Lưu Xuyên lên tiếng, nói: "Vậy khi nào hoàn thành, nô tài liền lập tức thông tri cho tiểu thư.

"Nàng nghĩ nghĩ, lại thấp giọng nói: “Phát thêm cho bọn hắn hai đồng bạc tiền công, thời tiết nóng nực, cho bọn hắn một ít tiền tiêu vặt.

”Lưu Xuyên nói: “Cứ giao cho nô tài, tiểu thư người yên tâm đi.

”Thẩm Chí Hoan ừ một tiếng, lại nói: “…Sau khi hoàn thành, ngươi giữ lại mấy người vừa mắt, sắp xếp một số việc vặt ở trong phủ cho bọn hắn làm.

”Lưu Xuyên ngoài miệng nhanh chóng đáp lại, trong lòng lại không khỏi nghi hoặc: Tiểu thư nhà ông cho tới bây giờ vẫn chưa từng quan tâm những người này đi đâu, trước khi rời đi thường chỉ đưa thêm tiền, lần này sao đột nhiên lại muốn giữ lại mấy người?Thẩm Chí Hoan phân phó xong mới nhấc chân đi xuống bậc thang, nàng đi đường không thích có người đỡ, Lưu Xuyên và Thấm Lan đều cung kính đi theo phía sau.

Thấm Lan theo bản năng đưa tay ra nhắc nhở: “Tiểu thư, người chậm một chút.


”Bậc thang ở đây hơi lộn xộn, có cả gỗ vụn chưa được thu dọn sạch sẽ, bên cạnh có một đống gỗ nằm ngổn ngang, một số còn nằm chắn ngang bậc thang.

Góc tường cũng dựng rất nhiều cột gỗ dự phòng thô to nặng nề, khi Thẩm Chí Hoan xuống bậc thang thì vén làn váy lên, nhìn rõ dưới chân mình, thậm chí cũng chú ý đến những cột gỗ to lớn được sắp xếp chỉnh tề ở góc tường.

Nhưng vào lúc nàng nhấc chân lên, từ nhà bếp phía đông có một nha đầu vội vàng chạy ra lao nhanh về phía trước.

Nha đầu này tên là Lan San, trong tay bưng khay, bên trên đặt một chén canh nhỏ.

Nơi này vốn đã hơi lộn xộn, tiếng ồn từ chỗ đám công nhân làm việc ầm ĩ không ngừng, mọi người đều đang ai bận việc nấy, ả ta lại từ bên cạnh vội vàng chạy ra ngoài, cho nên ban đầu cũng không ai chú ý tới ả ta, nhưng đến khi Thẩm Chí Hoan ý thức được, nha đầu này đã bưng khay vọt tới trước mặt nàng rồi.

Thẩm Chí Hoan ngẩng đầu thấy, theo bản năng liền muốn né tránh, Lan San lại trước một bước bị đống gỗ trên bậc thang vướng lảo đảo một chút, cái khay trong tay ả ta liền trượt xuống ——Hết thảy đều xảy ra trong chớp mắt, hoàn toàn không có cơ hội để mọi người phản ứng.

Lan San theo bản năng chống vào tường, lại giơ tay chống vào cột gỗ dựng ở ven tường, cột gỗ bị tác động, đột nhiên mất ổn định, vừa lúc rơi về phía Thẩm Chí Hoan.

Mà Thẩm Chí Hoan vừa bước lên bậc thang để ngăn không cho bát canh nóng hổi trong khay đổ vào người, khi nghiêng người muốn tránh, dẫm hụt bậc thang, thân thể mất khống chế mà ngã xuống.

Nếu nàng cứ ngã xuống như vậy, xà gỗ to lớn cồng kềnh sẽ rơi thẳng lên người nàng.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn lại, trong đám người vang lên tiếng hít hơi lạnh.


Có người kinh hãi kêu lên: "Cẩn thận!"Đồng tử Thấm Lan co lại: “Tiểu thư ——”Sắc mặt Lưu Xuyên trắng xanh, muốn giơ tay ra đỡ, nhưng sự tình xảy ra đột ngột, thân thể con người cần có thời gian phản ứng, đến khi ông ấy cất bước tiến lên đã không còn kịp nữa rồi.

Nhưng mà vào lúc này, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện, động tác rất nhanh, giơ tay ôm lấy eo Thẩm Chí Hoan, vóc người hắn cao, ôm eo nàng nhấc hẳn lên, nhấc nàng tránh khỏi cột gỗ.

Trụ gỗ nặng nề đập xuống đất phát ra âm thanh nặng trĩu, bụi bặm trên mặt đất bay tán loạn rồi lại rơi xuống.

Không khó tưởng tượng, cột gỗ nếu cứ như vậy đập vào người, không chết thì cũng sẽ tàn phế, càng không nói đến Thẩm Chí Hoan là một tiểu cô nương thân kiều thể nhược như vậy.

Không ai thấy rõ ràng Lục Dạ từ phía bên kia hành lang chạy tới giải cứu Thẩm Chí Hoan trong thời gian ngắn như vậy bằng cách nào.

Khi Thẩm Chí Hoan hạ xuống đất không đứng vững mà lắc lư một cái, đập trán vào bả vai nam nhân, thật là cứng.

Nàng cảm thấy tim mình đập rất nhanh, chắc là do khẩn trương, tiếng thình thịch thình thịch nối tiếp nhau.

Nhưng điều kỳ quái là, bên tai nàng nghe thấy lại là tiếng thở dốc nặng nề thuộc về một người khác.


Nàng ở trong lòng hắn, có thể cảm thấy rất rõ ràng sự chuyển động lên xuống của ngực hắn, đôi bàn tay to thô ráp mạnh mẽ kia đang siết chặt eo nàng, như thể chúng sắp bẻ gãy thắt lưng nàng ra vậy.

Thậm chí chính Thẩm Chí Hoan cũng không biết mọi chuyện vừa rồi diễn ra như thế nào, mọi thứ diễn ra quá nhanh, thậm chí nàng còn cảm thấy có chút không chân thực.

Như là một cảnh nhanh chóng mà hư ảo trong mơ, mờ mịt rút đi, mọi hỗn loạn ồn ào xung quanh đều ùa về.

Nàng nghe thấy tiếng nói của người đi qua đi lại, vội vàng dò hỏi, thậm chí còn có cả tiếng những chiếc cọc tre bị đổ lăn trên mặt đất cách đó không xa.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương