Đích Trưởng Nữ
-
Chương 7: Trùng sinh
Edit: Li Chun
Đau, đầu đau tựa như muốn rách ra. Triệu Khả Nhiên chỉ cảm thấy tựa như có một thanh đại chùy đang không ngừng đánh vào đầu nàng, khiến nàng không được yên.
Mi mắt tựa như bị ngàn cây kim đâm vào, Triệu Khả Nhiên nỗ lực mở to mắt.
“Đại tiểu thư, rốt cuộc người đã tỉnh.” Lung Nhi vừa thấy Triệu Khả Nhiên tỉnh lại, lập tức chạy đến bên giường.
“Ta…” Triệu Khả Nhiên vừa mở miệng liền cảm thấy yết hầu đau khủng khiếp. “Nước!”
Lung Nhi vội vàng rót một chén nước, cẩn thận đút cho Triệu Khả Nhiên uống.
Uống một ít nước liền cảm thấy dễ chịu nhiều, Triệu Khả Nhiên tựa hồ cũng thanh tỉnh hơn. Nhìn tình cảnh xảy ra trước mắt, một loạt ký ức hiện ra trong đầu nàng.
“Ta không chết sao?” Triệu Khả Nhiên dùng thanh âm khàn khàn hỏi.
“Cái gì, Đại tiểu thư, người đừng làm nô tì sợ.” Lung Nhi nghe Triệu Khả Nhiên hỏi xong, nhất thời cảm thấy sốc, lập tức chạy ra bên ngoài hô: “Nguyệt cô, Nguyệt cô, mau vào, Đại tiểu thư không ổn rồi.”
“Cái gì, Nguyệt cô?” Triệu Khả Nhiên cảm thấy kỳ quái, Nguyệt cô không phải là đã chết sao? Vì sao Lung Nhi lại gọi Nguyệt cô?
“Làm sao hả, Lung Nhi, ngươi nói bậy bạ cái gì a!” Nguyệt cô vừa nghe thấy thanh âm của Lung Nhi, vội vội vàng vàng tiến vào phòng. “Tiểu thư đang yên lành, ngươi đừng có mà nói lung tung.”
Nhìn Nguyệt cô đã chết lại xuất hiện trước mặt, Triệu Khả Nhiên trong lúc nhất thời cảm xúc ngổn ngang, nước mắt cứ thế rơi xuống.
“Tiểu thư, có chuyện gì sao?” Nguyệt cô vừa nhìn thấy bộ dáng này của Triệu Khả Nhiên, lập tức tiến đến bên giường, ôm Triệu Khả Nhiên vào lòng, không ngừng an ủi: “Tiểu thư, không có việc gì, không có việc gì, đừng khóc, bệnh còn chưa khỏi đâu. Đừng khóc làm mệt người”
“Nguyệt cô, Đại tiểu thư hơi lạ.” Lung Nhi ở một bên nhỏ giọng nói: “Vừa rồi tiểu thư mới tỉnh lại, tự nhiên lại hỏi ta rằng nàng không có chết phải không, thật quá dọa người mà.”
“Câm miệng!” Nguyệt cô quát lớn nói: “Đừng nói lung tung, tiểu thư bị bệnh lâu, nhất thời chưa tỉnh táo mà thôi, ngươi thử nói lung tung nữa xem, xem ta làm gì cái miệng của ngươi.”
Lung Nhi vội vàng che miệng mình, không dám lên tiếng nữa.
“Ta sinh bệnh?” Triệu Khả Nhiên nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy!” Nguyệt cô cười cười sờ trán Triệu Khả Nhiên. “Xem ra là đã hạ sốt. Tiểu thư, người không biết, người đã hôn mê mấy ngày rồi, nô tì rất lo lắng. Bây giờ người đã tỉnh, nô tì an tâm rồi.”
Triệu Khả Nhiên bỗng cảm thấy u mê, đến tột cùng là phát sinh chuyện gì, bản thân rõ ràng nhớ được là bị ép uống rượu độc. Vì sao còn chưa chết? Còn có, Nguyệt cô rõ ràng đã chết trước mình, vì sao bây giờ lại nhìn thấy Nguyệt cô? Nàng vẫn nhớ cảm giác lạnh như băng khi ôm lấy thi thể của Nguyệt cô.
Triệu Khả Nhiên cảm thấy vô cùng hỗn loạn. Nàng đưa tay vỗ vỗ đầu, muốn thanh tỉnh đôi chút. Nhưng ngay khi tay chạm vào đầu, nàng lại càng thấy kỳ quái, tay mình tựa hồ nhỏ đi rất nhiều, đây là xảy ra chuyện gì?
“Gương, đưa cho ta cái gương.” Triệu Khả Nhiên giãy dụa muốn xuống giường.
“Tiểu thư, cẩn thận a!”
Nhìn bộ dáng sốt ruột của Triệu Khả Nhiên, Lung Nhi sợ hãi, lập tức chạy qua bàn trang điểm, cầm cái gương đồng nhỏ, đưa cho Triệu Khả Nhiên.
Triệu Khả Nhiên cầm gương trong tay, nhưng không biết vì sao, nàng có chút khẩn trương, thậm chí nhắm hai mắt lại, không dám nhìn người trong gương. Không biết qua bao lâu, nàng lấy hết dũng khí, hít sâu một hơi, mới chậm rãi mở mắt ra, khiếp sợ nhìn về phía gương đồng trong tay. Chỉ liếc mắt một cái, Triệu Khả Nhiên đã giật nảy mình, nhìn hình ảnh mình trong gương, có vẻ vô cùng non nớt, hoàn toàn không giống một đại cô nương năm nay qua tuổi 16, có thể xuất giá.
Thấy Triệu Khả Nhiên biểu hiện kỳ lạ như thế, Nguyệt cô cùng Lung Nhi cảm thấy vô cùng lo lắng. Vì sao Đại tiểu thư vừa ngủ dậy , sẽ làm ra hành động kỳ quái thế! Không phải là do sốt quá cao, nên đầu óc có vấn đề chứ? Ngay tại lúc các nàng còn đang suy nghĩ miên man, Triệu Khả Nhiên nói một câu, lại làm các nàng càng thêm hoài nghi sâu sắc.
“Nguyệt cô, năm nay ta mấy tuổi rồi?”
Đau, đầu đau tựa như muốn rách ra. Triệu Khả Nhiên chỉ cảm thấy tựa như có một thanh đại chùy đang không ngừng đánh vào đầu nàng, khiến nàng không được yên.
Mi mắt tựa như bị ngàn cây kim đâm vào, Triệu Khả Nhiên nỗ lực mở to mắt.
“Đại tiểu thư, rốt cuộc người đã tỉnh.” Lung Nhi vừa thấy Triệu Khả Nhiên tỉnh lại, lập tức chạy đến bên giường.
“Ta…” Triệu Khả Nhiên vừa mở miệng liền cảm thấy yết hầu đau khủng khiếp. “Nước!”
Lung Nhi vội vàng rót một chén nước, cẩn thận đút cho Triệu Khả Nhiên uống.
Uống một ít nước liền cảm thấy dễ chịu nhiều, Triệu Khả Nhiên tựa hồ cũng thanh tỉnh hơn. Nhìn tình cảnh xảy ra trước mắt, một loạt ký ức hiện ra trong đầu nàng.
“Ta không chết sao?” Triệu Khả Nhiên dùng thanh âm khàn khàn hỏi.
“Cái gì, Đại tiểu thư, người đừng làm nô tì sợ.” Lung Nhi nghe Triệu Khả Nhiên hỏi xong, nhất thời cảm thấy sốc, lập tức chạy ra bên ngoài hô: “Nguyệt cô, Nguyệt cô, mau vào, Đại tiểu thư không ổn rồi.”
“Cái gì, Nguyệt cô?” Triệu Khả Nhiên cảm thấy kỳ quái, Nguyệt cô không phải là đã chết sao? Vì sao Lung Nhi lại gọi Nguyệt cô?
“Làm sao hả, Lung Nhi, ngươi nói bậy bạ cái gì a!” Nguyệt cô vừa nghe thấy thanh âm của Lung Nhi, vội vội vàng vàng tiến vào phòng. “Tiểu thư đang yên lành, ngươi đừng có mà nói lung tung.”
Nhìn Nguyệt cô đã chết lại xuất hiện trước mặt, Triệu Khả Nhiên trong lúc nhất thời cảm xúc ngổn ngang, nước mắt cứ thế rơi xuống.
“Tiểu thư, có chuyện gì sao?” Nguyệt cô vừa nhìn thấy bộ dáng này của Triệu Khả Nhiên, lập tức tiến đến bên giường, ôm Triệu Khả Nhiên vào lòng, không ngừng an ủi: “Tiểu thư, không có việc gì, không có việc gì, đừng khóc, bệnh còn chưa khỏi đâu. Đừng khóc làm mệt người”
“Nguyệt cô, Đại tiểu thư hơi lạ.” Lung Nhi ở một bên nhỏ giọng nói: “Vừa rồi tiểu thư mới tỉnh lại, tự nhiên lại hỏi ta rằng nàng không có chết phải không, thật quá dọa người mà.”
“Câm miệng!” Nguyệt cô quát lớn nói: “Đừng nói lung tung, tiểu thư bị bệnh lâu, nhất thời chưa tỉnh táo mà thôi, ngươi thử nói lung tung nữa xem, xem ta làm gì cái miệng của ngươi.”
Lung Nhi vội vàng che miệng mình, không dám lên tiếng nữa.
“Ta sinh bệnh?” Triệu Khả Nhiên nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy!” Nguyệt cô cười cười sờ trán Triệu Khả Nhiên. “Xem ra là đã hạ sốt. Tiểu thư, người không biết, người đã hôn mê mấy ngày rồi, nô tì rất lo lắng. Bây giờ người đã tỉnh, nô tì an tâm rồi.”
Triệu Khả Nhiên bỗng cảm thấy u mê, đến tột cùng là phát sinh chuyện gì, bản thân rõ ràng nhớ được là bị ép uống rượu độc. Vì sao còn chưa chết? Còn có, Nguyệt cô rõ ràng đã chết trước mình, vì sao bây giờ lại nhìn thấy Nguyệt cô? Nàng vẫn nhớ cảm giác lạnh như băng khi ôm lấy thi thể của Nguyệt cô.
Triệu Khả Nhiên cảm thấy vô cùng hỗn loạn. Nàng đưa tay vỗ vỗ đầu, muốn thanh tỉnh đôi chút. Nhưng ngay khi tay chạm vào đầu, nàng lại càng thấy kỳ quái, tay mình tựa hồ nhỏ đi rất nhiều, đây là xảy ra chuyện gì?
“Gương, đưa cho ta cái gương.” Triệu Khả Nhiên giãy dụa muốn xuống giường.
“Tiểu thư, cẩn thận a!”
Nhìn bộ dáng sốt ruột của Triệu Khả Nhiên, Lung Nhi sợ hãi, lập tức chạy qua bàn trang điểm, cầm cái gương đồng nhỏ, đưa cho Triệu Khả Nhiên.
Triệu Khả Nhiên cầm gương trong tay, nhưng không biết vì sao, nàng có chút khẩn trương, thậm chí nhắm hai mắt lại, không dám nhìn người trong gương. Không biết qua bao lâu, nàng lấy hết dũng khí, hít sâu một hơi, mới chậm rãi mở mắt ra, khiếp sợ nhìn về phía gương đồng trong tay. Chỉ liếc mắt một cái, Triệu Khả Nhiên đã giật nảy mình, nhìn hình ảnh mình trong gương, có vẻ vô cùng non nớt, hoàn toàn không giống một đại cô nương năm nay qua tuổi 16, có thể xuất giá.
Thấy Triệu Khả Nhiên biểu hiện kỳ lạ như thế, Nguyệt cô cùng Lung Nhi cảm thấy vô cùng lo lắng. Vì sao Đại tiểu thư vừa ngủ dậy , sẽ làm ra hành động kỳ quái thế! Không phải là do sốt quá cao, nên đầu óc có vấn đề chứ? Ngay tại lúc các nàng còn đang suy nghĩ miên man, Triệu Khả Nhiên nói một câu, lại làm các nàng càng thêm hoài nghi sâu sắc.
“Nguyệt cô, năm nay ta mấy tuổi rồi?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook