Diêm Vương Canh Ba
-
Chương 15: TRỐN TRÁNH
Cảnh Uyên uống xong chén thuốc bổ xương mà Bạch Cơ đưa tới, liền xem tấm thiếp trên mặt bàn, ba chữ Nghiêm Bội Lăng hiện lên rõ ràng đến mức y không thể không bận tâm.
"Từ chối đi." Cảnh Uyên ném tấm thiếp xuống đất. Có người muốn mua mạng của Nghiêm Bội Lăng. Vụ làm ăn tổn hại đến bằng hữu đương nhiên y không nhận. "Gửi thư đến Hà Nam, bảo hắn tự cẩn thận."
Bạch Cơ hiểu ý, nói: "Cung chủ, thật ra huynh ấy chưa rời khỏi đây. Huynh ấy vẫn đang lưu lại tại một phủ đệ ngoài thành."
"Hắn làm gì ở đó?"
"Nghe đồn là..." Bạch Cơ cười gượng, không biết nói sao cho đúng, nên quyết định nói trực tiếp: "phiêu kỹ."
"Tên ngông cuồng không sợ trời không sợ đất này...mặc kệ hắn đi." Cảnh Uyên mắng xong thì đẩy xe lăn đến chiếc bàn gỗ thấp đặt trong góc phòng, trên bày cây cầm phỉ thúy, bảy dây đã đứt mất một. "Vẫn chưa tìm được người sửa nó sao?"
"Đều nói dây đàn được làm từ băng ti quá quý hiếm, không thể tìm được vật thay thế cho nó." Bạch Cơ đáp.
Cảnh Uyên thở dài: "Ta đúng là vô dụng, những thứ tỷ tỷ để lại cho ta, cái thì làm mất, cái thì đã hư, không sao hồi phục được như xưa. Cũng như tỷ tỷ, ra đi rồi không thể quay lại."
"Cung chủ bớt thương tâm, Bạch Cơ nhất định sẽ dốc sức tìm cho bằng được băng ti mới thôi."
"Không cần nữa, ngươi cũng vất vả nhiều rồi, lui ra ngoài đi."
Cảnh Uyên ở lại trong thư phòng xem sách, vô tình ngủ quên. Lúc tỉnh dậy, y ngửi được mùi rượu nồng nặc, là Túy Hồng Nhan mà Nghiêm Bội Lăng thích nhất. Cảnh Uyên chống tay ngồi dậy, quả nhiên Nghiêm Bội Lăng đã tới, còn ôm theo vài vò Túy Hồng Nhan ngồi uống một mình.
"Đã thức?" Nghiêm Bội Lăng ném một vò sang chỗ Cảnh Uyên. Cảnh Uyên nhanh nhạy chụp lấy nhưng không uống mà đặt xuống bàn.
"Sao còn chưa chịu về Hà Nam?"
"Đâu phải lúc nào cũng rảnh rỗi mà đến kinh thành dạo chơi? Vậy nên đã đến thì phải chơi thật thỏa thích rồi mới về. Có điều, ta nói chứ, Túy Hồng Nhan ở kinh thành ủ kém chỗ ta quá. Lẽ nào ta phải mở một tiệm rượu tại kinh thành để dạy cho bọn họ biết Túy Hồng Nhan đích thực là thế nào?"
"Ngươi ăn chơi đủ rồi thì đừng xuất hiện trong tầm mắt của ta nữa. Có người đã trả tiền mua mạng ngươi."
"Thế ngươi nhận lời hay không nhận lời?" Nghiêm Bội Lăng đặt bình rượu xuống, vung quạt lông công ra hỏi.
"Người như ngươi đúng là không nên sống trên đời, nhưng không cần phải lãng phí sức lực của sát thủ Tử Bất Minh. Ngươi tự đoạn kinh mạch mà chết có phải hơn không?"
Nghiêm Bội Lăng cười lớn một trận: "Sống không phong lưu, uổng phí kiếp người. Ta chỉ là học theo lời cổ nhân dạy bảo. Nhưng mà, ta dù sao cũng không bằng Cảnh Uyên ngươi nha. Người si tình với ngươi thậm chí có thể chết cho ngươi. Thiên hạ đệ nhất mỹ nam, sáu chữ này gán lên người ngươi cũng chẳng khoa trương chút nào."
"Lại lảm nhảm. Không việc gì thì đi đi."
Nghiêm Bội Lăng một tay cầm rượu, một tay cầm quạt lảo đảo đứng lên: "Ngươi đuổi thì ta đi. Mai ta sẽ quay về Hà Nam, chỗ rượu còn lại để cho ngươi xem như quà tiễn biệt. Mà ngươi, không có gì để nói với ta sao?"
"Ta cần phải có gì để nói với ngươi sao?" Cảnh Uyên khô khan hỏi lại. Nghiêm Bội Lăng lại cười: "Được lắm, Cảnh Uyên ngươi đúng là rất được."
Nghiêm Bội Lăng ôm vò rượu đi ra cửa, lúc ngang qua hoa viên nghe được tiếng tiêu thổi nên lần mò tới, thấy Lãm Bân đang cùng một thanh niên vóc dáng cao gầy hợp tấu, còn Bạch Cơ ở cạnh cổ vũ cho họ. Chưa từng có cơ hội gặp qua Nhan Duật, tuy nhiên Nghiêm Bội Lăng vẫn đoán được đây là người mà Cảnh Uyên đã lấy, một tiêu sư đơn đơn thuần thuần không dính dáng gì đến chốn giang hồ mưa máu gió tanh. Từ ánh mắt Nhan Duật, Nghiêm Bội Lăng nhìn ra cả bầu trời tự do.
Nghiêm Bội Lăng tự lẩm nhẩm: "Ra là hắn thích một người như vậy. Cũng phải, sói đều bị cừu hấp dẫn."
Bạch Cơ thoáng thấy Nghiêm Bội Lăng, bèn rời khỏi trước đi đến chỗ y, gật đầu chào một cái.
"Muội vẫn khỏe?"
Bạch Cơ cười: "Huynh đến thăm cung chủ?"
"Hắn có muội bên cạnh chăm sóc, lúc nào chẳng mạnh khỏe mà cần huynh tới thăm? Huynh chỉ đến để xem mặt người hắn thích thôi. Ai bảo hắn giấu người này quá kỹ?"
Bạch Cơ đi theo Cảnh Uyên nhiều năm, cũng hiểu được một chút tâm ý của y: "Cung chủ không muốn Nhan công tử gặp mặt những người trong giang hồ, sợ công tử ấy chịu liên lụy."
"Huynh thì cho rằng hắn không muốn thứ mà mình yêu thích bị người khác ngắm nhìn chứ chẳng tốt lành như muội nói. Nhưng mà..." Nghiêm Bội Lăng đột nhiên thở dài. "Huynh nhớ trước đây cũng ở mái đình này, a tỷ ngồi bên song chắn thêu áo mới, còn huynh, Tào Liêm, Cảnh Uyên thì chạy chơi ở phía trước. Đó...chính là cái chỗ cây liễu bên hồ." Nghiêm Bội Lăng càng nói càng như nhập tâm vào dòng hoài niệm, chất giọng cũng trầm buồn thấy rõ. "Năm ấy, a tỷ nói huynh thông minh và hiểu chuyện nhất trong ba đứa, nếu là nữ nhi thì tốt rồi, mai này lớn lên sẽ gả cho Cảnh Uyên. Vì một câu nói này của a tỷ, Tào Liêm giận huynh suốt mấy tháng. Nghĩ lại thì từ khi còn rất nhỏ, Cảnh Uyên đã luôn nổi bật như thế, luôn là tâm điểm mà mọi người tranh giành. Chỉ đáng tiếc, trưởng thành rồi cái gì cũng thay đổi. A tỷ không còn nữa. Giờ ở bên cạnh Cảnh Uyên không phải huynh, cũng không phải Tào Liêm, mà lại là một người khác."
Bạch Cơ không biết nên khuyên giải thế nào, nghĩ rồi nói: "Nhan công tử tuyệt đối là người xứng đáng với cung chủ."
Nghiêm Bội Lăng lắc lắc cây quạt trong tay: "Muội nghĩ huynh không cam tâm sao? Cảnh Uyên rõ ràng biết huynh thích hắn, nhưng luôn giả vờ như không biết, với kẻ vô tâm vô phổi như vậy huynh còn gì mà không cam tâm? Huynh đã buông lâu rồi. Chỉ là, tên Tào Liêm ngu ngốc đó cứ cố chấp mãi không buông, nói cũng không chịu nghe. Mà thôi...huynh về ôm ấp mỹ nhân đây. Muội cũng nên lo gả đi là vừa. Cảnh Uyên đúng là đáng trách, để mỹ nhân như muội cứ phòng không đơn lạnh."
"Muội sao gọi là mỹ nhân được? Huống hồ, muội chỉ muốn tận trung với cung chủ, nhất thời chưa muốn nghĩ đến chuyện thành thân."
"Muội cẩn thận kẻo chết già bên cạnh Cảnh Uyên."
Tiễn biệt Nghiêm Bội Lăng xong, Bạch Cơ quay lại ở cùng Nhan Duật và Lãm Bân thêm lúc nữa. Đến tối, nàng bế Lãm Bân đi ngủ. Nhan Duật không dám về phòng, hắn cứ đứng nấn ná ở mái đình nhìn trăng, một hồi bị gió lạnh thổi vào hắt xì mấy cái, chịu không nổi nữa mới thiểu não quay về.
Cảnh Uyên cầm dải lụa trắng mân mê ngồi trên giường, chiếc xe lăn đặt trong một góc gần cuối giường. Y thấy Nhan Duật vào phòng liền bỏ dải lụa xuống, một tay vươn về phía hắn vẫy: "Lại đây!"
Nhan Duật run rẩy cầm cây tiêu, không dám bước tới: "Cảnh Uyên, tha cho ta."
"Ngươi đến giờ này mới về, là có lòng muốn trốn ta phải không?"
"Ta..." Nhan Duật nói không nên lời, đích thực là Cảnh Uyên đã đọc thấu suy nghĩ của hắn.
"Ở Vu Hàm Cung này, ngươi có thể trốn đến đâu? Ta cũng muốn xem thử. Ngươi lại hay không lại?"
Nhan Duật cúi đầu, những ngón tay bám víu vào cây tiêu một cách bất lực. Cuối cùng, hắn cũng phải bỏ cây tiêu lên bàn tiến lại chỗ Cảnh Uyên. Cảnh Uyên đứng lên, trút bỏ y phục của hắn và trói hai tay hắn giơ lên khỏi đầu. Giọt nước mắt của Nhan Duật chầm chậm chảy ra khóe mắt. Hắn không tình nguyện nhưng vô phương chống trả.
Cảnh Uyên cắn lên má hắn, mơn trớn từ ngực hắn xuống eo: "Đừng làm ra bộ dạng như sắp chết đến nơi. Lạc thú này cũng không phải chỉ mình ta cảm nhận được."
Cảnh Uyên đem ngón tay trực tiếp tiến công vào vùng cấm của Nhan Duật, chỉ qua vài lần trêu đùa đã khiến bên trong ướt mềm.
"Xem này, ngươi cũng thích mà phải không?"
"Ta không..." Nhan Duật chưa nói hết, Cảnh Uyên đã cấu nhẹ vào địa phương nhạy cảm nhất, khiến hắn tê đến mức sắp ngã quỵ, may mà được Cảnh Uyên ôm eo giữ lại.
Cảnh Uyên cười khẽ, bế hắn một thân trần trụi lên giường, lấy lọ thuốc nước gì đó đổ ra đầy tay. Nhan Duật bàng hoàng: "Đó là gì?"
"Qua vài đêm, cơ thể này cũng đã quen với ta rồi, đến lúc ta không cần phải kìm chế nữa. Đây là tình dược của Tây Vực. Đêm nay, chúng ta hãy hoang dại một phen."
"Không! Ta không muốn!" Nhan Duật lắc đầu liên tục, co ro trốn vào góc giường nhưng bị Cảnh Uyên dùng lực hung hăng lôi ra, tẩm đầy thuốc lên cửa hậu huyệt rồi lại ấn vào trong.
Nhan Duật lập tức cảm nhận được có một cỗ nhiệt khí từ bên dưới lan dần lên cột sống rồi tỏa ra toàn thân, lúc đầu chỉ nóng tầm một cái hơ tay trên lò sưởi, sau vô cùng bức bối, ngỡ như có thể thiêu sống hắn.
"Cảnh Uyên...ta...buông tha ta...ta xin ngươi..."
Cảnh Uyên nhìn thấy Nhan Duật ôm chăn, quằn quại cầu xin, trong lòng phấn chấn lạ thường. Y nằm xuống bên cạnh, vừa vân vê đùi hắn, vừa cắn nhẹ lên tai hắn, cười thấp: "Nhan Duật, ngươi có biết bao nhiêu người ngoài kia mong muốn một ánh nhìn của ta, ta lại chỉ lưu luyến vì ngươi, đó là phúc phận của ngươi, nhưng ngươi dám trốn ta? Ta sẽ khiến cho cơ thể ngươi từ nay về sau không thể nào sống tách rời khỏi ta được."
Cảnh Uyên ôm Nhan Duật, nhưng y không làm gì hơn ngoài việc khiêu khích trên da thịt hắn. Tình dược sục sôi như lửa cháy đến nơi, cộng thêm sự đùa giỡn của Cảnh Uyên, Nhan Duật thống khổ chịu đựng, vặn vẹo đủ mọi hướng. Đứa trẻ bên dưới ngóc lên, hết bắn lại bắn, vẫn không thể giúp hắn giải tỏa được phần nào.
Nhan Duật khóc nấc lên đầu hàng: "Cảnh Uyên, ta không dám...về sau không dám nữa."
"Vậy nói ta nghe xem...hiện giờ ngươi muốn gì nhất?"
"Vào...xin ngươi vào đi..."
Cảnh Uyên xoay người Nhan Duật ngồi đè lên y: "Muốn vào...thì tự ngươi đẩy vào."
Nhan Duật tái mặt, răng cắn vào môi dưới.
"Vào hay không vào tự ngươi quyết định đi."
Nhan Duật nhắm mắt, nước mắt trào ra mãnh liệt hơn, nói như nuốt cả chữ trong nghẹn ngào: "Vào!" Hắn xấu hổ mò tay vào y phục Cảnh Uyên, đem thứ to cứng kia, từng chút từng chút nong vào người, lúc vào được trọn vẹn liền như mưa xuân tháng ba tưới qua trăm hoa, tức thời được bù đắp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook