ĐIỆN CHỦ Ở RỂ
-
Chương 70: Đặc biệt đến nhận tội
“Bà nội, không phải vẫn còn một ngày sao? Cháu vẫn đang…đang nghĩ cách”.
Lâm Nhã Hiên cắn đôi môi đỏ mọng nói.
“Cái gì? Nghĩ cách? Lẽ nào mày vẫn chưa đi tìm anh chàng đại gia siêu giàu kia sao? Lâm Nhã Hiên, mày muốn hại chết tao à? Tao nói cho mày biết, tao mà có mệnh hệ gì thì làm ma cũng không tha cho mày đâu!”
Lâm Phi Yến lo lắng nhảy ra, lớn tiếng chất vấn:
“Nhã Hiên, sao thế?”
Sắc mặt bà cụ Lâm cũng trầm xuống, hôm qua sau khi cuộc họp kết thúc, bà ta đã phải vứt bỏ hết thể diện đi cầu xin người khác, không dễ gì mới được gia hạn thêm hai ngày.
Đã qua một ngày rồi mà Lâm Nhã Hiên vẫn chẳng có tiến triển gì!
“Cháu… cháu thật sự không có cách gì liên hệ với anh chàng đại gia siêu giàu! Nhưng bọn cháu đã nhờ vả được một người giúp đỡ, anh ta là cháu bên ngoại của Hội trưởng Trần bên Liên đoàn Công thương!”
“Có anh ta ra mặt giúp đỡ, có lẽ… có lẽ vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình hình!”
Lâm Nhã Hiên nói với vẻ không chắc chắn, lo lắng nhìn Mục Hàn một cái, không ngờ tên này vẫn đang không ngừng cắn hạt dưa!
“Tao chỉ cần kết quả! Bây giờ mày liên hệ với người kia ngay đi, hỏi xem sao!”
Bà cụ Lâm cố gắng kìm nén cơn giận rồi ra lệnh.
“Không cần gọi điện thoại, anh ta đến rồi!”
Mục Hàn chỉ về phía cửa chính, cười nhạt nói.
Quả nhiên ngay lúc này, Lâm Thù Nhi đẩy xe lăn bước nhanh vào trong, mà người ngồi trên xe lăn lại chính là Vi Dương.
“Hừ!”
Không biết tại vì sao, Lâm Thù Nhi vừa nhìn thấy Mục Hàn là đã tỏ vẻ khinh thường lạnh lùng hừ một tiếng
“Vi Dương, anh bị sao thế này?”
Lâm Nhã Hiên mở to đôi mắt xinh đẹp, ngạc nhiên hỏi.
Lúc này, Vi Dương đâu còn dáng vẻ phong độ nhanh nhẹn nữa.
“Không có chuyện gì to tát cả, nghỉ ngơi vài ngày là được, buổi họp lớp tuần sau vẫn diễn ra như bình thường!”
Vi Dương hậm hực nhìn Mục Hàn, thứ hai tuần sau, dù thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng phải có được Lâm Nhã Hiên!
Để cho cái tên phế vật Mục Hàn phải cút xéo hoàn toàn!
“Lâm Nhã Hiên, buổi họp hôm nay không phải để cho cô ôn lại chuyện cũ! Còn không mau hỏi xem tình hình thế nào rồi?”
Lâm Phi Yến không thể chờ thêm được nữa, vội vàng lên tiếng ngắt lời.
“Chàng trai trẻ tuổi này, không biết phải xưng hô thế nào đây?”
Bà cụ Lâm khách sáo hỏi, dù sao cậu của cậu ta cũng là Trần Kiếm Văn, không biết chừng thật sự có thể làm trung gian giúp đỡ.
“Bà cụ Lâm khách sáo quá rồi, cháu tên là Vi Dương, là giáo sư trẻ tuổi nhất của đại học Sở Dương, cũng là cháu của Hội trưởng Trần bên Liên đoàn Công thương!”
Vi Dương cố gắng ngẩng cao đầu, đắc ý tự giới thiệu.
“Vậy… chuyện Nhã Hiên nhờ cậu giúp, có phải đã có manh mối gì rồi không?”
Bà cụ Lâm vội vàng hỏi.
“Vi Dương, anh cứ nói thẳng đi, dù có thành công hay không thì tôi vẫn sẽ cảm ơn anh!”
Lâm Nhã Hiên thấy Vi Dương nhìn mình thì vội vã nói đầy khách sáo.
“Từ sau lúc nhận lời Nhã Hiên, cháu đã coi chuyện này là việc gấp cần xử lý ngay, chiều qua đã đích thân đến cao ốc Liên đoàn Công thương tìm cậu của cháu!”
“Cậu cháu rất tức giận, dù sao người em họ đó của cháu cũng là đứa con trai duy nhất suốt cả chín đời bên họ nhà cậu. Vậy mà lại bị… người của mấy người đánh đến trọng thương phải nhập viện! Kế đó, sau khi cháu hết lời khuyên bảo thì cậu cũng nể mặt chuẩn bị nhân nhượng cho khỏi phiền phức, để mấy người nhận sai và đền bù chút tiền là xong, ai ngờ …”
Vi Dương đang nói thì bỗng nhiên ngừng lại, nhìn thẳng vào Mục Hàn.
“Mau nói, kết quả thế nào rồi?”
Bà cụ Lâm nghe nói Hội trưởng Trần muốn tha, trong lòng lập tức vui mừng đến phát điên, không ngờ Vi Dương đột nhiên dừng lại nên mới vội vàng hỏi.
“Nói đi chứ!”
Lâm Phi Yến đã sốt ruột tới mức giậm chân.
“Ai ngờ, có người đột nhiên đến, hơn nữa còn chọc tức khiến cậu cháu vô cùng giận dữ, cậu không những không tha thứ mà còn thề sẽ khiến nhà họ Lâm phải trả giá gấp mấy lần!”
Vi Dương nhếch miệng cười khẩy nói.
“Cái gì? Người đấy là ai? Nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ xé xác nó ra!”
Bà cụ Lâm tức tới mức nghiến răng!
“Người này… chính là cậu con rể của gia đình mấy người, Mục Hàn!”
“Lúc đấy, anh ta đột nhiên xông vào phòng làm việc của cậu cháu, chỉ thẳng mặt cậu cháu mà mắng chửi, còn nói Liên đoàn Công thương là cái thá gì, nhà họ Lâm mới đứng đầu Sở Dương! Thậm chí, anh ta còn uy hiếp cậu của cháu, nói muốn đi đối phó với người con trai đang nằm viện của cậu ấy!”
Vi Dương lạnh lùng nói, hai mắt đắc ý nhìn Mục Hàn.
Lần này, để xem Mục Hàn làm sao giữ lại được chỗ đứng trong nhà họ Lâm.
“Khốn kiếp! Mục Hàn! Cậu tới nhà họ Lâm ở rể thì là người nhà họ Lâm, điều gì đã khiến cậu mất trí muốn hại chúng tôi như thế? Cậu có tin không? người đâu! Trói cậu ta lại đưa đến Liên đoàn Công thương tạ tội!”
Bà cụ Lâm vô cùng tức giận, đứng phắt dậy từ trên ghế, uất hận nói.
“Mục Hàn, cái đồ phế vật nhà anh, lòng dạ thật là độc ác, anh cố ý dồn tôi vào con đường chết phải không?”
Lâm Phi Yến ngay lập tức xông đến trước mặt Mục Hàn, nhe nanh múa vuốt như thể muốn xé xác anh ra!
May là đã bị Lâm Nhã Hiên ngăn lại.
“Mục Hàn, những gì Vi Dương nói đều là thật sao?”
Lâm Nhã Hiên lo lắng nhìn Mục Hàn hỏi.
“Những lời tên xác ướp này nói, nửa thật nửa giả”.
Mục Hàn ung dung nói, tay còn nhón lấy nhân hạt dưa bỏ vào trong miệng.
“Hừ! Cố ý lừa bịp, tôi hỏi anh, anh có đến cao ốc Liên đoàn Công thương hay không?”
Vi Dương lớn giọng chất vấn.
“Có đến, không phải tôi từng nói phải mang chai rượu đến nói lý lẽ với ông ta sao? Chai rượu đó còn tốn mất của tôi hai tệ đấy!”
Mục Hàn nhún vai nói với vẻ tiếc nuối.
Lâm Nhã Hiên nghe Mục Hàn nói xong thì nặng nề ngã phịch xuống ghế, khổ não ôm lấy trán.
Tại sao?
Tao sao cứ mỗi khi đến thời điểm mấu chốt là anh ta lại mang tới rắc rối tới cho mình?
“Nhưng…đáp án mà Trần Kiếm Văn cho tôi thì lại khác xa so với những gì anh nói!”
“Ông ta rất khách khí, gặp tôi là vừa quỳ vừa lạy, nói rượu của tôi là cao lương mỹ vị tuyệt thế, ngày mai chắc chắn sẽ đến nhà họ Lâm chịu tội!”
Mục Hàn tiếp tục vừa cắn hạt dưa vừa nói.
Đột nhiên.
Cả phòng khách liền im lặng như tờ, mỗi người đều nhìn Mục Hàn với ánh mắt như nhìn kẻ điên.
Đường đường là Hội trưởng Trần của Liên đoàn Công thương, vậy mà phải vừa quỳ vừa vái một kẻ đi ở rể như Mục Hàn?
Còn nói chai rượu hai tệ là cao lương mỹ vị tuyệt thế? Muốn đến nhà họ Lâm nhận tội ư?
“Đủ rồi! Mục Hàn, tôi xin anh đừng nói linh tinh, đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa có được không? Tôi đã rất mệt rất phiền rồi! Tôi không cần anh giúp đỡ, chỉ cần anh đừng phá hỏng mọi chuyện nữa, được không?”
Lâm Nhã Hiên lớn tiếng trách mắng Mục Hàn, hai mắt ửng đỏ, vẻ mặt thất vọng.
Nụ cười vui vẻ trên miệng Mục Hàn liền tắt ngấm, anh ngước nhìn Lâm Nhã Hiên, vốn dĩ anh muốn giải thích, nhưng vừa nhìn thấy nước mắt của cô thì trái tim lại trở nên đau nhói.
“Anh… anh xin lỗi”.
Mục Hàn hít sâu một hơi.
“Lâm Nhã Hiên! Đôi nam nữ chó má các người không cần giả vờ giả vịt diễn trò nữa, đây nhất định là âm mưu của các người, mục đích là muốn tôi chết!”
Lâm Phi Yến tức giận ngồi xổm xuống đất, đau đớn khóc lóc.
“Mấy người còn đợi gì nữa hả? Trói đồ vô dụng này lại ngay lập tức! Hôm nay, tôi phải thực thi gia pháp nhà họ Lâm!”
Bà cụ Lâm run người, lớn tiếng ra lệnh.
Ngay lập tức.
Mấy tên bảo vệ nhà họ Lâm nhanh chóng xông đến vây xung quanh Mục Hàn.
“Đồ phế vật vô dụng! Hôm nay anh đợi mà bị đuổi khỏi nhà họ Lâm đi!”
Vi Dương cười khẩy nói.
Ngay lúc này, ngoài cửa chính đột nhiên vang lên một tiếng hô lớn:
“Trần Kiếm Văn của Liên đoàn Công thương đến nhận tội với nhà họ Lâm!”
Lâm Nhã Hiên cắn đôi môi đỏ mọng nói.
“Cái gì? Nghĩ cách? Lẽ nào mày vẫn chưa đi tìm anh chàng đại gia siêu giàu kia sao? Lâm Nhã Hiên, mày muốn hại chết tao à? Tao nói cho mày biết, tao mà có mệnh hệ gì thì làm ma cũng không tha cho mày đâu!”
Lâm Phi Yến lo lắng nhảy ra, lớn tiếng chất vấn:
“Nhã Hiên, sao thế?”
Sắc mặt bà cụ Lâm cũng trầm xuống, hôm qua sau khi cuộc họp kết thúc, bà ta đã phải vứt bỏ hết thể diện đi cầu xin người khác, không dễ gì mới được gia hạn thêm hai ngày.
Đã qua một ngày rồi mà Lâm Nhã Hiên vẫn chẳng có tiến triển gì!
“Cháu… cháu thật sự không có cách gì liên hệ với anh chàng đại gia siêu giàu! Nhưng bọn cháu đã nhờ vả được một người giúp đỡ, anh ta là cháu bên ngoại của Hội trưởng Trần bên Liên đoàn Công thương!”
“Có anh ta ra mặt giúp đỡ, có lẽ… có lẽ vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình hình!”
Lâm Nhã Hiên nói với vẻ không chắc chắn, lo lắng nhìn Mục Hàn một cái, không ngờ tên này vẫn đang không ngừng cắn hạt dưa!
“Tao chỉ cần kết quả! Bây giờ mày liên hệ với người kia ngay đi, hỏi xem sao!”
Bà cụ Lâm cố gắng kìm nén cơn giận rồi ra lệnh.
“Không cần gọi điện thoại, anh ta đến rồi!”
Mục Hàn chỉ về phía cửa chính, cười nhạt nói.
Quả nhiên ngay lúc này, Lâm Thù Nhi đẩy xe lăn bước nhanh vào trong, mà người ngồi trên xe lăn lại chính là Vi Dương.
“Hừ!”
Không biết tại vì sao, Lâm Thù Nhi vừa nhìn thấy Mục Hàn là đã tỏ vẻ khinh thường lạnh lùng hừ một tiếng
“Vi Dương, anh bị sao thế này?”
Lâm Nhã Hiên mở to đôi mắt xinh đẹp, ngạc nhiên hỏi.
Lúc này, Vi Dương đâu còn dáng vẻ phong độ nhanh nhẹn nữa.
“Không có chuyện gì to tát cả, nghỉ ngơi vài ngày là được, buổi họp lớp tuần sau vẫn diễn ra như bình thường!”
Vi Dương hậm hực nhìn Mục Hàn, thứ hai tuần sau, dù thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng phải có được Lâm Nhã Hiên!
Để cho cái tên phế vật Mục Hàn phải cút xéo hoàn toàn!
“Lâm Nhã Hiên, buổi họp hôm nay không phải để cho cô ôn lại chuyện cũ! Còn không mau hỏi xem tình hình thế nào rồi?”
Lâm Phi Yến không thể chờ thêm được nữa, vội vàng lên tiếng ngắt lời.
“Chàng trai trẻ tuổi này, không biết phải xưng hô thế nào đây?”
Bà cụ Lâm khách sáo hỏi, dù sao cậu của cậu ta cũng là Trần Kiếm Văn, không biết chừng thật sự có thể làm trung gian giúp đỡ.
“Bà cụ Lâm khách sáo quá rồi, cháu tên là Vi Dương, là giáo sư trẻ tuổi nhất của đại học Sở Dương, cũng là cháu của Hội trưởng Trần bên Liên đoàn Công thương!”
Vi Dương cố gắng ngẩng cao đầu, đắc ý tự giới thiệu.
“Vậy… chuyện Nhã Hiên nhờ cậu giúp, có phải đã có manh mối gì rồi không?”
Bà cụ Lâm vội vàng hỏi.
“Vi Dương, anh cứ nói thẳng đi, dù có thành công hay không thì tôi vẫn sẽ cảm ơn anh!”
Lâm Nhã Hiên thấy Vi Dương nhìn mình thì vội vã nói đầy khách sáo.
“Từ sau lúc nhận lời Nhã Hiên, cháu đã coi chuyện này là việc gấp cần xử lý ngay, chiều qua đã đích thân đến cao ốc Liên đoàn Công thương tìm cậu của cháu!”
“Cậu cháu rất tức giận, dù sao người em họ đó của cháu cũng là đứa con trai duy nhất suốt cả chín đời bên họ nhà cậu. Vậy mà lại bị… người của mấy người đánh đến trọng thương phải nhập viện! Kế đó, sau khi cháu hết lời khuyên bảo thì cậu cũng nể mặt chuẩn bị nhân nhượng cho khỏi phiền phức, để mấy người nhận sai và đền bù chút tiền là xong, ai ngờ …”
Vi Dương đang nói thì bỗng nhiên ngừng lại, nhìn thẳng vào Mục Hàn.
“Mau nói, kết quả thế nào rồi?”
Bà cụ Lâm nghe nói Hội trưởng Trần muốn tha, trong lòng lập tức vui mừng đến phát điên, không ngờ Vi Dương đột nhiên dừng lại nên mới vội vàng hỏi.
“Nói đi chứ!”
Lâm Phi Yến đã sốt ruột tới mức giậm chân.
“Ai ngờ, có người đột nhiên đến, hơn nữa còn chọc tức khiến cậu cháu vô cùng giận dữ, cậu không những không tha thứ mà còn thề sẽ khiến nhà họ Lâm phải trả giá gấp mấy lần!”
Vi Dương nhếch miệng cười khẩy nói.
“Cái gì? Người đấy là ai? Nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ xé xác nó ra!”
Bà cụ Lâm tức tới mức nghiến răng!
“Người này… chính là cậu con rể của gia đình mấy người, Mục Hàn!”
“Lúc đấy, anh ta đột nhiên xông vào phòng làm việc của cậu cháu, chỉ thẳng mặt cậu cháu mà mắng chửi, còn nói Liên đoàn Công thương là cái thá gì, nhà họ Lâm mới đứng đầu Sở Dương! Thậm chí, anh ta còn uy hiếp cậu của cháu, nói muốn đi đối phó với người con trai đang nằm viện của cậu ấy!”
Vi Dương lạnh lùng nói, hai mắt đắc ý nhìn Mục Hàn.
Lần này, để xem Mục Hàn làm sao giữ lại được chỗ đứng trong nhà họ Lâm.
“Khốn kiếp! Mục Hàn! Cậu tới nhà họ Lâm ở rể thì là người nhà họ Lâm, điều gì đã khiến cậu mất trí muốn hại chúng tôi như thế? Cậu có tin không? người đâu! Trói cậu ta lại đưa đến Liên đoàn Công thương tạ tội!”
Bà cụ Lâm vô cùng tức giận, đứng phắt dậy từ trên ghế, uất hận nói.
“Mục Hàn, cái đồ phế vật nhà anh, lòng dạ thật là độc ác, anh cố ý dồn tôi vào con đường chết phải không?”
Lâm Phi Yến ngay lập tức xông đến trước mặt Mục Hàn, nhe nanh múa vuốt như thể muốn xé xác anh ra!
May là đã bị Lâm Nhã Hiên ngăn lại.
“Mục Hàn, những gì Vi Dương nói đều là thật sao?”
Lâm Nhã Hiên lo lắng nhìn Mục Hàn hỏi.
“Những lời tên xác ướp này nói, nửa thật nửa giả”.
Mục Hàn ung dung nói, tay còn nhón lấy nhân hạt dưa bỏ vào trong miệng.
“Hừ! Cố ý lừa bịp, tôi hỏi anh, anh có đến cao ốc Liên đoàn Công thương hay không?”
Vi Dương lớn giọng chất vấn.
“Có đến, không phải tôi từng nói phải mang chai rượu đến nói lý lẽ với ông ta sao? Chai rượu đó còn tốn mất của tôi hai tệ đấy!”
Mục Hàn nhún vai nói với vẻ tiếc nuối.
Lâm Nhã Hiên nghe Mục Hàn nói xong thì nặng nề ngã phịch xuống ghế, khổ não ôm lấy trán.
Tại sao?
Tao sao cứ mỗi khi đến thời điểm mấu chốt là anh ta lại mang tới rắc rối tới cho mình?
“Nhưng…đáp án mà Trần Kiếm Văn cho tôi thì lại khác xa so với những gì anh nói!”
“Ông ta rất khách khí, gặp tôi là vừa quỳ vừa lạy, nói rượu của tôi là cao lương mỹ vị tuyệt thế, ngày mai chắc chắn sẽ đến nhà họ Lâm chịu tội!”
Mục Hàn tiếp tục vừa cắn hạt dưa vừa nói.
Đột nhiên.
Cả phòng khách liền im lặng như tờ, mỗi người đều nhìn Mục Hàn với ánh mắt như nhìn kẻ điên.
Đường đường là Hội trưởng Trần của Liên đoàn Công thương, vậy mà phải vừa quỳ vừa vái một kẻ đi ở rể như Mục Hàn?
Còn nói chai rượu hai tệ là cao lương mỹ vị tuyệt thế? Muốn đến nhà họ Lâm nhận tội ư?
“Đủ rồi! Mục Hàn, tôi xin anh đừng nói linh tinh, đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa có được không? Tôi đã rất mệt rất phiền rồi! Tôi không cần anh giúp đỡ, chỉ cần anh đừng phá hỏng mọi chuyện nữa, được không?”
Lâm Nhã Hiên lớn tiếng trách mắng Mục Hàn, hai mắt ửng đỏ, vẻ mặt thất vọng.
Nụ cười vui vẻ trên miệng Mục Hàn liền tắt ngấm, anh ngước nhìn Lâm Nhã Hiên, vốn dĩ anh muốn giải thích, nhưng vừa nhìn thấy nước mắt của cô thì trái tim lại trở nên đau nhói.
“Anh… anh xin lỗi”.
Mục Hàn hít sâu một hơi.
“Lâm Nhã Hiên! Đôi nam nữ chó má các người không cần giả vờ giả vịt diễn trò nữa, đây nhất định là âm mưu của các người, mục đích là muốn tôi chết!”
Lâm Phi Yến tức giận ngồi xổm xuống đất, đau đớn khóc lóc.
“Mấy người còn đợi gì nữa hả? Trói đồ vô dụng này lại ngay lập tức! Hôm nay, tôi phải thực thi gia pháp nhà họ Lâm!”
Bà cụ Lâm run người, lớn tiếng ra lệnh.
Ngay lập tức.
Mấy tên bảo vệ nhà họ Lâm nhanh chóng xông đến vây xung quanh Mục Hàn.
“Đồ phế vật vô dụng! Hôm nay anh đợi mà bị đuổi khỏi nhà họ Lâm đi!”
Vi Dương cười khẩy nói.
Ngay lúc này, ngoài cửa chính đột nhiên vang lên một tiếng hô lớn:
“Trần Kiếm Văn của Liên đoàn Công thương đến nhận tội với nhà họ Lâm!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook