ĐIỆN CHỦ Ở RỂ
Chương 9: Đám người này đều ngu ngốc

“Tôi thấy không cần chờ nữa đâu, lãng phí thời gian!”

“Lâm Nhã Hiên mà lôi kéo được nguồn tiền đầu tư thì tôi sẽ ăn shit!”

“Lâm Long à, anh quá lương thiện rồi, lại còn cho cô ta thêm cơ hội? Đồ vô dụng vẫn mãi là vô dụng thôi!”

Đám con cháu nhánh chính xung quanh mỗi người nói một câu để nịnh bợ lấy lòng Lâm Long.

“Yên lặng!”

“Không cần đợi nữa, Lâm Long, nói luôn thành quả của cháu với mọi người đi!”

Bà cụ Lâm khép hờ mắt, hơi mất kiên nhẫn nói.

Vốn dĩ bà ta chẳng có bất cứ kỳ vọng gì với Lâm Nhã Hiên, vì vậy đồng ý cuộc đánh cược này với hai người họ, chẳng qua là để cho Lâm Long một lý do danh chính ngôn thuận vị trí thừa kế mà thôi.

“Vâng, thưa bà nội!”

Lâm Long kìm nén nỗi kích động, hắn biết, kết cục đã định rồi!

“Mọi người xem đi, đây là hợp đồng sáng nay cậu chủ Lý đích thân giao cho cháu! Quốc tế Thanh Thành đã ký tên và đóng dấu!”

“Số tiền vay là một trăm triệu!”

Lâm Long lấy từ tập công văn ra một bản hợp đồng, cung kính đưa tới trước mặt bà cụ Lâm.

“Một trăm triệu? Lâm Long giỏi thật đấy!”

“Lâm Long đúng là nhân tài! Tập đoàn Lâm Thị được cứu rồi!”

“Đúng đó! Giờ nghĩ lại mới thấy Lâm Nhã Hiên thật nực cười, cô ta có tư cách gì mà so sánh với Lâm Long chứ?”

Vừa nghe Lâm Long kéo về được một trăm triệu tiền đầu tư, ai nấy đều vô cùng vui mừng!

“Tốt! Tốt! Tốt”

Bà cụ nhìn bản hợp đồng nở nụ cười, kích động nói liền ba chữ tốt.

Có khoản tiền một trăm triệu này thì tập đoàn Lâm Thị có thể hồi sinh!

“Công lao của Lâm Long rõ như ban ngày rồi, tiếp theo tôi tuyên bố, người thừa kế tập đoàn Lâm Thị chính là…”

Bà cụ Lâm quan sát hết một lượt đám đông, lớn tiếng thông báo.

“Đến rồi, đến rồi!”

Lâm Long siết chặt tay, cả người khẽ run lên vì kích động.

“Chờ chút!”

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói, là Mục Hàn!

“Đồ vô dụng! Mày có tư cách gì để tham gia cuộc họp này, mau cút ra ngoài!”

Lâm Long tức đến suýt xì khói, thân phận người thừa kế của hắn sắp được quyết định rồi vậy mà tên này lại bỗng nhiên xuất hiện!

“Ồ? Vậy tôi có tư cách không? Lâm Long, đừng quên vụ cá cược giữa anh và tôi!”

“Bây giờ còn chưa đến hồi kết, anh đã vội vàng muốn tuyên bố kết quả, chẳng lẽ là anh sợ hay sao?”

Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn cùng bước vào, không hề khách khí phản kích Lâm Long.

Cuộc cá cược này, cô thắng chắc rồi!

“Ôi, tao còn đang không rõ là ai, hóa ra là một con rùa rụt đầu, tao còn tưởng cả đời này mày sẽ rúc đầu trong cái mai, vĩnh viễn không dám xuất hiện chứ?”

Lâm Long cười nhạt chế nhạo.

Hắn rất tự tin, Lâm Nhã Hiên chỉ đến Đầu tư Hoàn Cầu nửa tiếng, không hề đến bất cứ ngân hàng nào nên căn bản chẳng tạo ra được sóng gió gì.

“Ồ? Nếu tôi nói với anh tôi đã tìm được vốn đầu tư rồi thì sao?”

Lâm Nhã Hiên nghiền ngẫm nhìn Lâm Long, khóe miệng nở nụ cười gian xảo.

Trong lòng đang vô cùng mong chờ được thấy vẻ mặt của Lâm Long lúc biết kết quả.

“Không thể nào!”

Lâm Long dứt khoát phủ nhận!

Chỉ nửa tiếng đi đến Đầu tư Hoàn Cầu lại có thể kêu gọi được vốn đầu tư ư?

Trừ khi gặp phải quỷ!

“Nhã Hiên, cô đừng náo loạn nữa! Lần này Lâm Long kiếm được vốn đầu tư một trăm triệu! Còn ký hợp đồng luôn rồi!”

“Cho dù cô đem về được năm mươi triệu thật thì sao chứ? Có thể so với một trăm triệu à?”

“Tôi thấy cô nên mau chóng quỳ xuống xin lỗi với Lâm Long đi, để anh ấy tùy tiện xếp cho cô một chỗ trong công ty!”

Tất cả mọi người thi nhau chế nhạo, châm chọc Lâm Nhã Hiên, lo sợ làm mất lòng Lâm Long.

“Chờ chút, Lâm Long, hôm qua anh vỗ ngực nói chỉ cần vợ tôi kiếm được nguồn vốn đầu tư năm mươi triệu tức là cô ấy thắng, sao nào? Định nuốt lời à?”

“Hơn nữa, vợ tôi có kéo được vốn đầu tư hay không thì xem thử bản hợp đồng trong tay cô ấy là rõ mà, phải không? Ngay cả dũng khí liếc nhìn một cái mà mấy người cũng không dám à?”

Mục Hàn quan sát sắc mặt của đám người xung quanh, không nhịn được mà lên tiếng.

“Mày!”

“Mày chỉ là đồ rác rưởi vô dụng, có tư cách gì mà lên tiếng?”

Lâm Long thấy hai người Lâm Nhã Hiên điềm tĩnh như vậy, trong lòng hơi dao động.

Chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn?

“Bà nội, mời bà xem!”

Lâm Nhã Hiên liếc xéo Lâm Long và đưa bản hợp đồng trong tay cho bà cụ Lâm.

Chỉ cần xem hợp đồng thì tất cả sẽ rõ ràng rành mạch.

“Nhã Hiên, cháu thật sự lôi kéo được nguồn vốn đầu tư năm mươi triệu sao?”

Bà cụ chậm rãi nhận lấy bản hợp đồng, nhưng không lật xem ngay mà lại quay sang nhìn Lâm Nhã Hiên rồi hỏi.

“Đúng ạ! Thưa bà nội!”

Lâm Nhã Hiên vui vẻ gật đầu, nói.

Đợi bà cụ Lâm nhìn thấy con số trên hợp đồng không chỉ là năm mươi triệu, mà là năm trăm triệu thì nhất định sẽ nhìn cô với ánh mắt khác!

“Ồ!”

Ánh mắt bà cụ Lâm chợt lóe lên, nhưng lại im lặng đặt hợp đồng qua một bên.

Hai tay vuốt ve đầu rồng trên gậy chống.

“Nhã Hiên, cháu làm tốt lắm, từ hôm nay trở đi gia tộc sẽ đặc biệt quan tâm đến nhánh của cháu”.

“Còn nữa, bà hy vọng cháu biết hài lòng với những gì mình có!”

Bà cụ từ tốn nói, vẻ mặt lùng không chút biểu cảm.

Thậm chí, trong lời nói còn có ý cảnh cáo.

“Bà nội…”

Lòng Lâm Nhã Hiên chợt trùng xuống.

Cô không thể ngờ rằng bà nội lại bất công đến vậy, ngay cả hợp đồng cũng không thèm mở ra xem.

Đó là năm trăm triệu tiền vốn mà!

Công sức khổ cực cuối cùng chỉ đổi lại một câu nói, biết hài lòng với những gì mình có!

Dựa vào đâu chứ?

“Ha ha ha! Lâm Nhã Hiên, mày vẫn chưa hiểu rõ tình hình à, cứ phải để bà nội nói ra mấy lời tuyệt tình sao?”

“Khoản vốn đầu tư năm mươi triệu của mày có thể cứu được nhà họ Lâm không? So với một trăm triệu của tao thì chả là cái khỉ gì! Hơn nữa, tao mới là cháu đích tôn của nhà họ Lâm, còn mày có tư cách gì tranh đoạt vị trí thừa kế với tao?”

Lâm Long kiêu căng nhìn hai người Lâm Nhã Hiên, thấp giọng nói.

“Vợ à, anh thấy chúng ta nên đi thôi, đám người này quá ngu ngốc, không cần năm trăm triệu mà lại lấy năm mươi triệu!”

“Chúng ta cầm năm trăm triệu này tự mình làm ăn nhỏ, ừ, trước tiên đặt mục tiêu thấp thôi, kiếm về một trăm triệu là được!”

Mục Hàn nhìn Lâm Long như một kẻ đần độn, rồi lại quay sang nhìn bà cụ Lâm.

Một tay lau nước mắt cho vợ, một tay lấy lại bản hợp đồng trên bàn.

“Đứng lại!”

Bà cụ Lâm ném cây gậy đầu rồng, đột nhiên đập vào tay Mục Hàn, ánh mắt lóe sáng và hỏi:

“Cậu… cậu nói cái gì?”

“Năm trăm triệu?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương