Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng
-
175: Chương 172
Trình Sưởng gật đầu: “Tướng quân yên tâm.”
“Được rồi.” Vân Lạc thở ra một hơi dài, đứng lên, làm động tác “Mời”, “Ta đưa ngài ra ngoài.”
Hai người cùng nhau đi đến cửa phủ, Vân Lạc chợt nghe động tĩnh phía sau, vừa quay đầu lại, nhìn thấy Vân Hy trốn sau bức tường, nhìn xung quanh thăm dò.
Thấy hắn nhìn qua, nhanh chóng lùi lại như một chú chim sợ hãi.
Bộ dạng nơm nớp lo sợ, dường như sợ vô ý chọc giận Vân Lạc sẽ khiến cho hôn sự của mình hỏng việc.
Vân Lạc hơi bực mình, A Đinh đã bao lớn rồi còn thiếu kiên nhẫn như vậy.
Nhưng hắn không để lộ sự tức giận, đưa Trình Sưởng ra ngoài phủ, nhớ tới bộ dáng sốt ruột vừa rồi của Vân Hy, do dự một chút mới nói: “Ngài…… nếu gần đây muốn gặp A Đinh, hoặc là con bé kia thật sự muốn gặp ngài, hai người nhớ gặp lén thôi, đừng làm ồn ào.”
“Tóm lại,” hắn dừng lại, vẻ mặt có chút ghét bỏ, “Hôn sự đã định rồi, nên chọn ngày lành tháng tốt trước, ngài nhanh chóng cưới con bé đi.”
Trình Sưởng sửng sốt một chút, không hiểu vì sao Vân Lạc cố tình nhắc đến điều này, nhưng hắn không hỏi, chỉ “Ừm”.
Rời khỏi Trung Dũng Hầu phủ chưa đến giờ tỵ, Trình Sưởng về vương phủ dùng bữa trưa trước, nghĩ đến chuyện Vân Lạc thúc giục hắn nhanh chóng kết hôn, định đi vào cung đón Tông Thân Vương phi trở về, bàn bạc ngày tốt với bà, báo ngày cho Tông Nhân Phủ sớm một chút.
Chưa lên xe ngựa, một thị tỳ tới bẩm: “Thế tử điện hạ, hôm nay Vương phi điện hạ sẽ ở lại Duyên Phúc Cung, không trở về vương phủ.”
“Mẫu thân muốn ở lại Duyên Phúc Cung?”
“Vâng, người trong cung vừa mới tới truyền tin, nói rằng Thái Hoàng Thái Hậu nghe tin hôn sự của thế tử điện hạ, rất vui mừng, giữ Vương phi điện hạ ở trong cung một đêm.”
Duyên Phúc Cung là một cung độc lập bên ngoài Tuy Cung, thường được dùng cho cung yến và ngắm cảnh, những ngày không có tiệc thì rất yên tĩnh.
Hiện nay chẳng những Thái Hoàng Thái Hậu ở nơi này, Chiêu Nguyên Đế cũng chuyển đến đây để dưỡng bệnh.
Trình Sưởng nghe thị tỳ nói vậy, không để ý lắm, thấy xe ngựa đã chuẩn bị xong, định đến nha môn xử lý chuyện của tam ty.
Xe ngựa chạy về phía trước, Trình Sưởng ngồi trong xe một lúc, càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
Thái Hoàng Thái Hậu đã nghe nói về hôn sự của hắn và A Đinh, thật ra bà không tán thành, hôm nay nghe nói hôn sự đã định, cho dù vui mừng cũng không nên quá độ.
Hơn nữa Tông Thân Vương phi rất ít khi vào cung, không thân thiết lắm với Thái Hoàng Thái Hậu, không đến mức Thái Hoàng Thái Hậu giữ bà ở lại Duyên Phúc Cung?
Trình Sưởng vén rèm xe, ra lệnh cho Túc Đài: “Ngươi lập tức đi tìm hiểu, vì sao hôm nay mẫu thân của ta ở lại Duyên Phúc Cung?”
“Vâng.”
Túc Đài gọi vài võ vệ tới, giục ngựa chạy nhanh.
Chưa tới hai khắc, Túc Đài đã trở lại, “Sáng nay Vương phi điện hạ dùng trà bánh với Thái Hoàng Thái Hậu, chợt bị đau bụng, vì thế Thái Hoàng Thái Hậu truyền thái y khám bệnh cho Vương phi điện hạ, thái y đã đề nghị Vương phi điện hạ ngủ lại trong cung.”
Trình Sưởng hỏi: “Sao không ai báo chuyện mẫu thân bị đau bụng?”
“Bởi vì Vương phi điện hạ không nghỉ ngơi trong Quỳnh Hoa Các của Thái Hoàng Thái Hậu, bà ở một mình trong Huệ Ninh Điện, bên ngoài có người của Điện Tiền Ty canh gác.”
Huệ Ninh Điện rất gần với Di Thanh Cung của Chiêu Nguyên Đế.
“Người tới vương phủ bẩm báo là người của Huệ Ninh Điện, không rõ nguyên do.
Thuộc hạ vừa trực tiếp hỏi thăm người trong cung của Thái Hoàng Thái Hậu mới biết.” Túc Đài do dự, “Điện hạ…… có phải Vương phi điện hạ bị bệ hạ cố ý giam cầm ở Duyên Phúc Cung hay không?”
Trình Sưởng khẽ nhíu mày, vén rèm xe ra lệnh cho người đánh xe: “Quay đầu, đến Duyên Phúc Cung.”
Sau đó hắn nói với Túc Đài: “Ngươi lập tức vào cung tìm Vệ Giới, bảo hắn mang theo người của Hoàng Thành Ty tới Duyên Phúc Cung.”
Túc Đài đáp “Vâng”, vừa định đi thì bị Trình Sưởng gọi lại.
“Chờ chút.” Trình Sưởng chần chờ một lát, đổi ý, “Không được, không cần tìm Vệ Giới, ngươi đi tìm Trình Diệp.”
Túc Đài nghe vậy, sửng sốt: “Điện hạ, bệ hạ giam cầm Vương phi điện hạ ở Duyên Phúc Cung, chính là vì đưa ngài vào tròng.
Tiểu quận vương và Dực Vệ ty đều nghe lệnh của Thái Tử điện hạ, chưa chắc sẽ bảo vệ ngài như Vệ đại nhân.”
“Ta biết.” Trình Sưởng nói, “Nhưng, vào thời điểm này, ta càng không thể dùng Vệ Giới.
Trình Diệp là người chính trực, Điền Vọng An càng không phải là kẻ ngốc, mau đi đi.”
Mặc dù Túc Đài không hiểu lắm những lời của Trình Sưởng, nhưng không dám làm trái mệnh lệnh của hắn, chắp tay với hắn, nhanh chóng đi vào cung.
Tới Duyên Phúc Cung, cấm vệ của Điện Tiền Ty nghe nói Trình Sưởng đến, không ngăn cản hắn, dẫn hắn đi thẳng tới Huệ Ninh Điện.
Đang là giờ mùi, Tông Thân Vương phi vừa ngủ trưa dậy, dựa vào gối uống thuốc thái y mới nấu, nghe thấy một tràng tiếng bước chân gấp gáp vang lên ngoài điện, Trình Sưởng đã tới.
Tông Thân Vương phi kinh ngạc: “Sưởng Nhi, sao con tới Duyên Phúc Cung?”
Trình Sưởng không lên tiếng, liếc nhìn thị tỳ đang hầu hạ trước giường, thị tỳ hiểu ý, nhanh chóng lui ra.
“Nghe nói mẫu thân bị đau bụng, hiện tại còn khó chịu không?” Trình Sưởng hỏi.
Tông Thân Vương phi nhẹ nhàng mỉm cười: “Ta đã khá hơn nhiều, đại khái chắc ngủ trưa quá lâu, bây giờ vẫn còn hơi choáng váng mệt mỏi.”
Trình Sưởng liếc nhìn chén thuốc trên bàn nhỏ cạnh giường.
Không cần kiểm tra cũng biết, trong thuốc có thêm thuốc ngủ.
Tuy nhiên, mục tiêu của Chiêu Nguyên Đế là hắn, không cần lo lắng những dược vật kia có hại đối với thân thể của Tông Thân Vương phi.
Trình Sưởng lặng lẽ đặt chén thuốc sang một bên: “Nếu mẫu thân đã nghỉ ngơi xong, hôm nay không cần ngủ lại trong cung, về vương phủ sớm chút đi.”
Tông Thân Vương phi ngẩn người, phát hiện có gì đó không ổn từ câu nói không mặn không nhạt của Trình Sưởng.
Bà cùng Tông Thân Vương trải qua mấy chục năm mưa gió, không phải là một nữ tử bình thường, rất nhanh hiểu được bí ẩn trong đó —— hóa ra hôm nay Chiêu Nguyên Đế âm thầm bày mưu để giam cầm bà trong Duyên Phúc Cung, ép Trình Sưởng vào cung để thay thế bà.
Tông Thân Vương phi nhất thời vừa lo lắng vừa phẫn nộ trong lòng, đưa tay nắm tay Trình Sưởng, nghẹn ngào: “Sưởng Nhi, mẫu thân…… mẫu thân gây thêm rắc rối cho con rồi.”
Trình Sưởng nói: “Việc này không trách mẫu thân được.”
Hắn muốn thành thân, về tình về lý Tông Thân Vương phi phải vào cung bẩm với Thái Hoàng Thái Hậu, Chiêu Nguyên Đế ra tay nhanh như vậy, e rằng đã tính toán từ lâu, ai có thể đề phòng được con cáo già này?
Trình Sưởng lại nói: “Minh Anh đã có biện pháp đối phó cho chuyện này, mẫu thân mau về vương phủ đi.”
Tông Thân Vương phi rơm rớm nước mắt, nghe vậy, bà biết nếu mình khăng khăng đòi ở lại với hắn, ngược lại sẽ cản tay hắn.
Vì thế cắn răng gật đầu, cố nén nước mắt, nhanh chóng khoác áo ngoài, thầm thì với Trình Sưởng: “Sau khi mẫu thân rời khỏi đây, sẽ lập tức đi tìm phụ thân của con và Thái Tử điện hạ.” Ngay sau đó được võ vệ của Tông Thân Vương phủ hộ tống, nhanh chóng rời khỏi Duyên Phúc Cung.
Trình Sưởng vừa ra khỏi Huệ Ninh Điện, bên ngoài đã có cấm vệ của Điện Tiền Ty chờ sẵn.
“Thế tử điện hạ, bệ hạ đang chờ ngài ở Di Thanh Cung.”
Chiêu Nguyên Đế không chờ trong chính điện của Di Thanh Cung, mà đọc hồ sơ trong một thư phòng rộng lớn.
Trình Sưởng nhìn thoáng qua dòng chữ trên hồ sơ, là vụ án của Lăng Vương.
“Ngươi đã tới rồi, sớm hơn trẫm tưởng.” Thấy Trình Sưởng tới, Chiêu Nguyên Đế khép hồ sơ lại.
Bên ngoài đồn rằng bệ hạ đang bị bệnh nguy kịch, không còn nhiều thời gian, nhưng hiện tại nhìn thấy ông, khí sắc không tốt là thật, cơ thể mệt mỏi là thật, nhưng tinh thần vẫn quắc thước.
Đây là Chiêu Nguyên Đế.
Cho dù có chết vào ngày mai, hôm nay cũng sử dụng mười phần tinh thần để trù tính kế hoạch.
Trình Sưởng nói: “Đầu tiên, bệ hạ phái người tung tin đồn ‘ngôi sao đế vương tắm lửa sinh ra’ ở bên ngoài, sau đó châm ngòi cho triều thần hai phái của ta và Thái Tử đối lập.
Nếu ta không nhận ân tình, tới đây gặp mặt bệ hạ sớm một chút, chẳng phải đã phụ lòng sự khổ tâm của bệ hạ ư?”
Hắn hỏi: “Bệ hạ định lợi dụng sự kiêng kị của triều thần đối với ta, mai phục mầm tai hoạ trong lòng họ, sau đó thuận nước đẩy thuyền để diệt trừ ta phải không?”
Chiêu Nguyên Đế nghe Trình Sưởng nói xong, không tỏ ý kiến, ông đặt hồ sơ xuống, nói không nhanh không chậm: “Trước đây trẫm từng nghe một câu chuyện, nói rằng trong dân gian có một phú thương, trên đùi bị vết loét, bởi vì không đau không ngứa cho nên hắn không quan tâm.
Một năm sau, khi vết loét bắt đầu ngứa ngáy, hắn mời đại phu tới khám, đại phu nói, vết loét này là nhọt độc, không để lâu được, chỉ có cầm dao xẻo đi mới trị tận gốc.
Lấy dao xẻo vết loét, tất nhiên phải mất rất nhiều máu trên đùi, phú thương sợ đau, đuổi đại phu đi.
Một năm nữa trôi qua, nhọt độc bắt đầu chảy mủ, phú thương đau đến nổi không thể ngủ vào ban đêm, lại mời một đại phu khác tới khám.
Đại phu nói, chất độc của nhọt đã ngấm sâu, muốn trị tận gốc, tất nhiên phải bỏ cái chân này.
Phú thương không muốn bỏ chân, mặc cho đại phu khuyên nhủ, vẫn từ chối đại phu.
Không quá hai tháng sau, phú thương đã chết.
Vì sao? Bởi vì nhọt độc chuyển biến xấu, máu độc chảy vào tim, đại nạn đã đến.”
“Cái gọi là đại sự trong thiên hạ, phải làm tỉ mỉ; việc khó trong thiên hạ, phải làm dễ dàng.
Nếu phú thương dùng thuốc chữa vết loét kịp thời trong lúc nhọt độc không đau không ngứa, thì sau này không có nhiều chuyện như vậy.”
“Trẫm và ngươi là thúc cháu ruột thịt, là huynh đệ ruột thịt với phụ thân của ngươi, muốn diệt trừ ngươi, làm sao không phải như phú thương chữa vết loét, chịu nỗi đau xẻo thịt móc xương? Nhưng trẫm không còn cách nào khác, bởi vì trẫm và giang sơn của trẫm không thể chờ đến ngày máu độc chảy vào tim.”
“Ngươi nhìn xem, hiện giờ trẫm chỉ tung ra vài tin đồn có liên quan đến ‘ngôi sao đế vương’, liên quan đến ‘ngôi vị quân chủ’, có phải thuộc hạ của ngươi và thuộc hạ của Húc Nhi đang ngo ngoe rục rịch hay không? Có phải đã có người bắt đầu trù tính đối phó với ngươi hay không? Cho dù ngươi không phản kích, thủ hạ của ngươi cũng sẽ phản kích, bởi vì bọn họ không gánh nổi hậu quả của sự thất bại, bởi vì nếu ngươi thua, lỡ như Húc Nhi đối phó với bọn họ, chẳng phải bọn họ chỉ còn đường chết hay sao?”
“Ngươi biết các triều thần có chủ nhân nhưng trong lòng có quỷ là gì hay không? Bọn họ chính là nhọt độc chảy mủ, tới bước này, không phải chỉ cần đắp thuốc hay uống vài chén thuốc là có thể trấn tĩnh tình hình, nếu không cưa chân bẻ tay thì không thể trị tận gốc.”
“Húc Nhi không xuống tay được, cũng không thể là đối thủ của ngươi.
Cho nên trẫm, bất đắc dĩ, chỉ có thể thay hắn cầm dao.”
Chiêu Nguyên Đế nói xong, vòng ra sau bàn, chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới trước mặt Trình Sưởng, nói một cách nghiêm túc: “Sưởng Nhi, thực ra mấy năm nay ngươi đi từng bước tới đây, những oán hận trong lòng ngươi, trẫm đều biết.
Trẫm bao che cho Phưởng Nhi, bao che cho Huyên Nhi, quả thật không công bằng đối với ngươi.
Ngươi yên tâm ——” ông dừng lại, đưa một vật sáng bóng như tuyết cho Trình Sưởng, “Lần này, trẫm sẽ không đối xử tệ với ngươi.”
Trình Sưởng nhìn con dao găm mà Chiêu Nguyên Đế đang cầm.
Dao nhẹ như nước, vô cùng sắc bén.
Trình Sưởng nói: “Ngài muốn ta tự tay giết ngài để trả thù?”
“Ngươi lật đổ Phưởng Nhi, bức tử Sài Bình, ép Huyên Nhi rơi xuống vách núi, còn Phương thị mà Huyên Nhi thích cũng bị ngươi buộc phải tự sát.
Ngươi đi từng bước một, chẳng phải là muốn những người từng hại ngươi phải trả nợ bằng máu, chẳng phải là vì trả thù hay sao? Hiện giờ chỉ còn một mình trẫm, trẫm…… sẽ giúp ngươi đạt được mục đích.”
“Giúp ta đạt được mục đích?” Trình Sưởng nhìn Chiêu Nguyên Đế, vằn xanh xám trên má phủ lên một lớp âm u trên gương mặt hắn.
Hắn nhận lấy dao găm, nhìn kỹ một chút, chợt bật cười: “Có lẽ ngài nghĩ sai rồi, Trình Phưởng, Trình Huyên, Sài Bình, Phương Phù Lan, những người này chết hoặc suy tàn không liên quan gì đến ta lắm.”
“Vận Vương tham lam và ngu xuẩn, vì vị trí trữ quân, tự mình biển thủ binh lương của Tái Bắc, người như vậy, căn bản không xứng làm vương; Sài Bình có suy nghĩ sa đọa, mấy năm nay làm vô số chuyện bất nghĩa cho Lăng Vương, dính đầy máu tươi trên tay, chết trong nhà lao là một sự trừng phạt đúng tội; Lăng Vương khởi binh giết vua, chẳng qua là sợ chuyện thông đồng với địch bị bại lộ, từ đó về sau không còn lối thoát; Phương thị vì một ‘oan tình’ có lẽ là có, đã nghe theo Lăng Vương, phản bội Trung Dũng Hầu phủ có ơn với nàng, sau này hoàn toàn tỉnh ngộ từ bỏ ý định sống sót là do nàng tự làm tự chịu.
Những người này chết vì tâm ma của chính bọn họ, ta chỉ dùng chút thủ đoạn để bọn họ được đền bù quả báo, nhưng hại chết bọn họ, hoàn toàn là do chính bọn họ!”
Trình Sưởng nhàn nhạt nói: “Ta định trả thù, quả thật cũng hưởng thụ được một khoảnh khắc vui vẻ khó có thể đạt được từ việc trả thù, nhưng sau này ta suy nghĩ cẩn thận, cái gọi là trả thù của ta, không phải vì nhất thời nhanh chóng, mà là vì công lý, vì có thể được sống sót một cách bình an, nếu không ta có gì khác với Lăng Vương và Phương Phù Lan?”
Hắn ném dao găm xuống đất.
Đá vàng rơi xuống đất, kêu leng keng.
“Ta không làm giao dịch này.”
“Ngài đã là người sắp chết, sau này ta còn có cuộc sống tốt đẹp, ta hà tất lấy mạng của mình để đổi mạng của ngài? Hơn nữa người có tâm ma giống như ngài, sống chưa chắc tốt hơn chết, cầu cho không được giải thoát, bất kể sinh tử, ngài sẽ vĩnh viễn ở trong luyện ngục.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook