Điện Hạ, Ngài Thật Bá Đạo
-
Chương 11: Lời nói của sư phụ
Ngọc Nữ đứng quan sát hai người kia, một người là đại hán thân thể cao to vạm vỡ thân cao 3 thước, người còn lại thì dáng vẻ thư sinh vô hại. Nhưng đừng như thế mà khinh thường họ, những người mà đã đặt chân được vào Ưng thì không tay ai mà chưa nhuốm máu cả, kể cả cô cũng vậy.
Một lúc sau dưới mật thất vang lên tiếng bước chân, một người đàn ông mang khăn trùm kính đầu bước vào phòng, đi vào vị trí chủ vị ông ta bắt đầu nói bằng giọng òm òm:
- Chúc mừng các người đã hoàn thành được nhiệm vụ của mình!! như đã hứa ta sẽ trọng thưởng cho các ngươi, mỗi người thăng 20 bài danh,hy vong các ngươi luôn biểu hiện tốt như vậy để cống hiến cho tổ chức, còn về tiền thưởng ta sẽ đưa cho các ngươi sau, còn bây giờ hãy trở về nơi ở của các ngươi tịnh dưỡng cho tốt để tiếp nhận nhiệm vụ tiếp theo.
Nói rồi người áo đen mang khăn trùm đâu kia rời khỏi, cô cùng hai người kia cũng giải tán, Ngọc Nữ trở về khu ở của Dật Lam.
Lúc này trong một căn phòng dưới lòng đất, Dật Lam đang ngẩng đầu nhìn trăng qua một lổ hổng nhỏ phía trên được lắp kính trong suốt, cô như đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man bắt định. Dật Lam cứ ngẩng ngơ nhìn trăng mà không hay biết Ngọc Nữ đã về từ khi nào.
Bước vào phòng thấy sư phụ đang ngẩng ngơ nhìn trời nên Ngọc Nữ vội tiếng lại hỏi thăm Dật Lam:
- Sư phụ người không sao chứ?
Nghe tiếng Ngọc Nữ, Dật Lam tỉnh lại trong dòng suy nghĩ miên man, cô vội đáp lại lời hỏi ân cần của đệ tử mình:
- Ta không sau, Ngọc Nữ con về lúc nào vậy, nhiệm vụ sao rồi, con có bị thương ở đâu không?
Ngọc Nữ vừa đáp lại Dật Lam vừa đưa cánh tay thon dài trắng như tuyết cho Dật Lam:
- Sư phụ con không sau, không tin thì ngươì xem
Dật Lam “ừ” một tiếng rồi vỗ vai cô ân cần bảo:
- Ngọc Nữ trước kia con có kể về một người khác tồn tại trong con cho ta nghe, 5 năm nay nuôi nấn và dạy bảo con ta cũng thấy tính cách đối lập của hai người các con, ta cũng đã trao rất nhiều sách cổ về hiện tượng này, nó rất hiếm gặp, người kia là một mặt khác của con, một mặt xấu tàn nhẫn và độc ác, theo như ta biết người kia chỉ được sinh ra khi trong lòng một con người chứa quá nhiều oán hận và chịu quá nhiều tủi nhục, tuy người kia không làm hại con, có khi còn giúp đỡ con nhưng oán hận bản chất của nó là xấu xa nên cô Ngọc Huyết kia tồn tại trong cơ thể của con lâu quá cũng không tốt cho tinh thần và tâm cảnh của con, lâu dần cô ta sẽ biến thành tâm ma quấy nhiễu con sau này, con sẽ phát ddien, không phân biệt được đâu là bản thân mình nữa, con sẽ bị cô ta chiếm cư điều khiển.
Một lúc sau dưới mật thất vang lên tiếng bước chân, một người đàn ông mang khăn trùm kính đầu bước vào phòng, đi vào vị trí chủ vị ông ta bắt đầu nói bằng giọng òm òm:
- Chúc mừng các người đã hoàn thành được nhiệm vụ của mình!! như đã hứa ta sẽ trọng thưởng cho các ngươi, mỗi người thăng 20 bài danh,hy vong các ngươi luôn biểu hiện tốt như vậy để cống hiến cho tổ chức, còn về tiền thưởng ta sẽ đưa cho các ngươi sau, còn bây giờ hãy trở về nơi ở của các ngươi tịnh dưỡng cho tốt để tiếp nhận nhiệm vụ tiếp theo.
Nói rồi người áo đen mang khăn trùm đâu kia rời khỏi, cô cùng hai người kia cũng giải tán, Ngọc Nữ trở về khu ở của Dật Lam.
Lúc này trong một căn phòng dưới lòng đất, Dật Lam đang ngẩng đầu nhìn trăng qua một lổ hổng nhỏ phía trên được lắp kính trong suốt, cô như đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man bắt định. Dật Lam cứ ngẩng ngơ nhìn trăng mà không hay biết Ngọc Nữ đã về từ khi nào.
Bước vào phòng thấy sư phụ đang ngẩng ngơ nhìn trời nên Ngọc Nữ vội tiếng lại hỏi thăm Dật Lam:
- Sư phụ người không sao chứ?
Nghe tiếng Ngọc Nữ, Dật Lam tỉnh lại trong dòng suy nghĩ miên man, cô vội đáp lại lời hỏi ân cần của đệ tử mình:
- Ta không sau, Ngọc Nữ con về lúc nào vậy, nhiệm vụ sao rồi, con có bị thương ở đâu không?
Ngọc Nữ vừa đáp lại Dật Lam vừa đưa cánh tay thon dài trắng như tuyết cho Dật Lam:
- Sư phụ con không sau, không tin thì ngươì xem
Dật Lam “ừ” một tiếng rồi vỗ vai cô ân cần bảo:
- Ngọc Nữ trước kia con có kể về một người khác tồn tại trong con cho ta nghe, 5 năm nay nuôi nấn và dạy bảo con ta cũng thấy tính cách đối lập của hai người các con, ta cũng đã trao rất nhiều sách cổ về hiện tượng này, nó rất hiếm gặp, người kia là một mặt khác của con, một mặt xấu tàn nhẫn và độc ác, theo như ta biết người kia chỉ được sinh ra khi trong lòng một con người chứa quá nhiều oán hận và chịu quá nhiều tủi nhục, tuy người kia không làm hại con, có khi còn giúp đỡ con nhưng oán hận bản chất của nó là xấu xa nên cô Ngọc Huyết kia tồn tại trong cơ thể của con lâu quá cũng không tốt cho tinh thần và tâm cảnh của con, lâu dần cô ta sẽ biến thành tâm ma quấy nhiễu con sau này, con sẽ phát ddien, không phân biệt được đâu là bản thân mình nữa, con sẽ bị cô ta chiếm cư điều khiển.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook