Ngày hôm sau Cẩm Khê mơ mơ màng màng tỉnh ngủ, thấy Khương Thần nằm cạnh đã tỉnh trước đang nằm nghiêng người nhìn cậu, ánh mắt không tập trung như suy nghĩ gì đó.

“Mấy giờ rồi?” Cẩm Khê xoa xoa mặt, hỏi.

“Tám giờ.” Khương Thần liếc nhìn đồng hồ để bàn, nói.

“Trễ vậy. Cả nhà chắc ăn cơm xong rồi nhỉ.” Cẩm Khê ngồi dậy.

“Ừ, vừa nãy bà nội có vào, thấy chúng ta còn ngủ nên không gọi.”

“Anh không làm gì mờ ám nữa chớ.” Cẩm Khê buồn bực nói.

“Không có.” Bà cụ khác với ông cụ, nhìn thấy cũng không nhất định nhận ra, hơn nữa khả năng chịu đựng không bằng ông cụ, gặp kích động có khi ngất xỉu mất.

Cẩm Khê mặc xong quần áo, Khương Thần xuống giường nói với cậu “Vừa lúc không có việc gì làm, chúng ta đi tìm ông nội nói chuyện đi.”

Cẩm Khê khựng một chút, gật đầu, sớm muộn gì cũng phải nói, còn không bằng giải quyết luôn.

Đáng tiếc hai người bàn bạc xong lại không tìm được ông cụ, hỏi ra mới biết ông cụ đã ra ruộng. Ông cụ gia nhập đội ngũ trồng trọt trong thôn, tuổi ông không làm được việc khác chứ trồng trọt một chút thì không thành vấn đề, chung quy cũng đã trồng trọt cả đời. Năm nay gieo hạt rất nhiều, trong thôn tổ chức người quan sát tình hình sinh trưởng của rau dưa, cây lương thực, ngoài ra còn thí nghiệm một mẫu ruộng xem có thể gia tăng sản lượng lương thực không. Tường vây của họ không tính là nhiều, nhưng lượng gieo trồng đủ cho người cả thôn ăn phạm vi khá lớn, nếu khuếch trương thêm sẽ ảnh hưởng công tác phòng vệ nên dự định bắt tay theo hướng nâng cao sản lượng.

Cẩm Khê và Khương Thần không tìm được ông cụ, cũng không để ý lắm, cùng Khương Thần nghe ngóng hỏi thăm người trong thôn về vài chính sách mới.

Bất quá năm sáu ngày kế tiếp Cẩm Khê cùng Khương Thần đều không tìm được thời gian trò chuyện riêng với cụ, nói chung sẽ không đơn độc ở riêng với hai người cậu, lúc này bọn cậu mới phát hiện ông cụ có ý tránh né.

Lần này Cẩm Khê cũng thật bất đắc dĩ. Cuối cùng bàn bạc với Khương Thần để ông cụ suy nghĩ một thời gian.

Theo dự tính, lễ cưới của Đại Bảo tổ chức vào một ngày lành cuối tháng Mười, Cẩm Khê coi trọng mối hôn sự này, xuất ra không ít thứ tốt nghĩ hết cách cho hai người họ một hôn lễ chu toàn.

Trong tay Cẩm Khê có rất nhiều vật tư. Vật tư này nọ lúc trước ngoại trừ phân cho cả nhà chú Hai, một phần đưa ông bà nội sử dụng, còn lại đều do cậu giữ. Có lẽ thiên tai quá đáng sợ, người trong thôn hình thành thói quen tích góp từng chút một, Cẩm Khê cũng không ngoại lệ, thứ tốt đều giấu đi, vật phẩm sử dụng có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, cứ như phải có đồ tích trữ mới thấy an toàn.

Lần này cậu chuẩn bị cho hai người Đại Bảo không ít. Tuy cả nhà họ vẫn ăn cơm chung, ở chung, không ra riêng, nhưng hẳn là hai vợ chồng vẫn muốn giữ chút đồ trong tay.

Ngày kết hôn sắp đến gần, kỳ này trong thôn có bốn cặp vợ chồng ra lò cùng lúc, ngoài đôi Đại Bảo – Liễu Diệp, Cẩm Huy – Tát Nhân còn có Cẩm Hồng, em trai Cẩm Huy và Cẩm Thụy nhà chú Mười Sáu.

Cẩm Hồng, Cẩm Thụy đều cưới con gái hộ từ bên ngoài đến, Cẩm Khê không ở trong thôn một thời gian dài nên không rõ chuyện, bất quá nghe Cẩm Dương nói hai nhà này không tệ, tuy ít nhiều có ý dùng con gái đổi lấy sự yên ổn, nhưng thế đạo hiện tại là vậy, huống chi xưa nay cưới vợ về cũng là để duy trì dòng dõi, hai nhà thông gia có quan hệ lợi ích với nhau.



Cũng không phải không có chuyện bất ngờ. Về chuyện mẹ Cẩm Phi lúc trước mười dặm tám thôn đều biết danh tiếng bà, không cô gái nào chịu gả đến, đối tượng của Cẩm Phi đều thất bại, hơn nữa tính tình hắn thành thật giống cha, mẹ hắn mất, ông Ba liền muốn tìm đối tượng sớm định hôn sự cho hắn. Lúc nhóm phụ nữ Liễu Diệp được cứu đưa về thôn, các thanh niên trong thôn có ý lập gia đình cứ trông chằm chặp, chưa đến mấy tháng đã có người thành đôi, Cẩm Phi vừa thành thật vừa không biết chủ động nên không tìm được.

Ông Ba bà Ba tức giận không ít lần thầm mắng đứa con dâu đã qua đời, ai bảo nó gay gắt doạ thằng bé trở nên thành thật như thế. Mấy tháng trước, một số người lục tục đến thôn phụ giúp làm việc, sau vào thôn làng ở khu vực bên ngoài, trong đó có vài cô gái trẻ tuổi. Ông bà Ba lại nổi tâm tư, nhìn trúng một cô gái, cô bé kia rất xinh đẹp, tên Trịnh Vân, trong nhà có cha mẹ, anh trai, chị dâu và một cháu trai bảy tuổi, sức khoẻ người mẹ vốn không tốt, người anh trai là trụ cột từng bị gãy chân, không có bác sĩ chữa trị nên dù miễn cưỡng lành cũng không thể làm việc nặng nhọc, sinh hoạt của cả nhà không mấy tốt.

Bà Ba muốn tìm hiểu cô bé này bèn nhờ người an bài cô vào nhóm phụ giúp nấu cơm, mượn cớ trò chuyện, khi đó trong thôn người làm việc nhiều, cơm cũng cần nấu nhiều, vốn do người trong thôn làm, là bà Ba đặc biệt nhờ sắp xếp.

Tính tình cô gái này khá tốt, tiếp xúc vài ngày thì nhận ra ý bà Ba, càng thêm ân cần quan tâm bà, không đến mấy ngày đã lấy được lòng bà cụ, ông Ba cũng biết chuyện nhà cô bé, đúng là nhà họ khó khăn, bất quá cha cô làm việc rất tốt, hơn năm mươi mà sức như thanh niên trai tráng, anh cô đi đứng không linh hoạt nhưng vẫn chịu khó làm việc, nhìn là biết thuộc dạng người từng ăn khổ, rất quý trọng hiện tại, làm việc không giở thủ đoạn, người từng tiếp xúc đều nhận xét họ không tệ.

Vì vậy hai cụ bảo cháu mình đi gặp cô bé kia, Cẩm Phi thuộc dạng thành thật, không nói nhiều, làm việc giỏi, không chịu ngồi yên, nếu không phải hai cụ cố ý móc nối hắn cũng không thể gặp mặt cô gái kia, hai người còn cách nhau xa.

Cẩm Phi chưa tiếp xúc nhiều với con gái, đối tượng ngày trước cũng là một hai tháng mới gặp mặt một lần, gặp rồi thì ngại ngùng không nói nổi mấy câu, nhìn trúng rồi kết quả lại không thành. Hơn nữa hai đối tượng lúc trước cũng bình thường, lúc hắn gặp Trịnh Vân, vừa thấy người liền đổ. Dáng dấp Trịnh Vân không tồi, thon thả cao ráo, giờ không có tiệm cắt tóc cũng không có đồ trang điểm, gái trẻ gái có chồng đều thanh thuần tự nhiên, mỗi người cột một bím tóc lớn, nhưng Trịnh Vân khéo tay chải tóc thành kiểu đặc biệt, tóc bện thành lọn xoăn to vén nghiêng rũ trước ngực, trông đặc biệt dịu dàng.

Cẩm Phi nhìn trúng Trịnh Vân, ông Ba bà Ba cũng không ngại nhà họ nhiều gánh nặng bèn để nhóm thanh niên trong thôn biết, để họ ngầm hiểu, dù sao lúc bà Ba xem mắt Trịnh Vân gần như công khai, Cẩm Phi cũng thỉnh thoảng đến nhà cô tặng chút đồ này nọ. Trong mắt nhiều cụ của thôn, nhà ông Ba sắp có chuyện mừng.

Nhưng chẳng ai ngờ chuyện vui suýt chút thành chuyện buồn.

Mỗi lần Khương Thần từ bờ biển trở về đều đổi, dẫn một nhóm khác đi, ngoại trừ Cẩm Khê không thể không lưu lại, những người khác cách một thời gian đều về thăm nhà, đối tượng của Cẩm Thụy cũng là quen lúc về thôn.

Cẩm Phi theo Khương Thần tới bờ biển, chuyến đi này là một tháng, nhóm trước đó trở về có Diệp Vân, em họ Diệp Trình. Diệp Vân mới hai mươi hai tuổi, là một suất trai, bề ngoài tuấn tú lịch sự, nhưng thật ra con cháu họ Diệp tướng mạo đều không tệ, có lẽ do huyết thống hoặc do ảnh hưởng của khí hậu mà người họ Diệp mày rậm mắt to thân hình cao lớn, vóc dáng Cẩm Phi cũng thế, có điều Diệp Vân hay nói hay cười, tính tình cởi mở hơn Cẩm Phi.

Cậu ta trở về, nghỉ ngơi một thời ngắn rồi đi xây tường vây, quen biết Trịnh Vân rồi cũng nhất kiến chung tình. Vì đám cùng lứa đều là đối thủ cạnh tranh ngầm nên cậu chàng cũng không kể với ai mình có đối tượng, tính theo đuổi được rồi mới nói.

Cứ như vậy Diệp Vân bắt đầu theo đuổi Trịnh Vân, hôm nay kể một chuyện tiếu lâm ngay mai tặng vài quả trứng gà, sau lại bắt vài con mồi đem tặng.

Cách theo đuổi con gái của Diệp Vân khéo léo hơn Cẩm Phi, tính cách lại dí dỏm, Trịnh Vân cũng động tâm, đáp ứng sự theo đuổi của Diệp Vân. Vì còn phải đi bờ biển nữa nên Diệp Vân muốn tốc chiến tốc thắng, nói cho người nhà cậu chàng coi trọng một cô gái, muốn ước định trước.

Người nhà rất vui, con trai lấy vợ là chuyện tốt, bèn hỏi cô gái kia là ai? Kết quả vừa nghe Diệp Vân nói liền trợn tròn mắt, không phải nhà ông Ba nhìn trúng cô gái kia sao, không được.

Diệp Vân ngu người, sao tự nhiên lại xuất hiện thêm Cẩm Phi? Cậu ta đâu có nghe Trịnh Vân nói a.

Vừa vặn hôm sau Cẩm Phi trở về, mang theo không ít hải sản từ bờ biển dự định đến nhà Trịnh Vân cầu hôn, quyết định hôn sự cho xong. Đồ hải sản mỗi nhà trong thôn chỉ được phân một phần, phần nhiều là để trao đổi dê bò, bất quá mỗi lần tới bờ biển làm việc sẽ được lãnh thêm một ít.

Kết quả không đợi Cẩm Phi cầu hôn, Diệp Vân đến hỏi chuyện của hắn và Trịnh Vân.



Cẩm Phi thành thật kể, tuy hắn và Trịnh Vân không có hẹn ước trước hoa dưới trăng, cũng không có bày tỏ nồng nhiệt, nhưng Cẩm Phi thường qua lại nhà vợ tương lai giúp đỡ làm việc tặng đồ này nọ đã là chuyện xác định trong thôn.

Diệp Vân nghe xong, sắc mặt rất không tốt, sau đó Cẩm Phi hỏi nguyên nhân Diệp Vân tìm mình, thành thật đến mấy sắc mặt cũng xanh mét.

Hai người trực tiếp tới tìm Trịnh Vân, hỏi việc này rốt cuộc là sao.

Trịnh Vân không thấy có gì nghiêm trọng, yêu đương tự do, nếu không có Diệp Vân, cô kết đôi cùng Cẩm Phi cũng không sao, hiện tại có Diệp Vân, dĩ nhiên cô chọn người mình thích. Nên gọn gàng dứt khoát nói với Cẩm Phi tôi không thích anh, hai chúng ta vốn cũng chưa xác định quan hệ, đồ trước đây anh tặng tôi sẽ trả lại.

Hai mắt Cẩm Phi đỏ bừng, xiết nắm tay nhiều lần, xoay người rời đi.

Sắc mặt Diệp Vân cũng không tốt, hỏi “Em có biết ý bên nhà Cẩm Phi không? Bà Ba đã nói xong với em chưa?”

Trịnh Vân cười cười “Có nói, nhưng không có đính hôn, cha mẹ hai bên cũng chưa gặp mặt nhau, đâu thể tính là thành chứ, hơn nữa em thích anh, không thích anh ta.”

Mặt Diệp Vân hết đen lại đen, sau một hồi lâu mới tỉnh táo nói “Tôi cũng không dám nhận sự yêu mến của cô, sau này hai chúng ta coi như không biết.” Nói xong xoay người rời đi, bỏ lại Trịnh Vân ngây người tại chỗ.

Bà nội Cẩm Phi biết thằng cháu đến nhà Trịnh Vân, thấy hắn về liền hỏi kết quả, lòng Cẩm Phi hỗn loạn kể mọi chuyện ra, nào ngờ chọc cho bà Ba ngất lịm. Cả nhà như ngồi trên đống lửa, Cẩm Phi vội chạy đi tìm Trương Trung tới, lăn qua lăn lại hơn nửa ngày mới cứu chữa được, bất quá bà cụ vẫn bệnh nặng một trận.

Trịnh Vân không hiểu tại sao Diệp Vân đổi lòng, chẳng lẽ vì Diệp Cẩm Phi? Cô chưa gả cho Diệp Cẩm Phi, cũng không có gì với anh ta, tính đi tính lại cũng chỉ gặp mặt mấy lần, có gì đâu chứ. Nghĩ sao cũng không hiểu, cô về nhà liền khóc lóc kể lể với cha mẹ.

Cha mẹ Trịnh nghe xong, cảm thấy con gái làm vậy hơi không đúng, nhưng không nghĩ có sai lầm gì lớn, yêu đương tự do, hai người sống chung còn có thể chia tay, con gái họ bất quá chỉ không tìm được Diệp Cẩm Phi nói rõ. Ai bảo Diệp Cẩm Phi không ở đây.

Hai vợ chồng đến nhà Diệp Vân, tính giải thích với nhà đối phương một chút, nào ngờ không có ai ở nhà, hỏi ra mới biết cả nhà tới nhà ông Ba.

Bọn họ lại theo tới, sau đó thấy Diệp Vân quỳ gối trong sân, cha Diệp Vân cầm chổi lông gà quất cậu ta. Mẹ Diệp Vân đau lòng ra mặt lại không mở miệng can, vẫn là ông Ba đứng lên ngăn.

Thấy người nhà Trịnh gia, người trong sân đều không nói chuyện, bất quá sắc mặt ai nấy không thoải mái, Diệp Vân đứng lên cũng không nhìn Trịnh Vân một cái, vào nhà nhận lỗi với bà cụ vừa tỉnh lại. Diệp Cẩm Phi bước ra ngoài càng không nâng mắt nhìn.

Mãi đến khi về nhà Trịnh Vân vẫn không hiểu mình sai ở đâu.

Cô không biết do con gái Diệp gia thôn ít, sợ anh em vì phụ nữ trở mặt thành thù nên từ nhỏ gia trưởng đã răn đe con cái, đây là tập quán trăm năm, dù thế giới bên ngoài biến hóa lớn hơn nữa, vài truyền thống của thôn vẫn phải duy trì. Tuy cô không thấy mình sai, nhưng trong mắt người họ Diệp đây là đại sự, chuyện Cẩm Phi cả thôn đều biết, dù hai người chưa định hôn sự nhưng sẽ không ai xen vào, trừ khi Cẩm Phi và cô chia tay. Diệp Vân không biết chuyện vô tình làm bên thứ ba, bất kể thế nào đều phải bị nghiêm phạt. Cậu ta và Cẩm Phi vì tình cảm hoà thuận của anh em trong thôn sẽ không có quan hệ gì với Trịnh Vân nữa.

Không chỉ họ, con cháu họ Diệp kết hôn cũng sẽ không liên hệ gì với cô.

Tới khi Trịnh gia quanh co lòng vòng nghe được nguyên do, Trịnh Vân khóc lớn một hồi, lau lau nước mắt hung hăng thề nhất định mình phải gả vào Diệp gia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương