Lâm San nghĩ Đỗ Cảnh tuy nhìn qua cà lơ phất phơ, bụng đầy ý xấu nhưng lớn nhỏ gì cũng là hoàng tử, chọn hắn vừa không cần đi cùng Đỗ Hạo vừa có thể tránh cho Liên Phong đắc tội với người ta, cùng lắm thì mình hơi chật vật, vốn là nhất cử lưỡng tiện bất quá nàng vạn vạn lần thật không ngờ tâm tư Đỗ Cảnh còn sâu xa hơn thế.

Mới dẫn người đi trong chốc lát, hắn không coi ai ra gì, ngừng bên đường mua trâm cài. Vị tiểu thương bán trâm vừa thấy người tới một thân cẩm y hoa phục lập tức giống như đồ tể giết heo thấy heo, miệng lưỡi lưu loát khen ngợi cây trâm đang cầm trong tay Đỗ Cảnh: "Vị công tử này vừa thấy đã biết là người sành sõi, trâm này làm từ bạch ngọc, xem chất ngọc ôn nhuận mà giá chỉ ba mươi hai lượng."

Cái gì? Ba mươi hai lượng! Lúc trước Ngô Trí Thượng thuê thích khách ám sát hoàng thượng chỉ mất hai mươi hai, cây trâm của ngươi là bột phấn mà dám bán ba mươi hai, con mẹ nó, còn đáng giá hơn tính mạng hoàng đế!

Thấy tiểu thương không đáng tin, Lâm San thầm nổi giận định kéo Đỗ Cảnh đi tìm công chúa nhưng bị Đỗ Cảnh chụp lại. Đừng thấy Đỗ tam hoàng tử bộ dạng chỉ biết xuân hoa thu nguyệt thế mà khí lực rất mạnh mẽ, chỉ lôi nhẹ vạt áo Lâm San đã kéo nàng trở lại.

"Hiền đệ chớ sốt ruột, ta xem trâm quả thật đẹp, để vi huynh mua xong rồi đi cũng không muộn." Hắn nói xong bèn định móc tiền ra.

Quả nhiên không nhìn lầm, thật sự là đầu heo! Là đầu heo cỡ lớn! Tiểu thương kia vừa thấy Đỗ Cảnh lấy ngân phiếu, hai mắt không nhịn được sáng rực lên, ngay khi hắn định đưa tay ra nhận bỗng thấy ngân phiếu chưa tới đã biến đâu mất.

"Bỏ ba mươi hai lượng mua một cây trâm, ngươi là heo chắc!" Lâm San mắng Đỗ Cảnh, cầm ngân phiếu trong tay, liếc mắt qua tiểu thương nói: "Một giá thôi, hai mươi quan!"

Hai mươi... Văn? Tiểu thương nhất thời hóa đá, thật lâu sau mới cứng ngắc nói: "Này... Vị công tử này... Đây là trâm tốt nhất. .."

"Chỉ là ngọc giả thôi!" Lâm San bác lời hắn, "Thêm năm quan tiền, không bán thì ta đi!" Dứt lời, kéo Đỗ Cảnh đi.

Tiểu thương kia bèn nóng vội: "Ai, hai vị công tử chậm đã! Thêm cho tiểu nhân mười văn tiền đi, ra ngoài buôn bán không dễ dàng!"

Lâm San dừng cước bộ quay đầu: "Năm quan."

"Tám quan."

"Sáu quan."

Tiểu thương kia cắn chặt răng: "Quên đi, quên đi, cầm lấy! Ai, mệt chết..."

Cứ như vậy, nguyên bản chào giá ba mươi hai quan sau khi Lâm San một phen cò kè mặc cả cuối cùng chỉ còn ba mươi mốt quan. Lúc trả tiền Lâm San còn mặt dày mày dạn không cho lão bản kia mấy quan tiền lẻ làm hắn thiếu chút nữa quỳ xuống tôn nàng làm gia gia.

Khi đưa trâm cho Đỗ Cảnh, Lâm San tưởng Đỗ Cảnh đã hết lằng nhằng sẽ đi tìm tiếp với mình, không ngờ hắn cầm trâm nhẹ nhàng ném đi, cây trâm bay một vòng giữa không trung cuối cùng rớt xuống đất, bể tan tành.

Lâm San không ngờ Đỗ Cảnh sẽ làm vậy, nhất thời có chút ngây dại. Nhưng lúc này, Đỗ Cảnh bỗng nhiên sát vào nàng, cánh tay không kiêng nể gì vòng qua vai nàng, Lâm San lấy lại tinh thần định hất ra nhưng không cách nào làm được.

"Hiền đệ cũng biết, vi huynh vì sao phải làm như thế?" Thanh âm của hắn nghe như miễn cưỡng, kéo thật dài làm người nghe đồng cảm nhưng không biết vì sao từ trong đáy lòng Lâm San lại dâng lên cảm giác vô cùng bất an.

"Kỳ thật giá trị của trâm giá ngọc không phải là tiền mà là người mua nó. Bổn hoàng tử nói nó đáng giá ba mươi hai thì là ba mươi hai, bổn hoàng tử nếu cảm thấy nó không đáng một đồng thì nó sẽ bị đập nát, đúng không? Tống ——" Đỗ Cảnh bỗng nhiên dừng lại một chút, ý cười trên mặt biến mất, chậm rãi phun ra hai chữ, "Cô nương."

Lời còn chưa dứt, Lâm San đang bị kẹp cứng trong tay Đỗ Cảnh giống như giật điện cả người cứng lại.

Hắn... Làm sao biết?!

Ngay lúc đầu óc Lâm San trống rỗng, Đỗ Cảnh sớm khôi phục khuôn mặt tươi cười, buồn bã nói: "Ai, tìm lâu như vậy có chút mệt mỏi, không bằng vi huynh mời khách, dẫn hiền đệ đi Ỷ Hồng Lâu tiêu khiển một phen?" Hắn dứt lời liền cười hớ hớ dắt Lâm San đi.

Mặc dù khi Đỗ Hạo biết thân phận của nàng, Lâm San cũng không khẩn trương như vậy nhưng hôm nay, đối mặt với Tam hoàng tử thâm tàng bất lộ, Lâm San lại sợ hãi chưa từng có. Hắn làm sao biết mình là nữ? Biết rồi sẽ ra sao? Vì sao đã biết lại không đi mật báo? Đỗ Cảnh tột cùng có ý đồ gì?...

Rất nhiều vấn đề chiếm cứ trong đầu Lâm San cho đến lúc tới Ỷ Hồng Lâu.

Vừa thấy kim chủ đến, các nữ tử xinh đẹp lập tức vây chặt hai người. Trái một tiếng tam hoàng tử, phải một tiếng tam hoàng tử, thanh âm mềm mại khiến Lâm San cau mày, không nói được một lời.

Hắn muốn làm gì? Lâm San đoán mãi không ra, theo lý, mình không đòi tiền hắn, cũng không phải vì nhan sắc này lọt vào mắt tam hoàng tử, luận gia thế bối cảnh càng không có cách nào sánh với hắn, đến tột cùng mình có gì quan trọng?

Ngay khi Lâm San nghĩ mãi không thông, Đỗ Cảnh đã hướng chén rượu về phía nàng: "Hiền đệ, vi huynh kính ngươi một ly."

Hắn nói chuyện cực kì khách khí, không giống như đang uy hiếp.

Lâm San vẫn không chạm đến chén rượu trên bàn.

"Như thế nào? Hiền đệ đây là sợ vi huynh kê đơn?"

Đương nhiên sợ, ngươi kê đơn cũng không phải một hai lần! Lâm San mắng thầm trong lòng, ngoài miệng qua loa: "Làm sao lại thế, thần chính là tối hôm qua không ngủ được nên hôm nay không có hứng thú mà thôi."

"Tam hoàng tử, hắn không uống với người thì để ta!" Mỹ nhân bên cạnh Đỗ Cảnh bắt đầu làm nũng.

"Hảo hảo, có mỹ nhân bồi rượu, bổn hoàng tử có thể nào không nể mặt?" Đỗ Cảnh dứt lời liền cùng mỹ nhân kia đối ẩm, trái uống phải ôm, thật tự nhiên.

Lâm San vốn vô cùng lo lắng, thấy Đỗ Cảnh bỗng nhiên không để ý tới mình, không coi ai ra gì, cùng nữ tử tán tỉnh uống rượu, hoàn toàn đem nàng bỏ xó, mắt thấy thời gian đã trôi qua, mười ngày đảo mắt liền đến, công chúa còn chưa có tin tức, chẳng lẽ cha mẹ nàng đến tuổi này còn bị lưu đày? Lão nhân gia sao có thể chịu khổ như vậy được?

Nghĩ đến đây, Lâm San bỗng nhiên nổi giận. Mặc dù hiện tại chưa chết nhưng mười ngày sau cũng không yên thân, nếu đã vậy thì bất chấp tất cả.

"Ba!" Chỉ nghe một tiếng vang, một cái ly bị đập thật mạnh vỡ thành ba bốn mảnh.

Chúng nữ tử ngừng vui cười, tất cả đều nhìn Lâm San.

"Đỗ Cảnh, ngươi rốt cục muốn gì ở ta?" Đây là câu đầu tiên Lâm San nói ra, hết thảy nữ tử đều lộ ra nghi hoặc trên mặt.

"Lúc trước ngươi chủ động kiếm chuyện với ta, nay lại cố ý mang ta đến nơi tầm hoa vấn liễu này, ngươi định làm gì?" Đây là câu thứ hai của Lâm San, nghi hoặc trên mặt mọi người đều được thay bằng sự kinh ngạc.

"Chẳng lẽ vì lúc trước ta cự tuyệt ngươi nên hiện tại cố ý trả thù ta sao?" Đây là câu thứ ba của Lâm San, tất cả mọi người bừng tỉnh đại ngộ còn háo hức chờ xem tấn kịch vui sắp diễn ra. Cũng khó trách, bọn họ vốn kiếm ăn, chỉ biết nói đến tiền, nay còn có thể biết thêm chút chuyện gièm pha của hoàng thất, hoàn toàn thỏa mãn tâm tư tịch mịch của nữ tử chốn thanh lâu.

Trong ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Đỗ Cảnh không giận mà còn nở nụ cười. Hắn cười không kiêng nể gì, đầu tiên là cười khẽ, rồi sau đó cất to giọng, thẳng đến khi tất cả mọi người bị tiếng cười làm cho khó hiểu bỗng hắn ngừng lại, ánh mắt lạnh lùng nói: "Lui xuống hết cho ta."

Quả thực sắc mặt biến đổi thật nhanh, toàn bộ mỹ nữ lập tức giải tán, chỉ còn mình Lâm San cắn răng chống đỡ, dứt khoát ngẩng đầu đón nhận ánh mắt Đỗ Cảnh, giống như thấy chết không sợ.

Nhưng rất nhanh, trong lòng nàng liền nổi sóng, vốn tưởng Đỗ Cảnh chỉ nham hiểm, không ngờ hắn cười với không cười hệt như biến thành hai người, giờ phút này nhìn Đỗ Cảnh thiếu một phần mị thái, hơn ba phần tà tính, nguy hiểm toát ra trong từng hơi thở.

Lâm San giằng co, đại khái mình sẽ bị bức điên đến chết nên cắn răng lên tiếng trước: "Tam hoàng tử, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngươi rốt cuộc muốn gì, không bằng thống khoái nói ra."

Đỗ Cảnh không nói chuyện, mắt lạnh lùng đánh giá Lâm San hồi lâu, rõ ràng cảm giác được sự khiếp sợ trên mặt nàng lúc này mới không chút cố kỵ nói: "Kỳ thật cũng không có gì, chỉ muốn mượn Tống nhị tiểu thư một thứ."

Quả nhiên có âm mưu, Lâm San bất động thanh sắc, nói: "Tam hoàng tử muốn gì, đừng ngại nói thẳng." Nàng vốn đã chuẩn bị tốt lắm, đang tính chờ Đỗ Cảnh ra miệng nói Quỳ Hoa Bảo Điển, Ỷ Thiên Đồ Long, bảo tàng bản đồ nhưng không ngờ Đỗ Cảnh chậm rì mở miệng.

Hắn nói: "Khối thiên thạch lần trước hoàng thượng ban thưởng Tống nhị tiểu thư không biết đang để ở nơi nào?"

Lâm San thiếu chút nữa rơi lệ, con mẹ nó ngươi làm nhiều như vậy thật muốn hù chết người ta, lúc thì là khối đá, chốc lát lại giành kim đao, chốc lát lại trộm xe ngựa, hiện tại ngay cả một tảng đá cũng không tha, đường đường là hoàng tử một nước, phiền ngươi có chút tiền đồ được không?

Nếu Đỗ Cảnh biết khối thiên thạch mà Quỷ Mị nhiều phen lùng sục trong tẩm cung của công chúa cũng không thấy đã bị Tiểu Lục để dưới giường chặn hang chuột phỏng chừng sẽ hộc máu ngã xuống không dậy nổi.

"Tam hoàng tử muốn khối thiên thạch kia? Không thành vấn đề!" Lâm San lấy lại tinh thần nhìn về phía Đỗ Cảnh, "Ta có thể hai tay dâng thiên thạch nhưng có điều kiện, trong vòng mười ngày, ngươi phải giúp ta tìm công chúa! Nếu không, ta sẽ chôn cùng tảng đá kia!"

"Ngươi đây là đang uy hiếp ta?" Đỗ Cảnh nheo mắt, tựa hồ hơi giận.

"Tam hoàng tử đa tâm, thiên thạch giá trị ở chỗ người muốn nó, tam hoàng tử nếu cảm thấy nó không đáng một đồng có thể công bố thân phận tiểu nữ nhưng nếu tam hoàng tử cảm thấy nó vô giá thì cùng tiểu nữ trao đổi có gì không được?"

Đỗ Cảnh không nghĩ tới điểm này, ngây ngốc nhìn Tống Lạc thế nhưng sau khi trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc không dễ phát hiện, hắn lại tái hiện chiêu bài tươi cười vạn năm không đổi kia.

Sau khi mỉm cười, hắn nói: "Được, giao dịch này, bổn hoàng tử chấp nhận."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương