Đích Trưởng Tôn
Chương 43

Hai tên tùy tùng ôm quyền, định tiến lên dẫn người.

“Nàng ta quả thực không thể đi!” Quan nương tử nôn nóng, cô nương này ở cùng Kỷ đại nhân, chắc chắc lai lịch không tầm thường, ai mà biết có quan hệ thế nào với Kỷ đại nhân chứ. Nhưng tùy tùng đâu có thèm nghe vào tai, lạnh lùng trừng mắt nhìn bà ta: “Ngươi chớ có xem vào việc người khác!” Đẩy Quan nương tử sang một bên, định bụng tới lôi người đi.

Triệu Trường Ninh rũ mắt nhìn hành lang uốn khúc bên dưới, tiến lên một bước nói: “Quan nương tử, không sao, ta bằng lòng đi.”

Chu nương tử nghe giọng nàng trong trẻo mạch lạc, không hề có một tia nhu hòa của nữ tử, lại thấy nàng còn đang chắp tay đứng trước mặt mình, trách cứ vị Quan nương tử này không biết đường dạy dỗ mỹ nhân, lời nói cử chỉ sao lại… đúng là phí phạm cả khuôn mặt.

Quan nương tử ngây ra, không còn ngăn cản nữa.

“Bằng lòng đi thì tốt, đắc tội với Ngụy đại nhân, làm sao ngươi gánh vác nổi!” Chu nương tử nghĩ dù sao người ta cũng là con gái nhà lành, bèn thấp giọng khuyên, “Ngươi cũng đừng sợ, chỗ chúng ta là Lộng Ngọc Trai, khác xa mấy nơi trăng gió không đứng đắn, ngươi cũng chỉ tới đàn một khúc thôi. Nếu thật sự không muốn, bọn họ đều là những người hiển quý bình thường ngươi muốn gặp cũng đừng mơ gặp được, có cái gì chưa từng thấy qua, sẽ không ép buộc ngươi đâu…”

Triệu Trường Ninh thì chắc chắn không biết đàn tỳ bà rồi, nàng nhận được sự giáo dục của thế gia công tử chính thống. Nhiều lắm cũng chỉ gọi là biết gảy, hơn nữa còn chẳng được lưu loát.

Tới lúc đó đánh bừa một bài, liệu người ta có bị nàng làm buồn nôn muốn chết không?

Nàng chỉ dợm cười: “Đa tạ nương tử, ta hiểu rồi.”

Trong lòng Trường Ninh đã lôi Kỷ Hiền ra chửi mắng mấy bận, ôm đàn tỳ bà bị đưa xuống dưới. Hành lang quanh co gấp khúc, chính rẽ mười xoay, hai bên đều là phòng ốc. Chu nương tử dẫn ba nữ tỳ bà đi phía trước, Triệu Trường Ninh đi ở giữa, hai tên tùy tùng bám theo ngay sau nàng. Nàng thu tay vào trong ống áo, ngón tay đặt lên dây đàn tỳ bà, ngón trỏ móc lên phía trên, ngón cái thuận thế bấm xuống, sức lực trong tay nàng vừa đủ. Dây đàn xoạch một tiếng đứt đoạn. Vì được ống tay áo che chắn, nên không hề phát ra âm thanh nào.

“Nương tử, thật xấu hổ…” Trường Ninh đột nhiên ngừng bước chân. Mọi người dừng lại quay đầu nhìn nàng, nàng nói: “Ta mới phát hiện dây đàn này đứt rồi, e rằng phải trở về đổi cái khác.”

Chu nương tử nhìn nàng, dường như đoán được điều gì, nhưng cũng không nói thẳng ra. Chỉ ngừng một chút đáp: “Vậy ngươi mau đi đi.”

“Khoan đã.” Một trong các tùy tùng lên tiếng, “Ta đi cùng cô nương về lấy.”

Người này khá cảnh giác, đúng là theo hầu bên cạnh đại tướng quân.

Trường Ninh xoay người đi ngược về, tùy tùng kia nối gót theo sau nàng. Triệu Trường Ninh càng bước càng nhanh, ánh nắng xuyên qua tấm bình phong hành lang chiếu tới, sau khi rẽ vào một khúc quanh, ánh mặt trời trở nên chói chang, tầm nhìn bị cản trở bởi quầng sáng gay gắt, Triệu Trường Ninh nhân cơ hội túm lấy bệ cửa sổ nhảy lên, trốn vào trong phòng. Khi nãy ở bên ngoài, nàng đã nhìn thấy cửa sổ căn phòng này hé mở, đợi tên tùy tùng đi xa nàng lại nhảy ra khỏi cửa sổ, nhanh chóng men theo hành lang tiến về phía trước. Nàng sợ chậm chân một chút sẽ bị người kia tóm được, nhưng thế này vẫn chưa an toàn, chắc chắn hắn sẽ đuổi kịp.

Đằng trước có một căn phòng đang mở cửa sổ, bên trong không có ai. Triệu Trường Ninh lập tức trèo vào, cũng may tay chân nàng linh hoạt hơn các nữ tử bình thường, kế đó khép chặt tấm bình phong lại. Lẳng lặng dựa bên khung cửa sổ, quả nhiên chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng động người nọ đi ngang qua.

Nàng khẽ thở phào một hơi, đưa mắt quan sát xung quanh gian phòng. Đây là kiểu phòng ba gian nối liền, dùng bình phong để ngăn cách, trong phòng màn che rủ xuống, lư đồng mạ vàng tỏa ra hương thơm bảng lảng, còn có bàn trang điểm. Chắc là nơi nữ tử sinh sống.

Nàng dạo một vòng cả căn phòng, nhìn thấy trong tủ xếp đầy quần áo, bèn nảy ra một ý. Từ bên trong lấy ra một chiếc bối tử tay rộng trắng ngà, váy dài xếp nếp màu xanh nước hồ mặc lên. Mái tóc không cách nào thay đổi, chỉ đành vơ đại hai chiếc trâm sen ngọc trên bàn trang điểm của cô nương cài lên đầu. Thấy còn có cả son phấn, Trường Ninh bèn bôi quết đại khái cho mình, chóp mũi vương một mùi hương hoa nhè nhẹ.

Trang điểm xong, trong gương đồng phản chiếu hình bóng một mỹ nhân, dường như còn xinh đẹp hơn ban nãy, nhưng lại xa lạ thêm rất nhiều.

Trường Ninh cảm thấy bộ dạng này vô cùng xa lạ.

Lúc nàng đang mò mẫm xem có đồ vật gì như vải sa để che mặt không, chợt sờ thấy một thứ giống sổ sách nằm trong ngăn kéo bàn trang điểm. Chân mày Triệu Trường Ninh cứng lại, nhấc vật đó lên, mở ra xem một lượt, quyển sổ này thật ra không ghi chép chuyện gì quan trọng. Chỉ ghi ai đã tặng lễ vật gì, cô nương này tuy không phải đầu bài* của Lộng Ngọc Trai, nhưng đồ vật được tặng trong cuốn sổ đều rất xa xỉ, khiến người ta phải tấm tắc không thôi. Bên trên còn rất nhiều cái tên Trường Ninh quen mắt, không hiếm mấy vị đại quan tam tứ phẩm. Đám người này đều có thể lôi đi thẩm tra, tra người nào chuẩn người ấy, ai bảo bọn họ thích dạo chơi mấy chốn trăng gió làm gì!

* Đầu bài: tên đứng đầu bảng, thường xinh đẹp và có giá nhất, tóm lại cân cả kỹ viện

Ánh mắt Triệu Trường Ninh híp lại, trong đầu đã vạch xong kế hoạch, nàng biết làm cách nào lấy được lệnh lục soát từ phủ Thuận Thiên rồi.

Nàng cất vật này vào tay áo, sợ có người quay lại bắt gặp, bèn đi ra từ cửa chính căn phòng.

Thật ra trong lòng nàng thấp thỏm không yên, lo sợ sẽ bị người khác phát hiện, nhưng vẫn tỏ ra bình thản cất bước, chậm rãi đi về hướng cổng ra.

“Cô nương phía trước, đứng lại.” Sau lưng lại đột nhiên truyền tới một giọng nói.

Triệu Trường Ninh đứng vững, nàng không dám chạy, chạy rồi há chẳng phải càng thêm đáng nghi! Nàng quay đầu nhìn thấy hai kẻ mặc áo bào ngắn đi ủng cao, một trong hai người chính là tên tùy tùng ban nãy. Trống ngực nàng đập liên hồi, lại chỉ cười nhạt hỏi: “Hai vị có chuyện gì sao?”

“Cô nương lại dám chạy.” Người đó cười nói, “Cô nương chớ hiểu lầm, đại nhân chúng ta chỉ muốn mời cô nương đàn khúc, đàn xong sẽ để cô nương đi, không có ý gì khác. Cô nương thì hay rồi, ta đã phải dẫn người tìm kiếm quanh đây cả nửa canh giờ.”

Người này quả nhiên không tầm thường, mới gặp một lần, chỉ dựa vào bóng lưng cũng có thể nhận ra nàng được.

“Tỳ bà của ta hỏng rồi, không đàn được.” Triệu Trường Ninh lãnh đạm nói.

“Chuyện này không đến lượt cô nương quyết định, mệnh lệnh của đại nhân, bọn ta cũng không còn cách khác.” Nói đoạn hắn đưa tay làm động tác mời.

Triệu Trường Ninh chỉ đành đi đằng trước, lần này bọn họ theo sát nàng từng bước không rời, mãi đến khi đưa nàng vào nhã gian.

Chỉ thấy trong nhã gian bố trí cực kỳ xa hoa, thảm nhung trải kín nền đất, màn che vải đay màu tử đàn buông rủ, đối diện là một chiếc giường La hán, trên kệ đồ cổ bày la liệt trân phẩm rực rỡ muôn màu, chính giữa còn đặt một bức tượng Quan Âm được khắc bằng ngọc Dương chi nguyên khối, dùng gỗ đàn hương làm bệ, chỉ riêng món đồ này đã có giá trị liên thành*. Bên trong ngồi một đám người, Ngụy đại nhân vừa gặp ban nãy cũng ở trong số đó. Có một cô nương mặt mũi xinh đẹp đang gảy tỳ bà.

* Liên thành: nhiều tòa thành nối liền nhau, ý chỉ những thứ vô cùng giá trị

Những người này nâng chén chúc tụng, cười nói chuyện trò rôm rả, rõ ràng là một cảnh tượng xa hoa phung phí.

Khi tầm mắt Triệu Trường Ninh quét qua một người trong số đó, đồng tử nàng khẽ co rút.

Người này mặc chiếc trường bào vạt chéo, vẫn đeo bao cổ tay da hươu. Trên thái dương hằn một vết sẹo dài, ngũ quan tuấn tú mà bén nhọn. Không ngờ Chu Minh Sí cũng có mặt ở đây!

Dường như hắn không để tâm nghe khúc, vừa uống trà vừa nói chuyện với người đối diện. Tư thế cầm chén trà của người này rất đặc biệt, ngón tay kẹp lấy mép chén trà, xương tay dài có các khớp xương nhô lên. Trường Ninh nhớ ra người trong quân doanh đều uống rượu như vậy. Sau đó nàng lại phát hiện ngồi đối diện hắn hóa ra cũng là người quen, chính là tam hoàng tử Chu Minh Duệ, lần trước đã từng gặp trên trường săn.

Lộng Ngọc Trai này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Tại sao nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử lại âm thầm hội họp ở đây, trong lòng Triệu Trường Ninh đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.

“Đại nhân, đã tìm người về cho ngài rồi.” Tùy tùng tiến lên chắp tay bẩm báo với Ngụy đại nhân.

Ngụy đại nhân quay đầu nhìn nàng, lặng im nhìn một hồi lâu, mới nói: “Nàng lại đây.”

Tuy Chu Minh Sí cũng có mặt, nhưng Triệu Trường Ninh lại không hoảng hốt cho lắm, nếu không phải người cực kỳ thân thuộc, giờ phút này khẳng định không thể nhận ra nàng. Nhưng nàng cũng không dám chắc chắn, lỡ Chu Minh Sí nhận ra thật thì sao? Nếu người này giống như trong giấc mộng, vậy có lẽ tính tình cũng đáng sợ y như thế, chỉ e hắn suy tính thế nào người ngoài cũng không nắm rõ.

Nàng chậm chạp đi tới trước mặt Ngụy đại nhân, nhớ tới lần săn bắn trước, vị Ngụy đại nhân này đi theo tam hoàng tử còn săn về một con lợn rừng, khi đó nàng không lường được sẽ xảy ra chuyện hôm nay.

Ngụy đại nhân thấy nàng đã tới trước mặt, cười dịu dàng nói: “Gia mua nàng thế nào? Nương tử mấy người ra giá bao nhiêu chăng nữa, gia cũng sẽ không mặc cả một xu.”

Những gánh hát mua vui kiểu này, quá nửa đều là ngựa gầy* ở Dương Châu tới. Nếu có cơ hội bay lên cành cao, hầu như sẽ không một ai khước từ.

* Diêm thương ở lưỡng Hoài giàu có, nảy sinh thú vui biến thái là nuôi dưỡng những nữ hài tử gầy gò, sau đó bán đi với giá cao, giống với thương nhân mua ngựa gầy, nuôi mập rồi bán đi.

Triệu Trường Ninh nói: “Ngụy đại nhân không cần như vậy, nhà ta vẫn còn ruộng vườn, chưa đến mức phải gả cho người khác làm lẽ.”

“Trông gia cũng đâu có khó coi.” Vị Ngụy đại nhân này liền nói, “Gia vừa thấy đã thích nàng rồi, không kìm được muốn gần gũi nàng, tại sao nàng lại không muốn?”

Triệu Trường Ninh thản nhiên đáp: “Nhưng ta không thích cho lắm, quân tử không cưỡng ép người khác, hẳn đại nhân đã từng nghe câu này.”

Nàng đường đường là Thám hoa lang xuất thân, mười năm vùi đầu khổ học, hôm nay còn cả một tiền đồ xán lạn phía trước. Đùa nàng sao?

Vị Ngụy đại nhân này lại cười sằng sặc, kéo nàng ngã vào trong lòng mình: “Đúng là ta không muốn cưỡng ép người khác, cho nên hy vọng cô nương có thể tự nguyện, vậy thì ta không phải cưỡng ép nữa rồi.”’

Động tĩnh bên này hiển nhiên khá lớn, Chu Minh Duệ cùng Chu Minh Sí đang nói chuyện bên kia cũng chú ý tới, đưa mắt nhìn sang. Triệu Trường Ninh lại lôi Kỷ Hiền ra mắng chửi thậm tệ một lần nữa, nếu Chu Minh Sí mà nhận ra, vậy đường làm quan của nàng chẳng phải đi tong rồi sao.

“Hay cho tên Ngụy Di nhà ngươi, cô nương người ta không muốn, bên ngoài thì đầy ra đấy, ngươi cần gì phải cưỡng ép người ta!” Đầu kia có người giở giọng mắng hắn, “Cái tên man di chưa được khai hóa này, còn không thả người ta ra!”

“Ta không thả đấy!” Ngụy Di cười nói, càng giữ chặt Triệu Trường Ninh, “Nàng đừng sợ, đi theo ta thì có gì không tốt? Gia tặng cho nàng một tòa đại trạch viện có được không?”

“Ta thấy người ta sắp tắt thở đến nơi rồi, ngươi buông ra đi.” Tam hoàng tử Chu Minh Duệ lên tiếng, ánh mắt đảo qua trên người, trên mặt Triệu Trường Ninh, nàng đang cúi đầu ngồi trên người Ngụy Di, lọn tóc chưa được vấn lên như suối nước xuôi theo bờ vai chảy xuống. Mặt tựa hoa sen trong trẻo, lại có một cảm giác lãnh đạm thanh quý khó nói thành lời, cũng vì bả vai thon gầy, lại ăn mặc gọn gàng tao nhã, khiến người cảm thấy yếu đuối không nơi nương tựa. Ở một nơi thế này, vừa không ăn khớp, lại toát ra sự đáng thương. Đúng là khiến người ta sáng bừng con mắt.

“Chẳng qua nàng ta xấu hổ thôi!” Ngụy Di không muốn buông tay. Nhưng người mở miệng dẫu sao cũng là tam hoàng tử, trước mắt chỉ đành thả Triệu Trường Ninh ra đã.

Chu Minh Duệ cười nói: “Tên man di chưa được khai hóa này, ánh mắt cũng tinh tường lắm!” Nghiêng đầu nói với Chu Minh Sí: “Nhị ca, huynh thấy sao?”

Chu Minh Sí đang uống trà bèn ngẩng đầu lên nhìn. Triệu Trường Ninh cảm giác ánh mắt của hắn tựa hồ mang theo sức nặng, giống như một lưỡi đao lạnh buốt, đè ép lên bả vai của nàng.

Không ngờ Chu Minh Sí lại nói một câu: “Cũng được.”

“Hiếm khi thấy nhị ca yêu thích.” Ánh mắt Chu Minh Sí sáng lên, cười một tiếng.

Nhị ca hắn xuất thân tầm thường, không có ý nghĩ tranh đoạt hoàng vị, xem như trung lập giữa hắn và Thái tử. Tuy hiện tại trong tay hắn không còn binh quyền, nhưng chung quy vẫn là hoàng tử, bởi vậy Chu Minh Duệ luôn muốn lôi kéo hắn về phe cánh của mình. Nhưng con người Chu Minh Sí này không để tâm đến nữ nhân cho lắm. Phải nói rằng đến tầng lớp như bọn họ, tiền tài đã không có tác dụng gì. Bởi vậy Chu Minh Duệ lập tức nói: “Ngụy Di, còn không mau đưa cô nương sang cho nhị gia!”

Cho dù Ngụy Di không nỡ, cũng nào dám cưỡng lại ý của tam hoàng tử, dẫn Triệu Trường Ninh đi đến bên cạnh Chu Minh Sí.

Tới gần Chu Minh Sí, Triệu Trường Ninh lại thấy người này chỉ uống trà. Nàng định lui về sau hai bước, Chu Minh Duệ bèn chỉ chỉ rằng: “Ngươi ngồi xuống bên cạnh đi.”

Cạnh Chu Minh Sí vẫn còn một chiếc ghế trống, Triệu Trường Ninh bèn ngồi xuống đó. Mắt thấy bên ngoài mặt trời đã ngả về tây, suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.

Cô nương đàn tỳ bà cất lên làn điệu dân ca Tần Hoài, giọng hát dịu dàng tha thiết, ngón tay nhỏ nhắn gảy lên dây đàn, tuy không hiểu nàng ta đang hát gì, lại cảm thấy vô cùng du dương trầm bổng. Ánh nắng liêu xiêu của buổi chiều tà chiếu lên người nàng, điệu hát vừa dứt, khắp sảnh đường vang dội trong tiếng reo hò hoan hô.

Chu Minh Sí bên cạnh đang trò chuyện cùng Chu Minh Duệ, dường như là về vụ án cái chết của Tôn đại nhân gần đây. Triệu Trường Ninh ngồi cạnh lâm râm nghe được, có vẻ bọn họ không để nàng vào mắt, cũng chẳng hề né tránh. Chu Minh Duệ nói: “Đệ nghe chuyện này đã giao cho Đại lý tự các huynh, phụ hoàng nhiều lần răn đe Đại lý tự khanh, phải điều tra rõ ngọn ngành chuyện tham ô tiền thuế. Nhị ca phải cẩn thận mới được, chưa biết chừng phía Thái tử sẽ mượn việc này để hành động.”

Chu Minh Sí nói: “Chuyện này Thẩm Luyện sớm đã có cách ứng phó, không cần lo về hắn.”

“Kể tới thì bốn huynh đệ chúng ta, ngũ đệ quá nhỏ không bàn. Huynh trở về từ chiến trường, dốc lòng kháng địch ngoài biên cương lại không được phụ hoàng trọng dụng, đệ đệ cảm thấy chẳng đáng thay nhị ca.” Chu Minh Duệ thở dài nói, “Người phía Thái tử điện hạ cũng không buồn đặt nhị ca vào trong mắt, đệ cũng là có lòng muốn thân thiết với nhị ca. Nhớ khi đệ còn bé, cưỡi ngựa bắn tên đều do một tay nhị ca chỉ dạy… Tình nghĩa huynh đệ chúng ta, so với người khác vẫn sâu đậm hơn vài phần.”

Triệu Trường Ninh rũ mắt lắng nghe, nếu là lúc bình thường, làm gì có cơ hội ở gần hai vị đại phật tôn quý này như thế, không thấy các võ tướng khác đều như có như không nhìn hai người bọn họ sao. Dù gì từ nhỏ hai vị đã cao hơn người khác một bậc, trong tình cảnh thế này cũng tự nhiên hơn nhiều.

“Tam đệ việc gì phải lo lắng.” Chu Minh Sí bật cười, ngữ khí như đang cảm thán, “Thứ của ta cuối cùng vẫn sẽ thuộc về ta. Không phải của ta, chỉ e cầu cũng không cầu được.”

“Đúng rồi, lần trước mẫu thân còn kể với đệ, bảo phụ hoàng có ý cưới một chính phi cho huynh, đích tiểu thư của Chương gia cũng không tệ. Nhỏ nhất trong nhà, người Chương gia đều nâng trong tay chiều chuộng… nếu mà gả cho cái tên thô lỗ như huynh, phải biết ôn nhu thương tiếc người ta một chút. Ca ca nàng hình như còn làm phó Chỉ huy sứ dưới trướng huynh đấy.”

Chu Minh Sí lắc đầu nói: “Để bàn sau đi, tâm tư của phụ hoàng không ai có thể nắm chắc.”

Tiếng nói chuyện lọt vào tai Triệu Trường Ninh, ấn đường nàng lại nặng nề nhíu chặt.

Tiểu thư đích xuất của Chương gia. Quý phi Chương thị nàng từng mơ thấy… lẽ nào đây chỉ là trùng hợp?

Hay chăng, những chuyện trong giấc mơ của nàng sẽ thật sự xảy đến. Vị hoàng tử xuất thân tầm thường, không được trọng dụng trước mắt, cuối cùng mới là kẻ leo lên đế vị!

“Chi bằng nhị ca nghỉ lại đây đi.” Chu Minh Duệ nghiêng đầu nói với Chu Minh Sí, “Đệ sai Chu nương tử đi chuẩn bị phòng, cô nương này mua tặng cho huynh.”

Lồng ngực Triệu Trường Ninh siết chặt, tay bất giác nắm lại thành quyền giấu trong ống áo, có điều sắc mặt vẫn không thay đổi. Lâu nay nghe đồn nhị hoàng tử quay về từ chiến trường, vẫn chưa lập chính phi, cũng không hứng thú với nữ sắc, chắc hắn sẽ không dễ dàng đồng ý thế đâu?

Chu Minh Sí trầm ngâm trong phút chốc, Triệu Trường Ninh thậm chí còn không dám quay sang nhìn mặt hắn, cho rằng hắn sẽ khước từ. Kế đó nàng lại nghe thấy Chu Minh Sí lên tiếng: “Vậy phải đa tạ tam đệ rồi.”

Chu nương tử nhìn sắc mặt Triệu Trường Ninh thoắt cái trắng bệch, bối rối muốn nói lại thôi, bà có ý tha cho vị cô nương này một con đường, dù sao cũng là con nhà lương thiện. Nhưng mấy vị gia đây muốn, vậy thì có cách nào, đến một Ngụy Di bà ta còn không đắc tội nổi, chẳng lẽ còn có gan đắc tội với chủ tử của Ngụy Di?

Dưới sự uy hiếp của đám tùy tùng, Triệu Trường Ninh chỉ đành đi theo Chu Minh Sí ra khỏi phòng. Lúc bước ra ngoài sắc trời đã sập tối, lập tức có kẻ khom người chạy tới phía trước xách đèn cho hắn. Tùng dải ánh sáng hắt ra ấm áp, còn có kẻ định tiến lên khoác áo choàng, lại bị Chu Minh Sí ngăn cản: “Không cần, cũng không lạnh.”

Đột nhiên bàn tay hắn đặt lên bên hông nàng, xúc cảm xa lạ khiến toàn thân nàng căng cứng. Đợi ra khỏi cửa, Triệu Trường Ninh không kìm được định vùng vẫy, lại bị cánh tay cứng rắn của người này giữ chặt. Không hổ từng là đại tướng quân khiến quân địch vừa nghe danh đã sợ mất mật! Nàng dùng sức không nhỏ, nhưng ngay đến việc nhúc nhích cũng không thể được.

“Nhị gia, có thư từ tây bắc.” Một kẻ mặc trình tử y xuyên qua hành lang gấp khúc, cung kính quỳ xuống trước mặt hắn.

Lúc này Chu Minh Sí mới thả nàng ra, để nàng vào phòng trước, hắn ở bên ngoài nói chuyện với người nọ. Triệu Trường Ninh dán vào sau cửa lắng nghe, nhưng hình như lại không phải đưa tin từ tây bắc: “… Đại nhân bị bắt… kênh đào tra xét nghiêm ngặt… hỏi ngài liệu có nên tạm dừng một thời gian.” Nghe không được rõ lắm, đặc biệt khi đề cập đến tên người và sự việc, thanh âm sẽ đè xuống cực thấp. Triệu Trường Ninh đứng gần như vậy cũng không thể phân biệt nổi.

Tiếp đó là giọng của Chu Minh Sí: “Bệ hạ trước giờ không đề phòng ta… không việc gì… đến hỏi Trúc Sơn tiên sinh xem…”

Nàng dám khẳng định, con người Chu Minh Sí này không hề đơn giản. Hoàng tử nghe thì tôn quý đấy, nhưng sau lưng không biết đang giở những thủ đoạn bẩn thỉu gì.

Lúc này ngoài cửa có động tĩnh, Triệu Trường Ninh nhanh chóng lui về phía sau. Kế đó cửa phòng bị mở ra, Chu Minh Sí bước vào, ánh nến bập bùng lay động, tay hắn khẽ khàng đóng lại cánh cửa phía sau.

Trong căn phòng thắp một ngọn nến mông lung ảm đạm, màn đêm buông xuống, trên giường trải chăn nệm bằng tơ lụa đỏ thẫm, hết thảy đều lộ ra vẻ ám muội. Sau khi người đàn ông này tiến vào bèn tháo bỏ bao tay da hươu. Nói rằng: “Thế nào, ngươi đang nghe lén sao?”

Triệu Trường Ninh không trả lời. Nàng liên tục lùi về phía sau, nàng đã cảm nhận được nguy hiểm ập đến. Cảm giác này chưa từng có trước đây, khiến cho lòng người khủng hoảng đến cực độ, thậm chí nàng còn tóm chặt lấy bình trà bằng sứ xanh trên chiếc bàn gỗ lê hoa vàng bên cạnh.

“Sợ cái gì?” Chu Minh Sí tiến lại gần nàng, lúc này trên mặt hắn không nhìn rõ đang vui hay buồn. Trong nháy mắt Trường Ninh chưa kịp phản ứng, hắn dễ dàng khóa chặt cổ tay mảnh khảnh của Triệu Trường Ninh, đem nàng áp lên cột trụ xà nhà, cúi đầu xuống định hôn lên gò má nàng.

Ban nãy hắn còn tỏ ra không hứng thú với nàng, đến nơi kín đáo lại ngang ngược thế này đây, chẳng lẽ nam tử đều như vậy! Ra vẻ đạo mạo!

Triệu Trường Ninh bị nguy hiểm cùng hơi thở xa lạ bao trùm, không khí trở nên nóng rực, tay chân cũng bị hắn cưỡng ép đè xuống. Cảm giác xâm phạm quen thuộc đến vậy, giống hệt như trong giấc mộng ngày nào! Điều khiến nàng sợ hãi, chính là cảm xúc trong cơn mơ đang từ từ xâm chiếm từng sợi dây thần kinh. Triệu Trường Ninh không nhịn được bắt đầu phản kháng, một cước đạp thẳng vào Chu Minh Sí!

Kẻ này võ công cao cường, chỉ dùng một tay đã giữ chặt nàng, đôi môi lại chạm tới gò má. Kế đó hắn trói buộc hai tay nàng, muốn đẩy nàng xuống đệm giường mềm mại.

Triệu Trường Ninh rốt cục không kìm được nữa: “Ngươi muốn làm gì, buông ta ra!”

Lời này vừa thốt ra, lại giống như niệm một câu thần chú, Chu Minh Sí ngừng lại, nhếch môi cười, đợi lúc Triệu Trường Ninh bừng tỉnh, mới phát hiện hắn đã buông lỏng bàn tay đang kìm chặt mình.

“Gia vừa cứu ngươi, ngươi lại đá ta như vậy?” Nói rồi cách xa Triệu Trường Ninh mấy bước, đi tới bên cạnh bàn, “Ta sẽ không cưỡng ép ngươi, hù dọa ngươi vậy thôi.”

Kinh hoảng trôi qua, Triệu Trường Ninh dần dần bình ổn lại, thở phào một hơi. Thấy hắn đã ngồi xuống uống trà, ánh nến hắt lên trường bào sậm màu, hoa văn xám bạc tựa như mơ hồ ẩn hiện. Tuy từng làm đại tướng, nhưng thật ra hắn còn rất trẻ, cũng rất anh tuấn.

Hắn lạnh nhạt nói: “Ngươi ở chỗ này làm gì? Đây không phải nơi ngươi nên tới.”

Tay Triệu Trường Ninh rụt lại, chung một chỗ với người nọ, nàng luôn có cảm giác kỳ quái. Vị này rất có khả năng trở thành đế vương tương lai, hơn nữa còn vô cùng tàn nhẫn. Cho nên lúc ở cùng hắn, Triệu Trường Ninh sẽ hết sức cẩn trọng, chí ít cũng không đắc tội hắn ta.

Vả lại hắn nói lời này có ý gì?

Đương nhiên nàng chỉ đáp: “Ta chỉ đến đàn tỳ bà, ban nãy cũng bị người ép tới. Nếu đại nhân sẵn lòng buông tha ta… tất nhiên ta sẽ cảm kích vô vàn.”

Chu Minh Sí thuận theo lời nàng: “Tha cho ngươi không phải không được.” Hắn cởi nốt bao cổ tay còn lại đặt lên bàn, “Có điều ta lại không phải người tốt, không thích làm mấy chuyện vô dụng. Ngươi có thể lấy gì để báo đáp?”

Triệu Trường Ninh học theo dáng điệu nữ tử cúi người: “Đại nhân cứ nói.”

Chu Minh Sí có vẻ nghĩ ngợi một hồi, vẫn không nghĩ ra điều gì hay ho, bèn chỉ vào chiếc tỳ bà treo trên vách tường: “Nếu ngươi đã đến đàn tỳ bà, vậy thì đàn một khúc đi.”

Yêu cầu cái gì không muốn… cứ phải là gảy tỳ bà! Triệu Trường Ninh ngẩng đầu nhìn lướt qua trong phòng, gian phòng này chắc là nơi nữ tử chuyên dùng để lấy lòng nam nhân, đằng kia còn có cả giấy và bút mực, nàng dò hỏi: “Chi bằng ta làm một bài thơ cho đại nhân?” Sở trường của nàng chẳng phải chính là làm thơ cùng văn Bát cổ sao.

Chu Minh Sí im lìm một hồi nói: “Này thì khỏi cần.” Hồi nhỏ học vỡ lòng, cả ngày hắn chỉ muốn chạy tới thao trường luyện võ công, khiến thầy giáo dạy tứ thư tức đến suýt thì về chầu tổ tông, đến nay không cách nào tinh thông mấy thứ này. Hắn nói: “Gia không kiên nhẫn với mấy chuyện học đòi văn vẻ.”

Vậy thì hết cách rồi. Triệu Trường Ninh nhìn chiếc tỳ bà, thấy bên cạnh còn đặt một giá cầm: “Đại nhân, bỗng nhiên ta nhớ đến một từ khúc muốn hiến cho ngài, hay là gảy cầm đi.”

Cầm là vật tao nhã, phàm là thế gia công tử đều sẽ biết đôi ba khúc.

Chu Minh Sí thấy dáng vẻ nhìn tỳ bà đầy bất lực của nàng, lại cảm thấy có phần thú vị, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.

“Đàn đi.” Chu Minh Sí dựa vào lưng ghế, thế ngồi hào sảng phóng khoáng, vừa nghiêm túc lại có vẻ ung dung nhìn nàng.

Triệu Trường Ninh từ từ thả lỏng, trước tiên cúi người với Chu Minh Sí. Đây là lễ nghi của công tử thế gia, tư thái cực đẹp, lưu loát như nước chảy mây trôi, lại gọn gàng mà ưu nhã: “Khúc này mong đại nhân vui lòng nhận cho.”

Cầm của Trường Ninh do thất thúc dạy. Hắn chỉ dạy nàng một khúc duy nhất, cũng chỉ có khúc này nàng mới nhớ được nguyên vẹn. Nàng ngồi vào vị trí đối diện với ngũ huy*, tay trái đặt nhẹ lên cửu huy bắt đầu gảy. Trường Ninh đàn cũng bình thường, mấy lần còn đi nhầm huy vị. Chỉ có thể coi như gắng gượng đàn cho trôi chảy. Nàng thầm nghĩ nhị điện hạ không thích học đòi làm sang, đàn không tốt chắc hắn cũng không biết đâu.

*Huy vị: trong âm nhạc, huy vị chỉ âm vị trên cổ cầm, ấn vào ‘huy vị’ nào dây đàn đó sẽ phát ra tiếng

Tư thế ngồi của nàng rất đẹp, làn váy tản mác trên nền đất, tựa đóa sen đương thì nở rộ, ánh nến mông lung chiếu lên đôi gò má. Cánh môi khẽ mím, sống mũi cao cao, nhãn tình dưới cặp mắt như từng đợt sóng lăn tăn trên mặt hồ thu. Nhìn vào khiến người cảm thấy kinh diễm.

Tiếng cầm dạt dào hơi thở cổ kính, đàn không tốt nhưng lại mang theo vài phần ý cảnh. Chu Minh Sí ban đầu cũng chỉ bâng quơ lắng nghe, dần dần, Chu Minh Sí thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt mang theo thâm ý sâu xa, trở nên có phần kỳ lạ.

Triệu Trường Ninh thu lại âm cuối cùng, đứng dậy nói: “Điện hạ thứ lỗi, bêu xấu rồi.”

“Ngươi có biết khúc này tên gì không?” Chu Minh Sí hỏi.

Triệu Trường Ninh đúng là không biết thật, nàng sợ Chu Minh Sí hỏi tiếp, bèn nói: “Chỉ nhớ làn điệu rất hay, lại không nhớ rõ tên nữa rồi.”

“Ngươi quả thực đã bêu xấu.” Chu Minh Sí nói rồi đứng dậy, sau đó tự mình đi tới phía trước cây đàn ngồi xuống. Hắn đặt tay lên dây đàn ngừng lại cầm âm, bởi vì vóc dáng cao lớn, cây đàn trong tay hắn trông không hề tương xứng. Cùng một từ khúc, nhưng tiếng cầm của hắn lại lưu loát sinh động, tinh xảo đến tột cùng, du dương trầm bổng không gì sánh được.

Không ngờ hắn lại biết đàn!

Giờ Triệu Trường Ninh mới hay, hóa ra từ khúc này có thể êm tai đến vậy, nàng thậm chí không đàn ra được một phần ý vị bên trong.

Chẳng ngờ nhị điện hạ lại biết gảy cầm, hơn nữa xem chừng còn khá tinh thông. Triệu Trường Ninh nghe xong hồi lâu vẫn còn ngây ngẩn, ban nãy đúng là bêu xấu rồi. Nàng bèn nói: “Đại nhân đàn khúc này thật hay, không ngờ đại nhân là võ tướng, mà cũng thông thạo âm luật như vậy.”

“Ta nói cho ngươi biết từ khúc tên gì, về sau đừng tùy tiện gảy nữa.” Chu Minh Sí thu lại tiếng đàn, hắn nhìn vào Triệu Trường Ninh, “Khúc này xuất từ Ngọc đài tân vịnh*, lại có tên Phượng cầu hoàng.”

* Một bộ sách tập hợp thơ ca từ triều đại Hán đến thời Nam Lương, do Từ Lăng biên tập vào thế kỷ 6 sau công nguyên.

Sau đó hắn chậm rãi nói.

“Triệu Trường Ninh, ngươi lại đàn cho ta khúc Phượng cầu hoàng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương