Điền Duyên
-
Chương 348: Kế hoạch
Thu Sinh sững sờ nhìn bóng dáng nàng đi xa, đầu óc hỗn loạn.
Hoàng Nguyên dị thường cáu giận Hòe Hoa, nhìn Lâm Xuân và Đỗ Quyên đứng sóng vai bên nhau lại đau lòng khó nhịn. Ánh mắt Lâm thái gia, Lâm Đại Đầu nhìn hắn khiến cho hắn xấu hổ bất an.
Sau này, phải chăng hắn không thể tiếp cận Đỗ Quyên?
Là tỷ đệ, ở chung cũng không thể!
Hắn rũ mắt, xoay người rời đi.
Đợi Vương gia đi xong, Lâm Xuân nói khẽ với Đỗ Quyên: "Vào phòng ta chờ ta."
Đỗ Quyên gật gật đầu, đi vào trong phòng kêu Hoàng Tước Nhi đi ra.
Kế tiếp, Lâm gia phải xử trí việc nhà. Lâm Đại Mãnh và huynh đệ ra mặt, xin tất cả mọi người đang ở Lâm gia xem náo nhiệt rời đi.
Thu Sinh không có hứng thú với những chuyện tiếp theo, hơn nữa tâm lực tiều tụy, rốt cuộc chịu không nổi, chui vào phòng mình, trùm chăn kín mít, trong đen tối muốn quên hết thảy, quên luôn chính mình.
Bên ngoài, vợ chồng Lâm Đại Thắng đồng loạt quỳ lạy Lâm thái gia.
Bọn họ kéo Bát Cân quỳ xuống, Bát Cân không quỳ.
Hắn như con sói nhìn chằm chằm Lâm Xuân, cắn răng nói: "Thì ra ngươi đã sớm đào hố cho ta nhảy vào. Tiểu tử ngươi thật ác, ngay cả huynh đệ cũng đuổi tận giết tuyệt! Ngươi là vì Lâm gia sao? Ngươi chỉ vì chính ngươi thôi. Ngươi muốn đuổi đi hết những kẻ không phục ngươi!"
Lâm Xuân cười lạnh nói: "Ngươi đừng bày ra bộ dáng ủy khuất, với những chuyện ngươi đã làm, trục xuất coi như đã dễ dãi với ngươi lắm rồi, ngươi còn không phục? Ngươi cũng là người thông minh, đáng tiếc chó không bỏ được tính ăn phân. Bằng không, lần này tốt xấu gì ngươi cũng có thể làm ra chuyện có tính người, để lão thái gia và Đại gia gia nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa, không chừng trong lòng còn có thể thương tiếc thưởng thức ngươi. Nhưng ngươi cố tình bày mưu ngược đãi gia đình của mình, còn tự cho là đắc kế, cảm thấy đã báo thù, có mặt mũi. Phi, không biết cả thôn đang nhìn ngươi chê cười, nhìn Lâm gia chê cười! Ngươi muốn báo thù ai? Ngươi làm chuyện sai lầm còn oán trách ai?"
Bát Cân tức giận nói: "Còn không phải Hòe Hoa..."
Lâm Xuân nói: "Vậy ngươi còn hùa theo? Vì muốn đưa nàng vào Lâm gia để gây hoạ trả thù chúng ta? Sao ngươi lại ngu xuẩn đến thế! Nếu nàng thật vào Lâm gia, chỉ bằng thủ đoạn của nàng, sau này có thể chỉnh chết ngươi. Ngươi tin hay không?"
Bát Cân kịch liệt thở dốc không ngừng.
Cha mẹ Bát Cân còn chưa hiểu rõ nội tình, lớn tiếng quát mắng Lâm Xuân, nói hắn vô nhân tính, khi dễ huynh đệ nhà mình.
Lâm thái gia nhíu mày nhìn đại nhi tử.
Lâm đại gia lập tức quát: "Tất cả phản rồi! Đại Mãnh?"
Lâm Đại Mãnh liền tiến lên, uy hiếp vợ chồng Lâm Đại Thắng: "Câm miệng! Nếu không ta lập tức gọi người kéo các ngươi ra ngoài."
Vợ chồng Lâm Đại Thắng quả nhiên câm miệng, ngoan ngoãn lui sang một bên.
Bọn họ muốn biết xử trí nhi tử như thế nào, đương nhiên không chịu đi ra ngoài.
Lâm Xuân tiếp tục chất vấn Bát Cân: "Ngươi còn không phục? Thiên hạ này chuyện bất bình hơn còn rất nhiều. Đừng nói lần trước không oan uổng ngươi, dù có thật sự oan khuất ngươi, ngươi cũng không nên tính sổ toàn bộ Lâm gia."Phúc sào phía dưới an có xong trứng", ngươi hiểu hay không? Không hiểu ta cho ngươi biết: phá tổ chim, tất cả trứng sẽ không được bảo đảm! Lâm gia không tốt, ngươi có thể tốt sao?"
"Không sai!" Lâm thái gia run rẩy đứng lên, "Xuân Nhi nói rất đúng."
Hắn nói với Bát Cân: "Trong lòng ngươi oán cũng tốt, hận cũng thế, ngay cả Thu Sinh cứu người cũng bị phạt, ngươi có cái gì để nói? Đến phiên ngươi, ngươi đâm chân Hòe Hoa, thiếu chút nữa hại nàng chết đuối; mắt thấy Thu Sinh hồ đồ không ngăn cản; hôm nay lại giúp người ngoài, trả thù huynh đệ, ghê tởm hơn nhiều! Tương tự như Thu Sinh, ném vào trong núi tự mình tìm đường sống đi."
Lời vừa dứt, nương Bát Cân hét lên một tiếng ngã xuống.
Lâm Đại Thắng không đỡ kịp, vừa ngồi xuống nâng nàng, vừa phẫn hận kêu lên: "Gia gia! Ngươi nhẫn tâm như vậy sao?"
Bát Cân cũng xanh mặt chất vấn: "Lần trước Lâm Xuân Sinh đánh ta thì không phải bạo ngược gia đình à?"
Lâm Đại Mãnh mắng: "Lần trước vài người xúm lại kéo ngươi ra cũng không kéo được, ngươi đúng là muốn ăn đòn! Hôm nay là ngươi cố ý hại Thu Sinh bọn họ. Nếu ngươi không đâm vào lòng bàn chân Hòe Hoa, nếu ngươi cản Thu Sinh lại, thì chuyện sau đó đã không như vậy."
Bát Cân im lặng nhưng quật cường không chịu cúi đầu nhận sai.
Nương Bát Cân như điên lên lao đầu vào Lâm Đại Mãnh, nói: "Các ngươi đều khi dễ chúng ta, chuyện gì đều tính trên đầu Bát Cân, mà Bát Cân lại không ngủ với Hoè Hoa..."
Vợ Đại Mãnh bước lên phía trước ngăn lại, "Đệ muội ngươi làm cái gì?"
Lâm Đại Thắng quỳ xuống trước mặt cha, khóc nói: "Cha, ngươi bỏ qua cho Bát Cân đi..."
Lâm đại gia nhìn Bát Cân, ánh mắt tuy đau lòng nhưng lại rất kiên định.
Nếu như nói lần trước hắn còn có chút lòng trắc ẩn với Bát Cân, lần này lại quyết định: mẹ hiền con hư, Bát Cân nên được tôi luyện. Lần trước bị đánh xong, tuy có chút tính tình nhưng làm việc hay nói chuyện kiên cường hơn trước đây rất nhiều, cũng có tiền đồ chỉ là đi trật phương hướng. Cho nên, lần này hắn nhất định phải ném hắn vào trong núi, tuyệt không mềm lòng.
Nghĩ xong, hắn trầm mặt nói với con trai: "Ngươi ngay cả dạy con cũng không được?"
Lâm Đại Thắng nói: "Bát Cân cũng không có lỗi gì lớn..."
Lâm đại gia bị chọc tức, gọi Lâm Đại Mãnh: "Đại Mãnh!"
Lâm Đại Mãnh liền quát nhị đệ và tam đệ: "Lôi hai người bọn họ ra."
Hai người đàn ông và vợ Đại Mãnh liền đi tới kéo người ra.
Lâm Đại Thắng và vợ nhất quyết không chịu, kêu la nhưng cũng bị lôi đến cách vách.
Sau đó, Lâm thái gia ra lệnh cho những người khác đều giải tán, chỉ để lại con trai cả, cháu cả và cha con Lâm Đại Đầu, còn có Bát Cân.
Đợi người đi hết, Lâm Xuân mới trào phúng nói với Bát Cân: "Ta biết ngươi không phục, cảm thấy Đại gia gia và thái gia gia thiên vị ta và Cửu Nhi."
Bát Cân tức giận nói: "Sự thật là thế!"
Lâm Xuân khẽ cười nói: "Ngươi có năng lực, vậy ngươi làm ra chuyện cho người khác xem đi. Trục xuất thì tính là trừng phạt gì? Trong núi này đều là bảo, chỉ xem ngươi có thể tìm ra hay không."
Bát Cân căm hận nói: "Nói rất dễ nghe, sao ngươi không đi?"
Lâm Xuân mở trừng hai mắt, nói: "Ta sẽ ra ngoài! Chờ ta từ phủ thành trở về, ta sẽ vào trong núi! Ta tự mình mở ra một thôn Thanh Tuyền cho ngươi xem, tuyệt đối sẽ không như ngươi, mình không cố gắng còn oán trách, đúng là đồ hèn nhát!"
Bát Cân giận dữ nói: "Ngươi mới hèn nhát! Đừng có chỉ biết nói."
Lâm Xuân cười lạnh nói: "Ta chỉ biết nói? Ta làm gì chỉ biết nói! Trong thôn này không còn ruộng đất trống, ta không như ngươi chen chúc nơi này. Sớm hay muộn gì ta cũng đi ra ngoài. Ta không phạm gia pháp, đương nhiên muốn đợi đọc học xong mới đi. Không giống ngươi là thứ hèn nhát, đuổi cũng không đi. Trừ bỏ làm chuyện mất mặt, ngươi không thể làm gì khác sao?"
Bát Cân tức giận đến phát cuồng, nói: "Ngươi muốn ta chết, không có cửa đâu!"
Hai mắt Lâm thái gia nhíu lại, đối với Bát Cân nói: "Xuân Sinh học thợ mộc, tương lai của cải trong nhà này không chia cho hắn. Ngươi thật muốn tranh đua, thì ở bên ngoài xây dựng gia nghiệp, được ta sẽ làm chủ: đem phần của hắn phân cho ngươi. Chỉ sợ ngươi chỉ nói miệng, đến cùng cũng không sánh bằng Cửu Nhi và Lâm Xuân, ta dặn dò cũng như không."
Bát Cân sững sờ nhìn hắn, nói không ra lời.
Hắn lúc này mới hiểu, Lâm Xuân nói đều là thật sự.
Núi này rất lớn, tùy tiện đi hướng nào cũng có sơn cốc, đều có thể khai hoang. Nếu không thể ở trong thôn, ở phụ cận chạy đi đâu mà không được, sao phải nhất định đi vào núi sâu cách cả trăm dặm. Đó không phải là chịu chết sao!
Thấy bộ dáng hắn khó chịu, Lâm thái gia giận dữ nói: "Năm xưa gia gia ta mang chúng ta đến đây, bốn phía thôn Thanh Tuyền này đều là rừng sâu núi thẳm, trong sơn cốc tất cả đều là cây dại cỏ hoang, hổ báo gì đều có, sói và côn trùng càng thường thấy. Một đường thúc thúc và cô cô ta bị báo tha đi, nháy mắt đã không còn bóng dáng. Đương nhiên, thứ tốt cũng nhiều..."
Hắn từ từ nhắc lại chuyện cũ: bao nhiêu người chết đi mới khai ra mảnh điền viên này.
Thôn Thanh Tuyền hiện ra một hiện tượng kỳ quái: hoặc là sống rất thọ. Rất nhiều thanh tráng niên ra đi, bởi vì trong núi quá nhiều nguy hiểm, ngọn Hoàng Phong Lĩnh không biết đã mai táng biết bao nhiêu trai trẻ và gia súc.
"Hiện tại nơi này không đủ chỗ ở, sớm hay muộn gì chúng ta cũng phải chuyển ra bên ngoài. Vùng núi này tốt, chúng ta luyến tiếc đi ra ngoài, nên muốn tìm chỗ cho một nhóm người chuyển tới..."
Đây là chuyện trước đây ông và đám con lớn đề cập tới khi nói chuyện phiếm.
Vừa vặn lúc ấy Lâm Xuân và Cửu Nhi có mặt nên đề cử mấy chỗ, còn nói muốn tự đi ra ngoài sáng lập một điền viên mới. Cho nên, hôm nay Lâm Xuân nhắc tới chuyện trục xuất Thu Sinh, ông và Lâm đại gia hiểu ý của hắn, biết thời biết thế nên quyết định nghe theo lời đề nghị này.
Bát Cân ngơ ngác nghe, không tự giác hỏi: "Sao phải đi xa như vậy?"
Lâm Xuân châm chọc nói: "Nói ngươi không có năng lực ngươi còn không phục. Dựa vào thôn là an toàn, cũng có thể khai hoang. Nhưng là đều chen một chỗ, săn thú, mò cá, hái thổ sản vùng núi, thì vùng phụ cận không đủ cung cấp, phải chạy rất xa. Ngay cả dã thú còn biết tìm địa bàn, ngươi lại không hiểu việc này."
Bát Cân tức giận đến trừng mắt, nhưng không trả lời.
Lâm Đại Mãnh gật đầu nói: "Đúng vậy. Khi ta còn nhỏ tùy tiện ở trên núi đều có thể nhặt rất nhiều nấm, hiện tại thì không được. Săn thú cũng thế, phải đi rất xa."
Bát Cân thấy ánh mắt khiêu khích của Lâm Xuân, tức giận nói: "Đi thì đi!"
Lâm đại gia quát: "Tranh cái gì mà tranh? Ngươi cho là chơi hả?"
Lâm thái gia nhìn Bát Cân nói: "Bát Cân, bản lĩnh ngươi không lớn, lòng háo thắng lại mạnh hơn người khác. Đơn giản không tiền đồ an phận thủ thường cũng tốt, nhưng ngươi lại cố tình thích khoe khoang thông minh. Bây giờ không phải do ngươi, lúc này nhất định phải đưa ngươi vào núi. Ngươi đừng nghe chúng ta nói nghe dễ dàng, ngươi đã phóng đại lên. Đợi ngươi ở trên núi qua một năm rưỡi, sống sót lại nói. Ta vẫn là câu nói kia: Lâm gia ta còn rất nhiều cháu chắt, bớt đi ngươi không ít. Ngươi cũng không cần cùng so với Xuân Nhi cho chúng ta xem. Ta không sống được bao nhiêu năm, gia gia ngươi cũng không biết có thể sống bao nhiêu tuổi, nếu ngươi thật có năng lực, tương lai lập ra một phần gia nghiệp, cũng ngồi như vậy nói với con cháu ngươi, "Khi xưa ta bị lão tổ tông đày vào trong núi thế nào thế nào", vậy mới lộ bản lĩnh của ngươi."
Sắc mặt Bát Cân âm tình bất định, lại không cãi lại.
Lâm đại gia liền hỏi: "Để hai anh em bọn họ chung một chỗ?"
Lâm thái gia hừ một tiếng nói: "Xem bọn họ hiện tại mới bao lớn đã tranh cãi, ở chung được sao? Tách ra! Đại phòng phân một chi đi ra ngoài, nhị phòng phân một chi đi ra ngoài, còn lại đều ở lại thôn Thanh Tuyền. Chúng ta cũng muốn ở lại chừa đường lui."
Lâm đại gia gật đầu, mọi người cẩn thận thương nghị.
Trong lúc đó, Lâm Đại Mãnh hỏi Bát Cân: "Ngươi và Tiểu Liên xảy ra chuyện gì?"
Nộ khí trên mặt Bát Cân chợt lóe, định nói cái gì, liếc mắt nhìn Lâm Xuân, lạnh nhạt nói: "Không có chuyện gì, chỉ là nàng chịu gả cho ta. Rất nhiều chuyện của Hòe Hoa đều do nàng giúp ta moi ra."
Lâm Xuân nghi ngờ nhìn hắn. Bởi vì lúc nãy Tiểu Liên đi vào, hắn phát hiện bây giờ nàng rất nghe lời Bát Cân, thậm chí có chút sợ hãi, khẳng định đã phát sinh chuyện gì, nhưng cũng có thể khẳng định: lần này hai người liên thủ.
Hoàng Nguyên dị thường cáu giận Hòe Hoa, nhìn Lâm Xuân và Đỗ Quyên đứng sóng vai bên nhau lại đau lòng khó nhịn. Ánh mắt Lâm thái gia, Lâm Đại Đầu nhìn hắn khiến cho hắn xấu hổ bất an.
Sau này, phải chăng hắn không thể tiếp cận Đỗ Quyên?
Là tỷ đệ, ở chung cũng không thể!
Hắn rũ mắt, xoay người rời đi.
Đợi Vương gia đi xong, Lâm Xuân nói khẽ với Đỗ Quyên: "Vào phòng ta chờ ta."
Đỗ Quyên gật gật đầu, đi vào trong phòng kêu Hoàng Tước Nhi đi ra.
Kế tiếp, Lâm gia phải xử trí việc nhà. Lâm Đại Mãnh và huynh đệ ra mặt, xin tất cả mọi người đang ở Lâm gia xem náo nhiệt rời đi.
Thu Sinh không có hứng thú với những chuyện tiếp theo, hơn nữa tâm lực tiều tụy, rốt cuộc chịu không nổi, chui vào phòng mình, trùm chăn kín mít, trong đen tối muốn quên hết thảy, quên luôn chính mình.
Bên ngoài, vợ chồng Lâm Đại Thắng đồng loạt quỳ lạy Lâm thái gia.
Bọn họ kéo Bát Cân quỳ xuống, Bát Cân không quỳ.
Hắn như con sói nhìn chằm chằm Lâm Xuân, cắn răng nói: "Thì ra ngươi đã sớm đào hố cho ta nhảy vào. Tiểu tử ngươi thật ác, ngay cả huynh đệ cũng đuổi tận giết tuyệt! Ngươi là vì Lâm gia sao? Ngươi chỉ vì chính ngươi thôi. Ngươi muốn đuổi đi hết những kẻ không phục ngươi!"
Lâm Xuân cười lạnh nói: "Ngươi đừng bày ra bộ dáng ủy khuất, với những chuyện ngươi đã làm, trục xuất coi như đã dễ dãi với ngươi lắm rồi, ngươi còn không phục? Ngươi cũng là người thông minh, đáng tiếc chó không bỏ được tính ăn phân. Bằng không, lần này tốt xấu gì ngươi cũng có thể làm ra chuyện có tính người, để lão thái gia và Đại gia gia nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa, không chừng trong lòng còn có thể thương tiếc thưởng thức ngươi. Nhưng ngươi cố tình bày mưu ngược đãi gia đình của mình, còn tự cho là đắc kế, cảm thấy đã báo thù, có mặt mũi. Phi, không biết cả thôn đang nhìn ngươi chê cười, nhìn Lâm gia chê cười! Ngươi muốn báo thù ai? Ngươi làm chuyện sai lầm còn oán trách ai?"
Bát Cân tức giận nói: "Còn không phải Hòe Hoa..."
Lâm Xuân nói: "Vậy ngươi còn hùa theo? Vì muốn đưa nàng vào Lâm gia để gây hoạ trả thù chúng ta? Sao ngươi lại ngu xuẩn đến thế! Nếu nàng thật vào Lâm gia, chỉ bằng thủ đoạn của nàng, sau này có thể chỉnh chết ngươi. Ngươi tin hay không?"
Bát Cân kịch liệt thở dốc không ngừng.
Cha mẹ Bát Cân còn chưa hiểu rõ nội tình, lớn tiếng quát mắng Lâm Xuân, nói hắn vô nhân tính, khi dễ huynh đệ nhà mình.
Lâm thái gia nhíu mày nhìn đại nhi tử.
Lâm đại gia lập tức quát: "Tất cả phản rồi! Đại Mãnh?"
Lâm Đại Mãnh liền tiến lên, uy hiếp vợ chồng Lâm Đại Thắng: "Câm miệng! Nếu không ta lập tức gọi người kéo các ngươi ra ngoài."
Vợ chồng Lâm Đại Thắng quả nhiên câm miệng, ngoan ngoãn lui sang một bên.
Bọn họ muốn biết xử trí nhi tử như thế nào, đương nhiên không chịu đi ra ngoài.
Lâm Xuân tiếp tục chất vấn Bát Cân: "Ngươi còn không phục? Thiên hạ này chuyện bất bình hơn còn rất nhiều. Đừng nói lần trước không oan uổng ngươi, dù có thật sự oan khuất ngươi, ngươi cũng không nên tính sổ toàn bộ Lâm gia."Phúc sào phía dưới an có xong trứng", ngươi hiểu hay không? Không hiểu ta cho ngươi biết: phá tổ chim, tất cả trứng sẽ không được bảo đảm! Lâm gia không tốt, ngươi có thể tốt sao?"
"Không sai!" Lâm thái gia run rẩy đứng lên, "Xuân Nhi nói rất đúng."
Hắn nói với Bát Cân: "Trong lòng ngươi oán cũng tốt, hận cũng thế, ngay cả Thu Sinh cứu người cũng bị phạt, ngươi có cái gì để nói? Đến phiên ngươi, ngươi đâm chân Hòe Hoa, thiếu chút nữa hại nàng chết đuối; mắt thấy Thu Sinh hồ đồ không ngăn cản; hôm nay lại giúp người ngoài, trả thù huynh đệ, ghê tởm hơn nhiều! Tương tự như Thu Sinh, ném vào trong núi tự mình tìm đường sống đi."
Lời vừa dứt, nương Bát Cân hét lên một tiếng ngã xuống.
Lâm Đại Thắng không đỡ kịp, vừa ngồi xuống nâng nàng, vừa phẫn hận kêu lên: "Gia gia! Ngươi nhẫn tâm như vậy sao?"
Bát Cân cũng xanh mặt chất vấn: "Lần trước Lâm Xuân Sinh đánh ta thì không phải bạo ngược gia đình à?"
Lâm Đại Mãnh mắng: "Lần trước vài người xúm lại kéo ngươi ra cũng không kéo được, ngươi đúng là muốn ăn đòn! Hôm nay là ngươi cố ý hại Thu Sinh bọn họ. Nếu ngươi không đâm vào lòng bàn chân Hòe Hoa, nếu ngươi cản Thu Sinh lại, thì chuyện sau đó đã không như vậy."
Bát Cân im lặng nhưng quật cường không chịu cúi đầu nhận sai.
Nương Bát Cân như điên lên lao đầu vào Lâm Đại Mãnh, nói: "Các ngươi đều khi dễ chúng ta, chuyện gì đều tính trên đầu Bát Cân, mà Bát Cân lại không ngủ với Hoè Hoa..."
Vợ Đại Mãnh bước lên phía trước ngăn lại, "Đệ muội ngươi làm cái gì?"
Lâm Đại Thắng quỳ xuống trước mặt cha, khóc nói: "Cha, ngươi bỏ qua cho Bát Cân đi..."
Lâm đại gia nhìn Bát Cân, ánh mắt tuy đau lòng nhưng lại rất kiên định.
Nếu như nói lần trước hắn còn có chút lòng trắc ẩn với Bát Cân, lần này lại quyết định: mẹ hiền con hư, Bát Cân nên được tôi luyện. Lần trước bị đánh xong, tuy có chút tính tình nhưng làm việc hay nói chuyện kiên cường hơn trước đây rất nhiều, cũng có tiền đồ chỉ là đi trật phương hướng. Cho nên, lần này hắn nhất định phải ném hắn vào trong núi, tuyệt không mềm lòng.
Nghĩ xong, hắn trầm mặt nói với con trai: "Ngươi ngay cả dạy con cũng không được?"
Lâm Đại Thắng nói: "Bát Cân cũng không có lỗi gì lớn..."
Lâm đại gia bị chọc tức, gọi Lâm Đại Mãnh: "Đại Mãnh!"
Lâm Đại Mãnh liền quát nhị đệ và tam đệ: "Lôi hai người bọn họ ra."
Hai người đàn ông và vợ Đại Mãnh liền đi tới kéo người ra.
Lâm Đại Thắng và vợ nhất quyết không chịu, kêu la nhưng cũng bị lôi đến cách vách.
Sau đó, Lâm thái gia ra lệnh cho những người khác đều giải tán, chỉ để lại con trai cả, cháu cả và cha con Lâm Đại Đầu, còn có Bát Cân.
Đợi người đi hết, Lâm Xuân mới trào phúng nói với Bát Cân: "Ta biết ngươi không phục, cảm thấy Đại gia gia và thái gia gia thiên vị ta và Cửu Nhi."
Bát Cân tức giận nói: "Sự thật là thế!"
Lâm Xuân khẽ cười nói: "Ngươi có năng lực, vậy ngươi làm ra chuyện cho người khác xem đi. Trục xuất thì tính là trừng phạt gì? Trong núi này đều là bảo, chỉ xem ngươi có thể tìm ra hay không."
Bát Cân căm hận nói: "Nói rất dễ nghe, sao ngươi không đi?"
Lâm Xuân mở trừng hai mắt, nói: "Ta sẽ ra ngoài! Chờ ta từ phủ thành trở về, ta sẽ vào trong núi! Ta tự mình mở ra một thôn Thanh Tuyền cho ngươi xem, tuyệt đối sẽ không như ngươi, mình không cố gắng còn oán trách, đúng là đồ hèn nhát!"
Bát Cân giận dữ nói: "Ngươi mới hèn nhát! Đừng có chỉ biết nói."
Lâm Xuân cười lạnh nói: "Ta chỉ biết nói? Ta làm gì chỉ biết nói! Trong thôn này không còn ruộng đất trống, ta không như ngươi chen chúc nơi này. Sớm hay muộn gì ta cũng đi ra ngoài. Ta không phạm gia pháp, đương nhiên muốn đợi đọc học xong mới đi. Không giống ngươi là thứ hèn nhát, đuổi cũng không đi. Trừ bỏ làm chuyện mất mặt, ngươi không thể làm gì khác sao?"
Bát Cân tức giận đến phát cuồng, nói: "Ngươi muốn ta chết, không có cửa đâu!"
Hai mắt Lâm thái gia nhíu lại, đối với Bát Cân nói: "Xuân Sinh học thợ mộc, tương lai của cải trong nhà này không chia cho hắn. Ngươi thật muốn tranh đua, thì ở bên ngoài xây dựng gia nghiệp, được ta sẽ làm chủ: đem phần của hắn phân cho ngươi. Chỉ sợ ngươi chỉ nói miệng, đến cùng cũng không sánh bằng Cửu Nhi và Lâm Xuân, ta dặn dò cũng như không."
Bát Cân sững sờ nhìn hắn, nói không ra lời.
Hắn lúc này mới hiểu, Lâm Xuân nói đều là thật sự.
Núi này rất lớn, tùy tiện đi hướng nào cũng có sơn cốc, đều có thể khai hoang. Nếu không thể ở trong thôn, ở phụ cận chạy đi đâu mà không được, sao phải nhất định đi vào núi sâu cách cả trăm dặm. Đó không phải là chịu chết sao!
Thấy bộ dáng hắn khó chịu, Lâm thái gia giận dữ nói: "Năm xưa gia gia ta mang chúng ta đến đây, bốn phía thôn Thanh Tuyền này đều là rừng sâu núi thẳm, trong sơn cốc tất cả đều là cây dại cỏ hoang, hổ báo gì đều có, sói và côn trùng càng thường thấy. Một đường thúc thúc và cô cô ta bị báo tha đi, nháy mắt đã không còn bóng dáng. Đương nhiên, thứ tốt cũng nhiều..."
Hắn từ từ nhắc lại chuyện cũ: bao nhiêu người chết đi mới khai ra mảnh điền viên này.
Thôn Thanh Tuyền hiện ra một hiện tượng kỳ quái: hoặc là sống rất thọ. Rất nhiều thanh tráng niên ra đi, bởi vì trong núi quá nhiều nguy hiểm, ngọn Hoàng Phong Lĩnh không biết đã mai táng biết bao nhiêu trai trẻ và gia súc.
"Hiện tại nơi này không đủ chỗ ở, sớm hay muộn gì chúng ta cũng phải chuyển ra bên ngoài. Vùng núi này tốt, chúng ta luyến tiếc đi ra ngoài, nên muốn tìm chỗ cho một nhóm người chuyển tới..."
Đây là chuyện trước đây ông và đám con lớn đề cập tới khi nói chuyện phiếm.
Vừa vặn lúc ấy Lâm Xuân và Cửu Nhi có mặt nên đề cử mấy chỗ, còn nói muốn tự đi ra ngoài sáng lập một điền viên mới. Cho nên, hôm nay Lâm Xuân nhắc tới chuyện trục xuất Thu Sinh, ông và Lâm đại gia hiểu ý của hắn, biết thời biết thế nên quyết định nghe theo lời đề nghị này.
Bát Cân ngơ ngác nghe, không tự giác hỏi: "Sao phải đi xa như vậy?"
Lâm Xuân châm chọc nói: "Nói ngươi không có năng lực ngươi còn không phục. Dựa vào thôn là an toàn, cũng có thể khai hoang. Nhưng là đều chen một chỗ, săn thú, mò cá, hái thổ sản vùng núi, thì vùng phụ cận không đủ cung cấp, phải chạy rất xa. Ngay cả dã thú còn biết tìm địa bàn, ngươi lại không hiểu việc này."
Bát Cân tức giận đến trừng mắt, nhưng không trả lời.
Lâm Đại Mãnh gật đầu nói: "Đúng vậy. Khi ta còn nhỏ tùy tiện ở trên núi đều có thể nhặt rất nhiều nấm, hiện tại thì không được. Săn thú cũng thế, phải đi rất xa."
Bát Cân thấy ánh mắt khiêu khích của Lâm Xuân, tức giận nói: "Đi thì đi!"
Lâm đại gia quát: "Tranh cái gì mà tranh? Ngươi cho là chơi hả?"
Lâm thái gia nhìn Bát Cân nói: "Bát Cân, bản lĩnh ngươi không lớn, lòng háo thắng lại mạnh hơn người khác. Đơn giản không tiền đồ an phận thủ thường cũng tốt, nhưng ngươi lại cố tình thích khoe khoang thông minh. Bây giờ không phải do ngươi, lúc này nhất định phải đưa ngươi vào núi. Ngươi đừng nghe chúng ta nói nghe dễ dàng, ngươi đã phóng đại lên. Đợi ngươi ở trên núi qua một năm rưỡi, sống sót lại nói. Ta vẫn là câu nói kia: Lâm gia ta còn rất nhiều cháu chắt, bớt đi ngươi không ít. Ngươi cũng không cần cùng so với Xuân Nhi cho chúng ta xem. Ta không sống được bao nhiêu năm, gia gia ngươi cũng không biết có thể sống bao nhiêu tuổi, nếu ngươi thật có năng lực, tương lai lập ra một phần gia nghiệp, cũng ngồi như vậy nói với con cháu ngươi, "Khi xưa ta bị lão tổ tông đày vào trong núi thế nào thế nào", vậy mới lộ bản lĩnh của ngươi."
Sắc mặt Bát Cân âm tình bất định, lại không cãi lại.
Lâm đại gia liền hỏi: "Để hai anh em bọn họ chung một chỗ?"
Lâm thái gia hừ một tiếng nói: "Xem bọn họ hiện tại mới bao lớn đã tranh cãi, ở chung được sao? Tách ra! Đại phòng phân một chi đi ra ngoài, nhị phòng phân một chi đi ra ngoài, còn lại đều ở lại thôn Thanh Tuyền. Chúng ta cũng muốn ở lại chừa đường lui."
Lâm đại gia gật đầu, mọi người cẩn thận thương nghị.
Trong lúc đó, Lâm Đại Mãnh hỏi Bát Cân: "Ngươi và Tiểu Liên xảy ra chuyện gì?"
Nộ khí trên mặt Bát Cân chợt lóe, định nói cái gì, liếc mắt nhìn Lâm Xuân, lạnh nhạt nói: "Không có chuyện gì, chỉ là nàng chịu gả cho ta. Rất nhiều chuyện của Hòe Hoa đều do nàng giúp ta moi ra."
Lâm Xuân nghi ngờ nhìn hắn. Bởi vì lúc nãy Tiểu Liên đi vào, hắn phát hiện bây giờ nàng rất nghe lời Bát Cân, thậm chí có chút sợ hãi, khẳng định đã phát sinh chuyện gì, nhưng cũng có thể khẳng định: lần này hai người liên thủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook