ĐIỆN CHỦ Ở RỂ
-
Chương 459: Bắt đầu khoe khoang
Lúc này, một người đàn ông mặc quân phục từ trong phòng bước ra, cất tiếng gọi Mục Hàn.
Mục Hàn nhìn qua, người này đúng là rất quen mắt.
Đó là một chiến hữu cùng tiểu đội với anh khi anh vừa vào quân đội, tên là Lỗ Chí Thâm, xuất thân từ gia đình quyền quý. Loại cậu ấm nhà giàu này vừa nhìn đã biết không phải vào làm lính nghiêm túc, mà là bố lợi dụng quyền thế trong tay đưa hắn vào doanh trại, tích lũy một số vốn liếng nhất định để thừa kế quyền lực gia tộc trong tương lai.
Nếu dùng một từ để hình dung thì đó là dát vàng.
Trong tiểu đội của Mục Hàn, những cậu ấm như Lỗ Chí Thâm có đến mấy người.
Sau này khi quân đội biên chế lại, Lỗ Chí Thâm cũng từng là chiến hữu của Lăng Sở Sở.
Với người đẹp lạnh lùng như Lăng Sở Sở, Lỗ Chí Thâm đã thèm nhỏ dãi từ lâu.
Chẳng qua là trong quân đội, Lăng Sở Sở có tính cách cao ngạo, Lỗ Chí Thâm không dám có hành động gì.
Nhưng bây giờ không giống trước, người ta đã xuất ngũ rồi.
Cô ta cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
Cộng thêm bối cảnh gia đình của Lỗ Chí Thâm cũng tính là không tệ, có quyền có thế, Lỗ Chí Thâm tự nhủ mình cũng có vốn liếng để theo đuổi Lăng Sở Sở.
Cho nên hắn muốn nhân buổi họp mặt chiến hữu xuất ngũ này sẽ có được người đẹp lạnh lùng Lăng Sở Sở.
Nhưng vừa nhìn thấy Mục Hàn đi theo phía sau Lăng Sở Sở, Lỗ Chí Thâm chợt sinh lòng đố kị, quái gở nói: “Mục Hàn, anh… muốn theo đuổi Sở Sở đúng không?”
Lăng Sở Sở nghe thấy vậy lập tức đỏ mặt, tức giận nhìn Lỗ Chí Thâm: “Lỗ Chí Thâm, anh nói bậy gì đấy?”
“Hóa ra hai người quen biết nhau”, lúc này Lỗ Chí Thâm hiểu lầm ý cô ta, nhếch miệng cười với Mục Hàn: “Thật ngại quá Mục Hàn à, là tôi hiểu lầm thôi! Đàn ông nhìn thấy người đẹp không nhấc nổi chân cũng là chuyện bình thường”.
“Nhưng mà Lăng Sở Sở là chiến hữu của tôi, nếu anh muốn làm quen với cô ấy thì lát nữa có thể đến phòng tôi ngồi chơi, uống tí rượu, tôi giới thiệu cô ấy cho anh”.
“Suy cho cùng chúng ta cũng từng là chiến hữu mà có phải không?”
Vẻ mặt Lỗ Chí Thâm vô cùng đắc ý.
“Được thôi!”, Mục Hàn cười nói, gật đầu với Lỗ Chí Thâm: “Tôi đi họp mặt với nhóm chiến hữu của tôi trước, lát nữa sẽ qua đây”.
Đợi Mục Hàn đi rồi, Lỗ Chí Thâm mới tỏ vẻ khinh thường nói: “Thể loại như mày thì có được chiến hữu thế nào chứ?”
Lăng Sở Sở ở bên cạnh cảm thấy cạn lời.
Người ta là đại thống soái đấy!
Có thể trở thành chiến hữu của anh ấy là mơ ước của biết bao binh sĩ!
“Lăng Sở Sở, mời vào!”, tiếp đó Lỗ Chí Thâm cười dịu dàng mời Lăng Sở Sở vào phòng.
Lăng Sở Sở là người trong mộng của vô số binh sĩ, thế nên khi vừa vào phòng, cô lập tức nhận được tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.
Điều này khiến Lăng Sở Sở vừa mừng vừa sợ.
Một vài chiến hữu sau khi xuất ngũ luôn âm thầm dõi theo Lăng Sở Sở lên tiếng hỏi: “Sở Sở, nghe nói năm nay cô làm cận vệ cho một tổng giám đốc giàu có, hẳn là đãi ngộ không tệ nhỉ?”
Bình thường sau khi rời khỏi quân đội, những binh sĩ xuất ngũ như họ sẽ phát triển theo hướng vệ sĩ và bảo vệ.
Năng lực bình thường thì làm bảo vệ.
Năng lực xuất sắc thì có thể trở thành vệ sĩ tư của người giàu có.
Ví dụ như Lăng Sở Sở.
“Cũng được”, Lăng Sở Sở gật đầu đáp: “Nhà của ông chủ chúng tôi không tính là giàu có bậc nhất ở tỉnh này, nhưng rất hào phóng, trả lương cho tôi mười triệu tệ một năm, bao xe bao chỗ ở, trang bị xe riêng, còn có thưởng cuối năm”.
Nghe Lăng Sở Sở nói vậy, các chiến hữu đều hít vào một hơi khí lạnh.
Thật ra, các chiến hữu đều có phỏng đoán về đãi ngộ của Lăng Sở Sở, nhưng không ngờ lại nhiều như vậy.
Lương mười triệu tệ một năm không nói, lại còn có thưởng cuối năm!
Nói cách khác, bây giờ Lăng Sở Sở đã là triệu phú.
Chỉ cần làm mười năm, cô ta sẽ tiến rất gần đến tỷ phú.
“Má ơi! Số tiền lớn thật chứ!”, Lỗ Chí Thâm vô cùng hâm mộ, nói với Lăng Sở Sở: “Sở Sở, có người chủ tốt như vậy, cô giới thiệu cho các chiến hữu đi. Cô một mình ăn no, cả nhà không đói, nhưng chúng tôi đều phải nuôi cả nhà sống tạm bợ qua ngày đây này”.
“Là chiến hữu với nhau, cô sống tốt như thế, những lúc nên giúp đỡ thì cũng phải giúp một tay chứ!”
Lỗ Chí Thâm xuất thân từ gia đình quyền quý, rất thông thạo mấy thủ đoạn lung lạc lòng người.
Hắn nói như vậy không những giành được thiện cảm của chiến hữu, mà còn có thể nhận được sự ủng hộ của các chiến hữu này khi mình theo đuổi Lăng Sở Sở.
Lăng Sở Sở vốn muốn nói với Lỗ Chí Thâm rằng ông chủ của mình là Mục Hàn, nhưng nghĩ đến thái độ của Lỗ Chí Thâm với Mục Hàn lúc nãy, cô ta lại nói: “Được! Ông chủ của tôi cũng là binh sĩ xuất ngũ, anh ấy cũng đến đây tham gia họp mặt chiến hữu. Lát nữa tôi sẽ gọi anh ấy qua đây, giới thiệu cho các anh”.
“Được đấy!”, câu trả lời của Lăng Sở Sở lập tức nhận được sự hưởng ứng của các chiến hữu: “Đừng thấy đóa hoa kiêu ngạo của chúng ta làm lính lâu năm, là một người đẹp lạnh lùng mà lầm, thật ra sau khi xuất ngũ cô ấy không những càng ngày càng đẹp ra, mà tâm địa còn lương thiện nữa”.
“Phải, phải, phải!”, một người lên tiếng, các chiến hữu còn lại cũng phụ họa.
Lỗ Chí Thâm cũng không vội bày tỏ với Lăng Sở Sở.
Mà chủ động khuấy động không khí trên bàn rượu.
Mọi người anh một câu, tôi một câu, gợi lên hồi ức về cuộc sống ở doanh trại.
Sau khi uống ba lượt rượu, Lỗ Chí Thâm thấy cũng đã đến lúc bèn đưa tay lấy một huân chương quân công mang theo bên mình ra, mặt mang vẻ bùi ngùi xúc động, nói: “Tôi còn nhớ mang máng, huân chương quân công này là tôi nhận được vào lần đầu tiên lập công”.
“Ồ, huân chương quân công hạng ba!”, lúc này, một chiến hữu tên Tưởng Đại Môn ngồi bên cạnh Lỗ Chí Thâm kinh ngạc kêu lên: “Lỗ Chí Thâm, cậu được đấy! Lần đầu tiên lập công đã được quân công hạng ba!”
Tưởng Đại Môn là bạn thân thiết của Lỗ Chí Thâm, vừa nhìn thấy Lỗ Chí Thâm bày ra thế trận này, đương nhiên hắn hiểu Lỗ Chí Thâm bắt đầu khoe khoang.
Chỉ để lấy thiện cảm của người đẹp lạnh lùng Lăng Sở Sở.
Cho nên, Tưởng Đại Môn lập tức hỗ trợ.
Các chiến hữu lộ ra vẻ mặt khâm phục, không ít người còn giơ ngón cái.
Dù là một người lính già, muốn lập được quân công hạng ba cũng không dễ dàng gì.
Thế mà Lỗ Chí Thâm lần đầu lập công đã là quân công hạng ba, đương nhiên khiến các chiến hữu đánh giá hắn rất cao.
“Còn nữa, huân chương quân công này là quân công hạng nhì”, Lỗ Chí Thâm thừa thế lấn tới, lại lấy một chiếc huân chương quân công hạng nhì ra, nói tiếp: “Huân chương quân công hạng nhì này là tôi lập công trong một lần thi hành nhiệm vụ ở biên giới mà nhận được”.
“Quân công hạng nhì sao?”, Tưởng Đại Môn lại tiếp tục hỗ trợ, kinh ngạc nói: “Lỗ Chí Thâm, cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu còn huân chương quân công hạng nhất nữa không, mau lấy ra cho tôi, để các anh em chiêm ngưỡng”.
Lỗ Chí Thâm đầy vẻ kiêu ngạo, cười nói: “Quân công hạng nhất ấy à, không có. Bù lại tôi từng có quân công hạng đặc biệt, vốn nó phải dành cho tôi, nhưng lại bị một đứa khác cướp mất”.
“Là ai thế?”, Tưởng Đại Môn tỏ ra tức giận hỏi: “Tên nào mà trơ trẽn vậy, lại còn cướp quân công?”
“Thật ra, người cướp quân công hạng đặc biệt của tôi, Sở Sở cũng mới gặp rồi”, Lỗ Chí Thâm nói đầy hàm ý sâu xa.
Mục Hàn nhìn qua, người này đúng là rất quen mắt.
Đó là một chiến hữu cùng tiểu đội với anh khi anh vừa vào quân đội, tên là Lỗ Chí Thâm, xuất thân từ gia đình quyền quý. Loại cậu ấm nhà giàu này vừa nhìn đã biết không phải vào làm lính nghiêm túc, mà là bố lợi dụng quyền thế trong tay đưa hắn vào doanh trại, tích lũy một số vốn liếng nhất định để thừa kế quyền lực gia tộc trong tương lai.
Nếu dùng một từ để hình dung thì đó là dát vàng.
Trong tiểu đội của Mục Hàn, những cậu ấm như Lỗ Chí Thâm có đến mấy người.
Sau này khi quân đội biên chế lại, Lỗ Chí Thâm cũng từng là chiến hữu của Lăng Sở Sở.
Với người đẹp lạnh lùng như Lăng Sở Sở, Lỗ Chí Thâm đã thèm nhỏ dãi từ lâu.
Chẳng qua là trong quân đội, Lăng Sở Sở có tính cách cao ngạo, Lỗ Chí Thâm không dám có hành động gì.
Nhưng bây giờ không giống trước, người ta đã xuất ngũ rồi.
Cô ta cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
Cộng thêm bối cảnh gia đình của Lỗ Chí Thâm cũng tính là không tệ, có quyền có thế, Lỗ Chí Thâm tự nhủ mình cũng có vốn liếng để theo đuổi Lăng Sở Sở.
Cho nên hắn muốn nhân buổi họp mặt chiến hữu xuất ngũ này sẽ có được người đẹp lạnh lùng Lăng Sở Sở.
Nhưng vừa nhìn thấy Mục Hàn đi theo phía sau Lăng Sở Sở, Lỗ Chí Thâm chợt sinh lòng đố kị, quái gở nói: “Mục Hàn, anh… muốn theo đuổi Sở Sở đúng không?”
Lăng Sở Sở nghe thấy vậy lập tức đỏ mặt, tức giận nhìn Lỗ Chí Thâm: “Lỗ Chí Thâm, anh nói bậy gì đấy?”
“Hóa ra hai người quen biết nhau”, lúc này Lỗ Chí Thâm hiểu lầm ý cô ta, nhếch miệng cười với Mục Hàn: “Thật ngại quá Mục Hàn à, là tôi hiểu lầm thôi! Đàn ông nhìn thấy người đẹp không nhấc nổi chân cũng là chuyện bình thường”.
“Nhưng mà Lăng Sở Sở là chiến hữu của tôi, nếu anh muốn làm quen với cô ấy thì lát nữa có thể đến phòng tôi ngồi chơi, uống tí rượu, tôi giới thiệu cô ấy cho anh”.
“Suy cho cùng chúng ta cũng từng là chiến hữu mà có phải không?”
Vẻ mặt Lỗ Chí Thâm vô cùng đắc ý.
“Được thôi!”, Mục Hàn cười nói, gật đầu với Lỗ Chí Thâm: “Tôi đi họp mặt với nhóm chiến hữu của tôi trước, lát nữa sẽ qua đây”.
Đợi Mục Hàn đi rồi, Lỗ Chí Thâm mới tỏ vẻ khinh thường nói: “Thể loại như mày thì có được chiến hữu thế nào chứ?”
Lăng Sở Sở ở bên cạnh cảm thấy cạn lời.
Người ta là đại thống soái đấy!
Có thể trở thành chiến hữu của anh ấy là mơ ước của biết bao binh sĩ!
“Lăng Sở Sở, mời vào!”, tiếp đó Lỗ Chí Thâm cười dịu dàng mời Lăng Sở Sở vào phòng.
Lăng Sở Sở là người trong mộng của vô số binh sĩ, thế nên khi vừa vào phòng, cô lập tức nhận được tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.
Điều này khiến Lăng Sở Sở vừa mừng vừa sợ.
Một vài chiến hữu sau khi xuất ngũ luôn âm thầm dõi theo Lăng Sở Sở lên tiếng hỏi: “Sở Sở, nghe nói năm nay cô làm cận vệ cho một tổng giám đốc giàu có, hẳn là đãi ngộ không tệ nhỉ?”
Bình thường sau khi rời khỏi quân đội, những binh sĩ xuất ngũ như họ sẽ phát triển theo hướng vệ sĩ và bảo vệ.
Năng lực bình thường thì làm bảo vệ.
Năng lực xuất sắc thì có thể trở thành vệ sĩ tư của người giàu có.
Ví dụ như Lăng Sở Sở.
“Cũng được”, Lăng Sở Sở gật đầu đáp: “Nhà của ông chủ chúng tôi không tính là giàu có bậc nhất ở tỉnh này, nhưng rất hào phóng, trả lương cho tôi mười triệu tệ một năm, bao xe bao chỗ ở, trang bị xe riêng, còn có thưởng cuối năm”.
Nghe Lăng Sở Sở nói vậy, các chiến hữu đều hít vào một hơi khí lạnh.
Thật ra, các chiến hữu đều có phỏng đoán về đãi ngộ của Lăng Sở Sở, nhưng không ngờ lại nhiều như vậy.
Lương mười triệu tệ một năm không nói, lại còn có thưởng cuối năm!
Nói cách khác, bây giờ Lăng Sở Sở đã là triệu phú.
Chỉ cần làm mười năm, cô ta sẽ tiến rất gần đến tỷ phú.
“Má ơi! Số tiền lớn thật chứ!”, Lỗ Chí Thâm vô cùng hâm mộ, nói với Lăng Sở Sở: “Sở Sở, có người chủ tốt như vậy, cô giới thiệu cho các chiến hữu đi. Cô một mình ăn no, cả nhà không đói, nhưng chúng tôi đều phải nuôi cả nhà sống tạm bợ qua ngày đây này”.
“Là chiến hữu với nhau, cô sống tốt như thế, những lúc nên giúp đỡ thì cũng phải giúp một tay chứ!”
Lỗ Chí Thâm xuất thân từ gia đình quyền quý, rất thông thạo mấy thủ đoạn lung lạc lòng người.
Hắn nói như vậy không những giành được thiện cảm của chiến hữu, mà còn có thể nhận được sự ủng hộ của các chiến hữu này khi mình theo đuổi Lăng Sở Sở.
Lăng Sở Sở vốn muốn nói với Lỗ Chí Thâm rằng ông chủ của mình là Mục Hàn, nhưng nghĩ đến thái độ của Lỗ Chí Thâm với Mục Hàn lúc nãy, cô ta lại nói: “Được! Ông chủ của tôi cũng là binh sĩ xuất ngũ, anh ấy cũng đến đây tham gia họp mặt chiến hữu. Lát nữa tôi sẽ gọi anh ấy qua đây, giới thiệu cho các anh”.
“Được đấy!”, câu trả lời của Lăng Sở Sở lập tức nhận được sự hưởng ứng của các chiến hữu: “Đừng thấy đóa hoa kiêu ngạo của chúng ta làm lính lâu năm, là một người đẹp lạnh lùng mà lầm, thật ra sau khi xuất ngũ cô ấy không những càng ngày càng đẹp ra, mà tâm địa còn lương thiện nữa”.
“Phải, phải, phải!”, một người lên tiếng, các chiến hữu còn lại cũng phụ họa.
Lỗ Chí Thâm cũng không vội bày tỏ với Lăng Sở Sở.
Mà chủ động khuấy động không khí trên bàn rượu.
Mọi người anh một câu, tôi một câu, gợi lên hồi ức về cuộc sống ở doanh trại.
Sau khi uống ba lượt rượu, Lỗ Chí Thâm thấy cũng đã đến lúc bèn đưa tay lấy một huân chương quân công mang theo bên mình ra, mặt mang vẻ bùi ngùi xúc động, nói: “Tôi còn nhớ mang máng, huân chương quân công này là tôi nhận được vào lần đầu tiên lập công”.
“Ồ, huân chương quân công hạng ba!”, lúc này, một chiến hữu tên Tưởng Đại Môn ngồi bên cạnh Lỗ Chí Thâm kinh ngạc kêu lên: “Lỗ Chí Thâm, cậu được đấy! Lần đầu tiên lập công đã được quân công hạng ba!”
Tưởng Đại Môn là bạn thân thiết của Lỗ Chí Thâm, vừa nhìn thấy Lỗ Chí Thâm bày ra thế trận này, đương nhiên hắn hiểu Lỗ Chí Thâm bắt đầu khoe khoang.
Chỉ để lấy thiện cảm của người đẹp lạnh lùng Lăng Sở Sở.
Cho nên, Tưởng Đại Môn lập tức hỗ trợ.
Các chiến hữu lộ ra vẻ mặt khâm phục, không ít người còn giơ ngón cái.
Dù là một người lính già, muốn lập được quân công hạng ba cũng không dễ dàng gì.
Thế mà Lỗ Chí Thâm lần đầu lập công đã là quân công hạng ba, đương nhiên khiến các chiến hữu đánh giá hắn rất cao.
“Còn nữa, huân chương quân công này là quân công hạng nhì”, Lỗ Chí Thâm thừa thế lấn tới, lại lấy một chiếc huân chương quân công hạng nhì ra, nói tiếp: “Huân chương quân công hạng nhì này là tôi lập công trong một lần thi hành nhiệm vụ ở biên giới mà nhận được”.
“Quân công hạng nhì sao?”, Tưởng Đại Môn lại tiếp tục hỗ trợ, kinh ngạc nói: “Lỗ Chí Thâm, cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu còn huân chương quân công hạng nhất nữa không, mau lấy ra cho tôi, để các anh em chiêm ngưỡng”.
Lỗ Chí Thâm đầy vẻ kiêu ngạo, cười nói: “Quân công hạng nhất ấy à, không có. Bù lại tôi từng có quân công hạng đặc biệt, vốn nó phải dành cho tôi, nhưng lại bị một đứa khác cướp mất”.
“Là ai thế?”, Tưởng Đại Môn tỏ ra tức giận hỏi: “Tên nào mà trơ trẽn vậy, lại còn cướp quân công?”
“Thật ra, người cướp quân công hạng đặc biệt của tôi, Sở Sở cũng mới gặp rồi”, Lỗ Chí Thâm nói đầy hàm ý sâu xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook