Diễm Phu Nhân
-
Chương 29: Vô hình đối chưởng tại Phương Phỉ lâu
“Ngươi nhớ đến Ngọc Hoàn của ngươi?” Lâm Triêu Hi cười hỏi, đúng lúc mang thức ăn lên, nàng cúi đầu gắp một khối thịt sư tử, thật đúng là nguyên chất nguyên vị.
Lâm Phượng Âm ghé mắt nhìn nàng nói, “Đúng a, nương nói xem hiện tại nàng có ở đó hay không, không bằng chúng ta đi xem một chút?”
Thanh lâu? Lâm Triêu Hi đảo tròn mắt, dù sao cũng chưa từng đi, nàng đáp ứng “Hảo!”
Phương Phỉ lâu không hổ là cực phẩm thanh lâu phồn hoa nhất Hoa Châu, nghe nói nơi trăng hoa ở thành Hoa Châu, các quan lại quyền quý cả nước cũng đều vì nghe danh mà đến, chỉ vì coi trọng những nữ từ tài sắc xuất chúng.
Phương Phỉ lâu không bố trí quá rực rỡ xa hoa, ngược lại hết sức thanh nhã mà không mất quý khí, nghe đâu điều này có liên quan đến tổng chưởng quỹ Bất Dạ Thành Bạch Hoa Hoa năm đó, nơi đây từ xưa đến nay đều theo phong cách lãng mạn, cho nên bên trong Phương Phỉ lâu hết sức rộng rãi, vách tường tạo thành từ ngọc lưu ly, nóc phòng là hoa văn ngũ sắc, ánh mắt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi trên người các nữ tử, càng thêm quyến rũ động lòng người.
Thang lầu được xây dựng bằng gỗ dương trắng, rất giống như thang lầu ở biệt thự hiện đại, phẩm vị xa hoa. Hương thơm khắp phòng, cũng không phải là mùi phấn nồng nặc, mà giỏ cùng bồn hoa lan với các loại hoa khác, phát ra mùi thơm. Giữa lầu một có một hồ nước lớn trong suốt, trong nước là cá vàng, giữa hồ xây một bông hoa sen đang hé mở, làm cho người ta mơ tưởng viễn vong, nếu như có một cô gái đứng trên nhẹ nhàng múa và cất tiếng ca thì đẹp đến cỡ nào. Bốn phía là chỗ ngồi vây lại thành vòng tròn, cũng không có bàn, mà giống như ngồi trên chiếu ở Nhật Bản, một bàn gỗ hương nhỏ, phía trên để trái cùng cùng bộ đồ trà tinh xảo, ở dưới là một thảm thêu mềm, làm cho người ta yê bình hưởng thụ.
Một lão bà bà như Lâm Triêu Hi đi vào thanh lâu thu hút vô số ánh mắt, có kinh ngạc có kinh hỉ có nghiền ngẫm, nhưng phần lớn ánh mắt của bọn họ tập trung trên người Lâm Phượng Âm, nếu so sánh, những nữ tử duyên dáng kia cũng không sánh bằng một nhi tử yêu nghiệt, nếu hắn đổi nữ trang, chắc chắn sẽ làm một đống nam nhân chết mê chết mệt.
Lâm Triêu Hi nuốt nước bọt, thu hồi ánh mắt theo dõi ngũ quan cực phẩm của hắn.
Không biết là người nào truyền tin, không bao lâu, lão bản Phương Phỉ lâu liền tới tiếp đón. Nàng gọi Hoa Nương, bất quá chỉ ba mươi tuổi, thoạt nhìn cũng không phải xinh đẹp tầm thường, mà là thanh tú nhu nhã, làm cho người ta yêu thích, vô luận như thế nào cũng nhìn không ra nàng là một lão bản, nàng giống như một người tao nhã cầm kỳ thư họa tinh thông.
Hoa Nương một thân y phục xanh nhạt, trên đầu gài một cây trâm màu tím, lúc đi vòng bạc ở cổ chân còn vang dội đinh đang, tay nàng cầm quạt, mỗi bước đi nhẹ nhàng giống như bước trên mây. Nàng đi tới, lúm đồng tiền như hoa hỏi, “Lâm tam công tử, lâu ngày không tới, Ngọc Hoàn nhà chúng ta nhớ ngươi chết.”
Lâm Phượng Âm nhìn các cô nương rỗi rãi bên cạnh hỏi, “Chỉ có nàng nghĩ tới ta?”
Hoa Nương che mặt cười tươi, những cô nương kia cũng nâng khăn tay lên, bàn tay trắng nõn che miệng trăm miệng một lời nói, “Chúng ta cũng nhớ ngươi chết!”
Lâm Triêu Hi trừng hắn một cái, quả nhiên khắp nơi đều có mầm mống phong lưu, tuyệt đối là con quạ đen nhất trong các con quạ!
Lâm Phượng Âm giống như không nhìn thấy lão nương đang cắn răn nghiến lợi bên cạnh, cứ thế hỏi, “Ngọc Hoàn đâu?”
Hoa Nương chỉ chỉ trên lầu nói, “Hôm nay có khách quý tới, chỉ đích danh Ngọc Hoàn, ngươi cũng biết Ngọc Hoàn là hoa khôi của chúng ta, tất nhiên sẽ bận rộn!”
Lâm Phượng Âm chỉ khẽ nhếch môi cười một tiếng, tiến lên từng bước nói, “Vậy nếu ta muốn tìm nàng thì sao?”
“Việc này. . .” Hoa Nương vẻ mặt lo lắng, nhưng nàng cũng là một người khéo đưa đẩy, “Vị khách quý kia nhưng là ngàn dặm xa xôi mà đến, Lâm tam công tử chỉ cần đi ra cửa vài bước là có thể có mỹ nhân làm bạn, cần gì phải nhất thời nóng lòng, huống chi, không phải ngươi mang theo người đến?” Nàng nhìn Lâm Triêu Hi hỏi, “Ngài là chủ mẫu Lâm gia?”
Lâm Triêu Hi gật đầu một cái, cười nói, “Ta tới xem nơi con ta cả ngày lưu luyến quên trở về, hôm nay nhìn một chút thật sự là rung động, Phương Phỉ lâu này nữ nhân tới còn không muốn rời, nam nhân tới thì liền mất ăn mất ngủ.”
Hoa Nương thân mật kéo tay nàng nói, “Chủ mẫu ngài thật có con mắt tinh tường, Phương Phỉ lâu chúng ta khác với thanh lâu kĩ viện bình thường. Nơi chúng ta đều giúp vui bằng văn võ. Ngươi xem các cô nương ở đây, ai cũng xinh đẹp như hoa tài nghệ tuyệt vời, trừ Ngọc Hoàn còn có tám vị mỹ nhân Cầm Kỳ Thi Họa Mai Lan Trúc Cúc, không bằng ngài cùng Lâm công tử xem biểu diễn ca múa một chút, một lát tìm Ngọc Hoàn ôn chuyện đuợc không?”
Lâm Triêu Hi dù có ngốc cũng hiểu ý của nàng, chỉ cần nương gật đầu thì nhi tử không thể không đồng ý. Nàng nhìn Lâm Phượng Âm, Lâm Phượng Âm lại ngoài dự liệu, đi tới cầu thang lầu trước, dựa vào gọi, “Ngọc Hoàn, ta tới, còn không ra nghênh đón?”
Hoa Nương vẻ mặt lo lắng, muốn tiến lên ngăn cản lại sợ đắc tội Lâm gia, nếu náo loạn, khẳng định nàng vạn lần thất lễ.
Chỉ chốc lát, cửa một gian khuê phòng trên lầu khẽ mở ra, Ngọc Hoàn nhẹ nhàng bước ra ngoài, vịn vào lan can nói, “Lâm tam công tử, ngươi cần gì phải nóng lòng như vậy, ta có khách quý, không thể chờ ta sao?”
“Ta không thích chờ người, ngươi biết.” Lâm Phượng Âm nhíu mày, mắt phượng hẹp dài mang theo phong lưu vô hạn, hắn ngẩng đầu thoáng nhìn, Ngọc Hoàn tâm liền xôn xao, đỏ mặt nói, “Vậy. . .” Nàng nhìn vào trong phòng, tựa hồ có chút do dự.
Nói xong, Lâm Phượng Âm đi lên, đồng thời một vị công tử cũng từ trong phòng bước ra, hắn giống như trích tiên hạ phàm, đứng ở nơi đó, trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều tập trung trên người hắn, thật lâu cũng không thể rời đi.
Lâm Triêu Hi si ngốc nhìn công tử đang sánh vai cùng Ngọc Hoàn, mắt hắn nhìn xuống, khẽ lướt qua. Một thân y phục trắng như tuyết, không có một chút nếp nhăn, vật liệu may mặc là gấm vóc thượng đẳng, ở trên thêu mấy đóa mây trắng. So với Lâm Đường Hoa, hắn có vẻ đẹp trong trẻo lạnh lùng, không giống như Lâm Đường Hoa ôn nhuận cười yếu ớt, cũng không có đôi mắt phẳng lặng của hắn, bạch y công tử toàn thân tỏa ra hơi thở cự người ngàn dặm, có vẻ chỉ đối với một mình Ngọc Hoàn yêu thích, hắn hơi nghiêng mắt, cười nhẹ với Ngọc Hoàn một tiếng, sau đó xoay người nhìn về phía Lâm Phượng Âm, ánh mắt trở nên sắc nhọn bén lạnh.
Lâm Phượng Âm từ đầu đến cuối đều giảo hoạt cười, cùng bạch y công tử kia trái ngược nhau, hai người cứ đứng im như vậy, yên tĩnh như tượng. Thật giống như thần tiên mặt lạnh đối đầu với yêu nghiệt phong lưu, rõ ràng là một bức họa động lòng người lại khiến những người khác hít thở không thông, giống như cao thủ so chiêu hình thành nội lực thật lớn để che chở, ảo ảnh vô hình hình thành, rõ ràng không động, lại giống như đã trải qua vạn năm biến hóa, bọn hắn không động đao kiếm, như thế nào lại có thứ không khí âm lãnh xơ xác tiêu điều này?
“Tại hạ Thu Vô Cốt, không biết công tử tên gọi là gì?” Bạch y nam tử hơi cúi chào, chỉ gật đầu một chút mà không khúm núm, nói một câu lễ nghi nhưng thanh âm lại hết sức kiêu ngạo.
Lâm Phượng Âm lười biếng dựa vào lan can, khóe mắt tà mị mang vẻ lười biếng, nhẹ giọng đáp, “Lâm Phượng Âm”
Trong lòng Lâm Phượng Âm dâng lên cảnh giác, mới vừa rồi bọn họ trong vô hình có hữu hình, thay đổi trong nháy mắt, ánh mắt của người bình thường tất nhiên không rõ, cho rằng bọn họ căn bản không động! Đây là một đối thủ mạnh! Trong võ lâm người có thể tiếp được cực hàn chưởng phong của Lâm gia, thiên hạ không đến mấy người!
Lâm Phượng Âm ghé mắt nhìn nàng nói, “Đúng a, nương nói xem hiện tại nàng có ở đó hay không, không bằng chúng ta đi xem một chút?”
Thanh lâu? Lâm Triêu Hi đảo tròn mắt, dù sao cũng chưa từng đi, nàng đáp ứng “Hảo!”
Phương Phỉ lâu không hổ là cực phẩm thanh lâu phồn hoa nhất Hoa Châu, nghe nói nơi trăng hoa ở thành Hoa Châu, các quan lại quyền quý cả nước cũng đều vì nghe danh mà đến, chỉ vì coi trọng những nữ từ tài sắc xuất chúng.
Phương Phỉ lâu không bố trí quá rực rỡ xa hoa, ngược lại hết sức thanh nhã mà không mất quý khí, nghe đâu điều này có liên quan đến tổng chưởng quỹ Bất Dạ Thành Bạch Hoa Hoa năm đó, nơi đây từ xưa đến nay đều theo phong cách lãng mạn, cho nên bên trong Phương Phỉ lâu hết sức rộng rãi, vách tường tạo thành từ ngọc lưu ly, nóc phòng là hoa văn ngũ sắc, ánh mắt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi trên người các nữ tử, càng thêm quyến rũ động lòng người.
Thang lầu được xây dựng bằng gỗ dương trắng, rất giống như thang lầu ở biệt thự hiện đại, phẩm vị xa hoa. Hương thơm khắp phòng, cũng không phải là mùi phấn nồng nặc, mà giỏ cùng bồn hoa lan với các loại hoa khác, phát ra mùi thơm. Giữa lầu một có một hồ nước lớn trong suốt, trong nước là cá vàng, giữa hồ xây một bông hoa sen đang hé mở, làm cho người ta mơ tưởng viễn vong, nếu như có một cô gái đứng trên nhẹ nhàng múa và cất tiếng ca thì đẹp đến cỡ nào. Bốn phía là chỗ ngồi vây lại thành vòng tròn, cũng không có bàn, mà giống như ngồi trên chiếu ở Nhật Bản, một bàn gỗ hương nhỏ, phía trên để trái cùng cùng bộ đồ trà tinh xảo, ở dưới là một thảm thêu mềm, làm cho người ta yê bình hưởng thụ.
Một lão bà bà như Lâm Triêu Hi đi vào thanh lâu thu hút vô số ánh mắt, có kinh ngạc có kinh hỉ có nghiền ngẫm, nhưng phần lớn ánh mắt của bọn họ tập trung trên người Lâm Phượng Âm, nếu so sánh, những nữ tử duyên dáng kia cũng không sánh bằng một nhi tử yêu nghiệt, nếu hắn đổi nữ trang, chắc chắn sẽ làm một đống nam nhân chết mê chết mệt.
Lâm Triêu Hi nuốt nước bọt, thu hồi ánh mắt theo dõi ngũ quan cực phẩm của hắn.
Không biết là người nào truyền tin, không bao lâu, lão bản Phương Phỉ lâu liền tới tiếp đón. Nàng gọi Hoa Nương, bất quá chỉ ba mươi tuổi, thoạt nhìn cũng không phải xinh đẹp tầm thường, mà là thanh tú nhu nhã, làm cho người ta yêu thích, vô luận như thế nào cũng nhìn không ra nàng là một lão bản, nàng giống như một người tao nhã cầm kỳ thư họa tinh thông.
Hoa Nương một thân y phục xanh nhạt, trên đầu gài một cây trâm màu tím, lúc đi vòng bạc ở cổ chân còn vang dội đinh đang, tay nàng cầm quạt, mỗi bước đi nhẹ nhàng giống như bước trên mây. Nàng đi tới, lúm đồng tiền như hoa hỏi, “Lâm tam công tử, lâu ngày không tới, Ngọc Hoàn nhà chúng ta nhớ ngươi chết.”
Lâm Phượng Âm nhìn các cô nương rỗi rãi bên cạnh hỏi, “Chỉ có nàng nghĩ tới ta?”
Hoa Nương che mặt cười tươi, những cô nương kia cũng nâng khăn tay lên, bàn tay trắng nõn che miệng trăm miệng một lời nói, “Chúng ta cũng nhớ ngươi chết!”
Lâm Triêu Hi trừng hắn một cái, quả nhiên khắp nơi đều có mầm mống phong lưu, tuyệt đối là con quạ đen nhất trong các con quạ!
Lâm Phượng Âm giống như không nhìn thấy lão nương đang cắn răn nghiến lợi bên cạnh, cứ thế hỏi, “Ngọc Hoàn đâu?”
Hoa Nương chỉ chỉ trên lầu nói, “Hôm nay có khách quý tới, chỉ đích danh Ngọc Hoàn, ngươi cũng biết Ngọc Hoàn là hoa khôi của chúng ta, tất nhiên sẽ bận rộn!”
Lâm Phượng Âm chỉ khẽ nhếch môi cười một tiếng, tiến lên từng bước nói, “Vậy nếu ta muốn tìm nàng thì sao?”
“Việc này. . .” Hoa Nương vẻ mặt lo lắng, nhưng nàng cũng là một người khéo đưa đẩy, “Vị khách quý kia nhưng là ngàn dặm xa xôi mà đến, Lâm tam công tử chỉ cần đi ra cửa vài bước là có thể có mỹ nhân làm bạn, cần gì phải nhất thời nóng lòng, huống chi, không phải ngươi mang theo người đến?” Nàng nhìn Lâm Triêu Hi hỏi, “Ngài là chủ mẫu Lâm gia?”
Lâm Triêu Hi gật đầu một cái, cười nói, “Ta tới xem nơi con ta cả ngày lưu luyến quên trở về, hôm nay nhìn một chút thật sự là rung động, Phương Phỉ lâu này nữ nhân tới còn không muốn rời, nam nhân tới thì liền mất ăn mất ngủ.”
Hoa Nương thân mật kéo tay nàng nói, “Chủ mẫu ngài thật có con mắt tinh tường, Phương Phỉ lâu chúng ta khác với thanh lâu kĩ viện bình thường. Nơi chúng ta đều giúp vui bằng văn võ. Ngươi xem các cô nương ở đây, ai cũng xinh đẹp như hoa tài nghệ tuyệt vời, trừ Ngọc Hoàn còn có tám vị mỹ nhân Cầm Kỳ Thi Họa Mai Lan Trúc Cúc, không bằng ngài cùng Lâm công tử xem biểu diễn ca múa một chút, một lát tìm Ngọc Hoàn ôn chuyện đuợc không?”
Lâm Triêu Hi dù có ngốc cũng hiểu ý của nàng, chỉ cần nương gật đầu thì nhi tử không thể không đồng ý. Nàng nhìn Lâm Phượng Âm, Lâm Phượng Âm lại ngoài dự liệu, đi tới cầu thang lầu trước, dựa vào gọi, “Ngọc Hoàn, ta tới, còn không ra nghênh đón?”
Hoa Nương vẻ mặt lo lắng, muốn tiến lên ngăn cản lại sợ đắc tội Lâm gia, nếu náo loạn, khẳng định nàng vạn lần thất lễ.
Chỉ chốc lát, cửa một gian khuê phòng trên lầu khẽ mở ra, Ngọc Hoàn nhẹ nhàng bước ra ngoài, vịn vào lan can nói, “Lâm tam công tử, ngươi cần gì phải nóng lòng như vậy, ta có khách quý, không thể chờ ta sao?”
“Ta không thích chờ người, ngươi biết.” Lâm Phượng Âm nhíu mày, mắt phượng hẹp dài mang theo phong lưu vô hạn, hắn ngẩng đầu thoáng nhìn, Ngọc Hoàn tâm liền xôn xao, đỏ mặt nói, “Vậy. . .” Nàng nhìn vào trong phòng, tựa hồ có chút do dự.
Nói xong, Lâm Phượng Âm đi lên, đồng thời một vị công tử cũng từ trong phòng bước ra, hắn giống như trích tiên hạ phàm, đứng ở nơi đó, trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều tập trung trên người hắn, thật lâu cũng không thể rời đi.
Lâm Triêu Hi si ngốc nhìn công tử đang sánh vai cùng Ngọc Hoàn, mắt hắn nhìn xuống, khẽ lướt qua. Một thân y phục trắng như tuyết, không có một chút nếp nhăn, vật liệu may mặc là gấm vóc thượng đẳng, ở trên thêu mấy đóa mây trắng. So với Lâm Đường Hoa, hắn có vẻ đẹp trong trẻo lạnh lùng, không giống như Lâm Đường Hoa ôn nhuận cười yếu ớt, cũng không có đôi mắt phẳng lặng của hắn, bạch y công tử toàn thân tỏa ra hơi thở cự người ngàn dặm, có vẻ chỉ đối với một mình Ngọc Hoàn yêu thích, hắn hơi nghiêng mắt, cười nhẹ với Ngọc Hoàn một tiếng, sau đó xoay người nhìn về phía Lâm Phượng Âm, ánh mắt trở nên sắc nhọn bén lạnh.
Lâm Phượng Âm từ đầu đến cuối đều giảo hoạt cười, cùng bạch y công tử kia trái ngược nhau, hai người cứ đứng im như vậy, yên tĩnh như tượng. Thật giống như thần tiên mặt lạnh đối đầu với yêu nghiệt phong lưu, rõ ràng là một bức họa động lòng người lại khiến những người khác hít thở không thông, giống như cao thủ so chiêu hình thành nội lực thật lớn để che chở, ảo ảnh vô hình hình thành, rõ ràng không động, lại giống như đã trải qua vạn năm biến hóa, bọn hắn không động đao kiếm, như thế nào lại có thứ không khí âm lãnh xơ xác tiêu điều này?
“Tại hạ Thu Vô Cốt, không biết công tử tên gọi là gì?” Bạch y nam tử hơi cúi chào, chỉ gật đầu một chút mà không khúm núm, nói một câu lễ nghi nhưng thanh âm lại hết sức kiêu ngạo.
Lâm Phượng Âm lười biếng dựa vào lan can, khóe mắt tà mị mang vẻ lười biếng, nhẹ giọng đáp, “Lâm Phượng Âm”
Trong lòng Lâm Phượng Âm dâng lên cảnh giác, mới vừa rồi bọn họ trong vô hình có hữu hình, thay đổi trong nháy mắt, ánh mắt của người bình thường tất nhiên không rõ, cho rằng bọn họ căn bản không động! Đây là một đối thủ mạnh! Trong võ lâm người có thể tiếp được cực hàn chưởng phong của Lâm gia, thiên hạ không đến mấy người!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook