Thẩm Chí Hoan ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của tiểu thái giám, chậm rãi nói: “Phiền công công rồi.

”Hai má tiểu thái giám đỏ lên, tránh ánh mắt của Thẩm Chí Hoan, đối với nàng càng nhiệt tình, không nhịn được nói thêm mấy câu: “Nương nương đặt yến tiệc ở Bách Hoa viên, hôm nay khách mời nhiều hơn ngày thường.

”Thẩm Chí Hoan thuận theo nói: “Hả? Năm nay có gì khác sao?”Tiểu thái giám bước từng bước nhỏ rẽ vào một góc, nói: “Nô tài nghe nói hình như là muốn chọn Thái tử phi cho Thái tử điện hạ, tiểu thư chắc hẳn cũng đã nghe nói qua, Thái tử điện hạ nhiều năm nay, ngay cả động phòng cũng không có, nương nương cũng đã khuyên rất nhiều lần…”Thẩm Chí Hoan gật đầu nói: “Đúng là không thể kéo dài được.

”Lục Dạ im lặng đi theo phía sau Thẩm Chí Hoan.

Mắt hắn nhìn Thẩm Chí Hoan ta một câu ngươi một câu thảo luận về nam nhân khác với tiểu thái giám, trong lòng càng nóng nảy.

Tuy nhiên đối với Thẩm Chí Hoan, hắn chỉ là một nô tài thấp kém, trong trường hợp này vốn không xứng nói chuyện.


“Nô tài cũng từng nghe Thái tử điện hạ nhắc tới người mấy lần.

”Trong lòng Thẩm Chí Hoan căng thẳng, thật sự nàng không muốn xuất hiện trong miệng bất kỳ người nào ở trong hoàng thất, hỏi: “Nói gì về ta?”Tiểu thái giám che miệng cười: “Trong cung ai không biết bệ hạ thích người chứ, không chỉ những nô tài như chúng ta, ngay cả điện hạ cũng muốn trong cung này xuất hiện một vị nương nương quốc sắc thiên hương…Ôi!”Lời còn chưa dứt, tiểu thái giám đã khuỵu gối, cơ thể không khống chế được ngã về phía trước, hai tay rơi thẳng xuống.

Thẩm Chí Hoan cũng không thích lời nói vừa rồi của tiểu thái giám, thấy y ngã hơi bất ngờ, lấy lệ duỗi tay, không để tâm nói: “Công công cẩn thận.

”Tiểu thái giám vịn tường đứng dậy, rõ ràng y cảm thấy vừa rồi có thứ gì đó đập mạnh vào đầu gối y một cái, quay đầu lại thì không thấy gì nữa.

Y quay đầu lại, buộc lòng phải nói: “…Tiểu thư thứ tội, nô tài chỉ lo nói chuyện với người, không chú ý dưới chân.

”Trong lúc hai người đang nói chuyện, đã đến trong viên, tiểu thái giám khập khiễng ngăn cản Thấm Lan và Lục Dạ nói: “Hai vị theo nô tài đi Thiên Viện chờ, đợi đến khi yến tiệc kết thúc sẽ có người đến thông báo với hai vị.

”Ngoài cung nữ thái giám, nha hoàn đầy tớ theo từ bên ngoài đều không được phép vào, mấy năm gần đây thường lệ đều như vậy, Thẩm Chí Hoan đưa thiệp mời cho tiểu thái giám, nói: “Các ngươi đi chờ đi.

”Lục Dạ không lên tiếng, rõ ràng là không muốn đi, Thấm Lan cúi người, nói: “Vâng, tiểu thư.

”Thẩm Chí Hoan không có tâm tư để ý đến Lục Dạ, xoay người rời đi.

Loại yến tiệc này hàng năm Thẩm Chí hoan đều phải tham gia mấy lần, nàng không có tâm tư chuyện trò với người khác, vừa mới tiến vào đã tìm chỗ ngồi của mình.

Nhưng trên thực tế, mặc dù Thẩm Chí Hoan không làm gì nhưng từ lúc nàng tiến vào đa phần đã thu hút ánh mắt của mọi người.

Chỉ cần ngồi ở đó, sắc màu rực rỡ trong Bách Hoa viên này dường như đều mờ đi ngay lập tức.


Mới vừa ngồi xuống, có mấy tiếng xì xào bàn tán rơi vào trong tai.

“Nhìn kìa, đến rồi.

”“Hừ, ngoại hình đẹp thì có lợi ích gì, tính tình này nuông chiều không coi ai ra gì, chỉ là tốt mã giẻ cùi mà thôi!”Mấy tiểu thư trẻ tuổi chốc chốc nhìn trộm Thẩm Chí Hoan, ta một câu ngươi một câu, hầu hết đều bất mãn với Thẩm Chí Hoan.

“Ngươi nhìn xem chính là dáng vẻ không thèm tiếp lời ai, ở trong cung há có thể để cho nàng ta kiêu ngạo như thế, để ta đi đè bẹp uy phong của nàng ta!”Cô nương mặc y phục hồng hơi hất cằm, tự cao tự đại đi về phía Thẩm Chí Hoan.

Nhưng vừa tới gần, nàng ta ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, nhịn không được ngửi thêm mấy lần.

Thẩm Chí Hoan hơi ngước mắt lên, bỗng bắt gặp ánh mắt của nàng ta.

Màu con ngươi hơi nhạt, ngũ quan cũng không đẹp, đoan trang lại dịu dàng, còn lộ ra khí chất như tiên, nhìn một cái không lạnh không nhạt, chỉ khiến cho người ta ngay cả trái tim cũng bị tan chảy.

Sự bất mãn của nàng ta vừa nãy đã biến mất sạch sành sanh, đầu lưỡi đảo đi đảo lại, lời nói ngoặt một cái: “Ngươi…trâm cài đó của ngươi là của Kim Lũ Các sao, đẹp quá.


”Thẩm Chí Hoan nhận ra đây là Chân Trăn nữ nhi của Lễ bộ thị lang, ừ một tiếng thuận miệng nói: “Chắc là vậy, là trước đây tỷ tỷ ta tặng cho ta.

”Chân Trăn à một tiếng, nói: “Vậy chắc không phải là cái này, có thể là bệ hạ thưởng.

”Đột nhiên không muốn cài nữa.

Lúc còn sống Thẩm Trường Ninh đã đưa rất nhiều đồ trang sức cho Thẩm Chí Hoan, đặt mấy rương cũng không có chỗ để, hình như trâm này là một trong số đó, nàng giơ tay lấy trâm xuống, trâm được khảm bảo thạch lấp lánh, rạng rỡ phát sáng dưới ánh nắng.

Nàng đưa cho Chân Trăn nói: “Nếu ngươi thích thì ta tặng ngươi đấy.

”Đáng ghét, nữ nhân này rất hấp dẫn nha!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương