Diêm Vương Xuống Núi
-
Chương 24: C24: Lôi ra ngoài
Nhìn thấy Trần Bách Phú, Khương Tử Kỳ đổi luôn giọng châm chọc khi nói chuyện với Tô Vũ, cô ta chủ động tiến lên, đưa tay ra làm tư thế nói: "Quản lý Trần, tối nay ngài có rảnh không? Tôi biết một quán bar..."
Vừa nói, Khương Tử Kỳ vừa to gan dựa sát vào người Trần Bách Phú.
Nhưng Trần Bách Phú lại đẩy Khương Tử Kỳ ra, ông ta tò mò nói: "Tử Kỳ, cô quen cậu Tô Vũ à?"
"Ừm, tôi quen anh ta." Khương Tử Kỳ thoải mái nói: "Anh ta là một kẻ..."
Không đợi Khương Tử Kỳ nói hết câu, Trần Bách Phú đã mỉm cười nói: "Tử Kỳ à, gần đây cô có biểu hiện rất tốt ở Phòng thương mại Lộc Nguyệt, tôi định để cô làm giám đốc phòng nhân sự, ý cô thế nào?"
"Thật ạ?" Khương Tử Kỳ mừng rỡ.
Giám đốc phòng nhân sự, vậy sẽ là nhân viên cấp cao nòng cốt của Phòng thương mại Lộc Nguyệt.
Nói không thể đùa. Sau hôm nay.
Khương Tử Kỳ cô ta có thể nghịch chuyển nhân sinh, thậm chí Lục Tuyên Nghi gặp cô ta, cũng phải gọi cô ta một tiếng chị Tử Kỳ.
"Quân tử không nói chơi, lát nữa cô tới chỗ tiểu Lưu làm thủ tục thăng chức nhé."
Trần Bách Phú chịu để cho Khương Tử Kỳ thăng chức, hoàn toàn là do nể mặt Tô Vũ.
Suy cho cùng, Tô Vũ là người được Chúc Lăng Thiên sắp xếp vào vị trí chủ tịch Phòng thương mại Lộc Nguyệt. Nếu ông ta nịnh tốt Tô Vũ, sau này ông ta bám vào nhà họ Chúc ở Thục Châu? Há chẳng phải sẽ một bước lên trời à?
"Cảm ơn quản lý Trần, cảm ơn quản lý Trần, sau này tôi nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ ở Phòng thương mại Lộc Nguyệt, không phụ sự tín nhiệm của ngài."
Khương Tử Kỳ nói xong, cô ta lại nhướng mày trừng mắt nhìn Tô Vũ: "Tô Vũ, một tên nhà quê như anh còn cứ đứng ỳ ở Phòng thương mại Lộc Nguyệt chúng tôi làm cái gì? Còn không mau cút đi! Tôi nói cho anh biết, bây giờ tôi là giám đốc nhân sự của Phòng thương mại Lộc Nguyệt, tôi không gật đầu thì không ai ở Phòng thương mại Lộc Nguyệt dám cho anh làm việc ở đây! Anh đấy, cứ thành thật cút đi nhặt rác đi!"
Hít.
Khương Tử Kỳ vừa cất lời, Trần Bách Phú ở bên cạnh lập tức ngây ngẩn cả người.
Nhưng không đợi ông ta giải thích, Tô Vũ đã lạnh lùng nói: "Trần Bách Phú, ông có ý gì hả? Tôi đang định đuổi Khương Tử Kỳ ra khỏi Phòng thương mại Lộc Nguyệt, ông lại thăng chức cho cô ta, thế chẳng phải ông muốn chống đối tôi à?"
"Không, không, tổng giám đốc Tô, chuyện này là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi, †ôi tưởng Khương Tử Kỳ là bạn ngài."
Trần Bách Phú sợ đến nỗi quỳ bụp một cái xuống đất, đồng thời ông ta lại tát bốp vào má Khương Tử Kỳ: "Khương Tử Kỳ, con mẹ cô, cô là một đứa rẻ tiền, cô dám mắng tổng giám đốc Tô là đồ nhà quê? Bắt anh ấy cút ra khỏi Phòng thương mại Lộc Nguyệt? Cô là cái thá gì hả?"
"Người đâu, tát vỡ mồm Khương Tử Kỳ cho tôi, ai bảo cô ta miệng chó không nói được lời tử tế, đắc tội chủ tịch Tô!"
Trần Bách Phú vừa dứt lời, từ xa liền có mấy bảo vệ chảy tới.
Mấy bảo vệ này giơ tay lên là bắt đầu tát vào mặt Khương Tử Kỳ.
Bốp! bốp!
Sau vài cái tát, miệng Khương Tử Kỳ đầy máu: "Quản, quản lý Trần, ngài nói Tô Vũ là chủ tịch của Phòng thương mại Lộc Nguyệt?" Đồng tử Khương Tử Kỳ co rút, cô ta cảm thấy thật khó tin.
Tô, Tô Vũ không phải là người trên núi sao?
Sao chớp mắt một cái.
Đã trở thành chủ tịch của Phòng thương mại Lộc Nguyệt rồi vậy?
"Cô nói nhảm, sếp Tô không phải chủ tịch của Phòng thương mại Lộc Nguyệt, chẳng lẽ là cô chắc?"
Trần Bách Phú nói xong, ông ta lại giơ chân đạp Khương Tử Kỳ một cái: "Mấy người các cậu ném loại người ngu xuẩn mắt chó coi thường người khác này ra ngoài cho tôi, sau này cô ta mà còn dám tới Phòng thương mại Lộc Nguyệt? Thì các cậu biết tay."
"Không, đừng, quản lý Trần, cầu xin ngài đừng đuổi tôi. Tôi không thể mất đi công việc ở Phòng thương mại Lộc Nguyệt."
Khương Tử Kỳ vội vàng ôm lấy chân Trần Bách Phú. Nhưng Trần Bách Phú lại chẳng thèm nhìn cô ta.
Thấy thế, Khương Tử Kỳ lại nhìn sang Tô Vũ rồi nghẹn ngào nói: "Tổng, tổng giám đốc Tô, tôi sai rồi, tôi không nên sỉ nhục anh. Cầu xin anh tha thứ cho tôi. Không có công việc ở Phòng thương mại Lộc Nguyệt thì tôi sẽ chết mất. Trước đó, bố tôi đắc tội người ta, người đó đó kiêng dè Phòng thương mại Lộc Nguyệt nên mới không dám ra tay với nhà tôi..."
"Khương Tử Kỳ, cô sống hay chết thì liên quan gì đến tôi?"
Tô Vũ lạnh lùng nói: "Cô có ngày hôm nay, đều là do cô gieo gió gặt bão."
"Không, không phải, tôi không có gieo gió gặt bão, tôi chỉ nhất thời hồ đồ thôi, chỉ cần tổng giám đốc Tô chịu bỏ qua cho tôi lần này, tôi có thể làm bất cứ việc gì, tôi, tôi rất ngoan, tối nay tôi có thể bồi tổng giám đốc qua đêm, dáng người tôi đẹp, hơn nữa chân tôi..."
Bốp!
Khương Tử Kỳ đang nói, Trần Bách Phú lại đạp cô ta phát nữa: "Một con hàng nát còn muốn leo lên giường của tổng giám đốc Tô? Cô cũng không soi gương xem cô có xứng không? Tổng giám đốc Tô có thân phận gì? Ở Giang Nam, cậu ấy
muốn chơi người phụ nữ nào chả được? Sao phải chơi cô?” . Đọc 𝙩𝗿uyện chuẩn không ~ T 𝖱ÙMT𝖱𝑈𝘠Ệ𝗡﹒𝘃n ~
"Tôi, tôi..."
Khương Tử Kỳ không cam tâm khóc lóc kể lể: "Tôi biết sai thật rồi, sau này tôi không dám mắt chó coi thường người khác nữa. Hay là, hay là tôi ở lại Phòng thương mại Lộc Nguyệt dọn vệ sinh cũng được, tôi..."
"Lôi ra ngoài!"
Trần Bách Phú không thèm nhìn Khương Tử Kỳ nữa.
Dưới cơn tuyệt vọng, Khương Tử Kỳ nghẹn ngào kêu lên: "Không! Tôi không muốn đi! Lục Tuyên Nghị, cô là đồ lừa đảo, cô bảo Tô Vũ không xứng với cô, nhưng rõ ràng Tô Vũ là chủ tịch của Phòng thương mại Lộc Nguyệt! Tôi hận cô, hận cô... cô đã phá hủy cuộc đời tôi, cô là đồ tiện nhân!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook