Sau khi Giang Chước Dạ trở lại khách sạn, vội vàng cùng diễn viên khác cũng nhau đối diễn, lại cùng đạo diễn thương lượng đầu tư chi tiết, vẫn luôn vội tới vội lui tới buổi tối mới rảnh một chút, nhìn xem WeChat của mình.

Liền thấy được tin nhắn thám tử tư gửi tới.

Tô Lệ lại rời Tô gia, thậm chí còn đi vào một quán bar sạch, rất nhanh lại cùng đại tiểu thư Ứng gia đi ra theo, từng người lên xe, trước sau cùng nhau, vào một hội sở cho hội viên.

Khi Giang Chước Dạ nhìn thấy tin nhắn này, tâm tình đã thật phức tạp.

Tay cô nắm di động, âm thầm suy nghĩ: Hay là mình nhìn lầm?

Tô Lệ, mới không phải tiểu bạch hoa ôn nhu lạy động gì, ngược lại là một loại hay ra vào các nơi phức tạp...... như hoa phong lưu?

Lại cảm thấy không đúng lắm, vẻ mặt lộ vẻ có bệnh của Tô Lệ tuyệt đối không phải giả vờ.

Ngón tay của Giang Chước Dạ ở trên bàn gõ vài cái, vẫn do dự quyết định, đi ra cửa nhìn xem.

Này vừa thấy, sự tình đã tiến triển thành như bây giờ.

Tô Lệ uống viên thuốc có an thần, hiện tại nằm ở trên sô pha, nhắm mắt lại nhìn như đã ngủ rồi, nhưng cả người vẫn đôi lúc sẽ run rẩy một chút.

Ửng hồng trên mặt nàng còn chưa lui đi, cho dù là nhắm mắt lại, vẫn như cũ mang theo một loại mị lực hồn nhiên dụ hoặc, môi giống như một đóa hoa vẫn luôn tỏa ra, thường thường lộ ra đầu lưỡi đỏ bừng.

Cả phòng đều là hương quả cam, cực kỳ thơm nồng, giống như có một người trong phòng nhỏ lột ra một quả cam.

Giang Chước Dạ ngồi ở bên cạnh, ngón tay ấn ở trên môi Tô Lệ, chậm rãi ấn nghiền trái phải, tầm mắt không có nhìn hướng Tô Lệ.

Cô không biết suy nghĩ cái gì, khóe miệng lộ ra một chút tươi cười.

"Tiểu cô nương...... Còn ổn, không nhìn lầm em."

Nếu Tô Lệ thật là một bông hoa phong lưu, có khả năng Giang Chước Dạ sẽ rất tức giận, giận đến nỗi đem đối phương trực tiếp phá hủy, từ thân đến tâm đều phá hủy.

Bất quá còn tốt không nhìn lầm, hết thảy còn có thể dựa theo kế hoạch mà Giang Chước Dạ sớm đã định ra mà tiến hành.


Hôm nay động dục, chỉ là thoáng có một chút lệch đi.

Giang Chước Dạ cảm thấy mình cũng không có ý tưởng gì rất xấu, cô chỉ là muốn, chậm rãi đem đóa hoa thuần trắng này làm cho nhiễm dơ bẩn hôi hám.

Đem Tô Lệ thuần tịnh thiên chân, chậm rãi biến thành người ti tiện, hắc ám giống như mình, kéo vào trong cống ngầm, kéo xuống hồ nước sâu.

Khung cảnh kia, nhất định sẽ rất đẹp.

Dựa vào cái gì người sạch sẽ vẫn có thể luôn sạch sẽ đâu? Tô Lệ nguyện ý cùng cô nửa đêm đi ra ngoài, đáy lòng chưa chắc không có không an phận, nếu như vậy Giang Chước Dạ cho nàng một chút chất dinh dưỡng, cũng là chuyện thật bình thường.

Ngón tay Giang Chước Dạ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tô Lệ, cảm giác được nhiệt độ, lại chậm rãi lướt qua mí mắt Tô Lệ cùng lông mi, cuối cùng dừng lại ở trên trán trắng nhẵn.

Cô lộ ra ánh mắt có chút từ ái, sờ sờ tóc Tô Lệ, nhẹ giọng nói:

"Phải nghe lời nga, tiểu cô nương."

Một giấc ngủ này của Tô Lệ thật sự không an ổn, trong mơ vẫn luôn có nhiệt độ giống như dung nham, cọ rửa ở trên thân thể, làm bản thân khó có thể an tĩnh.

Lòng tràn đầy đều là thống khổ, nàng mơ hồ mơ thấy mình bị người ta đánh dấu, người kia mở ra hai chân của mình, đè lại sau cổ mình, xỏ xuyên qua thật sâu......

Quá thống khổ, nàng ở trong mơ kêu to ra tiếng, điên cuồng chảy nước mắt, đẩy đối phương lại đẩy không được, mà kia thân ảnh mơ hồ dần dần biến thành một ngọn núi, áp lên trên trên người nàng, dung nham chảy qua, nhưng nàng không thể động đậy.

Đến lúc sau, Tô Lệ thét chói tai tỉnh lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Đồng tử nàng tan rã, suy nghĩ còn đắm chìm ở trong mộng của mình, trong lúc nhất thời không phân rõ đang ở chỗ nào.

Ánh mặt trời chói lọi chiếu vào trong mắt nàng, dần dần gọi lý trí quay về.

Khi Tô Lệ quay đầu, nghe được một âm thanh phát ra, như là máy móc cổ xưa mấy trăm năm không chuyển động, gian nan lại thong thả.

Hình như nàng đang ngủ ở một phòng khách sạn, phòng trang trí hoa mỹ, giường đệm cực kỳ mềm mại, nhưng đối với hiện tại nàng vẫn có chút khó chịu.


O sau khi động dục, có một khoảng thời gian toàn bộ thân thể đều sẽ mẫn cảm cực độ, có một tấm vải đắp trên người, đều sẽ cảm thấy đau đớn. Ở nơi này tơ lụa cùng giường vải bông giường, quét xoa thân thể của nàng, làm không đến mức đau đớn, chỉ là làm nàng luôn rất khó tập trung tinh thần.

Có ánh mặt trời, thân thể giành trước một bước nhận thức được, hẳn là sáng sớm. Chung quanh hoàn toàn an tĩnh, nhưng khi Tô Lệ nghiêng đầu lại phát hiện, có một người ngồi trong một góc.

Người kia ngồi ở giữa ghế tay vịn to rộng, thân mình bị ánh mặt trời bao phủ, gầy mà thon dài, tóc dài uốn lượn, đem cả người cô bao vây trong đó.

Không thấy rõ mặt, nhưng Tô Lệ lập tức liền nhận ra được:

"Giang...... Chước Dạ?"

Khi nàng mở miệng mới phát hiện âm thanh của mình mình khàn khàn đến tột cùng, căn bản nói không hoàn chỉnh một câu nên lời, cố hết sức mới ra được một cái tên.

"A, tỉnh a."

Người trên ghế tay vịn chậm rãi đứng dậy, đi về phía Tô Lệ, ôn nhu săn sóc hỏi:

"Có chỗ nào không thoải mái hay không? Muốn uống nước sao, tôi đi lấy giúp em nha?"

Tô Lệ ngửa đầu nhìn đối phương, trong nháy mắt này, nàng phảng phất thấy được phía sau Giang Chước Dạ có một đôi cánh thuần trắng thuần trắng.

Giang Chước Dạ quá đẹp, giữa nhu mỹ mang theo đoan trang, khóe môi treo lên mỉm cười ôn nhu.

Ai lại sẽ không đối với nữ nhân này trong tâm sinh ra thân thiết cơ chứ?

"Còn ổn...... Tôi không sao...... Khụ khụ!"

Chính Tô Lệ cũng không nghĩ tới mình sẽ ho đến mức kịch liệt như vậy, nàng gập eo cong lưng, giống một con tôm.

Một bàn tay ấm áp mềm mại, cách vải dệt của áo ngủ, nhẹ nhàng vỗ về lưng Tô Lệ, một chút một chút giúp nàng hít thở.


"Tôi...... Tôi sao lại...... Khụ khụ, ở chỗ này?"

Tô Lệ ho xong rồi rốt cuộc cũng hỏi ra tới miệng.

"Em ở hội sở động dục, tôi đem em đưa tới chỗ này nghỉ ngơi một đêm."

Trong giọng nói Giang Chước Dạ mang theo lo lắng trả lời, tay vẫn như cũ không bỏ từ trên lưng Tô Lệ xuống.

"Một...... Một đêm! Nhà tôi...... Không được, tôi phải về nhà!"

Tô Lệ luống cuống tay chân muốn xuống giường, trên người nàng mặc một chiếc váy ngủ, cũng không biết là của ai, mềm nhẵn cực kỳ, nhẹ đến như không có gì, nhưng như vậy động tác kịch liệt sẽ làm khăn trải giường thô ráp chà xát được làn da, nàng vẫn sẽ đau kêu ra tiếng.

"Trước tiên đừng nhúc nhích, cái dạng này của em mà trở về, người nhà em có thể chịu nổi sao?"

Giang Chước Dạ cau mày, hỏi thật chân thành.

Tô Lệ trong lòng lộp bộp một chút, rốt cuộc lúc này mới nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua.

Là nàng tự mình trốn đi, còn trốn chạy tới quán bar, sau đó chạy tới hội sở, lại ở hội sở bị vị hôn thê trước câu dẫn đến động dục...... Cho dù nàng không bị......, nhà người nàng cũng hoàn toàn không có cách nào tiếp thu!

Nếu ăn ngay nói thật, nàng về sau khả năng là không còn cơ hội có ra cửa, người trong nhà có lẽ sẽ đem nàng trông coi đến 24 tuổi, đến ngày nàng mất kia.

"Không...... Không thể cho bọn họ biết!"

Tô Lệ bắt cánh tay Giang Chước Dạ, ngữ khí dồn dập, lúc nói cũng bị mình làm cho thở dốc mạnh vài cái, ngực buồn đau.

"Tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà...... Hiện tại em tính làm sao bây giờ?"

Giang Chước Dạ xoa xoa vào một chút, Tô Lệ ngửi được một mùi hương thanh đạm cỏ xanh.

"Tôi......"

Giang Chước Dạ ánh mắt thành khẩn lại chân thành tha thiết:

"Không bằng liền ở khách sạn chắp vá qua mấy ngày, chờ hoàn toàn hảo lại về nhà? Tôi kêu Quan Tĩnh Nhàn giúp em gạt, được không?"


Tô Lệ đớ người một trận, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có biện pháp này.

Nàng dựng thẳng lên một ngón tay:

"Chỉ ở một ngày."

Giang Chước Dạ mỉm cười gật đầu.

Tạm thời quyết định được, Tô Lệ thân thể lại siêu kém, ngồi ở trên giường có chút vô thố mà nhìn khắp nơi, tìm được di động của mình, gửi tin nhắn cho Quan Tĩnh Nhàn, tra khảo khẩu cung.

Quan Tĩnh Nhàn lại không trả lời ngay, nhưng ngẫm lại cái tình huống này, cũng vẫn là nên giấu đi.

Tô Lệ buông di động, lại nhẹ nhàng chui đầu vào gối.

Giang Chước Dạ đi ra ngoài, rất nhanh bưng tới một phần bữa sáng, là sữa bò và sandwich dưa leo tôm đã bóc vỏ.

Tô Lệ ngượng ngùng mà đứng dậy:

"Tôi đi rửa mặt......"

Giang Chước Dạ lại buông mâm đồ ăn, tự mình bước nhanh tới đây, một tay nhẹ nhàng ấn ở trên vai Tô Lệ.

Toàn bộ bả vai Tô Lệ nhanh chóng tê rần, hoàn toàn không cách nào nhúc nhích, một chút một chút đau đớn truyền đến, lại không hề có cái loại nóng rực như lúc đang ở động dục.

Còn tốt, Giang Chước Dạ thật là O, cho nên đối với ngày hôm qua bản thân lại không hề phản ứng, cũng không có nhân cơ hội......

Hiện tại bên người Tô Lệ cũng không có người khác, Giang Chước Dạ tối hôm qua cứu nàng, tự nhiên sẽ có cảm giác tin cậy, vì thế bị Giang Chước Dạ ấn như vậy, nàng cũng không có động.

Giang Chước Dạ hơi hơi câu lên khóe miệng, bình tĩnh thuần lương mà cười:

"Tôi đi giúp em lấy đồ dùng vệ sinh, em ở trên giường ăn đi, đừng cử động. Tôi biết lúc này, làn da chúng ta có bao nhiêu mẫn cảm."

Lời này...... Thật xấu hổ......

Giang Chước Dạ mỗi lần nói một chữ, liền Tô Lệ liền hồng thêm một chút, nói xong lời cuối cùng, Tô Lệ giơ tay bưng kín mặt.

Người này, rõ ràng là cố ý! Lại còn "Chúng ta"...... Ô ô, vì cái gì trong lòng có chút ngọt?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương