Điềm Tâm Yêu Đùa Giỡn
-
Chương 3-2
Edit: Tuyết Liên
Một tiếng dừng xe gấp chói tai thét ở cửa hộp đêm vang lên, Đỗ Vịnh Duy cơ hồ là cực kỳ tức giận mở cửa xe chạy vào hộp đêm.
Đúng vậy, hắn là đi… đi thật, quyết định về nhà an ổn ngủ nhưng không tự chủ chính là tay lái liền mất khống chế, hắn biết nàng không phải nữ nhân như vậy, hắn là người đàn ông đầu tiên của nàng, nàng căn bản cũng không hiểu hộp đêm hiểm ác cùng phức tạp thế nào, hơn nữa... Hắn biết cái tên kia Hàn Phỉ kia, là công tử phong lưu nổi danh không chịu trách nhiệm, thích thiết kế gái đẹp vào cuộc mê thậm chí bị mọi người gọi đùa là “Hái Hoa Tặc”, nhưng bởi vì có tiền có thế rất nhiều nữ nhân bị hại cũng không dám lên tiếng.
Hắn cũng biết cố tình cùng nàng giận dỗi không để ý tới nàng, hắn tại sao phải cùng một kẻ cái gì cũng không hiểu trong đầu đều là bã đậu giận dỗi? Hắn không phải thiện tâm đại phát nhưng không đến nỗi là một người thấy chết mà không cứu.
Vọt vào hộp đêm, rất nhanh níu lấy một phục vụ, Đỗ Vịnh Duy mắt đen như mực giống như thô bạo lạnh lùng hỏi:
“Hàn Phỉ mang theo cô gái kia đi nơi nào?”
Phục vụ người nhát gan co rúm lại, hình như không biết làm sao
“Cái này....”
“Nói!” Đỗ Vịnh Duy rống giận, có chút mất trí.
“Cậu biết nơi này là nơi nào không, biết tôi là ai không? Còn muốn giữ cái mạng của mình hay không?”
Phục vụ dĩ nhiên biết ở “Ngân khuyết” người nào lại không biết Đỗ Vịnh Duy, vì vậy phục vụ vội vàng đem chuyện nói ra.
Đỗ Vịnh Duy bỏ qua phục vụ, mặt lộ ra bản tính tàn độc nhỏ giọng nói:
“Cậu tốt nhất nhớ nơi này là địa bàn của Ngân khuyết, không phải hộp đêm thực, nếu để cho tôi biết rõ mấy người phối hợp với những mánh khóe của những người đó thì hãy nghĩ cái chết nào sảng khoái đi là vừa!” Nói xong, hăn như gió rời khỏi.
“Không cần, van cầu anh, đừng….”
Tống Mật Nhi vô lực mơ hồ khóc khẽ, tiếng váy bị xé nứt làm cho Tống Mật Nhi lọt vào cực độ khủng hoảng, nàng khước từ Hàn Phỉ ghê tởm đụng vào nhưng lại không thể không bởi vì trong cơ thể xuân dược quấy phá mà ngứa ngáy khó nhịn, nàng không phải thật sẽ cứ như vậy bị cường bạo? Nhắm mắt lại, lệ uất ức từ khóe mắt trợt xuống, đang khi nàng buông tha tất cả hy vọng đồng thời...
“Phanh!” Tiếng đạp cửa vang lên, Hàn Phỉ bị giật mình lập tức lăn xuống thân thể Tống Mật Nhi, đứng lên thấy Đỗ Vịnh Duy một thân giận dữ lạnh lùng xông tới, Hàn Phỉ tức miệng mắng to:
“Đỗ Vịnh Duy, tự đâm đầu vào chỗ chết hả, dám hư chuyện của tao....”
Là hắn sao? Là hắn... Tống Mật Nhi gian nan mở mắt ra, không lực lần nữa nhắm lại, khép chặt khóe môi cũng bắt đầu khẽ buông lỏng.
Bỗng chốc một đạo ánh sáng màu bạc thoáng qua khiến Hàn Phỉ theo bản năng giơ tay lên che, một giây kế tiếp hắn cảm thấy trên cổ lạnh lẽo, hắn cúi đầu đột nhiên nhìn thấy trên cổ mình là 1 con dao phẫu thuật sắc bén, mà Đỗ Vịnh Duy không biết từ lúc nào đã đến gần mình. (L: ài, ta nói, trai đẹp cũng cần mang theo dao phòng thân thì phải, hơn nữa mỹ nam bác sĩ dùng dao phẫu thuật cứu mĩ nhân cảnh này có vẻ rất ok)
Đỗ Vịnh Duy giận quá hóa cười, tay thon cầm dao giải phẩu, nhẹ nói:
“Rốt cuộc là ai tìm chết? Nói cho tao biết, mày muốn chết nhanh hay là chết chậm một chút, muốn nhanh tao cắt động mạch chủ của mày, muốn chậm có thể để máu một giọt lại một giọt chảy ra đến khô kiệt rồi chết, không tệ chứ? Lựa chọn đi.”
“Tôi......” Hàn Phỉ bị sợ đến mặt tái nhợt
“Có gì hảo hảo nói, Đỗ thiếu... cái đó....”
Đỗ Vịnh Duy lướt qua Hàn Phỉ, thấy nàng một thân quần áo bị xé nứt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt sợ hãi nói không cần, lại hình như lại khó nhịn giãy dụa, cực kỳ khó chịu.
“Đã làm cái gì với cô ấy?” Con dao phẫu thuật của Đỗ Vịnh Duy sâu vào trong thịt một phần, trên cổ Hàn Phỉ xuất hiện một vết máu.
“Không cần tôi không muốn… không cần!” Hàn Phỉ run rẩy cầu xin tha thứ:
“Cô ấy chỉ là ăn xuân dược, dược hiệu đang phát tác.”
“Thuốc giải!” Dao phẫu thuật của Đỗ Vịnh Duy bỗng dưng nữa sâu vào một phần, Hàn Phỉ bị sợ đến chợt té quỵ xuống đất, bị sợ đến tè ra quần.
“Đỗ Thiếu! Anh không phải không biết loại này nào có thuốc giải, chỉ cần lên giường là có thể tốt, không phải vậy.. không phải vậy....”
“Súc sinh, cút! Không cần để cho tao nhìn thấy mày, nếu không mày nhất định mất mạng.” Một cước đá văng Hàn Phỉ nhìn hắn cầm lên quần áo chạy đi, Đỗ Vịnh Duy nhanh chóng lau đi dao giải phẩu thu hồi, đi tới bên giường đỡ dậy Tống Mật Nhi
“Này, cô, cô còn tốt đó chứ?”
Tống Mật Nhi trong cơ thể dược lực đã bộc phát, cũng hoàn toàn không tỉnh táo, dựa vào hắn, nàng hình như biết là hắn tới, hắn tới cứu nàng... Giống như tiểu Miêu khóc thút thít rúc vào trong ngực hắn, Tống Mật Nhi run lẩy bẩy
“Cứu tôi, cứu tôi…”
“Không sao, đừng sợ.” Đỗ Vịnh Duy tâm tình lúc này ngôn ngữ khó nói ra, tựa như... là thở dài, tâm tình mất mà được lại, nàng không có việc gì là tốt, rõ là... ngu ngốc!
“Cứu tôi, cứu tôi....” Nói xong, tay nhỏ bé của Tống Mật Nhi không tự chủ chậm rãi đưa vào bên trong áo hắn, nàng không biết mình đang làm gì, nàng rất nóng, vô cùng nóng, cần giải tỏa tiềm thức nàng biết nàng an toàn, có thể càn rỡ.
“Cô!” Nhìn trên mặt trên thân nàng nổi lên đỏ ửng, hắn vội vàng ngăn trở nàng không an phận
“Đáng chết, cùng tôi về nhà.”
“A, lạnh quá!” Đứng ở trong phòng tắm, hắn mở ra vòi hoa sen nước lạnh trực tiếp tới khiến lạnh lẽo từ bên trên đổ xuống để cho nàng hình như trong nháy mắt tỉnh táo lại, khoanh tay toàn thân ướt dầm run rẩy không ngừng.
Tắt vòi hoa sen, hắn cau mày vuốt tóc ướt của nàng, không tự chủ dịu dàng hỏi:
“Khá hơn chút nào không?”
Tống Mật Nhi một đôi mắt to lúc này mờ mịch sáng bóng, mang theođỏ rực, kinh ngạc không rõ ràng nhìn hắn, tiếp theo chợt dán lên hắn, thật chặt quấn lấy hắn giãy dụa
“Nóng.. tôi nóng quá...”
Muốn chết! Đỗ Vịnh Duy cảm nhận được nhiệt độ của nàng cực nóng truyền đến, trên da lạnh lẽo rất nhanh tiêu tán nàng bị hạ thuốc, căn bản cũng không phải là một chút nước lạnh là có thể giải quyết vấn đề.
“Tôi muốn, tôi muốn...” Tống Mật Nhi bắt đầu bất lực khóc khẽ, ôm hắn không buông tay, nàng không biết muốn cái gì nhưng là bản năng nói cho nàng biết người trước mắt có thể giúp nàng, ngực của nàng cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, liền chỗ mắc cỡ hình như cũng không chịu nổi khống chế nóng bỏng, nàng một chút xíu dùng chỗ kín cọ sát vào bắp đùi của hắn.
Đỗ Vịnh Duy cắn chặt răng, hắn lại lần nữa cùng dục vọng bản thân đọ sức, hắn biết rõ thân thể nàng mất hồn thế nào, nàng mỗi một lần cầu hoan cũng làm cho hắn đau khổ cực kỳ, hắn là nên nhịn không thể nữa cùng nàng có qua lại, nhưng cũng chỉ có hắn có thể giúp nàng, hắn căn bản không có lựa chọn.
Tống Mật Nhi không an phận mà đối với hắn đông sờ tây sờ, bắt đầu vội vàng xé rách áo của hắn, chỉ đổ thừa là áo sơ mi của hắn chất lượng quá tốt, nàng hình như thế nào cũng không có cách nào dán lên da thịt hắn chỉ có thể giống như tiểu Miêu khóc.
“Đừng nóng vội.” Đỗ Vịnh Duy có chút bật cười, hắn biết nàng khó chịu nhưng khi nhìn đến nàng tính trẻ con như thế lại không nhịn được ý xấu trêu cợt nàng
“Từ từ.”
Nàng lại bị hắn chậm rãi động tác mà chọc giận, không thể làm gì khác hơn là lung tung bắt đầu xé rách y phục của mình, nàng rất nóng, nàng đã mau không chịu nổi.
Một tiếng dừng xe gấp chói tai thét ở cửa hộp đêm vang lên, Đỗ Vịnh Duy cơ hồ là cực kỳ tức giận mở cửa xe chạy vào hộp đêm.
Đúng vậy, hắn là đi… đi thật, quyết định về nhà an ổn ngủ nhưng không tự chủ chính là tay lái liền mất khống chế, hắn biết nàng không phải nữ nhân như vậy, hắn là người đàn ông đầu tiên của nàng, nàng căn bản cũng không hiểu hộp đêm hiểm ác cùng phức tạp thế nào, hơn nữa... Hắn biết cái tên kia Hàn Phỉ kia, là công tử phong lưu nổi danh không chịu trách nhiệm, thích thiết kế gái đẹp vào cuộc mê thậm chí bị mọi người gọi đùa là “Hái Hoa Tặc”, nhưng bởi vì có tiền có thế rất nhiều nữ nhân bị hại cũng không dám lên tiếng.
Hắn cũng biết cố tình cùng nàng giận dỗi không để ý tới nàng, hắn tại sao phải cùng một kẻ cái gì cũng không hiểu trong đầu đều là bã đậu giận dỗi? Hắn không phải thiện tâm đại phát nhưng không đến nỗi là một người thấy chết mà không cứu.
Vọt vào hộp đêm, rất nhanh níu lấy một phục vụ, Đỗ Vịnh Duy mắt đen như mực giống như thô bạo lạnh lùng hỏi:
“Hàn Phỉ mang theo cô gái kia đi nơi nào?”
Phục vụ người nhát gan co rúm lại, hình như không biết làm sao
“Cái này....”
“Nói!” Đỗ Vịnh Duy rống giận, có chút mất trí.
“Cậu biết nơi này là nơi nào không, biết tôi là ai không? Còn muốn giữ cái mạng của mình hay không?”
Phục vụ dĩ nhiên biết ở “Ngân khuyết” người nào lại không biết Đỗ Vịnh Duy, vì vậy phục vụ vội vàng đem chuyện nói ra.
Đỗ Vịnh Duy bỏ qua phục vụ, mặt lộ ra bản tính tàn độc nhỏ giọng nói:
“Cậu tốt nhất nhớ nơi này là địa bàn của Ngân khuyết, không phải hộp đêm thực, nếu để cho tôi biết rõ mấy người phối hợp với những mánh khóe của những người đó thì hãy nghĩ cái chết nào sảng khoái đi là vừa!” Nói xong, hăn như gió rời khỏi.
“Không cần, van cầu anh, đừng….”
Tống Mật Nhi vô lực mơ hồ khóc khẽ, tiếng váy bị xé nứt làm cho Tống Mật Nhi lọt vào cực độ khủng hoảng, nàng khước từ Hàn Phỉ ghê tởm đụng vào nhưng lại không thể không bởi vì trong cơ thể xuân dược quấy phá mà ngứa ngáy khó nhịn, nàng không phải thật sẽ cứ như vậy bị cường bạo? Nhắm mắt lại, lệ uất ức từ khóe mắt trợt xuống, đang khi nàng buông tha tất cả hy vọng đồng thời...
“Phanh!” Tiếng đạp cửa vang lên, Hàn Phỉ bị giật mình lập tức lăn xuống thân thể Tống Mật Nhi, đứng lên thấy Đỗ Vịnh Duy một thân giận dữ lạnh lùng xông tới, Hàn Phỉ tức miệng mắng to:
“Đỗ Vịnh Duy, tự đâm đầu vào chỗ chết hả, dám hư chuyện của tao....”
Là hắn sao? Là hắn... Tống Mật Nhi gian nan mở mắt ra, không lực lần nữa nhắm lại, khép chặt khóe môi cũng bắt đầu khẽ buông lỏng.
Bỗng chốc một đạo ánh sáng màu bạc thoáng qua khiến Hàn Phỉ theo bản năng giơ tay lên che, một giây kế tiếp hắn cảm thấy trên cổ lạnh lẽo, hắn cúi đầu đột nhiên nhìn thấy trên cổ mình là 1 con dao phẫu thuật sắc bén, mà Đỗ Vịnh Duy không biết từ lúc nào đã đến gần mình. (L: ài, ta nói, trai đẹp cũng cần mang theo dao phòng thân thì phải, hơn nữa mỹ nam bác sĩ dùng dao phẫu thuật cứu mĩ nhân cảnh này có vẻ rất ok)
Đỗ Vịnh Duy giận quá hóa cười, tay thon cầm dao giải phẩu, nhẹ nói:
“Rốt cuộc là ai tìm chết? Nói cho tao biết, mày muốn chết nhanh hay là chết chậm một chút, muốn nhanh tao cắt động mạch chủ của mày, muốn chậm có thể để máu một giọt lại một giọt chảy ra đến khô kiệt rồi chết, không tệ chứ? Lựa chọn đi.”
“Tôi......” Hàn Phỉ bị sợ đến mặt tái nhợt
“Có gì hảo hảo nói, Đỗ thiếu... cái đó....”
Đỗ Vịnh Duy lướt qua Hàn Phỉ, thấy nàng một thân quần áo bị xé nứt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt sợ hãi nói không cần, lại hình như lại khó nhịn giãy dụa, cực kỳ khó chịu.
“Đã làm cái gì với cô ấy?” Con dao phẫu thuật của Đỗ Vịnh Duy sâu vào trong thịt một phần, trên cổ Hàn Phỉ xuất hiện một vết máu.
“Không cần tôi không muốn… không cần!” Hàn Phỉ run rẩy cầu xin tha thứ:
“Cô ấy chỉ là ăn xuân dược, dược hiệu đang phát tác.”
“Thuốc giải!” Dao phẫu thuật của Đỗ Vịnh Duy bỗng dưng nữa sâu vào một phần, Hàn Phỉ bị sợ đến chợt té quỵ xuống đất, bị sợ đến tè ra quần.
“Đỗ Thiếu! Anh không phải không biết loại này nào có thuốc giải, chỉ cần lên giường là có thể tốt, không phải vậy.. không phải vậy....”
“Súc sinh, cút! Không cần để cho tao nhìn thấy mày, nếu không mày nhất định mất mạng.” Một cước đá văng Hàn Phỉ nhìn hắn cầm lên quần áo chạy đi, Đỗ Vịnh Duy nhanh chóng lau đi dao giải phẩu thu hồi, đi tới bên giường đỡ dậy Tống Mật Nhi
“Này, cô, cô còn tốt đó chứ?”
Tống Mật Nhi trong cơ thể dược lực đã bộc phát, cũng hoàn toàn không tỉnh táo, dựa vào hắn, nàng hình như biết là hắn tới, hắn tới cứu nàng... Giống như tiểu Miêu khóc thút thít rúc vào trong ngực hắn, Tống Mật Nhi run lẩy bẩy
“Cứu tôi, cứu tôi…”
“Không sao, đừng sợ.” Đỗ Vịnh Duy tâm tình lúc này ngôn ngữ khó nói ra, tựa như... là thở dài, tâm tình mất mà được lại, nàng không có việc gì là tốt, rõ là... ngu ngốc!
“Cứu tôi, cứu tôi....” Nói xong, tay nhỏ bé của Tống Mật Nhi không tự chủ chậm rãi đưa vào bên trong áo hắn, nàng không biết mình đang làm gì, nàng rất nóng, vô cùng nóng, cần giải tỏa tiềm thức nàng biết nàng an toàn, có thể càn rỡ.
“Cô!” Nhìn trên mặt trên thân nàng nổi lên đỏ ửng, hắn vội vàng ngăn trở nàng không an phận
“Đáng chết, cùng tôi về nhà.”
“A, lạnh quá!” Đứng ở trong phòng tắm, hắn mở ra vòi hoa sen nước lạnh trực tiếp tới khiến lạnh lẽo từ bên trên đổ xuống để cho nàng hình như trong nháy mắt tỉnh táo lại, khoanh tay toàn thân ướt dầm run rẩy không ngừng.
Tắt vòi hoa sen, hắn cau mày vuốt tóc ướt của nàng, không tự chủ dịu dàng hỏi:
“Khá hơn chút nào không?”
Tống Mật Nhi một đôi mắt to lúc này mờ mịch sáng bóng, mang theođỏ rực, kinh ngạc không rõ ràng nhìn hắn, tiếp theo chợt dán lên hắn, thật chặt quấn lấy hắn giãy dụa
“Nóng.. tôi nóng quá...”
Muốn chết! Đỗ Vịnh Duy cảm nhận được nhiệt độ của nàng cực nóng truyền đến, trên da lạnh lẽo rất nhanh tiêu tán nàng bị hạ thuốc, căn bản cũng không phải là một chút nước lạnh là có thể giải quyết vấn đề.
“Tôi muốn, tôi muốn...” Tống Mật Nhi bắt đầu bất lực khóc khẽ, ôm hắn không buông tay, nàng không biết muốn cái gì nhưng là bản năng nói cho nàng biết người trước mắt có thể giúp nàng, ngực của nàng cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, liền chỗ mắc cỡ hình như cũng không chịu nổi khống chế nóng bỏng, nàng một chút xíu dùng chỗ kín cọ sát vào bắp đùi của hắn.
Đỗ Vịnh Duy cắn chặt răng, hắn lại lần nữa cùng dục vọng bản thân đọ sức, hắn biết rõ thân thể nàng mất hồn thế nào, nàng mỗi một lần cầu hoan cũng làm cho hắn đau khổ cực kỳ, hắn là nên nhịn không thể nữa cùng nàng có qua lại, nhưng cũng chỉ có hắn có thể giúp nàng, hắn căn bản không có lựa chọn.
Tống Mật Nhi không an phận mà đối với hắn đông sờ tây sờ, bắt đầu vội vàng xé rách áo của hắn, chỉ đổ thừa là áo sơ mi của hắn chất lượng quá tốt, nàng hình như thế nào cũng không có cách nào dán lên da thịt hắn chỉ có thể giống như tiểu Miêu khóc.
“Đừng nóng vội.” Đỗ Vịnh Duy có chút bật cười, hắn biết nàng khó chịu nhưng khi nhìn đến nàng tính trẻ con như thế lại không nhịn được ý xấu trêu cợt nàng
“Từ từ.”
Nàng lại bị hắn chậm rãi động tác mà chọc giận, không thể làm gì khác hơn là lung tung bắt đầu xé rách y phục của mình, nàng rất nóng, nàng đã mau không chịu nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook