Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết
-
Chương 37: Đều là thật
Phương Châu nhìn cậu thanh niên trên sân khấu, lúc đối phương xé bức tranh, ông cảm thấy mình như một người chết đuối đột nhiên được cứu lên bờ, cảm giác tất cả đột nhiên trở nên tốt đẹp hơn.
Trong thời khắc này, Phương Châu đột nhiên hiểu dụng ý của đối phương, ông đứng dậy, nhìn lên sân khấu: "Cậu tiêu năm triệu mua một bức tranh giả, mục đích để tôi thoải mái hơn, để có thể hợp tác với các cậu?"
Trương Hùng giơ một ngón tay: "Tổng cộng có hai điểm, ông nói trúng một điểm, tôi xé bức tranh này đúng để khiến ông thoải mái hơn một chút, là một nhà sưu tầm, rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan thực sự rất khó chịu, tôi hiểu rất rõ điều đó, tôi muốn dùng cách này để đổi lấy cơ hội hợp tác của chúng ta".
Sắc mặt Phương Châu hiện lên nụ cười: "Cậu nói có hai điểm, điểm một tôi nói đúng rồi, vậy điểm hai thì sao?"
Khóe miệng Trương Hùng cong lên, mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào Phương Châu: "Ai bảo ông bức tranh này là hàng giả?"
"Cái gì! Cậu!", trên mặt Phương Châu hiện lên sự kinh ngạc.
Trương Hùng bước xuống, đi đến trước mặt Phương Châu: "Bức tranh trong tay tôi là bản gốc, mà bức ở nhà ông cũng là bản gốc".
"Ha ha, đúng là nực cười!", Tống Đào ngồi cách Phương Châu không xa cười òa lên: "Thế ý cậu là Diêm đại sư thời Đường có tổng cộng hai bức Đông Mai lưu truyền đến bây giờ?"
Trương Hùng trợn trừng mắt nhìn Tống Đào: "Đừng có dùng đầu óc thiếu hiểu biết của anh ra để kiêu căng với người khác, chỉ làm trò cho thiên hạ thôi".
Tống Đào bị lời Trương Hùng nói làm cho sững sờ, sau đó mặt anh ta hiện lên lửa giận, hắn chỉ là một thằng chạn vương mà cũng dám nói mình á?
"Tôi thiếu hiểu biết? Được, tôi muốn nghe anh nói xem, tôi thiếu hiểu biết chỗ nào, anh nói hai bức họa kia đều là bản gốc, đó chẳng phải thiếu hiểu biết sao?"
"Giấy tuyên”, Trương Hùng chỉ vào giấy của bức tranh:"Người hiểu về quốc họa sẽ biết, giấy tuyên chia thành sinh tuyên, thục tuyên, bán thục tuyên, còn có giấy tuyên kép, loại hai tầng, ba tầng, nếu như giấy tuyên kép ngấm nước, nó sẽ từ từ tách ra, một tờ giấy có thể chia làm hai, Diêm đại sư là họa sĩ lớn thời Đường, nét bút chắc chắn, mực thấm qua giấy, vẫn có thể nhìn rõ bức họa qua lớp giấy thứ hai, vậy nên có thể nói hai bức tranh này đều là bản gốc, chủ tịch Phương, nếu như tôi đoán không nhầm, bức Đông Mai trong nhà ông, giấy vẽ ngả màu vàng nghiêm trọng, mực cũng đậm hơn bức này mấy phần đúng không?"
Chủ tịch Phương suy nghĩ hai giây, sau đó gật đầu: "Đúng vậy, bức Đông Mai trong nhà tôi, mực đậm hơn bức này nhiều".
"Đó là vì bức trong nhà ông là lớp trên, còn bức này là lớp dưới".
"Vớ vẩn!", Tống Đào lạnh lùng hừ một tiếng: "Trên thế giới có nhiều bức họa nổi tiếng như vậy, nhưng đây là lần đầu tôi nghe thấy chuyện này".
"Vậy nên mới bảo anh thiếu hiểu biết", Trương Hùng khinh bỉ nhìn Tống Đào, anh có thể nhìn thấu tên này đang thọc gậy bánh xe, cố tình gây chuyện.
"Vớ vẩn! Tôi thấy anh đang tìm bừa lý do thôi! Ông Phương, đừng tin hắn!"
Phương Châu nghi ngờ, ông cũng không biết mình có nên tin Trương Hùng không.
"Ông Phương, ông Phương, ông quả nhiên là ở đây, hy vọng tôi không đến muộn!", một giọng nói già nua đột nhiên vang lên.
Nhìn về phía phát ra giọng nói đó, chủ nhân giọng nói là một ông lão già nua tóc bạc phơ.
"Tôn đại sư?", Phương Châu nhìn ông lão, mặt đầy vẻ kinh ngạc: "Tôn đại sư, ông chẳng phải đang ở thủ đô sao, sao lại chạy đến Ngân Châu?"
"Haizz, chỉ vì một bức tranh, ông còn nhớ bức Đông Mai không? Ba năm trước tôi từng giám định một bức, được ông mua, khoảng thời gian trước tôi lại giám định một bức, lúc đó tôi còn tưởng rằng ông đã Phương bán bức đó đi, nhưng nghĩ kỹ lại, bức tranh ông mua lúc đầu có hơi không khớp vậy nên vội vàng đến đây, không biết có gặp được người mua để giải thích cho người ấy không".
"Giải thích như nào?", Phương Châu hỏi.
"Giải thích rằng trên thế giới này có hai bức Đông Mai, loại giấy vẽ Đông Mai là giấy tuyên kép, khi ngấm nước sẽ chia làm hai, Diêm đại sư thời cổ đại khi vẽ mực thấm qua giấy, sau khi giấy tuyên chia làm hai, trên đời này sẽ có hai bức Đông Mai, một bức màu đậm, một bức màu nhạt, nhưng đều là bản gốc!", lời Tôn đại sư nói giống y hệt với lời Trương Hùng nói.
"Chuyện này!", Phương Châu há hốc mồm nhìn Trương Hùng.
"Trên đời này chỉ có một bức Đông Mai ở chỗ chủ tịch Phương, là bức độc nhất vô nhị", nắm đấm đang cuộn tròn của Trương Hùng chợt thả lỏng ra.
Bức Đông Mai bị xé vụn từ từ rơi xuống đất, sau đó bay theo chiều gió, nụ cười trên mặt Phương Châu cũng ngày càng tươi hơn.
Còn về Tống Đào, sắc mặt anh ta càng khó coi hơn, anh ta cảm thấy lần này mình thực sự biến thành thằng hề, trở thành lá xanh tôn lên bông hoa đỏ.
"Ha ha ha, cậu Trương, cách làm của cậu Trương thực sự khiến tôi thoải mái hơn nhiều, với một thương nhân chỉ thích nhìn thấy cái lợi trong gian ngắn như tôi đúng là thiếu nhìn xa trông rộng, chỉ chăm chăm cái lợi trước mắt", Phương Châu dùng ánh mắt tán dương nhìn Trương Hùng sau đó vỗ vai anh, sau đó lại nhìn Lâm Thanh Hy: "Tổng giám đốc Lâm, chồng cô đã giúp tôi nhìn thấy lợi nhuận trong thời gian ngắn của lần hợp tác này, vậy sau đây chúng ta cùng bàn về lợi nhuận trong thời gian dài đi".
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thanh Hy lóe sáng: "Cảm ơn chủ tịch Phương".
"Cảm ơn tôi làm gì, chỉ có thể nói vợ chồng hai người lợi hại, lợi hại thật, ha ha ha!", Phương Châu giơ ngón cái lên.
Lâm Thanh Hy vô cùng mừng rỡ, sự mừng rỡ này một phần đến từ sự hợp tác bước đầu thành công với Phương Châu, nhưng niềm vui lớn nhất là vì Trương Hùng thực sự giải quyết được chuyện này.
Sau khi đi ra khỏi triển lãm, Milan vì có việc nên đi trước, trên đường về nhà chỉ có Trương Hùng và Lâm Thanh Hy.
Lâm Thanh Hy lái xe, Trương Hùng ngồi trên ghế phó lái.
"Sao anh biết chuyện liên quan đến bức quốc họa?", Lâm Thanh Hy liếc nhìn Trương Hùng, tiếp tục lái xe.
"Anh...", Trương Hùng giơ điện thoại, đang chuẩn bị nói.
"Đừng nói với tôi là anh tra trên mạng, trên mạng không có thứ đó, tôi tra rồi, hơn nữa anh chỉ dựa vào những tư liệu trên mạng làm sao đoán được bức tranh đó là bản gốc, dám tự quyết mua lại với giá năm triệu, sau đó xé rách nó?", Lâm Thanh Hy nhướn mày.
"Hi hi", Trương Hùng mỉm cười: "Sếp Lâm, bị em phát hiện rồi, đúng là không phải do anh tra trên mạng, trước khi anh đến đây, vô tình nghe thấy Tôn đại sư nhắc đến trên thế giới này có hai bức Đông Mai nên ghi nhớ thôi".
“Hóa ra là vậy", Lâm Thanh Hy gật đầu, tán thưởng nhìn Trương Hùng: "Có vẻ như năng lực quan sát và ghi nhớ của anh cũng không tồi".
"Cảm ơn sếp Lâm đã khen", Trương Hùng gật đầu, trong lòng cảm thấy rất vui, đàn ông hoàn thành tốt chuyện gì đó đều để nhận được sự công nhận của người phụ nữ của mình mà thôi.
Xe lái vào Tắc Thượng Thủy Hương, đây là lần đầu Lâm Thanh Hy đưa Trương Hùng về nhà, sau khi Trương Hùng xuống xe, Lâm Thanh Hy lại phi nhanh đến công ty, bắt đầu hoàn thành kế hoạch hợp tác với chủ tịch Phương.
Trong thời khắc này, Phương Châu đột nhiên hiểu dụng ý của đối phương, ông đứng dậy, nhìn lên sân khấu: "Cậu tiêu năm triệu mua một bức tranh giả, mục đích để tôi thoải mái hơn, để có thể hợp tác với các cậu?"
Trương Hùng giơ một ngón tay: "Tổng cộng có hai điểm, ông nói trúng một điểm, tôi xé bức tranh này đúng để khiến ông thoải mái hơn một chút, là một nhà sưu tầm, rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan thực sự rất khó chịu, tôi hiểu rất rõ điều đó, tôi muốn dùng cách này để đổi lấy cơ hội hợp tác của chúng ta".
Sắc mặt Phương Châu hiện lên nụ cười: "Cậu nói có hai điểm, điểm một tôi nói đúng rồi, vậy điểm hai thì sao?"
Khóe miệng Trương Hùng cong lên, mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào Phương Châu: "Ai bảo ông bức tranh này là hàng giả?"
"Cái gì! Cậu!", trên mặt Phương Châu hiện lên sự kinh ngạc.
Trương Hùng bước xuống, đi đến trước mặt Phương Châu: "Bức tranh trong tay tôi là bản gốc, mà bức ở nhà ông cũng là bản gốc".
"Ha ha, đúng là nực cười!", Tống Đào ngồi cách Phương Châu không xa cười òa lên: "Thế ý cậu là Diêm đại sư thời Đường có tổng cộng hai bức Đông Mai lưu truyền đến bây giờ?"
Trương Hùng trợn trừng mắt nhìn Tống Đào: "Đừng có dùng đầu óc thiếu hiểu biết của anh ra để kiêu căng với người khác, chỉ làm trò cho thiên hạ thôi".
Tống Đào bị lời Trương Hùng nói làm cho sững sờ, sau đó mặt anh ta hiện lên lửa giận, hắn chỉ là một thằng chạn vương mà cũng dám nói mình á?
"Tôi thiếu hiểu biết? Được, tôi muốn nghe anh nói xem, tôi thiếu hiểu biết chỗ nào, anh nói hai bức họa kia đều là bản gốc, đó chẳng phải thiếu hiểu biết sao?"
"Giấy tuyên”, Trương Hùng chỉ vào giấy của bức tranh:"Người hiểu về quốc họa sẽ biết, giấy tuyên chia thành sinh tuyên, thục tuyên, bán thục tuyên, còn có giấy tuyên kép, loại hai tầng, ba tầng, nếu như giấy tuyên kép ngấm nước, nó sẽ từ từ tách ra, một tờ giấy có thể chia làm hai, Diêm đại sư là họa sĩ lớn thời Đường, nét bút chắc chắn, mực thấm qua giấy, vẫn có thể nhìn rõ bức họa qua lớp giấy thứ hai, vậy nên có thể nói hai bức tranh này đều là bản gốc, chủ tịch Phương, nếu như tôi đoán không nhầm, bức Đông Mai trong nhà ông, giấy vẽ ngả màu vàng nghiêm trọng, mực cũng đậm hơn bức này mấy phần đúng không?"
Chủ tịch Phương suy nghĩ hai giây, sau đó gật đầu: "Đúng vậy, bức Đông Mai trong nhà tôi, mực đậm hơn bức này nhiều".
"Đó là vì bức trong nhà ông là lớp trên, còn bức này là lớp dưới".
"Vớ vẩn!", Tống Đào lạnh lùng hừ một tiếng: "Trên thế giới có nhiều bức họa nổi tiếng như vậy, nhưng đây là lần đầu tôi nghe thấy chuyện này".
"Vậy nên mới bảo anh thiếu hiểu biết", Trương Hùng khinh bỉ nhìn Tống Đào, anh có thể nhìn thấu tên này đang thọc gậy bánh xe, cố tình gây chuyện.
"Vớ vẩn! Tôi thấy anh đang tìm bừa lý do thôi! Ông Phương, đừng tin hắn!"
Phương Châu nghi ngờ, ông cũng không biết mình có nên tin Trương Hùng không.
"Ông Phương, ông Phương, ông quả nhiên là ở đây, hy vọng tôi không đến muộn!", một giọng nói già nua đột nhiên vang lên.
Nhìn về phía phát ra giọng nói đó, chủ nhân giọng nói là một ông lão già nua tóc bạc phơ.
"Tôn đại sư?", Phương Châu nhìn ông lão, mặt đầy vẻ kinh ngạc: "Tôn đại sư, ông chẳng phải đang ở thủ đô sao, sao lại chạy đến Ngân Châu?"
"Haizz, chỉ vì một bức tranh, ông còn nhớ bức Đông Mai không? Ba năm trước tôi từng giám định một bức, được ông mua, khoảng thời gian trước tôi lại giám định một bức, lúc đó tôi còn tưởng rằng ông đã Phương bán bức đó đi, nhưng nghĩ kỹ lại, bức tranh ông mua lúc đầu có hơi không khớp vậy nên vội vàng đến đây, không biết có gặp được người mua để giải thích cho người ấy không".
"Giải thích như nào?", Phương Châu hỏi.
"Giải thích rằng trên thế giới này có hai bức Đông Mai, loại giấy vẽ Đông Mai là giấy tuyên kép, khi ngấm nước sẽ chia làm hai, Diêm đại sư thời cổ đại khi vẽ mực thấm qua giấy, sau khi giấy tuyên chia làm hai, trên đời này sẽ có hai bức Đông Mai, một bức màu đậm, một bức màu nhạt, nhưng đều là bản gốc!", lời Tôn đại sư nói giống y hệt với lời Trương Hùng nói.
"Chuyện này!", Phương Châu há hốc mồm nhìn Trương Hùng.
"Trên đời này chỉ có một bức Đông Mai ở chỗ chủ tịch Phương, là bức độc nhất vô nhị", nắm đấm đang cuộn tròn của Trương Hùng chợt thả lỏng ra.
Bức Đông Mai bị xé vụn từ từ rơi xuống đất, sau đó bay theo chiều gió, nụ cười trên mặt Phương Châu cũng ngày càng tươi hơn.
Còn về Tống Đào, sắc mặt anh ta càng khó coi hơn, anh ta cảm thấy lần này mình thực sự biến thành thằng hề, trở thành lá xanh tôn lên bông hoa đỏ.
"Ha ha ha, cậu Trương, cách làm của cậu Trương thực sự khiến tôi thoải mái hơn nhiều, với một thương nhân chỉ thích nhìn thấy cái lợi trong gian ngắn như tôi đúng là thiếu nhìn xa trông rộng, chỉ chăm chăm cái lợi trước mắt", Phương Châu dùng ánh mắt tán dương nhìn Trương Hùng sau đó vỗ vai anh, sau đó lại nhìn Lâm Thanh Hy: "Tổng giám đốc Lâm, chồng cô đã giúp tôi nhìn thấy lợi nhuận trong thời gian ngắn của lần hợp tác này, vậy sau đây chúng ta cùng bàn về lợi nhuận trong thời gian dài đi".
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thanh Hy lóe sáng: "Cảm ơn chủ tịch Phương".
"Cảm ơn tôi làm gì, chỉ có thể nói vợ chồng hai người lợi hại, lợi hại thật, ha ha ha!", Phương Châu giơ ngón cái lên.
Lâm Thanh Hy vô cùng mừng rỡ, sự mừng rỡ này một phần đến từ sự hợp tác bước đầu thành công với Phương Châu, nhưng niềm vui lớn nhất là vì Trương Hùng thực sự giải quyết được chuyện này.
Sau khi đi ra khỏi triển lãm, Milan vì có việc nên đi trước, trên đường về nhà chỉ có Trương Hùng và Lâm Thanh Hy.
Lâm Thanh Hy lái xe, Trương Hùng ngồi trên ghế phó lái.
"Sao anh biết chuyện liên quan đến bức quốc họa?", Lâm Thanh Hy liếc nhìn Trương Hùng, tiếp tục lái xe.
"Anh...", Trương Hùng giơ điện thoại, đang chuẩn bị nói.
"Đừng nói với tôi là anh tra trên mạng, trên mạng không có thứ đó, tôi tra rồi, hơn nữa anh chỉ dựa vào những tư liệu trên mạng làm sao đoán được bức tranh đó là bản gốc, dám tự quyết mua lại với giá năm triệu, sau đó xé rách nó?", Lâm Thanh Hy nhướn mày.
"Hi hi", Trương Hùng mỉm cười: "Sếp Lâm, bị em phát hiện rồi, đúng là không phải do anh tra trên mạng, trước khi anh đến đây, vô tình nghe thấy Tôn đại sư nhắc đến trên thế giới này có hai bức Đông Mai nên ghi nhớ thôi".
“Hóa ra là vậy", Lâm Thanh Hy gật đầu, tán thưởng nhìn Trương Hùng: "Có vẻ như năng lực quan sát và ghi nhớ của anh cũng không tồi".
"Cảm ơn sếp Lâm đã khen", Trương Hùng gật đầu, trong lòng cảm thấy rất vui, đàn ông hoàn thành tốt chuyện gì đó đều để nhận được sự công nhận của người phụ nữ của mình mà thôi.
Xe lái vào Tắc Thượng Thủy Hương, đây là lần đầu Lâm Thanh Hy đưa Trương Hùng về nhà, sau khi Trương Hùng xuống xe, Lâm Thanh Hy lại phi nhanh đến công ty, bắt đầu hoàn thành kế hoạch hợp tác với chủ tịch Phương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook