ĐIỆN CHỦ Ở RỂ
-
Chương 494: Dựa vào đâu mà đánh người
"Điên rồi, điên thật rồi!”
Người quản lý ở bên cạnh nhìn thấy vậy càng thêm tức giận: "Cái mà anh nghiền nát không phải là một chiếc điện thoại, mà là đám đông hàng triệu người hâm mộ phía sau Tư Nhiên đó!
"Một tên lính cỏn con như anh mà lại dám đối xử với Tư Nhiên như thế, anh cứ chờ đợi bị trả thù điên cuồng đi!”
Người quản lý hoàn toàn không ý thức được rằng, một người có thể dùng tay không bóp nát điện thoại đáng sợ đến mức nào.
“Nơi quan trọng như quân doanh còn chưa đến lượt các người hống hách ở đây!”, Mục Hàn lại giơ chân đá một phát, người quản lý cũng bị buộc quỳ xuống: “Anh cũng quỳ xuống đó cho tôi!”
"Quá tự phụ rồi!”
"Một tên lính cỏn con mà lại dám ngông cuồng như vậy?”
“…”
Những nhân viên khác thấy vậy liền chỉ trích Mục Hàn không ngớt.
Tuy nhiên, tất cả đều bị Mục Hàn đạp quỳ xuống đất.
"Sao hả? Không phục à?”, Mục Hàn liếc mắt nhìn đám nhân viên đang quỳ trên mặt đất một lượt và lạnh lùng nói: "Nếu không phục thì cứ lên đọ sức với tôi này!”
"Không đánh chết được các người thì coi như tôi thua!”
Thấy sự dữ tợn của Mục Hàn, những nhân viên này lúc đầu vẫn còn đang bĩu môi chợt không dám nhìn Mục Hàn nữa, vội vàng cúi đầu xuống.
Không ai trong số họ dám nói gì nữa.
Điều này khiến cho những người lính đứng xem ở một bên vô cùng hả hê.
Họ rất muốn dạy bảo cho đám người hỗn láo này một phen.
Nhưng không có lệnh của cấp trên, không ai dám làm khó những người này.
Ngay sau đó, động tĩnh ở đây đã thu hút những hotgirl mạng đang quay phim khác.
Những người từ đoàn của Hoa Ức Đông Hải lần lượt tập hợp lại.
"Thật chẳng ra làm sao cả! Chúng tôi đến quân doanh để quay phim, giúp các anh tuyên truyền, các anh lại đối xử với chúng tôi như thế ư?”
"Nhất định phải nghiêm trị không tha!”
"Nếu chuyện hôm nay các người không cho chúng tôi một câu trả lời, chúng tôi không bỏ qua cho các người đâu!”
Những hotgirl mạng này tràn đầy phẫn nộ.
Cứ như người làm sai là Mục Hàn và những binh lính của chiến khu tỉnh này vậy.
“Nhóc con, tôi cho anh một cơ hội nữa”, thấy có nhiều đồng bọn đến giúp sức như vậy, Tư Nhiên đột nhiên trở nên tự tin hơn: “Chỉ cần anh đỡ tôi đứng dậy, dập đầu với tôi mười tám cái, sau đó quỳ liếm mũi giày của tôi thì tôi sẽ tha cho anh một con đường sống!”
"Nếu không, sau này đừng nói đến quân doanh, mà bất kể nơi nào anh cũng không thể ở lại được. Bởi vì tôi sẽ kêu gọi toàn bộ lực lượng khiến cho anh không có đất dung thân ở Hoa Hạ này”.
Thấy Tư Nhiên vẫn hống hách như vậy, Mục Hàn càng thêm tức giận.
Anh không nói thêm lời nào mà giơ tay lên giáng luôn phát tát kêu rõ mồn một vào mặt cô ta.
Ngay lập tức, một dấu tay rõ ràng xuất hiện trên khuôn mặt của Tư Nhiên.
“Anh!”, Tư Nhiên đột nhiên cảm thấy mặt mình đau rát như lửa đốt.
Cô ta không khỏi đưa một tay ôm bên mặt bị đánh, tay còn lại chỉ vào Mục Hàn.
Tức giận đến mức không nói được lời nào.
Tư Nhiên hoàn toàn không ngờ con người Mục Hàn lại không nói lý lẽ, nói ra tay là ra tay liền.
"Anh cái gì mà anh? Không phục sao?”, Mục Hàn giơ tay lên, lại một cái bạt tai nữa giáng xuống: “Nếu như cô không phục, tôi sẽ đánh cho đến khi nào cô phục thì thôi”.
Giờ đây, hai bên mặt của Tư Nhiên đều có dấu tay.
Điều này làm cho những hotgirl mạng khác chết lặng.
Dù sao Tư Nhiên cũng là người nổi tiếng nhất trong số những hotgirl mạng này. Ngay cả Tô Thiếu Dân cũng phải nâng niu cô ta như nâng trứng, cho cô ta những tài nguyên tốt nhất.
Bất kể Tư Nhiên đi đến đâu cũng đều là nhân vật trung tâm.
Vậy mà hôm nay lại bị một tên lính vô danh tiểu tốt đánh liên tục hai cái bạt tai.
Thực sự khiến họ bị sốc nặng.
"Hu hu hu…”
Tư Nhiên vô cùng uất ức, òa khóc nức nở.
"Có chuyện gì vậy?”
Lúc này, Tô Thiếu Dân mới phát hiện ra sự bất thường ở đây và vội vàng chạy tới.
“Tổng giám đốc Tô, tên lính dã man này đánh tôi!”, nhìn thấy Tô Thiếu Dân đi tới, Tư Nhiên lập tức như tìm được chỗ có thể dựa dẫm, lại giương nanh múa vuốt: “Tổng giám đốc Tô, anh phải làm chủ cho tôi!”
“Đừng lo, tôi sẽ giải quyết”, Tô Thiếu Dân đưa tay ra vỗ vai Tư Nhiên.
Sau đó hắn bước đến chỗ Mục Hàn và nghiêm mặt nói: "Anh lập tức xin lỗi Tư Nhiên mau!”
Mục Hàn liếc mắt nhìn Tô Thiếu Dân: "Anh lại là ai vậy?”
“Tôi là Tô Thiếu Dân, tổng giám đốc của Hoa Ức Đông Hải”, Tô Thiếu Dân nói với vẻ mặt tự hào.
“Hoa Ức Đông Hải thì sao?”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “Ai cho anh quyền quay phim ở chiến khu tỉnh này?”
“Ồ, nghe giọng điệu của anh cứ như thể anh là tư lệnh chiến khu tỉnh vậy!”, Tô Thiếu Dân nhìn Mục Hàn từ trên xuống dưới, thấy anh ăn mặc đơn giản chất phác liền cảm thấy người này không có khí chất lãnh đạo.
Vì dù sao anh còn quá trẻ, cùng lắm cũng chỉ ba mươi tuổi.
Lãnh đạo chiến khu tỉnh không đời nào ở cái độ tuổi này được.
"Được!”, Tô Thiếu Dân nói: "Anh muốn biết phải không?”
"Vậy thì tôi sẽ nói cho anh biết, đó là Thượng tá Lý Vĩ Dân, Bộ trưởng Bộ Tuyên truyền chiến khu tỉnh”.
"Thượng tá Lý Vĩ Dân và tôi là bạn tâm giao. Một tên lính cỏn con như anh mà lại dám chất vấn thượng tá ư?”
“Có gì mà không dám?”, Mục Hàn hừ một tiếng và nói: “Anh mau bảo Lý Vĩ Dân cút ra đây gặp tôi, giải thích rõ ràng cho tôi ngay tại đây. Nếu không tôi sẽ cắt quân hàm của ông ta!”
"Hừ! Thật là hống hách!”, Tô Thiếu Dân cười khẩy, gật đầu nói: “Được thôi, giờ tôi sẽ gọi điện cho Lý Vĩ Dân, để xem lát nữa ông ấy đến sẽ xử lý anh thế nào!”
"Với cái giọng điệu của anh ấy hả, ai không biết còn tưởng anh là quan to nhất ở đây cơ!”
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Tô Thiếu Dân, một sĩ quan mang quân hàm thượng tá nhanh chóng bước tới.
"Thượng tá Lý, ông phải làm chủ cho tôi”, nhìn thấy Lý Vĩ Dân đi tới, Tô Thiếu Dân lập tức tiến lên chào hỏi: "Hoa Ức Đông Hải của chúng tôi đang quay phim yên lành ở đây thì bị người này tìm đủ mọi cách ngăn cản, lại còn ra tay đánh người nữa!”
Tô Thiếu Dân chỉ vào Mục Hàn.
“Cái gì?”, nghe thấy Tô Thiếu Dân kiện cáo, Lý Vĩ Dân liền giận dữ nhìn Mục Hàn, lạnh lùng nói: “Cậu là chiến sĩ ở tiểu đội nào? Dựa vào đâu mà đánh người?”
Mặc dù Mục Hàn đã đến chiến khu tỉnh vài lần, nhưng ở cấp bậc của Lý Vĩ Dân vẫn không đủ để biết thân phận thực sự của Mục Hàn.
Vì vậy, Lý Vĩ Dân không hề nhận ra Mục Hàn.
“Ông không cần biết tôi là chiến sĩ tiểu đội nào, tôi hỏi ông, đám người hỗn tạp này đến chiến khu tỉnh quay phim là do ông cho phép sao?”, Mục Hàn chất vấn với vẻ rất bá đạo.
“Là tôi cho phép đó, sao nào?”, Lý Vĩ Dân nói.
“Bộ trưởng Bộ Tuyên truyền, Thượng tá Lý Vĩ Dân, đúng không?”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “Tốt xấu gì ông cũng là cấp bậc lãnh đạo của chiến khu tỉnh, sao một chút tổ chức kỷ luật cũng không có vậy?”
"Lẽ nào ông không biết chiến khu là nơi thuộc bí mật quân sự, nghiêm cấm người ngoài đến quay phim livestream hay sao?”
Những điều cấm kỵ mà Mục Hàn đề cập, thực ra trong lòng Lý Vĩ Dân biết rất rõ.
Nhưng ông ta đã lỡ chém gió với Tô Thiếu Dân rồi. Nếu như dừng lại vào lúc này, chắc chắn sẽ khiến người ta cảm thấy chức Bộ trưởng Bộ Tuyên truyền này của mình chỉ là làm cho có, không hề có quyền lực thực sự.
"Tôi chấp thuận cho Hoa Ức Đông Hải đến để quay phim livestream hoàn toàn là vì muốn tuyên truyền cho các chiến sĩ Hoa Hạ. Hơn nữa, lãnh đạo chúng tôi làm việc lại phải cần cậu đồng ý hay sao?”
Người quản lý ở bên cạnh nhìn thấy vậy càng thêm tức giận: "Cái mà anh nghiền nát không phải là một chiếc điện thoại, mà là đám đông hàng triệu người hâm mộ phía sau Tư Nhiên đó!
"Một tên lính cỏn con như anh mà lại dám đối xử với Tư Nhiên như thế, anh cứ chờ đợi bị trả thù điên cuồng đi!”
Người quản lý hoàn toàn không ý thức được rằng, một người có thể dùng tay không bóp nát điện thoại đáng sợ đến mức nào.
“Nơi quan trọng như quân doanh còn chưa đến lượt các người hống hách ở đây!”, Mục Hàn lại giơ chân đá một phát, người quản lý cũng bị buộc quỳ xuống: “Anh cũng quỳ xuống đó cho tôi!”
"Quá tự phụ rồi!”
"Một tên lính cỏn con mà lại dám ngông cuồng như vậy?”
“…”
Những nhân viên khác thấy vậy liền chỉ trích Mục Hàn không ngớt.
Tuy nhiên, tất cả đều bị Mục Hàn đạp quỳ xuống đất.
"Sao hả? Không phục à?”, Mục Hàn liếc mắt nhìn đám nhân viên đang quỳ trên mặt đất một lượt và lạnh lùng nói: "Nếu không phục thì cứ lên đọ sức với tôi này!”
"Không đánh chết được các người thì coi như tôi thua!”
Thấy sự dữ tợn của Mục Hàn, những nhân viên này lúc đầu vẫn còn đang bĩu môi chợt không dám nhìn Mục Hàn nữa, vội vàng cúi đầu xuống.
Không ai trong số họ dám nói gì nữa.
Điều này khiến cho những người lính đứng xem ở một bên vô cùng hả hê.
Họ rất muốn dạy bảo cho đám người hỗn láo này một phen.
Nhưng không có lệnh của cấp trên, không ai dám làm khó những người này.
Ngay sau đó, động tĩnh ở đây đã thu hút những hotgirl mạng đang quay phim khác.
Những người từ đoàn của Hoa Ức Đông Hải lần lượt tập hợp lại.
"Thật chẳng ra làm sao cả! Chúng tôi đến quân doanh để quay phim, giúp các anh tuyên truyền, các anh lại đối xử với chúng tôi như thế ư?”
"Nhất định phải nghiêm trị không tha!”
"Nếu chuyện hôm nay các người không cho chúng tôi một câu trả lời, chúng tôi không bỏ qua cho các người đâu!”
Những hotgirl mạng này tràn đầy phẫn nộ.
Cứ như người làm sai là Mục Hàn và những binh lính của chiến khu tỉnh này vậy.
“Nhóc con, tôi cho anh một cơ hội nữa”, thấy có nhiều đồng bọn đến giúp sức như vậy, Tư Nhiên đột nhiên trở nên tự tin hơn: “Chỉ cần anh đỡ tôi đứng dậy, dập đầu với tôi mười tám cái, sau đó quỳ liếm mũi giày của tôi thì tôi sẽ tha cho anh một con đường sống!”
"Nếu không, sau này đừng nói đến quân doanh, mà bất kể nơi nào anh cũng không thể ở lại được. Bởi vì tôi sẽ kêu gọi toàn bộ lực lượng khiến cho anh không có đất dung thân ở Hoa Hạ này”.
Thấy Tư Nhiên vẫn hống hách như vậy, Mục Hàn càng thêm tức giận.
Anh không nói thêm lời nào mà giơ tay lên giáng luôn phát tát kêu rõ mồn một vào mặt cô ta.
Ngay lập tức, một dấu tay rõ ràng xuất hiện trên khuôn mặt của Tư Nhiên.
“Anh!”, Tư Nhiên đột nhiên cảm thấy mặt mình đau rát như lửa đốt.
Cô ta không khỏi đưa một tay ôm bên mặt bị đánh, tay còn lại chỉ vào Mục Hàn.
Tức giận đến mức không nói được lời nào.
Tư Nhiên hoàn toàn không ngờ con người Mục Hàn lại không nói lý lẽ, nói ra tay là ra tay liền.
"Anh cái gì mà anh? Không phục sao?”, Mục Hàn giơ tay lên, lại một cái bạt tai nữa giáng xuống: “Nếu như cô không phục, tôi sẽ đánh cho đến khi nào cô phục thì thôi”.
Giờ đây, hai bên mặt của Tư Nhiên đều có dấu tay.
Điều này làm cho những hotgirl mạng khác chết lặng.
Dù sao Tư Nhiên cũng là người nổi tiếng nhất trong số những hotgirl mạng này. Ngay cả Tô Thiếu Dân cũng phải nâng niu cô ta như nâng trứng, cho cô ta những tài nguyên tốt nhất.
Bất kể Tư Nhiên đi đến đâu cũng đều là nhân vật trung tâm.
Vậy mà hôm nay lại bị một tên lính vô danh tiểu tốt đánh liên tục hai cái bạt tai.
Thực sự khiến họ bị sốc nặng.
"Hu hu hu…”
Tư Nhiên vô cùng uất ức, òa khóc nức nở.
"Có chuyện gì vậy?”
Lúc này, Tô Thiếu Dân mới phát hiện ra sự bất thường ở đây và vội vàng chạy tới.
“Tổng giám đốc Tô, tên lính dã man này đánh tôi!”, nhìn thấy Tô Thiếu Dân đi tới, Tư Nhiên lập tức như tìm được chỗ có thể dựa dẫm, lại giương nanh múa vuốt: “Tổng giám đốc Tô, anh phải làm chủ cho tôi!”
“Đừng lo, tôi sẽ giải quyết”, Tô Thiếu Dân đưa tay ra vỗ vai Tư Nhiên.
Sau đó hắn bước đến chỗ Mục Hàn và nghiêm mặt nói: "Anh lập tức xin lỗi Tư Nhiên mau!”
Mục Hàn liếc mắt nhìn Tô Thiếu Dân: "Anh lại là ai vậy?”
“Tôi là Tô Thiếu Dân, tổng giám đốc của Hoa Ức Đông Hải”, Tô Thiếu Dân nói với vẻ mặt tự hào.
“Hoa Ức Đông Hải thì sao?”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “Ai cho anh quyền quay phim ở chiến khu tỉnh này?”
“Ồ, nghe giọng điệu của anh cứ như thể anh là tư lệnh chiến khu tỉnh vậy!”, Tô Thiếu Dân nhìn Mục Hàn từ trên xuống dưới, thấy anh ăn mặc đơn giản chất phác liền cảm thấy người này không có khí chất lãnh đạo.
Vì dù sao anh còn quá trẻ, cùng lắm cũng chỉ ba mươi tuổi.
Lãnh đạo chiến khu tỉnh không đời nào ở cái độ tuổi này được.
"Được!”, Tô Thiếu Dân nói: "Anh muốn biết phải không?”
"Vậy thì tôi sẽ nói cho anh biết, đó là Thượng tá Lý Vĩ Dân, Bộ trưởng Bộ Tuyên truyền chiến khu tỉnh”.
"Thượng tá Lý Vĩ Dân và tôi là bạn tâm giao. Một tên lính cỏn con như anh mà lại dám chất vấn thượng tá ư?”
“Có gì mà không dám?”, Mục Hàn hừ một tiếng và nói: “Anh mau bảo Lý Vĩ Dân cút ra đây gặp tôi, giải thích rõ ràng cho tôi ngay tại đây. Nếu không tôi sẽ cắt quân hàm của ông ta!”
"Hừ! Thật là hống hách!”, Tô Thiếu Dân cười khẩy, gật đầu nói: “Được thôi, giờ tôi sẽ gọi điện cho Lý Vĩ Dân, để xem lát nữa ông ấy đến sẽ xử lý anh thế nào!”
"Với cái giọng điệu của anh ấy hả, ai không biết còn tưởng anh là quan to nhất ở đây cơ!”
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Tô Thiếu Dân, một sĩ quan mang quân hàm thượng tá nhanh chóng bước tới.
"Thượng tá Lý, ông phải làm chủ cho tôi”, nhìn thấy Lý Vĩ Dân đi tới, Tô Thiếu Dân lập tức tiến lên chào hỏi: "Hoa Ức Đông Hải của chúng tôi đang quay phim yên lành ở đây thì bị người này tìm đủ mọi cách ngăn cản, lại còn ra tay đánh người nữa!”
Tô Thiếu Dân chỉ vào Mục Hàn.
“Cái gì?”, nghe thấy Tô Thiếu Dân kiện cáo, Lý Vĩ Dân liền giận dữ nhìn Mục Hàn, lạnh lùng nói: “Cậu là chiến sĩ ở tiểu đội nào? Dựa vào đâu mà đánh người?”
Mặc dù Mục Hàn đã đến chiến khu tỉnh vài lần, nhưng ở cấp bậc của Lý Vĩ Dân vẫn không đủ để biết thân phận thực sự của Mục Hàn.
Vì vậy, Lý Vĩ Dân không hề nhận ra Mục Hàn.
“Ông không cần biết tôi là chiến sĩ tiểu đội nào, tôi hỏi ông, đám người hỗn tạp này đến chiến khu tỉnh quay phim là do ông cho phép sao?”, Mục Hàn chất vấn với vẻ rất bá đạo.
“Là tôi cho phép đó, sao nào?”, Lý Vĩ Dân nói.
“Bộ trưởng Bộ Tuyên truyền, Thượng tá Lý Vĩ Dân, đúng không?”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “Tốt xấu gì ông cũng là cấp bậc lãnh đạo của chiến khu tỉnh, sao một chút tổ chức kỷ luật cũng không có vậy?”
"Lẽ nào ông không biết chiến khu là nơi thuộc bí mật quân sự, nghiêm cấm người ngoài đến quay phim livestream hay sao?”
Những điều cấm kỵ mà Mục Hàn đề cập, thực ra trong lòng Lý Vĩ Dân biết rất rõ.
Nhưng ông ta đã lỡ chém gió với Tô Thiếu Dân rồi. Nếu như dừng lại vào lúc này, chắc chắn sẽ khiến người ta cảm thấy chức Bộ trưởng Bộ Tuyên truyền này của mình chỉ là làm cho có, không hề có quyền lực thực sự.
"Tôi chấp thuận cho Hoa Ức Đông Hải đến để quay phim livestream hoàn toàn là vì muốn tuyên truyền cho các chiến sĩ Hoa Hạ. Hơn nữa, lãnh đạo chúng tôi làm việc lại phải cần cậu đồng ý hay sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook