử ngữ khí trầm trọng, hồi đáp: "Là ba tiểu hài tử, nhỏ nhất chỉ ba bốn tuổi, lớn hơn thoạt nhìn bốn năm tuổi. Bọn họ được người nhà giấu trong hầm mới tránh được một kiếp, hiện đều sợ ngây người."
Diệp Tiềm vung roi ruổi ngựa tiến lên, nói với Sử Trấn: "đi, đi xem đi."
đi đến thôn xóm, bay vào mũi là huyết tinh cùng mùi khét làm cho người ta đau lòng, hài cốt trong đống lửa chưa cháy hết, vài đứa nhỏ quần áo tả tơi dùng hai mắt sạch sẽ lại kinh hoàng ngẩng đầu nhìn những người này.
Diệp Tiềm nhíu mày nhìn mấy đứa trẻ, xoay người xuống ngựa, đi đến chỗ đứa nhỏ nhất cũng gầy yếu nhất, ngồi xuống ôn thanh hỏi: "Ngươi mấy tuổi?"
Đứa trẻ co rúm lại, bắt đầu sợ hãi, sau này cảm giác Diệp Tiềm cũng không ác ý, có gan trả lời nói: "Ta ba tuổi."
Ba tuổi? Diệp Tiềm nhớ A Ly con trai của Triêu Dương công chúa cũng bất quá mới hơn hai tuổi, nhưng A Ly bộ dạng so với đứa bé trai trước mắt còn cao hơn một ít, cũng béo hơn, nào giống đứa bé này khô vàng gầy yếu.
Ánh mắt hắn dừng trên môi nam hài, chỉ thấy môi trắng bệch phảng phất không có huyết sắc, khôngkhỏi thở dài một tiếng trong lòng, muốn vươn tay an ủi, nhưng tay vừa duỗi ra, phát hiện trong mắt nó nhất thời toát ra hoảng sợ, đến cùng lại thu tay về.
hắn tận lực để ngữ khí ôn hòa hơn: "Ngươi tên là gì?"
Nam hài do dự hạ, co rúm lại nói: "Ta gọi là A Mục."
Diệp Tiềm lại ôn nhu hỏi: "Cha mẹ ngươi đâu?"
Nam hài nghe nói thế, bỗng ngây dại, cúi đầu cắn môi không nói, nước mắt lại đọng trong con ngươi trong suốt.
một nam hài cao gầy hơn dùng một đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Tiềm, đanh giọng đáp: "Cha mẹ hắn đã bị man nhân giết chết."
Diệp Tiềm ngẩng đầu nhìn nam hài kia, thấy vẻ mặt hắn cô lãnh, trong mắt ẩn ẩn có thống hận.
Nam hài thấy Diệp Tiềm nhìn mình, lại nói: "Ba chúng ta, cha mẹ đều đã chết, chúng ta hiện là cô nhi! không có thân nhân gì."
hắn thanh âm thật vang dội, như lên án và thống hận, vang trong thôn xóm trống trải thảm đạm vẫn đang cháy.
hắn nói hết lời, hai nam hài bên cạnh nhịn không được khóc lên.
Diệp Tiềm chăm chú nhìn bọn họ nửa ngày, giờ khắc này, thấy bọn họ xanh xao vàng vọt, quần áo rách nát, phảng phất nhớ lại bản thân mình khi còn bé.
hắn trầm mặc nửa ngày, rốt cục trịnh trọng vươn tay, ôn thanh nói: "Ta là Diệp Tiềm, là nam chinh tướng quân Đại Viêm triều, ta hiện không có thê nhi." hắn ngừng lại, cúi xuống, rốt cục chậm rãi tiếp tục nói: "Về sau, cũng sẽ không có thê nhi."
Mấy đứa bé nghe nói như thế, không hiểu nhìn Diệp Tiềm.
Diệp Tiềm nhớ lại ngày nào đó ở ngoài điện Thừa quang nhìn một nhà Triêu Dương công chúa thân mật, trầm mặc một lát, rốt cục vẫn tiếp tục nói: "cuộc đời ta nhất định lẻ loi một mình, các ngươi có nguyện ý làm con ta?"
Hai nam hài nhỏ kinh ngạc há to miệng, nam hài lớn nhất hoài nghi nhìn chằm chằm Diệp Tiềm, cười lạnh nói: "Ngươi không phải đang nói giỡn với chúng ta?"
Diệp Tiềm lắc đầu, kiên định hứa hẹn: "Ta sẽ đối đãi các ngươi như con ta."
Nam hài nhìn Diệp Tiềm nửa ngày, thấy hắn mặt mày kiên nghị nghiêm cẩn, cũng không giống nói giỡn, rốt cục ngữ khí mềm xuống: "Ngươi nói thật sao? Chúng ta chẳng qua là cô nhi trong chiến loạn khôngchỗ dựa thôi."
Diệp Tiềm nghiêm cẩn gật đầu: "Tuyệt không nói đùa."
Nam hài thấy vậy, lui ra phía sau một bước, lôi kéo hai nam hài nhỏ quỳ trên mặt đất, miệng nức nở nói: "Phụ thân ở trên, xin nhận chúng con một lạy."
==================
Đội kỵ binh của Diệp Tiềm lại hành quân, trước tiên sai người đem ba nghĩa tử về cảnh nội Đại Viêm triều, cũng cho người trực tiếp đưa về Đôn Dương Thành. Nội tâm hắn biết, kỳ thực cô nhi giống ba nghĩa tử này, ở Nam Cương không chỉ trăm ngàn, nhưng tính sao, lấy sức lực hắn liệu có thể cứu được bao nhiêu đây?
Đại quân dừng lại nửa ngày, một lần nữa chỉnh quân xuất phát, lúc này mục tiêu bọn họ là một đường hành quân xâm nhập vào Nam Man, đánh Nam Man, đánh tan quân chủ lực bọn họ.
Diệp Tiềm hiện không có cách nào lo cho ngàn vạn cô nhi, nhưng hắn lại có thể làm cho trai gái Đại Viêm triều không mất đi phụ mẫu thân nhân.
hắn nhìn chằm chằm biên giới bát ngát nơi Nam Man trốn ở phương xa, âm thầm thề, sẽ không bao giờ cho bọn họ cơ hội như vậy nữa.
Tác giả có chuyện muốn nói: Truyện này là HE, đánh xong trận này, Diệp Tiềm sẽ không chịu khổ nữa, các vị không cần gấp. Cuối cùng kết cục là nam nữ chủ cùng với các Tiểu Bao Tử cuộc sống hạnh phúc vui vẻ cùng nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook