Diễm Thế Phiên Chi Tân Thanh Niên
Chương 12: Hồi 4: Liên

Phái lập hiến.

Phái lập hiến tức chỉ những kẻ phản vương triều nhà Thanh, yêu cầu cải cách, đồng thời cũng phản đối cách mạng, chủ trương thực hiện chế độ "quân chủ lập hiến" —— Tức tiếp tục duy trì việc lấy hoàn đế Ái Tân Giác La Thanh Triều làm đại diện cho giai cấp địa chủ thống trị. Chủ yếu là chúng là từ phái Duy Tân cấu thành, bao gồm bộ phận địa chủ, thân sĩ, thương nhân. Cho đến tháng 5 năm 1911, chính phủ ngân Thanh ở các tỉnh đại biểu phát động yêu cầu thiết lập nội các trên cả nước, yêu sách vận động lớn, lại bộc phát ra mấy trò khôi hài trong hoàng tộc, mọi người cuối cùng cũng đã nhìn thấu cái chính phủ hủ bại này, hoàn toàn cảm thấy thất vọng. Bộ phận phái lập hiến bắt đầu có khuynh hướng cách mạng như nhau.

"Bắt đầu từ năm Mậu Tuất, phái Duy Tân chúng ta sẽ cùng phái cách mạnh cấp tiến duy trì tín nhiệm. Muốn cứu lấy cục diện nguy vong của Trung Quốc, đầu tiên nhất định phải thay đổi chế độ phong kiến mục nát. Mà khác biệt ở chỗ chúng ta trước sau luôn cho rằng chính thể* là có thể, hơn nữa phải thông qua thủ đoạn hòa bình để hủy bỏ.

[Chính thể*: Đây là hình thức cơ cấu của chính quyền nhà nước. Chính thề và quốc thể phải thích ứng với nhau, chính thể của Trung Quốc là chế độ đại hội đại biểu nhân dân.]

Đây đúng là nguyên nhân phái lập hiến phản đối cách mạng bạo lực. Quốc gia cần hoàng thất. Mà hoàng thất thế nhưng không nhìn thấy thỉnh nguyện của quốc hội phái lập hiến, gạt phăng ý kiến của phái lập hiến, không để ý nguyện của nhân dân vào mắt, khiến lòng người thất vọng khôn nguôi!"

***

Liên ôm Quế Bạch từ trên đệm giường chui ra ngồi cạnh mép giường khanh khanh ta ta không hề để ý có người ở ngoài, càng không thèm nhìn Tổng đốc thao thao bất tuyệt. Liên đưa tay sờ sờ cằm nhọn của Quế Bạch, ngẩng đầu vẻ mặt không hảo ý cười cười nhìn Tổng đốc:

"Đại thúc, đem chuyện này cho ta, chính là như một con hát thôi."

Bàn chuyện quốc gia đại sự lại coi là trò đùa, còn ra thể thống gì? Tổng đốc nổi giận lôi đình mắng:

"Tiểu súc sinh, ngươi rốt cục có nghe ta nói chuyện hay không?"

Quản gia bên cạnh chó cậy gần nhà lập tức tiến lên khiển trách phụ hoạ cho chủ tử nhà mình:

"Ngươi đừng quá phận! Quế tiên sinh từ năm mười một tuổi đã đi bên cạnh chăm sóc lão gia, người dựa vào cái gì mà nói phải là phải. Cho dù là chơi đùa..."

Lời còn chưa nói xong đã bị Liên lao từ trên giường xuống xách cổ áo lên, Liên nhe răng nói:

"Nói chuyện đúng trọng tâm. Đồ của lão tử, lão tử muốn đánh thì đánh, giết thì giết, không tới phiên người ngoài như ngươi khoa tay múa chân."

Nói xong liền quay đầu nhìn về phía Tổng đốc:

"Hơn nữa lão đầu nhi ông năm nay cũng đã năm mươi mấy, đất chôn đến cổ rồi, hắn mới mười lắm, tuổi ông gấp năm lần tuổi hắn. Chờ ông bảy mươi tám mươi hắn còn chưa đến mười tám."

Nói xong liền ném vật cầm trong tay cho quản gia, vỗ vỗ tay, lần nữa ngồi lên giường ôm Quế Bạch.

"Sáng sớm tinh mơ khó tránh khỏi có chút nóng nảy, bực bội khi rời giường mà thôi, đừng coi là thật."

Tống đốc đỡ trán bất đắc dĩ nói:

"Tốt lắm! Tốt lắm! Đừng có lúc nào cũng càn quấy, ta cũng không phải là chỗ để ngươi xả mấy việc thất loạn bát tao gì đó. Vì sao địa phương người ta phái và cách mạng đảng lại bị oanh pháo? Ta âm thầm tiếp xúc với cách mạng đảng triều đình đã biết được bao nhiêu? Chuyện ngày hôm qua có lẽ là một cảnh cáo đối với ta, lại có lẽ chỉ là đơn thuần nhắm vào cách mạng đảng, chúng ta đều không rõ. Ngoài mặt một đối thủ của triều đình trỗng rỗng này có một đại sứ nắm một tỉnh binh quyền ở biên cương sẽ có cố kỵ, nhưng điều kiện tiên quyết là ta còn có mạng sống trở lại nơi lãnh binh của ta."

Tổng đốc xoay người bước ra cửa, đưa lưng về phía Liên:

"Ta phải lập tức phản hồi lệnh vua, ngươi giải quyết hậu quả nơi này cho tốt, người đã chết cần phải cho cách mạng đảng một cái công đạo bày tỏ thành ý. Còn có Đa La Triết Mẫn Bối Lặc Sùng Lợi Minh, Cố sơn bối tử Wagner, ngươi cần phải đề phòng bọn họ một chút, đừng để xảy ra chuyện."

Liên ngồi trên giường le lưỡi vui vẻ nói:

"Biết rồi, biết rồi! Lão gia ngài đi thong thả."

Bạch Quế lặng lẽ xuống giường muốn rời đi nhưng không ngờ bị Liên kéo lại ngã vào lòng Liên. Liên tiến lên liếm bên tai Quế Bạch, cười giống như một con hồ ly:

"Hắc hắc, lão già kia đưa ngươi cho ta."

"Liên nhi! Mau buông ta xuống!"

Quế Bạch còn chưa kịp phản ứng đã bị Liên khiêng lên vai, bước nhanh ra cửa.

"Đừng lộn xộn."

Thị nữ bên ngoài lập tức tiến lên hỏi:

"Liên gia, ngài muốn đi đến chỗ nào? Lão gia đặc biệt phân phó hoàn thành chuyện."

Liên quay đầu lại nói:

"Đương nhiên là đi làm việc vui vẻ sáng sớm a."

Một buổi sáng tinh mơ, trong phủ Tống đốc truyền ra từng trận chửi mắng:

"Buông, Liên nhi."

"Buông tay cho ta, ngươi tên hoa kiểm này!"

"Ta muốn xuống, ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Tên hoa kiểm kia!!!"

Cho dù Quế Bạch có chửi mắng như thế nào, Liên chính là vẫn không thỏa hiệp, không chịu buông người xuống. Một đường từ hậu viện đến trong phủ, bị người trên đường chê cười, Quế Bạch chửi mắng một hồi thấy không có hiệu quả liền đè hai tay lên bả vai Liên há miệng cắn. Nhất thời máu nóng tanh ngọt lan khắp miệng Quế Bạch nhưng Liên vẫn thờ ơ, giống nhưu không có việc gì nói chuyện với Quế Bạch:

"Đúng rồi, ngươi tên gì?"

Quế Bạch nhả ra, trên răng nanh nhỏ trắng noãn tràn đầy vết máu:

"Quan Âm."

Liên nghi hoặc:

"Sao bọn họ lại gọi ngươi là Quế tiên sinh? Quế Quan Âm sao? Tên thật kỳ quái."

"Nghệ danh của ta là Quế Bạch!"

Trước đây là một con hát, kẻ diễn hí thường sẽ bị người ta coi thường, so với câu lân bên trong miếu thờ chính hai loại người, chỉ là con hát biểu diễn trên đài cho một ít quan lại quyền quý xem, cho dù hát một khúc tuyệt hảo, nếu tên hắn là Nhị Cẩu Đản thì cũng sẽ không có người cổ vũ, cho nên con hát luôn sẽ có cái gọi là nghệ danh, bị người ta gọi nghệ danh của mình nhiều lần, có khi sẽ dần quên mất tên gốc của mình. Sinh ra là con hát, diễn tựa nhân sinh, trong diễn ngoài diễn, sớm đã không phân rõ cái gì thực cái gì là cảnh trong mơ rồi."

"Quế Bạch? Có vẻ như không hợp với ngươi cho lắm."

"Ai cần ngươi lo!"

Quế Bạch còn muốn tranh luận tiếp thì bả vai bị Liên gắt gao chế trụ.

"Đừng lảng sang chuyện khác, ban ngày ban mặt đừng làm chuyện mất mặt xấu hổ."

Liên bước đi được vài bước đột nhiên dừng bước, nhẹ nhàng đặt Quế Bạch trên ghế đá, dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau đôi hài phủ đầy tuyết của Quế Bạch, tựa như ma thuật lấy từ phía sau một con hắc miêu đặt lên đầu gối Quế Bạch nói:

"Hiện tại lão tử phải đi làm chính sự trước, để nó chơi với ngươi một lát, lão tử còn chưa từng thấy ngươi cười đâu."

***

Quý phủ bối lặc Sùng Lợi Minh hôm nay có thêm một toàn băng sơn vạn năm không đổi.

Dung bối tử ngồi ngay ngắn trên vị trí dành cho chủ nhà, tay nâng chén trà tỏa hương suy nghĩ, thị nữ hạ nhân hầu hạ bên cạnh không dám thở mạnh cũng không dám ho một cái. Có người nào không biết tính tình Dung bối tử giống như biển rộng, lúc thì gió êm sóng lặng chốc lại sóng trào dữ dội, mà ông trời Dung bối tử từ khi bước vào cửa đã có trạng thái băng sơn, nhiệt độ trong phủ bối lặc nháy mắt giảm xuống vài độ. Quản gia Hải thúc bưng một mâm mật vân phiến tới đặt lên bàn, cẩn thận nói:

"Bối tử, gia không sớm hồi phủ, hay là ngài..."

"Hải thúc, ngài đừng quản."

Dung bối tử nói chuyện không nóng không lạnh khiến cho người đã qua tuổi năm mươi như hải thúc có một loại cảm xúc khóc không ra nước mắt. Hắn thấy Dung bối tử đặt chén trà trên tay xuống bàn gỗ, ngoài mặt chén trà xuất hiện đầy vết nứt nhỏ, dùng chân khí đông lại, nếu bối lặc gia không trở về, có lẽ một lúc nữa vết nứt của chén trà này sẽ lan đến nóc nhà. Bối lặc gia a, lão gia ngài khi nào mới trở về đây?

Đợi suốt một buổi sáng, còn gọi Hải thúc đi nói với Sùng Lợi Minh bản thân tới cửa nhưng Sùng Lợi Minh ngay cả cái rắm cũng không quay về. Sùng Lợi Minh, ngươi nhất định phải chết.

Dung bối tử đứng lên nói với Hải thúc:

"Hải thúc, chờ đến khi Sùng Lợi Minh trở về, nói cho hắn biết ta đã đến."

"Vâng. Bối tử còn có gì phân phó?"

"Nói cho hắn biết, từ nay về sua, nếu hắn phạm vào chuyện gì, phủ Tông Nhân sẽ không bồi thường tiền cho hắn, bảo hắn tự mình xuất túi, nếu không thì đánh xe đến gặp!"

Sau khi nói những lời kia, Dung bối tử phất tay áo rời đi. Hải thúc dẫn người diễn Dung bối tử đến cổng sau đó mới xoay người trở về phòng thì nhìn thấy chén trà đầy vết nứt lúc nãy đã hóa thành bột phấn. Hải thúc không khỏi cảm thấy rùng mình. Dung bối tử, không chỉ là lĩnh nội nha ngự tiền thị vệ, còn là chưởng quản phủ Tông Nhân. Bối lặc gia, ngài lần này rốt cục chọc phải cái sọt lớn rồi!

***

"Thành nam, chỗ vứt đi."

Két... Liên đẩy cánh cửa gỗ đã bị tổn hại cực kỳ nghiêm trọng ra rồi đi vào. Ánh sáng mờ mịt trong phòng khiến người ta không thể nhìn rõ. Ngọn đèn dầu trong phòng lay động kéo bóng người dài ra. Liên đưa chân đã cửa gỗ kêu một tiếng bịch, sau đó đi vào trong phòng. Hắn gõ tấm ván gỗ cút nát bên cạnh:

"Mấy vị, cả đêm gấp rút làm gì?"

Trong phòng có bốn người. Không, phải nói chỉ có ba người, ởi vì vị nào đó ngồi trên ghế một chân đã muốn bước vào Quỷ Môn quan, ba hắc y nhân trong tay cầm hình cụ thấy Liên bước đến đều chào hỏi:

"Liên gia sớm!"

"Liên gia sớm khỏe!"

Liên đi vào, đứng trước mặt kẻ nửa sống nửa chết kia, hỏi hắc y nhân bên cạnh:

"Đã khai gì chưa?"

Hắc y nhân đứng bên cạnh Liên bẩm báo:

"Là người của Thần Cơ Doanh – Tả Tường Chi. Từ tối hôm qua hắn một mình bí mật đến doanh trại qua ngõ Bách Thuận tiến vào chỗ hội quán, đến bây giờ vẫn chưa về đội."

Liên gật gật đầu đi vào, tay nắm lấy tóc Tả Tường Chi kéo lên. Sắc mặt Tả Tường Chi cực kỳ không tốt, toàn thân trên dưới đều là dấu vết từng bị sử dụng cực hình, bộ đồ hắc y đã muốn rách nát lộ ra thân thể huyết nhục mơ hồ bên trong. Liên kéo đầu hắn lên cao nhìn xuống hỏi:

"Buổi sáng ngày hôm qua hoặc là trước một ngày có ai lĩnh pháo và đạn pháo từ trong kho không? Hơn nữa lấy súng đạn ra cần có quan lại còn phải ghi chép trong sổ sách. Ngươi phụ trách chuyện trong kho hắn là có ấn tượng đi?"

Tả Tường Chi nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, trên trán toát đầy mồ hôi, miệng thở hổn hển. Trong Thần Cơ Doanh, cứ mười kẻ thì có một kẻ nghiện thuốc phiện, một vài quán nhỏ dưới lòng đất ở trong kinh thành có thể thường xuyên nhìn thấy. Liên hứng thú nhìn Tả Tường Chi phạm vào tội nghiện thuốc phiện cười khẩy nói:

"Nghiện thuốc phiện sao? Hừ, Thần Cơ Doanh chứa một kẻ phạm tội! Nói không chừng bối lặc gia của các ngươi cũng là kẻ nghiện. Ha ha ha!"

Hắc y nhân bên cạnh đều bật cười. Tả Tường Chi cắn chặt răng, gian nan phun ra một câu:

"Ta... Ta... cái gì cũng không biết!"

"Hừ!"

Liên túm tóc của hắn dùng sức đập đầu hắn lên bức tường phía sau.

"Đừng hỏi ta! Ta cái gì cũng không biết! Van cầu các ngươi thả ta đi! Ta căn bản không biết các ngươi!"

Tả Tường Chi dùng hết khí lực toàn thân lớn tiếng hét lên"

"Sau khi rời khỏi đây ra nhất định sẽ không nói lung tung, ta thật sự cái gì cũng không biết, để cho ta di đi, van cầu ngươi, van cầu ngươi."

Liên căn bản không thèm nghe hắn, ánh mắt của hắn quét qua dụng cụ trên bàn, nhanh tay cầm lấy một cây búa nhỏ đặt lên bả vai, cười cười nhìn Tả Tường Chi rồi đột nhiên giơ cây búa trong tay lên liều mạng vung búa lên đầu Tả Tường Chi, một bên đánh, một bên mắng:

"Ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc sao? Trên vỏ đạn rơi xuống rõ ràng là phiên hiệu của Thần Cơ Doanh cách ngươi, dấu chạm nổi, hoạt động của cấp trên mấy kẻ hỗn tạp như người đương nhiên sẽ không biết! Ngươi chỉ cần trả lời vấn đề lão tử hỏi ngươi là đủ rồi! Dong dài với ta làm cái mẹ gì?"

Từng búa từng bùa gõ lên đầu Tả Tường Chi, nháy mắt máu tươi văng khắp nơi, máu tươi ấm áp màu đỏ sẫm chảy đầy mặt Tả Tường Chi nhưng Liên giống như tiểu hài tử tìm được một món đồ chơi chơi vui liền không ngừng gõ đầu Tả Tường Chi, mỉm cười quái dị rồi giận dữ gào lên:

"Tám phát đạn pháo! Tám phát! Liền để cho ta càng đón càng vang nào! Tiểu ca, chúng ta thương lượng một chút nhé, một lần gõ tính một lần pháo nhé, được không? Ha ha! Vẫn là gõ đến khi ngươi nói ra!"

"Đừng. Đừng."

Hỗn hợp máu tươi và óc màu trắng sữa chảy ra, giọt máu đỏ sẫm bắn lên người Liên khiến cho hồng liên trên người hắn đã đỏ nay làng càng thêm đỏ tươi yêu diễm.

"Một, hai, ba..."

Lại tiếp tục ra sức gõ ba búa.

"Khóc tiếp đi! Tiểu ca! Lớn tiếng một chút! Ta không nghe rõ!"

"Đừng! Đừng!"

thể kiên trì được nữa, Liên liền dừng động tác lại nhìn Tả Tường Chi bị giày vò đến gần chết, bị chùy gõ trên đầu đến nở hoa. Tả Tường Chi rũ đầu xuống. Lần này máu tươi giống như đập nước bị vỡ phun mạnh ra ngoài. Liên cầm lấy một cây đinh sắt dài bằng cánh tay vẽ lên trên bàn phát ra thanh âm tạp tạp.

"Mười lăm tuổi, khi đó bởi vì tò mò mà lần đầu tiên giết người. Lúc ấy một con hồ ly tinh xem thường nói với ta rất đúng: "Nói chuyện yêu đương, không giết người thì làm sao lãng mạn được."

Một hắc y nhân từ phía sau túm lấy tóc Tả Tường Chi, kéo đầu hắn ngửa ra sau. Đôi mắt tràn ngập tơ máu và sự hoảng sợ chợt co rút lại. Liên cầm lấy đinh sắt đặt ở vị trí cách con ngươi Tả Tương Chi chưa đến một đốt ngón tay, tay kia giơ cao cây búa:

"Cho nên ta ghét người khác nhìn thấy ta giết người. Đôi mắt này của ngươi, sau này không cần nhìn nữa đâu."

Đinh sắt cách đôi mắt càng ngày càng gần. Tâm lí con người ai cũng có một đạo phòng tuyến nhưng khi bị uy hiếp cận kề cái chết thì cái gọi là phòng tuyến cũng vô dụng.

"Dương Chân! Là Dương Chân!"

Thanh âm kiệt lực của Tả Tường Chi rống lên.

"Giờ Dần buổi sáng ngày hôm qua Dương Chân đến nhà kho lấy súng và đạn. Hắn mang theo quan bằng, nói là phía trên có nhiệm vụ, ta cũng không thể hỏi nhiều! Hắn mới tiến vào Thần Cơ Doanh năm nay. Nhà hắn ở..."

Liên chấn động, vẻ mặt khủng bố nói không nên lời:

"Là hắn?"

***

Tí tách... tí tách....

Buổi sáng bầu trời vẫn nắng vàng, buổi chiều bắt đầu mưa rơi. Con đường phía sau núi lầy lội ẩm ướt khó đi, Dương Chân phủi đi đám lá dày che kín nơi giấu hỏa pháo, hắn không nhìn thấy hỏa pháo, thứ hắn thấy là một cái thi thể cực kỳ kinh khủng, là Tả Tường Chi! Một nửa người của Tả Tường Chi bị chôn dưới đất, đầu, cổ, sau lưng, trước ngực, toàn bộ bị kẻ nào đó dùng đinh sắt dàu mười phân đóng vào, mà ngay cả đôi mắt cũng bị đinh sắt chọc mù, còn nguyên hai cây đinh. Dương Chân sợ tới mất hồn, thân mình lảo đảo thuận tay chộp lấy một cành cây trong tầm tay, mùi máu tươi nồng đậm trong không khí khiến hắn cảm thấy buồn nôn.

"Tả tiền bối?"

Đôi mắt Dương Chân trừng lớn, hai tay che miệng quỳ gối xuống vũng bùn ướt sũng:

"Ngày hôm qua... Ta... Chôn hỏa pháo ở chỗ này."

Ngày hôm qua chôn hỏa pháo ở chỗ này, hôm nay chỗ đó lại phát hiện một thi thể.

***

Khí trời âm trầm đến đáng sợ, mưa càng lúc càng lớn, người trên đường đều lục tục bắt đầu trở về nhà, con phố vốn náo nhiệt dần trở nên vắng vẻ. Trước Thần Cơ Doanh có một mảnh đất trống chuyên dùng cho người trong doanh tập bắn cung.

Một con mèo toàn thân đen như mực chậm rãi bước đi trong mưa, cả người bị nước mưa làm cho ướt sũng, nó đứng trong mưa, dùng chân tước sờ sờ cái mũi hỏ của mình kêu meo meo vài tiếng giống như muốn đucợ vị đại ca ca trước mặt này chú ý.

Ống tay áo Sùng Lợi Minh dĩnh một chút nước, Khả Nhan Tân đứng một bên giữ một chiếc ô đỏ tươi. Chiếc ô kia vốn màu đỏ, mặt trên lại vẽ hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm, mặc dù cũng là ô nhưng có thể thấy sự đẹp đẽ, ung dung, cao quý của đóa mẫu đơn kia, mười phần chói mắt.

Sùng Lợi Minh cúi người ôm con mèo nhỏ kia vào trong lòng, dùng tay áo xoa xoa nước mưa trên lông con mèo nhỏ kia, cưng chiều nói:

"Tại sao lại chạy loạn khắp nói? Thật không có biện pháp bắt ngươi, Ba Nã Ba đến, cả người vừa ướt lại vừa bẩn đến chết, có điều chủ nhân của ngươi cũng là một tên lôi thôi đến chết người, tiện đường mang ngươi về vậy!"

Khả Nhan Tân bên cạnh thức thời dâng lên một chiếc khăn lụa thêu hình hoa mộc lan, Sùng Lợi Minh nhận khăn lau lau, ngẩng đầu nói với thiếu niên đối diện đứng trong mưa:

"Còn vị học sinh không thích nói chuyện này, A Dịch tiên sinh... Hoặc là, nên gọi tên thật của ngươi... Dương Chân?"

Hai chân trước Ba Nãi Ba đặt lên ngực Sùng Lợi Minh, gắt gao chế trụ vạt áo trước của hắn. Sùng Lợi Minh âm trầm nói với A Dịch:

"Quang Tự hai mươi tám năm trước, trong hồ sơ ghi chép của Thần Cơ Doanh có ghi lại một người không chấp hành quân pháp bị xử phạt. Một gã quan quân họ Dương một mình dẫn bộ hạ tới vùng quan ngoại diệt cướp, thương vong nghiêm trọng. Bản thân quan quân lại bị thương nặng chưa kịp xử phạt đã chết. Nhưng sau khi bộ hạ đồng hành quay về kinh thành, cũng đã bị xửa phạt, bản ghi chép cũng từ đó mà ra."

Sùng Lợi Minh dừng lại một chút, nhếch mép cười nói:

"Nhưng một bộ hạ khác của hắn trong một tập hồ sơ đã ghi lại... Quan quân họ Dương kia từng đem một nam hài địa phương ủy thác bọn họ mang vào Dương phủ kinh thành, kỳ quái là những tin tức liên quan đến nam hài cũng chỉ dừng lại ở đây. Dương phủ không có đứa bé này, hắn tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, giống như biến mất không còn bóng dáng tăm hơi."

Còn chưa nói xong A Dịch chậm chạp quay khuôn mặt lạnh hắn, xoay người đi. Sùng Lợi Minh gọi hắn dừng lại:

"Chờ một chút! Ngươi chính là nam hài kia phải không? Ta suy nghĩ vì cái lí do gì mà phụ thân của Dương Chân liều chết đem ngươi trở về kinh thành?"

Dừng lại, xoay người.

"Nhìn thủ pháp dùng đao của ngươi hẳn là xuất thân từ phỉ tặc quan ngoại đi? Lần đầu tiên gặp mặt ta chỉ biết ngươi không phải là học sinh, có điều ta cũng không muốn truy đuổi đến cùng thân phận trước đây của người, thứ khiến ta cảm thấy hứng thú... là ngươi."

Sùng Lợi Minh tiến lên, một bàn tay ôm Ba Nãi Ba, bàn tay còn lại khoác lên vai A Dịch:

"Ta thậm chí, có thể tẩy trắng thân phận của ngươi."

Thân thủ A Dịch nhanh nhóng thoát khỏi móng vuốt trên tay mình, đoạt lấy Ba Nãi Ba trong lòng Sùng Lợi Minh rồi xoay người rời đi. Sùng Lợi Minh đuổi theo không tha:

"Này, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."

"Cởi."

A Dịch đưa lưng về phía Sùng Lợi Minh phun ra một chữ. Hắn chậm rãi xoay người, dùng ánh mắt đông chết người nhìn Khả Nhan Tân đang bung dù phía sau:

"Quần áo, cởi."

Sùng Lợi Minh nghe xong vẻ mặt mơ hồ, Khả Nhan Tân cũng là vẻ mặt không hiểu, hẳn chỉ chỉ bản thân khó hiểu hỏi: "Ta?"

"Mặc quần áo Thần Cơ Doanh, ta thấy một kẻ, giết một kẻ."

Sát ý lộ ra.

***

Dương Chân sau khi từ ngoại thành trở về liền trực tiếp đi đến phủ bối lặc tìm Sùng Lợi Minh, không chỉ va chạm Dung bối tử còn thiếu chút nữa đánh đổ trà cụ trong tay Hải thúc. Sau khi biết được Sùng Lợi Minh không có trong phủ, hắn vội vã chạy tới nha môn thuộc Thần Cơ Doanh.

"Là Dương Chân Hả. Bối lặc gia Sùng Lợi Minh sáng sớm hôm nay đã rời khỏi nha môn."

"Ngài ấy đi với ai?"

"Đương nhiên là đi cùng Tân tiên sinh. Có điều ngài ấy chưa nói muốn đi đâu."

Dương Chân vừa muốn rời đi nhưng xoay đầu liếc mắt liền thấy trên cây cột cửa có vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, hén tự tay vuốt ve những chữ đó, tự hỏi: "Những chữ này?"

"Hả? Chữ nào? Chắc là tiểu hài tử nào đó vẽ bậy lên đó?"

***

Ầm ầm – Tiếng sấm điếc tai vang rung trời.

Mưa, tích tích rơi xuống, càng lúc càng lớn, người bị thương trên đất trống cũng càng ngày càng nhiều. A Dịch một tay ôm Ba Nãi Ba, một tay cố chấp cầm đao nhỏ đứng trong mưa, bên cạnh hắn đã không ít người ngã xuống, vài người cầm trường kiếm đứng cách hắn một khoảng cố định, không dám tiến lại gần. Sùng Lợi Minh lùi lên bậc thứ sáu trên thềm đá, giống như một công tử nhà giàu không có việc gì làm ngồi xem biểu diễn một trận đấu hay trên vũ đài, trên mặt tươi cười lộ vẻ mọi thứ đều thuận lợi:

"Còn chưa tận hứng sao? Học sinh? Muốn chơi tiếp không?"

Phía sau Sùng Lợi Minh lao ra không ít người, bao vây quanh A Dịch, người phía sau nâng đến một chiếc ghế gỗ tử đàn mời Sùng Lợi Minh ngồi xuống, cũng bưng lên một chén trà sóng. Sùng Lợi Minh ngồi xuống nhấp từng ngụm trà nóng sau đó nói với A Dịch:

"Đối mặt với người mặc đồng phục Thần Cơ Doanh giống như cố chấp ôm lấy địch ý. Thậm chí ngay cả sát ý cũng chẳng thèm che dấu sao?"

Sùng Lợi Minh dùng ngón tay đeo hộ giáp lưu ly gõ gõ lên tách trà phát ra âm thanh lang lang thanh thúy:

"Có điều, nếu đây là sở thích tiêu khiển của người, thì đó lại là chuyện khác. Bối lặc gia ta tình nguyện phụng bồi, vô cùng vinh hạnh. Nếu ngươi đánh ngã toàn bộ bọn họ, ta liền chơi tiếp với ngươi!"

Khả Nhan Tân đứng bung dù phía sau nghe xong lời này sắc mặc liền thay đổi một chút, hắn vội vàng tiến lên khuyên giải:

"Tiểu bối lặc, tiểu bối lặc! Thiếu niên tên A Dịch này chỉ dựa vào một tiểu đao dài chưa đến ba tấc này mà đấu được với năm mươi mấy người. Thật là..." Đáng sợ! Hắn nhìn đồng hồ quả quýt trong tay, từ khi A Dịch động thủ đến nay bất quá mới chỉ ngắn ngủi mười lăm phút dùng tiểu đao làm năm mươi mấy người của bọn họ bị thương, thật sự là trước nay chưa từng gặp, cho dù là Sùng Lợi Minh hay là Dung bối tử đều không làm được.

Từng lớp người cầm kiếm trước sau đánh đến bên cạnh A Dịch, khuôn mặt A Dịch vẫ không gợn chút sợ hãi, tiểu đao trong tay vừa chuyển động liền vọt vào vòng vây chém giết, tiểu đao trong tay hắn tựa như đã cùng hắn hòa thành một thể, tùy theo ý niệm của hắn mà tiến hành công kích, mỗi một lần ra tay đều sạch sẽ lưu loát không chút dư thừa. Máu đỏ văng lên bộ quần áo trắng như tuyết của A Dịch tựa như hoa mai nở rộ giữa trời tuyết.

Sùng Lợi Minh vô thanh vô tức uống xong chén trà trong tay lại bảo người rót đầy. Hắn nhìn A Dịch thuần thục cắt đứt yết hầu đối thủ, đôi mắt màu hổ phách cong lên cười nói với Khả Nhan Tân:

"Hoàn toàn chẳng phân biệt được sự khác nhau giữa "người" và "vật", đoạt tính mạng ngươi giống như hít thở tự nhiên, là thói hư tật xấu của mã tặc tàn bạo sao? Cỗ máy giết người trời sinh, quái vật hoàn mỹ!"

Trong lúc nói chuyện A Dịch lại giải quyết thêm mười mấy người, Khả Nhan Tân nhìn đồng hồ trong tay, mới qua năm phút đã giải quyết được hai mươi mấy người, thật sự giống như lời Sùng Lợi Minh nói, là một quái vật không hơn không kém. Khả Nhan Tân có chút lo lắng nói:

"Tiểu bối lặc, gọi bọn họ dừng tay đi, nếu không..."

Sùng Lợi Minh khoát tay đứng dậy mỉm cười, vỗ tay hoan nghênh vài cái. Sùng Lợi Minh vừa vỗ tay xong, phía sau hắn liền xuất hiện không ít người, có điều những người này hoàn toàn không giống với những người trước đó, trong tay bọn họ toàn bộ đều là súng, một đội tiến lên ngồi hai bên cạnh Sùng Lợi Minh, một đội khác đứng phía sau, tất cả họng súng đều nhắm ngay vào A Dịch, hơn nữa súng trong tay đều đã lên nòng, tùy thời có thể nổ súng giết chết A Dịch.

"Như vậy hiện tại, thời khắc sắp bắt đầu!"

Sùng Lợi Minh giơ một bàn tay lên hạ lệnh:

"Nhắm."

Khả Nhan Tân khẩn trương nói:

"Tiểu... tiểu bối lặc, chẳng qua chỉ là đứa nhỏ đùa giỡn thôi, sao có thể động súng? Nếu hắn bị thương thì phải làm sao bây giờ?"

"Đều ngắm cẩn thận cho lão tử, bắn trúng một phát, thưởng!"

"Vâng."

"Bối lặc gia!!"

Khả Nhan Tân thấp giọng kêu lên. Sùng Lợi Minh sửa sang lại y phục trên người cười nói:

"Lui ra! Khả Nhan Tân. Dựa vào thân thủ của hắn còn chưa đến nỗi bị đả thương hay là đánh đến tàn phế, thể lực hắn tiêu hao lợi hại, hoàn hảo, làm bia ngắm cho các huynh đệ bắn. Hôm nay ta muốn nhìn thấy cực hạn của tiểu tử này!"

A Dịch nhíu mày nhìn Sùng Lợi Minh, phun một ngụm nước miếng, thả Ba Nãi Ba xuống, xoay tiểu đao về trong tay, người vây quanh A Dịch đều lui trở về bên cạnh Sùng Lợi Minh. Sùng Lợi Minh khoát tay ra hiệu cho những người cầm súng phía sau nhắm vào A Dịch. Sùng Lợi Minh ra lệnh một tiếng, bọn họ liền bấm cò.

Bang bang bang

Bang bang bang

A Dịch nhảy lên rời khỏi phạm vi bắn, mặt đất vốn bằng phẳng sau khi bị bắn phá lập tức thành hình tổ ong. Không nhận được mệnh lệnh ngừng lại của Sùng Lợi Minh, nhóm xạ kích thay nhau ra trận không ngừng hướng nòng súng bắn về phía A Dịch. A Dịch nắm chặt tiểu đao trong tay, phi thân lên linh hoạt như một con sóc rừng tránh đi những viên đạn, muốn nhảy đến trước mặt Sùng Lợi Minh.

"Hừ, muốn chết!"

Sùng Lợi Minh nhảy lên một chút nhấc lưỡi dao mỏng màu bạc lướt ra từ trong tay áo, khóe miệng nhếch lên một biên độ xinh đẹp. Khả Nhan Tân có chút lo lắng, tay nắm chặt chuôi kiếm đặt bên hông. Trong người giống như có đồ vật gì đó rơi xuống, đế giày trắng hoa văn đỏ, một sợi dây tinh tế xuyên qua vật kia đeo trên cổ A Dịch. Sùng Lợi Minh híp đôi mắt hồ ly nhìn vật rơi ra từ trong người A Dịch. Cái gì?

***

Vật này vốn ban đầu thấy trong một hộp son bạch ngọc rất cũ kỹ nằm trong rương của Đại Sỏa, ta không biết chữ nhiều lắm, cho nên người nói ra cho ta những lời này là một tiên sinh ở thôn dưới chân núi. Đại Sỏa khi đó đồng ý đem mọi tài sản của ông ấy giao cho ta nhưng chỉ là ngoại trừ chiếc hộp son bạch ngọc kia.

Mà, tất cả những gì ta có, lại chỉ có Đại Sỏa. Chúng ta sống ở thôn sâu trong rừng, sớm không thể nhớ tên, chỉ nhớ rõ vây quanh thôn là rừng cây xanh tươi rậm rập, côn trùng kêu vang, chim hót lảnh lót, lá xanh hoa thắm. Hàng năm có một nửa thời gian là tuyết phủ kín núi, một nửa thời gian còn lại cũng là thời gian đạo phỉ hoành hành. Mạng người bây giờ trở nên ngay cả rơm rác cũng không bằng, chỉ cần treo tiền là có thể mua được một nam tử thanh niên trai tráng, một khối bạc vụn là có thể mua đứt cả đời một cô gái đang tuổi xuân xanh. Bên trong loạn thế có cách sinh tồn của loạn thế. Cưởng giả đủ để nắm vận mệnh quốc gia trong tay. Mà kẻ yêu so với con tằm ăn lên lại càng thêm nhỏ yếu. Thời đại này, chính là như thế.

Chỉ cần trả thù lao là có thể giết người như giết súc sinh, thế giới này chính là tùy tiện trảo cũng được một bó to. Từ khi ta sinh ra cũng đã quen với tất cả những thói quen xung quanh, giống như bản thân và tất cả những thứ kia đã sớm hòa thành một thể, có lẽ thế giới dĩ nhiên là như thế. Khi ta thấy vật kia phủ đầy bụi rơi từ trong hộp son bạch ngọc ra, một đoạn trí nhớ từ tận sâu trong đáy lòng ta giống như thủy triều cuồn cuộn không ngừng tràn vào đầu của tam khiến cho ta quên mất nam nhân nguy hiểm kia còn đứng trước mặt.

"A Dịch. A Dịch."

Có người gọi ta.

"A Dịch ngươi ở chỗ nào? A Dịch."

Ánh mặt trời ấp áp xuyên qua tầng lá xanh rậm rạp xuyên chiếu xuống, trong vầng sáng vàng nhạt điểm xuyết hương hoa thoang thoảng. Tại nơi cỏ dại cao ước chừng nửa người là chỗ trốn rất tốt, ta nằm trong bụi cỏ kia, tay cầm hộp son bạch ngọc ngước mắt ngơ ngác nhìn ánh mặt trời, mặc cho nam nhân hàm hậu cõng ba lô ngoài kia lo lắng tìm kiếm, ta cũng không chịu đáp lại lời hắn.

Từ ghi chép bắt đầu, nghe nam nhân kia gọi tên của ta, đây là việc ta thích Đại Sỏa làm nhất. Vụng trộm chôn bảo bối của hắn, sau đó lặng lẽ trốn đi chờ hắn tới tìm ta, có đôi khi trốn trên cây, có đôi khi tránh trong bụi cỏ, nhưng không có lần nào hắn tìm được ta. Ta ngửa mặt, một tay che mặt, một tay gối lên sau đầu, nằm lười biếng trên cỏ xanh mềm mại phơi nắng, dưới bầu trời xanh, lẳng lặng bên trong hương thơm của bùn đất và hoa dại nghe người kia gọi tên của hắn, từ xa rồi đến gần:

"Ngươi ở đâu? A Dịch."

Ta nhìn chữ khắc trên hộp son, phu tử giải thích ta nghe không hiểu, nhưng vật này là vật quý giá nhất của Đại Sỏa.

Nghe thấy tiếng người kia gọi ta đến khản giọng, hắn thật ngu ngốc, cũng không biết uống một ngụm nước để nhuận họng sao? Ngu ngốc!

"Ở đây! Ở đây!"

Ta từ trong bụi cỏ bật dậy. Ngu ngốc, thật ngu ngốc! Đại Sỏa thấy ta liền vội vàng chạy tới, dùng tay áo lau sạch bùn đất, tro bụi dính trên mặt, sau lưng hắn cõng một cái sọt rau lợn và củi, bán cho người ngoài thôn đổi chút tiền sống qua ngày. Đại Sỏa là một người rất thành thật, mấy kẻ khôn như chồn kia dường như luôn vô duyên vô cớ cắt xén tiền cửa hén, Đại Sỏa còn vui tươi hớn hở nói lời cảm tạ với người ta, thật không biết ngày nào đó bị người ta bán còn vui vẻ đếm tiền cho người ta.

Ta được Đại Sỏa nuôi lớn. Từ khi ta bắt đầu nhận thức được thế giới này, hắn là nghĩa phụ của ta, là thân nhân duy nhất trên thế giới này của ta.

Đại Sỏa đúng là một đại ngu ngốc, hàm hậu, thành thạt, như một quả hồng mềm, cho dù là ở trong thôn hay ngoài thôn, đều là một đại ngốc hết thuốc chữa bị người ta ghét bỏ, cũng là người duy nhất bên trong cái ổ thổ phỉ này dựa vào sức lực của bản thân để kiếm tiền nuổi gia đình.

"Tịch dương tây hạ kỉ thì hồi

Đoạn tràng nhân tại thiên nhai."

Đại Sỏa đi phía trước, ta cắn bánh nướng lẽo đẽo theo sau, ta cắn miếng bánh nướng tiếp theo mơ hồ không rõ hỏi hắn:

"Đại Sỏa, lão bà của ông đâu?

"A. Hả?"

Đại Sỏa quay đầu lại mỉm cười ngu ngốc, lắp bắp nói: "Sinh... sinh, sinh hạ ngươi rồi lên trời."

Ta khinh thường chửi một hơi:

"Phi, ta hỏi lão bà của ông, không phải mẹ ta! Ông cái Đại Sỏa ngốc này, người ta nhất định là không thèm ông, cùng chạy đi?"

Đại Sỏa cười ngu ngốc không nói gì thêm, ta vẫn như trước cắn bánh nướng giòn giòn, đợi đến khi bánh nướng trong tay cũng đã ăn hét, ta bĩu môi hỏi:

"Này, còn bánh nướng nữa không?"

"Không, không có, mua hai cái đều cho ngươi."

Đến khi về nhà đã là lúc lên đèn, có điều dầu thắp quý giá không phải ai cũng dùng được, cho nên trong thôn chỉ có ánh lửa linh tinh. Mà nơi ta ở, chỉ là một gian phóng rách nát đến độ không chịu nổi, Đại Sỏa trải cỏ bồng mềm mại lên nóc nhà che gió che mưa, có điều không làm nên chuyện gì cả.

Ta chưa bao giờ nghe Đại Sỏa đề cập đến thân thế của ta. Trực giác nói cho ta biết ta và hắn không có chút quan hệ huyết thống nào. Ta cũng không hề có hứng thú đối với chuyện này, hơn nữa dĩ nhiên cho rằng mình và bọn cẩu huynh cẩu đệ đều giống nhau được Đại Sỏa nhặt về nuôi lớn.

Trong bang thổ phỉ không có lão ấu bệnh tàn, tiểu hài tử có thế sinh tồn ở đó đều là ngoại tộc. Lúc bảy tuổi, người chơi đùa bên cạnh giống như chỉ dẫn ta lần đầu tiên giết người, chất lỏng ấm áp mang theo chút ngọt kia phun manh từ cổ của người kia cư nhiên khiến ta cảm thấy một tia cao hứng, là cảm giác thành tựu sao? Ta cũng không biết vì sao, có chút mơ hồ.

Có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, rồi lần thứ tư, rồi vô số lần, sau đó dần trở thành thới quen, hơn nữa lại như cá gặp nước, giống như ta trời sinh chính là một đạo tặc giết người không chớp mắt. Lúc những người đó mỉm cười với ta, cho ta ăn thì cũng là lúc đao cắm vào ngực bọn họ. Có một vài người rất kỳ lạ, trái tim nằm ở bên phải, nhưng chặt đứt thứ đó thì không có cách nào phục hồi như cũ. Nhìn những người đó, một đám ngã bên chân của ta, trong lòng ta vậy mà không có một chút áy náy. Ta quên những người đó cũng là phụ mẫu, bọn họ cũng có hài tử, có điều tất cả của bọn họ đều bị hủy trong tay ta.

Đao trong tay giết hài tử và giết người trưởng thành cũng không khác nhau, cũng chỉ là công cụ, mà thôi. Mà thôi. Đại Sỏa đặt ta vào trong một cái chậu gỗ thật to, tắm rửa cho ta. Lúc giết người có chút không chú ý nên bị chém một đao sau lưng. Khi nước ấm chảy xuôi xuống dưới ở sau lưng, ta gần như muốn cắn nát đôi môi của mình. Đại Sỏa xách ghế dài đến ngồi sau lưng ta, bàn tay thô ráp tràn đầy vết chai kia của hắn nhẹ nhàng vuốt qua sau lưng ta, giọng nói thoáng mang theo hoảng sợ và lo lắng:

"A Dịch, ngươi đây là... Ngươi, ngươi, ngươi bị thương?"

Bả vai rũ xuống rầu rĩ nói:

"Buổi chiều bọn Liên Nhị đi bắt thỏ, ta ở một bên xem náo nhiệt bị quẹt, không có việc gì, hai ngày nữa liền kết vảy."

Đại Sỏa dùng khăn mặt thấm nước ấm nhẹ nhàng lau phía sau lưng ta, sợ ta đau, hắn do dự một chút nói:

"Chỗ đó nhiều, nhiều nguy hiểm. Đừng đi nữa."

"Ừm."

Cho dù ta thuận miệng nói dối những lời ngây thơ và vớ vẩn tới mức nào, Đại Sỏa cũng đều tin, không chút nghi ngờ. Trong mắt hắn, ta chỉ là một thiếu niên đơn thuần bướng bỉnh, đáng tiếc, sự thật lại hoàn toàn trái ngược.

Mùa đông năm đó, từ Hô Lan truyền ra bệnh thương hàn, chết rất nhiều người, ngay cả nhóm mã tặc cũng không dám xuống núi. Đại Sỏa buồn bực trong chăn không lên tiếng, ta ngồi chổm hỗm trên giường của hắn, lắc lắc bờ vai của hắn, nhẹ giọng hô:

"Đại Sỏa, sao còn không đứng lên?"

Hăn không phản ứng lại ta.

"Đại Sỏa?:

Ta đi qua kéo chăn phủ mặt hắn xuống thấy sắc mặt hắn ửng hồng, trên trán toát đầy mồ hôi, môi trắng bệnh, răng nanh đánh lập cập vài nhau. Tay ta sờ trên trán hắn, nóng quá, ta la lên:

"Đại Sỏa! Đại Sỏa! Ngươi, ngươi phát sốt?"

Tục ngữ nói, bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ."

Tình huống của Đại Sỏa vẫn không tốt lên, ta đào phía sau núi một ít thảo dược sắc thuốc cho hắn, nắm múi rót hết, nhưng rót mấy ngày vẫn không thấy khởi sắc. Ta mang theo bọn cẩu cẩu lên núi lấy thảo dược, Liên Nhị giúp ta giữ nhà. Lúc trở về thấy hắn mái tóc màu cam tiên diễm, mặc áo da hổ ngồi xổm trong sân đánh nhau với bọn cẩu cẩu trong nhà, ôm tiểu cẩu mới sinh đứng cạnh cửa nói:

"Ai, A Dịch, không có gì tiêu khiến sao? Không thể xuống núi, gần đây toàn ăn rau xanh củ cải, ta sắp muốn biến thành con thỏ rồi."

Ta buông cái gùi xuống, quay đầu cười nhạo nói:

"Liên Nhị, buổi sáng ầm ĩ a!:

Liên Nhị là thiếu niên duy nhất trong thôn chơi thân với ta, lớn hơn ta ba tuổi, hắn giống với ta, đều là đứa nhỏ sinh ra trong ổ thổ phỉ, có điều hắn so với ta lạc quan hơn nhiều, cũng sáng sủa hơn nhiều. Hắn luôn nói với ta nhân sinh trên đời muốn sống thật cao hứng, bên miệng luôn lộ vẻ du côn, nhìn qua chính là một tên du côn không hơn không kém.

"Đại Sỏa nhà ngươi bị bệnh thương hàn đã tốt hơn một chút nào chưa? Muốn làm chút gì đó dinh dưỡng cho hắn bồi bổ thân mình không, ngày nào cũng ăn rau khô."

Liên Nhị thần bị hề hề nói bên tai của ta:

"Đúng rồi, tiểu lão bà của Nhị chưởng quỹ hầm thịt dê nha!"

Ta vừa nghe đã lên tinh thần, một phát bắt được quần của Liên Nhị, tay Liên Nhị bảo vệ hạ bộ, ta nói:

"Cởi quần ra."

"Gì?"

Liên Nhị vẻ mặt kinh ngạc.Ta nhéo lỗ tai hắn lại, cúi đầu thì thầm bên tai hắn một lúc, Liên Nhị không khỏi gật đầu:

"Cách hay!"

"Khụ, khụ, khụ."

"Khói chết người. Khụ khụ, sao lại thế này?"

Phòng bếp trong nhà Nhị chưởng quỹ bị ta và Liên Nhị làm cho khói bay mù mịt, khói đen đen từ trong phòng bếp bay ra, Quế bà nương từ trong phòng bếp lao ra không ngừng:

"Sao lại đột nhiên có khói lớn như vậy? Nồng chết người a."

Đột nhiên Quế bàn nương vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Liên Nhị phơi mông ngồi trên nóc nhà:

"Tiểu vương bát đản, ngươi ngồi xổm bên cạnh ống khói nhà ta làm gì?!"

"Ai? Bị phát hiện!:

Liên Nhị cầm hai ống quần chắn ống khói, càng chắn càng thêm kín.

"Liên Nhị, ngươi xuống đây cho ta! Xem lão nương có lột da của ngươi ra không! Quần của ngươi đâu?"

Quế bà nương sau khi thấy rõ ràng liền chửi ầm lên:

"Ngươi dám dùng quần chặn ống khói nhà ta? Cút xuống cho ta!"

Ta thừa dịp bọn họ đứng mắng nhau bên ngoài liền men theo cửa sổ nhảy vào ngồi xổm trên bếp, dùng hai tấm vải ôm lấy nồi thịt dê nhảy ra cửa sổ, vợ cả tiền vào phòng bếp liền thấy thịt dê hầm trên bếp không còn bắt đầu gào to:

"Có trộm, thịt dê lão nương hầm trên bếp đâu? Thịt đâu?"

Ta bưng thịt chuồn ra sân, nghe thấy Liên Nhị ngồi trên nóc nhà lớn tiếng kêu lên:

"A Dịch, ngươi cái tên ranh con này cư nhiên dám tự mình chạy trước, rất không trượng nghĩa!!"

Ta quay đầu lè lưỡi với Liên Nhị, sau đó bưng thitj dê vui vẻ chạy ra khỏi sân. Dọc trên con đường, mùi thịt dê phiêu tán nồng đậm, mùi thịt không khỏi khiến người ta muốn động đũa.

Vốn tưởng răng mỹ vị khó có được này sẽ khiến Đại Sỏa vui vè. Nhưng... Đó là lần đầu tiên từ khi ta có trí nhớ tới nay, hắn có thái độ như vậy với ta...

"A Dịch, ngươi xuất than là công tử thiếu gia nhà giàu, nương ngươi là tiểu thư quý tộc Mãn Châu Bát Kỳ! Sau này không thể đi trộm đồ của người khác!"

Đại Sỏa gian nan bước từ trên giường xuống, tay dùng sức đặt lên vai ta, như vậy khiến hắn ho khan ngày càng thêm lợi hại, hắn khẩn trương nói:

"Đây không phải là việc một đại thiếu gia nên làm, bằng không người trong nhà ngươi sẽ không đến đón ngươi!"

Nói xong, nói xong nước mắt hắn dần dần rơi xuống, hắn lệ nóng doanh tròng, che miệng mình nhỏ giọng nức nở, hối hận:

"Đều là do ta không có bản lĩnh, để ngươi theo ta là chịu khổ! Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lôi."

Bịch một tiếng, nồi thịt trong tay rơi xuống đất, thịt dê củ cải bên trong rơi ra ngoài, nhưng mà ta chẳng để ý, Liên Nhị bên cạnh hô lãng phí.

Ta hết sức kinh hãi, đó là lần đầu tiên Đại Sỏa nói với ta về thân thế của ta, hơn nữa còn không ngừng xin lỗi. Ta hiểu. Cái hộp son vẫn bị Đại Sỏa cẩn thận trân quý kia là vật duy nhất mà mẫu thân tiểu thư quý tộc lưu lại cho ta, cũng chính hộp son này, nó khiến cho Đại Sỏa tin tưởng không nghi ngờ, rằng đây là tín vật để ta trở lại bên cạnh mẫu thân. Mã tặc ngay cả giết người cũng không để ý, hắn (Đại Sỏa) lại dám nói với ngươi "ăn cắp là không đúng, đây không phải là chuyện rất buồn cười sao? Nhưng Đại Sỏa khóc lóc cầu xin, hơn nữa không ngừng xin lỗi, cuộc đời của ta không bao giờ muốn nhìn thấy điều này một lần nào nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương