Điền Duyên
-
Chương 338: Đỗ Quyên lo lắng
Lại nói Đỗ Quyên, ở Lâm gia ăn cơm, xong cáo từ Đại Đầu thím.
Quế Hương đương nhiên cùng nàng trở về.
Nương Quế Hương hỏi khuê nữ: "Nhìn bộ dáng của ngươi, là không tính toán về nhà à?"
Mọi người nghe xong đều cười.
Quế Hương làm nũng nói: "Nương, ngày đông lạnh cũng không có chuyện gì làm. Ta ở cùng Đỗ Quyên cũng không nhàn hạ, mỗi ngày thiêu thùa may vá, đọc sách vẽ tranh, còn đi ra ngoài đánh cá nữa. Ta so với bình thường lợi hại hơn, tương lai không cần ngươi bận tâm."
Nương Quế Hương cười lắc đầu, không hề nhiều lời.
Nàng cũng thấy khí sắc khuê nữ tốt hơn nhiều, sáng sủa hẳn, nên yên tâm.
Vợ Đại Đầu nhỏ giọng nói với Đỗ Quyên: "Đỗ Quyên, ngươi đừng lo lắng chuyện này."
Đỗ Quyên cười nói: "Thím yên tâm, ta không lo lắng."
Lâm Đại Đầu "Hừ" một tiếng, nghĩ Đỗ Quyên mới không lo lắng đâu. Chỉ có ánh mắt hắn chuẩn, thấy Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên tốt, đó chính là tốt. Hôm nay 2 chị em nàng thật lợi hại, văn võ đều được. Hòe Hoa kia, hết khóc lại tìm chết, thật đáng ghét.
Hắn chỉ dặn dò Đỗ Quyên một câu: "Buổi tối đóng kỹ cửa lại!"
Chợt nhớ tới cái gì, sắc mặt âm tình bất định, ngay cả câu trả lời của Đỗ Quyên cũng không nghe thấy.
Hai người Đỗ Quyên đi đến sân, Thu Sinh từ Đông sương ra chào đón.
Đối mặt với Đỗ Quyên, thiếu niên cao lớn chưa bao giờ câu nệ bất an như vậy, vẻ mặt xấu hổ, thấp giọng nói: "Đỗ Quyên, ta... Ta... giúp Hòe Hoa: xin lỗi, việc này đều là ta không tốt. Nàng lúc ấy cũng hôn mê, không rõ ràng lắm mới..."
Đỗ Quyên cười nói: "Thu Sinh ca ca đừng nói như vậy, biết rõ thì tốt rồi."
Thu Sinh nghe xong dùng sức gật đầu, cảm kích đối với nàng cười.
Quế Hương đỏ mặt liếc mắt nhìn người biểu ca này, ánh mắt nhanh chóng né đi.
Nàng thấy không được tự nhiên, không nghĩ ra sao hắn lại làm chuyện như vậy với Hòe Hoa.
Đỗ Quyên lại nói không được những lời khác.
Nàng không như Lâm Đại Đầu nghĩ là không lo lắng, ngược lại nàng rất lo lắng.
Bất quá không phải lo lắng cho Lâm Xuân, mà lo lắng cho Thu Sinh, vì cuộc sống tương lai Lâm gia mà lo lắng, sẽ liên lụy đến Hoàng Tước Nhi.
Nhưng việc Hòe Hoa vào Lâm gia đã không thể ngăn trở.
Đây thật sự là mệnh sao?
Nếu không phải là mệnh, sao lại không cản được Hòe Hoa chứ?
Nàng lặng yên suy nghĩ về Lâm gia.
Ngoài cửa, nàng không tự giác quay đầu nhìn về phía ngôi nhà ngày xưa.
Kỳ quái, trong lòng nàng không còn đau đớn như ngày rời đi.
Có lẽ là bị việc của Hòe Hoa chi phối, nàng nghĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook