Bùi Cảnh bật cười: “Thật là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.

Triệu Tiêu Phi, đừng trách tôi không cho cô cơ hội.”Bùi Cảnh đổ hết thuốc ra ngoài, nhét từng viên từng viên thuốc màu vàng vào phía dưới của cô.Bảo bối, đừng trách anh không cho em cơ hội.Bùi Cảnh nhìn xuống, thấy cả người cô dần dần được phủ lên một lớp sắc hồng, chiếc váy bị vén đến thắt lưng, đôi chân trắng sáng khép chặt vào nhau, mật ngọt đang rỉ ra từ nơi bí mật ở giữa hai đôi chân, thấm ướt cả một khoảng giường.Cô chưa bao giờ trải qua chuyện này, cô khép chặt hàm răng, bên trong như thể có 10,000 con sâu đang bơi lội, ăn mòn cả xương, dần dần khiến thần thức của cô trở nên mờ mịt.Nhưng nỗi nhục nhã trong lòng khiến cô phải bảo vệ lấy mình.Hai chân run rẩy, không thể cử động.Bùi Cảnh tặc lưỡi: “Thật là biết chịu đựng.”Triệu Tiêu Phi mồ hôi nhễ nhại, những lọn tóc trên má thấm đẫm mồ hôi, tạo thành từng sợi từng sợi, đôi môi hồng hào dùng sức cắn chặt.


Bùi Cảnh sợ cô sẽ cắn vào lưỡi, anh đưa tay véo má cô.Một đôi mắt nhuốm đầy dục vọng nhìn anh, tràn ngập sắc xuân quyến rũ người khác.“Tên tội phạm cưỡng hiếp.

Không được chạm vào tôi!”Trước đây, Bùi Cảnh chỉ cảm thấy bộ dạng của Triệu Tiểu Phi miễn cưỡng coi như vừa mắt, nhưng bây giờ, nhìn thấy đôi mắt trong veo nhuốm màu dục vọng kia, Bùi Cảnh cảm thấy mê mẩn lạ thường.Yếu hầu của anh cuộn lên cuộn xuống, phần thân dưới của anh đã có phản ứng.Cô có thể chịu đựng được, nhưng cậu nhỏ của anh không thể đợi thêm được nữa.Dù sao thì cũng sẽ làm thôi, sáng với tối có gì khác nhau đâu chứ.Bùi thiếu gia nhanh chóng phá vỡ giới hạn của chính mình, anh bước lên giường và đè cô xuống, bàn tay anh xoa nhẹ vào lưng cô.Triệu Tiêu Phi cảm thấy toàn thân như đang ở trong bếp lò, nhiệt độ nóng bỏng khiến cả người cô như thiêu đốt, mọi suy nghĩ của cô đều dồn vào phía dưới.


Từ nhỏ đến giờ cô chưa từng ngứa ngáy như vậy, nếu không phải do tay cô bị trói, cô hận không thể đâm một nhát dao vào chính mình.Tuy nhiên, cơ thể của Bùi Cảnh đang đè lên người cô, anh vuốt ve lưng cô bằng một lòng bàn tay mát lạnh.Cô cảm thấy hơi nóng trong người dịu đi một chút, cơ thể đã bị thuốc khống chế, thật ra cô muốn để lòng bàn tay đó ở lại lâu hơn một chút nữa, để giải tỏa cơn ngứa ngáy từ trong xương tủy của mình.

Suy nghĩ bật ra trong đầu khiến cô cảm vô cùng nhục nhã.Nhìn thấy khuôn mặt nhục nhã nhưng dáng vẻ thì lại động tình của cô, Bùi thiếu gia rất đắc ý.“Bảo bối, anh yêu em.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương