Miếng bánh sandwich đang nuốt dở vì cơ chế nào đó đã nằm yên ngang cổ.

Tôi suýt đã tắc thở nếu không nhanh khạc miếng bánh ra, mặt hoang mang tột độ.
Tôi vuốt miệng đáp lời:
- Ai thế ạ? Hình như anh nhầm số rồi…
Bên kia vẫn rất bình tĩnh:
- Em là Phi Yến phải không?
Trời thần ông địa ơi! tôi chưa từng được nghe người con trai nào nói chuyện với mình ngọt ngào như thế.

Là ai nhỉ? Ai lại có thể biết cả tên của tôi?
Tôi ngây ngốc đáp lại hết sức dịu dàng hoà theo sự ngọt ngào của bên kia:
- Dạ!
- Tôi là Ken… Em còn nhớ tôi không?
Phải nhớ! Cái não cá vàng này! Phải nhớ! Tôi tự vấn lương tâm.
Một con nhỏ cô đơn đã quá lâu rụng hết liêm sỉ vì có trai hỏi thăm.

Tôi lục trong hàng đống hàng tá cái tên.

Cuối cùng nhớ ra Ken là cái tên hôm qua tôi đã lựa chọn để tâm sự.
Nhưng người này là kẻ làm thuê, tôi sững lại mấy giây, trong lòng bớt đi mong đợi.

Hoá ra muốn có ai đó gọi cho mình để hỏi thăm thì phải bỏ tiền.
Tôi hụt hẫng đáp lời:
- À!...
- Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ liên lạc nhiều hơn với em.

Đừng để bản thân bị ốm nhé! Như thế thì tôi không thể tiếp tục được nói chuyện với em rồi.
Chả lẽ lại cười to, chẳng phải ý anh ta là tôi phải sống thì mới có người trả tiền cho anh ta sao? Tôi nhếch mép cười, lúc này miệng đã bắt vị hơn.

Tôi ung dung ăn nốt miếng sandwich, biếng nhác trả lời anh ta:

- Ừm!
Có lẽ anh ta cũng nhận ra tôi đã mất hứng.

Anh ta ngập ngừng nói tạm biệt:
- Hẹn gặp em tối nay.
Chàng trai này hình như cũng không có nhiều kinh nghiệm trò chuyện với con gái.

Kiểu ấp úng ngượng ngùng kết hợp với giọng trầm ấm nhỏ nhẹ nghe rất thương.

Tôi tự nhiên thấy mềm lòng.
Lần này tôi đặt một chút tình cảm vào lời nói:
- Vâng! Hẹn gặp anh tối nay.
Nhớ lại cơ chế làm việc của dịch vụ thuê người tâm sự khá đơn giản.

Bạn bỏ tiền vào tài khoản vừa đăng ký.

Muốn nói chuyện với người ta bao nhiêu thì nạp vào bấy nhiêu.

Tối qua tôi hứng tay đã trả thuê anh ta trong một tuần.
Nói lại thấy mình ngốc.

Lại đi lấy tên thật để chơi trò này.
Cả hai chỉ được gọi điện và nhắn tin qua app riêng.

Nếu hai người phát sinh ngoài app mà để hệ thống biết được thì sẽ phải bồi thường rất cao.
Cuộc hẹn tối nay của tôi và Ken thực chất chỉ là nhắn tin với nhau mà thôi.
***
- Ôi chết rồi! Chị có sao không?
Ly cacao kem cheese trên tay cô gái đứng phía trước đổ cả vào chiếc áo trắng đồng phục của tôi khi tôi đang xếp hàng mua nước ở cửa hàng tiện lợi ngay bên cạnh nhà.
Cái áo của tôi coi như bỏ.

Tôi thở dài ngao ngán chả buồn đáp.

Đường rộng như thế mà vẫn có thể va vào tôi thì đúng là oan gia ngõ hẹp.
Tôi đưa mắt lên ba giây đã đánh giá sơ lược cô gái trước mắt.
Xinh đẹp, chân dài và là bánh bèo chúa.
Tôi còn chẳng làm ầm lên thì thôi, tên người yêu của cô ta từ đâu bay đến sồn sồn xem xét trước sau trên dưới cho cô ta:
- Chuyện gì đấy! Em có làm sao không?
Là tôi! Là tôi bị hại nè! Không lẽ phải quát lên anh ta mới chịu sáng con mắt ai mới là người mới cần được hỏi thăm?
Nhưng anh ta thì có thể châm chước.

Tôi bị đơ mất ba giây, sao lại có người đẹp trai đến thế nhỉ?
Anh ta cao hơn mét tám, da trắng mũi cao.

Gương mặt vừa có nét nam tính lại vừa có nét ngọt ngào.

Có lẽ do anh ta đúng cái gu con trai mà tôi thích nên tôi đã ca ngợi hơi quá.
Trong ba giây, tôi đã ngốc nghếch tự nói với lòng:
- Ước gì mình có một anh người yêu như anh ta nhỉ?…
Nhưng tôi bị hiện thực vả ngay vào mặt.

Cô gái trước mặt nũng nịu với anh ta:
- Em không sao! Nước đã đổ hết lên chị ấy mất rồi.
Anh chàng cất giọng trầm ấm dịu dàng để xoa dịu người yêu:

- Được rồi! Anh sẽ mua ly nước khác cho em.
Hôm nay ăn phải độc gì mà người tôi cứ choáng váng thế nhỉ? Giọng nói ấm áp… sao lại giống tên tôi đang thuê đến vậy?
Anh ta nhìn tôi, đôi mắt nâu đẹp hơn cả tranh vẽ nhìn vào tôi đầy lo lắng:
- Xin lỗi! Người yêu tôi hậu đậu quá.

Tôi sẽ đền tiền cho cô được không?
- Không… không cần.
Tôi đỏ mặt, cúi mặt tiếp tục lấy khăn giấy lau vết kem cheese trên vạt áo.
Đúng lúc nước của tôi cũng làm xong, anh ta lấy giùm và trao cho tôi:
- Vậy tôi sẽ trả tiền ly nước này cho cô.
Eo ơi! Sao có thể nhìn người lạ bằng ánh mắt tình như vậy? Tim tôi đập bung nóc trong lồng ngực.

Vội vàng nhận ly nước rồi lảng tránh rời đi không thèm trả lời trả vốn.
Không nhịn nổi tò mò.

Vừa về tới nhà tôi đã lao ngay vào phòng và bật app lên kiểm tra.

Chị Vinh giúp việc tưởng tôi bị đau gì, đang nấu nướng dưới bếp cũng vội quăng muôi canh chạy ra nhìn tôi leo lên cầu thang:
- Em bị sao thế? Lại bị ngã sao? Chị luộc trứng cho em nhá?
Tôi vội vàng đáp:
- Không! Không! Em chẳng sao cả… em đang vội lắm…
À! Tại sao thấy tôi vội vã thì chị Thảo nghĩ tôi bị ngã ấy hả? Vì tôi là thánh hậu đậu.

Đầu óc hay nghĩ linh tinh nên thường xuyên lọt hố hay đụng đầu.

Cũng chỉ vì tôi không quen chia sẻ hay tâm sự với ai nên thường tự suy nghĩ, tự dằn vặt mỗi lúc rảnh rỗi nên tôi thành con nhỏ ngơ ngơ thế đấy.
Trên web tôi và Ken đã kết đôi thành công.

Anh chàng trên hình đại diện tóc đen, da trắng lại còn mặc áo sơ mi.

Khuôn mặt không cười nhưng lại thu hút và quyến rũ vô cùng.

Tôi bị hút vào anh ta, bên tai vẳng lại tiếng chàng trai ở quán nước:
- Tôi đền tiền cho cô được không?
Hình ảnh cứ như 5D sống động hiển hiện qua màn hình điện thoại khiến tôi rùng mình, cả cơ thể bị hooc môn dopamine tăng vọt làm nóng rần rần.
Bạn biết đấy, một con nhỏ gần ba mươi gặp được đúng gu là bung lụa mất hết liêm sỉ.

Và quên mất anh ta có bạn gái.

Từ "bạn gái" dội vào trí nhớ khiến tôi hết hứng thú vui vẻ.

Có thể gọi anh ta, có thể gặp anh ta nhưng không thể có anh ta.

Một trái táo treo trước miệng một đứa ế tới khô héo mà không cho ăn thì có quá nhẫn tâm không?
Tôi nằm vật ra giường, mắt buồn rầu nhìn trần nhà.

Nhưng rồi lại bị ý thức đập cho một nhát tỉnh cả sầu:
- Ủa tại có bồ rồi còn làm việc này?
Tôi la toáng lên, chị Vinh bên dưới bếp tưởng gọi mình liền trả lời:
- Em nói gì thế? Em cần gì sao?
- Không chị ạ!
Tôi bịt miệng mình lại vì sợ nghĩ gì lung tung lại la lên nữa không hay.

Mà nghĩ lại thì cũng không có gì sai.

Anh ta chỉ là trò chuyện làm vui khách hàng chứ có quan hệ gì khác đâu? Cũng không có gì ghê gớm.

Nhưng nói cho cùng thì người con trai phải như thế nào mới đi làm cái nghề này chứ? Nói cho sang là đi tâm sự với khách hàng nữ, nhưng nói một cách thô thiển chẳng phải là làm trai bao sao?
Tôi nhìn vào hộp chat, bên trong chỉ có lịch sử cuộc gọi thoại ban trưa.

Anh ta vẫn chưa online.

Cũng đúng thôi, bây giờ anh ta đang đi với bạn gái mà, sao có thể gọi cho tôi được.

Thế mà hẹn tôi tối nay, hẹn tới mười hai giờ đêm mới gọi cho tôi hay sao?
Tôi trề môi ý chê trách, chăm sóc khách hàng như anh ta không có nhiều người thuê cũng phải.

Đang đặt hết tâm trí vào chuyện của Ken thì tôi bị tiếng chuông điện thoại làm cho hết hồn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương