Diễm Hoàng Sủng Thê
-
Chương 10: Chương cuối
Ngươi đáng chết, chi phúc vì hôn cái gì chứ? Hoàng là của ta, đời này chỉ có ta có thể yêu Hoàng……
Đi chết đi! Đây là kết cục ta cùng Hoàng hưởng thụ……
Ha ha ha……
“Không cần…… Không cần…… A ──” Cùng với một trận tiếng thét thê lương chói tai, Khúc Lưu Phong từ trong ác mộng bừng tỉnh lại.
“Tiểu Phong, Tiểu Phong, con làm sao vậy? Đừng dọa viện trưởng!” Bạch viện trưởng trên mặt hiền từ tràn ngập lo lắng cùng đau lòng, giống như chim sợ cành cong đem Khúc Lưu Phong kéo vào trong lòng, không ngừng vỗ nhẹ lưng của nàng.
Viện trưởng?!
“Viện trưởng? Là người thật sao?”
Khúc Lưu Phong rớt ra khoảng cách giũa hai người, ngẩng đầu nhìn người đem nàng ủng trong ngực.
Gương mặt hiền từ, tiếng nói ôn nhu, viện trưởng trong trí nhớ của nàng giống nhau như đúc ── duy nhất thay đổi là, nguyên bản tóc đen mượt giờ đã điểm mấy sợi bạc.
Là viện trưởng…… Thật sự là viện trưởng……
Sau khi nhìn chằm chằm Bạch viện trưởng sững sờ gần 1 phút, tầm mắt của nàng bắt đầu đảo quanh ở bốn phía.
Phòng bệnh màu trắng, sô pha bằng da, dụng cụ chữa bệnh……
Nàng…… Nàng đã trở lại? Nàng trở lại thời hiện đại? Không sai được, bởi vì, ở cổ đại không có viện trưởng, cũng sẽ không có mấy thứ này.
Đã trở lại…… Rốt cục đã trở lại…… Nàng hẳn là cảm thấy thật cao hứng mới đúng, nhưng vì sao…… Vì sao nàng lại cảm thấy trong lòng rất đau?
“Đương nhiên đúng vậy!” Đứa nhỏ này tại sao lại hỏi lời nói kỳ quái này? “Đã xảy ra chuyện gì sao?” Nắm chặt hai tay của nàng, Bạch viện trưởng lo lắng hỏi.
“Tiểu Phong, con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mất tích suốt ba tháng, một chút tin tức cũng không có, ngay lúc mọi người từ bỏ tìm kiếm con, con lại xuất hiện, cũng té xỉu ở phía sau lưng núi cô nhi viện, nếu không……”
“Viện trưởng, con không sao, con chỉ mệt mỏi.” Khúc Lưu Phong cái gì cũng không muốn nói.
“Mệt như vậy ngủ một chút sẽ đỡ hơn, viện trưởng sẽ luôn luôn ở bên cạnh con.”
“Ân!” Thấp giọng ứng thanh, trong chốc lát, Khúc Lưu Phong lại mờ mịt ngủ.
“Thần, ngươi hãy mau ngẫm lại biện pháp, nếu cứ tiếp tục như vậy, Hoàng sẽ chết!” Thư Vũ Hà đau lòng đứng ở bên cửa sổ nhìn, Hắc Diễm Hoàng cũng không nhúc nhích.
Đã năm ngày sau khi Cầm nhi rơi xuống vực, Hoàng vốn cũng tính nhảy xuống theo, nếu không phải Thần đúng lúc đuổi tới đánh xỉu hắn, nếu vậy không những nàng mất đi con dâu, mà còn mất đi một đứa con trai, còn có…… nữ nhi của nàng……
Hoàng sau khi tỉnh lại, giống như nổi cơn điên, không ngừng nghỉ ở dưới chân núi tìm năm ngày năm đêm, dù là một ngõ ngách nhỏ hắn cũng không bỏ qua.
Cuối cùng nàng cùng Thần không nhìn được nữa, liền thừa dịp khi hắn không chú ý điểm huyệt hôn mê của hắn, đưa hắn trở về.
Không nghĩ tới sau khi hắn tỉnh lại, một câu cũng không chịu nói, cái gì cũng không chịu ăn, cứ như vậy đứng ở cửa sổ, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nương, tâm bệnh cần có tâm dược y, ta còn có thể có biện pháp gì? Biện pháp tốt nhất đương nhiên là đem đệ muội nhanh chóng tìm về!”
Hắn không phải thấy chết mà không cứu được, chính là hắn thật sự bất lực.
“Ngươi không phải đang nói lời vô nghĩa sao?”
Tìm lâu như vậy, dưới vách núi cũng chỉ có thi thể của Tử Hoãn, hoàn toàn không thấy bóng dáng Cầm nhi, cho nên nàng tin tưởng Cầm nhi nhất định vẫn chưa chết. Nhưng mà, Cầm nhi rốt cuộc đã đi đâu?
“Ta muốn biết Cầm nhi đang ở đâu, cho dù lên núi đao, xuống chảo dầu, ta cũng sẽ đem nàng trở về bên cạnh Hoàng. Ai, đều do ta không biết dạy nữ nhi, mới có thể hại Cầm nhi vô duyên vô cớ chịu mối họa này, chờ sau khi nàng trở lại, ta nhất định phải hảo hảo bồi thường cho nàng.”
Nói đến Tử Hoãn, lại làm cho lòng của nàng thêm đau. Nàng thật sự là muốn làm người mẹ tốt, thế nhưng ngay cả tâm ý nữ nhi mình nuôi dưỡng suốt mười mấy năm cũng không phát hiện được.
Nếu nàng biết sớm hơn, khuyên giải khai thông cho nữ nhi nhiều một chút, sẽ không biến thành sai lầm to lớn không thể bù đắp được như hôm nay. Tuy rằng Tử Hoãn không phải do nàng sinh, nhưng sự yêu thương của nàng với Tử Hoãn tuyệt đối không thua hai người con do nàng sinh ra.
Tử Hoãn…… Ngươi thật sự rất ngốc, thật sự rất mê muội, ngươi cũng biết ngươi làm như vậy, lòng nương sẽ rất đau……
“Nương, đừng nghĩ nhiều quá, đây không phải lỗi của người!” Hắn biết nương nghĩ cái gì, vì không để nương tiếp tục thương tâm, xem ra đành phải đổi đề tài khác dời đi lực chú ý của nàng.
“Ta nói nương à, nếu Cầm nhi không phải Cầm nhi thật sự trong lòng người, người còn có thể yêu thương nàng như vậy không?” Đây là đáp án hắn vẫn muốn biết từ lúc biết thân phận Khúc Lưu Phong đến giờ.
“Ngươi lại nói bậy bạ gì đó? Vì chuyện của Hoàng ta đã đủ phiền, đừng nói thêm lời nào để phiền ta nữa, muốn hỏi cái gì thì trực tiếp hỏi, đừng quanh co lòng vòng!”
Cái gì nói “Cầm nhi ta thấy không phải Cầm nhi trong lòng ta”? Cầm nhi chính là Cầm nhi, chẳng lẽ còn có thể thật giả được sao?
“Nương, người còn nhớ rõ mấy ngày qua trong miệng Hoàng thì thào tự nói, không ngừng kêu cái gì sao?”
Ám chỉ như vậy đủ rõ ràng chứ? Nương chính tai nghe thấy.
“Nói đến việc này ta đang muốn hỏi, vì sao Hoàng vẫn kêu Phong vậy?”
Hoàng nên gọi hẳn là tên của Cầm nhi, vì sao lại đột nhiên xuất hiện chữ “Phong” này? Đây là nhũ danh hắn thay Cầm nhi đặt sao? Nhưng cũng không có khả năng, hắn tính cách trước giờ lạnh như băng, làm sao có thể thay Cầm nhi đặt nhũ danh đây?
“Nương, người cũng phát hiện! Kỳ thật Cầm nhi mà người kêu cũng không phải “Vi Như Cầm”, mà là “Khúc Lưu Phong”, cũng chính là người trong miệng Hoàng vẫn kêu không ngừng “Phong”!”
Hắc Diễm Thần nghĩ một lời trực tiếp khiến người trong mộng bừng tỉnh, đáng tiếc là người trong mộng kia không hề có phản ứng…… Không! Chính xác mà nói hẳn là phản ứng quá chậm chạp mới đúng.
Cầm nhi là “Khúc Lưu Phong”? Thần đang nói cái gì, nàng tại sao hoàn toàn nghe không hiểu?
“Cái gì với cái gì, ta hoàn toàn không rõ!”
“Nương, bằng tài trí thông minh của người, làm sao có thể lại không rõ?”
Nương cân não xoay chuyển mau, phản ứng cũng rất nhanh chóng, làm sao có thể ngay cả ám chỉ rõ ràng như vậy cũng nghe không hiểu? Hay là người đã nghe hiểu, chính là chết không chịu thừa nhận? “Nương, người là không hiểu, hay là chết không chịu thừa nhận?”
“Không cần miệng lưỡi trơn tru, nói rõ ràng cho ta!” Nàng mơ hồ nghe ra một chút manh mối. Chẳng lẽ, sự thật đúng như những gì Thần nói, Cầm nhi không phải là Cầm nhi thật sự, mà là một cô nương khác tên là Khúc Lưu Phong? Nếu vậy, thì tại sao?
“Nương, chuyện này ta cùng Hoàng đều biết, vốn là muốn giấu diếm cả đời.” Trên thực tế, là hắn bị Hoàng uy hiếp không được nói ra. “Bất quá sau khi trải qua chuyện này, ta cảm thấy nói ra tốt hơn, dù sao đối với đệ muội như vậy cũng có vẻ công bằng.”
“Những lời nói vô nghĩa đó hãy miễn đi, nói mau, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Sự tình là như vậy……”
Phong…… Không cần……
“Hoàng…… Hoàng…… A ──” Trên giường lớn màu trắng, Khúc Lưu Phong trong miệng thỉnh thoảng nói ra thanh âm mê sảng, sau một tiếng thét chói tai, nàng từ trong ác mộng bừng tỉnh.
Lại nữa!
Lau đi hai hàng lệ trên mặt, nàng thở dài. Trước kia nàng cũng không dễ dàng rơi nước mắt, nhưng từ khi gặp được Hắc Diễm Hoàng đến nay, tuyến lệ của nàng dường như bị mở ra, thật sự rất nhiều, hơn nữa sau khi trở lại thế giới của nàng, nước mắt càng giống phá hư điệu rồng nước đầu ( đại khái là nước mắt giống như mưa zậy… vì không hiểu rõ nghĩa câu này nên ta để nguyên văn lun…>”
Sau khi trở lại thế giới ngày xưa, nàng chưa từng có một ngày ngủ ngon.
Lúc mới bắt đầu, chỉ cần nàng vừa ngủ, sẽ mơ thấy cảnh rơi xuống vách núi, cái loại cảm giác sợ hãi này nàng làm sao cũng không thể quên được.
Hiện tại, ác mộng không hề xuất hiện, nhưng chỉ cần mỗi lần nhắm mắt lại, sẽ xuất hiện khuôn mặt Hoàng thương tâm muốn chết kia, làm cho tâm nàng rất đau.
Một khắc khi rơi xuống vách đá, tuy rằng chỉ có vài giây ngắn ngủn, nhưng biểu tình đau đớn kia của Hoàng lại khắc sâu ở trong đầu nàng, không ngừng nhắc nhở nàng ── ở một thế giới khác, có một nam nhân đang chờ nàng.
“Hoàng, ta thật sự rất nhớ chàng!” Nàng rất muốn trở lại bên người Hoàng, rất muốn gặp lại Hoàng!
Nhưng công ơn dưỡng dục của viện trưởng nàng còn chưa báo, nếu chỉ vì tình yêu của mình mà đột nhiên mất tích, viện trưởng sẽ rất thương tâm, rất khổ sở. Nàng biết ý nghĩ của mình thực ích kỷ, nhưng…… Nhưng là…… Nàng thật sự rất nhớ Hoàng, rất nhớ, rất nhớ……
Không được, chỉ nghĩ thì không thể giải quyết vấn đề, nàng không thể chịu đựng được sự tương tư dày vò ngăn cách này, nàng phải về lại bên người Hoàng!
Viện trưởng, Tiểu Phong thực xin lỗi người, công ơn dưỡng dục của người, kiếp sau Tiểu Phong mới có thể báo đáp.
Sau khi ra quyết định trọng đại, Khúc Lưu Phong đem áo ngủ cởi ra, nhẹ nhàng thay quần áo, nàng ngồi trước máy tính trên bàn, mười ngón thon dài bắt đầu ở trên bàn phím gõ, đem tất cả sự việc đánh vào máy tính, sau đó in ra, làm thư từ giã, hy vọng viện trưởng có thể tha thứ cho sự ra đi không từ mà biệt của nàng!
Mười phút sau, Khúc Lưu Phong im ắng theo cửa sau cô nhi viện đi ra. Mắt nàng nhìn lại nơi suốt mười tám năm mình lớn lên, tất cả mọi ký ức hiện lên ghi khắc trong lòng.
“Tái kiến! Viện trưởng kính yêu cùng các bằng hữu, ta vĩnh viễn không quên các ngươi, sẽ không quên nơi này, sẽ không quên tất cả mọi việc trải qua của chúng ta.” Sau khi nhẹ giọng nói tái kiến, nàng cũng không quay đầu lại thẳng đến địa điểm phát sinh tai nạn xe cộ lúc trước.
Nhìn đoạn nhai sâu không thấy đáy, trong lòng nàng một tia sợ hãi cũng không có. Bởi vì, sâu trong lòng, nàng có người mình mong nhớ, rất muốn nhanh chóng gặp lại người trong lòng mình.
Cho dù sau khi nhảy xuống kết cục là chết, nàng cũng không oán trách không hối hận, bởi vì đây chính là lựa chọn của nàng.
Cho dù cơ hội chỉ có một phần ngàn, nàng cũng không thể bỏ qua, nàng không muốn lại để cho chính mình chỉ có thể không ngừng chảy lệ, không ngừng tương tư.
Hơn nữa nàng tin tưởng, nàng nhất định cùng Hoàng hữu duyên, mới có thể vượt qua thời không cùng hắn gặp nhau, cho nên lão thiên gia nhất định sẽ đem nàng trở về lại bên người Hoàng.
Mắt nhắm lại, nàng thả người nhảy xuống, giống như không còn gì ngăn trở, thân thể cấp tốc rơi xuống dưới, gió lạnh không ngừng ở bên tai nàng gào thét ──
Phút chốc, một cỗ lốc xoáy màu vàng cũng không thấy đáy ở chỗ sâu xuất hiện, càng lúc càng lớn, đem nàng bao quanh vây lại, bên trong ánh sáng, nàng cảm giác giống như có tay ấm áp dẫn dắt nàng, đem nàng đưa về bên người Hoàng……
Hoàng…… Ta nhất định sẽ trở lại bên cạnh chàng…… Chúng ta không bao giờ chia lìa nữa, thẳng đến vĩnh viễn……
Ở nơi nào? Nàng rốt cuộc ở nơi nào?
Nhìn trăng sao lấp lánh bầu trời đêm ngoài cửa sổ, Hắc Diễm Hoàng suy nghĩ đang ở nơi xa xôi nào đó.
Từ lúc bị Hắc Diễm Thần đánh bất tỉnh mang về trong bảo, sau khi tỉnh lại, hắn đã đem toàn bộ cửa sổ rộng mở, cũng không nhúc nhích đứng ở bên cửa sổ cho tới bây giờ. Giống như chỉ có để cho thân thể cảm nhận được gió thổi qua, mới có thể làm cho hắn cảm thấy Phong còn ở bên người hắn, không có rời khỏi hắn.
“Phong……” Hắc Diễm Hoàng thấp giọng kêu gọi, tên gọi kia làm hắn tan nát cõi lòng, đau lòng không thôi.
Sau một lúc lâu, trên trời ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện một đạo lốc xoáy màu vàng, hào quang càng ngày càng mãnh liệt, phạm vi cũng càng lúc càng lớn, loáng thoáng trung tâm lốc xoáy còn có thể thấy được một bóng dáng màu trắng, theo bản năng, Hắc Diễm Hoàng lao ra ngoài cửa, đứng ở đình viện rộng lớn……
Bóng dang màu trắng cấp tốc rớt xuống, Hắc Diễm Hoàng lập tức theo bản năng thân thủ tiếp lấy; Lúc này, lốc xoáy màu vàng trên đỉnh đầu dần dần thu nhỏ lại, cường quang cũng chậm chậm yếu bớt, cuối cùng biến mất.
Sau khi nhìn rõ ràng người trong tay tiếp được, dĩ nhiên là thiên hạ hắn mong nhớ ngày đêm, Hắc Diễm Hoàng trong mắt vô cùng khiếp sợ, không thể tin cùng vui sướng, hắn dùng toàn bộ sức mạnh toàn thân, đem Khúc Lưu Phong hai mắt nhắm nghiền gắt gao ủng trong ngực, cũng đối với bầu trời đêm thề:
“Sẽ không…… Ta không bao giờ buông tay một lần nữa…… Đời này nàng đừng mơ tưởng lại rời khỏi ta…… Ta muốn gắt gao đem nàng khóa ở trong lòng ta…… Vĩnh viễn…… Vĩnh viễn……”
Đi chết đi! Đây là kết cục ta cùng Hoàng hưởng thụ……
Ha ha ha……
“Không cần…… Không cần…… A ──” Cùng với một trận tiếng thét thê lương chói tai, Khúc Lưu Phong từ trong ác mộng bừng tỉnh lại.
“Tiểu Phong, Tiểu Phong, con làm sao vậy? Đừng dọa viện trưởng!” Bạch viện trưởng trên mặt hiền từ tràn ngập lo lắng cùng đau lòng, giống như chim sợ cành cong đem Khúc Lưu Phong kéo vào trong lòng, không ngừng vỗ nhẹ lưng của nàng.
Viện trưởng?!
“Viện trưởng? Là người thật sao?”
Khúc Lưu Phong rớt ra khoảng cách giũa hai người, ngẩng đầu nhìn người đem nàng ủng trong ngực.
Gương mặt hiền từ, tiếng nói ôn nhu, viện trưởng trong trí nhớ của nàng giống nhau như đúc ── duy nhất thay đổi là, nguyên bản tóc đen mượt giờ đã điểm mấy sợi bạc.
Là viện trưởng…… Thật sự là viện trưởng……
Sau khi nhìn chằm chằm Bạch viện trưởng sững sờ gần 1 phút, tầm mắt của nàng bắt đầu đảo quanh ở bốn phía.
Phòng bệnh màu trắng, sô pha bằng da, dụng cụ chữa bệnh……
Nàng…… Nàng đã trở lại? Nàng trở lại thời hiện đại? Không sai được, bởi vì, ở cổ đại không có viện trưởng, cũng sẽ không có mấy thứ này.
Đã trở lại…… Rốt cục đã trở lại…… Nàng hẳn là cảm thấy thật cao hứng mới đúng, nhưng vì sao…… Vì sao nàng lại cảm thấy trong lòng rất đau?
“Đương nhiên đúng vậy!” Đứa nhỏ này tại sao lại hỏi lời nói kỳ quái này? “Đã xảy ra chuyện gì sao?” Nắm chặt hai tay của nàng, Bạch viện trưởng lo lắng hỏi.
“Tiểu Phong, con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mất tích suốt ba tháng, một chút tin tức cũng không có, ngay lúc mọi người từ bỏ tìm kiếm con, con lại xuất hiện, cũng té xỉu ở phía sau lưng núi cô nhi viện, nếu không……”
“Viện trưởng, con không sao, con chỉ mệt mỏi.” Khúc Lưu Phong cái gì cũng không muốn nói.
“Mệt như vậy ngủ một chút sẽ đỡ hơn, viện trưởng sẽ luôn luôn ở bên cạnh con.”
“Ân!” Thấp giọng ứng thanh, trong chốc lát, Khúc Lưu Phong lại mờ mịt ngủ.
“Thần, ngươi hãy mau ngẫm lại biện pháp, nếu cứ tiếp tục như vậy, Hoàng sẽ chết!” Thư Vũ Hà đau lòng đứng ở bên cửa sổ nhìn, Hắc Diễm Hoàng cũng không nhúc nhích.
Đã năm ngày sau khi Cầm nhi rơi xuống vực, Hoàng vốn cũng tính nhảy xuống theo, nếu không phải Thần đúng lúc đuổi tới đánh xỉu hắn, nếu vậy không những nàng mất đi con dâu, mà còn mất đi một đứa con trai, còn có…… nữ nhi của nàng……
Hoàng sau khi tỉnh lại, giống như nổi cơn điên, không ngừng nghỉ ở dưới chân núi tìm năm ngày năm đêm, dù là một ngõ ngách nhỏ hắn cũng không bỏ qua.
Cuối cùng nàng cùng Thần không nhìn được nữa, liền thừa dịp khi hắn không chú ý điểm huyệt hôn mê của hắn, đưa hắn trở về.
Không nghĩ tới sau khi hắn tỉnh lại, một câu cũng không chịu nói, cái gì cũng không chịu ăn, cứ như vậy đứng ở cửa sổ, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nương, tâm bệnh cần có tâm dược y, ta còn có thể có biện pháp gì? Biện pháp tốt nhất đương nhiên là đem đệ muội nhanh chóng tìm về!”
Hắn không phải thấy chết mà không cứu được, chính là hắn thật sự bất lực.
“Ngươi không phải đang nói lời vô nghĩa sao?”
Tìm lâu như vậy, dưới vách núi cũng chỉ có thi thể của Tử Hoãn, hoàn toàn không thấy bóng dáng Cầm nhi, cho nên nàng tin tưởng Cầm nhi nhất định vẫn chưa chết. Nhưng mà, Cầm nhi rốt cuộc đã đi đâu?
“Ta muốn biết Cầm nhi đang ở đâu, cho dù lên núi đao, xuống chảo dầu, ta cũng sẽ đem nàng trở về bên cạnh Hoàng. Ai, đều do ta không biết dạy nữ nhi, mới có thể hại Cầm nhi vô duyên vô cớ chịu mối họa này, chờ sau khi nàng trở lại, ta nhất định phải hảo hảo bồi thường cho nàng.”
Nói đến Tử Hoãn, lại làm cho lòng của nàng thêm đau. Nàng thật sự là muốn làm người mẹ tốt, thế nhưng ngay cả tâm ý nữ nhi mình nuôi dưỡng suốt mười mấy năm cũng không phát hiện được.
Nếu nàng biết sớm hơn, khuyên giải khai thông cho nữ nhi nhiều một chút, sẽ không biến thành sai lầm to lớn không thể bù đắp được như hôm nay. Tuy rằng Tử Hoãn không phải do nàng sinh, nhưng sự yêu thương của nàng với Tử Hoãn tuyệt đối không thua hai người con do nàng sinh ra.
Tử Hoãn…… Ngươi thật sự rất ngốc, thật sự rất mê muội, ngươi cũng biết ngươi làm như vậy, lòng nương sẽ rất đau……
“Nương, đừng nghĩ nhiều quá, đây không phải lỗi của người!” Hắn biết nương nghĩ cái gì, vì không để nương tiếp tục thương tâm, xem ra đành phải đổi đề tài khác dời đi lực chú ý của nàng.
“Ta nói nương à, nếu Cầm nhi không phải Cầm nhi thật sự trong lòng người, người còn có thể yêu thương nàng như vậy không?” Đây là đáp án hắn vẫn muốn biết từ lúc biết thân phận Khúc Lưu Phong đến giờ.
“Ngươi lại nói bậy bạ gì đó? Vì chuyện của Hoàng ta đã đủ phiền, đừng nói thêm lời nào để phiền ta nữa, muốn hỏi cái gì thì trực tiếp hỏi, đừng quanh co lòng vòng!”
Cái gì nói “Cầm nhi ta thấy không phải Cầm nhi trong lòng ta”? Cầm nhi chính là Cầm nhi, chẳng lẽ còn có thể thật giả được sao?
“Nương, người còn nhớ rõ mấy ngày qua trong miệng Hoàng thì thào tự nói, không ngừng kêu cái gì sao?”
Ám chỉ như vậy đủ rõ ràng chứ? Nương chính tai nghe thấy.
“Nói đến việc này ta đang muốn hỏi, vì sao Hoàng vẫn kêu Phong vậy?”
Hoàng nên gọi hẳn là tên của Cầm nhi, vì sao lại đột nhiên xuất hiện chữ “Phong” này? Đây là nhũ danh hắn thay Cầm nhi đặt sao? Nhưng cũng không có khả năng, hắn tính cách trước giờ lạnh như băng, làm sao có thể thay Cầm nhi đặt nhũ danh đây?
“Nương, người cũng phát hiện! Kỳ thật Cầm nhi mà người kêu cũng không phải “Vi Như Cầm”, mà là “Khúc Lưu Phong”, cũng chính là người trong miệng Hoàng vẫn kêu không ngừng “Phong”!”
Hắc Diễm Thần nghĩ một lời trực tiếp khiến người trong mộng bừng tỉnh, đáng tiếc là người trong mộng kia không hề có phản ứng…… Không! Chính xác mà nói hẳn là phản ứng quá chậm chạp mới đúng.
Cầm nhi là “Khúc Lưu Phong”? Thần đang nói cái gì, nàng tại sao hoàn toàn nghe không hiểu?
“Cái gì với cái gì, ta hoàn toàn không rõ!”
“Nương, bằng tài trí thông minh của người, làm sao có thể lại không rõ?”
Nương cân não xoay chuyển mau, phản ứng cũng rất nhanh chóng, làm sao có thể ngay cả ám chỉ rõ ràng như vậy cũng nghe không hiểu? Hay là người đã nghe hiểu, chính là chết không chịu thừa nhận? “Nương, người là không hiểu, hay là chết không chịu thừa nhận?”
“Không cần miệng lưỡi trơn tru, nói rõ ràng cho ta!” Nàng mơ hồ nghe ra một chút manh mối. Chẳng lẽ, sự thật đúng như những gì Thần nói, Cầm nhi không phải là Cầm nhi thật sự, mà là một cô nương khác tên là Khúc Lưu Phong? Nếu vậy, thì tại sao?
“Nương, chuyện này ta cùng Hoàng đều biết, vốn là muốn giấu diếm cả đời.” Trên thực tế, là hắn bị Hoàng uy hiếp không được nói ra. “Bất quá sau khi trải qua chuyện này, ta cảm thấy nói ra tốt hơn, dù sao đối với đệ muội như vậy cũng có vẻ công bằng.”
“Những lời nói vô nghĩa đó hãy miễn đi, nói mau, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Sự tình là như vậy……”
Phong…… Không cần……
“Hoàng…… Hoàng…… A ──” Trên giường lớn màu trắng, Khúc Lưu Phong trong miệng thỉnh thoảng nói ra thanh âm mê sảng, sau một tiếng thét chói tai, nàng từ trong ác mộng bừng tỉnh.
Lại nữa!
Lau đi hai hàng lệ trên mặt, nàng thở dài. Trước kia nàng cũng không dễ dàng rơi nước mắt, nhưng từ khi gặp được Hắc Diễm Hoàng đến nay, tuyến lệ của nàng dường như bị mở ra, thật sự rất nhiều, hơn nữa sau khi trở lại thế giới của nàng, nước mắt càng giống phá hư điệu rồng nước đầu ( đại khái là nước mắt giống như mưa zậy… vì không hiểu rõ nghĩa câu này nên ta để nguyên văn lun…>”
Sau khi trở lại thế giới ngày xưa, nàng chưa từng có một ngày ngủ ngon.
Lúc mới bắt đầu, chỉ cần nàng vừa ngủ, sẽ mơ thấy cảnh rơi xuống vách núi, cái loại cảm giác sợ hãi này nàng làm sao cũng không thể quên được.
Hiện tại, ác mộng không hề xuất hiện, nhưng chỉ cần mỗi lần nhắm mắt lại, sẽ xuất hiện khuôn mặt Hoàng thương tâm muốn chết kia, làm cho tâm nàng rất đau.
Một khắc khi rơi xuống vách đá, tuy rằng chỉ có vài giây ngắn ngủn, nhưng biểu tình đau đớn kia của Hoàng lại khắc sâu ở trong đầu nàng, không ngừng nhắc nhở nàng ── ở một thế giới khác, có một nam nhân đang chờ nàng.
“Hoàng, ta thật sự rất nhớ chàng!” Nàng rất muốn trở lại bên người Hoàng, rất muốn gặp lại Hoàng!
Nhưng công ơn dưỡng dục của viện trưởng nàng còn chưa báo, nếu chỉ vì tình yêu của mình mà đột nhiên mất tích, viện trưởng sẽ rất thương tâm, rất khổ sở. Nàng biết ý nghĩ của mình thực ích kỷ, nhưng…… Nhưng là…… Nàng thật sự rất nhớ Hoàng, rất nhớ, rất nhớ……
Không được, chỉ nghĩ thì không thể giải quyết vấn đề, nàng không thể chịu đựng được sự tương tư dày vò ngăn cách này, nàng phải về lại bên người Hoàng!
Viện trưởng, Tiểu Phong thực xin lỗi người, công ơn dưỡng dục của người, kiếp sau Tiểu Phong mới có thể báo đáp.
Sau khi ra quyết định trọng đại, Khúc Lưu Phong đem áo ngủ cởi ra, nhẹ nhàng thay quần áo, nàng ngồi trước máy tính trên bàn, mười ngón thon dài bắt đầu ở trên bàn phím gõ, đem tất cả sự việc đánh vào máy tính, sau đó in ra, làm thư từ giã, hy vọng viện trưởng có thể tha thứ cho sự ra đi không từ mà biệt của nàng!
Mười phút sau, Khúc Lưu Phong im ắng theo cửa sau cô nhi viện đi ra. Mắt nàng nhìn lại nơi suốt mười tám năm mình lớn lên, tất cả mọi ký ức hiện lên ghi khắc trong lòng.
“Tái kiến! Viện trưởng kính yêu cùng các bằng hữu, ta vĩnh viễn không quên các ngươi, sẽ không quên nơi này, sẽ không quên tất cả mọi việc trải qua của chúng ta.” Sau khi nhẹ giọng nói tái kiến, nàng cũng không quay đầu lại thẳng đến địa điểm phát sinh tai nạn xe cộ lúc trước.
Nhìn đoạn nhai sâu không thấy đáy, trong lòng nàng một tia sợ hãi cũng không có. Bởi vì, sâu trong lòng, nàng có người mình mong nhớ, rất muốn nhanh chóng gặp lại người trong lòng mình.
Cho dù sau khi nhảy xuống kết cục là chết, nàng cũng không oán trách không hối hận, bởi vì đây chính là lựa chọn của nàng.
Cho dù cơ hội chỉ có một phần ngàn, nàng cũng không thể bỏ qua, nàng không muốn lại để cho chính mình chỉ có thể không ngừng chảy lệ, không ngừng tương tư.
Hơn nữa nàng tin tưởng, nàng nhất định cùng Hoàng hữu duyên, mới có thể vượt qua thời không cùng hắn gặp nhau, cho nên lão thiên gia nhất định sẽ đem nàng trở về lại bên người Hoàng.
Mắt nhắm lại, nàng thả người nhảy xuống, giống như không còn gì ngăn trở, thân thể cấp tốc rơi xuống dưới, gió lạnh không ngừng ở bên tai nàng gào thét ──
Phút chốc, một cỗ lốc xoáy màu vàng cũng không thấy đáy ở chỗ sâu xuất hiện, càng lúc càng lớn, đem nàng bao quanh vây lại, bên trong ánh sáng, nàng cảm giác giống như có tay ấm áp dẫn dắt nàng, đem nàng đưa về bên người Hoàng……
Hoàng…… Ta nhất định sẽ trở lại bên cạnh chàng…… Chúng ta không bao giờ chia lìa nữa, thẳng đến vĩnh viễn……
Ở nơi nào? Nàng rốt cuộc ở nơi nào?
Nhìn trăng sao lấp lánh bầu trời đêm ngoài cửa sổ, Hắc Diễm Hoàng suy nghĩ đang ở nơi xa xôi nào đó.
Từ lúc bị Hắc Diễm Thần đánh bất tỉnh mang về trong bảo, sau khi tỉnh lại, hắn đã đem toàn bộ cửa sổ rộng mở, cũng không nhúc nhích đứng ở bên cửa sổ cho tới bây giờ. Giống như chỉ có để cho thân thể cảm nhận được gió thổi qua, mới có thể làm cho hắn cảm thấy Phong còn ở bên người hắn, không có rời khỏi hắn.
“Phong……” Hắc Diễm Hoàng thấp giọng kêu gọi, tên gọi kia làm hắn tan nát cõi lòng, đau lòng không thôi.
Sau một lúc lâu, trên trời ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện một đạo lốc xoáy màu vàng, hào quang càng ngày càng mãnh liệt, phạm vi cũng càng lúc càng lớn, loáng thoáng trung tâm lốc xoáy còn có thể thấy được một bóng dáng màu trắng, theo bản năng, Hắc Diễm Hoàng lao ra ngoài cửa, đứng ở đình viện rộng lớn……
Bóng dang màu trắng cấp tốc rớt xuống, Hắc Diễm Hoàng lập tức theo bản năng thân thủ tiếp lấy; Lúc này, lốc xoáy màu vàng trên đỉnh đầu dần dần thu nhỏ lại, cường quang cũng chậm chậm yếu bớt, cuối cùng biến mất.
Sau khi nhìn rõ ràng người trong tay tiếp được, dĩ nhiên là thiên hạ hắn mong nhớ ngày đêm, Hắc Diễm Hoàng trong mắt vô cùng khiếp sợ, không thể tin cùng vui sướng, hắn dùng toàn bộ sức mạnh toàn thân, đem Khúc Lưu Phong hai mắt nhắm nghiền gắt gao ủng trong ngực, cũng đối với bầu trời đêm thề:
“Sẽ không…… Ta không bao giờ buông tay một lần nữa…… Đời này nàng đừng mơ tưởng lại rời khỏi ta…… Ta muốn gắt gao đem nàng khóa ở trong lòng ta…… Vĩnh viễn…… Vĩnh viễn……”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook