Diễm Cơ Của Bá Vương
-
Chương 10
****
Từng ngày từng ngày bận rộn trôi qua, ngày đại lễ rốt cục đã đến, sáng sớm tinh mơ, các cung nữ như trong trận địa sẵn sàng đón quân địch, đề phòng có gì sai sót xảy ra.
Lễ lên ngôi của Tỳ Ngự trước tiên cử hành ở chính điện, hắn mặc bộ hoàng bào được thêu Long Văn tinh xảo, thần sắc không thay đổi trước sau vẫn lãnh khốc như thế, toả ra khí thế vương giả, đứng trên bậc điện tiếp nhận lời chúc tụng cung kính của văn võ bá quan.
Ngay khi lễ đăng quang kết thúc, liền cử hành nghi thức lập hậu, trung thần ai cũng chờ mong Đào Thiên Hương xuất hiện, nôn nóng muốn chính mắt thấy dáng vẻ Phượng Hoàng Thiên nữ trong truyền thuyết.
Không bao lâu, một nữ tử mặc lễ phục hoa lệ xuất hiện ở ngoài cửa điện, xiêm y trên người nàng từ vô số phiến lá vàng may mà thành, phủ toàn bộ y phục, so với bộ y phục Kim Vũ lần trước mặc thì hoa lệ hơn rất nhiều. Mái tóc búi tinh tế cài trâm chạm trổ, trên mặt được trang điểm tỷ mỉ biến nàng từ ngũ quan vốn tầm thường, bây giờ trở nên xinh đẹp động lòng người trước này chưa từng thấy.
Tỳ Ngự hai mắt sáng ngời, khó nén kinh động, không nghĩ tới nàng trang điểm lên lại xinh đẹp như vậy, mà bách quan cũng bị vẻ đẹp của nàng làm ngẩn ngơ, thật lâu không dời ánh mắt.
Đào Thiên Hương ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong đại điện, từng bước đến trước mặt Tỳ Ngự, hắn rốt cục cũng lấy lại tinh thần, sắc mặt ôn nhu, nơi khóe miệng gợi lên một chút cười, đưa tay về phía nàng.
Nàng cười nhẹ thẹn thùng đi đến trước mặt hắn, đưa tay cho hắn nắm chặt, cùng hắn đứng trên bậc điện, nhận lời chúc mừng của bá quan.
“Chúc Vương thượng cùng Vương hậu loan phượng hoà minh, vạn thọ vô cương. . . . . .”
Tầm mắt Tỳ Ngự sau khi Đào Thiên Hương xuất hiện vẫn dừng ở trên người nàng, thủy chung không dời, nàng bị nhìn có chút lúng túng, nhịn không được thấp giọng: “Chàng đừng nhìn nữa, như vậy thiếp rất xấu hổ.”
“Nàng thật đẹp.” Hắn không chút do dự khen ngợi nói.
Được nam nhân mình yêu khen ngợi, trong lòng nàng vui sướng, khóe miệng không khỏi mỉm cười, khó nén thần sắc đắc ý.
Xem ra nàng thật đúng là nên cảm tạ cung nữ giúp nàng trang điểm kia, nếu như không có bàn tay khéo léo ấy, nàng cũng sẽ không thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt hắn, thật làm nàng rất thỏa mãn.
Hắn và nàng đan chặt mười đầu ngón tay, kéo tay nàng đến bên môi hôn khẽ, vẻ mặt đầy tình ý: “Nắm tay cả đời, bên nhau đến đầu bạc răng long.”
Hắn thật may mắn làm sao, tìm được nữ nhân mình yêu một lòng, cùng nàng kết tóc se duyên, đời này kiếp này bọn họ không bao giờ xa nhau nữa.
Nàng là trân bảo độc nhất vô nhị ông trời ban cho hắn, hắn sẽ nắm chặt, tuyệt không phụ lòng trời cao.
Đào Thiên Hương trong lòng ngọt ngào. Nàng nghe qua chính miệng hắn nói lời tỏ tình với nàng! Nụ cười lập tức nở rộ trên khuôn mặt.
Nàng nghiêng mình, bên tai hắn thấp giọng nói: “I love you!”
“Có nghĩa là gì?” Tỳ Ngự thắc mắc nhíu mày lại. Ngữ điệu là lạ, chắc là ngôn ngữ dị quốc?
“Sau này thiếp sẽ nói cho chàng biết.” Nàng sẽ lấy hành động nói cho hắn, hắn yêu nàng sâu đậm bao nhiêu, nàng cũng thương hắn bấy nhiêu, chỉ cần hắn không buông tay, vẫn nắm chặt tay nàng, nàng cũng sẽ không buông tay, cùng hắn đồng sinh cộng tử.
Con đường tương lai còn rất dài, cho dù hắn không bước lên ngôi bá chủ, nàng vẫn sẽ ở bên cạnh hắn, làm Phượng Hoàng Thiên nữ của riêng hắn, chỉ vì hắn mà giương cánh bay lượn.
Yêu nhau không hối tiếc, nàng là vậy, hắn cũng như thế. . . . . .
Hết truyện.
Từng ngày từng ngày bận rộn trôi qua, ngày đại lễ rốt cục đã đến, sáng sớm tinh mơ, các cung nữ như trong trận địa sẵn sàng đón quân địch, đề phòng có gì sai sót xảy ra.
Lễ lên ngôi của Tỳ Ngự trước tiên cử hành ở chính điện, hắn mặc bộ hoàng bào được thêu Long Văn tinh xảo, thần sắc không thay đổi trước sau vẫn lãnh khốc như thế, toả ra khí thế vương giả, đứng trên bậc điện tiếp nhận lời chúc tụng cung kính của văn võ bá quan.
Ngay khi lễ đăng quang kết thúc, liền cử hành nghi thức lập hậu, trung thần ai cũng chờ mong Đào Thiên Hương xuất hiện, nôn nóng muốn chính mắt thấy dáng vẻ Phượng Hoàng Thiên nữ trong truyền thuyết.
Không bao lâu, một nữ tử mặc lễ phục hoa lệ xuất hiện ở ngoài cửa điện, xiêm y trên người nàng từ vô số phiến lá vàng may mà thành, phủ toàn bộ y phục, so với bộ y phục Kim Vũ lần trước mặc thì hoa lệ hơn rất nhiều. Mái tóc búi tinh tế cài trâm chạm trổ, trên mặt được trang điểm tỷ mỉ biến nàng từ ngũ quan vốn tầm thường, bây giờ trở nên xinh đẹp động lòng người trước này chưa từng thấy.
Tỳ Ngự hai mắt sáng ngời, khó nén kinh động, không nghĩ tới nàng trang điểm lên lại xinh đẹp như vậy, mà bách quan cũng bị vẻ đẹp của nàng làm ngẩn ngơ, thật lâu không dời ánh mắt.
Đào Thiên Hương ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong đại điện, từng bước đến trước mặt Tỳ Ngự, hắn rốt cục cũng lấy lại tinh thần, sắc mặt ôn nhu, nơi khóe miệng gợi lên một chút cười, đưa tay về phía nàng.
Nàng cười nhẹ thẹn thùng đi đến trước mặt hắn, đưa tay cho hắn nắm chặt, cùng hắn đứng trên bậc điện, nhận lời chúc mừng của bá quan.
“Chúc Vương thượng cùng Vương hậu loan phượng hoà minh, vạn thọ vô cương. . . . . .”
Tầm mắt Tỳ Ngự sau khi Đào Thiên Hương xuất hiện vẫn dừng ở trên người nàng, thủy chung không dời, nàng bị nhìn có chút lúng túng, nhịn không được thấp giọng: “Chàng đừng nhìn nữa, như vậy thiếp rất xấu hổ.”
“Nàng thật đẹp.” Hắn không chút do dự khen ngợi nói.
Được nam nhân mình yêu khen ngợi, trong lòng nàng vui sướng, khóe miệng không khỏi mỉm cười, khó nén thần sắc đắc ý.
Xem ra nàng thật đúng là nên cảm tạ cung nữ giúp nàng trang điểm kia, nếu như không có bàn tay khéo léo ấy, nàng cũng sẽ không thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt hắn, thật làm nàng rất thỏa mãn.
Hắn và nàng đan chặt mười đầu ngón tay, kéo tay nàng đến bên môi hôn khẽ, vẻ mặt đầy tình ý: “Nắm tay cả đời, bên nhau đến đầu bạc răng long.”
Hắn thật may mắn làm sao, tìm được nữ nhân mình yêu một lòng, cùng nàng kết tóc se duyên, đời này kiếp này bọn họ không bao giờ xa nhau nữa.
Nàng là trân bảo độc nhất vô nhị ông trời ban cho hắn, hắn sẽ nắm chặt, tuyệt không phụ lòng trời cao.
Đào Thiên Hương trong lòng ngọt ngào. Nàng nghe qua chính miệng hắn nói lời tỏ tình với nàng! Nụ cười lập tức nở rộ trên khuôn mặt.
Nàng nghiêng mình, bên tai hắn thấp giọng nói: “I love you!”
“Có nghĩa là gì?” Tỳ Ngự thắc mắc nhíu mày lại. Ngữ điệu là lạ, chắc là ngôn ngữ dị quốc?
“Sau này thiếp sẽ nói cho chàng biết.” Nàng sẽ lấy hành động nói cho hắn, hắn yêu nàng sâu đậm bao nhiêu, nàng cũng thương hắn bấy nhiêu, chỉ cần hắn không buông tay, vẫn nắm chặt tay nàng, nàng cũng sẽ không buông tay, cùng hắn đồng sinh cộng tử.
Con đường tương lai còn rất dài, cho dù hắn không bước lên ngôi bá chủ, nàng vẫn sẽ ở bên cạnh hắn, làm Phượng Hoàng Thiên nữ của riêng hắn, chỉ vì hắn mà giương cánh bay lượn.
Yêu nhau không hối tiếc, nàng là vậy, hắn cũng như thế. . . . . .
Hết truyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook