Điên Phong Đối Quyết
-
Chương 3: Khoái kỳ (chơi cờ nhanh), chuyện xưa
Ông cụ non Trần Cảnh, hình như không có thú vui nhi đồng mà một đứa bé mười tuổi nên có, trong ngày thường rất an tĩnh, so với Lý Dịch Chi người sống hai kiếp này còn muốn an tĩnh hơn.
Nếu hai người trò chuyện, Trần Cảnh dường như chỉ dùng “Ừm” để đáp lại, có vẻ phi thường ít từ thiếu tiếng, các thời điểm khác thì chính là nghiên cứu kỳ phổ hoặc là dựa theo kỳ phổ để học đánh cờ.
Lý Dịch Chi lục lọi đưa kỳ phổ trong nhà cho bé xem, Lý Trận tuy rằng cẩu thả, nhưng yêu chơi cờ đến nghiện, kỳ phổ được bảo tồn đều thập phần hoàn hảo, Lý Dịch Chi nhìn không thấy cái gì, nên thường xuyên giúp bé lau lau kỳ phổ, thời gian lâu cũng biến thành ăn ý.
Trần Cảnh đối với kỳ phổ này yêu thích không buông tay, đến ăn cơm cũng phải cầm, nhưng sợ làm dơ, vì thế mà ăn cơm liền biến thành một nan đề, thời điểm tập trung tinh thần để nghiên cứu thường xuyên quên mất ăn cơm.
Mỗi khi vào lúc đó, Lý Dịch Chi cảm thấy bản thân như biến thành bảo mẫu, còn phải mang theo đứa nhỏ giúp đỡ…
Cũng chỉ dưới loại tình huống này, anh mới có thể cảm giác được Trần Cảnh là một đứa bé mười tuổi.
Lý Trận vẫn liên tục không trở về, còn Trần Cảnh đã ở gần một tháng, cùng Lý Dịch Chi ở chung xem như là ăn ý.
Bởi vì đời trước nguyên do là Lý Dịch Chi bị phó thác rất nhiều kỳ vọng, nên anh cũng không có bạn bè, tuy rằng cũng không phải tự bế nhưng lại không tìm được người để nói chuyện, thế cho nên sau này lại không biết làm thế nào để cùng người khác ở chung.
Anh mới đầu cho là mình rất khó cùng Trần Cảnh ở chung, dù sao Trần Cảnh làm cho người ta có cảm giác khó ở chung.
Chẳng qua là ở chung rồi, kỳ thật cũng không khó, có lẽ tại nội tâm của Lý Dịch Chi, mù lâu rồi, cũng khát vọng cùng người khác giao lưu, anh không nhìn thấy vậy cũng chỉ có thể nói chuyện, nghe âm thanh.
Trần Cảnh sẽ dùng khẩu khí rắm thối nói cho anh biết, “Trong món này cà rốt xào bị cháy, đen thui.”
Mà Lý Dịch Chi sẽ ở trong lòng tưởng tượng bộ dạng cà rốt cháy sạch, sau đó sẽ nghe được Trần Cảnh tiếp tục dùng khẩu khí rắm thối nói, “Ăn cà rốt rất tốt cho thân thể.” Sau đó nửa ép buộc anh ăn sạch cà rốt khó mà nuốt được.
Hai người đang ăn cơm, Trần Cảnh thay Lý Dịch Chi gắp đồ ăn vào trong chén bỗng đột nhiên nói rằng: “Luôn ra ngoài mua cơm rất tốn tiền, về sau mình tự làm cơm đi.”
Lý Dịch Chi cắn chiếc đũa dừng một chút, ho khan một tiếng, “Anh sẽ không làm, em sẽ sao?”
Lý Dịch Chi nói xong đã cảm thấy bản thân quả thực là hỏi như không, anh làm sao có thể kỳ vọng một đứa bé mười tuổi nấu cơm đây, cho dù Trần Cảnh thoạt nhìn không giàu có, tục ngữ nói con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà, chẳng qua là nhiều nơi đều coi trọng con trai, con trai sẽ không nấu cơm giặt đồ.
Quả nhiên, Trần Cảnh cũng chặt đứt một câu rồi mới tiếp tục nói: “Sẽ không…Nhưng vẫn có thể thử xem.”
“À…Vậy thử xem đi.”
Lý Dịch Chi gật gật đầu, kẹp một miếng thịt cho vào miệng, “Bình gas đã hết, phải đi thay gas.”
Lý Dịch Chi xác định lúc anh nói xong câu đó, liền nghe được tiếng Trần Cảnh thở dài, nhịn không được bật cười một hơi.
Vì thế sau khi ăn xong, dưới sự chỉ huy của Lý Dịch Chi, Trần Cảnh vốn là một đứa nhỏ rốt cục đào từ trong đống phế liệu ra được dụng cụ thay gas.
Lý Dịch Chi nói: “Em biết thay gas như thế nào không, em cũng không thể mang đi được.”
Trần Cảnh chỉ nói là: “Tôi có biện pháp.”
Lý Dịch Chi cũng không truy vấn nữa, mấy ngày nay đã chứng minh được Trần Cảnh quả thực có khả năng, tuy rằng vẫn còn đầy vẻ trẻ con giả bộ thành một đại nhân nhỏ, nhưng so với những đứa trẻ cùng tuổi thì hiểu chuyện hơn nhiều.
Ăn xong cơm chiều, Lý Dịch Chi không có chuyện gì làm, nghe xong đài phát thanh cũ liền chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, bởi vì nhiệt độ thời tiết chợt giảm, một cái chăn thì có chút lạnh, hơn nữa Lý Dịch Chi không biết đốt than đá sưởi ấm nên nghĩ muốn chuẩn bị một cái chăn khác trùm lên.
Trần Cảnh ở trong phòng nghiên cứu kỳ phổ, chợt nghe có người gõ cửa, bé còn chưa kịp nói mời vào thì Lý Dịch Chi liền tự mình bước vào, anh gõ cửa luôn là việc cho có thôi.
Trần Cảnh trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ, hiển nhiên Lý Dịch Chi không nhìn thấy.
Anh bước vào, nói quanh co một tiếng rồi rốt cục nói ra: “Em có thể giúp anh tìm chăn mền được không?”
Trần Cảnh nhìn anh ta, bất đắc dĩ nhướng mắt, đồ đạc trong nhà Lý Dịch Chi tất cả đều không tìm thấy, mà có tìm thấy thì chủ nhà cũng mặc kệ, ngược lại không bằng Trần Cảnh người vừa mới đến lại biết tường tận.
Trần Cảnh vừa định lên tiếng trả lời, đột nhiên dừng lại trầm ngâm một chút, “Nếu anh đồng ý theo giúp tôi đánh một ván cờ đã.”
“…”
Từ khi Lý Dịch Chi cùng Trần Cảnh chơi qua trận đánh cờ miệng kia, Trần Cảnh tựa hồ cảm thấy anh là một địch thủ thực lực rất mạnh, không có việc gì liền thích tìm Lý Dịch Chi đánh cờ, chẳng qua chơi cờ phải có thể lực khỏe, ngồi xuống liền tốn đến vài tiếng, hơn Trần Cảnh cùng Lý Trận đều là một dạng kỳ si, chưa kết thúc sẽ không cho phép Lý Dịch Chi đi làm chuyện khác, điều này làm cho Lý Dịch Chi mỗi khi nhắc đến việc cùng bé đánh cờ đều không quên phải lùi bước.
Lý Dịch Chi nghĩ nghĩ, nếu anh không tìm chăn sẽ bị lạnh cả đêm, phỏng chừng ngày mai liền phải đi bệnh viện, điều này so với chơi cờ càng thêm phiền toái…
Lý Dịch sờ soạng cái bàn ngồi xuống, vươn tay lấy một quân cờ từ trong hộp cờ vuốt ve, “Chơi một trận cũng được, bất quá thời gian đã muộn rồi, trẻ con phải ngủ sớm dậy sớm không thể thức đêm…”
Trần Cảnh hiển nhiên là không thích người khác coi bé là một đứa con nít, chẳng qua sự thật chính là như thế, Lý Dịch Chi mới ngoài hai mươi tuổi mà bé chỉ mới mười tuổi.
Lý Dịch Chi tiếp tục nói ra, “Chúng ta chơi một trận Khoái kỳ mười giây đi.”
Khoái kỳ càng chú trọng đến kỳ cảm, không có đủ thời gian để cho kỳ thủ suy nghĩ, đó cũng là một loại cách thức rèn luyện.
Bởi vì không phải chuyên nghiệp, hai người sẽ không tìm cái gì thiết bị tính giây.
Trần Cảnh tuổi còn quá nhỏ, chơi Khoái kỳ có chút lực bất tòng tâm, căn bản không có cái gì lo lắng liền bị thua bởi đối phương.
Lý Dịch Chi bỗng nhiên có một loại cảm giác thỏa mãn khi dễ trẻ con, cảm thấy rất mỹ mãn mà vỗ vỗ tay, cười nói: “Đi thôi, đi tìm chăn, em cũng có thể trùm thêm một cái, hôm nay khí trời rất lạnh, nên đốt than đá thôi.”
Trần Cảnh lại một lần nữa bị đả kích, bé cũng biết bởi vì bản thân tuổi còn quá nhỏ, nhưng luôn không cam lòng cứ thua trận như thế, cũng không thèm nói chuyện mà nhảy xuống ghế đi tìm chăn bông.
Trong nhà của mình chỉ có hai người ở, tổng cộng có bốn cái chăn, có một là của Lý Trận, cho nên chỉ còn lại có ba cái, thời tiết rất lạnh, hai người ai cũng không nghĩ tới việc phải đốt than đá, loại tứ hợp viện này lại càng lạnh thêm.
Lý Dịch Chi nghĩ nghĩ, “Nếu không em đến phòng ngủ, chúng ta ngủ cùng đi.”
Trần Cảnh thuận tiện đem chăn đến đây, hai người tự mình đắp một cái chăn, mặt trên lại phủ một cái chăn nữa, lúc này mới cảm thấy ấm áp một chút.
Lý Dịch Chi vừa rùng mình vừa nói: “Ngày mai nhất định phải nhớ lấy than đá đốt, lạnh quá.”
“…” Trần Cảnh cái đầu bé tất nhiên không độ lượng như thế, nằm ngủ ở phía ngoài rất dửng dưng nói một câu, “Đừng rùng mình nữa, run một lần nữa tôi xô xuống phía dưới đó.”
Lý Dịch Chi lúc này mới xê dịch vào trong, cũng kéo kéo Trần Cảnh vào trong, “Cùng chen chúc liền không lạnh.”
Anh nhìn không thấy gì cũng không có nghĩa là Trần Cảnh cũng nhìn không thấy, trong phòng tuy rằng tắt đèn nhưng dựa vào ánh sáng bên ngoài vẫn có thể thấy rõ, hai người khoảng cách rất gần, Lý Dịch Chi bộ dạng lại phi thường thanh tú, mặt mũi xinh đẹp, tuy rằng cũng không nữ khí, nhưng lại có một loại gầy yếu làm cho người ta có ý muốn bảo hộ.
Trần Cảnh chưa từng ngủ chung với ai, đã cố gắng né đi nhưng người nọ bởi vì rét lạnh nên cứ tự mình dán lại đây, mặt mày của đối phương gần trong gang tấc, hô hấp phun ở trên cổ của mình, tóc cũng chọt trên mặt mình.
Trần Cảnh khuôn mặt nhỏ nhắn má thịt đô đô ‘Vụt’ mà đỏ một chút, vội vã quay lưng.
Lý Dịch Chi vô tư tới vô tâm run run xong một trận mới dần dần cảm thấy ấm áp, cũng trầm tĩnh lại, anh vừa muốn ngủ lại luôn nghe âm thanh người bên cạnh xoay người, tai anh thính lực rất tốt, giấc ngủ thì nông, bị lăn qua lăn lại hai lần thế là giấc ngủ hoàn toàn mất tiêu.
Trần Cảnh phát hiện mình đem anh ta đánh thức, lên tiếng “Thật xin lỗi”, nhưng Lý Dịch Chi cảm thấy không có thành ý nào.
“Em ngủ không được? Chẳng lẽ nhớ giường?”
“Không…không có.”
Trần Cảnh trả lời rất không có lực, điều này làm cho Lý Dịch Chi cảm thấy bản thân đoán là chính xác, còn tưởng rằng Trần Cảnh không có quen đổi giường, nhưng anh không biết, kỳ thật Trần Cảnh không phải không quen giường mà là không thích người khác ngủ bên cạnh bé, nhất là bộ dạng giống như ‘Chị gái xinh đẹp’ tựa người này…
Trần Cảnh cảm thấy một người con trai khẳng định sẽ không muốn người khác nói mình là xinh đẹp, giống như chính mình không muốn người khác nói mình là một đứa nhỏ, cho nên sáng suốt không tranh luận.
“Ngủ không được vậy tâm sự hàng ngày đi…”
Lý Dịch Chi cũng không mệt nhọc, tìm đề tài, “Em ở nhà có anh em không?”
“Không có.”
“Con trai độc nhất sao?”
Thời đại này lại có con trai độc nhất thật đúng là hiếm thấy.
Trần Cảnh nói: “Không, tôi có mấy chị lớn nữa.”
“Trách không được em sẽ không nấu cơm, khẳng định là chị em đã làm.”
Trần Cảnh không nói chuyện, dường như không muốn nhắc tới người nhà của mình, chỉ nói là “Anh cũng sẽ không.”
Lý Dịch Chi bỗng nhiên nở nụ cười, “Đúng vậy, bởi vì anh là con trai độc nhất…”
Anh cười xong rồi đột nhiên lại thở dài, “Anh lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu học chơi cờ, bởi vì có thiên phú, kỳ cảm cũng không tồi nên liền trở thành bảo bối cưng nựng…”
Anh nói xong, cũng không biết là vì cái gì, có lẽ vì trên đời này không còn cái người xấu tên là Lý Phái Thần, vì thế anh muốn không kiêng nể gì mà nói hết tình cảm của mình, nói hết những tình cảm đã nghẹn suốt hai kiếp.
“Cha mẹ đau anh nhưng lại đối với anh quản giáo rất nghiêm, trừ bỏ học cờ vây không thể có bất luận ý nghĩ gì khác…Kỳ thật những điều đó anh đều có thể hiểu, chẳng qua…sau khi chơi cờ có chút thành tựu, lại càng bị trao cho nhiều hy vọng hơn, sau đó nữa ai cũng không nghĩ tới, lúc nhìn thấy hy vọng sắp gần trở thành hiện thực làm rạng rỡ tổ tổng, anh lại hoàn toàn thất bại.”
Trần Cảnh cân nhắc một chút mới thăm dò nói: “Thi đấu thua?”
“Thua một trận đấu thì tính là cái gì?”
Lý Dịch Chi cười nói, “Thua cờ là chuyện bình thường, ai cũng không có khả năng liên tục đứng ở vị thế bất bại. Điều đó so với thua cờ càng đáng sợ hơn, ngay cả cha mẹ thân sinh cũng cùng anh cắt đứt quan hệ…”
Anh vừa nói vừa một bên dùng tay che mắt, bản thân anh thì không nhìn thấy gì, động tác này lộ ra vẻ vô cùng bất lực, tựa hồ là đang ở trong hồi ức.
Trần Cảnh giật giật yết hầu một cái, muốn mở miệng an ủi anh nhưng không biết phải mở miệng như thế nào mới tốt.
Lý Dịch Chi rất bình tĩnh nói: “Bởi vì anh là đồng tính, anh thích con trai, anh là ngoại tộc ghê tởm.” Giống như căn bản không phải đang nói bản thân.
Có lẽ là Trần Cảnh tuổi còn nhỏ, còn không biết quan hệ ghê gớm trong đó, nghe xong cũng không có phản ứng lớn gì nhiều, như thế làm cho Lý Dịch Chi an ủi không ít.
Lý Dịch Chi có thể tự an ủi mình, xem, có người không chê bản thân, ít nhất bé không quan tâm, cũng sẽ không hướng về phía mình hét “Anh là biến thái!”…
Trần Cảnh trên mặt bỗng nhiên đỏ, tuy rằng bé chỉ có mười tuổi, nhưng nhớ lại vừa rồi khuôn mặt hai người chỉ cách nhau có mấy cm, mũi Lý Dịch Chi thật cao cùng chóp mũi nho nhỏ, cơ hồ là dán vào mình, đối phương lại nói là anh ta thích con trai làm không khỏi có chút ngượng ngùng.
Trần Cảnh đỏ mặt chỉ trong nháy mắt, dù sao ở tuổi của bé việc này cũng không nghĩ nhiều, sau đó rất nghiêm túc mà nói: “Chơi cờ cùng cái này không có liên quan.”
Nếu hai người trò chuyện, Trần Cảnh dường như chỉ dùng “Ừm” để đáp lại, có vẻ phi thường ít từ thiếu tiếng, các thời điểm khác thì chính là nghiên cứu kỳ phổ hoặc là dựa theo kỳ phổ để học đánh cờ.
Lý Dịch Chi lục lọi đưa kỳ phổ trong nhà cho bé xem, Lý Trận tuy rằng cẩu thả, nhưng yêu chơi cờ đến nghiện, kỳ phổ được bảo tồn đều thập phần hoàn hảo, Lý Dịch Chi nhìn không thấy cái gì, nên thường xuyên giúp bé lau lau kỳ phổ, thời gian lâu cũng biến thành ăn ý.
Trần Cảnh đối với kỳ phổ này yêu thích không buông tay, đến ăn cơm cũng phải cầm, nhưng sợ làm dơ, vì thế mà ăn cơm liền biến thành một nan đề, thời điểm tập trung tinh thần để nghiên cứu thường xuyên quên mất ăn cơm.
Mỗi khi vào lúc đó, Lý Dịch Chi cảm thấy bản thân như biến thành bảo mẫu, còn phải mang theo đứa nhỏ giúp đỡ…
Cũng chỉ dưới loại tình huống này, anh mới có thể cảm giác được Trần Cảnh là một đứa bé mười tuổi.
Lý Trận vẫn liên tục không trở về, còn Trần Cảnh đã ở gần một tháng, cùng Lý Dịch Chi ở chung xem như là ăn ý.
Bởi vì đời trước nguyên do là Lý Dịch Chi bị phó thác rất nhiều kỳ vọng, nên anh cũng không có bạn bè, tuy rằng cũng không phải tự bế nhưng lại không tìm được người để nói chuyện, thế cho nên sau này lại không biết làm thế nào để cùng người khác ở chung.
Anh mới đầu cho là mình rất khó cùng Trần Cảnh ở chung, dù sao Trần Cảnh làm cho người ta có cảm giác khó ở chung.
Chẳng qua là ở chung rồi, kỳ thật cũng không khó, có lẽ tại nội tâm của Lý Dịch Chi, mù lâu rồi, cũng khát vọng cùng người khác giao lưu, anh không nhìn thấy vậy cũng chỉ có thể nói chuyện, nghe âm thanh.
Trần Cảnh sẽ dùng khẩu khí rắm thối nói cho anh biết, “Trong món này cà rốt xào bị cháy, đen thui.”
Mà Lý Dịch Chi sẽ ở trong lòng tưởng tượng bộ dạng cà rốt cháy sạch, sau đó sẽ nghe được Trần Cảnh tiếp tục dùng khẩu khí rắm thối nói, “Ăn cà rốt rất tốt cho thân thể.” Sau đó nửa ép buộc anh ăn sạch cà rốt khó mà nuốt được.
Hai người đang ăn cơm, Trần Cảnh thay Lý Dịch Chi gắp đồ ăn vào trong chén bỗng đột nhiên nói rằng: “Luôn ra ngoài mua cơm rất tốn tiền, về sau mình tự làm cơm đi.”
Lý Dịch Chi cắn chiếc đũa dừng một chút, ho khan một tiếng, “Anh sẽ không làm, em sẽ sao?”
Lý Dịch Chi nói xong đã cảm thấy bản thân quả thực là hỏi như không, anh làm sao có thể kỳ vọng một đứa bé mười tuổi nấu cơm đây, cho dù Trần Cảnh thoạt nhìn không giàu có, tục ngữ nói con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà, chẳng qua là nhiều nơi đều coi trọng con trai, con trai sẽ không nấu cơm giặt đồ.
Quả nhiên, Trần Cảnh cũng chặt đứt một câu rồi mới tiếp tục nói: “Sẽ không…Nhưng vẫn có thể thử xem.”
“À…Vậy thử xem đi.”
Lý Dịch Chi gật gật đầu, kẹp một miếng thịt cho vào miệng, “Bình gas đã hết, phải đi thay gas.”
Lý Dịch Chi xác định lúc anh nói xong câu đó, liền nghe được tiếng Trần Cảnh thở dài, nhịn không được bật cười một hơi.
Vì thế sau khi ăn xong, dưới sự chỉ huy của Lý Dịch Chi, Trần Cảnh vốn là một đứa nhỏ rốt cục đào từ trong đống phế liệu ra được dụng cụ thay gas.
Lý Dịch Chi nói: “Em biết thay gas như thế nào không, em cũng không thể mang đi được.”
Trần Cảnh chỉ nói là: “Tôi có biện pháp.”
Lý Dịch Chi cũng không truy vấn nữa, mấy ngày nay đã chứng minh được Trần Cảnh quả thực có khả năng, tuy rằng vẫn còn đầy vẻ trẻ con giả bộ thành một đại nhân nhỏ, nhưng so với những đứa trẻ cùng tuổi thì hiểu chuyện hơn nhiều.
Ăn xong cơm chiều, Lý Dịch Chi không có chuyện gì làm, nghe xong đài phát thanh cũ liền chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, bởi vì nhiệt độ thời tiết chợt giảm, một cái chăn thì có chút lạnh, hơn nữa Lý Dịch Chi không biết đốt than đá sưởi ấm nên nghĩ muốn chuẩn bị một cái chăn khác trùm lên.
Trần Cảnh ở trong phòng nghiên cứu kỳ phổ, chợt nghe có người gõ cửa, bé còn chưa kịp nói mời vào thì Lý Dịch Chi liền tự mình bước vào, anh gõ cửa luôn là việc cho có thôi.
Trần Cảnh trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ, hiển nhiên Lý Dịch Chi không nhìn thấy.
Anh bước vào, nói quanh co một tiếng rồi rốt cục nói ra: “Em có thể giúp anh tìm chăn mền được không?”
Trần Cảnh nhìn anh ta, bất đắc dĩ nhướng mắt, đồ đạc trong nhà Lý Dịch Chi tất cả đều không tìm thấy, mà có tìm thấy thì chủ nhà cũng mặc kệ, ngược lại không bằng Trần Cảnh người vừa mới đến lại biết tường tận.
Trần Cảnh vừa định lên tiếng trả lời, đột nhiên dừng lại trầm ngâm một chút, “Nếu anh đồng ý theo giúp tôi đánh một ván cờ đã.”
“…”
Từ khi Lý Dịch Chi cùng Trần Cảnh chơi qua trận đánh cờ miệng kia, Trần Cảnh tựa hồ cảm thấy anh là một địch thủ thực lực rất mạnh, không có việc gì liền thích tìm Lý Dịch Chi đánh cờ, chẳng qua chơi cờ phải có thể lực khỏe, ngồi xuống liền tốn đến vài tiếng, hơn Trần Cảnh cùng Lý Trận đều là một dạng kỳ si, chưa kết thúc sẽ không cho phép Lý Dịch Chi đi làm chuyện khác, điều này làm cho Lý Dịch Chi mỗi khi nhắc đến việc cùng bé đánh cờ đều không quên phải lùi bước.
Lý Dịch Chi nghĩ nghĩ, nếu anh không tìm chăn sẽ bị lạnh cả đêm, phỏng chừng ngày mai liền phải đi bệnh viện, điều này so với chơi cờ càng thêm phiền toái…
Lý Dịch sờ soạng cái bàn ngồi xuống, vươn tay lấy một quân cờ từ trong hộp cờ vuốt ve, “Chơi một trận cũng được, bất quá thời gian đã muộn rồi, trẻ con phải ngủ sớm dậy sớm không thể thức đêm…”
Trần Cảnh hiển nhiên là không thích người khác coi bé là một đứa con nít, chẳng qua sự thật chính là như thế, Lý Dịch Chi mới ngoài hai mươi tuổi mà bé chỉ mới mười tuổi.
Lý Dịch Chi tiếp tục nói ra, “Chúng ta chơi một trận Khoái kỳ mười giây đi.”
Khoái kỳ càng chú trọng đến kỳ cảm, không có đủ thời gian để cho kỳ thủ suy nghĩ, đó cũng là một loại cách thức rèn luyện.
Bởi vì không phải chuyên nghiệp, hai người sẽ không tìm cái gì thiết bị tính giây.
Trần Cảnh tuổi còn quá nhỏ, chơi Khoái kỳ có chút lực bất tòng tâm, căn bản không có cái gì lo lắng liền bị thua bởi đối phương.
Lý Dịch Chi bỗng nhiên có một loại cảm giác thỏa mãn khi dễ trẻ con, cảm thấy rất mỹ mãn mà vỗ vỗ tay, cười nói: “Đi thôi, đi tìm chăn, em cũng có thể trùm thêm một cái, hôm nay khí trời rất lạnh, nên đốt than đá thôi.”
Trần Cảnh lại một lần nữa bị đả kích, bé cũng biết bởi vì bản thân tuổi còn quá nhỏ, nhưng luôn không cam lòng cứ thua trận như thế, cũng không thèm nói chuyện mà nhảy xuống ghế đi tìm chăn bông.
Trong nhà của mình chỉ có hai người ở, tổng cộng có bốn cái chăn, có một là của Lý Trận, cho nên chỉ còn lại có ba cái, thời tiết rất lạnh, hai người ai cũng không nghĩ tới việc phải đốt than đá, loại tứ hợp viện này lại càng lạnh thêm.
Lý Dịch Chi nghĩ nghĩ, “Nếu không em đến phòng ngủ, chúng ta ngủ cùng đi.”
Trần Cảnh thuận tiện đem chăn đến đây, hai người tự mình đắp một cái chăn, mặt trên lại phủ một cái chăn nữa, lúc này mới cảm thấy ấm áp một chút.
Lý Dịch Chi vừa rùng mình vừa nói: “Ngày mai nhất định phải nhớ lấy than đá đốt, lạnh quá.”
“…” Trần Cảnh cái đầu bé tất nhiên không độ lượng như thế, nằm ngủ ở phía ngoài rất dửng dưng nói một câu, “Đừng rùng mình nữa, run một lần nữa tôi xô xuống phía dưới đó.”
Lý Dịch Chi lúc này mới xê dịch vào trong, cũng kéo kéo Trần Cảnh vào trong, “Cùng chen chúc liền không lạnh.”
Anh nhìn không thấy gì cũng không có nghĩa là Trần Cảnh cũng nhìn không thấy, trong phòng tuy rằng tắt đèn nhưng dựa vào ánh sáng bên ngoài vẫn có thể thấy rõ, hai người khoảng cách rất gần, Lý Dịch Chi bộ dạng lại phi thường thanh tú, mặt mũi xinh đẹp, tuy rằng cũng không nữ khí, nhưng lại có một loại gầy yếu làm cho người ta có ý muốn bảo hộ.
Trần Cảnh chưa từng ngủ chung với ai, đã cố gắng né đi nhưng người nọ bởi vì rét lạnh nên cứ tự mình dán lại đây, mặt mày của đối phương gần trong gang tấc, hô hấp phun ở trên cổ của mình, tóc cũng chọt trên mặt mình.
Trần Cảnh khuôn mặt nhỏ nhắn má thịt đô đô ‘Vụt’ mà đỏ một chút, vội vã quay lưng.
Lý Dịch Chi vô tư tới vô tâm run run xong một trận mới dần dần cảm thấy ấm áp, cũng trầm tĩnh lại, anh vừa muốn ngủ lại luôn nghe âm thanh người bên cạnh xoay người, tai anh thính lực rất tốt, giấc ngủ thì nông, bị lăn qua lăn lại hai lần thế là giấc ngủ hoàn toàn mất tiêu.
Trần Cảnh phát hiện mình đem anh ta đánh thức, lên tiếng “Thật xin lỗi”, nhưng Lý Dịch Chi cảm thấy không có thành ý nào.
“Em ngủ không được? Chẳng lẽ nhớ giường?”
“Không…không có.”
Trần Cảnh trả lời rất không có lực, điều này làm cho Lý Dịch Chi cảm thấy bản thân đoán là chính xác, còn tưởng rằng Trần Cảnh không có quen đổi giường, nhưng anh không biết, kỳ thật Trần Cảnh không phải không quen giường mà là không thích người khác ngủ bên cạnh bé, nhất là bộ dạng giống như ‘Chị gái xinh đẹp’ tựa người này…
Trần Cảnh cảm thấy một người con trai khẳng định sẽ không muốn người khác nói mình là xinh đẹp, giống như chính mình không muốn người khác nói mình là một đứa nhỏ, cho nên sáng suốt không tranh luận.
“Ngủ không được vậy tâm sự hàng ngày đi…”
Lý Dịch Chi cũng không mệt nhọc, tìm đề tài, “Em ở nhà có anh em không?”
“Không có.”
“Con trai độc nhất sao?”
Thời đại này lại có con trai độc nhất thật đúng là hiếm thấy.
Trần Cảnh nói: “Không, tôi có mấy chị lớn nữa.”
“Trách không được em sẽ không nấu cơm, khẳng định là chị em đã làm.”
Trần Cảnh không nói chuyện, dường như không muốn nhắc tới người nhà của mình, chỉ nói là “Anh cũng sẽ không.”
Lý Dịch Chi bỗng nhiên nở nụ cười, “Đúng vậy, bởi vì anh là con trai độc nhất…”
Anh cười xong rồi đột nhiên lại thở dài, “Anh lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu học chơi cờ, bởi vì có thiên phú, kỳ cảm cũng không tồi nên liền trở thành bảo bối cưng nựng…”
Anh nói xong, cũng không biết là vì cái gì, có lẽ vì trên đời này không còn cái người xấu tên là Lý Phái Thần, vì thế anh muốn không kiêng nể gì mà nói hết tình cảm của mình, nói hết những tình cảm đã nghẹn suốt hai kiếp.
“Cha mẹ đau anh nhưng lại đối với anh quản giáo rất nghiêm, trừ bỏ học cờ vây không thể có bất luận ý nghĩ gì khác…Kỳ thật những điều đó anh đều có thể hiểu, chẳng qua…sau khi chơi cờ có chút thành tựu, lại càng bị trao cho nhiều hy vọng hơn, sau đó nữa ai cũng không nghĩ tới, lúc nhìn thấy hy vọng sắp gần trở thành hiện thực làm rạng rỡ tổ tổng, anh lại hoàn toàn thất bại.”
Trần Cảnh cân nhắc một chút mới thăm dò nói: “Thi đấu thua?”
“Thua một trận đấu thì tính là cái gì?”
Lý Dịch Chi cười nói, “Thua cờ là chuyện bình thường, ai cũng không có khả năng liên tục đứng ở vị thế bất bại. Điều đó so với thua cờ càng đáng sợ hơn, ngay cả cha mẹ thân sinh cũng cùng anh cắt đứt quan hệ…”
Anh vừa nói vừa một bên dùng tay che mắt, bản thân anh thì không nhìn thấy gì, động tác này lộ ra vẻ vô cùng bất lực, tựa hồ là đang ở trong hồi ức.
Trần Cảnh giật giật yết hầu một cái, muốn mở miệng an ủi anh nhưng không biết phải mở miệng như thế nào mới tốt.
Lý Dịch Chi rất bình tĩnh nói: “Bởi vì anh là đồng tính, anh thích con trai, anh là ngoại tộc ghê tởm.” Giống như căn bản không phải đang nói bản thân.
Có lẽ là Trần Cảnh tuổi còn nhỏ, còn không biết quan hệ ghê gớm trong đó, nghe xong cũng không có phản ứng lớn gì nhiều, như thế làm cho Lý Dịch Chi an ủi không ít.
Lý Dịch Chi có thể tự an ủi mình, xem, có người không chê bản thân, ít nhất bé không quan tâm, cũng sẽ không hướng về phía mình hét “Anh là biến thái!”…
Trần Cảnh trên mặt bỗng nhiên đỏ, tuy rằng bé chỉ có mười tuổi, nhưng nhớ lại vừa rồi khuôn mặt hai người chỉ cách nhau có mấy cm, mũi Lý Dịch Chi thật cao cùng chóp mũi nho nhỏ, cơ hồ là dán vào mình, đối phương lại nói là anh ta thích con trai làm không khỏi có chút ngượng ngùng.
Trần Cảnh đỏ mặt chỉ trong nháy mắt, dù sao ở tuổi của bé việc này cũng không nghĩ nhiều, sau đó rất nghiêm túc mà nói: “Chơi cờ cùng cái này không có liên quan.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook