Dịch bệnh lan truyền theo dòng nước, người dân không biết gì, một truyền mười, mười truyền trăm.
Chu Tiềm nhất định sẽ nhân cơ hội phong tỏa Hà Đông, thậm chí không ngại bỏ rơi Hà Đông để ngăn chặn sự lan truyền của dịch bệnh.
Thời gian không còn nhiều cho chúng ta.
Ta cùng Quách Dự bắt đầu tiếp nhận bệnh nhân, thông qua triệu chứng để hiểu rõ về dịch bệnh lần này.
Nhưng thời gian phong tỏa Hà Đông đến nhanh hơn chúng ta tưởng, ngoài quan viên, tất cả dân chúng đều bị cấm rời khỏi.
Hà Đông mọi người đều hoảng loạn, tin đồn lan tràn, mỗi người một lời.
16.
Con đường vốn nhộn nhịp giờ đây thưa thớt người qua lại, tiếng than thở vọng ra từ từng nhà.
Ta và phu thê Quách Dự ngày đêm không ngừng cứu chữa bệnh nhân, không biết từ đâu mà tin đồn lan ra, ngày càng nhiều người đến tiệm thuốc cầu cứu.
Thuốc trong tiệm ngày càng cạn kiệt, nhưng phương thuốc mà chúng ta bào chế vẫn không thể chữa khỏi bệnh nhân, chỉ có thể tạm thời làm dịu triệu chứng.

Có lẽ vì mấy ngày không chợp mắt, sau khi đưa thuốc cho bệnh nhân xong, ta cảm thấy đôi chân yếu ớt, toàn thân lảo đảo ngã vào một vòng tay.
Đôi tay phía sau nhẹ nhàng ôm lấy eo ta, hơi thở lạnh lẽo bao trùm.
"Đem mạng đi chữa bệnh cho người khác không tốt đâu." Ta ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lo lắng của Chu Diễm.
"Chỉ là hơi mệt một chút, không sao cả.

Sao ngài lại đến đây?" Ta quay đầu lại, thấy phía sau Chu Diễm có nhiều người, vai vác đồ đạc.
Chu Diễm quay đầu nhìn theo ánh mắt ta, "Nghe nói có người sắp làm sập tiệm thuốc, ta đến cứu trợ."
"Ý tốt ta xin nhận, nơi này bệnh nhân nhiều, các ngài đặt thuốc xuống rồi nhanh chóng rời đi, tránh lây nhiễm." Nói rồi, ta đẩy tay hắn ra khỏi ngực.
"Đúng là người vô ơn, mới đến đã đuổi ta đi?"
Ta cười nói: "Không dám, chỉ là nơi này người qua lại nhiều, phần lớn đều là người mắc bệnh, chung quy không an toàn."
Chu Diễm gật đầu, "Đúng vậy, nàng hãy cẩn thận.".

||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Nói xong, Chu Diễm thu tay lại, xoay người bảo người dưới đặt thuốc xuống.

Ta nhìn Chu Diễm rời đi quả quyết như vậy, lòng có chút nghẹn ngào.
Nhưng cảm xúc nhỏ nhặt nhanh chóng bị công việc bận rộn cuốn trôi, Quách Dự đã cải tiến phương thuốc không dưới mười lần, vẫn chưa có tiến triển.

Ta và Mục Vận định để Quách Dự tập trung nghiên cứu dược lý, việc chăm sóc bệnh nhân và sắc thuốc sẽ do chúng ta đảm nhận.

May mắn thay, đêm đó phương thuốc mới nhất của Quách Dự đã có hiệu quả rõ rệt, những bệnh nhân mới nhiễm bệnh sau khi uống chưa đầy hai canh giờ đã có dấu hiệu chuyển biến tốt, còn những bệnh nhân nặng cũng được cải thiện rõ rệt.
Phu thê Quách Dự dự định đêm nay sẽ theo dõi triệu chứng sau khi bệnh nhân uống thuốc, ta muốn cùng họ, nhưng Mục Vận đã đẩy ta về phòng.
"Cô nương đã gần ba ngày chưa chợp mắt, không thể kiệt sức được.

Bên ngoài có ta và phu quân lo là đủ rồi!" Chưa kịp mở miệng, Mục Vận đã nhanh chóng đóng cửa lại.
Ta mượn ánh sáng qua cửa sổ để thắp nến, khi ánh sáng nến xua tan bóng tối trong phòng, ta thấy Chu Diễm đang tựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.
Trong đầu không khỏi nhớ lại bóng lưng hắn rời đi dứt khoát ban sáng, ta vừa bực vừa buồn cười.
“Xưa kia là Thái tử đứng trên vạn người, nay sao lại phải lẻn vào phòng khuê nữ thế này?”
Chu Diễm nghe thấy tiếng, mở mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Tavào phòng Thái tử phi thì có gì sai?" Nói xong, Chu Diễm dang tay kéo ta vào lòng.
"Phương thuốc đã có tiến triển lớn, không bao lâu nữa có thể cứu dân chúng Hà Đông khỏi dịch bệnh." Ta không kìm được muốn báo tin vui này cho Chu Diễm.
Chu Diễm khẽ gật đầu đáp lời một cách miễn cưỡng.
"Sao nàngi trông chẳng có vẻ gì là vui mừng thế?" Ta vỗ vào vai Chu Diễm, tỏ ra không hài lòng với phản ứng của hắn.
Hơi nóng thổi qua tai, "Trước hoa dưới trăng, nàng lại nói những chuyện này, chẳng phải có phần vô vị sao?"

Ta đẩy Chu Diễm ra, phát hiện đôi mắt hắn đầy hứng thú, lúc này mới nhận ra có lẽ hắn đã sớm biết tin tức.
Ta đúng là không nên tin lời hắn, phu thê Quách Dự chắc chắn cũng là do hắn sắp xếp.
Nghĩ lại thì đúng vậy, từ khi ta tiếp quản tiệm thuốc mọi việc đều thuận lợi, chẳng gặp phải khó khăn gì.
"Tâm cơ của Thái tử khiến người ta phải sợ hãi."
"Nàng nói xem, sao lại đáng sợ?" Chu Diễm áp sát lại, tiếng quần áo ma sát và tiếng thở đan xen vào nhau.
Đôi môi khẽ mở, còn chưa kịp nói gì đã bị hắn chiếm lấy, hơi thở lạnh lẽo xâm nhập vào, trong tiết đông lạnh lẽo, hơi thở nóng hổi làm toàn thân nóng rực.
Ta vùi mặt vào n.g.ự.c hắn thở dốc, tay bóp chặt cánh tay hắn, vì mang chút tức giận nên lực cũng không nhẹ.
"Đến khi xuân về, ta sẽ dẫn binh về kinh thành."
"A Lạc, ta muốn nàng đi cùng ta.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương