Sắp sửa bước vào giai đoạn nước rút cuối cùng, so với việc ôn tập, trường học bắt đầu tập trung vào việc cân bằng tâm lý của học sinh hơn. Đặc biệt là trước đó đã xảy ra sự tình của Tiếu Khả Nhiên, lãnh đạo trường học lại càng chú trọng đến trạng thái tâm lý của học sinh lớp 12.

Lễ động viên 100 ngày đếm ngược đã trôi qua gần 2 tháng rưỡi, trước khi kỳ thi Đại học bắt đầu, nhà trường lại tổ chức thêm một lần nữa.

* Lễ động viên 100 ngày đếm ngược thường được tổ chức vào ngày 26-2

Hiệu trưởng luôn luôn là người nói nhiều nhất, vĩnh viễn cũng đừng bao giờ tin tưởng lời ông ấy nói: “Tôi chỉ nói ba điều”. Ba điều này, ông ấy có thể nói một tiếng rưỡi.

Đồng Thu sốt ruột, bất an, anh đột nhiên phát hiện, đôi khi tố chất tâm lý của anh cũng không được tốt lắm, nhất là khi đối mặt với những vấn đề anh không hiểu rõ, hoặc chưa bao giờ tiếp xúc.

Nhưng anh cũng biết rõ, càng là những lúc như thế này, anh lại càng phải giữ tỉnh táo. Anh thế nhưng cũng là “Người nhà cảnh sát tốt nhất” đấy, cho dù không giúp được gì, chí ít cũng không thể gây thêm phiền phức.

Anh đứng ở cửa lớp, sờ sờ bình xịt hơi cay phòng sắc lang trong túi, anh không chắc chắn khi chuyện không may thật sự xảy ra thứ này có giúp được gì hay không, nhưng mà mang theo nó đúng là an tâm hơn một chút.

Nghe lời Hoắc Tri Hành, tóm lại không có sai.

Thật vất vả đợi đến 9 giờ rưỡi. Hiệu trưởng còn chưa nói xong, học sinh đã bắt đầu nhốn nháo.

Đồng Thu đóng cửa phòng học lại, nhắc nhở bọn nhóc: “Yên lặng yên lặng, hiệu trưởng còn chưa nói hết, các em nổ banh nóc nhà cũng không đi được.

Phòng học lại yên tĩnh trở lại, học sinh nguyên một đám đều nằm rạp trên bàn, nôn nóng chờ tan học.

Cùng nôn nóng giống bọn họ chính là chủ nhiệm lớp Đồng Thu, Hoắc Tri Hành vừa mới nhắn tin cho anh, nói đã đến cổng trường. Bảo vệ ở cổng không cho hắn đi vào, chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Đối phương đã đến, Đồng Thu cũng yên lòng.

Hiệu trưởng nói thẳng đến gần mười giờ, cuối cùng tuyên bố tan học.

Đồng Thu đứng ở cửa nhìn mọi người nhốn nháo ào ào chạy ra bên ngoài, giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó gọi điện cho Hoắc Tri Hành: “Em khóa cửa phòng học xong sẽ lập tức ra liền.”

Hoắc Tri Hành đứng ở cổng trường, nhìn thấy học sinh vui như tết phóng vọt ra.

“Được, anh đứng ngay chỗ hòm thư ngoài cổng trường đợi em.”

Lúc này học sinh đang rất đông, Hoắc Tri Hành nhích sang bên cạnh, an tâm chờ Đồng Thu đi ra.

Đồng Thu khóa cửa phòng học, xoay người đi ra ngoài, đúng lúc gặp được chủ nhiệm lớp bên cạnh.

“A thầy giáo Đồng! May quá!” Thầy giáo kia vừa nhìn thấy anh, bước chân nhanh hơn, tới gần: “Thầy có mang chìa khóa văn phòng không? Tôi để quên chìa khóa trong đó, đang không biết phải làm thế nào.”

Đồng Thu vô thức nhìn đồng hồ, nói: “Vậy đi thôi, tôi với thầy đi lấy.”

Hai người ngược dòng người đi lên trên lầu, đến văn phòng, thầy giáo kia nhìn một cái liền thấy chùm chìa khóa để quên trên bàn làm việc.

“May là có thầy.” Hai người lấy chìa khóa xong cùng nhau đi xuống, “Tôi phát hiện học sinh sắp sửa thi đại học, tôi đây đầu óc cũng căng thẳng theo.”

Đồng Thu cười nói: “Tôi dạo này cũng vậy, so với bọn chúng còn khẩn trương hơn.”

Hai người tán gẫu, cùng nhau sánh vai đi ra ngoài.

Lúc này học sinh đã về muốn hết, sân thể dục vẫn vậy, toàn bộ sân trường cũng chỉ có mấy cái đèn nhỏ mờ mờ, Đồng Thu trong lòng tự nhủ, cũng may gặp được thầy giáo này, nếy không một mình anh đi đường này, chắc cũng sợ chết khiếp.

Đồng Thu từ nhỏ đến lớn không sợ ma quỷ, cũng hiếm có cái gì khiến anh sợ hãi, nhưng hiện tai anh coi như hiểu rõ, đáng sợ nhất không phải ma quỷ, mà là con người.

Sinh vật này cực kỳ tàn nhẫn, có thể biến thành ác quỷ trong bộ dáng con người.

“Hai ngày trước nghe nói mẹ kế Tiếu Khả Nhiên đã cùng ba cô bé ly hôn.” Chủ nhiệm lớp bên cạnh cũng là người rất thích buôn dưa, “Nên bỏ từ lâu mới phải, cái loại người như thế…! Chỉ là tiếc cho Tiếu Khả Nhiên.”

Đồng Thu cười khổ một tiếng, vừa muốn nói gì đó, đột nhiên trông thấy cách đó không xa có cái gì đó phát ra ánh sáng lấp lánh làm lóa mắt anh.

Mấy ngày gần đây anh bị mấy chuyện phiền lòng kia khiến cho thần kinh vô cùng mẫn cảm, lúc đầu còn tưởng là nhìn nhầm thôi, nhưng mà, khi anh trông thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mặc đồ đen từ trên xuống dưới đang từ phía đối diện đi tới, bước chân anh liền chậm lại.

“Có chuyện gì vậy?” Đồng nghiệp đang đi bên cạnh anh kinh ngạc quay đầu lại hỏi.

Đối phương có lẽ không chú ý, nhưng Đồng Thu tinh mắt thấy rõ, người kia trong tay cầm dao, anh đã nghe Hoắc Tri Hành miêu tả bộ dáng Trâu Khải, chỉ là anh không nghĩ tới lại khó phòng bị như vậy, tên này thế mà vào được trong trường học.

“Thầy giáo Tiếu, tôi đột nhiên nhớ ra đã để quên đồ, phải quay lại một chuyến, thầy đi trước đi.” Đồng Thu rất sợ, sợ đến nỗi lưng đổ mồ hôi lạnh, nhưng mà đây là chuyện gia đình anh, không thể liên lụy đến người khác.

“Đúng rồi, thầy giáo Tiếu.” Đồng Thu nói, “Người yêu của tôi đang ở cổng chờ tôi, lúc thầy ra ngoài gặp anh ấy, nói với anh ấy tôi có món đồ một mình cầm không được, bảo anh ấy đi vào giúp tôi. Nếu bảo vệ không cho vào, phiền thầy nói giúp tôi một tiếng.”

“A, được.” Trước kia lúc Đồng Thu kết hôn, mấy đồng nghiệp này đều đã gặp Hoắc Tri Hành, nghe bảo đối phương đến, đương nhiên sẽ gật đầu đồng ý, “Vậy tôi đi trước….”

Đồng Thu gật nhẹ đầu.

Trong lúc nói chuyện, thầy giáo Tiếu đã đi lên phía trước, mà gã đàn ông đội mũ lưỡi trai kia cũng đã đến gần.

Đồng Thu vẫn không yên tâm, anh nhanh chóng mở khóa điện thoại, bấm phím 1. Phím này —- là lúc trước kết hôn cùng Hoắc Tri Hành anh cố ý cài đặt phím gọi khẩn cấp, phòng ngừa ngày nào đó phát sinh tình huống khẩn cấp không tiện bấm số điện thoại.

Đối phương chậm rãi tới gần, Đồng Thu nhìn chằm chằm vào người nọ, căng thẳng không biết nên tiến lên phía trước hay là lui về phía sau.

Người nọ dừng chân đứng cách anh khoảng một mét, giơ tay nâng mũ lưỡi trai lên.

Đồng Thu rất muốn cảm khái một câu, đúng là tướng tại tâm sinh*. Có một số người vừa nhìn chính là nhân vật phản diện. Trong màn đêm, cặp mắt kia y như con sói đói, dường như chỉ một giây sau sẽ há miệng lộ ra răng nanh, đem anh xé xác nuốt vào trong bụng.

* Tướng mạo là do tâm sinh ra

“Thầy giáo Đồng?” Âm thanh đối phương khàn khàn, giọng điệu còn rất vui vẻ.

Đồng Thu đã hoàn toàn đứng lại, vô thức nhìn về phía cổng trường.

Chỗ anh đứng cách cổng trường một khoảng khá xa, thầy giáo Tiếu chậm rãi ung dung, còn chưa đi đến cổng.

“Anh là ai?” Đồng Thu cố hết sức bảo trì bình tĩnh, “Là phụ huynh của học sinh nào?”

Người trước mắt nở nụ cười: “Họ Trâu tên Khải, có quen tai không?” 

Tay Đồng Thu bắt chéo phía sau lưng, anh không chắc chắn lúc này Hoắc Tri Hành có nhận điện thoại hay không, hiện tại chuyện anh có thể làm là dùng hết khả năng ổn định Trâu Khải, kéo dài thời gian, chờ Hoắc Tri Hành đến tìm anh.

“A…. Không quen lắm.” Đồng Thu nở nụ cười ngại ngùng, “Lớp chúng tôi, không có em nào họ Trâu cả.”

Trâu Khải nở nụ cười: “Không quen? Hoắc Tri Hành không có nói với thầy, có một người là tôi sao?”

Đồng Thu cũng cười: “Nghe anh nói như vậy, có vẻ anh cùng chồng cũ của tôi rất thân thiết nhỉ?”

“Thân thiết? Đâu phải chỉ có thân thiết.” Trâu Khải lúc này cũng không kiêng kỵ gì, trực tiếp giơ con dao sáng loáng ra trước mặt mà đùa nghịch, “Hai chúng tôi là người yêu cũ.”

Thân là giáo viên Ngữ văn, Đồng Thu rất muốn giúp đỡ vị tiên sinh này sửa chữa một chút cách dùng từ. “Người yêu cũ” – cái từ này không phải dùng như vậy.

Nhưng mà rõ ràng, hiện tại không phải là lúc thầy giáo Đồng dạy học, anh giống như đùa giỡn mà nói với Trâu Khải: “Người yêu cũ sao? Hoắc Tri Hành đúng là không phải người mà, cũng chưa từng nói với tôi!”

“Có điều!” Đồng Thu cười cười: “Thật không ngờ chồng cũ của tôi trước kia khẩu vị nặng như vậy, thế mà lại đi thích cái loại hình như anh!”

Trâu Khải híp mắt đánh giá anh, cười lạnh nói: “Mẹ nó đừng đánh rắm nữa! Nhưng mà có một câu coi như mày nói đúng, một lát nữa nó có lẽ cũng không còn là người đâu.”

Gã tiến lên một bước, mũi dao đặt ở bên eo Đồng Thu.

“Đến mức này luôn à?” Đồng Thu đã căng thẳng đến toàn thân cứng đờ, anh chỉ là một giáo viên trung học, từ nhỏ đến lớn cuộc sống trôi qua đều rất yên bình, đã bao giờ gặp phải tình huống như thế này đâu, vào lúc này mà hai chân không có nhũn ra đến mức ngã ngồi xuống đất đã là rất nể mặt rồi, “Hai chúng ta thật ra cũng không tính là tình địch chân chính, tôi cùng anh ấy ly hôn rồi.”

Trâu Khải vui vẻ nhìn anh, nghiến răng nói: “Không sao, hiện tại không cần phải sợ, trước khi nó đến tao sẽ không làm gì mày cả.”

Đồng Thu nhíu mày, nhìn về phía gã.

“Không hiểu à…..? Không hiểu thì thôi.” Trâu Khải nói, “Đợi lát nữa mày sẽ hiểu.”

Đồng Thu nhìn về phía cổng trường, anh lờ mờ trông thấy có người đang chạy về phía bên này.

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Hoắc Tri Hành.

Đồng Thu vốn đang sợ muốn chết, nhưng khi nhìn thấy thân ảnh người nọ càng lúc càng gần, lập tức hồi phục mười phần sức mạnh. 

Anh cười cười nói: “Ca, anh vì Hoắc Tri Hành mà làm loại chuyện như này, đáng sao? Yêu hắn nhiều như vậy? Thậm chí không tiếc lấy dao đe dọa người khác?”

“Đe dọa?” Trâu Khải tiến lên trước, môi gần như là dán vào lỗ tai Đồng Thu, “Mày cho là tao ở chỗ này đùa giỡn sao?”

Đúng lúc này, Hoắc Tri Hành đã chạy gần tới, từ góc độ của hắn nhìn sang, Trâu Khải chính là đang hôn Đồng Thu.

Hoắc Tri Hành lập tức phun trào phẫn nộ, nếu như điều kiện cho phép, hắn hiện tại có thể một cước đạp Trâu Khải nát xương, để cho gã không thể tiếp tục giở trò hạ lưu được nữa.

Nhưng mà hắn không thể xúc động, trong tay Trâu Khải có dao, hơn nữa, mũi dao kia hiện đang đặt trước người Đồng Thu.

“Trâu Khải!” Hoắc Tri Hành ở chỗ cách bọn họ mấy bước, đứng lại.

Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành nhìn nhau một cái, nở nụ cười với hắn, ý nói anh không có chuyện gì.

Anh bày ra bộ dáng bình thản như không có chuyện gì, nhưng tim Hoắc Tri Hành vẫn đang treo lơ lửng, chỉ cần Trâu Khải không chết, Đồng Thu vẫn còn ở trong tay đối phương, hắn tuyệt đối không thể an tâm.

“Trâu Khải, mày có chuyện gì thì đến tìm tao.” Hoắc Tri Hành đứng ở chỗ đó, mặt mũi hằm hằm khó chịu nói, “Mày ra tù không phải là vì tìm tao sao?”

Môi Trâu Khải còn đang dán trên tai Đồng Thu, thấy Hoắc Tri Hành cũng không thèm nhìn hắn, cười nói: “Ơ, cảnh sát Hoắc tới thật là nhanh….”

Đồng Thu bị hơi thở của gã phả vào khiến cho ghê tởm, cau mày, ghét bỏ không chịu được.

Anh nhớ tới lúc trước mỗi lần Hoắc Tri Hành ghé vào lỗ tai anh, anh đều bị làm cho toàn thân tê dại, còn cho rằng tai mình là vùng nhạy cảm, nào ngờ, thật ra cũng không phải, nhạy cảm hay không nhạy cảm, còn tùy người.

“Mày có thể cách em ấy xa một chút hay không?” Hoắc Tri Hành thừa cơ cùng Đồng Thu trao đổi ánh mắt, tiến lên nửa bước nói: “Chu Tiểu Viên là do mày giết?”

Tay Trâu Khải đột nhiên dùng sức, mũi dao đâm vào da Đồng Thu, nhưng mà không có đâm sâu vào, gã dường như là định chọc từng nhát từng nhát một, mục đích chính là muốn thưởng thức vẻ mặt thống khổ của hai người.

Trâu Khải cuối cùng cũng quay sang, quả nhiên, nhìn thấy Hoắc Tri Hành nhíu chặt chân mày, bộ dáng vô cùng căng thẳng.

Trâu Khải nở nụ cười: “Cảnh sát Hoắc đau lòng ư? Vậy…. không thì mày thay nó đi…., trên người mang theo dao đúng không? Nào, lấy ra, mày tự đâm mình một nhát, tao liền buông tha một chỗ, mày cảm thấy giao dịch của chúng ta thế nào, có lời hay không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương