Diễm Phu Nhân
-
Chương 80: Cảnh tượng Tân thiếu chủ giá lâm
Chó ngao Mộc Mộc đang nằm ngủ ở một bên đột nhiên đứng dậy, hướng về phía Bạch Nguyên Phong sủa một tiếng. Lâm Phượng Âm nhìn lại hắn, cười nói: “Nguyên Phong huynh bàn chuyện buôn bán xong rồi?”
Bạch Nguyên Phong một tay ở trước một tay để sau lưng, khẽ vuốt cằm cười nói: “Chuyến này thật là thuận buồm xuôi gió.”
Tư Đồ Tinh Nhi vỗ bàn một cái, vỏ hạt dưa xếp thành núi nhỏ trong nháy mắt đổ sụp vung vẩy đầy bàn, nàng không quan tâm đi thẳng tới xe ngựa nói: “Đi thôi, lên đường!” Mộc Mộc cũng lên tinh thần, đắc ý run rẩy đi theo phía sau chân nàng, cái đuôi ngoắt ngoắt đi tới, một người một chó một cao một thấp, dương dương hả hê chui vào xe ngựa.
Trạm tiếp theo sẽ phải đi qua một thôn trang, rồi chân chính tiến vào sa mạc.
Cát vàng đầy trời, tiếng gió gào thét từ khắp mọi nơi mênh mông bát ngát cuốn qua. Bọn họ chỉ có thể rời bỏ xe ngựa, dắt ba con Lạc Đà, đặt Lưu Y nằm ở trên xe dắt đi. Trong sa mạc thỉnh thoảng chỉ nghe được tiếng chim ưng bay qua, thỉnh thoảng còn có tiếng vọng của Mộc Mộc gào thét đưa tới.
“Phượng Âm ca ca, con đường này chúng ta có phải đã đi qua rồi hay không?” Sắc mặt Tư Đồ Tinh Nhi tái nhợt, nhưng mà mồ hôi chảy ướt sống lưng như cũ. Ánh nắng mặt trời ở sa mạc chiếu cao rực rỡ, thật sự là không tránh thoát ánh mặt trời chiếu rọi, đi ra đi vô nửa ngày, phía trước lại còn là đất cát mênh mông bát ngát.
Thể lực Lâm Phượng Âm tương đối mà nói khá hơn một chút, nhưng mà vẫn như cũ mất đi phong thái bình thường, có vẻ nhếch nhác rất nhiều, trên giày của hắn dính đất cát, biểu lộ có chút ngưng trọng, nhìn phương xa, nói: “Hình như chúng ta lạc đường.”
Những lời này không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang, Tư Đồ Tinh Nhi cúi người xuống chống đầu gối của mình thở. Bạch Nguyên Phong thường ngày hết sức kim quý, ra cửa chính là xe ngựa hoa lệ, đã bao giờ đi bộ qua lâu như vậy, đã sớm mệt rối tinh rối mù.
Hắn lắc đầu một cái, mi tâm khóa chặt nói: “Lạc đường? Ngươi thế nhưng lại lạc đường?”
Lâm Phượng Âm kéo khóe miệng, nhưng là khó có được thời điểm cười không nổi, nói: “Trong sa mạc nào có không lạc đường, lại nói, ta cũng là lần đầu tiên tới, nước của chúng ta còn bao nhiêu?”
“Nước?” Khóe miệng Tư Đồ Tinh Nhi co giật hỏi.
“Đúng vậy, chúng ta không phải mang theo rất nhiều túi nước ư, xem một chút còn có thể chống đỡ bao nhiêu ngày, nhìn tình hình này nhất thời nửa ngày sẽ không đến được rồi.” Lâm Phượng Âm lau mồ hôi trên trán một cái, nhìn chung quanh, nhưng nơi nào cũng đều là cảnh tượng giống nhau như đúc.
“Nước... Chỉ còn lại ba túi thôi, ta đều dùng để rửa tay rửa mặt rồi...” Tư Đồ Tinh Nhi hơi nhỏ tiếng than thở, nàng ý thức được mình phạm vào sai lầm nghiêm trọng cỡ nào.
Hai người Lâm Phượng Âm và Bạch Nguyên Phong đều là cùng một vẻ mặt, không lời nào có thể diễn tả được sự khiếp sợ cộng thêm oán giận cùng trách cứ còn có rất là bất đắc dĩ, cuối cùng hóa thành tự mình buồn chán than thở một hồi.
Tư Đồ Tinh Nhi quay lưng đi, cắn môi nhìn chằm chằm thái độ bình thường của Mộc Mộc, nhưng Mộc Mộc chỉ là nhìn phía Tây không nhúc nhích nhìn ánh chiều tà.
Bỗng nhiên, giống như là chưa từng ngừng nghỉ truyền đến một trận tiếng rống, tiếp theo Mộc Mộc cũng ở ngay tại chỗ ngước cổ gầm lên, giống như là tiếng sói gọi nhau.
Lâm Phượng Âm quay đầu cẩn thận quan sát Mộc Mộc, nó ngoắt ngoắt cái đuôi kêu lên một tiếng dài một thanh ngắn, đối phương hình như là đang trả lời nó cái gì. Bất chợt, móng sau Mộc Mộc bắt đầu ma sát mặt đất làm ra bộ dạng muốn chạy, hướng lâm Phượng Âm ngao ưmh ngao ưmh kêu lên. Lâm Phượng Âm mừng rỡ, dắt Lạc Đà hô: “Mộc Mộc biết chỗ, chúng ta đi theo nó đi!”
******
Tiểu Tịch từng phát từng phát chém cọc gỗ, mà Độc Cô Úc vừa lòng nằm ở trên nhánh cây, trong lỗ mũi đang kẹp một mảnh lá cây màu xanh biếc. Nhìn như đang ngủ, thật ra thì một lát chớp mắt một cái kiểm tra công tác của nàng làm có đến nơi đến chốn hay không.
Tiểu Tịch mài nhẵn góc cạnh cọc gỗ, phải mài đến trơn tru mới thôi, mồ hôi dầm dề làm việc, cuối cùng nói lẩm bẩm nguyền rủa cái người lười biếng nào đó.
“Mấy cây rồi hả?” Độc Cô Úc lười biếng duỗi lưng một cái, hỏi.
Tiểu Tịch duỗi ra ngón tay ra điếm rồi nói: “348!”
“Hả?” Độc Cô Úc nháy mắt mấy cái ngồi dậy nói: “Ta chỉ muốn 300 cái à, 48 cái này làm gì?”
“Cái gì? Ngày hôm qua ngươi còn nói muốn 348 cây!” Vẻ mặt Tiểu Tịch đưa đám, chán chường ngồi dưới đất.
“Ai, trí nhớ của ngươi thật không tốt!” Độc Cô Úc bất đắc dĩ mà lắc đầu, sau đó từ trên cây nhảy xuống, không biết từ đâu biến ra một bó hoa hồng, nhét vào trong ngực nàng nói: “Ừ, bồi thường cho ngươi.”
Tiểu Tịch liếc hắn một cái, ngay cả tặng hoa cũng có thái độ không tốt.
Độc Cô Úc nhìn sắc mặt nàng cũng không quá tốt, biết là mấy ngày nay công việc làm nàng mệt. Thế nhưng nha đầu ngốc thần kinh thô này không có phát hiện, thời điểm mỗi lần nàng trở về đi ngủ hoặc là sáng sớm đi phục vụ Thu Vô Cốt chải đầu rửa mặt, hắn sẽ tự mình ra tay, trong hơn ba trăm cộc gỗ có một nửa đều là hắn làm cho.
Độc Cô Úc nhảy đến phía sau nàng cười nói: “Ta xoa bóp cho ngươi há!” Sau đó đôi tay liền đặt trên vai của nàng, vuốt ve bả vai cho nàng.
“Ừ, không tệ không tệ, có tiến bộ.” Tiểu Tịch nhắm mắt lại hưởng thụ mỉm cười, mặc dù nhắm mặt lại, nhưng vẫn như cũ có thể cảm giác được ánh mặt trời ấm áp và xuyên qua lá non bụi rậm trong rừng cây lấp lóe loang lỗ đường vân ánh sáng.
Độc Cô Úc nhìn dáng vẻ Tiểu Tịch nhắm mắt mỉm cười, dưới sự soi sáng của ánh mặt trời, màu vàng tinh linh ở trên gò má trắng nõn của nàng nhẹ nhàng tung bay, lông mi rậm rạp giống như là quạt hương bồ mở ra, ở gió nhẹ lay động nhẹ nhàng nhấp nhô.
Nàng cũng không thoa son phấn, nhưng làn da tinh tế tỉ mỉ trơn bóng, giống như là Dương Chi Bạch Ngọc trong suốt, giống như chạm vào liền vỡ ra. Chỉ là, hình như nàng lại gầy, mắt quầng thâm cũng nồng đậm hơn. Vốn tưởng rằng để cho nàng ngày ngày trở nên bận rộn một chút nàng sẽ vui vẻ, nhưng những thứ vui vẻ kia vào thời điểm đêm khuya yên tĩnh sẽ chậm rãi mà biến mất, thay vào đó chính là nồng đậm nhớ nhung đi?
Nàng ở đây trong lơ đãng không chú ý sẽ nhắc tới từng chút từng chút lúc ở Lâm gia, còn có một cái nhăn mày một nụ cười những người khác ở Lâm gia, hình như đang ở trong đầu của nàng chưa bao giờ từng có chia ly.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cái trán của nàng, Tiểu Tịch bất ngờ không kịp đề phòng mở mắt ra, vừa chống lại ánh mắt thâm tình và trong trẻo của hắn, hai người một người hướng lên một người hơi cúi nhìn đối phương, trong lúc nhất thời quên mất nói chuyện.
“Ngươi...” Tiểu Tịch không chịu nổi ánh mắt không tránh né chút nào như vậy, chỉ cảm thấy gương mặt bắt đầu nóng lên, sau đó lộ vẻ tức giận từ phía dưới cằm của hắn từ từ đi ra ngoài, bò đứng dậy.
Độc Cô Úc không hiểu, ngơ ngác nhìn nàng sau đó cười một cái nói: “Mới vừa rồi trên tóc của ngươi có một con đom đóm, ta giúp ngươi bắt đi.”
Tiểu Tịch co quắp khóe miệng, vỗ nhẹ trán mình hỏi: “Đom đóm đâu?”
“A...” Độc Cô Úc cười cười xấu hổ, sau đó ý tưởng chợt lóe lên chỉ vào miệng mình nói: “Ta ăn!”
“Ăn?” Tiểu Tịch càng thêm bất đắc dĩ, nghe cái đáp án nói hưu nói vượn này không thể làm gì khác hơn là im lặng, đi tới một bên tiếp tục làm việc. Độc Cô Úc làm việc cổ quái, thật là không thể dùng lý lẽ của người thường suy xét đâu!
Độc Cô Úc vỗ vỗ miệng của mình, mới vừa rồi làm sao giống như có cái gì dẫn dắt hắn cúi người hôn nàng cơ chứ? Hắn lắc đầu một cái, quyết định đi bờ biển bắt cá giải quyết đáy lòng sầu lo.
Tiểu Tịch tiếp tục làm công việc đang làm dỡ dang, mà Độc Cô Úc kéo ống quần xuống biển cạn, lưng mang sọt nhỏ chuẩn bị bắt cá để cho Tiểu Tịch làm chút món ăn ngon.
Xa xa, một chiếc thuyền con giương buồm mà đến, trên mặt biển xanh thẳm phiêu đãng một chấm nhỏ. Độc Cô Úc lấy tay che ánh mặt trời ngửa đầu nhìn xa. Chợt từ phía sau đi ra rất nhiều hầu gái, đồng loạt đứng ở sau lưng Độc Cô Úc, do thân phận hạn chế họ rối rít chấp tay thi lễ kêu: “Đại Sư Huynh!”
Đồng thời lên tiếng làm cho Độc Cô Úc đang thất thần sợ hết hồn, lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã quỵ trong biển, hắn trấn định bước chân, hỏi: “Có người ngoài đột kích?”
Một hầu gái dẫn đầu nhíu nhíu mày nói: “Nhìn dáng dấp, không giống.”
“Cũng thế, nếu tới tấn công Thánh nữ cung cũng phải có mấy cái thuyền lớn chứ, quang minh chính đại đi tới một chiếc thuyền nhỏ thủng thì tính là gì.” Độc Cô Úc vòng hai cánh tay ở trước ngực cười nói: “Các ngươi không bẩm báo Cung chủ?”
“Không cần, ta tới đây.” Một tiếng nói thong thả và ưu nhã, mặc dù không lớn cũng rất có lực xuyên thấu. Đám người dần dần mở ra hai bên, Điệp Trang một thân quần áo màu xanh nhạt đoan trang tô điểm váy xanh đậm, theo bước chân di chuyển lượn lờ thướt tha, đang lúc mọi người túm tụm thì trang phục lộng lẫy xuất hiện.
Độc Cô Úc vẫn nhớ mãi không quên đối với người sư phụ này, bởi vì từ nhỏ thủ đoạn giáo dục của nàng hết sức tàn nhẫn, cũng may hắn tự học biết được tam thập lục kế tẩu vi thượng sách (ba mươi sáu kế chạy là tốt nhất), vì vậy luôn chơi trò mất tích. Nhưng cuối cùng sư phụ đối với hắn cũng không trách móc nặng nề, luôn có chút ý vị mặc kệ. Nhưng hắn vẫn còn rất cung kính cúi đầu thi lễ với nàng, nói: “Sư phụ.”
Điệp Trang nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, nói: “Tạm thời đừng đi, ở chỗ này cung nghênh Tân thiếu chủ thôi.”
Độc Cô Úc nhíu mày hỏi: “Nhanh như vậy đã tới rồi?”
“Thế nào? Hiện nay Thánh nữ cung không có Thiếu chủ, ta cũng không để ý hết những chuyện vụn vặt, ngươi lại càng thêm không ngó ngàng tới, sớm ngày xác lập Tân thiếu chủ cũng là quyết định vô cùng cấp bách.”
“Dạ dạ dạ, ta mới không làm chân chạy Thiếu chủ kia đâu, cuối cùng đều giống như Sư đệ không có kết quả tốt.” Độc Cô Úc nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trên thuyền, một vị bạch y công tử đứng ở đầu thuyền, sóng biển dập dờn, thuyền nhỏ nhấp nhô, tóc đen lay động theo gió quẩn quanh. Loáng thoáng trong nước là bóng dáng ảnh ngược áo trắng không nhiễm một hạt bụi, nhưng mặt hắn không chút thay đổi, gột rửa đi ướt át nhu nhã hôm qua, nhưng bây giờ giống như biến thành người khác. Trên gương mặt tuấn tú mang theo vẻ trầm tĩnh, trong mắt phượng nhìn non sông tươi đẹp chung quanh, giống như hắn liếc mắt một cái có thể bao hàm toàn diện, thiên địa chúng sanh đều ở trong lòng bàn tay của hắn.
“Công tử, phía trước chính là Thánh nữ cung rồi.” Thanh Xà Sứ giả báo cáo.
“Ừ.” Công tử kia chỉ là thản nhiên với tất cả, Thanh Xà Sứ giả lui về phía sau, lấy một pháo hoa trong tay áo ra, hướng không trung bắn tín hiệu.
Trên đảo, người Thánh nữ cung thấy pháo hoa nở rộ trên bầu trời, khóe miệng cũng chứa nụ cười nhàn nhạt.
Sau khi thiếu chủ cũ Thu Vô Cốt chết đi, rất nhiều việc Thánh nữ cung cũng không có người xử lý. Mà Cung chủ Điệp Trang chỉ là ra quyết định với chuyện lớn, cũng không rời khỏi đảo, mà tất cả chuyện ở Trung Nguyên đều phải do Thiếu chủ quyết định, đã vài lần bọn họ lọt vào bầu không khí rối thành một nùi.
Hiện tại, tân Thiếu chủ tới, nghe nói, Thiếu chủ tài hoa hơn người tao nhã lịch sự, nghe nói Thiếu chủ làm việc mạnh mẽ vang dội cơ trí không sai, nghe nói Thiếu chủ võ công cái thế khuynh đảo chúng sanh, nghe nói...
Tất cả nghe nói, đổi lấy thời khắc kích động lòng người này, tất cả mọi người xuất cung ở trên bờ chờ đợi, chỉ chờ chiêm ngưỡng dung mạo Thiếu chủ. Nhưng, có một người, căn bản không biết cảnh tượng vì sao những người khác vội vã chạy đến bên bờ biển, chỉ là mệt không đứng dậy nổi, cho nên ngồi vào xích đu buộc lên giữa hai cây trên lảo đảo nghỉ ngơi.
Thuyền nhỏ tới gần, lập tức có một nhóm người ùa lên, công tử quả nhiên tuyệt đại phong hoa, bóng lưng đứng ở dưới phiến xanh thẳm hòa hợp không có gì sánh kịp, giống như gió xuân ôn hoà loại ấm áp, giống như chạc cây mát mẻ lại nhu hòa, giống như loại nước ngọt tao nhã, giống như loại núi sông thanh tú bình thản ung dung.
Đang lúc mọi người túm tụm, Điệp Trang run rẩy đưa tay ra cầm tay Lâm Đường Hoa, im lặng ngưng tụ nghẹn ngào, nhưng nếp nhăn tinh tế ở khóe mắt đã nói rõ tất cả kích động và nhớ nhung.
Độc Cô Úc sững sờ nghẹn giọng, người này... Không phải là.. Không phải là mấy ngày trước, nửa đường chận đường hắn đánh hắn ngất đi ném lên trên thuyền sau đó ù ù cạc cạc trôi lềnh bềnh trở về Thánh nữ cung? Mặt từ tâm ngoan, trích tiên?( Mặt từ tâm ngoan: mặt hiền lành lòng dạ độc ác)
Lại là hắn! Độc Cô Úc hận nghiến răng nghiến lợi.
Ngày đó, hắn cũng chỉ là nhìn thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ vội vã chạy băng băng, nghĩ tới chủ nhân xe ngựa này nhất định là gia tài bạc vạn, vì vậy một đường theo dõi. Cho đến khi đến khách sạn, người nọ xuống xe đi vào nghỉ ngơi, hắn liếc mắt một cái liền thấy dây chuyền trên cổ hắn, một ngọc trụy màu trắng. Nhưng phía trên có khắc hoa văn hình như rất kỳ lạ, hắn yêu thích nhất chính là sưu tập cho mình thứ gì đó vừa liếc mắt đã vừa lòng, cho nên nổi lên ác ý.
Ban đêm, hắn dò thám khách sạn, ở trong bóng tối lục lọi giường đệm, lại đột nhiên bị người túm cổ, sau đó hắn bị đánh ngất, mơ mơ màng màng ném tới trên cái đảo này.
Dĩ nhiên Lâm Đường Hoa cũng nhận ra hắn, nếu không phải ngày đó Thanh Xà Sứ giả nhận ra hắn chính là Đại Sư Huynh đã mất tích nhiều năm, hắn (LDH) nhất định đem hắn (DCU) cắt thành một ngàn miếng ném xuống sông làm mồi cho cá. Bởi vì hắn lại dám đánh chủ ý lên dây chuyền đuổi tà ma Tiểu Tịch đưa hắn, vì vậy hắn giúp người hoàn thành ước vọng, sai người trước tiên đuổi hắn về Thánh nữ cung.
Nguồn gốc sâu xa chính là như thế, dĩ nhiên, Độc Cô Úc sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy, đang định khảo nghiệm một chút năng lực của Tân thiếu chủ này.
Bạch Nguyên Phong một tay ở trước một tay để sau lưng, khẽ vuốt cằm cười nói: “Chuyến này thật là thuận buồm xuôi gió.”
Tư Đồ Tinh Nhi vỗ bàn một cái, vỏ hạt dưa xếp thành núi nhỏ trong nháy mắt đổ sụp vung vẩy đầy bàn, nàng không quan tâm đi thẳng tới xe ngựa nói: “Đi thôi, lên đường!” Mộc Mộc cũng lên tinh thần, đắc ý run rẩy đi theo phía sau chân nàng, cái đuôi ngoắt ngoắt đi tới, một người một chó một cao một thấp, dương dương hả hê chui vào xe ngựa.
Trạm tiếp theo sẽ phải đi qua một thôn trang, rồi chân chính tiến vào sa mạc.
Cát vàng đầy trời, tiếng gió gào thét từ khắp mọi nơi mênh mông bát ngát cuốn qua. Bọn họ chỉ có thể rời bỏ xe ngựa, dắt ba con Lạc Đà, đặt Lưu Y nằm ở trên xe dắt đi. Trong sa mạc thỉnh thoảng chỉ nghe được tiếng chim ưng bay qua, thỉnh thoảng còn có tiếng vọng của Mộc Mộc gào thét đưa tới.
“Phượng Âm ca ca, con đường này chúng ta có phải đã đi qua rồi hay không?” Sắc mặt Tư Đồ Tinh Nhi tái nhợt, nhưng mà mồ hôi chảy ướt sống lưng như cũ. Ánh nắng mặt trời ở sa mạc chiếu cao rực rỡ, thật sự là không tránh thoát ánh mặt trời chiếu rọi, đi ra đi vô nửa ngày, phía trước lại còn là đất cát mênh mông bát ngát.
Thể lực Lâm Phượng Âm tương đối mà nói khá hơn một chút, nhưng mà vẫn như cũ mất đi phong thái bình thường, có vẻ nhếch nhác rất nhiều, trên giày của hắn dính đất cát, biểu lộ có chút ngưng trọng, nhìn phương xa, nói: “Hình như chúng ta lạc đường.”
Những lời này không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang, Tư Đồ Tinh Nhi cúi người xuống chống đầu gối của mình thở. Bạch Nguyên Phong thường ngày hết sức kim quý, ra cửa chính là xe ngựa hoa lệ, đã bao giờ đi bộ qua lâu như vậy, đã sớm mệt rối tinh rối mù.
Hắn lắc đầu một cái, mi tâm khóa chặt nói: “Lạc đường? Ngươi thế nhưng lại lạc đường?”
Lâm Phượng Âm kéo khóe miệng, nhưng là khó có được thời điểm cười không nổi, nói: “Trong sa mạc nào có không lạc đường, lại nói, ta cũng là lần đầu tiên tới, nước của chúng ta còn bao nhiêu?”
“Nước?” Khóe miệng Tư Đồ Tinh Nhi co giật hỏi.
“Đúng vậy, chúng ta không phải mang theo rất nhiều túi nước ư, xem một chút còn có thể chống đỡ bao nhiêu ngày, nhìn tình hình này nhất thời nửa ngày sẽ không đến được rồi.” Lâm Phượng Âm lau mồ hôi trên trán một cái, nhìn chung quanh, nhưng nơi nào cũng đều là cảnh tượng giống nhau như đúc.
“Nước... Chỉ còn lại ba túi thôi, ta đều dùng để rửa tay rửa mặt rồi...” Tư Đồ Tinh Nhi hơi nhỏ tiếng than thở, nàng ý thức được mình phạm vào sai lầm nghiêm trọng cỡ nào.
Hai người Lâm Phượng Âm và Bạch Nguyên Phong đều là cùng một vẻ mặt, không lời nào có thể diễn tả được sự khiếp sợ cộng thêm oán giận cùng trách cứ còn có rất là bất đắc dĩ, cuối cùng hóa thành tự mình buồn chán than thở một hồi.
Tư Đồ Tinh Nhi quay lưng đi, cắn môi nhìn chằm chằm thái độ bình thường của Mộc Mộc, nhưng Mộc Mộc chỉ là nhìn phía Tây không nhúc nhích nhìn ánh chiều tà.
Bỗng nhiên, giống như là chưa từng ngừng nghỉ truyền đến một trận tiếng rống, tiếp theo Mộc Mộc cũng ở ngay tại chỗ ngước cổ gầm lên, giống như là tiếng sói gọi nhau.
Lâm Phượng Âm quay đầu cẩn thận quan sát Mộc Mộc, nó ngoắt ngoắt cái đuôi kêu lên một tiếng dài một thanh ngắn, đối phương hình như là đang trả lời nó cái gì. Bất chợt, móng sau Mộc Mộc bắt đầu ma sát mặt đất làm ra bộ dạng muốn chạy, hướng lâm Phượng Âm ngao ưmh ngao ưmh kêu lên. Lâm Phượng Âm mừng rỡ, dắt Lạc Đà hô: “Mộc Mộc biết chỗ, chúng ta đi theo nó đi!”
******
Tiểu Tịch từng phát từng phát chém cọc gỗ, mà Độc Cô Úc vừa lòng nằm ở trên nhánh cây, trong lỗ mũi đang kẹp một mảnh lá cây màu xanh biếc. Nhìn như đang ngủ, thật ra thì một lát chớp mắt một cái kiểm tra công tác của nàng làm có đến nơi đến chốn hay không.
Tiểu Tịch mài nhẵn góc cạnh cọc gỗ, phải mài đến trơn tru mới thôi, mồ hôi dầm dề làm việc, cuối cùng nói lẩm bẩm nguyền rủa cái người lười biếng nào đó.
“Mấy cây rồi hả?” Độc Cô Úc lười biếng duỗi lưng một cái, hỏi.
Tiểu Tịch duỗi ra ngón tay ra điếm rồi nói: “348!”
“Hả?” Độc Cô Úc nháy mắt mấy cái ngồi dậy nói: “Ta chỉ muốn 300 cái à, 48 cái này làm gì?”
“Cái gì? Ngày hôm qua ngươi còn nói muốn 348 cây!” Vẻ mặt Tiểu Tịch đưa đám, chán chường ngồi dưới đất.
“Ai, trí nhớ của ngươi thật không tốt!” Độc Cô Úc bất đắc dĩ mà lắc đầu, sau đó từ trên cây nhảy xuống, không biết từ đâu biến ra một bó hoa hồng, nhét vào trong ngực nàng nói: “Ừ, bồi thường cho ngươi.”
Tiểu Tịch liếc hắn một cái, ngay cả tặng hoa cũng có thái độ không tốt.
Độc Cô Úc nhìn sắc mặt nàng cũng không quá tốt, biết là mấy ngày nay công việc làm nàng mệt. Thế nhưng nha đầu ngốc thần kinh thô này không có phát hiện, thời điểm mỗi lần nàng trở về đi ngủ hoặc là sáng sớm đi phục vụ Thu Vô Cốt chải đầu rửa mặt, hắn sẽ tự mình ra tay, trong hơn ba trăm cộc gỗ có một nửa đều là hắn làm cho.
Độc Cô Úc nhảy đến phía sau nàng cười nói: “Ta xoa bóp cho ngươi há!” Sau đó đôi tay liền đặt trên vai của nàng, vuốt ve bả vai cho nàng.
“Ừ, không tệ không tệ, có tiến bộ.” Tiểu Tịch nhắm mắt lại hưởng thụ mỉm cười, mặc dù nhắm mặt lại, nhưng vẫn như cũ có thể cảm giác được ánh mặt trời ấm áp và xuyên qua lá non bụi rậm trong rừng cây lấp lóe loang lỗ đường vân ánh sáng.
Độc Cô Úc nhìn dáng vẻ Tiểu Tịch nhắm mắt mỉm cười, dưới sự soi sáng của ánh mặt trời, màu vàng tinh linh ở trên gò má trắng nõn của nàng nhẹ nhàng tung bay, lông mi rậm rạp giống như là quạt hương bồ mở ra, ở gió nhẹ lay động nhẹ nhàng nhấp nhô.
Nàng cũng không thoa son phấn, nhưng làn da tinh tế tỉ mỉ trơn bóng, giống như là Dương Chi Bạch Ngọc trong suốt, giống như chạm vào liền vỡ ra. Chỉ là, hình như nàng lại gầy, mắt quầng thâm cũng nồng đậm hơn. Vốn tưởng rằng để cho nàng ngày ngày trở nên bận rộn một chút nàng sẽ vui vẻ, nhưng những thứ vui vẻ kia vào thời điểm đêm khuya yên tĩnh sẽ chậm rãi mà biến mất, thay vào đó chính là nồng đậm nhớ nhung đi?
Nàng ở đây trong lơ đãng không chú ý sẽ nhắc tới từng chút từng chút lúc ở Lâm gia, còn có một cái nhăn mày một nụ cười những người khác ở Lâm gia, hình như đang ở trong đầu của nàng chưa bao giờ từng có chia ly.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cái trán của nàng, Tiểu Tịch bất ngờ không kịp đề phòng mở mắt ra, vừa chống lại ánh mắt thâm tình và trong trẻo của hắn, hai người một người hướng lên một người hơi cúi nhìn đối phương, trong lúc nhất thời quên mất nói chuyện.
“Ngươi...” Tiểu Tịch không chịu nổi ánh mắt không tránh né chút nào như vậy, chỉ cảm thấy gương mặt bắt đầu nóng lên, sau đó lộ vẻ tức giận từ phía dưới cằm của hắn từ từ đi ra ngoài, bò đứng dậy.
Độc Cô Úc không hiểu, ngơ ngác nhìn nàng sau đó cười một cái nói: “Mới vừa rồi trên tóc của ngươi có một con đom đóm, ta giúp ngươi bắt đi.”
Tiểu Tịch co quắp khóe miệng, vỗ nhẹ trán mình hỏi: “Đom đóm đâu?”
“A...” Độc Cô Úc cười cười xấu hổ, sau đó ý tưởng chợt lóe lên chỉ vào miệng mình nói: “Ta ăn!”
“Ăn?” Tiểu Tịch càng thêm bất đắc dĩ, nghe cái đáp án nói hưu nói vượn này không thể làm gì khác hơn là im lặng, đi tới một bên tiếp tục làm việc. Độc Cô Úc làm việc cổ quái, thật là không thể dùng lý lẽ của người thường suy xét đâu!
Độc Cô Úc vỗ vỗ miệng của mình, mới vừa rồi làm sao giống như có cái gì dẫn dắt hắn cúi người hôn nàng cơ chứ? Hắn lắc đầu một cái, quyết định đi bờ biển bắt cá giải quyết đáy lòng sầu lo.
Tiểu Tịch tiếp tục làm công việc đang làm dỡ dang, mà Độc Cô Úc kéo ống quần xuống biển cạn, lưng mang sọt nhỏ chuẩn bị bắt cá để cho Tiểu Tịch làm chút món ăn ngon.
Xa xa, một chiếc thuyền con giương buồm mà đến, trên mặt biển xanh thẳm phiêu đãng một chấm nhỏ. Độc Cô Úc lấy tay che ánh mặt trời ngửa đầu nhìn xa. Chợt từ phía sau đi ra rất nhiều hầu gái, đồng loạt đứng ở sau lưng Độc Cô Úc, do thân phận hạn chế họ rối rít chấp tay thi lễ kêu: “Đại Sư Huynh!”
Đồng thời lên tiếng làm cho Độc Cô Úc đang thất thần sợ hết hồn, lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã quỵ trong biển, hắn trấn định bước chân, hỏi: “Có người ngoài đột kích?”
Một hầu gái dẫn đầu nhíu nhíu mày nói: “Nhìn dáng dấp, không giống.”
“Cũng thế, nếu tới tấn công Thánh nữ cung cũng phải có mấy cái thuyền lớn chứ, quang minh chính đại đi tới một chiếc thuyền nhỏ thủng thì tính là gì.” Độc Cô Úc vòng hai cánh tay ở trước ngực cười nói: “Các ngươi không bẩm báo Cung chủ?”
“Không cần, ta tới đây.” Một tiếng nói thong thả và ưu nhã, mặc dù không lớn cũng rất có lực xuyên thấu. Đám người dần dần mở ra hai bên, Điệp Trang một thân quần áo màu xanh nhạt đoan trang tô điểm váy xanh đậm, theo bước chân di chuyển lượn lờ thướt tha, đang lúc mọi người túm tụm thì trang phục lộng lẫy xuất hiện.
Độc Cô Úc vẫn nhớ mãi không quên đối với người sư phụ này, bởi vì từ nhỏ thủ đoạn giáo dục của nàng hết sức tàn nhẫn, cũng may hắn tự học biết được tam thập lục kế tẩu vi thượng sách (ba mươi sáu kế chạy là tốt nhất), vì vậy luôn chơi trò mất tích. Nhưng cuối cùng sư phụ đối với hắn cũng không trách móc nặng nề, luôn có chút ý vị mặc kệ. Nhưng hắn vẫn còn rất cung kính cúi đầu thi lễ với nàng, nói: “Sư phụ.”
Điệp Trang nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, nói: “Tạm thời đừng đi, ở chỗ này cung nghênh Tân thiếu chủ thôi.”
Độc Cô Úc nhíu mày hỏi: “Nhanh như vậy đã tới rồi?”
“Thế nào? Hiện nay Thánh nữ cung không có Thiếu chủ, ta cũng không để ý hết những chuyện vụn vặt, ngươi lại càng thêm không ngó ngàng tới, sớm ngày xác lập Tân thiếu chủ cũng là quyết định vô cùng cấp bách.”
“Dạ dạ dạ, ta mới không làm chân chạy Thiếu chủ kia đâu, cuối cùng đều giống như Sư đệ không có kết quả tốt.” Độc Cô Úc nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trên thuyền, một vị bạch y công tử đứng ở đầu thuyền, sóng biển dập dờn, thuyền nhỏ nhấp nhô, tóc đen lay động theo gió quẩn quanh. Loáng thoáng trong nước là bóng dáng ảnh ngược áo trắng không nhiễm một hạt bụi, nhưng mặt hắn không chút thay đổi, gột rửa đi ướt át nhu nhã hôm qua, nhưng bây giờ giống như biến thành người khác. Trên gương mặt tuấn tú mang theo vẻ trầm tĩnh, trong mắt phượng nhìn non sông tươi đẹp chung quanh, giống như hắn liếc mắt một cái có thể bao hàm toàn diện, thiên địa chúng sanh đều ở trong lòng bàn tay của hắn.
“Công tử, phía trước chính là Thánh nữ cung rồi.” Thanh Xà Sứ giả báo cáo.
“Ừ.” Công tử kia chỉ là thản nhiên với tất cả, Thanh Xà Sứ giả lui về phía sau, lấy một pháo hoa trong tay áo ra, hướng không trung bắn tín hiệu.
Trên đảo, người Thánh nữ cung thấy pháo hoa nở rộ trên bầu trời, khóe miệng cũng chứa nụ cười nhàn nhạt.
Sau khi thiếu chủ cũ Thu Vô Cốt chết đi, rất nhiều việc Thánh nữ cung cũng không có người xử lý. Mà Cung chủ Điệp Trang chỉ là ra quyết định với chuyện lớn, cũng không rời khỏi đảo, mà tất cả chuyện ở Trung Nguyên đều phải do Thiếu chủ quyết định, đã vài lần bọn họ lọt vào bầu không khí rối thành một nùi.
Hiện tại, tân Thiếu chủ tới, nghe nói, Thiếu chủ tài hoa hơn người tao nhã lịch sự, nghe nói Thiếu chủ làm việc mạnh mẽ vang dội cơ trí không sai, nghe nói Thiếu chủ võ công cái thế khuynh đảo chúng sanh, nghe nói...
Tất cả nghe nói, đổi lấy thời khắc kích động lòng người này, tất cả mọi người xuất cung ở trên bờ chờ đợi, chỉ chờ chiêm ngưỡng dung mạo Thiếu chủ. Nhưng, có một người, căn bản không biết cảnh tượng vì sao những người khác vội vã chạy đến bên bờ biển, chỉ là mệt không đứng dậy nổi, cho nên ngồi vào xích đu buộc lên giữa hai cây trên lảo đảo nghỉ ngơi.
Thuyền nhỏ tới gần, lập tức có một nhóm người ùa lên, công tử quả nhiên tuyệt đại phong hoa, bóng lưng đứng ở dưới phiến xanh thẳm hòa hợp không có gì sánh kịp, giống như gió xuân ôn hoà loại ấm áp, giống như chạc cây mát mẻ lại nhu hòa, giống như loại nước ngọt tao nhã, giống như loại núi sông thanh tú bình thản ung dung.
Đang lúc mọi người túm tụm, Điệp Trang run rẩy đưa tay ra cầm tay Lâm Đường Hoa, im lặng ngưng tụ nghẹn ngào, nhưng nếp nhăn tinh tế ở khóe mắt đã nói rõ tất cả kích động và nhớ nhung.
Độc Cô Úc sững sờ nghẹn giọng, người này... Không phải là.. Không phải là mấy ngày trước, nửa đường chận đường hắn đánh hắn ngất đi ném lên trên thuyền sau đó ù ù cạc cạc trôi lềnh bềnh trở về Thánh nữ cung? Mặt từ tâm ngoan, trích tiên?( Mặt từ tâm ngoan: mặt hiền lành lòng dạ độc ác)
Lại là hắn! Độc Cô Úc hận nghiến răng nghiến lợi.
Ngày đó, hắn cũng chỉ là nhìn thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ vội vã chạy băng băng, nghĩ tới chủ nhân xe ngựa này nhất định là gia tài bạc vạn, vì vậy một đường theo dõi. Cho đến khi đến khách sạn, người nọ xuống xe đi vào nghỉ ngơi, hắn liếc mắt một cái liền thấy dây chuyền trên cổ hắn, một ngọc trụy màu trắng. Nhưng phía trên có khắc hoa văn hình như rất kỳ lạ, hắn yêu thích nhất chính là sưu tập cho mình thứ gì đó vừa liếc mắt đã vừa lòng, cho nên nổi lên ác ý.
Ban đêm, hắn dò thám khách sạn, ở trong bóng tối lục lọi giường đệm, lại đột nhiên bị người túm cổ, sau đó hắn bị đánh ngất, mơ mơ màng màng ném tới trên cái đảo này.
Dĩ nhiên Lâm Đường Hoa cũng nhận ra hắn, nếu không phải ngày đó Thanh Xà Sứ giả nhận ra hắn chính là Đại Sư Huynh đã mất tích nhiều năm, hắn (LDH) nhất định đem hắn (DCU) cắt thành một ngàn miếng ném xuống sông làm mồi cho cá. Bởi vì hắn lại dám đánh chủ ý lên dây chuyền đuổi tà ma Tiểu Tịch đưa hắn, vì vậy hắn giúp người hoàn thành ước vọng, sai người trước tiên đuổi hắn về Thánh nữ cung.
Nguồn gốc sâu xa chính là như thế, dĩ nhiên, Độc Cô Úc sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy, đang định khảo nghiệm một chút năng lực của Tân thiếu chủ này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook