ĐIỆN CHỦ Ở RỂ
Chương 446: Chuyện đời trước của gia đình Mục Hàn

Ngay sau đó, một tiếng hét đau đớn thấu tim gan, thảm thiết vang lên.

Chân phải của Cố Kiện Phong đã hoàn toàn tàn phế.

Trong một dinh thự thuộc hiệp hội kinh doanh Sở Bắc.

Cố Vân Phong dặn dò quản gia: “Nửa tiếng nữa, ông đến cửa một quán bar ở trung tâm thành phố, bất kể thằng con phá của đó còn sống hay đã chết cũng kéo về cho tôi”.

Quản gia cung kính đáp: “Vâng, thưa ông chủ”.

Mục Hàn thả ống thép trong tay xuống, bước qua một bên, bế Lâm Thù Nhi đã uống say bí tỉ lên.

“Thù Nhi, em say rồi”, Mục Hàn bất lực nói.

“Em không say”, ai ngờ Lâm Thù Nhi lại quậy um sùm, còn ôm chặt lấy cổ Mục Hàn, miệng lẩm bẩm: “Anh rể, anh đã ly hôn với chị em rồi, vì sao em không thể theo đuổi anh?”

“Anh…”, Mục Hàn không biết nên trả lời ra sao.

Nhưng Lâm Thù Nhi đã ngả vào lòng anh ngủ say.

Mục Hàn khẽ lắc đầu, chỉ đành bế Lâm Thù Nhi về nhà.

Sáng hôm sau Lâm Thù Nhi thức dậy từ rất sớm.

Khi Lâm Lợi Cương, Tần Lệ, Lâm Nhã Hiên và cả Mục Hàn cùng có mặt, Lâm Thù Nhi tuyên bố một quyết định quan trọng, đó là định đi Đông Hải thực tập.

Lâm Nhã Hiên ngạc nhiên hỏi: “Thù Nhi, em tìm được chỗ thực tập nhanh vậy à?”

“Vâng”, Lâm Thù Nhi gật đầu: “Sáu tháng nay em vẫn luôn gửi CV đi, cuối cùng thì tối qua đã nhận được thư trả lời từ một công ty ở Đông Hải, đề nghị em đến thực tập”.

“Thế à”, Lâm Nhã Hiên hỏi: “Vậy lúc nào em đi?”

“Sắp rồi”, Lâm Thù Nhi nói: “Tối qua em đã đặt vé, mười giờ trưa nay đi luôn”.

“Sao gấp quá vậy?”, Lâm Nhã Hiên suy nghĩ một lúc rồi dặn Mục Hàn: “Mục Hàn, lát nữa ăn cơm xong, anh đưa Thù Nhi ra sân bay đi”.

“Ừ!”, Mục Hàn định từ chối, nhưng lại thay đổi suy nghĩ, thôi cứ vậy đi.

Bởi vì lần này Lâm Thù Nhi đi rồi có thể sẽ rất ít khi quay về.

Về lý do tại sao Lâm Thù Nhi lại gấp gáp như vậy, trong lòng Mục Hàn hiểu rất rõ.

Sau khi ăn cơm xong, Mục Hàn lái chiếc Mercedes-Benz S-Class đưa Lâm Thù Nhi ra sân bay Sở Bắc.

Vì cách thời gian chuyến bay cất cánh còn khá lâu, Lâm Thù Nhi liền đến một nhà hàng trong sân bay ngồi đợi.

Cô ta ngồi trên ghế mềm có vách ngăn, gọi một tách cà phê.

Lâm Thù Nhi vô tình nghe được cuộc trò chuyện từ ghế cạnh đó.

“Ông chắc chắn là Sở Bắc à?”

“Tôi chắc chắn, tên nhóc đó hiện đang là đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Phi Long. Với thân phận hiện tại của cậu ta, nếu chúng ta để cậu ta quay về nhà họ Sở chúng ta nhận lại người thân thì nhất định là vui đến phát khóc”.

“Đúng nhỉ! Đừng nói cái khác, chỉ dựa vào việc gia chủ nhà họ Sở chúng ta là ông ngoại của đứa trẻ đó, cậu ta cũng nhất định phải quay về nhận người thân”.

“...”

Mặc dù trong cuộc trò chuyện của hai người không chỉ mặt gọi tên, nhưng người mà họ nhắc đến chính là Mục Hàn. Đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Phi Long không phải Mục Hàn thì còn là ai?

Ông ngoại của anh rể? Lâm Thù Nhi đột nhiên nổi lên sự tò mò.

Ban đầu Mục Hàn dựa vào thân phận con rể mà vào ở rể nhà họ Lâm Sở Dương, nhà họ Lâm ở Sở Dương không hề hay biết gì về bạn bè, người thân của Mục Hàn.

“Hành khách thân mến, chuyến bay mang số hiệu K560 khởi hành từ Sở Bắc đi Đông Hải sắp cất cánh, xin quý hành khách chuẩn bị trước…”

Khi Lâm Thù Nhi đang định nghe tiếp thì thông báo tại sân bay vang lên.

Lâm Thù Nhi khẽ lắc đầu, lẩm bẩm: “Thôi vậy, dù sao mình cũng rời khỏi Sở Bắc rồi, chuyện ở đây chẳng liên quan gì đến mình nữa!”

Lâm Thù Nhi đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi.

Sau đó lấy thẻ lên máy bay của mình ra, bước đến lối đi.

...

Tập đoàn Thiên Thành tiến quân vào thị trường ở tỉnh, Lâm Nhã Hiên bận tối tăm mặt mũi.

Mục Hàn không đành lòng nhìn cô vất vả, khoảng thời gian này anh không đến tập đoàn Phi Long mà đến tập đoàn Thiên Thành giúp Lâm Nhã Hiên.

Có sự trợ giúp của Mục Hàn, Lâm Nhã Hiên cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Báo cáo, bên ngoài có hai vị khách đến, nói là người thân của anh Mục”, thư ký của Lâm Nhã Hiên đến thông báo.

“Người thân của tôi?”, Mục Hàn kinh ngạc, nghĩ một lát lại gật đầu nói: “Cô dẫn họ vào đây gặp tôi đi”.

Đó là một người đàn ông trung niên và một thanh niên.

Họ là Sở Lão Lục và Sở Chí Minh.

“Cậu Mục Hàn, cậu chính là cậu chủ Mục Hàn, chúng tôi tìm cậu vất vả quá!”, Sở Lão Lục vừa bước vào đã ôm chầm lấy Mục Hàn, còn suýt bật khóc, nước mắt lưng tròng nói: “Trời không phụ lòng người, hôm nay đã cho tôi tìm thấy cậu rồi!”

“Chờ chút!”, Mục Hàn tránh khỏi cái ôm của Sở Lão Lục, ngạc nhiên hỏi: “Các người là ai?”

“Cậu Mục Hàn, chúng tôi là người bên nhà mẹ của cậu!”, lúc này, Sở Chí Minh nói: “Gia chủ nhà họ Sở chúng tôi là ông ngoại của cậu!”

“Người bên nhà mẹ tôi?”, Mục Hàn cảm thấy thật kỳ quái.

Mẹ mình rõ ràng là con gái nhà họ Mục ở thủ đô.

Hơn nữa, sau khi người phụ nữ đó hay tin mình mang mệnh “Thiên Sát Cô Tinh” đã đuổi mình ra khỏi nhà họ Mục ở thủ đô một cách vô cùng tuyệt tình.

Nhà họ Mục ở thủ đô thậm chí còn vì diệt cỏ tận gốc mà phái sát thủ đuổi cùng giết tận Mục Hàn.

Người phụ nữ đó đâu phải họ Sở.

“Cậu chủ Mục Hàn, để tôi nói cho cậu nghe vậy”, vẻ mặt Sở Lão Lục nghiêm túc giải thích: “Thật ra, vị phu nhân nhà họ Mục ở thủ đô kia căn bản không phải mẹ ruột của cậu”.

“Mẹ ruột thực sự của cậu là con gái của gia chủ nhà họ Sở chúng tôi”.

“Cậu nghĩ thử xem, nếu như cậu thật sự là do vị phu nhân nhà họ Mục ở thủ đô sinh ra, vì sao bà ta lại nhẫn tâm đến vậy, đuổi cùng giết tận cậu? Hổ dữ không ăn thịt con, huống hồ là con người?”

Nghe những lời này của Sở Lão Lục, Mục Hàn hơi sững sờ: “Vậy đã xảy ra chuyện gì?”

“Cậu Mục Hàn, chuyện này liên quan đến chuyện của đời trước, tôi sẽ nói ngắn gọn cho cậu nghe”, Sở Lão Lục nói tiếp: “Năm đó, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Mục ở thủ đô là Mục Thịnh Uy đến Đông Hải, vừa gặp đã yêu mẹ ruột cậu, hai người cứ thế tự hứa hẹn chuyện cả đời, cũng là khi ấy mẹ cậu đã mang thai cậu”.

“Nhưng sau khi Mục Thịnh Uy quay về thủ đô, vì lợi ích gia tộc lại kết thông gia với một gia tộc khác, vứt bỏ lời ước hẹn kết hôn cùng mẹ cậu. Cuối cùng, mẹ cậu mang thai chín tháng mười ngày, sau khi sinh con liền đưa cậu đến nhà họ Mục ở thủ đô, quỳ ở đó ba ngày ba đêm, cầu xin nhà họ Mục cho cậu một danh phận”.

“Cuối cùng nhà họ Mục ở thủ đô cũng đồng ý, nhưng với điều kiện là mẹ cậu phải cắt đứt mọi liên lạc với Mục Thịnh Uy”.

“Nhà họ Sở chúng tôi cũng bởi vì vậy mà từ trước tới nay không dám nhận lại cậu”.

Nghe Sở Lão Lục nói xong, Mục Hàn ngẩn người.

Anh luôn cho rằng, mình là con của Mục Thịnh Uy và người phụ nữ kia.

Thật không ngờ mọi chuyện lại là thế này.

“Cậu Mục Hàn, ông ngoại cậu biết cậu lưu lạc bên ngoài phải chịu nhiều khổ cực, đặc biệt là sau khi cậu bị nhà họ Mục ở thủ đô đuổi giết, ông ấy vẫn luôn một mực tìm kiếm tung tích của cậu”.

“Hôm nay khó khăn lắm mới tìm thấy cậu, cậu cùng chúng tôi về nhà họ Sở đi!”

Sở Lão Lục vô cùng xúc động nói.

“Đúng đó!”, Sở Chí Minh cũng tiếp lời: “Nhà họ Sở chúng tôi là vương tộc, vào nhà họ Sở rồi, cậu sẽ tha hồ hưởng thụ vinh hoa phú quý!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương