Điện Hạ, Thần Biết Sai Rồi!
-
Chương 51
Lâm San vừa hỏi liền hối hận. Nếu Liên Phong gật đầu thì không sao nhưng nếu hắn cự tuyệt, nàng nên làm gì bây giờ? Nghĩ vậy, Lâm San vô cùng thấp thỏm dõi theo miệng hắn, mắt thấy hắn sắp trả lời lập tức khẩn trương ngắt lời.
"Cái kia... Ta chỉ hỏi một chút, ngươi không trả lời cũng không sao, chúng ta nên đi tiếp..." Lời còn chưa dứt, Liên Phong đã dùng tay chặn môi nàng lại.
Ngón tay cùng cánh môi đột nhiên tiếp xúc, làm Lâm San giật mình nhìn Liên Phong.
"Được." Hắn nhẹ giọng nói, ngữ khí ôn nhu trước nay chưa từng có.
Lâm San quả thực ngây dại, nàng rõ ràng nhìn thấy khóe môi của hắn hơi mỉm cười, mặc dù cách mặt nạ vẫn có thể làm người ta cảm nhận được nụ cười ấm áp dưới chiếc mặt nạ lạnh lùng kia. Nàng bỗng thấy cảm động không nói nên lời, là hạnh phúc sao? Mũi hơi xót, hốc mắt liền đỏ.
Liên Phong không ngờ Lâm San bỗng rơi nước mắt, nhất thời không biết làm sao, Lâm San ở sau đột nhiên giơ tay định gỡ mặt nạ trên mặt hắn xuống.
Bản năng huấn luyện nhiều năm làm hắn lui về sau mấy bước.
Lâm San tay để giữa không trung, trên mặt có chút xấu hổ: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ là... bỗng nhiên muốn ngắm ngươi một chút..." Đúng vậy, ngay khi hắn mỉm cười với mình, nàng liền xúc động, hắn vốn không thích hợp mang cái mặt nạ lạnh như băng, giấu mọi hỉ nộ ái ố của mình, trong mắt nàng chỉ có một Liên Phong đang vì nàng mà bỏ đi vị thế hiện giờ của mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Liên Phong giật mình vì sự chân thành trong mắt Lâm San, có lẽ tự bản thân hắn đã thật sự quen với mặt nạ này, lại không lo lắng đến cảm thụ đối phương nên nếu để nàng gỡ mặt nạ ra hôn cũng là lẽ công bằng.
Thấy Liên Phong không có động tĩnh, Lâm San đánh bạo từng bước đến gần rồi thật cẩn thận vươn tay run run chạm vào mặt nạ. Rõ ràng đã từng thấy mặt nhưng nàng lại khẩn trương, sợ làm Liên Phong mất hứng.
Lúc này Liên Phong vẫn không cử động, hắn nhìn bàn tay đang chậm rãi cầm mặt nạ của nàng đầy cảm xúc.
Ngay tại thời điểm mấu chốt này, một âm thanh nói chuyện vụn vặt lọt vào tai bọn họ, Liên Phong nhanh chóng lắng nghe, tay kéo Lâm San vào lòng, che miệng nàng, thuận thế ngồi xổm xuống.
Tay Lâm San còn để trên mặt nạ, lập tức rớt xuống, nàng hoảng sợ, khó hiểu nhìn Liên Phong. Mà giờ này, Liên Phong lại ra dấu bảo nàng đừng lên tiếng, tiện đà chỉ chỉ lỗ tai mình.
Lâm San xem như thông minh, lập tức hiểu được Liên Phong muốn nàng làm gì, vì thế nàng ngồi yên, nghiêng tai lắng nghe. Quả nhiên, không lâu sau, âm thanh cãi nhau đứt quãng truyền đến tai càng lúc càng rõ.
"Nữ nhân này ngươi nháo đủ chưa? Cẩn thận lão tử cho ngươi một chưởng!"
"Tên thô lỗ ngươi dám vô lý với bản công chúa, bản công chúa thiến ngươi!"
"Có gì không dám? Có bản lĩnh ngươi ra tay đi! Xú bà nương, chỉ biết múa mép khua môi... Con mẹ nó, ngươi lại cắn lão tử! Ta đánh chết ngươi!"
"Oa! Nam tử hán đại trượng phu, ngay cả một nữ nhân tay không tấc sắt cũng khi dễ, ngươi hỗn đản, ngươi không biết xấu hổ! Ngươi đánh ta! Ngươi đánh chết ta đi! Ta đáng thương, ta mệnh khổ, khiến ta gặp được đồ quỷ không hay ho nhà ngươi, oa..."
"Ai... Ngươi đừng khóc, ta hỗn đản, ta không biết xấu hổ, cô nãi nãi, ta cầu ngươi, đừng khóc!"
"Oa..."
"Đừng khóc, ta nướng lợn rừng cho ngươi ăn được không?"
"Oa! Lợn rừng có gì ngon? Ta muốn ăn thỏ nướng!"
"Được, thỏ nướng thì thỏ nướng..."
Giọng này rõ ràng chính là Đỗ Minh Nguyệt! Một khắc kia Lâm San vui buồn lẫn lộn, vui vì rốt cục đã tìm được cô nãi nãi này, buồn vì mình đã mất công lo lắng, nghĩ đủ kế sách tìm nàng, còn tưởng nàng chịu khổ, không ngờ còn được ăn cả lợn rừng nướng với thỏ nướng, con mẹ nó thật phi nhân tính!
Lâm San mông lung, định phóng ra bắt người liền bị Liên Phong lập tức ngăn cản.
Liên Phong một mặt bảo nàng bình tĩnh một chút, một mặt nắm chặt đao, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm phía trước, quả thực tựa như con báo đang chờ đợi con mồi tiến vào lãnh địa của mình.
Ngay khi hắn đang chờ đợi, hai thân ảnh một lớn một nhỏ tiến vào tầm nhìn của bọn họ, vừa thấy người tới, Lâm San thiếu chút nữa kêu lên. Ta nói, đây không phải Hạ Lão Tam sao? Tên sơn tặc này đi chung với Đỗ Minh Nguyệt? Chẳng lẽ thằng nhãi này lại vào cung bắt người như cũ?
Đang lúc Lâm San không thể giải thích được, Liên Phong đã rút đao xông ra.
Hạ Lão Tam không nghĩ nơi thâm sơn dã lâm bỗng có một người lao ra bèn hoảng sợ, đến khi thấy rõ người trước mắt, hắn thiếu chút nữa hồn xiêu phách tán. Sao lại là mặt than này nữa? Lần trước đoạt vợ hắn còn chưa đủ, lần này con mẹ nó ngay cả nữ nhân hung hăng vậy cũng muốn giành với hắn, định không chừa đường sống cho người ta?!
Hạ Lão Tam giật mình, không cầm vũ khí, trực tiếp khiêng Đỗ Minh Nguyệt bỏ chạy.
Lâm San ở sau sợ ngây người! Thằng nhãi này cầm tinh con thỏ, bộ dạng té ngã chạy trốn còn nhanh hơn thỏ! Mắt thấy Đỗ Minh Nguyệt bị hắn khiêng đi mất dạng, nàng vội vàng đuổi theo.
"Chờ ở đây!" Liên Phong đúng lúc ngăn lại nàng, lập tức phi thân về hướng Hạ Lão Tam đào tẩu, nhanh chóng biến mất.
Lâm San chỉ là một Tiểu Bạch không biết võ công, giờ đây cũng chỉ nghe lời Liên Phong, an phận ngồi chờ, cầu nguyện Liên Phong có thể đem Đỗ Minh Nguyệt về, miễn cho hoàng thượng xử nàng.
Nhưng ông trời luôn trêu người. Tuy rằng khinh công của Liên Phong ngang ngửa Hạ Lão Tam nhưng hắn không quen thuộc với địa thế rừng rậm như Hạ Lão Tam, phải biết Hạ Lão Tam làm sơn tặc trên Ô Long Sơn mười mấy năm cũng không phải bỏ đi, cây cỏ khắp núi hắn rõ như lòng bàn tay, muốn chạy thật dễ dàng.
Liên Phong đuổi theo cả buổi, rốt cục vẫn để Hạ Lão Tam trốn thoát. Hắn định tiếp tục đi tìm nhưng trời đã bắt đầu tối.
Rừng cây cũng không giống trong thành, trời vừa tối sầm sẽ có nhiều mãnh thú, Lâm San một mình ở chỗ kia rất không an toàn. Nghĩ vậy, Liên Phong đành theo đường cũ quay trở lại tìm Lâm San.
Giờ khắc này, Lâm San đang đứng dưới tàng cây lo lắng chờ đợi, trời tối dần, trong rừng ánh sáng thưa thớt, mắt thấy thực vật chung quanh dần dần bị bóng đêm bao phủ, Liên Phong còn chưa xuất hiện, trong lòng sợ hãi, nắm dây cương Vô Ảnh bắt đầu đếm.
Rốt cục, lúc đếm tới một trăm, Liên Phong xuất hiện.
Vừa thấy Liên Phong, Lâm San vội vàng xông lên: "Thế nào? Tìm được rồi sao?"
Liên Phong lắc đầu.
Tâm tình của nàng lập tức rơi xuống vực thẳm, chẳng lẽ ông trời thật sự muốn nàng chết sao? Vịt dâng đến miệng còn có thể chạy, rõ ràng có thể tìm được người thì nàng ta lại trốn thoát!
"Ngươi đừng vội, nếu đã biết Hạ Lão Tam cướp công chúa, sẽ có cơ hội tìm được." Liên Phong an ủi nàng.
Lâm San vẻ mặt uể oải: "Ngày mai có thể tìm không? Hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua cho nhà ta, làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ..."
"Đừng như vậy, có lẽ còn có cơ hội..." Liên Phong đang muốn khuyên nàng, bỗng nhiên trong lúc đó, một luồng khói sáng lóe trên trời đêm, chính là tín hiệu của bọn hắn.
Chẳng lẽ mấy đội khác đã tìm được Đỗ Minh Nguyệt rồi? Lâm San lại dấy lên hy vọng, liếc nhìn Liên Phong, hai người quyết đoán tiến lên phía trước hội quân.
Nhưng bọn họ không ngờ tín hiệu này không phải báo tin tìm được Đỗ Minh Nguyệt mà là thám tử hoàng cung dùng khoái mã cấp báo, hoàng thượng bệnh tình nguy kịch!
"Cái kia... Ta chỉ hỏi một chút, ngươi không trả lời cũng không sao, chúng ta nên đi tiếp..." Lời còn chưa dứt, Liên Phong đã dùng tay chặn môi nàng lại.
Ngón tay cùng cánh môi đột nhiên tiếp xúc, làm Lâm San giật mình nhìn Liên Phong.
"Được." Hắn nhẹ giọng nói, ngữ khí ôn nhu trước nay chưa từng có.
Lâm San quả thực ngây dại, nàng rõ ràng nhìn thấy khóe môi của hắn hơi mỉm cười, mặc dù cách mặt nạ vẫn có thể làm người ta cảm nhận được nụ cười ấm áp dưới chiếc mặt nạ lạnh lùng kia. Nàng bỗng thấy cảm động không nói nên lời, là hạnh phúc sao? Mũi hơi xót, hốc mắt liền đỏ.
Liên Phong không ngờ Lâm San bỗng rơi nước mắt, nhất thời không biết làm sao, Lâm San ở sau đột nhiên giơ tay định gỡ mặt nạ trên mặt hắn xuống.
Bản năng huấn luyện nhiều năm làm hắn lui về sau mấy bước.
Lâm San tay để giữa không trung, trên mặt có chút xấu hổ: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ là... bỗng nhiên muốn ngắm ngươi một chút..." Đúng vậy, ngay khi hắn mỉm cười với mình, nàng liền xúc động, hắn vốn không thích hợp mang cái mặt nạ lạnh như băng, giấu mọi hỉ nộ ái ố của mình, trong mắt nàng chỉ có một Liên Phong đang vì nàng mà bỏ đi vị thế hiện giờ của mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Liên Phong giật mình vì sự chân thành trong mắt Lâm San, có lẽ tự bản thân hắn đã thật sự quen với mặt nạ này, lại không lo lắng đến cảm thụ đối phương nên nếu để nàng gỡ mặt nạ ra hôn cũng là lẽ công bằng.
Thấy Liên Phong không có động tĩnh, Lâm San đánh bạo từng bước đến gần rồi thật cẩn thận vươn tay run run chạm vào mặt nạ. Rõ ràng đã từng thấy mặt nhưng nàng lại khẩn trương, sợ làm Liên Phong mất hứng.
Lúc này Liên Phong vẫn không cử động, hắn nhìn bàn tay đang chậm rãi cầm mặt nạ của nàng đầy cảm xúc.
Ngay tại thời điểm mấu chốt này, một âm thanh nói chuyện vụn vặt lọt vào tai bọn họ, Liên Phong nhanh chóng lắng nghe, tay kéo Lâm San vào lòng, che miệng nàng, thuận thế ngồi xổm xuống.
Tay Lâm San còn để trên mặt nạ, lập tức rớt xuống, nàng hoảng sợ, khó hiểu nhìn Liên Phong. Mà giờ này, Liên Phong lại ra dấu bảo nàng đừng lên tiếng, tiện đà chỉ chỉ lỗ tai mình.
Lâm San xem như thông minh, lập tức hiểu được Liên Phong muốn nàng làm gì, vì thế nàng ngồi yên, nghiêng tai lắng nghe. Quả nhiên, không lâu sau, âm thanh cãi nhau đứt quãng truyền đến tai càng lúc càng rõ.
"Nữ nhân này ngươi nháo đủ chưa? Cẩn thận lão tử cho ngươi một chưởng!"
"Tên thô lỗ ngươi dám vô lý với bản công chúa, bản công chúa thiến ngươi!"
"Có gì không dám? Có bản lĩnh ngươi ra tay đi! Xú bà nương, chỉ biết múa mép khua môi... Con mẹ nó, ngươi lại cắn lão tử! Ta đánh chết ngươi!"
"Oa! Nam tử hán đại trượng phu, ngay cả một nữ nhân tay không tấc sắt cũng khi dễ, ngươi hỗn đản, ngươi không biết xấu hổ! Ngươi đánh ta! Ngươi đánh chết ta đi! Ta đáng thương, ta mệnh khổ, khiến ta gặp được đồ quỷ không hay ho nhà ngươi, oa..."
"Ai... Ngươi đừng khóc, ta hỗn đản, ta không biết xấu hổ, cô nãi nãi, ta cầu ngươi, đừng khóc!"
"Oa..."
"Đừng khóc, ta nướng lợn rừng cho ngươi ăn được không?"
"Oa! Lợn rừng có gì ngon? Ta muốn ăn thỏ nướng!"
"Được, thỏ nướng thì thỏ nướng..."
Giọng này rõ ràng chính là Đỗ Minh Nguyệt! Một khắc kia Lâm San vui buồn lẫn lộn, vui vì rốt cục đã tìm được cô nãi nãi này, buồn vì mình đã mất công lo lắng, nghĩ đủ kế sách tìm nàng, còn tưởng nàng chịu khổ, không ngờ còn được ăn cả lợn rừng nướng với thỏ nướng, con mẹ nó thật phi nhân tính!
Lâm San mông lung, định phóng ra bắt người liền bị Liên Phong lập tức ngăn cản.
Liên Phong một mặt bảo nàng bình tĩnh một chút, một mặt nắm chặt đao, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm phía trước, quả thực tựa như con báo đang chờ đợi con mồi tiến vào lãnh địa của mình.
Ngay khi hắn đang chờ đợi, hai thân ảnh một lớn một nhỏ tiến vào tầm nhìn của bọn họ, vừa thấy người tới, Lâm San thiếu chút nữa kêu lên. Ta nói, đây không phải Hạ Lão Tam sao? Tên sơn tặc này đi chung với Đỗ Minh Nguyệt? Chẳng lẽ thằng nhãi này lại vào cung bắt người như cũ?
Đang lúc Lâm San không thể giải thích được, Liên Phong đã rút đao xông ra.
Hạ Lão Tam không nghĩ nơi thâm sơn dã lâm bỗng có một người lao ra bèn hoảng sợ, đến khi thấy rõ người trước mắt, hắn thiếu chút nữa hồn xiêu phách tán. Sao lại là mặt than này nữa? Lần trước đoạt vợ hắn còn chưa đủ, lần này con mẹ nó ngay cả nữ nhân hung hăng vậy cũng muốn giành với hắn, định không chừa đường sống cho người ta?!
Hạ Lão Tam giật mình, không cầm vũ khí, trực tiếp khiêng Đỗ Minh Nguyệt bỏ chạy.
Lâm San ở sau sợ ngây người! Thằng nhãi này cầm tinh con thỏ, bộ dạng té ngã chạy trốn còn nhanh hơn thỏ! Mắt thấy Đỗ Minh Nguyệt bị hắn khiêng đi mất dạng, nàng vội vàng đuổi theo.
"Chờ ở đây!" Liên Phong đúng lúc ngăn lại nàng, lập tức phi thân về hướng Hạ Lão Tam đào tẩu, nhanh chóng biến mất.
Lâm San chỉ là một Tiểu Bạch không biết võ công, giờ đây cũng chỉ nghe lời Liên Phong, an phận ngồi chờ, cầu nguyện Liên Phong có thể đem Đỗ Minh Nguyệt về, miễn cho hoàng thượng xử nàng.
Nhưng ông trời luôn trêu người. Tuy rằng khinh công của Liên Phong ngang ngửa Hạ Lão Tam nhưng hắn không quen thuộc với địa thế rừng rậm như Hạ Lão Tam, phải biết Hạ Lão Tam làm sơn tặc trên Ô Long Sơn mười mấy năm cũng không phải bỏ đi, cây cỏ khắp núi hắn rõ như lòng bàn tay, muốn chạy thật dễ dàng.
Liên Phong đuổi theo cả buổi, rốt cục vẫn để Hạ Lão Tam trốn thoát. Hắn định tiếp tục đi tìm nhưng trời đã bắt đầu tối.
Rừng cây cũng không giống trong thành, trời vừa tối sầm sẽ có nhiều mãnh thú, Lâm San một mình ở chỗ kia rất không an toàn. Nghĩ vậy, Liên Phong đành theo đường cũ quay trở lại tìm Lâm San.
Giờ khắc này, Lâm San đang đứng dưới tàng cây lo lắng chờ đợi, trời tối dần, trong rừng ánh sáng thưa thớt, mắt thấy thực vật chung quanh dần dần bị bóng đêm bao phủ, Liên Phong còn chưa xuất hiện, trong lòng sợ hãi, nắm dây cương Vô Ảnh bắt đầu đếm.
Rốt cục, lúc đếm tới một trăm, Liên Phong xuất hiện.
Vừa thấy Liên Phong, Lâm San vội vàng xông lên: "Thế nào? Tìm được rồi sao?"
Liên Phong lắc đầu.
Tâm tình của nàng lập tức rơi xuống vực thẳm, chẳng lẽ ông trời thật sự muốn nàng chết sao? Vịt dâng đến miệng còn có thể chạy, rõ ràng có thể tìm được người thì nàng ta lại trốn thoát!
"Ngươi đừng vội, nếu đã biết Hạ Lão Tam cướp công chúa, sẽ có cơ hội tìm được." Liên Phong an ủi nàng.
Lâm San vẻ mặt uể oải: "Ngày mai có thể tìm không? Hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua cho nhà ta, làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ..."
"Đừng như vậy, có lẽ còn có cơ hội..." Liên Phong đang muốn khuyên nàng, bỗng nhiên trong lúc đó, một luồng khói sáng lóe trên trời đêm, chính là tín hiệu của bọn hắn.
Chẳng lẽ mấy đội khác đã tìm được Đỗ Minh Nguyệt rồi? Lâm San lại dấy lên hy vọng, liếc nhìn Liên Phong, hai người quyết đoán tiến lên phía trước hội quân.
Nhưng bọn họ không ngờ tín hiệu này không phải báo tin tìm được Đỗ Minh Nguyệt mà là thám tử hoàng cung dùng khoái mã cấp báo, hoàng thượng bệnh tình nguy kịch!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook