Dịch Vụ Thuê Trai
-
Chương 6
Tôi không đáp, chỉ cúi đầu chào anh.
Anh nhìn ra thế nào mà lại bước xuống xe rồi đứng bên cạnh tôi.
Anh nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình, đôi lông mày rậm chếch nghiêng suy tính.
Tôi ngơ ngác hỏi:
- Sao anh không về đi?
Hời ơi, con nhỏ hỏi như đuổi vậy trời.
Tôi nói xong còn thấy mình ngốc.
Anh ngóng về phía xa của con đường và đáp:
- Tôi đợi đến khi cô bắt được taxi rồi đi cũng chưa muộn.
Quả là một chàng trai tốt.
Thấy nữ nhi đứng một mình giữa khuya liền đứng cùng bảo vệ.
Tôi thấy tim mình dịu êm thư thái vô cùng, mặt đánh về phía bên kia đại lộ và mỉm cười.
Xưa nay tôi có người đưa rước là một lẽ.
Nhưng nếu không có cũng chẳng ai ga lăng lo lắng cho an nguy của tôi như anh.
Có lẽ họ nghĩ tôi mang vẻ tomboy này thì không sợ ai quấy rối.
Xấu xí như tôi chắc cũng không sợ biến thái đến tìm.
Lần đầu tiên cảm giác mình được xem là một người con gái thật thích.
Đèn cao áp sáng trưng giữa đêm đen đổ xuống hai cái bóng một thấp một cao dưới mặt đường.
Tôi tranh thủ ngắm nhìn bóng của người đàn ông kia thật lâu.
Vai rộng vừa phải, tầm cao vừa đủ để dựa vào.
Nếu anh chưa có người yêu thì tốt biết mấy.
- Cô mệt không?
Tôi giật mình như thể sợ anh nhận ra mình đang chăm chú dò xét và ao ước điều sai trái với cái bóng dưới đất.
Sau một ngày dài, trên gương mặt nam thần đã phảng phất chút mệt mỏi.
Thế nhưng nét hiền dịu thường trực trong đôi mắt nâu đẹp đẽ vẫn khiến tôi rung động.
Tôi lắc đầu rồi tiếp tục nhìn vào cái bóng.
Đừng bắt tôi nhìn anh nữa, tôi rất sợ mình sẽ thích một người ngay lần gặp đầu tiên.
- Cô chỉ làm thời vụ ở Diamond hôm nay thôi sao? Bình thường cô làm việc ở đâu?
Nên nói thêm với anh không nhỉ? Đầu óc tôi chậm chạp nảy số.
Ngày hôm nay đã nói dối quá nhiều rồi.
Càng vẽ vời thêm thì sau này nếu có gặp lại chắc khó giải thích lắm.
Nhưng tôi và anh sẽ còn gặp lại ư? Định mệnh sẽ không anh và tôi gặp lại nhau dễ dàng đến vậy đâu nhỉ? Hoặc là do tôi có muốn gặp lại anh nữa hay không thôi.
Thấy tôi ngậm tăm không trả lời anh cười nhẹ một cái và nói:
- Cô ít nói thật đấy.
Tôi chỉ hỏi vậy thôi, không có ý tò mò đời tư của cô đâu.
- Tôi vẫn đang ở nhà.
Tôi nói như một cái máy.
Sợ rằng tiếp tục im lặng lại làm anh ngượng ngùng.
Nói nhiều nói ít không bằng nói xạo.
Nhưng nói mình là một kẻ vô công rỗi nghề thì có bị mất điểm không nhỉ? Tôi bắt đầu hối hận với câu trả lời thiếu thấu đáo của mình.
- Cô ngại vì từng này tuổi còn chưa có việc làm sao? Ngốc thật, thời này đâu phải dễ có một công việc phù hợp với mình.
Tôi thấy cô làm khá tốt ở Diamond tối nay.
Nếu có cô là đồng nghiệp, có lẽ tôi sẽ được hỗ trợ rất nhiều đấy!
Anh đang khen tôi ư? Tôi lại phải nhìn anh thêm một lần nữa.
Lần này anh đang nhìn lên trời, miệng mỉm cười thư thái.
Ôi cái sống mũi cao đầy mơ ước kia, ôi góc nghiêng chết người kia, anh lại làm tôi rung động nữa rồi.
Xe taxi vừa lúc cũng đến.
Anh mở cửa cho tôi bước vào.
Tỉ mỉ lấy tay chắn khỏi đầu tôi va vào cánh cửa.
Tôi ngồi trong xe, anh đứng nhìn chúng tôi rời đi một lúc mới lên xe và chạy về hướng ngược lại.
Tôi nghe tim mình nhói lên.
Thở dài, tôi dựa lưng vào ghế.
Anh thật tốt, khác xa với cách mà tôi nghĩ về anh khi thấy anh trên web Thu-adi.
Chàng trai này có lẽ phải cần tiền lắm mới phải làm công việc ấy.
Anh nhìn mệt mỏi như vậy… có lẽ là cả một ngày đã làm hết sức.
Nghĩ tới dáng vẻ của Ken, lại nhớ đến sự ồn ào của cô gái bánh bèo.
Anh đã mệt như vậy mà còn phải cung phụng chiều chuộng cô ta.
Tôi thấy giận cô ta quá.
Đồ tốt mà cô ta xài như phá vậy.
Anh tài xế đánh tiếng hỏi lớn mới kéo tôi về thực tại:
- Về đâu đây em ơi?
- Biệt thự Mây Xanh đường Lam Hồng quận Đại Hưng.
Có gì đó không ổn sao? Anh tài xế nghe tôi đọc địa chỉ xong mặt hơi ngơ ra.
Trả lời có ngập ngừng hơn.
- À… Vâng.
Nhà cô ở gần đấy sao?
Lại thêm một anh tài xế không tin tưởng được một con nhỏ trông phèn chúa lại ở căn biệt thự nổi tiếng xinh đẹp nhất đường Lam Hồng.
Cũng nhiều người đã hỏi tôi giống anh ta, nên tôi không bất ngờ gì, cũng không muốn giải thích, chỉ trả lời ngắn gọn cho xong.
- Vâng.
Đường khuya vắng vẻ, chạy mười lăm phút đã đến nhà.
Anh tài xế đậu rén rén ở căn nhà kế biệt thự.
Tôi bước xuống xe, trả tiền rồi đi nhanh vào nhà.
- Em ơi tiền thừa…
Anh ta ló đầu ra khỏi cửa xe khi tay tôi đã chạm vào cánh cổng.
Tôi biếng nhác mở miệng chỉ xua tay bảo anh ta giữ tất, rồi nhanh chóng mở cổng bước vào.
Trên mặt anh ta còn hiển hiện chữ "không tin được".
Cả biệt thự trong và ngoài sáng trưng.
Bên ngoài sân trồng đầy hoa hồng, hàng tá loài, hàng tá kiểu hồng trong vườn.
Tôi không để ý đám hồng này lắm dù ai cũng mê cái biệt thự này vì vườn hồng tuyệt sắc.
Do mẹ tôi ngày còn sống ở đây rất thích hoa hồng nên bà ấy đã trồng kín cả trước và sau biệt thự.
Giờ bà đi rồi thì có chị Vinh, một người phụ nữ yêu hoa số hai thế giới.
Tôi vừa bước vào nhà đã thấy mẹ con chị Vinh ôm nhau ngủ gật ngoài sô pha phòng khách.
Nhìn mẹ con họ có thương không cơ chứ! Nhưng đi làm về khuya có người chờ cảm giác hạnh phúc lắm, mọi mệt nhọc đều tan biến hết.
Tôi nhẹ nhàng cởi giày rồi bước đến lạy họ dậy:
- Vào phòng ngủ đi, chị Vinh!
Cô gái ba mươi lăm một con mở con mắt nai mơ màng ngái ngủ nhìn tôi.
Chị còn xinh đẹp quá trời, mỗi tội gặp phải thằng sở khanh quất ngựa truy phong để lại cho chị một cục vàng là nhóc Chung.
Cho đến giờ chị vẫn sợ đàn ông nên ở vậy nuôi con.
Chị nhìn vào chiếc đồng hồ thụy sĩ treo trên tường, mặt mũi xinh xẻo liền cau có:
- Giờ này mới về.
Em uống say đó à?
Nhóc Chung ngồi bên mắt nhắm mắt mở nói:
- Anh tiểu thư… em buồn ngủ…
Tôi nhìn nhóc gật gù mà thương.
Liền dang tay ôm lấy nó bế vào trong.
- Để anh tiểu thư bế em đi ngủ nha.
Nó nặng lắm rồi, không như mấy ngày đầu vào nhà tôi ở nữa.
Tôi giúp chị bế nhóc vào phòng.
Chị Vinh đi theo sau tôi nhỏ nhẹ trách:
- Không phải say rượu sao lại về khuya quá vậy.
Mai sao đi làm?
Tôi nhẹ nhàng cho nhóc Chung nằm gọn trên giường.
Vừa đứng lên cái lưng già kêu cái "rục" tôi và chị Vinh cùng cười khúc khích.
Chị lắc đầu nhìn nhóc Chung:
- Nó bây giờ lớn rồi, chị cũng hết bế nổi rồi.
Tôi ra phòng bếp lấy nước uống.
Chị Vinh cứ mỗi bước lại đi theo tôi không rời.
- Chị đi ngủ đi.
Ngày mai không phải gọi em dậy đâu.
Em sẽ nói người ta cho em nghỉ buổi sáng.
- Được, em có ăn thêm gì không? Đi thay đồ đi, chị nấu cho…
Tôi xua tay, uống một hơi hết ly nước lớn.
Sau đó lững thững lên phòng riêng.
- A…
Tôi nằm buông thõng hết tay chân như một con rối gỗ trên chiếc ghế lười nằm cạnh cửa sổ.
Bên cạnh, chiếc đèn đốt tinh dầu đã được chị Vinh bật sẵn mùi hương yêu thích của tôi, moonlit blossom của nhà Yankee.
Từ bé tới giờ chưa hôm nào tôi phải làm việc nhiều như hôm nay.
Cả cơ thể mỏi nhừ, hai cánh tay muốn rớt ra.
Mùi nến thơm ngọt ngào quyến rũ mọi ngày tôi vẫn thường dùng nay có vẻ nhàn nhạt không vừa mũi.
Dường như tôi đã phát hiện ra mùi thơm dịu ngọt khác quyến rũ hơn cả hương hoa trong đêm.
Đó là mùi nước hoa trên áo Ken.
Lại nhớ đến giây phút ấy, lúc tôi ngã trong vòng tay Ken.
Không biết anh có phát hiện ra con tim tôi bị dọa chạy như thế vận hội trong ngực.
Không biết anh đã về chưa? Cô gái kia có đợi cửa chờ anh không? À! Có.
Cô ấy đã gọi anh về ngay.
Thế cũng là một cô gái tốt.
Ít nhất không để người đàn ông của mình cực khổ cả ngày phải lủi thủi một mình khi đêm về.
Họ sẽ làm gì bây giờ nhỉ?
Tôi tự nhiên thành một bà thím nhiều chuyện.
Thật tò mò cuộc sống của anh ấy.
Còn chưa kịp hỏi tên thật của anh ấy nữa.
Nhưng biết để làm gì? Tôi đâu có gặp lại anh nữa…
Nghĩ đến khúc này là lại thấy buồn.
Tôi nghiêng người nhìn ra đám hồng bên dưới cửa sổ của mẹ.
Nay hoa được mùa, nở rộ cả một sân nhà.
Tối đến hương hoa hồng còn bay cả vào phòng, thơm ngát.
Hôm nay nhìn mấy bông hồng tôi lại thấy đẹp, lạ thật đấy!
Ting!
Người đang đau nhức hết cả mà bật dậy rõ nhanh.
Tôi vơ lấy điện thoại.
Một chiếc phong thư hồng hiện lên trên màn hình.
Là tin nhắn từ Ken, tôi tự động mỉm cười.
- Xin lỗi vì đã để em chờ lâu.
Ngủ ngon nhé cô gái của tôi.
Mặc cho Ken có đang nhắn tin theo kiểu làm bài tập cho qua giờ.
Tôi vẫn thấy vui vì nhận được tin nhắn của anh.
- Hôm nay anh đã vất vả rồi.
Ngủ ngon.
Tôi nhắn thế có quá lộ liễu không nhỉ, trả lời không mất một phút.
Lại còn chúc ngủ ngon.
Ôi! Mất giá quá.
Thế mà anh vẫn trả lời lại.
- Cảm ơn em.
Thật sự hôm nay anh đã rất mệt.
Tôi ngồi dậy khỏi ghế lười, thở dài cùng anh trong chiếc tin nhắn vô tri đượm buồn.
Nếu không phải đã cùng anh làm việc, có lẽ tôi cũng không tin những tin nhắn này đến thế.
Người đàn ông này là thiên thần giáng thế sao? Chân thành và dịu dàng bất chấp mọi lúc mọi nơi thế ư?
Tôi không tin, không tin anh lại hoàn hảo như vậy.
Nhất định anh sẽ có khuyết điểm.
Và thế là đã ra một quyết định động đất..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook