Điếm Nam - Ririruriri
C47: Thử Một Lần Đi

Đề thi thực sự khó, mặc dù tôi tự nhận mình đã rất chăm chỉ, quả nhiên muốn đạt được thành tích cao nhất, siêng năng thôi vẫn là chưa đủ, phải có thêm một cái gọi là thiên phú, dù ít hoặc nhiều. Kết quả đúng như tôi dự đoán, nên cũng chẳng thất vọng gì nhiều. Thầy Đăng cũng đoán được, từ khi tôi bước ra đã luôn an ủi, khích lệ tôi, tôi thực sự yêu sự tinh tế của thầy, một con người có thể nói khuyết điểm duy nhất đó chính là sự hoàn mỹ.
" Ai lấy được anh đúng là có phúc trăm đời"- tôi thừa nhận.
" Đang tự khen chính mình sao?"- Đăng kéo mũi tôi:" Nói đi, muốn được thưởng gì?".
" Thời gian qua học muốn điên lên vậy, em muốn một kì nghỉ dài"- tôi ỉ ê nũng nịu với thầy Đăng, thầy cũng vừa hay có cùng suy nghĩ:" Thầy nghĩ là không khó, để thầy liên hệ với thầy hiệu trưởng, giải nhì của em đủ để trường đóng khung rồi, xin nghỉ mấy bữa cũng chẳng là vấn đề".
" Thầy cũng nghĩ vậy sao? Em thực ra chỉ nghĩ vậy thôi, cũng không nghĩ là được nghỉ thật"- chỉ cần nghĩ đến khoảng thời gian tiếp theo không cần đến trường nữa là tôi lại như muốn nhảy cẫng lên.
" Em quá xem thường sức mạnh của thầy em rồi, chỉ cần em muốn, thầy đều có thể cho em được"- thầy cọ cọ cằm tôi như gãi ngứa cho một con mèo.

" Vậy mình làm thử thách sáu ngày sáu đêm địt nhau trên giường không ăn không ngủ đi thầy"- tôi thò tay xuống xoa nắn đũng quần của thầy.
" Hai ngày là đủ đưa cả hai đi ngắm gà khoả thân rồi"- thầy cười búng trán tôi.
Sau đó quả nhiên như thầy nói, chúng tôi được thưởng cho một chuyến đi du lịch Nhật Bản, đây đúng là một địa điểm du lịch hoàn hảo để nghỉ ngơi. Từ không gian lễ hội cổ kính huyền ảo, cho đến âm nhạc du dương trầm bổng từ những loại đàn lạ tai, thưởng thức ẩm thực vùng miền khác lạ, công nhận cảm nhận những thứ ở chính nơi nó xuất phát luôn đem lại cảm giác vô cùng khác, mà bất cứ nhà hàng năm sao nào ở nước ngoài cũng không thể đem lại được. Mùi vị phải nói là thế nào nhỉ? Mùi vị của quê hương.
Suối nước nóng, không gian đặc trưng của Nhật Bản, đã đến đây mà không ngâm mình vào trong lần nước khiến cơ thể run rẩy quả thực là ngược đãi bản thân. Trong không gian mờ ảo, quấn quít mùi hương thanh mát khiến cơ thể sảng khoái, thầy Đăng chậm rãi đi sâu vào cơ thể thôi, sự khác biệt lần này không chỉ vì địa điểm xa lạ, không gian công cộng mà còn vì thầy không dùng biện pháp phòng hộ với tôi. Thầy nói đeo bao ở trong nước thế này làm thầy khó chịu, với cả thầy cũng muốn lần đầu thật sự đi vào trong cơ thể tôi. Tôi đương nhiên đồng ý, vì bản thân cũng đã chờ đợi điều này từ lâu rồi, chưa phải là tôi chưa xem qua băng sex, mỗi khi nhìn thấy lỗ đít bị dương vật thô to đâm đến đỏ hỏn thò cả ra ngoài, từ trong đó từng luồng tinh đậm đặc chảy ra ướt đẫm phần thân dưới làm tôi ngứa ngáy, nhưng thầy vẫn luôn muốn dùng bao, ý bảo tạo cho tôi ý thức quan hệ an toàn, không thể vì còn nhỏ tuổi mà đã không biết nguy hiểm như vậy được. Tôi cũng được thầy đem cho xem số liệu những người vì chủ quan mà nhiễm bệnh tình dục, hơn thế nữa còn có những người mắc bệnh còn muốn lây cho người khác để giống như mình, thầy cho tôi biết bộ mặt của cái giới này, người đồng tính đã ít, nhưng có tình cảm với nhau lại càng ít hơn. Cũng phải nói tôi thật may mắn, ở những độ tuổi đầu tiên khi mới biết yêu, tình yêu lại đến với tôi thật dịu dàng, ấm áp. Những người đàn ông tôi yêu đều đáp lại tình cảm với tôi, không ai có thể làm tôi ngưng cảm động trước tấm chân tình của họ cả, tôi vừa cảm thấy hạnh phúc lại bất an cảm giác được chìm đắm trong thế giới đàn ông này sẽ tồn tại đến bao giờ đây. Có điều bây giờ không phải lúc lo về chuyện đó, đang có một người đàn ông để tôi gối lên người anh ấy, từng thớ thịt trên người chúng tôi giao hoà với nhau, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không đâu là không hiện hữu sự quyến rũ của thầy Đăng phả lên người tôi.
" Anh yêu em"- thầy cúi xuống ngậm lấy môi tôi, cả hai mút liếm nhau, tay thì sờ soạng cơ thể nhau, dương vật của thầy ngày càng trướng cứ không ngừng nghỉ theo từng cơn sóng tình mà thúc thẳng vào điểm yếu ớt của tôi. Bản thân chỉ có thể mềm nhũn dựa vào người thầy ấy đón nhận sự yêu thương nồng nhiệt.
" Rên lên đi, đừng ngại, sở dĩ mọc ra bể tắm uyên ương chính là để phục vụ chuyện này. Sẽ không ai nghe thấy đâu"- thầy mỉm cười cắn má tôi, tay lại càn rỡ đâm xuống dưới làm tôi giật thót rên rỉ.

" Anh học ở đâu trò này vậy?"- tôi như được xả đi nỗi lòng, thoả sức nỉ non những âm thanh bản thân cho là gợi dục nhất vào tai thầy, còn không quên đưa đẩy đầu lưỡi cuốn mút từng nếp uốn trên tai.
" Không thể chơi em mãi một tư thế được, phải không ngừng học hỏi, biến em trở thành một nhóc con thèm khát cây gậy lớn của thầy nó".
" Anh thành công rồi đó, em cảm thấy cái lồn này có thể mút lấy của anh hết cả đêm này"- tôi nhún lên người thầy uốn éo quyến rũ, làm chủ nhịp điệu dậm xuống từng đợt khiến thầy thở dài ra một tiếng, cơ mặt thả lỏng tựa người vào thành bể, hình ảnh người đàn ông trầm ổn an tĩnh nhìn mình nhún nhảy trên người anh ta thế này như một liều xuân dược nồng độ mạnh, rõ ràng bản thân là người khiêu gợi mà lại chính mình bị khơi lên khoái cảm trần tục, tôi như con thiêu thân lao tới bờ môi thầy mút liếm:" Em cần nhiều hơn, thầy đâm mạnh hơn nữa đi".
" Như em mong muốn"- Đăng tháo bỏ vẻ lười nhác mới rồi, lập tức trở thành cái máy dập chính hiệu, vừa nhanh vừa mạnh, không phát nào là lệch khỏi trọng tâm. Cơ thể nhỏ bé trong lòng thầy cứ thế mà đỏ hết cả mặt phát tình lan tràn khắp cơ thể, từng nơi thầy chạm đến đều run rẩy cọ lên như muốn được an ủi. Dương vật đau như muốn chảy máu, con yêu nghiệt này đã nứng đến điên dại nhưng không ngừng cầu nhiều hơn, như muốn thầy phải thổ huyết vì nó, nhưng vì bản thân đã không thể kìm chế nhan sắc động tâm này, chỉ có thể không ngừng chiều chuộng, dùng chính máu của bản thân nuôi nó ăn no đủ.
Tinh trùng rót đầy cả bụng, chật ních lối ra vào, mỗi lần thầy rút ra lại như muốn kéo thoát cả cơ thể của tôi.

" Đừng, em muốn cảm nhận những đứa con của chúng ta một lát nữa"- tôi ghìm thầy lại không cho động nữa.
Đăng mặc dù bị khơi gợi muốn điên nhưng vẫn không muốn mất lòng người yêu, dương vật nóng rẫy cứ vậy mà nhẹ nhàng đẩy đưa trong cơ thể đối phương, ở trên hai đôi môi lại tiếp tục tìm lấy vị trí của nhau mà quấn quít không rời.
---
Suốt một tuần, mặc dù không nhìn thấy đối phương nhưng tâm trí Hoàn vẫn in lại hình ảnh cậu bé cầm lấy chim mình đòi bú ấy. Nó ám ảnh đến nửa đêm thầy phải bật dậy hốt hoảng, sợ hãi nhìn xung quanh mới biết được rằng bản thân nằm mơ, nhưng bên dưới của anh lại ướt, nó không phải mồ hôi, mà là tinh dịch.
Châu Báu cũng như muốn điên lên theo, ai mà rảnh rỗi thời gian đi chờ một tên lính quèn hết nổi khùng chưa để mà còn chén thịt chứ, bản thân cô là loại cao cấp, sao có thể ngả mũ mời gọi mãi thế được, cứ thế mà lạnh nhạt với tên kia. Ai mà dè nó ấy thế mà lại không để ý, một hai như người mất hồn đến cả tán tỉnh cũng lười quản nữa.
Điều này đã chọc đến điểm giới hạn suốt bấy lâu nay của Châu Báu, lòng tự tôn của cô không cho phép bản thân bị thấp kém trước một đứa con nít ranh như vậy. Ngày hôm ấy, như giải toả phiền muộn, cả hai đã cùng nhau tìm đến rượu để giải toả muộn phiền, và khi cơn say đã đến, chẳng còn giới hạn của sự nhận thức nữa.

Sáng hôm sau, Hoàn tỉnh dậy bên một mái đầu rũ rượi, cơ thể bị quấn chặt đến mỏi nhừ, cái vai cả một đêm bị đè như muốn sưng lên đang kêu gào được rút ra, nhưng ý thức của anh lại đang phát tín hiệu ét o ét, chuyện gì thế này?
Hoàn nhớ lại ngày hôm qua, khi Châu Báu ngỏ lời muốn đi uống rượu để vơi bớt cảm giác buồn sầu, điều này lại vừa khớp với tâm trạng của anh, cứ thế mà cả hai chén chị chén em, cho đến khi Châu Báu lại lên cơn hứng tình lần nữa, chẳng ai có thể mãi làm người tốt cả, Hoàn vẫn có tình cảm với con gái, lại có rượu kích động, một lòng muốn chứng minh mình không có hứng với chuyện ấu dâm, đã lăn lên giường với giáo viên chỉ đạo mình, trên người cô ấy giờ toàn là dấu vết của mình, muốn giấu cũng không được nữa rồi.
Châu Báu rất đúng lúc tỉnh dậy, cô lâm vào trầm mặc, Hoàn như chờ đợi án tử đến với mình mà cúi gằm mặt xuống, anh đã đoán được kết cục của mình sẽ thế nào.
" Cậu muốn thử hẹn hò chứ?".
Hoàn giật mình, ngẩng đầu lên ngơ ngác, không phải câu đầu tiên sẽ là cậu quên chuyện này đi và đuổi việc mình sao?
" Cậu nghĩ tôi nhỏ nhen vậy sao?"- Châu Báu như đọc được đáp án nở nụ cười:" Nếu coi như không có chuyện gì thì lại khó khăn quá, chắc chắn cả hai mỗi ngày đều đụng chạm nhau thì sư bối rối là không thể tránh khỏi. Không phải tôi không biết tình cảm của cậu, nếu đã thế thì thử một lần đi".6

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương