Đích Trưởng Tôn
-
Chương 22
Trường Ninh không quan tâm Triệu Trường Tùng muốn thế nào nữa, nàng giao phó chuyện ở phòng sự vụ xong, lập tức trở về Đông sương phòng, gọi Cố nhũ mẫu tới hỏi chuyện.
Đối bài trong nhà vẫn luôn do bà cất giữ.
Cố nhũ mẫu nghe xong chuyện vô cùng hoảng hốt. Đại thiếu gia ở bên ngoài cho vay nặng lãi? Làm sao có thể chứ. Không đi đường thẳng, lại luồn cúi xu nịnh, đây là việc Triệu lão thái gia căm ghét đến tận xương tủy. Ông là ngôn quan, cả đời đều cương trực liêm chính, đại thiếu gia vô cùng rõ điểm này, chắc chắn nàng sẽ không làm như vậy.
“Ta cũng biết có kẻ muốn hại mình.” Triệu Trường Ninh cầm đối bài trong tay, trời đã nhá nhem tối, ánh nến chỉ chiếu lên thư án trước mặt nàng, những nơi khác dường như đều chìm trong bóng đêm tĩnh mịch. Nàng không lộ vẻ mặt, chỉ tiếp tục nói, “Vấn đề là ai muốn hại ta. Đối bài này nhũ mẫu chưa từng đưa cho ai, tất cả nha đầu và nô bộc từng vào phòng ngươi đều gọi tới tra khảo đi. Cũng gọi cả bà bà trông viện lại hỏi mấy ngày nay có những ai tới đây. Nhị tỷ và tam tỷ đều ở chỗ mẫu thân, tạm thờ đừng quấy rầy họ. Ngươi đem việc này báo cho phụ thân, nhờ ông phái thêm người trợ giúp.”
“Vậy ngài...” Cố nhũ mẫu hơi chần chừ, Trường Ninh giao cả mấy việc này cho bà, vậy nàng định làm gì?
“Ta phải đến chỗ tổ phụ.” Triệu Trường Ninh thu lại đối bài và sổ sách trong phòng, gọi Tứ An tứ tiến vào khoác thêm áo choàng cho nàng, “Trong viện này sẽ do nhũ mẫu trông chừng, bà là người ta tin tưởng nhất.” Trường Ninh cầm lấy tay Cố nhũ mẫu, nếu đến cả Cố nhũ mẫu nàng cũng không tin, vậy thì không biết có thể tin ai được.
Cố nhũ mẫu tiễn nàng đi xa, đứng dưới mái hiên dõi theo một hồi lâu. Tức khắc bà gọi hai đại nha đầu Hương Chuyên và Hương Phỉ tới, đem toàn bộ nô tài lớn nhỏ trong viện tập trung lại, kiểm tra cẩn thận từng người.
Ở chính phòng Triệu lão thái gia đang nói chuyện cùng vài người con trai, ông đã biết việc này, thật ra cũng không giấu diếm bao lâu. Vừa chập tối, quản sự phòng sự vụ đã bưng sổ sách tới. Triệu lão thái gia nhìn sổ sách, rất lâu vẫn không nói chuyện, tính tình của đứa trẻ Trường Ninh này ông hoàn toàn có thể tin tưởng, bằng không sẽ không giao đối bài cho y giữ. Nhưng trong lòng ông cũng không chắc chắn, bản thân có thật sự hiểu hết mấy đứa cháu của mình. Thậm chí Triệu Trường Ninh còn vượt ra khỏi dự liệu của ông.
Lý quản sự vì bản thân không làm tròn bổn phận, môi cũng có chút run rẩy: “Vì là năm mới, chỗ cần dùng bạc trong phủ nhiều, cho nên tiểu nhân không nghi ngờ gì... Huống hồ đại thiếu gia cần bạc, chúng nô tài cũng không dám không đưa. Cuối cùng không chú ý chi ra hơn một ngàn lượng. Là lỗi của tiểu nhân, chưa kịp thời bẩm báo chuyện này cho lão thái gia biết.”
Triệu lão thái gia lại rất bình tĩnh, thậm chí còn bình tĩnh hơn Lý quản sự nghĩ rất nhiều. Ông đặt sổ sách xuống nói: “Nếu đã như vậy, gọi Trường Ninh tới cho ta.”
Nha đầu trong phòng thưa vâng rồi rời đi. Chưa được bao lâu, hai người Triệu Trường Hoài, Triệu Trường Tùng cùng nhau tiến vào. Trước tiên chắp tay thỉnh an Triệu lão thái gia, Triệu Trường Hoài nói trước: “Tổ phụ, chuyện huynh trưởng cho vay nặng lãi, chúng con ở phòng sự vụ đã được nghe rồi. Đang là lúc năm mới, họ hàng thân thích lui tới nhiều, vả lại năm sau huynh trưởng còn phải thi cử. Con thấy chuyện này nên giải quyết thận trọng, tránh để cho người ngoài bàn tán. Âm thầm nghiêm phạt huynh trưởng là đủ rồi, không thể để lộ ra quá nhiều.”
“Nhị ca nói vậy cũng khách khí quá.” Triệu Trường Tùng lại rất kiên quyết, “Con thấy việc này tổ phụ cần suy tính kỹ hơn, không thể bao che dung túng. Cho dù huynh trưởng phải tham gia khoa khảo thì sao chứ, phẩm hạnh không đoan chính, thể nào cũng là một tên tham quan hại nước hại dân. Tổ phụ cả đời chính trực liêm minh, há lại để y phá hư danh tiếng.”
Triệu lão thái gia nhắm hai mắt lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn bực.
Triệu Thừa Liêm vốn ngồi ở một bên nghe, vì tết nhất không cần đến Chiêm sự phủ, ông mới có chút thời gian rỗi rảnh. Lúc này mới đứng dậy nói: “Phụ thân, Trường Ninh rốt cuộc vì sao lại cho vay nặng lãi, việc này con không tính toán, dù sao cũng mới hơn một ngàn lượng bạc mà thôi. Cái con muốn nói là đối bài trong nhà, quả thực không thể đặt trong tay Trường Ninh được. Sợ rằng đứa nhỏ này còn quá non nớt, chưa hiểu được nặng nhẹ của sự tình.”
“Hôm nay huynh trưởng đã có thể phô trương uy phong đích trưởng tôn, sao có thể dễ dàng giao ra đối bài.” Triệu Trường Tùng cười nhạt. Chuyện chiều nay ở phòng sự vụ hắn vẫn nhớ. Dáng vẻ kiêu ngạo của Triệu Trường Ninh, như muốn đánh thẳng lên mặt hắn vậy!
Triệu lão thái gia nói: “Tất cả đừng nói nữa, đợi ta hỏi Trường Ninh xong sẽ bàn tiếp.”
Triệu lão thái gia dù sao cũng là trưởng gia tộc, ông vừa lên tiếng, mọi người tự nhiên đều ngậm miệng.
Sau đó không lâu bên ngoài có người thông truyền: “Đại thiếu gia tới.”
Rèm cửa đẩy ra, một luồng gió lạnh từ bên ngoài len lỏi vào. Triệu Trường Ninh đưa áo choàng cho Tứ An bên cạnh, nàng nhìn lướt qua những người trong phòng, nhị thúc, tam thúc, tứ thúc đều có mặt, hai người Triệu Trường Hoài Triệu Trường Tùng không ngoài dự liệu cũng ở đây. Vừa nhìn là biết trong phòng có chuyện gì, Trường Ninh đầu tiên đi tới trước mặt Triệu lão thái gia thỉnh an: “Tổ phụ, con tới rồi.”
“Tới rồi à.” Triệu lão thái gia nâng mắt, có biết ta gọi con tới vì chuyện gì không?”
“Con biết.” Triệu Trường Ninh nói: “Chuyện cho vay nặng lãi không phải do Trường Ninh làm, có điều con cũng mang sổ sách trong phòng mình đến, mong tổ phụ xem qua để chứng minh sự trong sạch.”
“Trong sạch?” Triệu Trường Tùng cười khẩy, “Lời này của huynh trưởng đúng là nực cười, huynh lấy sổ sách trong phòng mình ra để chứng minh trong sạch, há chẳng phải tùy huynh bịa đặt thế nào cũng được sao? Việc chính xác huynh nên làm, là giao ra đối bài quản gia, lại đem chuyện bản thân đã cho vay nặng lãi thế nào, đã làm gia tộc hổ thẹn thế nào kể rõ ngọn ngành cho mọi người cùng biết.”
Triệu Trường Hoài tuy ôn hòa, lực sát thương lại mạnh hơn Triệu Trường Tùng rất nhiều, giống như từng mũi dao âm thầm găm lấy nàng: “Sổ sách trong phòng sự vụ, còn cả mấy kẻ đến tận nhà đòi tiền, nhân chứng vật chứng đều đủ. Đệ vốn nghĩ đây là lần đầu đại ca phạm lỗi, đại phòng quả thực là túng thiếu tiền bạc, hành động này của đại ca có thể hiểu được, khiển trách qua loa là đủ rồi. Chẳng ngờ đại ca lại không chịu thừa nhận, so với việc cho vay nặng lãi càng làm người ta thất vọng hơn.”
Triệu lão thái gia thở dài: “Trường Ninh, ngươi nghe những lời này bản thân cảm thấy sao?”
Tổ phụ không phải hoàn toàn tin tưởng nàng, nhân chứng vật chứng đủ cả, cho dù muốn tin cũng không tin được. Triệu Trường Ninh rõ ràng đã lường trước, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mùi vị phức tạp. Nàng bình thản mà rằng: “Lời của ta còn chưa nói hết, hai vị đệ đệ đã vội vàng định tội cho ta rồi, kể cũng thật lạ.”
Triệu Trường Ninh chắp tay thưa: “Tổ phụ nghe xong chuyện này có cảm thấy kỳ quái không? Nếu đúng là con cho vay nặng lãi, hà tất con phải nói cho đối phương biết thân phận cùng nơi ở của mình, chẳng lẽ con lại đần độn đến mức bảo người ta đến tận nhà lấy tiền, để cho người phát hiện ra điều bất thường, nghiêm khắc trừng phạt con một trận hay sao?”
Triệu Trường Tùng tiếp lời: “Ai biết được có phải huynh lấy thân phận đích trưởng tôn của Triệu gia để áp chế bọn chúng, sợ chúng không phục sẽ quỵt tiền của huynh.”
Trường Ninh căn bản không hề sợ hãi, chậm rãi đáp: “Nếu đã giống với lời nhị đệ nói, vậy phần sau lại càng kỳ quặc. Mấy người họ vừa nhìn thấy ta, đã lập tức nhận ra ta ngay. Nhưng một hai tháng nay ta đều ở trong phủ đọc sách, không hề bước chân ra khỏi cửa, càng chưa nói tới việc từng gặp bọn họ.Vậy rốt cuộc bọn họ đã gặp ta ở đâu? Hay là gọi tất cả chúng tới đây hỏi thử xem.”
Triệu Trường Tùng nhất thời nghẹn họng, phát hiện người này tư duy vô cùng nhạy bén, hơn nữa rất giỏi phân tích, đi sâu vào tầng tầng lớp lớp.
Vậy mà có thể bắt bẻ cho hắn không nói ra lời.
“Những điều này đúng là kỳ lạ, nhưng tiền đích xác đã dùng đối bài lấy đi, cái này thì không làm giả được.” Triệu Trường Hoài bèn giúp hắn một tay, “Nếu huynh trưởng không thể giải thích việc này, không lấy ra được bạc, có nói nhiều thế nào chăng nữa cũng chỉ là ngụy biện mà thôi.”
“Những việc này mà đệ cũng có thể gọi là ngụy biện, nhị đệ quả nhiên là cao thủ rồi, ta xin bái phục.” Triệu Trường Ninh nhìn về phía Triệu Trường Hoài.
Khóe miệng đối phương khẽ căng ra, tránh né ánh mắt của nàng. Triệu Trường Ninh đã thực sự tức giận. Đúng là một kẻ không dễ đối chọi.
“Nếu tổ phụ không tin tưởng con, có thể nhanh chóng thu hồi đối bài của con về trước.” Triệu Trường Ninh quỳ xuống trước măt Triệu lão thái gia, nâng đối bài lên, “Vật này ở trong tay con như khoai lang nóng bỏng. Lúc người trao cho con, con chưa từng nghĩ sẽ dùng nó để làm gì, con cũng sẽ không làm gì cả. Hôm nay huyên náo đến huynh đệ bất hòa, nguyên cố cũng là từ đối bài này ra.”
“Thứ ta đã cho đi, chưa bao giờ có đạo lý nhận về!” Triệu lão thái gia trừng lớn mắt.
Những lời vừa rồi của Triệu Trường Ninh, lẽ nào ông không nghe ra được điều khả nghi trong đó.
Chuyện này chỗ nào cũng bất thường, chắc chắn không đơn giản. Trường Ninh nói mầm mống của tai họa là ở đối bài kia, hiển nhiên đang ám chỉ điều gì. Bởi vậy nàng dùng chiêu này lấy lui làm tiến.
“Chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng, cho dù không phải con, cũng phải tìm cho ra kẻ đó. Mấy người hôm nay giữ lại đều gọi đến cả cho ta, quản sự phòng sự vụ, nô bộc cùng tiến vào đây, tra hỏi thật cẩn thận.” Triệu lão thái gia thể hiện uy nghiêm của trưởng gia tộc, vẻ mặt lạnh lùng nói, “Bất luận là ai cho vay nặng lãi, gây ra chuyện thế này, Triệu gia trước nay chưa từng có tiền lệ. Từ lâu ta đã nói, làm những chuyện không đứng đắn, ta chắc chắn sẽ đánh gậy... kẻ nào cũng đừng hòng trốn thoát!”
Chuyện này quả thực có liên quan rất lớn với nàng. Trường Ninh lẳng lặng đứng bên cạnh Triệu lão thái gia, đứng thẳng tắp.
Nàng biết Triệu lão thái gia không thích những lời vừa rồi nàng nói, không thích bày mưu tính kế. Ông thích trong nhà hòa thuận, không có những tâm tư thừa thãi, vậy mà không được như nguyện, Triệu gia cứ một mực không chịu bình yên. Nàng cũng muốn biết rốt cuộc là ai làm, chuyện vay nặng lãi... chắc chắn đã có người ra tay, mà người này tuyệt đối không phải Triệu Trường Hoài hay Triệu Trường Tùng.
Đối bài trong nhà vẫn luôn do bà cất giữ.
Cố nhũ mẫu nghe xong chuyện vô cùng hoảng hốt. Đại thiếu gia ở bên ngoài cho vay nặng lãi? Làm sao có thể chứ. Không đi đường thẳng, lại luồn cúi xu nịnh, đây là việc Triệu lão thái gia căm ghét đến tận xương tủy. Ông là ngôn quan, cả đời đều cương trực liêm chính, đại thiếu gia vô cùng rõ điểm này, chắc chắn nàng sẽ không làm như vậy.
“Ta cũng biết có kẻ muốn hại mình.” Triệu Trường Ninh cầm đối bài trong tay, trời đã nhá nhem tối, ánh nến chỉ chiếu lên thư án trước mặt nàng, những nơi khác dường như đều chìm trong bóng đêm tĩnh mịch. Nàng không lộ vẻ mặt, chỉ tiếp tục nói, “Vấn đề là ai muốn hại ta. Đối bài này nhũ mẫu chưa từng đưa cho ai, tất cả nha đầu và nô bộc từng vào phòng ngươi đều gọi tới tra khảo đi. Cũng gọi cả bà bà trông viện lại hỏi mấy ngày nay có những ai tới đây. Nhị tỷ và tam tỷ đều ở chỗ mẫu thân, tạm thờ đừng quấy rầy họ. Ngươi đem việc này báo cho phụ thân, nhờ ông phái thêm người trợ giúp.”
“Vậy ngài...” Cố nhũ mẫu hơi chần chừ, Trường Ninh giao cả mấy việc này cho bà, vậy nàng định làm gì?
“Ta phải đến chỗ tổ phụ.” Triệu Trường Ninh thu lại đối bài và sổ sách trong phòng, gọi Tứ An tứ tiến vào khoác thêm áo choàng cho nàng, “Trong viện này sẽ do nhũ mẫu trông chừng, bà là người ta tin tưởng nhất.” Trường Ninh cầm lấy tay Cố nhũ mẫu, nếu đến cả Cố nhũ mẫu nàng cũng không tin, vậy thì không biết có thể tin ai được.
Cố nhũ mẫu tiễn nàng đi xa, đứng dưới mái hiên dõi theo một hồi lâu. Tức khắc bà gọi hai đại nha đầu Hương Chuyên và Hương Phỉ tới, đem toàn bộ nô tài lớn nhỏ trong viện tập trung lại, kiểm tra cẩn thận từng người.
Ở chính phòng Triệu lão thái gia đang nói chuyện cùng vài người con trai, ông đã biết việc này, thật ra cũng không giấu diếm bao lâu. Vừa chập tối, quản sự phòng sự vụ đã bưng sổ sách tới. Triệu lão thái gia nhìn sổ sách, rất lâu vẫn không nói chuyện, tính tình của đứa trẻ Trường Ninh này ông hoàn toàn có thể tin tưởng, bằng không sẽ không giao đối bài cho y giữ. Nhưng trong lòng ông cũng không chắc chắn, bản thân có thật sự hiểu hết mấy đứa cháu của mình. Thậm chí Triệu Trường Ninh còn vượt ra khỏi dự liệu của ông.
Lý quản sự vì bản thân không làm tròn bổn phận, môi cũng có chút run rẩy: “Vì là năm mới, chỗ cần dùng bạc trong phủ nhiều, cho nên tiểu nhân không nghi ngờ gì... Huống hồ đại thiếu gia cần bạc, chúng nô tài cũng không dám không đưa. Cuối cùng không chú ý chi ra hơn một ngàn lượng. Là lỗi của tiểu nhân, chưa kịp thời bẩm báo chuyện này cho lão thái gia biết.”
Triệu lão thái gia lại rất bình tĩnh, thậm chí còn bình tĩnh hơn Lý quản sự nghĩ rất nhiều. Ông đặt sổ sách xuống nói: “Nếu đã như vậy, gọi Trường Ninh tới cho ta.”
Nha đầu trong phòng thưa vâng rồi rời đi. Chưa được bao lâu, hai người Triệu Trường Hoài, Triệu Trường Tùng cùng nhau tiến vào. Trước tiên chắp tay thỉnh an Triệu lão thái gia, Triệu Trường Hoài nói trước: “Tổ phụ, chuyện huynh trưởng cho vay nặng lãi, chúng con ở phòng sự vụ đã được nghe rồi. Đang là lúc năm mới, họ hàng thân thích lui tới nhiều, vả lại năm sau huynh trưởng còn phải thi cử. Con thấy chuyện này nên giải quyết thận trọng, tránh để cho người ngoài bàn tán. Âm thầm nghiêm phạt huynh trưởng là đủ rồi, không thể để lộ ra quá nhiều.”
“Nhị ca nói vậy cũng khách khí quá.” Triệu Trường Tùng lại rất kiên quyết, “Con thấy việc này tổ phụ cần suy tính kỹ hơn, không thể bao che dung túng. Cho dù huynh trưởng phải tham gia khoa khảo thì sao chứ, phẩm hạnh không đoan chính, thể nào cũng là một tên tham quan hại nước hại dân. Tổ phụ cả đời chính trực liêm minh, há lại để y phá hư danh tiếng.”
Triệu lão thái gia nhắm hai mắt lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn bực.
Triệu Thừa Liêm vốn ngồi ở một bên nghe, vì tết nhất không cần đến Chiêm sự phủ, ông mới có chút thời gian rỗi rảnh. Lúc này mới đứng dậy nói: “Phụ thân, Trường Ninh rốt cuộc vì sao lại cho vay nặng lãi, việc này con không tính toán, dù sao cũng mới hơn một ngàn lượng bạc mà thôi. Cái con muốn nói là đối bài trong nhà, quả thực không thể đặt trong tay Trường Ninh được. Sợ rằng đứa nhỏ này còn quá non nớt, chưa hiểu được nặng nhẹ của sự tình.”
“Hôm nay huynh trưởng đã có thể phô trương uy phong đích trưởng tôn, sao có thể dễ dàng giao ra đối bài.” Triệu Trường Tùng cười nhạt. Chuyện chiều nay ở phòng sự vụ hắn vẫn nhớ. Dáng vẻ kiêu ngạo của Triệu Trường Ninh, như muốn đánh thẳng lên mặt hắn vậy!
Triệu lão thái gia nói: “Tất cả đừng nói nữa, đợi ta hỏi Trường Ninh xong sẽ bàn tiếp.”
Triệu lão thái gia dù sao cũng là trưởng gia tộc, ông vừa lên tiếng, mọi người tự nhiên đều ngậm miệng.
Sau đó không lâu bên ngoài có người thông truyền: “Đại thiếu gia tới.”
Rèm cửa đẩy ra, một luồng gió lạnh từ bên ngoài len lỏi vào. Triệu Trường Ninh đưa áo choàng cho Tứ An bên cạnh, nàng nhìn lướt qua những người trong phòng, nhị thúc, tam thúc, tứ thúc đều có mặt, hai người Triệu Trường Hoài Triệu Trường Tùng không ngoài dự liệu cũng ở đây. Vừa nhìn là biết trong phòng có chuyện gì, Trường Ninh đầu tiên đi tới trước mặt Triệu lão thái gia thỉnh an: “Tổ phụ, con tới rồi.”
“Tới rồi à.” Triệu lão thái gia nâng mắt, có biết ta gọi con tới vì chuyện gì không?”
“Con biết.” Triệu Trường Ninh nói: “Chuyện cho vay nặng lãi không phải do Trường Ninh làm, có điều con cũng mang sổ sách trong phòng mình đến, mong tổ phụ xem qua để chứng minh sự trong sạch.”
“Trong sạch?” Triệu Trường Tùng cười khẩy, “Lời này của huynh trưởng đúng là nực cười, huynh lấy sổ sách trong phòng mình ra để chứng minh trong sạch, há chẳng phải tùy huynh bịa đặt thế nào cũng được sao? Việc chính xác huynh nên làm, là giao ra đối bài quản gia, lại đem chuyện bản thân đã cho vay nặng lãi thế nào, đã làm gia tộc hổ thẹn thế nào kể rõ ngọn ngành cho mọi người cùng biết.”
Triệu Trường Hoài tuy ôn hòa, lực sát thương lại mạnh hơn Triệu Trường Tùng rất nhiều, giống như từng mũi dao âm thầm găm lấy nàng: “Sổ sách trong phòng sự vụ, còn cả mấy kẻ đến tận nhà đòi tiền, nhân chứng vật chứng đều đủ. Đệ vốn nghĩ đây là lần đầu đại ca phạm lỗi, đại phòng quả thực là túng thiếu tiền bạc, hành động này của đại ca có thể hiểu được, khiển trách qua loa là đủ rồi. Chẳng ngờ đại ca lại không chịu thừa nhận, so với việc cho vay nặng lãi càng làm người ta thất vọng hơn.”
Triệu lão thái gia thở dài: “Trường Ninh, ngươi nghe những lời này bản thân cảm thấy sao?”
Tổ phụ không phải hoàn toàn tin tưởng nàng, nhân chứng vật chứng đủ cả, cho dù muốn tin cũng không tin được. Triệu Trường Ninh rõ ràng đã lường trước, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mùi vị phức tạp. Nàng bình thản mà rằng: “Lời của ta còn chưa nói hết, hai vị đệ đệ đã vội vàng định tội cho ta rồi, kể cũng thật lạ.”
Triệu Trường Ninh chắp tay thưa: “Tổ phụ nghe xong chuyện này có cảm thấy kỳ quái không? Nếu đúng là con cho vay nặng lãi, hà tất con phải nói cho đối phương biết thân phận cùng nơi ở của mình, chẳng lẽ con lại đần độn đến mức bảo người ta đến tận nhà lấy tiền, để cho người phát hiện ra điều bất thường, nghiêm khắc trừng phạt con một trận hay sao?”
Triệu Trường Tùng tiếp lời: “Ai biết được có phải huynh lấy thân phận đích trưởng tôn của Triệu gia để áp chế bọn chúng, sợ chúng không phục sẽ quỵt tiền của huynh.”
Trường Ninh căn bản không hề sợ hãi, chậm rãi đáp: “Nếu đã giống với lời nhị đệ nói, vậy phần sau lại càng kỳ quặc. Mấy người họ vừa nhìn thấy ta, đã lập tức nhận ra ta ngay. Nhưng một hai tháng nay ta đều ở trong phủ đọc sách, không hề bước chân ra khỏi cửa, càng chưa nói tới việc từng gặp bọn họ.Vậy rốt cuộc bọn họ đã gặp ta ở đâu? Hay là gọi tất cả chúng tới đây hỏi thử xem.”
Triệu Trường Tùng nhất thời nghẹn họng, phát hiện người này tư duy vô cùng nhạy bén, hơn nữa rất giỏi phân tích, đi sâu vào tầng tầng lớp lớp.
Vậy mà có thể bắt bẻ cho hắn không nói ra lời.
“Những điều này đúng là kỳ lạ, nhưng tiền đích xác đã dùng đối bài lấy đi, cái này thì không làm giả được.” Triệu Trường Hoài bèn giúp hắn một tay, “Nếu huynh trưởng không thể giải thích việc này, không lấy ra được bạc, có nói nhiều thế nào chăng nữa cũng chỉ là ngụy biện mà thôi.”
“Những việc này mà đệ cũng có thể gọi là ngụy biện, nhị đệ quả nhiên là cao thủ rồi, ta xin bái phục.” Triệu Trường Ninh nhìn về phía Triệu Trường Hoài.
Khóe miệng đối phương khẽ căng ra, tránh né ánh mắt của nàng. Triệu Trường Ninh đã thực sự tức giận. Đúng là một kẻ không dễ đối chọi.
“Nếu tổ phụ không tin tưởng con, có thể nhanh chóng thu hồi đối bài của con về trước.” Triệu Trường Ninh quỳ xuống trước măt Triệu lão thái gia, nâng đối bài lên, “Vật này ở trong tay con như khoai lang nóng bỏng. Lúc người trao cho con, con chưa từng nghĩ sẽ dùng nó để làm gì, con cũng sẽ không làm gì cả. Hôm nay huyên náo đến huynh đệ bất hòa, nguyên cố cũng là từ đối bài này ra.”
“Thứ ta đã cho đi, chưa bao giờ có đạo lý nhận về!” Triệu lão thái gia trừng lớn mắt.
Những lời vừa rồi của Triệu Trường Ninh, lẽ nào ông không nghe ra được điều khả nghi trong đó.
Chuyện này chỗ nào cũng bất thường, chắc chắn không đơn giản. Trường Ninh nói mầm mống của tai họa là ở đối bài kia, hiển nhiên đang ám chỉ điều gì. Bởi vậy nàng dùng chiêu này lấy lui làm tiến.
“Chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng, cho dù không phải con, cũng phải tìm cho ra kẻ đó. Mấy người hôm nay giữ lại đều gọi đến cả cho ta, quản sự phòng sự vụ, nô bộc cùng tiến vào đây, tra hỏi thật cẩn thận.” Triệu lão thái gia thể hiện uy nghiêm của trưởng gia tộc, vẻ mặt lạnh lùng nói, “Bất luận là ai cho vay nặng lãi, gây ra chuyện thế này, Triệu gia trước nay chưa từng có tiền lệ. Từ lâu ta đã nói, làm những chuyện không đứng đắn, ta chắc chắn sẽ đánh gậy... kẻ nào cũng đừng hòng trốn thoát!”
Chuyện này quả thực có liên quan rất lớn với nàng. Trường Ninh lẳng lặng đứng bên cạnh Triệu lão thái gia, đứng thẳng tắp.
Nàng biết Triệu lão thái gia không thích những lời vừa rồi nàng nói, không thích bày mưu tính kế. Ông thích trong nhà hòa thuận, không có những tâm tư thừa thãi, vậy mà không được như nguyện, Triệu gia cứ một mực không chịu bình yên. Nàng cũng muốn biết rốt cuộc là ai làm, chuyện vay nặng lãi... chắc chắn đã có người ra tay, mà người này tuyệt đối không phải Triệu Trường Hoài hay Triệu Trường Tùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook